chap 2
Tần Lãnh quay lại nhìn Hàn Tuyết một lần nữa, ánh mắt vẫn không hề thay đổi. Anh không nói gì, chỉ khẽ hất cằm ra phía cửa. Cả không gian như đông cứng lại, chỉ còn lại âm thanh của hơi thở nặng nề và nhịp tim đập loạn trong lồng ngực Hàn Tuyết.
"Ra ngoài," anh nói, giọng lạnh như băng.
Hàn Tuyết đứng sững lại, ngỡ ngàng trước lời nói của anh. Cô không thể tin được rằng Tần Lãnh lại đối xử với mình như vậy. Nhưng sự tàn nhẫn trong giọng nói của anh không cho phép cô có thể phản kháng hay đứng lại thêm một giây nào nữa.
Cô cố gắng nuốt nước mắt vào trong, cảm giác xấu hổ dâng lên. Chưa bao giờ cô cảm thấy mình yếu đuối đến vậy, nhưng bây giờ, cô chỉ có thể làm theo những gì anh ra lệnh. Cô chậm rãi đứng dậy, bước từng bước nặng nề về phía cửa.
Tần Lãnh đứng đó, không hề nhìn cô lần cuối, chỉ im lặng chứng kiến cô rời đi. Cả không gian này bỗng trở nên lạnh lẽo, như thể một phần của cô đã bị cắt đi. Hàn Tuyết không thể không cảm nhận được sự thay đổi trong bầu không khí, cảm giác bị bỏ rơi, bị lãng quên, mặc dù cô vẫn còn đứng ngay đó.
Cánh cửa khép lại sau lưng Hàn Tuyết, như một chốt khóa giam cầm, như một lời tuyên án tội lỗi. Hàn Tuyết không thể nói gì, chỉ bước ra ngoài với trái tim nặng trĩu. Cô cảm thấy cô đơn, lạc lõng trong chính ngôi nhà này, như thể mọi thứ đều quay lưng lại với cô.
Đột nhiên, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên từ phía sau: "Chị dâu~" Tần Ương Ương xuất hiện ngay bên cạnh cô, nhanh chóng đỡ lấy tay cô một cách nhẹ nhàng, như thể lo sợ cô sẽ ngã xuống.
Hàn Tuyết quay lại, đôi mắt ngạc nhiên nhìn cô em gái của Tần Lãnh. "Cô là...?"
Tần Ương Ương: "Người đâu, dìu thiếu phu nhân xuống lầu." Cô ra lệnh một cách nhẹ nhàng , không hề có dấu hiệu gì của sự khinh thường hay lạnh nhạt.
Hàn Tuyết cảm thấy một chút ngỡ ngàng trước thái độ bất ngờ của Tần Ương Ương.
Tần Ương Ương nhẹ nhàng dìu Hàn Tuyết, cùng cô bước xuống cầu thang, trong khi những người hầu đứng nhìn không dám lên tiếng
~ phòng khách:
tần ương ương: em là ương ương em gái của lãnh ca. chị là hàn tuyết sao?
Hàn Tuyết khẽ gật đầu, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh dù trong lòng có chút bối rối. Cô cảm nhận được sự thăm dò trong ánh mắt của Ương Ương, như thể cô ấy đang tìm hiểu xem cô có thật sự xứng đáng với vai trò là vợ của Tần Lãnh hay không.
"phải, tôi là Hàn Tuyết," cô trả lời
ương ương: vừa rồi có chuyện gì vậy?
Một người hầu bước tới gần, khẽ nói nhỏ vào tai Tần Ương Ương, giọng thấp như thể sợ bị ai nghe thấy. Tần Ương Ương nghe xong, khuôn mặt cô vẫn giữ vẻ bình tĩnh, nhưng trong ánh mắt có chút thay đổi.
"Được rồi, lui xuống đi," Tần Ương Ương ra lệnh với những người hầu, giọng cô cứng rắn. Sau đó, cô quay lại nhìn Hàn Tuyết, ánh mắt có chút nghiêm túc, như thể đang đưa ra quyết định quan trọng. "Tôi sẽ đi nói chuyện với anh hai của tôi. Chị ở đây một chút, đừng lo lắng."
Hàn Tuyết khẽ gật đầu, cảm giác bất an vẫn không thể rời đi. Tần Lãnh và những người xung quanh luôn khiến cô cảm thấy mình như một phần thừa thãi trong ngôi nhà này, nhưng lúc này, ít nhất cô cũng không bị phớt lờ hoàn toàn.
~ thư phong của tần lãnh
Cửa thư phòng của Tần Lãnh mở ra, Tần Ương Ương bước vào, nhẹ nhàng nhưng quyết đoán. Cô nhìn quanh căn phòng, ánh mắt lướt qua những món đồ sang trọng, tất cả đều toát lên một không khí lạnh lùng và quyền lực.
Tần Lãnh ngẩng lên từ bàn làm việc, đôi mắt sắc bén nhìn thẳng vào cô. Anh không nói gì ngay lập tức, chỉ hơi nhíu mày khi nhìn thấy sự xuất hiện của em gái.
"Ra ngoài," Tần Lãnh lên tiếng, giọng trầm thấp và lạnh lùng, như ra lệnh không chút do dự.
ương ương: anh đuổi cả em. này giận cá chém thớt sao. em nghe nói hàn tỷ rất hiền lành nếu đúng là tiểu thư hắc đạo khác chắc anh cũng ăn mấy cái kim độc rồi. sao ỷ mạnh ăn hiếp yếu sao
Tần Lãnh nhìn cô một cách sắc bén, đôi mắt không hề thay đổi biểu cảm. Anh không đáp lại ngay lập tức, chỉ chậm rãi buông lời, giọng lạnh lùng như thường lệ: "không cầ em phán xét."
Tần Ương Ương không hề nao núng, cô mỉm cười, dù trong giọng nói vẫn có chút châm chọc: "Vậy sao anh không nói rõ với em về Hàn tỷ? Hay là đang giấu cái gì đó? Đừng nói với em là anh bắt nạt cô ấy chỉ vì một lý do vớ vẩn nào đó, Lãnh ca."
Tần Lãnh vẫn không thay đổi vẻ mặt, nhưng ánh mắt của anh lại trở nên lạnh lẽo hơn, như thể đang cố gắng kiềm chế điều gì đó"Em có quyền gì mà chất vấn anh?"
ương ương:anh trọc tức em thêm 1 câu nữa em sẽ mách ba mẹ
Tần Lãnh vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt như những lưỡi dao sắc bén cắt xuyên qua không gian, nhưng đôi mắt ấy cũng chứa đựng sự mệt mỏi không dễ nhận ra. Anh không đáp lại ngay, chỉ chờ đợi, như thể đang đoán xem cô sẽ nói gì tiếp theo.
Tần Ương Ương không nhịn được nữa, ánh mắt kiên quyết, nhưng trong giọng nói lại có chút gì đó chơi đùa: "Anh trọc tức em thêm một câu nữa, em sẽ mách ba mẹ đấy," cô nói, như một lời đe dọa nhẹ nhàng nhưng cũng không thiếu phần chắc nịch.
Tần Lãnh không khỏi nhướng mày, nhìn cô với vẻ bất ngờ. Thật ra, anh không nghĩ rằng em gái mình lại có thể nói ra câu đó, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng câu nói của cô làm anh có chút suy nghĩ.
"Em định làm gì?" Tần Lãnh cất giọng, lần này không còn sự lạnh lùng như trước. Anh nhìn cô một cách nghiêm túc, nhưng đôi mắt vẫn không khỏi lộ ra chút bực bội.
Tần Ương Ương không rời mắt khỏi anh, nụ cười tinh quái trên môi càng thêm rõ rệt. "Em biết anh ghen vậy, chén thỏ luôn đi, đỡ mất công," cô nói, giọng điềm tĩnh nhưng cũng không kém phần châm biếm.
Tần Lãnh không nói gì ngay lập tức. Câu nói đó như một cú tát vào sự kiêu ngạo của anh. Anh im lặng nhìn cô, đôi mắt có chút đăm chiêu, như thể đang suy nghĩ về những gì cô vừa nói.
ương ương: dù sao bây h trời cũng tối ~cô lại gần tung thẳng 1 ít bột trắng vào người anh rồi chạy ra cửa: thuốc này nếu tối nay anh không làm e rằng nó sẽ phế anh thật đấy
Cảm giác nóng bừng dần dâng lên trong cơ thể anh, khiến anh chợt nhận ra mình đã bị cô em gái tinh quái này chơi một vố lớn. Lúc này, anh không còn đủ bình tĩnh để giữ lại sự lạnh lùng quen thuộc.
"Ương Ương!" Anh quát, giọng đầy sự giận dữ và bất ngờ, nhưng cũng có chút căng thẳng.
Nhưng Tần Ương Ương đã chạy nhanh ra cửa, để lại Tần Lãnh đứng trong phòng, cảm nhận được tác dụng của thuốc dần dần phát huy. Cơ thể anh bắt đầu nóng lên, không thể khống chế được, và dù có là người mạnh mẽ, anh cũng không thể phủ nhận rằng mình đang bị dược vật này chi phối.
"Con nhóc này..." Tần Lãnh tức giận, nhưng cũng hiểu rằng trong thế giới này, không có gì là không thể xảy ra, đặc biệt khi đối mặt với những người như Tần Ương Ương.
Cảm giác mơ hồ dần chiếm lĩnh
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro