Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Đoạn Đường Lạnh Lẽo

Chương 1: Đoạn Đường Lạnh Lẽo

Hàn Tuyết đứng trên ban công của biệt thự ở Rome, mắt nhìn ra ngoài khung cửa sổ rộng lớn. Những con phố nhộn nhịp bên dưới chỉ là những mảng màu mờ nhạt, như cuộc đời của chính cô – mờ nhạt và không rõ ràng. Đã ba tháng kể từ khi cô bước chân đến thành phố này, và mọi thứ vẫn không thay đổi. Cuộc sống của cô vẫn giống như một giấc mơ mà cô không thể tỉnh dậy.

Cô không còn là cô bé nghịch ngợm của gia tộc Hàn, không còn là đại tiểu thư của một gia tộc hắc đạo nổi tiếng ở châu Á. Cô đã trở thành người phụ nữ đính hôn với một kẻ mà cả thế giới ngầm châu Âu kính sợ – Tần Lãnh. Nhưng ở trong căn biệt thự rộng lớn này, cô lại cảm thấy mình như một bóng ma lặng lẽ, không ai nhìn nhận hay quan tâm.

Ánh sáng từ những chiếc đèn đường chiếu xuống mặt đất, tạo thành những vệt sáng dài. Hàn Tuyết không biết tại sao, nhưng cô cảm thấy những vệt sáng ấy giống như sự mong manh của bản thân. Cô đã học được cách không để cảm xúc của mình lộ ra ngoài, nhưng trong sâu thẳm, nỗi cô đơn, sự sợ hãi về tương lai vẫn luôn âm ỉ cháy trong tim.

"Tiểu thư Hàn, ngài Tần đang chờ cô." Một giọng nói khẽ vang lên từ phía sau.

Hàn Tuyết quay lại. Là bà quản gia của gia đình Tần, người đã theo cô từ khi cô còn ở quê nhà. Bà là một người phụ nữ giàu kinh nghiệm, nhưng cũng như những người khác trong gia đình Tần, bà không thể hiện sự thân thiện hay cảm xúc nào đối với cô. Cô chỉ là một quân cờ trong một trò chơi mà cô không thể kiểm soát.

"Vâng, tôi sẽ đến ngay." Cô gật đầu, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy kiên cường. Cô không cho phép mình thể hiện bất kỳ sự yếu đuối nào. Khi bước đi, những tiếng bước chân của cô vang vọng trong hành lang dài, lạnh lẽo.

Đến phòng làm việc của Tần Lãnh, cô dừng lại trước cửa, hít một hơi thật sâu, cố gắng xua đi cảm giác lo lắng đang dâng lên trong lòng. Mở cửa bước vào, Tần Lãnh ngồi ở bàn làm việc, đôi mắt lạnh lùng của anh hướng ra ngoài cửa sổ. Anh không nhìn cô, nhưng sự hiện diện của anh trong phòng khiến không khí trở nên nặng nề.

Cô đứng đó, không dám ngồi xuống, không dám lên tiếng. Cảm giác bất an lại dâng lên, như thể mọi thứ trong căn phòng này đều không thuộc về cô. Một khoảng lặng bao trùm, kéo dài đến mức khiến cô cảm thấy mệt mỏi.

"Đứng đấy làm gì?" Tần Lãnh lên tiếng, giọng anh lạnh lùng nhưng lại đầy sự quan tâm mà cô không thể hiểu.

Hàn Tuyết khẽ cúi đầu. "Tôi... tôi không biết ngồi ở đâu."

Tần Lãnh không trả lời, chỉ lặng lẽ vẫy tay về phía chiếc ghế đối diện bàn làm việc. Cô bước đến, ngồi xuống với dáng vẻ thận trọng, như thể đang bước vào một không gian lạ lẫm mà cô không thể kiểm soát.

Tần Lãnh vẫn không nhìn cô, ánh mắt của anh dường như đang dán chặt vào một tấm bản đồ trên bàn, nhưng mọi cử chỉ của anh đều toát lên sự lạnh lùng khó tả. Cô không biết anh đang nghĩ gì, nhưng có lẽ đó là điều cô đã học được trong suốt ba tháng qua – không cần biết anh nghĩ gì, chỉ cần cô làm tốt vai trò của mình.

"Sao cô không tham gia các buổi tiệc, các sự kiện?" Anh hỏi, giọng điềm đạm nhưng vẫn như đang ra lệnh.

"Vì tôi không quen với những thứ đó." Hàn Tuyết trả lời, không giấu được sự mệt mỏi trong giọng nói.

"Vậy cô định làm gì?" Tần Lãnh quay lại nhìn cô, ánh mắt sắc bén như một lưỡi dao, nhưng lại khiến cô cảm thấy một nỗi gì đó không thể gọi tên.

Tần Lãnh không nói gì, chỉ nhìn cô một lúc lâu. Ánh mắt của anh sắc bén, như một lưỡi dao, chạm vào từng ngóc ngách trong tâm trí cô. Cảm giác như anh có thể nhìn thấu tất cả những nỗi lo lắng, sợ hãi mà cô đã cố gắng giấu kín. Một khoảng lặng bao trùm căn phòng, chỉ có tiếng nhịp tim của Hàn Tuyết đập mạnh trong lồng ngực.

Cuối cùng, anh cất lời, giọng điềm tĩnh nhưng lại mang theo một sự đe dọa không thể lẫn vào đâu được: "Là do tình nhân của cô cũng có mặt ở đây sao?"

Hàn Tuyết không thể không giật mình. Câu hỏi của anh làm tim cô như ngừng đập, một cảm giác lạnh lẽo lan tỏa khắp cơ thể. Cô khẽ lùi lại một bước, ánh mắt hoang mang nhưng cố gắng giữ vẻ bình tĩnh. Tần Lãnh nói vậy là có ý gì? Cô chưa từng tiết lộ về bất kỳ ai, chẳng lẽ anh đã biết điều gì?

"Anh..." Cô ngẩng đầu lên, cố gắng kiểm soát giọng nói, nhưng nó vẫn run nhẹ. "Anh nói gì vậy?"

Tần Lãnh không vội trả lời, chỉ nhìn cô chăm chú, như thể đang chờ đợi một phản ứng nào đó từ cô. Đôi mắt anh như có thể xuyên thấu mọi lời nói dối, mọi bí mật. Một cảm giác căng thẳng không thể tả bao trùm không gian, khiến Hàn Tuyết cảm thấy như mình đang bị giam cầm trong ánh mắt sắc lạnh ấy.

Hàn Tuyết không biết mình có nên nói dối hay thú nhận. Cô không có tình nhân. Cô chưa bao giờ nghĩ đến việc tìm một người đàn ông khác ngoài Tần Lãnh. Nhưng lời nói của anh lại khiến cô hoang mang, không biết đâu là thật, đâu là giả. Cô không thể để mọi chuyện đi quá xa, không thể để Tần Lãnh hiểu lầm.

"Anh hiểu lầm rồi," cô cố gắng lấy lại sự bình tĩnh, nói nhẹ nhàng. "Không có ai như vậy."

Tần Lãnh im lặng một lúc lâu, ánh mắt không rời khỏi cô. Ánh nhìn của anh lạnh lẽo, như thể đang đoán xét từng lời nói của cô. Cô có thể cảm nhận sự nghi ngờ trong đôi mắt anh, sự lạnh lẽo bao phủ toàn bộ không gian. Cuối cùng, anh cất lời, giọng nói không hề có chút cảm xúc nào, nhưng lại đầy mỉa mai: "Thật sao? Vậy thì chắc tôi không cần dữ mạng Cho Tạ Đình An đâu nhỉ."

Lời nói của anh như một cú tát vỡ tan bầu không khí yên lặng trong phòng. Hàn Tuyết lập tức cảm thấy như mình bị đánh thức khỏi cơn mê. Tim cô đập loạn xạ trong lồng ngực, một nỗi sợ hãi mơ hồ dâng lên.

"Anh... làm gì anh ấy rồi?" Cô hỏi, giọng run rẩy, không thể che giấu sự lo lắng trong đó. Chu Tạ Đình An là người bạn duy nhất mà cô từng có, một người mà cô chỉ gặp vài lần, nhưng những cuộc trò chuyện của họ lại khiến cô cảm thấy có chút an ủi trong thế giới lạnh lẽo này. Nếu Tần Lãnh đã làm gì anh, cô sẽ không tha thứ.

Tần Lãnh không trả lời ngay. Anh tiến lại gần, nhưng không phải để an ủi, mà là để tạo áp lực. Mỗi bước đi của anh như một sức ép vô hình khiến Hàn Tuyết cảm thấy như mình đang bị chèn ép vào góc tường.

Anh đứng trước mặt cô, ánh mắt vẫn không rời khỏi cô. "Cô nghĩ tôi không biết gì sao?" Giọng anh vẫn lạnh lùng như thế, nhưng có một sự sắc bén, một sự kiên quyết lạ lùng khiến Hàn Tuyết không thể không e dè. "Anh ta là ai, mà cô lại muốn bảo vệ như vậy?"

Cô không thể nói dối. Cô không thể nói rằng Chu Tạ Đình An chỉ là bạn. Mối quan hệ của họ không đơn giản như vậy, nhưng cũng không phải là điều gì quá nghiêm trọng. Thế nhưng, lời nói của Tần Lãnh như một lời cảnh báo. Cô cảm thấy sự bất an dâng lên trong lòng, những câu hỏi không lời cứ quẩn quanh trong đầu cô.

"Anh làm gì anh ấy rồi?" Hàn Tuyết lặp lại, giọng kiên quyết hơn, không thể che giấu sự lo lắng, sự sợ hãi. "Nếu anh làm gì anh ấy, tôi sẽ không tha thứ cho anh."

Anh không trả lời ngay lập tức, chỉ đứng đó, im lặng, như thể đang suy nghĩ về điều gì đó. Trong lúc cô đang chuẩn bị mở miệng lần nữa, một sự thay đổi đột ngột xảy ra. Một bàn tay thô ráp, mạnh mẽ bỗng bóp chặt lấy cổ cô.

Cô chỉ kịp thở hổn hển trước khi cảm giác nghẹt thở bao trùm. Tần Lãnh đứng trước mặt cô, nhưng khoảng cách giữa họ giờ đây dường như quá gần, quá áp lực. Anh giữ cổ cô bằng một lực vừa đủ để khiến cô cảm nhận được sự uy hiếp, nhưng không đến mức khiến cô ngất đi.

Hàn Tuyết hoảng hốt, đôi mắt mở to nhìn anh, cảm giác nghẹt thở và đau đớn khiến cô không thể thốt nên lời. Cô giãy giụa, nhưng sức mạnh của anh quá lớn. Mắt cô bắt đầu mờ đi, đôi môi khẽ mấp máy nhưng không thể phát ra âm thanh.

"Đừng thử thách tôi, Tuyết," Tần Lãnh nói, giọng nói lạnh như băng, âm thanh như cắt qua không khí. Anh không giận dữ, không có sự tức giận hay khích lệ nào trong lời nói của mình, chỉ là một sự cảnh cáo rõ ràng.

Cảm giác thiếu dưỡng khí khiến đầu óc Hàn Tuyết như quay cuồng. Cô cảm nhận được sự tàn nhẫn trong từng động tác của anh, sự kiểm soát không hề có chút nương tay. Từng giây trôi qua đều như kéo dài vô tận, khiến cô gần như mất hết sức lực.

Khi cô bắt đầu cảm thấy mình sắp không thể thở nổi nữa, bàn tay Tần Lãnh từ từ buông lỏng, nhưng vẫn giữ lấy cổ cô một cách nhẹ nhàng. Anh không vội vã thả cô ra hoàn toàn mà chỉ duy trì sự áp chế đó, như thể muốn cô cảm nhận được sự yếu ớt mà mình đang trải qua.

Tần Lãnh cuối cùng cũng buông tay, nhưng chỉ khẽ đẩy cô ra một chút, giữ khoảng cách giữa họ. Hàn Tuyết quỳ xuống ngay lập tức, hít thở như muốn thở ra hết không khí đã thiếu trong lồng ngực.

"Nhớ kỹ điều này," Tần Lãnh nói, không còn giữ vẻ điềm tĩnh ban đầu. "Em không có quyền đe dọa tôi. Cô sẽ không làm gì được tôi, đừng quên mình là ai trong trò chơi này."

Hàn Tuyết không dám ngẩng đầu lên nhìn anh, đôi tay run rẩy chống xuống đất để đứng dậy. Những lời của anh vẫn vang vọng trong đầu cô, như một lời cảnh báo tàn nhẫn. Cô đã bị dồn đến chân tường, không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc tiếp tục làm theo những gì anh yêu cầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #hacdao