Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 12

"Ngày kia là sinh nhật Tiến Dũng rồi, mẹ có định tổ chức không?"

Tiến Minh lau nhanh mái tóc ướt sũng từ trên lầu đi xuống, trên người anh đang khoác bộ áo choàng đen huyền. Nếu như thân thể Tiến Dũng đã vô cùng hoàn mỹ thì Tiến Minh hoàn toàn không thua em mình một chút nào.
Anh có đầy đủ những yếu tố của một người đàn ông ba mươi, có một chút điềm đạm một chút tĩnh lặng đầy mê hoặc.
Bà Lưu Hương đặt cốc trà xuống có chút vui vẻ nói.
"Nó vốn không thích mở tiệc gì cả, năm rồi mẹ cũng chỉ nấu một bữa ngon cho nó ăn thôi, mà bây giờ chắc không đến lượt hai mẹ con mình lo lắng đâu."
"Mẹ nói Lưu Khiết hã?"
"Ừm có thằng nhỏ thật tốt"
"Dũng nó đang yêu sao?"
"Đã yêu cậu nhóc kia rồi, như vậy càng tốt hơn. Có Lưu Khiết mẹ sẽ không còn phải lo lắng bất cứ điều gì nữa."
"Dũng nó rất nghe lời cậu bé kia."
Tiến Minh vừa nói vừa cười, anh đến giờ vẫn chưa thể chấp nhận được sự thật được, đứa em trai hung tàn của anh lại có một ngày phải khuất phục trước một cậu nhóc mới mười tám tuổi.
"Mai con đến công ty làm phải không?"
"Vâng"
"Có hai đứa mẹ có thể nghĩ ngơi rồi."
Lưu Hương có chút thoải mái ngồi tựa vào chiếc ghế êm ái. Lúc trước bà luôn khổ sở với Tiến Dũng, bây giờ nỗi lo lắng đó đã không còn cả người lập tức trở nên nhẹ nhàng rất nhiều.

"Hai người đang nói xấu gì con đấy?"
Tiến Dũng trông khá vui vẻ ôm eo Lưu Khiết từ ngoài đi vào.
Sau khi đưa Thiên Bình về cả hai liền đi xem phim rồi đi dạo khắp trung tâm mua sắm rồi mới chịu về nhà.
"Em thừa biết còn muốn hỏi."
Tiến Minh nheo nheo mắt dựa vào ghế ung dung uống trà.
"Hai đứa đã ăn cơm chưa?"
"Dạ ăn rồi"
Lưu Khiết cũng vui vẻ trả lời.
"A anh Minh, anh đã có người yêu chưa?"
Tiến Minh có chút giật mình chậm rãi nói
"Vẫn chưa, sao em muốn làm may mối cho anh sao?"
Lưu Khiết khẽ cười
"Dạ"
Tiến Minh nhướn mày tỏ ra thích thú
"Là ai vậy?"
"Bạn thân của em"

"Con cũng nên tìm hiểu đi là vừa rồi đấy"
Bà Lưu Hương bật cười vỗ nhẹ lên vai Tiến Minh.
"Mẹ muốn có thêm một đứa con trai nữa sao?"
"Haha càng tốt, như vậy mẹ sẽ khỏi cần phải lo lắng gì nữa rồi"
"Ok, con sẽ mang về cho mẹ."

Cả nhà lại rộn ràng tiếng cười đùa đầy vui vẻ.

"Khốn kiếp, nó là ai mà lại được anh Tân tỏ tình chứ?"
"Đúng đấy, so với cậu tên kia chẳng có gì hơn cả"
"Tức quá"
"Tức gì chứ, ngày mai chúng ta dạy cho nó một bày học là được rồi"
Chàng trai xinh xắn ánh lên vẻ chán ghét

Một đêm ái ân nhẹ nhàng làm Lưu Khiết thật dễ chịu, cậu rút vào lòng Tiến Dũng lười biếng chưa muốn dậy. Có lẽ đêm trước đã "ăn" cậu no say rồi nên đêm qua anh rất dịu dàng mà yêu thương cậu.
"Mèo con, đang làm nũng sao?"
Tiến Dũng đã thức từ lâu, thấy chàng trai nhỏ như thế làm anh bật cười. Bàn tay to lớn bóp nhẹ lên cáo mông trắng mịn căng tròn, trên thân thể Lưu Khiết đây là chỗ mà anh muốn nâng niu nhất.
"Hôm nay anh phải đi công tác sao?"
"Ừm, anh đi hai ngày thôi."
"Vẫn chưa đến lúc khát chứ?"
"Vẫn chưa"
Tiến Dũng cười nhẹ nhàng rồi cúi xuống mạch máu trên cổ đang nhấp nhô đầy mê hoặc kia mà hôn nhẹ lên đó.
Lưu Khiết có chút rùng mình, cái cảm giác hai chiếc răng nhọn hoắt đâm sâu vào da thịt vẫn luôn hiện hữu trong đầu cậu.
"Dũng, anh hút máu em suốt thì sau này em có thành giống anh không?"
"Nếu anh muốn thì hoàn toàn có thể."
Lưu Khiết lập tức mở mắt nhìn anh.
"Làm sao?"
"Nếu anh hút máu em liên tục trong ba mươi ngày thì em sẽ trở thành người sói"
"Tức là em cũng sẽ có răng nanh, mắt đỏ, móng vuốt và có thể bay?"
"Em còn phải uống máu để tồn tại"
Tiến Dũng lại cúi xuống hôn nhẹ lên cái mạch máu đáng ghét kia.
"Sợ sao?"
"Em biết anh sẽ không làm như vậy."
Lưu Khiết nhắm mắt lại vòng tay qua cổ Dũng rồi cái đầu nhỏ nhắn liền dụi vào cổ anh mà hít hà mùi hương bạc hà mát lạnh.

"Haha tin anh đến vậy sao?"
Tiến Dũng tâm trạng vô cùng sảng khoái bật cười lớn. Đúng là chỉ có cậu nhóc đáng yêu này mới có thể làm cho anh vui. Những người khác thấy anh điều sợ đến ngất đi, cậu nhóc này không những không sợ mà còn tỏ ra dửng dưng trong khi anh có thể biến cậu thành một con sói khát máu.

Tiến Dũng yêu thương hôn thật khẽ lên mái tóc đen huyền mềm mượt. Có lẽ định mệnh đã mang cậu đến bên anh và bắt buộc anh phải chăm sóc và yêu thương cậu nhóc đáng yêu này.
"Dũng, đi công tác phải ngoan, anh mà để em phát hiện anh làm bậy thì đừng có trách em."
Dứt lời Lưu Khiết bất ngờ cắn thật mạnh lên cổ Tiến Dũng.
"A..."
Dũng nheo mày vì đau nhưng trong tim lại thấy rất ngọt ngào.
Có Lưu Khiết anh chẳng cần ai nữa.

Lưu Khiết mở mắt nhìn dấu răng đỏ tấy trên cổ Tiến Dũng thì thấy rất hài lòng. Cậu bắt đầu thấy mình tham lam rồi, cứ nghĩ đến anh làm chuyện đó với một người nào đó thì liền cảm thấy vô cùng khó chịu và không thể chấp nhận được.
"Ở nhà phải ngoan, khi về anh sẽ mua thật nhiều quà. À mà tên kia chắc chắn sẽ đến tìm em nữa, nếu hắn dám làm bậy em hãy gọi anh Tiến Minh đến."
"Làm sao em gọi được."
"Em quên anh ấy cũng là người sói hã, chỉ cần gọi anh ấy sẽ đến chỗ em ngay lập tức"

Mắt Lưu Khiết liền sáng rực
"Oa thích quá, giờ em có đến hai vệ sĩ ."
"Nhưng em là của một mình anh."

Chương mười tám:

Do Tiến Dũng phải bay gấp để kịp cho cuộc họp quan trọng nên Tiến Minh bị anh bắt buộc phải hộ tống Lưu Khiết đến trường an toàn.
"Anh Minh, Tiến Dũng đã từng yêu ai chưa anh?"
"Chưa, à mà có"
Lưu Khiết có chút hụt hẫng, đôi mắt cậu thoáng qua một tia buồn bã.
Tiến Minh ngay lập tức giải thích.
"Nó chỉ yêu đơn phương một cậu nhóc nhưng khi cậu nhỏ đó biết Dũng là người sói thì đã rất sốc và bỏ đi nơi khác sống. Nó nhìn như thế nhưng thật ra rất đáng thương, trước khi em đến nó hoàn toàn cô lập với thế giới bên ngoài. Mỗi lần "ăn" xong nó điều rất sốc và nhốt mình trong phòng suốt mấy ngày.
Tiến Minh âm trầm nói, ánh mắt anh ánh lên một tia buồn bã.
"Em như là một vị thần tiên cứu sống nó đấy, em biết nó đang yêu em chứ?"
"Dạ..."
Lưu Khiết thoáng đỏ mặt gật đầu, cậu dù có ngốc đến đâu thì cũng nhận ra sự cưng chiều của anh hoàn toàn là xuất phát từ yêu.
"Ngày nó về cũng là sinh nhật nó đó."
"A, sinh nhật Dũng sao?"
"Ừm"
Mắt Lưu Khiết sáng rực.

Chiếc xe sang trọng của Tiến Minh vững vàng dừng trước cổng trường trong sự trầm trồ và tò mò của rất nhiều người.
Chiếc xe của cậu sinh viên mới vẫn chưa làm họ bớt sốc thì chiếc xe này lại một lần nữa làm náo loạn cả cái cổng trường lớn.
Tiến Minh vội vàng bước xuống mở cửa cho Lưu Khiết.
"Cảm ơn anh"
"Này Khiết..."
"Dạ sao anh?"
"Đưa tay cho anh"
Lưu Khiết khó hiểu nhưng vẫn chìa cánh tay ra. Tiến Minh lập tức cầm lấy rồi bất ngờ anh dùng một vật gì đó đâm vào đầu ngón tay Lưu Khiết, một giọt máu nhỏ lập tức chảy ra.
"A,anh làm gì vậy?"
Lưu Khiết hốt hoảng định rút tay lại.
"Giữ yên"
Tiến Minh nhanh chóng đưa lên miệng mút sạch.
"Rồi, em có thể đi học rồi"
"Anh làm gì vậy?"
"Anh đang tương tác với em."
"Giống Tiến Dũng"
"Không hẳn vậy, anh là người sói đã trưởng thành nên không cần phải uống máu người. Anh lấy ít máu của em để bảo vệ em. Kể từ bây giờ anh sẽ là Tiến Dũng, khi em bị tổn thương anh và nó sẽ bị đau cùng lúc."
"A, sao lại như vậy được"
Lưu Khiết thản thốt
"Không sao, khi Dũng về anh sẽ lấy của nó một chút máu thì sẽ có thể hóa giải chuyện này."
Tiến Minh khẽ cười, anh đã bị đứa em trai kia ép buộc phải làm chuyện này. Nó sợ cậu tiểu bảo này có chuyện mà nó không về kịp thì không ổn."

Lưu Khiết nhìn ngón tay đã được dán miếng băng cá nhân ngạc nhiên nói
"Thật lạ nha"
"Còn rất nhiều chuyện thú vị nữa, em cứ từ từ bảo Tiến Dũng nói cho em nghe. Giờ vào học đi anh phải đi làm, yên tâm có chuyện gì anh sẽ có mặt trong vòng năm giây"
Tiến Dũng nháy mắt rồi bước lên xe vụt đi.

"Này.."
Thiên Bình từ đâu nhảy ra, cánh tay vừa định vỗ mạnh lên vai Lưu Khiết lập tức dừng lại.
"Anh soái ca nào nữa vậy?"
"Lưu Khiết mỉm cười rồi bước vào trong"
"Anh hai của Tiến Dũng, tên Tiến Minh."
"Vậy...vậy anh soái ca kia đâu rồi"
"Anh Dũng đi công tác hai ngày mới về."
"Trời ơi cậu sướng quá nha, toàn trai siêu đẹp, đã vậy còn đi siêu xe"
Mắt Thiên Bình long lanh đầy ngưỡng mộ.
"Chẳng phải cậu cũng mới đi siêu xe hôm qua sao?"
Lưu Khiết bật cười khi nhìn thấy gương mặt ham muốn của đứa bạn thân.

Kết thúc buổi thuyết trình đầy thành công Lưu Khiết vui vẻ bước ra về.
"Ê đi ăn kem đi"
Thiên Bình vội vã chạy đến từ phía sau.
"Ăn kem á, vậy đợi anh Minh đến rồi đi luôn, hôm nay cho cậu toại nguyện nhá"
Lưu Khiết bật cười véo lên cái má phúng phính của cậu bạn.
"Đi siêu xe á"
Mắt Thiên Bình lập tức sáng rực
"Không những siêu xe mà còn có siêu soái ca nữa haha"

Hai người đang cười đùa thì bỗng dưng có một nhóm sinh viên từ đằng xa đi đến. Một chàng trai với vóc dáng thanh mảnh trắng trẻo nhanh chóng cất giọng.
"Mày là Lưu Khiết?"
Lưu Khiết giật mình xoay người lại.
Mặt Thiên Bình lập tức biến sắc hốt hoảng kéo Lưu Khiết sát lại chỗ mình đang đứng ghé sát vào tai cậu thì thầm.
"Này, tốt nhất chúng ta nên đi đi đừng động vào bọn chúng"
Lưu Khiết nhìn nhóm người khá đông lập tức hiểu được một chút cậu liền xoay người bỏ đi.
"Mày dám không trả lời tao"
Chàng trai kia bất ngờ nhào đến nắm mạnh áo của Lưu Khiết giật mạnh.
Cái giật quá bất ngờ khiến Lưu Khiết không kịp trở tay liền ngã nhào ra phía sau.
"A"
"Các người muốn gì?"
Thiên Bình hốt hoảng đỡ Khiết dậy.
"Không phải chuyện của mày, tránh ra"
Chàng trau cầm đầu hét vào mặt Thiên Bình.
Lưu Khiết nổi trận lôi đình đứng bật dậy hét lớn
"TÔI KHÔNGCẦN BIẾT BẠN LÀ AI, NHƯNG LẬP TỨC XIN LỖI TÔI VÀ BẠN TÔI NGAY, NẾU KHÔNG ĐỪNG TRÁCH TÔI"
"Haha mày nghĩ tao lài ai mà dám ra lệnh cho tao, tụi bây đập nó cho tao"
Vừa dứt lời bốn người nam liền tiến lên, một người nhanh chóng túm cổ áo Lưu Khiết nhấc bổng cậu lên.
Khiết chưa kịp giãy giụa thì đã bị cậu ta ném mạnh xuống đất.
"Á..."
Cậu hét lên đay đớn, chưa kịp ngồi dậy thì những bàn chân to lớn liên tiếp đạp lên người của cậu. Những trận đau đớn liên tục ập vào thân thể làm cậu choáng váng.
"Buông cậu ấy ra, BUÔNG RA..."
Thiên Bình lao vào kéo một người ra thì ngay lập tức cậu ăn một cú đấm đau đến thấu trời.
"Á...."
Bình ngã lăn xuống đất, từ khoé môi một giọt máu đỏ liền chảy ra.

"BUÔNG"
Một giọng nói lạnh lẽo vang lên làm tất cả phải dừng hẳn động tác.
"Anh là ai?"
"Bọn nhãi con, khôn hồn thì biến ngay lập tức, nếu không..."
Tiến Minh bỏ lửng câu nói và đưa ánh mắt lạnh lẽo bức người chiếu thẳng vào những tên đang đá lên người Lưu Khiết.
"Má.."
Một tên trong đó buông ra một câu tục tĩu rồi tức tối đạp mạnh lên bụng Lưu Khiếtrồi xoay người tiến lại chỗ người đàn ông kia.

Tiến Minh mất kiểm soát, mắt anh lập tức đỏ ngầu anh di chuyển chớp nhoáng đến trước mặt tên vừa rồi dùng một tay bóp cổ hắn kéo hắn lơ lửng trên không.
Đồng bọn hắn thấy vậy liền nhào đến, Tiến Minh quay mặt lại nhe răng gầm lên một tiếng rất đáng sợ.
Vừa xong, anh ném mạnh tên kia bay vút lên trên không, tên đó hét lên đầy kinh hãi rồi rơi một cái ầm xuống mặt đất, hắn lập tức ngất đi, trên đầu dòng máu tươi lập tức chảy ra.
"Anh..anh là yêu quái...."
Tên cầm đầu lắp bắp kinh hãi lui về phía sau.
"Anh Minh.....đừng...ở đây còn rất nhiều người."
Tiến Minh nhìn Lưu Khiết rồi nhíu mày quay sang tên kia, anh lập tức dùng khả năng thôi miên trên diện rộng quay vòng
"Nhìn tôi, bây giờ lập tức đi về nhà và xem như không có chuyện gì xảy ra."
Đám đông lập tức ngu dại thẩn thơ bước đi, trong một phút cả sân trường chỉ còn lại ba người.
Tiến Minh vội vàng chạy lại đỡ Lưu Khiết dậy
"Em có sao không?"
Đang trong văn phòng làm việc thì bỗng dưng cả người anh truyền đến cảm giác đau đớn biết là có việc không lành anh lập tức dùng khả năng di chuyển thần tốc để đến đây. Tên kia chắc chắc không ngốc nghếch mà bỏ hết công việc để về đây chứ.
"Qua xem bạn của em với"
Lưu Khiết nhăn mặt nhìn Thiên Bình đang bất tỉnh trên mặt đất.

Lúc này Tiến Minh mới để ý trên mặt đất còn một cậu nhóc nữa, anh đặt nhẹ Lưu Khiết xuống rồi đi lại chỗ cậu nhóc kia.
Cậu bị đánh bất tỉnh, máu trên khóe môi vẫn đang chảy. Minh cúi xuống liếm sạch những giọt máu tươi đó rồi bế cậu dậy, quay sang Lưu Khiết anh lại bề cậu lên bằng một tat còn lại. Có thể nếu Thiên Bình tỉnh lại vào lúc này chắc sẽ rất sốc nhưng cậu thì không, chuyện hai anh em nhà họ Lôi này làm người khác chết khiếp còn rất nhiều.
"Đang suy nghĩ gì đó?"
"Anh thừa biết mà"
"Haha, ôm chặt anh vào, anh sẽ cho em biết khả năng di chuyển thần tốc là như thế nào."
Vừa dứt lời Lưu Khiết đã cảm nhận được những cơn gió cực mạnh phả vào mặt, hơi lạnh của buổi chiều làm cậu vô thức ôm chầm lấy Tiến Minh.
Chưa được bao lâu thì cảm giác kia đã biến mất, cậu mở mắt ra thì thấy mình đã đứng trong phòng khách nhà Tiến Dũng.
"Trời ơi, có chuyện gì vậy?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro