Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

thuốc hết tác dụng

Anh bước nhanh ra khỏi thư phòng, tay nắm chặt thành quả đấm, cố gắng điều chỉnh hơi thở, chống lại sự cuồng loạn trong cơ thể. Mỗi bước đi đều như thể anh đang chiến đấu với chính mình.

Anh tiến về phía phòng của Hàn Tuyết, bước chân vang lên trong hành lang vắng lặng. Cánh cửa phòng vẫn đóng, nhưng Tần Lãnh không do dự. Anh đẩy cửa vào với một động tác mạnh mẽ, mắt nhìn thẳng vào bóng dáng cô trong phòng.

Hàn Tuyết đang ngồi trên chiếc ghế cạnh cửa sổ, ánh sáng mờ ảo chiếu lên gương mặt cô, khiến cô nhìn như một bức tranh tĩnh lặng. Nhưng khi thấy Tần Lãnh bước vào, cô lập tức đứng dậy, vẻ mặt không giấu được sự ngạc nhiên và lo lắng.

"Anh vào đây làm gì?" Hàn Tuyết hỏi, giọng điềm tĩnh nhưng ánh mắt vẫn phản ánh sự căng thẳng.

cánh tay nhỏ nhắn của cô bị anh kéo xuống giường

Tần Lãnh không trả lời ngay, ánh mắt vẫn không rời khỏi Hàn Tuyết. Sự căng thẳng và cơn giận dữ vẫn đang cuộn trào trong anh, nhưng khi nhìn thấy cô, mọi thứ như tan chảy một phần. Không thể kiềm chế thêm, anh bước về phía cô, kéo mạnh tay cô, đưa cô về phía giường.

Hàn Tuyết chưa kịp phản ứng đã cảm thấy bàn tay anh siết chặt, kéo cô xuống giường một cách thô bạo. Cô giật mình, nhưng ngay lập tức sự lạnh lùng và kiên cường lại bao trùm. Dù bị anh ép buộc, cô không tỏ ra yếu đuối.

"Anh định làm gì?" Cô hỏi, giọng đầy sự kiên quyết nhưng cũng có chút lo lắng.

Tần Lãnh đứng bên cạnh giường, cơ thể căng thẳng và đầy sức mạnh, vẫn không chịu buông tay. "Cô nghĩ tôi  đang chuẩn bị làm gì? 

Tần Lãnh tiến gần, cơ thể anh không còn kiềm chế nữa. Sự mơ hồ trong ánh mắt anh dường như đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một sự thôi thúc không thể kiểm soát. Hàn Tuyết cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí, cơn sóng cảm xúc từ anh khiến cô gần như không thể thở nổi.

Với một bước tiến dứt khoát, anh hạ thấp người xuống gần cô, bàn tay vẫn giữ chặt cánh tay cô. Hơi thở anh nóng hổi, như ngọn lửa thiêu đốt mọi sự lý trí còn lại trong anh. Trái tim Hàn Tuyết đập mạnh, cô có thể cảm nhận được từng nhịp đập của chính mình. Mọi sự phản kháng trong cô đều dừng lại, không phải vì cô muốn đầu hàng, mà là vì sự mạnh mẽ trong anh đã làm cho cô không thể thoát khỏi.

Anh không nói gì, chỉ im lặng tiến đến. Khi môi anh chạm vào môi cô, Hàn Tuyết không thể không cảm thấy một cú sốc. Nụ hôn này, đầy cường độ và kiên quyết, khiến cô gần như mất kiểm soát. 

Khi Tần Lãnh ép sát cơ thể vào cô, Hàn Tuyết không thể không cảm thấy sự nóng bỏng từ anh. Cả người cô như bị đốt cháy bởi sự gần gũi và sức mạnh vượt trội của anh. Một cảm giác hoảng loạn dâng lên, trái tim cô đập loạn xạ, nghẹn ngào trong lồng ngực.

Cô cố gắng đẩy anh ra, nhưng không đủ sức mạnh. Môi anh đang áp sát vào môi cô, khiến cô cảm thấy nghẹt thở. Cô không thể tin vào những gì đang xảy ra, sự sợ hãi dâng trào, khiến mắt cô bắt đầu cay xè, nước mắt không thể kiểm soát tuôn rơi.

"Buông tôi ra!" Hàn Tuyết khẽ hét lên, giọng run rẩy vì sợ hãi. Cô không thể hiểu nổi tại sao mọi chuyện lại đi quá xa như vậy. Một nỗi bất lực lớn dâng lên trong lòng, khiến cô không còn sức để kháng cự.

Tần Lãnh vẫn không buông cô ra. Ánh mắt anh mơ màng, như thể đang chìm trong một cơn say, không nhận thức được mình đang làm gì. Nhưng cô cảm nhận được sức mạnh của anh đang cướp đi mọi sự tự do của mình.

Hàn Tuyết sợ hãi, đôi tay cô run rẩy, cố gắng đẩy anh ra nhưng không thành. Cô bắt đầu khóc, những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên gò má, nhưng Tần Lãnh vẫn không dừng lại.

Cô thở gấp, trong lòng tràn đầy sự mâu thuẫn. Một phần trong cô sợ hãi, một phần cảm thấy tuyệt vọng vì không thể thoát khỏi anh. Nhưng cô biết, mình phải làm gì đó, không thể cứ để mình bị lấn át như vậy.

Cô rướn người lên, cố gắng hít một hơi thật sâu để lấy lại sự bình tĩnh. "Anh... anh không phải là người như thế này," cô thì thầm, nỗi sợ hãi lẫn trong lời nói.

Cô rướn người lên, cố gắng hít một hơi thật sâu để lấy lại sự bình tĩnh. "Anh... anh không phải là người như thế này," cô thì thầm, nỗi sợ hãi lẫn trong lời nói.

Cô không muốn anh như vậy. Nhưng cô cũng không thể dừng lại, không thể chịu đựng được cảm giác này thêm nữa.

chiếc váy của cô bị xé rách quăng xuống sàn

trước mặt anh la thân thể quyến rũ của cô

Không gian trong phòng ngủ như nghẹt thở, Hàn Tuyết cố vùng vẫy nhưng sức lực của cô không thể nào chống lại được Tần Lãnh. Sự nóng bỏng tỏa ra từ cơ thể hắn khiến cô cảm thấy bất an tột độ.

"Không được..." Cô thì thào, đôi mắt hoảng loạn nhìn hắn.

"Muộn rồi," Tần Lãnh cất giọng khàn đặc, đôi mắt sâu hun hút như dã thú bị kích thích đến cực điểm.

Hắn kéo sát cô vào lòng, từng ngón tay mạnh mẽ giữ chặt eo cô, hơi thở phả lên làn da mịn màng. Khi hắn bắt đầu cởi bỏ cúc áo trên người, Hàn Tuyết la lên, nhưng âm thanh bị chặn lại bởi tiếng thở dồn dập.

"Chuẩn bị cho tốt," giọng hắn trầm thấp nhưng mang theo mệnh lệnh .

"Đừng... A!" Hàn Tuyết khẽ kêu lên khi cảm nhận được sức ép mạnh mẽ từ hắn.

Bỗng nhiên, toàn bộ hành động của Tần Lãnh dừng lại. Đôi mắt hắn lóe lên một tia sáng, như thể vừa thoát ra khỏi một giấc mơ kỳ lạ. Cảm giác nóng bỏng trong cơ thể dần tan biến, và sự tỉnh táo nhanh chóng trở lại.

Thì ra... thuốc của Ương Ương!

Hắn nghiến răng, nhận ra mình vừa suýt mất kiểm soát hoàn toàn. Hiệu quả của thứ thuốc đó rõ ràng không kéo dài lâu, nhưng trong vài phút ngắn ngủi, nó đã làm bùng lên phần thú tính hắn luôn cố gắng kìm nén.

Tần Lãnh buông tay, để Hàn Tuyết lảo đảo ngã xuống giường, đôi mắt hoảng sợ nhìn hắn.

Hắn đứng đó, đôi mắt sắc lạnh nhìn xuống cô, như một vị vua tàn nhẫn vừa ban lệnh tử hình.

"Cút..." Tần Lãnh gầm lên, giọng nói đầy sự giận dữ và kìm nén, như thể hắn đang muốn đẩy xa tất cả những cảm xúc hỗn loạn trong lòng.

Hàn Tuyết ngẩng lên, đôi mắt rưng rưng nhìn hắn.

"Cút!" Hắn hét lớn hơn, giọng nói như xé toạc không gian yên tĩnh.

Cô siết chặt lấy tay mình, ép những giọt nước mắt không rơi xuống, cố gắng giữ lại chút tự tôn cuối cùng. Hàn Tuyết đứng dậy,quấn lấy 1 chăn lảo đảo bước ra khỏi phòng mà không nói một lời nào.

Khi bóng dáng mảnh mai của cô biến mất sau cánh cửa, Tần Lãnh đấm mạnh vào bức tường gần đó, bàn tay hắn đỏ rực, máu rỉ ra nhưng hắn chẳng thèm để ý.

"Đồ ngốc..." Hắn lẩm bẩm, ánh mắt hiện lên sự hối hận nhưng cũng nhanh chóng bị che khuất bởi vẻ mặt lạnh lùng.

~ 1 lúc sau khi hắn đã bình tĩnh lại

tần lãnh: người đâu gọi tam tiểu thư đến đây

Sau một lúc đứng lặng bên bức tường lạnh lẽo, hơi thở của Tần Lãnh dần đều lại. Hắn siết chặt nắm tay, nhìn xuống vệt máu khô trên da, lòng ngổn ngang những suy nghĩ.

Sự hỗn loạn trong lòng hắn chưa bao giờ rõ ràng đến thế. Hắn không hiểu tại sao bản thân lại đánh mất kiểm soát trước mặt Hàn Tuyết – người mà hắn luôn giữ khoảng cách. Nhưng mỗi khi nghĩ đến ánh mắt hoảng sợ của cô, trái tim hắn như bị bóp nghẹt.

Hắn hít sâu một hơi, khôi phục lại vẻ mặt lãnh đạm như thường ngày. Tần Lãnh đi đến bàn làm việc, bấm một nút trên điện thoại nội bộ.

"Người đâu," giọng hắn trầm ổn nhưng mang theo chút áp lực , "gọi Tam tiểu thư đến đây ngay lập tức."

Ương Ương nhẹ nhàng đáp xuống sàn, đôi chân mảnh mai chạm đất không phát ra tiếng động. Mái tóc dài của cô bay nhẹ, đôi mắt sáng rực ánh tinh nghịch nhưng ẩn sâu trong đó là sự sắc sảo khó lường.

"Không cần đâu, em đợi đây từ nãy rồi," cô cất giọng mềm mại nhưng lại có chút thách thức, miệng khẽ nhếch lên thành một nụ cười nửa miệng.

Tần Lãnh liếc nhìn Ương Ương, ánh mắt lạnh như băng, nhưng không thể che giấu tia khó chịu đang len lỏi trong lòng.

"Em nghĩ mình đang làm gì?" Hắn hỏi, giọng nói thấp và đầy cảnh giác.

Ương Ương nhún vai, bước chậm rãi về phía hắn, như thể toàn bộ sự căng thẳng trong căn phòng chẳng liên quan gì đến cô.

Tần Lãnh nhíu mày, ánh mắt lạnh lẽo. Hắn khoanh tay trước ngực, nhìn Tần Ương Ương với vẻ nghiêm khắc.

"Đừng quậy nữa, Ương Ương," giọng hắn trầm thấp, nhưng mang theo sức ép không thể cưỡng lại.

tần ương ương: anh nghĩ em rảnh thế à mà hạ thuốc cho anh? không cần nghĩ chắc anh cũng biết là do ai bảo rồi đúng không?

tần lãnh: mẹ bảo sao?

tần ương ương: em biết anh ghét hàn tuyeert nhưng dù sao cô ấy cũng lấy anh rồi anh làm vậy khác gì sỉ nhục cô ấy

Tần Ương Ương khoanh tay, đứng thẳng, giọng điệu đầy mỉa mai.

"Anh nghĩ em rảnh thế à mà hạ thuốc cho anh? Không cần nghĩ chắc anh cũng biết là do ai bảo rồi, đúng không?"

Tần Lãnh nheo mắt, ánh nhìn sắc lạnh, giọng nói trầm thấp cất lên: "Mẹ bảo sao?"

Ương Ương nhún vai, biểu cảm pha lẫn giữa bực bội và bất lực.

"Anh thừa biết còn gì," cô đáp, giọng nhẹ nhưng mang theo sự chỉ trích. "Mẹ không muốn anh tiếp tục đối xử với Hàn Tuyết như một món đồ, chỉ vì anh ghét cuộc hôn nhân này."

Tần Lãnh cười nhạt, nhưng trong tiếng cười ấy mang đầy sự lạnh lùng. "Hàn Tuyết? Em đang bênh vực cô ta?"

Ương Ương lắc đầu, giọng nói trở nên nghiêm khắc hơn. "Em không bênh cô ấy. Nhưng dù sao cô ấy cũng đã lấy anh, đã bước chân vào Tần gia. Anh làm vậy khác gì sỉ nhục cô ấy trước mặt mọi người?"

Tần Lãnh siết chặt nắm tay, ánh mắt thoáng qua một tia phức tạp. "Cô ấy không xứng

đột nhiên ương ương 1 tay ôm lấy ngực tần lãnh thấy vậy liền giật mình đến đỡ cô

tần lãnh: gọi bác sĩ

ương ương: không cần đâu. dạo này bệnh tim của em sử dụng thuốc mới nên có phản ứng phụ

Tần Ương Ương bỗng nhiên ôm lấy ngực, gương mặt tái nhợt hiện lên vẻ đau đớn. Động tác đột ngột của cô khiến Tần Lãnh giật mình, ánh mắt thoáng hoảng hốt.

Hắn lập tức bước tới, đỡ lấy cô, bàn tay mạnh mẽ nhưng lúc này lại lộ rõ sự lo lắng.

"Gọi bác sĩ!" Giọng hắn vang lên, không còn lạnh lùng như thường ngày mà mang theo sự thúc giục.

Ương Ương vội lắc đầu, cố gắng trấn an anh trai mình dù giọng nói có chút run rẩy. "Không cần đâu... Em không sao..."

Tần Lãnh nhíu mày, ánh mắt nghi hoặc. "Còn nói không sao? Em nhìn lại mình đi!"

Ương Ương thở dốc, tay còn lại bám chặt vào cánh tay hắn, đôi mắt vẫn cố gắng giữ sự bình tĩnh. "Dạo này... bệnh tim của em... sử dụng thuốc mới nên có phản ứng phụ... Chỉ cần nghỉ ngơi một chút là ổn."

Tần Lãnh nghe vậy, sắc mặt càng trầm xuống. Hắn đỡ cô ngồi xuống ghế, ánh mắt không rời khỏi cô một giây nào.

"Phản ứng phụ kiểu gì mà khiến em đau đến mức này?" Giọng hắn trở nên sắc bén, nhưng ẩn sâu trong đó là sự lo lắng khó giấu.

Ương Ương khẽ cười, nụ cười nhợt nhạt nhưng mang theo chút nhẹ nhõm. "Anh đừng lo. Em quen rồi. Chỉ là lần này hơi đột ngột thôi..."

"Quen?" Tần Lãnh nén sự bực bội trong lòng, đôi mắt lạnh lẽo thoáng hiện lên chút tức giận. "Ai cho phép em tự ý chịu đựng một mình? Không phải đã dặn em phải báo cáo tình trạng sức khỏe với anh sao?"

Ương Ương: anh đâu học y như em nói anh cũng không hiểu hết. thôi đừng có trừng mắt với em khuya rồi em muốn đi ngủ chiều mai em còn phải bay về mỹ làm luận án tốt nghiệp

Câu nói của cô khiến Tần Lãnh khựng lại. Hắn nhìn thấy em gái mình, với sự mệt mỏi rõ ràng trên gương mặt, nhưng vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ.

"Tốt nghiệp?" Tần Lãnh hỏi lại, giọng nhẹ hơn, nhưng vẫn không quên dặn dò. "Đi ngủ đi, nghỉ ngơi cho khỏe, sáng mai sẽ không mệt."

Ương Ương mỉm cười nhẹ, dù trong lòng có chút nặng trĩu, nhưng cô vẫn không muốn để anh trai mình lo lắng thêm. "Cảm ơn anh, anh trai."

Nhưng chưa kịp để cô rời đi, Tần Lãnh đã bước tới, nhẹ nhàng đẩy cô vào chiếc giường phía sau thư phòng. Cảm giác ấm áp từ hành động của anh khiến Ương Ương khẽ giật mình, nhưng cô không phản kháng.

"Ngủ ở đây đi," Tần Lãnh nói, giọng êm ái nhưng vẫn giữ được sự nghiêm khắc. "Căn phòng này yên tĩnh, sẽ giúp em ngủ ngon hơn."

Ương Ương nhìn hắn một lúc, rồi khẽ gật đầu. Cô nằm xuống giường, đôi mắt nhìn lên trần nhà, cố gắng để bản thân thư giãn.

Tần Lãnh đứng bên cạnh giường một lúc, dường như đang suy nghĩ gì đó. Cuối cùng, hắn quay đi, khép cửa lại nhẹ nhàng và để cô em gái yên tĩnh nghỉ ngơi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #hacdao