Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 4

Chiếc xe thắng vội trong sân của một căn biệt thự rộng lớn, tiếng thắng xe chói tai vang dội cả một bầu trời đen tĩnh mịch. Hai người đàn ông bước xuống xe, một người phía sau vác trên vai một chàng trai liền vội vàng đi vào trong.

Người đàn bà sốt sắng đi ra ngoài.
"Sao bây giờ mới đến, hai cậu mang người vào đi."
Bà Hương ra lệnh cho vệ sĩ mang Lưu Khiết vào bên trong.
"Đây là thù lao của các anh, nhớ là tuyệt đối không để lộ chuyện này ra ngoài, nếu không giữ lời thì đừng trách tôi."
"Ok cảm ơn bà."
Tên đàn anh cầm lấy sấp tiền vui vẻ bước ra ngoài.

Lưu Khiết vừa được tháo tấm vải che mắt ra chưa được định hình được đây là nơi nào thì liền bị ném vào một căn phòng tối. Cậu hốt hoảng giãy giụa kịch liệt.

Từ phía cửa sổ, một bóng dáng cao lớn từ từ tiến lại. Lưu Khiết trợn trừng mắt đầy khiếp sợ, trước mắt cậu là một người đàn ông với đôi mắt đỏ sẫm cùng hai chiếc răng nanh nhọn hoắt. Khiết sợ đến xanh mặt mũi, cậu tuyệt vọng giãy giụa.

Trong đôi mắt một con sói đang đói khẽ dao động khi nhìn rõ mặt "con mồi" của nó.
"Hừ hừm"
Lưu Khiết lắc đầu đầy tuyệt vọng, nước mắt cũng từ đâu tuông tràn, do bị trói chặt nên trong lúc giãy giụa vết trói của dây thừng đã làm da cậu rướm máu.
Điều đó lập tức bị con sói phát hiện, nó tiến đến nhanh chóng tháo sợi dây ra.
"Ưm ứm um..."
Tiến Dũng lúc này đã không còn kiểm soát được mình nữa, anh đưa cánh tay gầy gò lên mút sạch sẽ chút máu đỏ trên tay chàng trai kia.
Vị máu tươi vừa vào miệng Tiến Dũng sửng sốt khi nhận thấy cơ thể mình lập tức trở về trạng thái bình thường, hơn nữa thân thể anh thấy thật cường tráng. Đôi mắt đỏ ngầu đáng sợ cùng hai chiếc răng nanh cũng nhanh chóng biến mất.
Dũng như không thể tin được, anh nhíu mày thả cánh tay của chàng trai xuống.

Chàng trai đã ngất lịm đi từ lúc nào, hai giọt nước mắt vẫn còn trên gương mặt tái xanh.
Tiến Dũng tháo miếng băng dán trên miệng chàng trai rồi nhanh chóng bế cậu lên giường ngủ của mình. Đặt cậu lên xong anh quay sang chiếc tủ lấy bông băng vệ sinh vết thương cho cậu.
Băng bó xong xuôi anh kéo chăn lên cho cậu rồi bước ra ngoài.

Bà Hương thản thốt khi thấy đứa con trai mình bước ra ngoài.
"Sao, sao vậy?"
"Mẹ, chàng trai kia không sao."
Tiến Dũng ôm chầm lấy mẹ mình, không ai biết anh đang xúc động đến mức nào đâu.
"Sao, sao lại như vậy?"
Bà Lưu Hương lập tức hoang mang, những người được đưa vào bên trong luôn không còn mạng để trở ra.
"Con không biết nữa, con chỉ liếm một chút máu trên tay cậu ấy thì con không còn thèm khát nữa, cơ thể cũng lập tức trở về trạng thái bình thường. Hơn nữa con còn thấy mình tràn trề sức lực."
Bà Lưu Hương thản thốt.
"Ơn trời, cuối cùng ta cũng tìm được người có nhóm máu hiếm này."
Nhận thấy được sự nhẹ nhõm trong lời nói của mẹ mình Tiến Dũng sốt ruột hỏi lại.
"Ý mẹ nói là sao?"
"Cậu kia có nhóm máu hiếm mà bất cứ người sói nào cũng muốn sở hữu, bởi chỉ cần một giọt máu của họ thôi cũng đã đủ để các người sói lấy lại cân bằng và cơn khát cũng sẽ được kéo dài đến ba mươi ngày."
Mắt Tiến Dũng lập tức sáng rực.
"Ý mẹ nói là từ giờ đến ba mươi ngày tiếp theo con sẽ không hóa sói nếu con không muốn."
"Đúng vậy, con sẽ không khát nữa, chỉ khi nào con muốn thì những điều đó mới hiện lên thôi."
"Vậy có điều gì cần lưu ý không mẹ?"
"Có đấy, chàng trai kia phải khỏe mạnh và trong thời gian sau khi con dùng máu của cậu ấy thì tuyệt đối không được để cậu ấy bị tổn thương trên thân thể."
"Nếu không?"
"Con sẽ hứng chịu nỗi đau gấp mười lần vết thương của cậu ấy."
Tiến Dũng thản thốt
"Vậy..."
"Cậu ấy phải luôn bên cạnh con, và con không được phép làm cậu ấy đau. Bởi máu của cậu ấy đang chạy trong người con, nó kiềm hãm bản tính hung tàn của sói. Máu của cậu ấy cực kỳ hiếm và có thể quý như một loại thuốc tiên."
"Vậy...."
"Cậu ấy sẽ phải ở lại đây."
"Cậu ta chính là người mà đã khiến con giết người hôm nay"
"Cậu này?"
Lưu Hương sững sốt
"Cậu ta rất yếu ớt và đang kiệt sức, con đọc được mọi thứ. Cậu ta không còn chút sức nào mà tên khốn kia còn ra tay rất nặng."
"Được rồi, để mẹ đi điều tra thêm một chút về thân thế cậu này, à mà cậu ta sao rồi?"
"Sợ quá nên ngất đi rồi."
"Con đi nghỉ ngơi đi, hôm nay mệt rồi"
"Mẹ ngủ ngon"

Tiến Dũng bước vào phòng nhìn ngắm chàng trai, cậu đang gặp ác mộng và anh đọc được hết những điều đó.
Cha mẹ cậu đã mất cách đây không lâu, cậu đang rất sợ!
Dũng bước lên giường, anh bỗng dưng thấy tim mình đau nhói.
Cúi xuống ôm lấy người chàng trai lên, anh nhẹ nhàng xoa dịu tấm lưng gầy gò ướt đẫm mồ hôi.
"Em tên Lưu Khiết sao?"

Lưu Khiết cựa quậy người liền chau mày khi cảm thấy mình bị một vật gì đó cứng rắn giữ chặt.

"Buông....ra"
Khiết cố vùng dậy nhưng vật gì đó quá mạnh so với sức của cậu.
Đôi mắt khẽ lay động, trước mắt cậu là một bộ ngực vạm vỡ của đàn ông. Khiết thản thốt ngẩn mặt lên, cậu thất kinh khi nhận ra gương mặt đáng sợ của người đàn ông này vào đêm qua.
"Á.....buông ra buông tôi ra"
"Mói sáng sớm đã la hét cái gì?"
"Anh là quái vật, buông tôi ra"
"Em dám nói tôi là quái vật?"
Tiến Dũng nheo mày lãnh đạm, anh rất ghét ai nói anh là quái vật, những người nói ra câu này luôn phải bỏ mạng ngay lập tức.
"Em nói lại câu vừa nói"
Đôi mắt đang đen láy của người đàn ông trước mặt bỗng dưng chuyển hẳn sang màu đỏ sẫm đáng sợ. Lưu Khiết chỉ muốn hét lên nhưng cổ họng cậu lại khô khan.
"NÓI LẠI"
Tiến Dũng hét lớn, răng nanh anh cũng đã mọc ra.
"Tôi...tôi"
Tiến Dũng nhanh như chớp cuối xuống đặt hai chiếc răng nhọn hoắt lên vùng cổ trắng mịn. Mùi da thịt của chàng trai này thật lạ, nó làm cơ thể anh trỗi dậy ham muốn. Từ đêm qua anh đã muốn "ăn" cậu rồi nhưng nghĩ đến lời của mẹ anh đành nhịn. Thế mà chàng trai này còn không biết an phận, đã ôm anh ngủ suốt một đêm mà bây giờ lại dám nói anh là quái vật.

Mặt Lưu Khiết trắng bệch vì sợ hãi, hai chiếc răng nhọn hoắt trên cổ làm cậu sợ đến phát khóc.
"Đừng mà, xin....xin anh"
Bỗng dưng có một bàn tay nhỏ nhắn đặt lên ngực trái anh xoa xoa rồi đẩy nhẹ nhẹ anh ra. Dũng nhếch môi, xốc nhẹ một cái chàng trai đã dính chặt vào người anh.
"Á....đừng mà, xin anh"
"Tôi là quái vật sao?"
"Không...không phải, anh không phải"
Bàn tay nhỏ trên ngực bỗng dưng bấu nhẹ một cái, Tiến Dũng liền ngẩn đầu lên. Đôi mắt không biết từ lúc nào đã đen láy trở lại.
"Em ôm tôi ngủ cả đêm bây giờ còn dám nói tôi là quái vật sao?"
"Không phải, anh không phải, anh rất đẹp trai, không phải quái vật mà"
Lưu Khiết không biết liêm sỉ lắc đầu nguây nguẩy miệng liên tục khen người đàn ông trước mặt, cậu chỉ mong sao giữ được cái mạng nhỏ này của mình.
Tiến Dũng suýt nữa bật cười thành tiếng
"Ranh mảnh"
"Tha cho tôi đi mà"
Lưu Khiết thấy gương mặt người đàn ông trước mặt đã dễ chịu đi liền nhích người ra một chút.
Tiến Dũng biết tên này muốn bỏ chạy liền siếc chặt hơn.
"Em muốn chạy sao?"
"Tôi...tôi sao anh biết?"
Lưu Khiết tái xanh mặt, tại sao tên này lại biết ý định của cậu được chứ.
"Em quên tôi là người sói sao, mọi suy nghĩ của em tôi điều đọc được."
"Anh..."
"Tôi làm sao?"
"Buông ra, tôi muốn về nhà, tôi còn phải đi làm."
"Em không thể đi"
"Anh đừng vô lý, BUÔNG RA"
Lưu Khiết vùng ra, do không chú ý nên tay cậu vô tình đập vào cạnh giường.
"A"
"HỪM"
Tiến Dũng chau mày, đúng như lời mẹ anh nói, cậu trai này đau một anh đau đến mười. Cơn đau bỗng dưng ập đến làm anh choáng váng.
"Đưa tôi xem"
Lưu Khiết nhăn nhó đưa bàn tay đỏ tấy ra. Tiến Dũng liền cầm lấy, anh cúi xuống thổi nhè nhẹ lên vết đỏ.
"Anh bị sao vậy?"
Lúc nãy rõ ràng Khiết thấy tên này đau cùng lúc với cậu, không phải anh ta đang chọc cậu chứ?
"Em biết thứ máu của em khốn kiếp đến mức nào hã, bây giờ em đau một tôi sẽ đau gấp mười"
"Hã"
Lưu Khiết không hề tin, cậu liền tát một cái lên mặt mình.
"A"
"GRỪ"
Tiến Dũng nhíu mày
"Em bị điên hã"
"Anh nói thật sao?"
"TÔI ĐÙA VỚI EM LÀM GÌ"
Lưu Khiết bỗng dưng hết sợ người đàn ông này, cậu vênh mặt lên.
"Buông ra"
"Em dám đe dọa tôi?"
Tiến Dũng vô cùng khó chịu với cái suy nghĩ của chàng trai trước mặt. Trước giờ không ai dám đe dọa anh, người nào có ý nghĩ đó sẽ lập tức phải bỏ mạng.
"Tôi không đe dọa anh, tôi muốn đi về."
"Em không thể đi."
Tiến Dũng tức đếm nổi đầy gân xanh, anh hận không thể cắn tên chết tên nhãi con này.
"Buông ra"
Tiến Dũng điên tiết nhưng không thể làm gì được, cánh tay như sắt thép lập tức buông ra.
Lưu Khiết vừa được giải thoát liền phóng ngay xuống giường, bỏ chạy ra ngoài.
"Em muốn đi, hãy trả lại số tiền mà em đã dùng."
Bước chân Lưu Khiết khựng lại, cậu thản thốt quay người lại.
"Anh....anh là anh."
Đến giờ phút này Khiết mới chú ý gương mặt người đàn ông này, cậu giật mình khi nhớ lại anh ta là người ở quán ăn.
Tiến Dũng nhếch môi bước xuống giường tiến lại chỗ Lưu Khiết.
"Từ giờ em phải ở lại đây để phục vụ tôi cho đến khi nào hết số tiền kia."
Tiến Dũng bất ngờ nhấc cả người Lưu Khiết ném lên giường.
"Anh....anh"
"Bây giờ tôi muốn đi tắm, mau chuẩn bị nước nóng."
Dũng nhếch môi, ánh mắt bỗng dưng thích thú đến lạ.
Lưu Khiết khóc không thành tiếng, cậu phải ở chung với con sói này sao?

Sau khi "đày đọa" Lưu Khiết tơi tả trong bồn tắm thì Tiến Dũng cũng đi làm.
Nhìn chiếc xe sang trọng tiến ra khỏi căn biệt thự rộng lớn Lưu Khiết mới thở phào nhẹ nhõm.
Vừa định bước ra ngoài thì bỗng dưng có tiếng gõ cửa.
Rất nhanh chóng, một người đàn bà trung niên bước vào.
"Chào con"
"Dạ, cô là..."
"Cô là mẹ của Tiến Dũng"
"Dạ"
"Con ngồi xuống đi, cô có chuyện cần nói"
Lưu Khiết dè dặt ngồi xuống chiếc giường rộng lớn.
"Chắc con biết Tiến Dũng là người sói chứ?"
"Dạ"
"Nó khi sinh ra đã mang gen của ba nó, là một người sói. Con biết không, nó không hề muốn uống máu người, nhưng mọi sinh vật muốn tồn tại thì điều phải ăn uống. Nên rất nhiều lần cô phải bỏ qua hết tội lỗi mà tìm người về cho nó. Cô biết con sẽ kinh hãi khi nghe những điều này, nhưng con là người thứ hai mươi hai mà Tiến Dũng dùng để qua cơn khát máu.
Đêm qua con không biết nó đã xúc động mạnh đến mức nào đâu. Nó bước ra ôm chầm lấy cô và nói rằng con vẫn còn sống."
"Ý cô là trước trước đây.... hai mươi mốt người kia điều...."
Lưu Khiết dựng tóc gáy với ý nghĩa của mình.
"Tất cả điều đã chết"
Lưu Khiết trợn trừng mắt cố kiềm nén sự sợ hãi.
"Vậy, tại sao con...con"
"Con là một trường hợp đặc biệt, máu của con là một loại máu vô cùng hiếm, có thể nói là một loại thuốc tiên dành cho người sói"
Lưu Khiết theo phản xạ sờ tay lên cổ mình.
"Tiến Dũng không hề làm hại đến con, nó chỉ nếm một chút máu ở cổ tay con thôi."
"Vậy trước đây...?"
"Mỗi khi người sói lên cơn, họ cần phải được nạp đủ lượng máu nhất định và hơn hết là họ cần được thỏa mãn dục vọng. Tiến Dũng là một người sói đang trong độ tuổi sung sức nên mỗi lần như thế nó không thể kiểm soát được việc nó đang làm. Lần nào cũng thế, nó không giết người vì hút quá nhiều máu thì cũng vì chuyện kia. Và sau mỗi cơn khát đó nó luôn giày vò mình trong đau đớn."

Bà Lưu Hương với đôi mắt đượm buồn, bà muốn thuyết phục chàng trai này, bởi cậu sẽ giúp Tiến Dũng sống tốt hơn rất nhiều. Nó sẽ không còn lãnh đạm nữa.
Lưu Khiết sốc rất nặng, những gì cậu đang nghe thật quá sức tưởng tượng.
"Anh ấy nói, con..."
"Con sẽ giúp nó không khát máu trong ba mươi ngày thay vì ba hay bốn ngày như trước đây."
" Vậy đến ba mươi ngày, con lại..."
"Chỉ cần một giọt máu của con"
"Vậy ý cô là muốn con phải suốt đời ở bên cạnh Tiến Dũng?"
"Cô biết thật quá đáng, nhưng cô xin con, xin con hãy giúp con trai cô, nó không muốn giết người nữa, nó không muốn và cô cũng không hề muốn."
"Cô bắt con suốt đời phải đi theo anh ấy sao?"
"Không, không, con có thể đi đâu cũng được, nhưng xin con hãy cho nó một giọt máu, hơn nữa bây giờ con và nó như là một, bởi khi con bị bất cứ tổn thương nào trên người thì Tiến Dũng sẽ chịu đựng gấp mười lần những thương tổn đó của con. Và một điều rất quan trọng nữa là, nếu như con mất máu quá nhiều thì Tiến Dũng sẽ...."
"Chết sao?"
Bà Hương buồn bã gật đầu.
Lưu Khiết che mặt đầy mệt mỏi.
"Cô xin con, cô biết con chỉ có một mình nên con có thể đến đây ở với cô, cô sẽ xem con như con ruột có được không?"
Lưu Hương ngồi xuống bên cạnh vỗ nhẹ lên vai Lưu Khiết.

Dường như sự yêu thương vô bờ bến của một người mẹ dành cho con đã làm lay động được Lưu Khiết, bỗng dưng cậu nhớ mẹ đến lạ. Khoé mắt cậu cay cay, có thể việc làm của người phụ nữ này là phi lý, nhưng suy cho cùng bà cũng là một người mẹ và bà đang cố hết sức để bảo vệ đứa con của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro