Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

vô tình

sáng hôm sau

Sáng hôm sau, Hàn Tuyết thức dậy , ánh sáng yếu ớt chiếu qua rèm cửa sổ, làm cho không gian trở nên yên tĩnh và bình lặng. Cảm giác mệt mỏi và bất an vẫn còn đọng lại trong tâm trí cô từ đêm qua. 

Cô đứng dậy, bước đến bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài. Một cảm giác trống vắng, hụt hẫng bao trùm lên cô. Cô biết rằng không thể tiếp tục sống như thế này mãi, nhưng lại không biết làm sao để thay đổi mọi thứ.

Hàn Tuyết nhìn vào chiếc đồng hồ trên bàn, nhận ra đã là sáng rồi. Cô phải chuẩn bị cho ngày mới, dù lòng không muốn. Chắc chắn Tần Lãnh sẽ không quan tâm đến cô trong ngày hôm nay, như thường lệ. Nhưng cô không thể để sự lo lắng và bất an chi phối mình quá lâu.

Cô rửa mặt, thay đồ và bước ra ngoài phòng, cố gắng tỏ ra bình thản. Nhưng ngay khi cô bước ra, cô nhìn thấy Tần Lãnh đứng đó, trong phòng khách, ánh mắt của anh như xuyên thấu mọi sự bình tĩnh của cô.

Hàn Tuyết cố gắng cười nhẹ, mặc dù trong lòng không dễ dàng gì. "Anh dậy sớm vậy?"

Tần Lãnh không trả lời, chỉ gật đầu.

Tần Ương Ương đứng trên tầng 4, đôi mắt sáng quắc nhìn xuống dưới, ánh mắt chứa đầy sự tức giận và thất vọng. Cô thực sự không thể hiểu nổi Tần Lãnh. Sau những lời khuyên ngọt ngào và kiên nhẫn của cô tối qua, hôm nay mọi thứ lại quay về vạch xuất phát. Vẫn là cái bộ mặt lạnh nhạt, vô cảm mà anh trai cô thường thể hiện mỗi khi nhắc đến Hàn Tuyết.

"Hôm qua khuyên hết lời, hôm nay vẫn là bộ mặt đó..." Ương Ương lẩm bẩm, lửa giận sắp bùng lên trong lòng. Cô biết anh trai mình quá kiên quyết, nhưng đôi khi sự kiên quyết ấy lại trở thành sự bảo thủ mù quáng.

Đúng lúc đó, một giọng nói vang lên từ phía sau lưng cô.

"Em làm gì đó?" Giọng nói trầm ấm

ương ương quay lại làm nũng: anh ba giúp em đi. đi mà

tần thiên: anh chịu thôi. kệ họ đi bảo bối đi ăn sáng vs anh 

ương ương: anh

Tần Thiên mỉm cười nhẹ, vỗ vào đầu cô. "Cái gì phải đến thì sẽ đến. Đừng lo quá. Còn bây giờ, em cần ăn sáng, đừng để bụng rỗng."

Tần Lãnh bước vào phòng ăn trước, ngồi xuống chiếc ghế quen thuộc. Hàn Tuyết ngồi đối diện anh, im lặng nhìn vào đĩa thức ăn, nhưng trong lòng lại cảm thấy một sự trống vắng khó tả.

Tần Lãnh ngồi đối diện với Hàn Tuyết, ánh mắt anh lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, không hề nhìn vào cô. Im lặng bao trùm không gian, chỉ có tiếng dao kéo chạm vào đĩa thức ăn, tạo nên những âm thanh lạ lẫm trong căn phòng yên tĩnh. Hàn Tuyết cố gắng duy trì sự bình thản, nhưng trong lòng cô không thể xua tan cảm giác bất an.

Cô nhìn Tần Lãnh một lúc lâu, sự lạnh lẽo trong ánh mắt anh khiến cô càng thêm bối rối. Cô biết anh không còn quan tâm nhiều đến cô nữa, không phải vì anh không yêu, mà là vì mọi thứ đã quá phức tạp, quá mệt mỏi.

Hàn Tuyết nhẹ nhàng lên tiếng, cố gắng phá vỡ sự im lặng. "Anh... hôm nay có kế hoạch gì không?"

Tần Lãnh khẽ lắc đầu, một cái lắc đầu vô cảm, không hề thay đổi sắc mặt. "Không." Anh chỉ nói một từ đơn giản, rồi quay lại nhìn đĩa thức ăn của mình.

Hàn Tuyết nuốt một ngụm nước bọt, cắn môi dưới một cách vô thức, không biết phải làm gì tiếp theo. Cô đã quá quen với thái độ này của anh, nhưng không sao kiềm chế được sự thất vọng. Tại sao lại là như vậy? Cô tự hỏi mình trong lòng. Tại sao anh lại đối xử với cô như vậy, trong khi cô đã cố gắng hết sức?

Tần Lãnh và Hàn Tuyết vẫn ngồi đó, sự im lặng nặng nề giữa hai người như một bức tường không thể phá vỡ. Hàn Tuyết hít một hơi thật sâu, quyết định phá vỡ sự im lặng lần nữa.

"Anh có thể... ít nhất nói chuyện với em không?" Cô không biết phải nói gì, nhưng cô không thể để tình trạng này tiếp tục kéo dài.

Tần Lãnh ngẩng lên, đôi mắt anh lạnh lẽo nhưng không thể giấu đi sự mệt mỏi. "Em muốn nói gì?" Anh hỏi, giọng không thiếu sự kiên nhẫn, nhưng cũng không có sự quan tâm mà cô mong đợi.

Hàn Tuyết cố gắng giữ bình tĩnh. "Chúng ta không thể cứ mãi sống trong sự im lặng như vậy, không phải sao?"

Tần Lãnh nhìn cô một lúc lâu, nhưng rồi lại không trả lời. Cảm giác của anh lúc này giống như là một người đang mệt mỏi và không còn sức để đối diện với mọi thứ xung quanh.

"Chúng ta cứ tiếp tục như vậy, anh không thấy mệt sao?" Hàn Tuyết cất tiếng, lòng ngổn ngang những suy nghĩ.

Tần Lãnh im lặng, không trả lời, chỉ khẽ nhíu mày, rồi đứng dậy, rời khỏi bàn ăn mà không một lời nói thêm.

Hàn Tuyết ngồi lại, nhìn theo bóng anh, cảm giác trống rỗng lại bao phủ cô. Cô đau lòng lên tiếng: chúng ta ly hôn đi

Lời nói của Hàn Tuyết như một cú đấm mạnh mẽ vào không gian tĩnh lặng. Cả căn phòng như ngừng lại trong giây lát, tiếng thì thầm của cuộc sống bị nuốt chửng bởi lời nói đó. Tần Lãnh dừng lại ở cửa, không quay đầu lại, nhưng cơ thể anh bỗng cứng đờ như bị đóng băng. Đôi mắt anh nhắm lại một chút, như thể đang cố gắng kiểm soát cảm xúc trong lòng.

Hàn Tuyết nhìn theo bóng anh, một cảm giác nghẹn ngào dâng lên trong cổ họng. Cô không muốn nói những lời này, nhưng sự im lặng giữa họ đã quá lâu, quá nặng nề. Tình cảm giữa họ đã chết, chỉ còn lại những rạn nứt không thể hàn gắn.

Tần Lãnh quay lại, ánh mắt anh sắc bén như dao cắt, nhưng không hề mang theo sự giận dữ. Thay vào đó, là sự lạnh lùng tuyệt đối, như thể đã quá quen thuộc với những lời này. "Em nói gì?" Giọng anh trầm, không hề có chút run rẩy, nhưng lại khiến Hàn Tuyết cảm thấy đau đớn vô cùng.

Hàn Tuyết không thể kiềm chế được nữa, nỗi đau trong lòng cô như vỡ òa. "Chúng ta không còn gì để giữ nữa, phải không?" Cô đứng dậy, từng bước chậm rãi tiến lại gần anh. "Chỉ toàn sự im lặng và lạnh nhạt. Em không thể tiếp tục sống như vậy nữa."

Tần Lãnh vẫn đứng đó, im lặng nhìn cô, đôi mắt anh không hề lay động. Cả không gian vẫn ngập tràn sự trống vắng, dường như mọi cảm xúc của anh đều đã bị xóa bỏ từ lâu. "nực cười" Anh hỏi, giọng điềm tĩnh đến mức đáng sợ. bàn tay xiết nhẹ chiếc cổ trắng nõn của cô

Hàn Tuyết không còn kìm nén được nữa. Cơn giận dữ bùng lên trong cô, mạnh mẽ và đầy quyết tâm. Đúng lúc Tần Lãnh siết chặt cổ cô, cô dùng toàn bộ sức lực để đẩy tay anh ra. Không một giây do dự, cô tung cú đá mạnh vào bụng anh, nhưng Tần Lãnh đã đoán trước được và nghiêng người tránh được cú đá, khiến cô hụt một nhịp.

Ngay lập tức, cô phản ứng nhanh, vung tay lên, nhưng Tần Lãnh đã kịp chộp lấy cổ tay cô, kéo mạnh về phía anh. Sự mạnh mẽ trong đôi tay anh khiến cô không thể thoát ra. Anh ghìm cô lại, ánh mắt trở nên lạnh lẽo hơn bao giờ hết.

"Em nghĩ mình có thể đánh lại tôi sao?" Tần Lãnh nói, giọng trầm thấp, đầy đe dọa.

Hàn Tuyết không sợ hãi, trái lại, cô dùng chân đá mạnh vào chân anh để đẩy anh ra xa. Nhưng Tần Lãnh không hề dao động, chỉ một cái nhún người nhẹ nhàng, anh đã tránh được và bước lại gần cô. Anh đưa tay ra, nhanh như chớp, nắm lấy tay còn lại của cô, khiến cô không thể động đậy.

"Đừng phí sức," Tần Lãnh nói, giọng anh bình tĩnh, nhưng có chút gì đó đáng sợ. "Em không có cơ hội."

Hàn Tuyết thấy trái tim mình đập thình thịch, nhưng sự quyết tâm không hề suy giảm. Cô hít một hơi thật sâu, cơ thể căng cứng, rồi đột nhiên quật mạnh đầu vào ngực anh. Cú đột ngột này khiến Tần Lãnh không kịp phòng ngự, lùi lại một bước, nhưng chỉ trong chớp mắt anh đã khôi phục thế thượng phong.

Cô muốn tiếp tục phản kháng, nhưng cơ thể không còn sức để chiến đấu nữa.Nước mắt cô bất giác rơi xuống, dù rất cố gắng để kiềm chế, nhưng sự tổn thương và mệt mỏi đã vượt quá sức chịu đựng của cô

tần lãnh tâm có chút dao động rồi anh buông cô ra cả người cô vô lực mà ngã xuống đất

Khi Tần Lãnh buông tay cô ra, một sự trống rỗng lấp đầy trong không gian. Hàn Tuyết không thể giữ vững cơ thể, nó trở nên mềm yếu và bất lực. Cô ngã xuống đất, đầu gối đụng mạnh vào sàn nhà lạnh lẽo, nhưng không cảm nhận được cơn đau, chỉ còn lại sự hụt hẫng trong lòng.

Tần Lãnh đứng đó, ánh mắt dao động, không thể nào rút lui hoàn toàn khỏi cảm giác mà cô đang trải qua. Anh nhìn cô, nhưng lại không biết phải làm gì tiếp theo. Những cảm xúc lạ lẫm dâng lên trong anh, khó mà định hình được.

Trong một khoảnh khắc im lặng, chỉ có tiếng thở gấp của Hàn Tuyết và âm thanh của nhịp tim dồn dập. Nước mắt cô vẫn không ngừng rơi, nhưng cô không nói gì thêm. Cảm giác mệt mỏi đã ăn mòn hết sức lực của cô, chỉ còn lại những giọt nước mắt tê tái.

"Em..." Tần Lãnh bước đến gần cô, đôi tay lơ lửng giữa không trung, dường như muốn nâng cô dậy, nhưng lại không biết có nên hay không. Anh cảm thấy một sự bối rối, một sự khó chịu mà anh chưa bao giờ phải đối mặt trước đây.

Hàn Tuyết hít một hơi dài, cố gắng đứng lên dù cơ thể vẫn run rẩy. Cô không muốn yếu đuối, nhưng nỗi đau trong lòng lại không cho phép cô làm khác đi. "Tôi không còn sức để tiếp tục... tôi không thể sống trong cái bóng của anh mãi được."

Tần Lãnh không nói gì, chỉ đứng nhìn cô, như thể đang suy nghĩ về những gì cô vừa nói. Cuối cùng, anh nhẹ nhàng cất lời: "Nếu em muốn đi, em cứ đi. Nhưng em phải biết rằng hôn ước của hàn gia và tần gia không phải trò đùa. đừng làm tần gia mất mặt.

~ nói xong anh quay người rời đi 

"Đừng làm Tần gia mất mặt," lời anh như một cái tát vào mặt cô, khắc sâu vào tâm trí cô. Dù cô biết rằng hôn ước này không phải là một trò chơi, nhưng lại không thể nào bỏ qua cảm giác tổn thương mà nó mang lại.

Cô đứng im một lúc, đôi mắt vẫn dõi theo bóng lưng anh, không biết nên cảm thấy thế nào. Sự lạnh nhạt trong lời nói của Tần Lãnh như một bức tường vô hình ngăn cách hai người, khiến cô không thể tiếp cận, không thể tìm thấy lối thoát trong chính cuộc hôn nhân này.

Rồi Tần Lãnh quay người bước đi, không một lần nhìn lại, không một lần hỏi han. Anh chỉ để lại một mình cô trong căn phòng trống trải, một mình đối mặt với những giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống, không thể ngừng lại.

Hàn Tuyết nhìn anh rời đi, trong lòng cô chỉ còn lại một câu hỏi duy nhất: "Liệu anh có bao giờ thực sự nhìn thấy tôi, hay tôi chỉ là một phần của cuộc chơi mà anh không muốn tham gia?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #hacdao