động lòng
tần ương ương từ ngoài chạy vào.( cô vừa mới đi ra ngoài 1 lúc thì tần thiên có việc đột suất cong giang lĩnh người thân cận bên cô lại gửi cho cô 1 đoạn video khiến cô nhanh chóng đi về)
ương ương: chị dâu chị sao vậy?
"Không sao," Hàn Tuyết cuối cùng cũng lên tiếng, nhưng giọng cô khô khốc và yếu ớt. "Chỉ là~....Hàn Tuyết đột ngột lảo đảo, hai mắt cô tối sầm lại, cơ thể bắt đầu khuỵu xuống. Cảm giác choáng váng và đau đớn xâm chiếm khiến cô không thể đứng vững. Cô chỉ kịp cảm nhận một luồng đau nhói trong ngực rồi cơ thể mất dần đi cảm giác.
"Chị?" Tần Ương hoảng hốt, vội vàng đỡ lấy cô. Thấy tình trạng của Hàn Tuyết quá nghiêm trọng, cô không kịp nghĩ ngợi gì nhiều, lập tức hô lớn: "Người đâu, gọi bác sĩ! Nhanh lên!"
Ương Ương ôm chặt lấy Hàn Tuyết, cảm nhận được sự yếu ớt từ cơ thể cô. Cô sợ hãi, nhưng cố gắng giữ bình tĩnh để không làm chị dâu hoảng loạn thêm.
Chỉ trong tích tắc, người hầu đã vội vã chạy đến, gọi bác sĩ và đưa Hàn Tuyết nằm xuống giường. Ương Ương vẫn đứng bên cạnh, nhìn Hàn Tuyết, lòng không khỏi lo lắng tột độ.
Thải Vi, bác sĩ riêng của Tần Ương, nhanh chóng bước vào phòng. Cô nhìn thấy Hàn Tuyết đang nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, cơ thể có dấu hiệu kiệt sức. Thải Vi không hề chần chừ, lập tức kiểm tra tình trạng của cô.
ương ương: chị cô ấy sao vậy?
thải vi: cô ấy chúng độc.
Cả căn phòng chìm vào sự tĩnh lặng, không khí như bị đông cứng lại dưới ánh mắt của Ương Ương. Cô liếc nhìn từng người một, ánh mắt sắc lạnh khiến tất cả mọi người cảm thấy như có một bàn tay vô hình đang siết chặt lấy tim họ. Ánh mắt của cô lạnh lẽo, như một cơn gió lạnh thổi qua, khiến những ai tiếp xúc với nó không khỏi rùng mình.
Khi cô dừng lại và nhìn về phía quản gia, giọng nói của Ương Ương vang lên, lạnh lùng và đầy quyền uy: "Quản gia... nói."
Quản gia đứng ngay đó, sắc mặt tái nhợt. Dù đã quen với những tình huống căng thẳng trong gia đình, nhưng khi đối diện với ánh mắt của Ương Ương, ông cũng không thể không cảm thấy áp lực. Ông hít một hơi thật sâu, rồi khẽ nói: "Tiểu thư, chúng tôi không biết ai đã làm điều này. Nhưng chúng tôi đã kiểm tra tất cả các thức ăn và đồ uống của Hàn tiểu thư, không phát hiện gì bất thường."
Cả căn phòng chìm vào sự tĩnh lặng, không khí như bị đông cứng lại dưới ánh mắt của Ương Ương. Cô liếc nhìn từng người một, ánh mắt sắc lạnh khiến tất cả mọi người cảm thấy như có một bàn tay vô hình đang siết chặt lấy tim họ. Ánh mắt của cô lạnh lẽo, như một cơn gió lạnh thổi qua, khiến những ai tiếp xúc với nó không khỏi rùng mình.
Khi cô dừng lại và nhìn về phía quản gia, giọng nói của Ương Ương vang lên, lạnh lùng và đầy quyền uy: "Quản gia... nói."
Quản gia đứng ngay đó, sắc mặt tái nhợt. Dù đã quen với những tình huống căng thẳng trong gia đình, nhưng khi đối diện với ánh mắt của Ương Ương, ông cũng không thể không cảm thấy áp lực. Ông hít một hơi thật sâu, rồi khẽ nói: "Tiểu thư, chúng tôi không biết ai đã làm điều này. Nhưng chúng tôi đã kiểm tra tất cả các thức ăn và đồ uống của Hàn tiểu thư, không phát hiện gì bất thường."
Ương Ương không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn quản gia. Sự im lặng này khiến ông cảm thấy căng thẳng hơn bao giờ hết. Cuối cùng, ông lên tiếng, giọng run rẩy: "là........là thiếu gia vảo tôi cho vào .Tên thuốc... là Tác Dụ."
Ương Ương như bị đột ngột tạt một gáo nước lạnh, nhưng lại không hề tỏ ra ngạc nhiên. Cái tên này, Tác Dụ? anh tôi sẽ không giết người nói thất nó dùng để làm gì
Thải Vi nhẹ nhàng lắc đầu, ánh mắt nghiêm trọng: "Tiểu thư, đây không phải là Tác Dụ, mà là một loại thuốc khác, tên là Huyễn Vân. Nó không phải là độc chết người ngay lập tức, nhưng sẽ từ từ làm suy yếu cơ thể. Loại thuốc này có tác dụng khiến cơ thể dần dần mất đi sức lực, làm rối loạn chức năng nội tạng và gây đau đớn. Nếu không được điều trị kịp thời, cơ thể sẽ kiệt quệ, dẫn đến trạng thái hôn mê sâu."
ương ương liếc nhìn quản gia: lôi ra ngoài cắt lưỡi ông ta cho tôi
Quản gia nghe thấy câu nói của Ương Ương, sắc mặt lập tức tái xanh, cả người run rẩy, nhưng không dám phản kháng. Ông biết rằng, với sự lạnh lùng và quyết đoán của Ương Ương, lời cô nói không phải là đùa.
Tay chân ông cứng đờ, sợ hãi đến mức không thể thốt ra một lời xin tha. Nhưng trước sự kiên quyết và ánh mắt đầy sát khí của Ương Ương, ông chỉ biết cúi đầu, không dám nói thêm một lời.
"lôi ra ngoài." Ương Ương ra lệnh một cách lạnh lùng, giọng điệu không hề có chút cảm xúc.
Ngay lập tức, người hầu trong phòng tiến lên, túm lấy quản gia và kéo ông ra ngoài, mặc cho ông cầu xin hay phản kháng
ương ương: khoan đã. thuốc giải ở đâu
Người hầu dừng lại, quay đầu nhìn Ương Ương, nhưng không dám lên tiếng. Quản gia, lúc này đã gần như sắp ngất vì sợ hãi, bắt đầu run rẩy, không dám nói gì nữa.
Ương Ương không thèm để ý đến sự sợ hãi của ông ta, ánh mắt sắc bén như dao: "Thuốc giải đâu?" Cô hỏi lại, giọng điệu lạnh lùng và không cho phép sự chậm chạp hay do dự nào.
Quản gia cuối cùng, với chút can đảm còn sót lại, thều thào: "Ở... ở trong kho... kho thuốc... nhưng..." Ông nuốt nước bọt, vẻ mặt hoảng loạn. "Không thể lấy được... thiếu gia đã dặn không được động vào..."
Ương Ương tiến lại gần, ánh mắt lạnh lẽo không rời khỏi ông ta. " mấy người nghĩ anh ấy lỡ động vào tôi sao?
Quản gia cảm nhận rõ rệt sự nguy hiểm từ câu hỏi của Ương Ương, mặt ông ta tái mét, mồ hôi bắt đầu rịn ra. Ông nuốt khan một tiếng, vội vàng lắc đầu: "Dạ, không dám... không dám..."
Ương Ương hít một hơi, ánh mắt vẫn lạnh lẽo như băng. Cô nhìn chằm chằm vào ông ta, giọng điệu dường như không còn kiên nhẫn: "Vậy tại sao lại không thể lấy được thuốc giải? Có phải các người đang giở trò gì sau lưng tôi?"
Quản gia lại một lần nữa run rẩy, lo sợ, cuối cùng ông ta đành phải thừa nhận: "Là thiếu gia... thiếu gia đã cất thuốc giải trong một nơi riêng biệt, không ai có thể vào mà không có lệnh của anh ấy. Tôi... tôi không thể làm gì..."
Ánh mắt Ương Ương càng trở nên sắc lạnh hơn, như muốn xuyên thủng cả tâm can của người trước mặt.
Quản gia không dám đáp lại, chỉ biết cúi đầu im lặng.
Ương Ương đứng lặng một lúc, rồi lạnh lùng ra lệnh: "Đi lấy thuốc giải ngay, nếu không tôi sẽ không tha cho các người." Cô xoay người, vẻ mặt không chút thương xót.
tần lãnh: làm loạn đủ chưa?
ương ương: anh còn nói? mau đưa thuốc giả cho em
tần lãnh: người đâu đưa tiểu thư về mỹ
ương ương: anh dám?
tần lãnh: nghe lời anh. về mỹ ngay
Ương Ương tức giận bước ra ngoài, cơ thể căng thẳng vì sự bất lực và giận dữ dồn nén. Cô về phòng, trong đầu chỉ có một mớ hỗn độn, không thể ngừng nghĩ đến những gì đã xảy ra.
Vừa bước vào phòng, Thải Vi liền đưa cho cô một tờ báo cáo. "Tiểu thư, đây là báo cáo về tình hình. Tần Lãnh dường như đã dự đoán trước mọi việc và chuẩn bị trước. Anh ấy đã tính toán mọi động thái của cô, biết chắc rằng cô sẽ làm loạn lên như thế này."
thải vi: thiếu gia dùng vật này để áp chế độc cũ trong người hàn tiểu thư. người còn nhớ người bạn thân khác giới của cô ấy không
ương ương: tạ đình an
ương ương: rốt cuốc nó thật sự là độc gì anh hai dùng gì để khống chế
Thải Vi nghiêm nghị trả lời: "Tạ Đình An là người đã chế tạo ra một loại độc dược cực kỳ nguy hiểm. Tên của nó là Vong Thần. Loại độc này không gây đau đớn ngay lập tức mà sẽ từ từ hút cạn sinh lực của người dùng, làm cơ thể họ dần dần suy yếu cho đến khi hoàn toàn không thể tự cử động được. Độc này rất khó phát hiện và càng khó để giải độc nếu không biết cách."
Cô tiếp tục: "Về phần thiếu gia, anh ấy đã dùng một loại thuốc giải gọi là Thiên Dịch. Đây là một loại thuốc cực kỳ quý hiếm và chỉ có thể chế tạo khi biết chính xác tỉ lệ các thành phần. Thiên Dịch có thể khống chế độc tố, làm chậm tác dụng của Vong Thần, nhưng nếu không có giải pháp điều trị lâu dài, người nhiễm độc sẽ vẫn không thể hồi phục hoàn toàn."
ương ương: vậy là anh ấy yêu hay không yêu?
~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tần Lãnh bế Hàn Tuyết về phòng, nhẹ nhàng đặt cô lên giường. Anh chỉnh lại chiếc chăn cho cô, ánh mắt lướt qua cơ thể mảnh mai của cô, ánh lên chút lo lắng không thể che giấu. Mặc dù vẫn giữ vững vẻ mặt lạnh lùng, nhưng trong lòng anh lại dâng lên một cơn sóng nội tâm mãnh liệt. Anh không thể hiểu nổi bản thân mình khi ở gần cô, không thể lý giải nổi cảm giác này là gì.
Ký ức về buổi tối hôm qua lại ùa về trong tâm trí Tần Lãnh, khiến anh không thể không nhớ đến từng chi tiết nhỏ. Những ánh mắt đầy đau đớn của Hàn Tuyết, sự yếu đuối trong cử chỉ của cô, tất cả như một cú đấm mạnh vào trái tim anh.
Không tự chủ được, Tần Lãnh nghiêng người sát lại gần Hàn Tuyết, đôi mắt anh nhìn chằm chằm vào gương mặt mệt mỏi của cô. Anh khẽ đưa tay vuốt lại vài sợi tóc rối trên trán cô, cảm giác sự mềm mại ấy khiến tim anh đập loạn nhịp. Cô không thể nhìn thấy anh lúc này, nhưng anh có thể thấy rõ ràng từng sự đau đớn và tổn thương trên gương mặt cô
Mặc dù anh đã cố gắng giữ khoảng cách, nhưng trong khoảnh khắc ấy, anh không thể kiềm chế được. Anh cảm thấy như mình không thể quay lại, không thể làm ngơ trước cô nữa. Cảm giác này... chẳng phải là yêu sao? Dù anh có cứng rắn đến đâu, thì tình cảm này vẫn âm ỉ cháy trong anh, khiến anh không thể dễ dàng dứt bỏ.
Đột ngột, Tần Lãnh nhận được thông báo rằng anh phải sang nước ngoài công tác trong vòng ba tháng để giải quyết một số vấn đề quan trọng liên quan đến công ty và gia tộc.
Anh đứng dậy, bước ra ngoài, nhưng rồi anh dừng lại một chút. Nhìn về phía phòng Hàn Tuyết, anh lại cảm thấy sự luyến tiếc mơ hồ trong lòng. Tần Lãnh hít sâu một hơi, rồi rời khỏi nhà, không quên dặn dò người hầu chăm sóc Hàn Tuyết cẩn thận trong thời gian anh vắng mặt.
~ 3 tháng sau
Ba tháng sau, Tần Lãnh trở về, đã hoàn thành xong công việc và giải quyết hết những vấn đề quan trọng ở nước ngoài ban ngày mọi thứ vẫn diễn ra như bình thường nhưng đến buổi tối
khi màn đêm buông xuống và căn nhà trở nên im lặng hơn bao giờ hết, Tần Lãnh không thể kiềm chế được nữa. Anh bước vào phòng, nơi Hàn Tuyết vẫn ngồi một mình. Đôi mắt cô không còn ánh lên sự kiên cường như trước nữa, thay vào đó là một chút uể oải
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro