Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 15

Thiên Bình nhăn mặt vì trên khắp thân thể chỗ nào cũng đang kêu gào đau nhứt, cậu dụi mắt thức dậy. Sau khi đã định hình được mình đang ở trong hoàn cảnh nào thì cậu đành nằm im không dám cử động bởi Tiến Minh đang ôm cậu trong lòng, tay anh đang siết khá chặt để cậu không thể rời khỏi anh.


Thiên Bình cảm thấy rất ngọt ngào, được một người đàn ông tuyệt vời như thế này ôm vào lòng ngủ say luôn là ước mơ từ rất lâu của cậu. Đêm qua Tiến Minh rất mạnh mẽ mà chiếm đoạt cậu, hết lần này đến lần khác anh không cho cậu giây phút ngơi nghỉ gần như chăn gối trên giường đều văng loạn xạ khắp phòng ngủ bởi sự cuồng nhiệt của anh. Bình ngất đi rồi tỉnh lại không biết bao nhiêu lần, lần nào cũng thức dậy trong khi anh đang ra vào điên dại trong người mình rồi sau tiếng gầm của anh cậu lại thiếp đi.

Cả thân người cậu giờ đây toàn những vết bầm do Tiến Minh không kiểm soát được lực tác động lên thân cậu giờ đây cậu dám chắc rằng mình không thể đi đâu được nữa.
"Dậy rồi sao?"
"Ưm"
Thiên Bình hơi đỏ mặt khi Tiến Minh bỗng dưng mở mắt nhìn cậu say đắm.
"Em đau lắm đúng không?"
"Ưm"
"Anh xin lỗi, anh không kềm chế được, em làm anh phát điên lên đấy."

Tiến Minh ngồi dậy nhấc người Thiên Bình lên để cậu dựa hẳn vào lòng ngực mình, cánh tay từ đầu đến cuối vẫn giữ chặt chiếc eo nhỏ.

"Có thích anh không?"

"Em...em..."

Thiên Bình ấp úng trước câu hỏi thẳng thắn của Tiến Minh, cậu không trưởng thành gì hơn ai nhưng cậu cũng không phải trẻ con không hiểu chuyện.

Cậu biết người đàn ông đang ôm mình không phải một người đơn giản, anh là một người sói đã trưởng thành và anh có tất cả từ ngoại tình đến điều kiện. Và hơn hết cậu biết anh không đùa với cậu.

"Anh...."

"Sao nào?"

Tiến Minh thích thú khi đọc được dòng suy nghĩ của cậu trai, anh cúi xuống nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo khẽ nhướn mày chờ đợi.

"Em...em"

Thiên Bình bị cái nhìn của Minh làm cho đỏ bừng mặt, bàn tay vô thức vuốt vuốt bộ ngực trần vạm vỡ.

"Khó nói hay để anh nói, em thích anh không?"

"Em....có"

"Vậy được rồi"

Tiến Minh hài lòng với câu trả lời, anh ngẩn dậy ngả về phía sau vô cùng sảng khoái.

"Cho dù em có nói không thích anh đi chăng nữa thì em cũng đừng hòng trốn anh vì bây giờ em là của anh, của Lôi Tiến Minh này, anh không cho phép bất cứ ai chạm đến em"

Một câu nói đậm chất đàn ông với giọng nói trầm lành lạnh làm cho con tim nhỏ bé của Thiên Bình hoàn toàn tan chảy.

"Anh"

"Sao nào"

Minh với tay kéo Thiên Bình nằm lên ngực anh, bàn tay cũng thuận tiện mà vuốt nhẹ lên mái tóc ngắn mềm mại.

"Anh vì sao lại chọn em?"

"Đừng hỏi anh những câu hỏi trẻ con đó, anh chọn em vì anh thích em, chỉ như vậy thôi, không có lí do nào cả hiểu chưa. Giờ không nói nữa, em ngủ thêm một chút đi, anh sẽ ôm em đến khi nào em chán thì thôi."

Tiến Minh lại siết nhẹ cơ thể Thiên Bình vào lòng, đêm qua anh thật sự thỏa mãn với cậu trai này. Và bây giờ anh muốn cậu là của anh.

"Anh Minh"

"Anh đây"

"Em thích anh!"

***

"A...A Dũng à tha cho em A...."

Mọi nổ lực van xin điều trở nên vô hiệu khi vật thể nóng bỏng kia một lần nữa chìm sâu vào thân thể, cả đêm Tiến Dũng đã yêu cậu liên tục và không cho nghỉ ngơi giây phút nào, cả căn phòng rộng lớn trở nên bừa bộn kinh khủng.

"A nhẹ thôi anh..."

"Em làm anh điên lên rồi"

Tiến Dũng mặc kệ câu nói của Khiết anh ra vào một cách liên tục và mạnh mẽ, chẳng bao lâu anh lại đạt đến cực khoái của đàn ông mà giải phóng vào sâu bên trong cái huyệt đạo nóng bỏng.

Cơn khoái cảm qua đi Dũng ướt đẫm mồ hôi nằm dài trên thân thể của Lưu Khiết.

"Hư hỏng, mau dậy đi em đi xem Thiên Bình thế nào rồi"

"Khỏi đi, cậu ta không thể đi nổi đâu"

Lưu Khiết hốt hoảng

"Sao lại không đi nổi?"

"Em quên anh hai là sói đã trưởng thành sao, nếu như ham muốn của anh là một anh ấy sẽ gấp đôi anh đấy, chắc chắn cậu bạn của em đã te tua với anh ấy rồi"

"A thôi chết rồi, anh ngồi dậy đi"

"Em đừng lo, anh Minh không làm hại Bình đâu."

"Sao anh lại chắc chắn như vậy?"

"Vì anh là sói"

Chương 24

Tình yêu một khi đã kết tinh thì nó sẽ rất nhanh mà bùng cháy dữ dội và mãnh liệt nhất.
Hơn hết nếu yêu phải một người đàn ông trưởng thành thì ngọn lửa tình yêu đó còn kinh khủng hơn rất nhiều lần.

Thiên Bình và Lưu Khiết là hai minh chứng rõ ràng nhất, tình yêu của hai anh em nhà họ Lôi dành cho hai cậu luôn rất cuồng nhiệt và dữ dội nhất.
Từ đêm đó, Tiến Minh luôn dính chặt với với Thiên Bình không cho cậu đến gần bất cứ một tên nào có dấu hiệu quá mức thân mật.

"Này anh càng lúc càng quá đáng mà."
Thiên Bình bặm môi đầy giận dữ khi bị Tiến Minh bế lên trên xe đi về trong khi cả nhóm định đi hát.

"Anh chẳng thấy quá đáng gì cả, em là của anh."

Tiến Minh mặt dày trả lời trong khi vẫn chăm chú lái xe.

Thiên Bình nổi giận không nói thêm câu nào nữa, cậu cúi gầm mặt mếu khóc.

Chiếc siêu xe lập tức giảm tốc rồi dừng lại.
"Hazzi muốn cho em một chút bất ngờ cũng không được"
Tiến Minh lắc đầu ngán ngẩm, chuyện gì anh cũng có thể chịu đựng được nhưng mỗi lần thấy Thiên Bình mếu máo là anh cuống cuồng hết tay chân.
Anh bước xuống xe bước vội qua bên cạnh mở cửa xe.
"Xuống đây với anh."
Thiên Bình đang dỗi nên đâu dễ dàng gì nghe lời, cậu không trả lời đến một cái liếc nhìn cũng không dành cho Tiến Minh.
"Xuống đây nào."
Tiến Minh cũng đâu dễ dàng chịu thua như thế, anh nắm tay kéo Thiên Bình xuống.

Không ngờ Tiến Minh lại làm như thế nên Bình bị mất đà ngã nhào vào lòng ngực của Tiến Minh.
"A...."

"Tên ngốc, em có biết hôm nay là ngày kỷ niệm một tháng chúng ta quen nhau không hã, anh muốn đưa em ra biển nghỉ ngơi một ngày mà không thể làm em bất ngờ được hazzi"
Tiến Minh thở dài ôm Thiên Bình vào lòng. Tên bé con này luôn làm anh phải đau đầu, vốn định"bắt cóc" một chút mà cũng không thể.

Thiên Bình sững sờ một lúc rồi chợt nhớ ra hôm nay là đúng một tháng cậu và anh chính thức quen nhau sau đêm ái ân mãnh liệt đó. Bình khẽ cười ngọt ngào khẽ ôm người đàn ông cao lớn chặt một chút. Cậu phát ra một giọng nói lí nhí mang chút xấu hổ.
"Em xin lỗi, em quên mất"
"Biết lỗi rồi sao?"
Minh nhếch môi cười nhẹ
"Xin lỗi anh yêu mà"
***

Lưu Khiết ủ rũ cúi gầm mặt, giờ xem phim cũng đã trễ hơn ba mươi phút. Cầm hai chiếc vé cậu tiếc nuối nén hai chúng vào thùng rác rồi hít một hơi đi lại quầy vé mua thêm một cặp vé khác.

Sau khi đã cầm trong tay tờ vé cậu lấy điện thoại gọi cho anh lần thứ năm. Và lần này cũng thế, điện thoại vẫn báo không liên lạc được.
"Lôi Tiến Dũng, anh mà không đến thì đừng có trách em."

Thế là Lưu Khiết lại đầy hi vọng ngồi xuống ghế kiên nhẫn chờ đợi.

"Chào em, anh ngồi được không?"
Vừa ngồi xuống một chút thì bỗng dưng có một chàng trai cao lớn với vóc dáng thanh mảnh nhưng rắn rõi bước đến làm quen.
Dù đang có chút bực bội nhưng Khiết cũng cười nhẹ rồi nhích sang một bên cho chàng trai ngồi.
"Em đang chờ ai hã?"
"Em chờ người yêu, anh đi xem phim một mình à."
"Em có người yêu rồi à, ừ anh đi có một mình thôi, em tên gì?"
"Lưu Khiết, còn anh."
"Anh là Bảo Tân, anh 25 tuổi."
"Dạ"
"Em xem phim gì vậy?"
Lưu Khiết cười nhẹ đưa cặp vé ra.
"À anh cũng xem phim này, a ghế ngay bên cạnh em luôn này"
"A thật trùng hợp"
"Người yêu em gần đến chưa?"
"Em cũng không biết nữa, em không liên lạc được với anh ấy."
"Còn có hơn hai mươi phút nữa là phim bắt đầu chiếu rồi."
"Dạ"
Đáy mắt Lưu Khiết thoáng qua một tia buồn bã cùng một chút thất vọng.
"Chờ thêm một chút nữa nếu anh người yêu của em không đến hay là vào xem với anh luôn được không?"
"Dạ"

Hai người cùng nói qua loa một chút thì thời gian cũng trôi đến lúc chiếu phim. Lưu Khiết buồn bã bấm điện thoại gọi cho Tiến Minh nhưng một lần nữa điện thoại lại vang lên giọng nói chán ngắt của cô nhân viên tổng đài kêu để lại lời nhắn sau tiếng tít. Khiết tức điên hét vào điện thoại.
"HAI TIẾNG NỮA ANH KHÔNG ĐẾN ĐÓN EM THÌ EM SẼ ĐI BỘ VỀ CHO ANH XEM."
Khiết nổi điên đùng đùng đi vào rạp phim.
Bảo Tân xanh mặt rồi nhanh chóng đi theo sau.

Tiến Dũng vò đầu sau một cuộc họp kéo dài hơn bốn tiếng, vốn dĩ chẳng có cuộc họp nào cả nhưng đùng một cái lại xảy ra chuyện lớn nên anh và cả công ty căng thẳng như dây đàn trong phòng họp đến hơn nữa đêm mới xong.

Anh mở điện thoại lên xem thì xanh mặt khi thấy có hơn chục cuộc gọi nhỡ từ "Bà xã đại nhân".
Mặt anh tối sầm chầm chậm mở một tin nhắn thoại ra, giọng nói hay nói đúng hơn là hét của Lưu Khiết lập tức vang lên.
"HAI TIẾNG NỮA ANH KHÔNG ĐẾN ĐÓN EM THÌ EM SẼ ĐI BỘ VỀ CHO ANH XEM."
Mặt Dũng vốn đã tối nay lại càng đen hơn, hôm nay là đúng hai tháng anh và cậu chính thức quen nhau. Đáng lẽ hôm nay anh phải dành cả buổi tối cho cậu nhưng chuyện quái quỷ kia lại xảy ra làm anh quên mất.
Tiến Dũng chạy như bay xuống bãi xe và lau vụt đi.

Suốt gần một tiếng rưỡi trong rạp phim tối đen Bảo Tân liên tục bắt chuyện và làm rất nhiều trò vui làm cơn bực tức trong lòng trở nên vơi đi một chút.
"Giờ có muốn đi bộ về không?"
Bảo Tân nói với vẻ thích thú.
"Anh ấy không đến em sẽ di bộ về."
"Dám không đó, giờ đã hơn mười giờ rồi đấy?"
Mắt Lưu Khiết tối sầm lướt mắt về phía con đường thưa thớt xe cộ chợt rùng mình một cái. Từ đây về nhà chắc cũng gần một tiếng chứ không ít.

Đang trong lúc hoang mang tột độ thì ánh sáng vàng rực từ đằng xa chiếu thẳng về phía Lưu Khiết.

Khỏi phải đoán là ai với lối chạy xe này Lưu Khiết biết ngay ai đang bên trong xe.
Tiến Dũng vội vàng mở cửa xe bước xuống, anh lập tức nhíu mày khi phát hiện có một chàng trai lạ mặt đang đứng rất gần với Lưu Khiết.
Dũng nắm tay Lưu Khiết kéo sang bên anh rồi lạnh lùng nói.
"Cậu là ai?"
"Tôi là người làm người yêu anh vui vẻ trong khi anh bỏ bê cậu ấy gần bốn tiếng đồng hồ."
Bảo Tân khoanh tay trước ngực ung dung nói.
"Tôi cấm anh lại gần cậu ấy."
"LÔI TIẾN DŨNG"
"Để anh nói chuyện."
"Tôi nhắc lại, tôi cấm anh lại gần Lưu Khiết, nếu không đừng trách tôi."
Dứt lời Tiến Dũng kéo Lưu Khiết lên xe rồi vồ xe đi mất.

Chàng trai đứng bất động mất một lúc rồi nhếch môi lau vụt đi.

Xe dừng lại ở một bờ sông thanh vắng và mát mẻ, nơi này là của Tiến Dũng, anh mua lại mảnh đất này chỉ để ra đây hóng mát.
"Xuống xe đi."
Lưu Khiết dù đang rất giận nhưng cũng từ từ bước xuống xe.
Một cái ôm rất chặt lập tức bao lấy cậu, anh ôm rất chặt và không có dấu hiệu muốn buông ra.
Lưu Khiết sững sờ, dường như cậu đã đọc được hết những mệt mỏi của anh qua từng nhịp thở nặng nhọc.
"Anh xin lỗi."
"Tại sao lại bỏ em một mình lâu như vậy?"
Câu nói trầm ấm của người đàn ông đã làm mọi sự giận dỗi của Lưu Khiết bay đi mất, cậu đưa tay ôm nhẹ lấy thân thể to lớn. Người đàn ông này tuy rất nguy hiểm nhưng mỗi khi anh gần cậu thì hầu như mọi suy nghĩ của anh điều để cho cậu đọc được.
Anh đang rất mệt mỏi và cảm thấy tội lỗi.
"Công ty xảy ra một chuyện rất lớn, anh và cả công ty phải ở lại giải quyết."
"Bây giờ tình hình thế nào rồi?"
"Xong hết rồi."
"Buông em ra."
"Đừng..."
"Buông ra mau."
Tiến Dũng đành buông Lưu Khiết ra, anh biết mình đang là một tội đồ nên không dám làm Khiết giận hơn nữa.
Nào ngờ vừa buông ra thì Lưu Khiết đã nhào lên người hôn say đắm lên môi anh, nụ hôn dịu dàng làm trái tim anh như vỡ vụn. Anh rất thích mỗi khi Lưu Khiết chủ động hôn anh, cái cảm giác ngọt ngào nó gấp mấy lần anh hôn cậu.

"Không giận anh sao?"
"Anh bận mà."
Lưu Khiết quay người lại tựa vào lòng ngực Dũng thoải mái ngắm con sông êm đềm chảy, cậu không cần anh giải thích nhiều cũng không cần tra hỏi, chỉ cần lắng nghe hơi thở chỉ cần ánh mắt thì cậu đã hoàn toàn tin tưởng người đàn ông này của mình.
"Mai anh bù cho bà xã đại nhân nha"
"Ở đâu ra cách gọi thế đấy"
Lưu Khiết kinh ngạc khi Tiến Dũng bỗng dưng gọi cậu là bà xã đại nhân.
"Anh thích gọi như vậy, à mà còn thứ này anh vẫn chưa kịp đưa cho em."

Tiến Dũng buông Lưu Khiết ra rồi sải bước lại xe cúi đầu vào lấy ra một chiếc vali.
"Cho em"
"Cái gì vậy?"
"Mở ra đi, mật khẩu là ngày sinh nhật của em và anh"
Lưu Khiết đầy tò mò bấm bấm một dãy số, chiếc vali phát ra tiếng tít tít ngay lập tức hệ thống bảo mật được mở. Khiết nhanh chóng bật ra, mắt cậu trợn trừng mắt khi thấy vật bên trong chiếc vali.
"Ở đâu....mà nhiều nhiều tiền thế"

Trong vali đầy ắp những tờ tiền mệnh giá cao nhất được xếp ngay ngắn, Khiết không dám đoán tổng số tiền vì nó chắc chắn rất lớn.
Tiến Dũng rãi rãi đầu nói.
"Tiền lương...một tháng của anh"
"Hã, tiền lương, một tháng sao?"
Lưu Khiết suýt nữa ngất xỉu với câu nói của Tiến Dũng.
"Ừm, lương của anh từ hôm nay sẽ giao hết cho em mỗi ngày em cho anh một ít để tiêu xài là được."

Nhìn gương mặt có chút ngượng ngùng của Tiến Dũng Khiết bật cười ngọt ngào đóng chiếc vali lại.
"Anh thật sự muốn giao hết cho em sao?"
"Thật, chỉ cần em vui là được"
"Anh thật đáng yêu"
Khiết mỉm cười nhón chân hôn lên má anh một cái. Ở người đàn ông này luôn có sự bất ngờ, chẳng ai lại nghĩ một con sói khát máu như Dũng mà cũng có những giây phút ngoan ngoãn đáng yêu như thế.
"Đừng giận ông xã nữa được không?"
"Em có giận anh đâu?"
"Gọi bằng ông xã đi."
Lưu Khiết bật cười
"Hôm nay anh thật trẻ con"
"Gọi đi mà"
Tiến Dũng dường như rất muốn nghe hai chữ đó, mắt anh ánh lên vẻ nôn nóng như không thể chờ được nữa.
"Ông xã, ông xã đại nhân, em yêu ông xã"
"Haha"
Tiến Dũng bật cười sảng khoái ôm gọn Lưu Khiết vào lòng.
Bỗng dưng sực nhớ ra hành động rất lạnh lùng lúc nãy của Tiến Dũng đối với Bảo Tân, Lưu Khiết đẩy nhẹ anh ra thắc mắc hỏi.
"Sao lúc nãy anh lại đe dọa bạn của em như thế chứ?"
"Hắn ta không phải người."
Khiết trợn trừng mắt
"Không lẽ là..."
"Người sói, hơn nữa hắn còn là anh trai của tên sói lần trước định làm hại em. Hắn làm quen với em là có mục đích gì em hiểu rồi chứ."
"Muốn trả thù sao?"
"Có anh ở đây hắn sẽ không làm gì em được."
Lưu Khiết gật gù đồng ý.
"À mà làm sao có thể phân biệt được người bình thường và người sói vậy anh?"
Tiến Dũng nhe hàm răng trắng tinh ra cho Lưu Khiết nhìn.
"Em nhìn rõ rồi chứ?"
"Dạ rồi nhưng em không hiểu?"
Sau đó Tiến Dũng cho hai chiếc răng nanh nhọn hoắc hiện ra rồi lập tức thu về.
"Em nhìn rõ vị trí của hai chiếc răng nanh chứ?"
"Dạ"
"Bây giờ em thấy nó như thế nào?"
Lưu Khiết tò mò đưa tay chạm lên hai chiếc răng chẳng có gì là bất thường.
"Bây giờ thử chạm vào vị trí hai chiếc răng này của em đi."
Khiết mù tịch làm theo, sờ sờ mất một lúc thì cậu cũng phát hiện ra điểm bất thường.
"A"
"Răng của người bình thường ở hai vị trí đó sẽ nhọn xuống có người còn có thêm một chiếc nữa thì người ta gọi là răng khểnh, còn người sói thì nó sẽ bằng luôn luôn giống nhau."
"Bằng sao?"
"Đúng vậy, cho nên chỉ cần em chú ý răng của họ thì sẽ lập tức biết ngay. Hoặc có thể dựa vào ánh mặt trời bởi người sói không thể chịu được ánh sáng mặt trời quá một giờ, đặc biệt là buổi trưa lại càng không thể. Hay đơn giản nhất nữa là khi thấy bất cứ loại máu nào thì người sói cũng mất kiểm soát ít nhất một phút. Anh Minh thì có thể kềm chế nó được năm phút, nếu sau năm phút không rời khỏi chỗ đó anh ấy sẽ dọa người ta chết khiếp đó."
"Vậy anh chịu được bao lâu?"
"Một phút, nhưng nếu có em bên cạnh thì anh không bị mất kiểm soát."
"Tại sao vậy?"
"Em quên mình có khả năng điều khiển anh sao?"
Tiến Dũng mỉm cười ôm Lưu Khiết vào lòng.

Ở hồ bơi của một khách sạn đẳng cấp nhất bãi biển QUEAN có hai chàng trai đang rất vui vẻ cười đùa dưới làn nước mát lạnh.
"A...ha ha Minh nhột em A"
Sau khi đến một khách sạn nằm ven biển Tiến Minh liền kéo Thiên Bình vào một trong những phòng đẹp nhất rồi ném cậu lên giường mà cuồng nhiệt yêu thương.
Đến khi đã mệt nhoài thì mới chịu buông cậu ra. Vừa hết mệt mỏi thì anh lại bế cậu đi thẳng ra hồ bơi. Bình không dám la ó vì Tiến Minh đang rất vui, trên môi anh luôn hiện hữu nụ cười sảng khoái.
"Có mệt không?"
"Một chút"
"Lại đây với anh nào"
Bình nhẹ nhàng bơi lại chui rút vào lòng Tiến Minh hướng ánh mắt ra ngoài biển. Cảnh đêm ở đây thật yên bình, tiếng sóng vỗ tựa như một bản tình ca nhẹ nhàng nhưng hết sức ngọt ngào. Gió thổi vào bản tình ca ấy thêm một chút bay bổng, một chút du dương, phút chốc lòng người thấy thật thanh bình và nhẹ tênh.
"Có thích không?"
"Em thích lắm,cảm ơn anh."
Tiến Minh mỉm cười cúi đầu hôn nhẹ lên cỗ Thiên Bình, yêu cậu nhóc này anh đã phải ép buộc bản thân mình phải thay đổi rất nhiều thứ để có thể thích nghi với Bình và để mình không bị nhàm chán khi đi bên cạnh cậu.
"Có bao giờ thấy chán anh không?"
"Sao lại hỏi vậy?"
"Anh già rồi nên sợ em chán anh rồi đá anh"
"Haha"
Thiên Bình bật cười thật lớn trước câu nói "giả ngô" của Minh. Anh thừa biết cậu không thể chán anh mà lại còn đi hỏi.
"Em nói em chán anh thì anh có buông em ra không?"
"Không."
"Vậy thì hỏi em làm gì chứ?"
Thiên Bình lắc đầu chịu thú với lối trả lời cụt ngủn nhưng luôn khiến người khác phải sốc của người đàn ông này.
"Hỏi cho vui" @@
"Em thương anh!"
"Thương thôi sao?"
Tiến Minh nhướng mày chờ đợi.
"Em yêu anh!"
"Vậy mới đúng."
Biển lại hát tình ca, gió lại thổi những yêu thương và họ lại hôn nhau nhẹ nhàng nhưng ngọt ngào,nồng cháy và đầy những khát khao.

Chương 26

"Em còn mệt không?"
"Còn."
"Anh mang về cho em một người nữa kìa, mau uống đi."
Bảo Tân ném một chàng trai cao lớn đang bất tỉnh nhân sự xuống sàn.
Tiểu Quân lập tức nhào xuống dùng hai chiếc răng nanh nhọn hoắt cắn phập vào mạch máu đang phập phồng trơn láng, mùi máu tươi tanh nồng chậm rãi bao phủ căn phòng lớn.
Uống được một lúc Tiểu Quân bỗng dưng ngừng lại, quẹt chút máu còn sót lại trên môi đưa vào miệng mút sạch sẽ rồi leo lên giường nằm rất thoải mái.
"Sao không uống thêm? Máu hắn không ngon sao?"
"Rất tốt, nhưng tên này khá đẹp muốn chơi hắn."
"Thằng nhải con này, lần trước suýt mất mạng mà còn chưa sợ sao?"
Vừa dứt lời trong đôi mắt của Tiểu Quân liền ánh lên vẻ giận dữ. Lần trước bị người đàn ông kia đã thương một cách dữ dội, cậu suýt chút nữa đã bỏ mạng nếu như anh hai không mang đủ lượng máu cho cậu. Mối hận này cậu sẽ không dễ dàng bỏ qua.
"Em đừng có như thế, hai anh em mình hợp sức lại cũng không thể đấu lại con sói kia đâu, hơn nữa anh còn biết hắn ta còn có một người anh hai rất mạnh nữa."
"Chẳng lẽ anh để em mình bị người ta đánh suýt chết mà không làm gì được sao?"
Quân tức tối hét lớn.
"Bình tỉnh lại nào."
"EM KHÔNG CHỊU"
"Ngoan anh hai sẽ trả mối thù này cho em, anh không đấu lại hai anh em họ nhưng anh có điểm yếu của bọn chúng, em cứ yên tâm nghỉ ngơi anh sẽ mang về cho em hai cậu nhóc vô cùng ngon. Hơn nữa cậu nhóc lần trước em định cưỡng hiếp đó mang dòng máu hiếm, chỉ cần có nó hai anh em mình sẽ trở nên vô cùng mạnh mẽ.
"Thật sao?"
"Thật, nghe anh đừng đi lung tung nếu gặp tên kia nữa thì nguy. Để mọi chuyện cho anh giải quyết."

Tiểu Quân không thể cãi lại anh hai nên đành miễn cưỡng gật đầu đồng ý.
"Nghỉ ngơi một chút đi, tên kia cũng sắp tỉnh rồi đó"
Bảo Tân nhếch môi rồi bước ra ngoài.

"Này chiều hôm qua cậu đi đâu thế?"
Lưu Khiết tò mò hỏi Thiên Bình ngay khi vừa ngồi xuống ghế.
Từ khi cậu bạn này chính thức hẹn hò với anh Tiến Minh thì thời gian dành cho cậu cũng bị cắt không thương tiếc. Lúc trước mọi lúc mọi nơi và trong mọi hoàn cảnh, chỉ cần là cậu muốn Bình sẽ lập tức có mặt. Còn giờ đây mỗi lần gọi cho cậu toàn nhận được câu trả lời: Mình đang đi với anh Minh.

Thiên Bình có chút ngượng ngùng rãi rãi đầu nói
"Hôm qua là kỷ niệm một tháng quen nhau, anh Minh đưa mình ra biển QUEAN chơi, đến sáng mới về."
"CÁI GÌ? RA BIỂN QUEAN CHƠI Á?"
Lưu Khiết "xúc động mãnh liệt" hét ầm lên, bãi biển QUEAN vốn là niềm mơ ước của cậu và Thiên Bình rất lâu rồi nhưng vẫn chưa có dịp để đi, không ngờ tên này lại được đi với người yêu mà không đếm xuể gì đến mình.
Thiên Bình xanh mặt vội che miệng Lưu Khiết lại trước khi cậu kịp hét lên cho cả phòng học nghe thêm một lần nữa.
"Cậu có cần "xúc động mãnh liệt" như thế không hã?"
"Cậu nhớ đấy, cậu dám đi đến QUEAN chơi một mình và không thèm cho mình đi theo, giận."
"Này, có phải mình muốn đi đâu, tự dưng Tiến Minh lôi mình lên xe và chạy đi thôi, mình có biết gì đâu mà cậu lại giận mình chứ?"
Thiên Bình khổ thân giải thích.
"Mình không cần biết, mình giận cậu rồi."

Vậy là Lưu Khiết giận thật, suốt ngày học hôm đó không thèm nói chuyện với Thiên Bình luôn. Giờ giải lao thì cậu đeo phone và nằm ngủ hoàn toàn không xem Thiên Bình đang hiện hữu ngay bên cạnh.
"Khiết đi ăn chè với mình không, gần đây mới mở một quán chè ngon lắm nè"
"Không đi, mình về đây."
Khiết giận dỗi cầm tập sách đứng lên đi về.
"Khiết...."
Thiên Bình khổ sở lẽo đẽo đi theo sau, cậu thừa hiểu tại sao Lưu Khiết lại giận. Lúc mới gặp nhau cho đến khi bắt đầu thân thiết, trong một lần xem Tivi thì cả hai bắt gặp một chương trình về du lịch đang giới thiệu về một trong những bãi biển đẹp nhất nước có tên là QUEAN cả hai rất thích nên đã giao kèo là sẽ cùng nhau đến đó một lần. Ai tự ý đi một mình trước khi cả hai cùng nhau đến thì cả hai sẽ "CHIA TAY".
Thiên Bình không nghĩ là Lưu Khiết lại giận dỗi thật sự chứ.
Mãi mê suy nghĩ Thiên Bình giật mình khi không thấy bóng dáng của Khiết đâu. Cậu đứng ở cổng trường ngó qua ngó lại cố gắng tìm kiếm nhưng vẫn không thấy đâu.
Bình nhíu mày khi nhìn đồng hồ, mới có bốn giờ năm mươi phút thôi còn hơn mười phút nữa thì Tiến Dũng và Tiến Minh mới đến đón hai người, vậy Lưu Khiết đi đâu mà nhanh thế được chứ.
Lấy điện thoại ra Bình nhanh chóng gọi cho Lưu Khiết, từng hồi chuông vang lên liên tục nhưng không trả lời.
Đúng năm giờ hai chiếc siêu xe quen thuộc vững vàng dừng lại trước cổng trường đại học.
Thiên Bình hấp tấp chạy lại xe của Tiến Dũng.
"Anh Dũng, anh gọi cho Lưu Khiết được không?"
Tiến Dũng vừa bước xuống xe nghe Thiên Bình nói liền chau mày.
"Lưu Khiết đi đâu?"
"Chuyện này em sẽ nói sau, anh gọi xem nó bắt máy không?"
Tiến Dũng lập tức nhấn nút gọi.
Cái chau mày của anh càng lúc càng sâu khi đầu dây bên kia vang lên giọng nói quen thuộc của cô nhân viên tổng đài.
"Không liên lạc được."
"Thôi chết rồi, em mới gọi nhưng cậu ấy không chịu nghe máy bây giờ lại không thể liên lạc được."
"Có chuyện gì vậy?"
Tiến Minh thấy gương mặt lo lắng của Thiên Bình liền bước đến ôm eo cậu từ tốn hỏi.
"Lưu Khiết giận em nên bỏ về, em chạy theo nhưng vừa ra đến đây thì đã không thấy cậu ấy đâu."
"Dũng em dùng năng lực xem Khiết đang ở đâu."

Tiến Dũng buông điện thoại nhắm mắt lại tập trung cao độ để xác định vị trí của Lưu Khiết. Thế nhưng anh dù có tập trung đến mức nào đi chăng nữa cũng không thể biết được bất cứ thông tin nào của Lưu Khiết.
"Sao vậy?"
"Không xác định được"
"Có khi nào..."
" Chết tiệt, là hắn."
"Hắn nào?"
Tiến Minh chau mày hỏi lại.
"Lần trước có một con sói định cưỡng bức Khiết,em đã đánh hắn suýt chết. Mới đây anh hai của hắn đã tiếp cận Lưu Khiết. Chắc chắn hắn đang giữ Khiết nên em mới không thể xác định vị trí được.
Tiến Minh nheo mắt lạnh lùng.
"Em có vật dụng gì còn lưu lại mùi hương của Lưu Khiết không?"
Tiến Dũng lập tức đi vào xe lấy ra chiếc áo khoác mà Lưu Khiết đã bỏ quên lúc sáng.

Tiến Minh buông Thiên Bình ra cầm lấy chiếc áo đưa lên ngửi thật sâu rồi nhắm mắt lại tập trung cao độ.
Gần năm phút sau Tiến Minh mới mở mắt ra, anh lạnh lùng nói
"Hắn chưa đi xa, em gửi xe đi lên xe anh đi luôn cho tiện."

Hai mươi phút trước...
Lưu Khiết đang giận nên không thèm để ý đến Thiên Bình đang đuổi theo mình. Vừa đến cổng trường cậu liền rẽ qua lối khác ai ngờ liền bắt gặp Bảo Tân đang đứng nghe điện thoại bên xe.
"A Lưu Khiết"
Lần trước Tiến Dũng đã nói Bảo Tân là người sói nên Lưu Khiết cũng hơi e dè khi gặp mặt.
"Ơ chào anh"
" Em đi đâu vậy? Người yêu lại bỏ rơi em à?"
Theo phản xạ Lưu Khiết quay đầu nhìn lại thì thấy thấp thoáng hình dáng của Thiên Bình, cậu bặm môi
"Anh cho em đi nhờ một chút được không?"
"Tất nhiên rồi, lên xe đi em."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro