Chương 42: Vòng 2.
Chương 42: Vòng 2.
- Mọi người nhìn kìa. - Sabata chỉ vào đồng hồ - Có biểu tượng mặt trăng ở số 7. Có vẻ như con hổ nói đúng về thời gian.
"Hai tiếng nữa," - Cậu thầm nghĩ - "Có lẽ nên tận dụng thời gian này để nghiên cứu đối thủ."
- Mọi người lại đây. - Sabata chỉ vào một góc phòng có đủ ghế cho cả nhóm - Chúng ta có thể học được nhiều thứ từ những màn hình này.
Kênh 67 thu hút sự chú ý của họ. Thousand và đội quân phân thân đang đánh bom sòng bạc của lũ kiến. Những bản sao trần truồng lao vào như cảm tử quân, trong khi lũ kiến - đeo kính râm và xì gà - phản công bằng những lá bài phát nổ.
Khói bụi mù mịt trên màn hình. Một con kiến đeo găng đấm bốc vừa cho một bản sao của Thousand no đòn. Trong khi đó, con kiến chủ sòng vẫn thản nhiên rít xì gà, như thể đây chỉ là một ngày bình thường ở văn phòng.
"Xem ra void iron của mình đang được... đầu tư vào một canh bạc khá mạo hiểm" - Sabata nghĩ khi thấy một bản sao nữa của Thousand bay vèo qua màn hình.
Sòng bạc của lũ kiến là một hang động rộng lớn được thiết kế như một casino mini, với những chiếc bàn poker được làm từ lá cây khô và nấm phát sáng làm đèn treo. Giờ thì nửa hang đã sập, những mảnh nấm phát sáng vỡ vụn rơi lả tả như mưa sao băng xanh lét.
Lũ kiến, mỗi con to bằng một con chó Labrador, vẫn giữ vẻ chuyên nghiệp đến kỳ lạ trong trận chiến. Con kiến croupier mặc gọn gàng chiếc áo gi-lê đen, tay chia bài điệu nghệ trong khi né những vụ nổ. Con kiến vệ sĩ đeo kính râm vừa đấm vừa nhả khói xì gà, trông như một tay anh chị trong phim gangster của Hong Kong.
Thousand dường như đang thua. Đội quân bản sao của cậu ta cứ lao vào và bị đánh bật ra, trong khi con kiến chủ sòng ngồi trên chiếc ghế nấm cao, thản nhiên rít xì gà và ra hiệu "tăng cược" bằng càng trước.
Những bản sao hoàn hảo của Thousand - những người với khuôn mặt góc cạnh và vết sẹo dưới mắt trái - đang cầm những con cá thân kiếm, vung vẩy như kiếm sĩ thực thụ. Họ phối hợp với nhau hoàn hảo, tấn công theo đội hình được tập luyện kỹ càng.
"Khác hẳn với đám phân thân trần truồng chỉ biết nổ." - Sabata nghĩ khi thấy một bản sao hoàn hảo dùng cá thân kiếm đâm thủng chiếc bàn poker của lũ kiến.
Tiếng nổ từ phân thân hòa với tiếng kim loại va chạm khi cá thân kiếm đụng độ với những quân bài phủ thép của lũ kiến. Con kiến vệ sĩ đang phải đối phó với ba bản sao hoàn hảo cùng lúc, đỡ những nhát chém bằng găng đấm bọc thép của nó.
Trong khi đó, những bản sao không hoàn hảo - trần truồng hoặc méo mó - cứ lao vào như những quả bom di động. Chúng không có chiến thuật, không có kỹ năng, chỉ có... quyết tâm nổ tung để tạo đường cho anh em mình.
Sabata nhìn thấy một Thousand - có lẽ là bản gốc - đang lẻn ra sau đám hỗn loạn, trong tay ôm một chiếc két sắt mini. Nhưng ngay lúc đó, con kiến vệ sĩ đột ngột xoay người, găng đấm của nó đánh thẳng vào ngực Thousand.
Cú đấm chí mạng đó lẽ ra đã kết thúc cuộc đời của Thousand, nếu không có sợi dây chuyền void iron bỗng vỡ vụn thành từng mảnh đen bóng.
"Thứ đó vừa cứu mạng cậu ta," - Sabata nghĩ, cảm giác nuối tiếc dâng lên trong lòng khi thấy những mảnh vỡ void iron rơi xuống sàn hang - "Nhưng có vẻ như đó là cái giá xứng đáng."
Thousand loạng choạng lùi lại, tay vẫn ôm chặt chiếc két. Con kiến vệ sĩ định đuổi theo nhưng bị ba bản sao hoàn hảo chặn lại. Trong khi đó, đội quân phân thân trần truồng tiếp tục lao vào như một cơn mưa bom người.
Trong lúc vẫn đang chạy, Thousand mạo hiểm mở két sắt. Ánh sáng lấp lánh tỏa ra từ bên trong - một con cá với vảy óng ánh như pha lê, sừng trên đầu xoắn như của kỳ lân.
"Con cá kỳ lân." - Sabata nghĩ khi thấy Thousand rút vòng tay ra.
- SCANNING... SCANNING... CONFIRMED: UNICORN FISH. 50 POINTS.
Cột sáng xanh bao phủ lấy Thousand. Cậu ta kịp nở một nụ cười đắc thắng trước khi biến mất.
Lũ kiến đứng đó, nhìn khoảng không nơi Thousand vừa đứng. Con kiến chủ sòng cắn đứt điếu xì gà làm đôi. Con kiến vệ sĩ nghiền nát cặp kính trong cơn giận dữ. Cả đám còn lại bắt đầu lật tung những chiếc bàn poker bằng lá cây.
- Ê, có ai chết không vậy? - Một thí sinh lên tiếng khi thấy cảnh đánh bom kinh hoàng trên màn hình - Kiểu này nguy hiểm quá...
Một giám thị trong bộ đồng phục The Sun bước lên, ho một tiếng nhẹ nhàng theo kiểu "tôi sắp nói điều gì đó quan trọng":
- Không ai chết trong kỳ thi của The Sun cả. Chúng tôi đã tính toán rất kỹ.
Ông ta nói với vẻ tự hào như thể "không để thí sinh chết" là một thành tựu đáng nể.
- Thí sinh bị thương nặng sẽ được... dịch chuyển tới bệnh viện trước khi có thể xảy ra thương vong. - Ông ta nói tiếp - Chúng tôi có các phép thuật bảo vệ và công nghệ giám sát tiên tiến.
- Vậy còn vụ nổ bom đó... - Một thí sinh khác chỉ vào màn hình.
- À, phân thân mà. - Giám thị khoát tay - Chỉ là năng lực thôi, không phải thí sinh thật. Hoàn toàn an toàn.
- Tôi tưởng mình sắp chết rồi chứ! - Một thí sinh tóc vàng lên tiếng, thở dốc - Tôi chạy đến không thở nổi, mấy con rắn biển đuổi theo...
- Rắn biển? - Một cô gái ngồi cạnh quay sang - Tôi còn bị MA CÁ đuổi. Là ma thật đấy, trong suốt luôn.
"Mỗi người một câu chuyện kinh hoàng," - Sabata nghĩ khi nghe những thí sinh thi nhau kể về trải nghiệm của mình - "Có vẻ như con cá kungfu của chúng ta cũng không phải thứ đáng sợ nhất trên đảo."
- Ý kiến thì nhiều đấy, - Giám thị lên tiếng - Nhưng không ai chết, đúng không? Vậy là đạt tiêu chuẩn an toàn rồi.
Sabata bắt đầu chuyển các kênh, mỗi màn hình là một câu chuyện khác nhau đang diễn ra trên đảo.
Kênh 34: Một nhóm thí sinh đã biến bãi biển thành chợ cá mini. Họ đứng sau những quầy hàng tạm bợ làm từ gỗ trôi dạt, rao bán đủ loại cá với giá cả thương lượng. Một cậu béo tròn đang quảng cáo: "Cá thang máy đây, mới bắt, còn tươi roi rói! Bảo đảm không bị say khi ăn!"
Kênh 51: Một đám đông đang tụ tập quanh một đống lửa trại, nướng cá và kể chuyện. Có vẻ như họ đã quyết định biến kỳ thi thành một buổi picnic.
Kênh 89: Hai thí sinh đang cố gắng cưỡi một con cá voi mini. Con cá không có vẻ phiền lòng, thậm chí còn có vẻ thích thú với trò chơi mới này.
Kênh 72: Một nhóm đang cố gắng dạy một con bạch tuộc đánh cờ vua. Kỳ lạ thay, con bạch tuộc có vẻ đang thắng.
- Đó là bạch tuộc thư ký. - Aria nói khi thấy con bạch tuộc đang dùng một trong những xúc tu của nó đẩy một quân tượng - Chúng rất thông minh, có thể sắp xếp và phân loại giấy tờ giúp các công ty ở Divinelandia.
Trên màn hình, con bạch tuộc vừa chiếu vua đối thủ, vừa dùng một xúc tu khác ghi chép lại nước đi vào một cuốn sổ nhỏ. Nó có vẻ rất tự hào về chiến thắng của mình.
- Tôi từng thấy một con làm việc cho công ty của cha tôi. - Aria tiếp tục - Nó có thể đóng dấu, ghi chép và phân loại tài liệu cùng một lúc. Chỉ có điều đôi khi chúng hơi... quá cầu toàn.
Trên màn hình, con bạch tuộc đang kiểm tra lại từng nước đi trong cuốn sổ của nó, có vẻ như muốn chắc chắn rằng mình không bỏ sót gì.
- Bạch tuộc... - Sabata lẩm bẩm khi nhìn con bạch - Cái này làm tôi nhớ đến Maurice.
Con bạch tuộc trên màn hình đang bắt đầu một ván cờ mới, xếp quân với sự tỉ mỉ của một kẻ theo chủ nghĩa hoàn hảo. Nó nhắc đối thủ điều chỉnh lại vài quân không thẳng hàng.
- Maurice là ai vậy? - Aria tò mò hỏi.
- Một... người quen cũ. - Sabata trả lời mơ hồ - Cũng là một bạch tuộc, nhưng thích đánh bạc và chơi game hơn là làm thư ký. Anh ta thông minh lắm.
Trên màn hình, con bạch tuộc vừa bắt được đối thủ di chuyển quân không đúng luật. Nó rút ra một cái còi từ đâu đó và thổi lên với vẻ nghiêm túc của một trọng tài chuyên nghiệp.
"Khác với Maurice," - Sabata nghĩ - "Con này có vẻ tuân thủ luật lệ hơn nhiều."
- Nhìn kìa! - Layla chỉ lên kênh 28, nơi đang chiếu cảnh một thí sinh đang bay.
Cậu ta đang ôm cá thang máy, nó thổi ra một quả bong bóng với đường kính 1m, tay cậu ta cầm một cái quạt lớn để điều hướng. Cứ thế cậu ta hướng về phía một cái hồ trên đỉnh núi.
"Sáng tạo đấy," - Sabata nghĩ - "Dùng cá thang máy như một phương tiện bay."
- Thông minh thật. - Aria gật đầu - Cậu ta không chỉ dùng cá thang máy để di chuyển, mà còn tìm ra được cái hồ bí mật trên đỉnh núi nữa.
Trên màn hình, người thí sinh đang cẩn thận điều khiển quả bong bóng bằng cách vung quạt. Mỗi đợt gió nhẹ đều có thể đẩy cậu ta đi chệch hướng, nhưng cậu kiên nhẫn điều chỉnh, như một phi công đang lái khinh khí cầu tự chế.
Sabata tiếp tục chuyển kênh, mỗi màn hình là một câu chuyện kỳ lạ về những sinh vật dưới nước.
Kênh 15: Một đàn cá đèn đường - dài như những cây đèn đường thật, thân phát sáng vàng ấm - đang đứng thẳng đứng dưới nước, tạo thành một con đường sáng cho những con cá nhỏ bơi qua. Chúng thậm chí còn thay phiên nhau "tắt đèn" khi không có ai đi qua, để tiết kiệm năng lượng.
Kênh 42: Một con cá thư viện - to bằng xe hơi, vảy phủ đầy những ký tự phát sáng - đang nằm im cho một nhóm cá nhỏ bơi quanh mình và... đọc sách. Mỗi khi một con cá chạm vào vảy nó, những ký tự sẽ sắp xếp lại thành một câu chuyện mới.
"Có vẻ như hòn đảo này là nơi mà mọi ý tưởng điên rồ về cá đều trở thành hiện thực." - Sabata nghĩ.
Kênh 91: Một con cá đồng hồ cát - trong suốt với cát vàng chảy liên tục trong cơ thể nó - đang bơi vòng tròn, có lẽ để đo thời gian cho một cuộc thi nào đó giữa những con cá khác.
Kênh 23 bỗng thu hút sự chú ý của cả nhóm. Cái hồ đen kịt nơi Thousand từng câu cá đang thay đổi.
Một cô gái với mái tóc trắng như tuyết đang đứng bên bờ hồ, tay giơ cao. Nước đen đặc quánh bắt đầu trong dần lên khi đi qua một màn năng lượng vô hình từ tay cô.
"Khả năng thanh tẩy nước," - Sabata nghĩ - "Có lẽ đó là chìa khóa để giải quyết đám mây đen."
Trên cao, đám mây đen đang từ từ tụ lại, chuẩn bị phun thêm mực xuống hồ. Nhưng lần này, nhóm của cô gái đã sẵn sàng. Một thí sinh phun lửa lên trời, một người khác tạo ra những cột gió xoáy.
Đám mây đen vỡ tung thành những mảnh nhỏ, những giọt mực rơi xuống bị màn năng lượng thanh tẩy của cô gái biến thành nước trong vắt.
- Khoan đã... - Sabata nheo mắt nhìn vào màn hình - Có cái gì đó trong đám mây.
Từ những mảnh mây đen vỡ vụn, một sinh vật kỳ lạ xuất hiện - một con mực với đôi cánh màu đen bóng như được làm từ mực in. Nó đang bay lượn trên bầu trời, phun những dải mực đen xuống như một họa sĩ trừu tượng đang vẽ trên không trung.
"Một con mực biết bay," - Sabata nghĩ - "Sau con cá biết kungfu thì có lẽ cũng chẳng có gì là không thể nữa."
Cả nhóm của cô gái bắt đầu tấn công con mực bay. Nhưng nó linh hoạt đến kinh ngạc, dùng những dải mực như những tấm khiên để chặn lửa, trong khi đôi cánh đen bóng của nó xé toạc những cơn gió xoáy.
Một thí sinh rút cung ra - có lẽ là vũ khí được chuẩn bị từ trước. Mũi tên xé gió bay thẳng về phía con mực. Nó cố phun mực để chặn, nhưng mũi tên quá nhanh, găm thẳng vào một trong những chiếc vây cánh.
"Vũ khí thông thường có vẻ hiệu quả hơn năng lực," - Sabata nghĩ khi thấy con mực bay loạng choạng trên không trung.
Một cô gái khác trong nhóm ném một cây giáo tự chế từ cành cây. Con mực né được, nhưng động tác của nó đã chậm đi rõ rệt sau vết thương từ mũi tên.
"Dù có bay được," - Sabata thầm nghĩ - "Nó vẫn là một con mực. Không có giáp để bảo vệ."
Thêm những mũi tên và giáo bay lên. Con mực cố gắng phòng thủ bằng những bức tường mực, nhưng số lượng vũ khí quá nhiều. Nó bắt đầu mất độ cao, những giọt mực đen rơi xuống như mưa từ những vết thương.
"Có vẻ như cái hồ sắp được giải phóng rồi," - Sabata nghĩ - "Chỉ tiếc là quá muộn với Thousand."
- Nhìn kìa! - Layla chỉ vào màn hình khi con mực bay cuối cùng cũng rơi xuống - Dưới đáy hồ...
Khi nước đã trong dần nhờ năng lực thanh tẩy của cô gái tóc trắng, họ có thể thấy rõ đáy hồ - nơi hàng ngàn quả trứng mực trong suốt đang phát sáng nhẹ dưới làn nước.
"Nó biến cả cái hồ thành ổ ấp trứng," - Sabata nghĩ - "Dùng mực để bảo vệ và giấu chúng."
Đội của cô gái tóc trắng bắt đầu quét điểm con mực bay:
- SCANNING... SCANNING... CONFIRMED: FLYING SQUID BOSS. 45 POINTS.
Sau đó họ bắt đầu vớt những quả trứng lên. Mỗi quả trứng trong vắt như pha lê, với một chấm đen nhỏ xíu bên trong - có lẽ là những con mực con chưa nở.
- SCANNING... SCANNING... CONFIRMED: SQUID EGG. 2 POINTS.
"Không nhiều điểm," - Sabata nghĩ - "Nhưng với số lượng trứng trong hồ, có khi cũng đủ để cả nhóm họ vượt qua vòng một."
Trong lúc nhóm Sabata đang tập trung xem màn hình, một bóng người xuất hiện sau lưng họ. Thousand - phiên bản gốc với khuôn mặt góc cạnh và vết sẹo dưới mắt trái đặc trưng, không phải một trong những bản sao kỳ quặc của cậu ta.
Quần áo cậu ta cháy xém ở vài chỗ, có vẻ như từ những lá bài nổ của lũ kiến. Một vết bầm lớn nơi ngực - nơi găng đấm của con kiến vệ sĩ đã đánh trúng, nơi mà void iron đã cứu mạng cậu ta. Tuy vậy, trong đôi mắt Thousand vẫn còn ánh lên niềm phấn khích của kẻ vừa trải qua một cuộc phiêu lưu điên rồ và sống sót.
- Xin lỗi về cái dây chuyền. Tôi không ngờ là lũ kiến khó nhằn tới thế - Cậu ta lên tiếng, giọng vẫn còn hơi khàn sau trận chiến.
Sabata quay lại, thấy Thousand đang đứng đó với vẻ hơi ngượng ngùng không phù hợp lắm với một người vừa đánh sập một sòng bạc của mafia kiến...
- Tôi cứ tưởng chỉ là một quầy casino nhỏ thôi. - Sabata lắc đầu - Ai ngờ đó lại là cả một sòng bạc của băng đảng mafia kiến.
- Tôi sẽ đền bù cho cậu sau. - Thousand nói - Một sợi dây chuyền void iron không phải thứ dễ kiếm.
"Có lẽ đánh đổi một món đồ quý để phá sập một sòng bạc mafia kiến cũng đáng," - Sabata nghĩ - "Dù sao thì cậu ta cũng đã đậu."
- À phải rồi, - Sabata nhớ ra - Chúc mừng cậu đã vượt qua vòng một.
- Cám ơn cậu - Thousand đáp lịch sự.
- Nhìn kìa, kênh 57! - Sabata chỉ vào màn hình nơi đang chiếu cảnh hồ của con ếch opera.
Sau khi đuổi theo một đám thí sinh chạy tán loạn, con ếch opera đã rời khỏi địa bàn của nó. Soda và Mud đang thận trọng tiếp cận cái hồ, nơi giờ đã trở nên yên bình đến kỳ lạ.
Những con cá đủ màu sắc bơi lội tự do - không còn phải làm khán giả cho buổi biểu diễn opera nữa. Có những con cá đàn, vảy lấp lánh như được làm từ những phím piano thu nhỏ. Khi chúng bơi thành đàn, tạo ra những giai điệu nhẹ nhàng dưới nước.
- Ôi trời, tôi cũng gặp mấy con cá đàn đó! - Một thí sinh đứng gần đó lên tiếng - Chúng nó còn biết chơi Beethoven đấy.
Trên màn hình, Mud đang cẩn thận vớt lên một con cá kèn - thân hình vàng óng như được đúc từ đồng thau, với cái miệng dài như ống kèn trumpet.
- SCANNING... SCANNING... CONFIRMED: TRUMPET FISH. 12 POINTS.
"Cả một dàn nhạc dưới nước," - Sabata nghĩ khi thấy Soda bắt được một con cá violon - thân mình cong như một cây đàn, vây như những sợi dây đàn mảnh mai.
- Con ếch đó... - Một thí sinh khác rùng mình - Nó đuổi theo tụi tôi cả cây số, vừa chạy vừa hát "O Sole Mio".
Trên màn hình, Mud và Soda đang có một buổi đánh bắt khá thành công. Không có con ếch opera để canh gác, những con cá nhạc cụ trở nên... dễ bắt đến bất ngờ.
- Chúng ta đã thu thập được khá nhiều thông tin rồi. - Aria nói, tay khẽ vân vê một lọn tóc bạc - Tôi có thể phân loại các thí sinh thành vài dạng chính.
Cô bắt đầu phân tích:
- Dạng bùng nổ như Vex, Thousand, những người có thể gây sát thương lớn trong thời gian ngắn nhưng dễ kiệt sức.
- Dạng bền bỉ như võ sĩ và Layla, những người có thể duy trì chiến đấu lâu dài nhờ thể lực tốt.
- Dạng đa dụng như Sabata, có thể thích ứng với nhiều tình huống khác nhau.
- Dạng hỗ trợ như tôi và Hazel, không mạnh về tấn công nhưng có những kỹ năng quan trọng cho nhóm.
- Ngoài ra còn có những thí sinh đi theo hướng thương mại như đám buôn cá kia, - Aria tiếp tục - Và những người chọn cách cộng sinh để vượt qua thử thách.
Cô nhìn lên những màn hình:
- Mỗi người một cách tiếp cận khác nhau. Nhưng tôi nghĩ những người thành công thường là những người biết kết hợp nhiều yếu tố và biết làm việc nhóm.
- Khoan đã... - Sabata chợt nhớ ra - Chúng ta vẫn chưa biết kẻ dùng thần chú mê hoặc là ai.
"Và liệu hắn đã đậu chưa," - Cậu thầm nghĩ - "Hay vẫn đang ẩn mình đâu đó, chờ cơ hội."
- Này, - Sabata tiến về phía một nhóm thí sinh đã đậu sớm - Các người có gặp ai dùng năng lực điều khiển tâm trí không?
- Tôi bị mê hoặc một lần. - Một cô gái tóc đỏ gật đầu - Suýt nhảy xuống vách đá. May mà bạn tôi kịp giữ lại.
- Tôi thấy cả một nhóm đánh nhau loạn xạ vì bị... ảo giác gì đó. - Một cậu cao gầy nói - Nhưng không thấy thủ phạm.
Sabata tiếp tục hỏi thêm nhiều người. Mỗi người có một câu chuyện khác nhau về việc bị mê hoặc hoặc chứng kiến người khác bị, nhưng không ai biết kẻ gây ra chuyện này là ai.
- Có khi hắn đậu từ sớm rồi cũng nên, - Sabata nói, mắt quét qua đám đông trong phòng - Cách hiệu quả nhất để không bị nghi ngờ là trở thành người thành công sớm.
"Như kẻ đã cướp công đánh bại con cá kungfu," - Cậu thầm nghĩ - "Chờ người khác làm việc khó rồi hưởng thành quả."
- Thật ra cũng khó mà tìm ra hắn. - Aria nhận xét - Trong một phòng toàn những người có năng lực đặc biệt thế này, ai biết được người nào là kẻ điều khiển tâm trí?
Sabata nhìn quanh phòng một lần nữa. Những thí sinh đã đậu đang ngồi rải rác, người thì tự mãn, người thì mệt mỏi, người thì vẫn còn run rẩy vì những trải nghiệm kinh hoàng trên đảo. Ai trong số họ mới là kẻ đã khiến nhiều người phải dùng hết năng lực một cách vô ích?
"Có lẽ chúng ta sẽ không bao giờ biết," - Sabata nghĩ - "Trừ khi hắn lộ diện trong những vòng thi tiếp theo."
Đúng lúc kim đồng hồ chỉ số 7, những chiếc TV đồng loạt tắt ngấm. Vị giám khảo béo ở vòng một - bước lên bục phát biểu.
- 757 người đậu, - Ông ta lẩm bẩm với vẻ thất vọng - Năm nay vòng một dễ thế mà rớt nhiều thật.
Ông nói câu này như thể việc đánh nhau với cá biết kungfu và đánh bạc với mafia kiến là những hoạt động "dễ dàng" bình thường.
- Vòng hai sẽ là... - Ông ta dừng lại một chút để tạo kịch tính - Nấu ăn!
Cả hội trường im lặng. Có lẽ mọi người đang cố hiểu xem làm thế nào mà một cuộc thi nấu ăn lại có thể đứng sau một vòng thi sinh tử như vừa rồi.
- Kích hoạt vòng tay của các bạn để chọn cá. - Ông ta tiếp tục - À, và để đảm bảo về mặt đạo đức, những con cá quá thông minh sẽ bị ẩn đi. Chúng tôi không muốn nấu những sinh vật biết chơi cờ vua hay hát opera.
Hội trường bắt đầu chuyển động. Những hàng ghế khán giả từ từ thu vào tường như những con rết kim loại đang cuộn mình. Từ sàn nhà, hàng trăm bếp nấu hiện lên - mỗi bếp được trang bị đầy đủ như một nhà bếp mini.
"Họ biến cả hội trường thành một phiên bản khổng lồ của MasterChef," - Sabata thầm nghĩ khi nhìn những chiếc bếp bóng loáng.
- Thi cá nhân nhé! - Vị giám khảo béo nói với giọng vui vẻ đáng ngờ - Không được lập nhóm. Và tôi sẽ là người duy nhất thử món của các bạn.
"Một người sẽ phải nếm 757 món ăn," - Sabata nghĩ - "Có lẽ đó là lý do tại sao ông ta... to như vậy."
Vị giám khảo to đến mức có vẻ như ông ta đã vi phạm một vài định luật vật lý cơ bản về khối lượng. Bộ vest màu tím của ông căng ra đến giới hạn chịu đựng của vải, những chiếc nút áo đang thực hiện một cuộc chiến anh dũng - và có vẻ là vô vọng - chống lại lực kéo của khối lượng bên trong.
Khuôn mặt ông tròn và bóng như mặt trăng rằm, với những má phính đỏ hồng như thể ông vừa nếm thử một món gì đó cay. Ba cằm chồng lên nhau tạo thành một kiến trúc thú vị về mặt địa chất. Và khi ông cười, toàn bộ cơ thể ông rung rinh như một khối thạch khổng lồ.
Khi ông di chuyển, âm thanh của vải vest căng ra kêu "xoẹt xoẹt" nghe như tiếng kêu cứu của một loại vải đang bị tra tấn đến giới hạn chịu đựng của nó.
- Vòng này thì Hazel dễ đậu rồi. - Sabata nói, liếc nhìn người hầu gái.
Rồi cậu quay sang cả nhóm:
- Với những ai không biết nấu, đừng quá lo. Cứ làm sạch nội tạng và máu của cá, rửa kỹ. Sau đó hoặc cắt lát ăn sống với sốt, hoặc nướng hay luộc đơn giản với muối tiêu. Đôi khi đơn giản lại là cách tốt nhất để thưởng thức hải sản.
Từ phía sau, một thí sinh giơ tay:
- Thưa ngài giám khảo, tôi chưa từng vào bếp trong đời. Làm sao đây là một cuộc thi công bằng?
Vị giám khảo béo nhún vai, khiến cả bộ vest rung lên:
- The Sun không đánh giá những gì các em đã biết. Chúng tôi đánh giá khả năng thích ứng của các em.
- Nhưng thưa ngài, - Một cô gái khác lên tiếng - Chúng tôi vừa trải qua một vòng thi sinh tử, và giờ lại phải... nấu ăn? Logic ở đâu trong chuyện này?
- Logic ư? - Vị giám khảo mỉm cười - Một siêu anh hùng không chỉ cần biết chiến đấu. Họ cũng cần biết tự lo cho bản thân. Và nấu ăn... là kỹ năng sống còn nhất.
"Một câu trả lời thông minh," - Sabata thầm nghĩ - "Nhưng có lẽ ông ta chỉ thích ăn thôi."
Sabata nhìn xuống vòng tay khi danh sách cá hiện ra. "Cá châu chấu - một điểm," cậu thầm nghĩ, "Ít nhất mình đã biết nó ngon."
Những lựa chọn khác lần lượt hiện lên:
- Cá đá thường: 12 điểm
- Cá dưa hấu: 8 điểm
- Cá cầu vồng: 5 điểm...
"Mình chỉ được chọn một con," - Sabata cân nhắc - "Và ngoài cá châu chấu ra, mình chưa nếm thử con nào cả."
Cậu liếc nhìn xung quanh. Mọi người đang tập trung vào màn hình vòng tay của họ, vẻ mặt căng thẳng như thể đang quyết định số phận của mình - mà có lẽ đúng là vậy. Một số người rõ ràng đang chọn những con cá có điểm số cao nhất, tin rằng điểm số phản ánh chất lượng.
"Nhưng điểm số phản ánh độ khó khi bắt," - Sabata nghĩ - "Không phải độ ngon khi nấu."
Cậu đưa ngón tay lướt qua danh sách, dừng lại ở cá châu chấu. "Mình đã nếm thử nó. Mình biết nó ngon."
- Cá châu chấu vậy. - Sabata bấm chọn - Đã nếm thử, đã biết cách chế biến. Còn lại toàn gacha.
Vòng tay phát sáng và một con cá châu chấu xuất hiện trên bàn bếp của cậu. Sabata nhìn quanh hội trường, nơi giờ đã biến thành một cảnh tượng hỗn loạn của 757 người cố gắng nấu nướng cùng một lúc.
Có người đang vật lộn với con cá như đang chiến đấu với kẻ thù - có lẽ họ nghĩ rằng kinh nghiệm từ vòng một sẽ giúp ích trong việc... mổ cá. Một cô gái đang cố gắng đun nước bằng năng lực lửa của mình, kết quả là làm nổ tung cái nồi. Đâu đó có tiếng ai đó hét lên "Làm sao biết con cá này chín chưa?"
Hazel đang điều khiển nhà bếp của mình với sự thanh lịch của một nghệ nhân. Trong khi đó, một võ sĩ đang... đấm cá, có lẽ nghĩ rằng đó là cách để làm mềm thịt.
- Ai đó đang cố nấu cá thân kiếm. - Sabata nhận ra khi thấy một thí sinh đang vật lộn với con cá cứng như thép.
"Họ đã dùng nó làm vũ khí," - Cậu thầm nghĩ - "Giờ lại phải biến nó thành món ăn."
Người thí sinh đó đang cố cắt con cá bằng dao, nhưng lưỡi dao chỉ tạo ra những tia lửa nhỏ khi chạm vào vảy kim loại. Cậu ta thử đập nó bằng chày, nhưng chỉ làm vỡ cái chày. Cuối cùng, trong một khoảnh khắc tuyệt vọng, cậu ta thậm chí còn thử... cắn nó.
"Có lẽ không phải con cá nào cũng được sinh ra để làm món ăn," - Sabata nghĩ khi thấy người thí sinh bưng miệng, có vẻ như vừa sứt một cái răng - "Một số chỉ nên tiếp tục làm... vũ khí."
Vị giám khảo béo liếc nhìn về phía đó, lắc đầu với vẻ thương hại như thể đang nghĩ "Đúng là đồ nghiệp dư."
Sabata nhìn con cá châu chấu trên thớt. "Trước tiên, giữ nó tươi và đứng yên đã."
- FRESH! - Cậu ra lệnh - STUN!
Con cá đông cứng lại, tươi roi rói như vừa mới bắt. Sabata rút con dao ra, những động tác của cậu không đẹp mắt như Hazel nhưng rất quen thuộc và chính xác.
"Mình đã làm việc này nhiều lần," - Cậu nghĩ khi tay lướt dao dọc bụng cá - "Từ những ngày còn là đứa trẻ mồ côi phải tự lo bữa ăn."
Cậu tách phần thịt ra khỏi xương một cách cẩn thận. Đầu, xương và đuôi được để riêng - chúng sẽ là nguyên liệu cho nồi nước súp.
Sabata đảo mắt quan sát quanh bếp. Có một kệ gia vị nhỏ với muối, tiêu, và vài loại gia vị cơ bản khác. Một ngăn tủ lạnh chứa rau củ - cà rốt, hành, và cả... rong biển.
"Perfect," - Cậu nghĩ khi nhìn thấy rong biển - "Sẽ cho thêm vị umami vào nước súp."
Cậu bắt đầu cho xương cá, rau củ và rong biển vào nồi. Những động tác của cậu phản ánh nhiều năm tự nấu ăn một mình, trước khi được Wil nhận nuôi. Không có gì cao cấp hay điệu nghệ, chỉ là những kỹ năng sinh tồn cơ bản đã trở thành thói quen.
- "Nửa sashimi, nửa nướng." - Sabata nhẩm trong đầu khi nhìn phần thịt cá đã lọc sạch - "Không nên đặt tất cả vào một chỗ."
Phần thịt cho sashimi được cắt thành những lát mỏng đều đặn. "Không đẹp như đầu bếp sushi," - Cậu nghĩ - "Nhưng đủ mỏng để ăn."
Cậu tìm thấy một ít gừng và wasabi trong tủ gia vị. "Món này mình học được từ mấy quán ăn rẻ tiền ngày xưa," - Sabata nhớ lại - "Những nơi phục vụ sashimi giá rẻ cho dân nghèo."
Phần thịt còn lại được ướp muối và ớt, đơn giản nhưng hiệu quả. Sabata đặt nó lên vỉ nướng, hơi nóng từ từ làm cho muối tan ra, thấm vào từng thớ thịt.
"Mùi này," - Cậu thầm nghĩ khi ngửi mùi cá nướng hoà với mùi nước súp đang sôi - "Giống như những bữa tối đơn độc ngày xưa. Nhưng lần này, nó sẽ được thưởng thức bởi một vị giám khảo khó tính."
Sabata quan sát nhóm mình, Hazel đứng trước bếp, tay cầm dao với sự tự tin của người đã từng nấu hàng trăm bữa ăn cho quý tộc. Từng động tác của cô đều chuẩn xác và duyên dáng như một điệu múa trong bếp.
Aria lúng túng hơn. Xuất thân quý tộc nên có vẻ cô chưa bao giờ phải tự nấu ăn. Cô đang cố gắng bắt chước cách Hazel cắt cá, nhưng những đường dao của cô không được mượt mà cho lắm.
Ninja thì... đang nướng cá bằng jutsu lửa của mình.
Võ sĩ nhìn chằm chằm vào con cá như thể đang đối mặt với một đối thủ mới. Anh ta đang cố gắng không đấm nó. Dave thì đang trò chuyện với một bụi rau thơm, có lẽ đang hỏi xem nên nêm nếm thế nào.
Layla, với bản năng thú nhân, có vẻ khá tự tin với việc chế biến thịt. Cô đang dùng móng vuốt để lọc xương cá một cách thuần thục, mặc dù thỉnh thoảng vẫn phải kìm nén bản năng không... ăn sống nó luôn.
Vex đứng trước bếp với vẻ mệt mỏi sau ba lần dùng máu trong vòng một và đang cố không nghĩ về việc máu cá trông giống máu người đến thế nào. Cậu ta cẩn thận rửa tay sau mỗi lần chạm vào thịt sống.
- Ồ, có vẻ cả nhóm chúng ta đều chọn cá châu chấu. - Sabata nhận ra khi liếc nhìn sang những bếp khác.
"Có lẽ vì chúng ta đã nếm thử nó rồi." - Cậu thầm nghĩ - "Và biết chắc nó ngon."
Mỗi người một cách chế biến khác nhau. Hazel đang làm một món gì đó cầu kỳ trông như trong nhà hàng năm sao. Aria cố bắt chước nhưng có vẻ... không thành công lắm. Ninja thì làm món cá nướng, trong khi võ sĩ đã biến con cá thành... cá băm.
Layla đang phân vân giữa việc nấu chín và để sống. Bản năng thú nhân của cô rõ ràng đang thích thú với ý tưởng thứ hai. Dave vẫn đang tham khảo ý kiến của đám rau thơm, trong khi Vex cẩn thận rửa sạch từng giọt máu khỏi con cá - có lẽ cậu đã quá mệt mỏi với máu me sau vòng một.
Layla đang chuẩn bị một phiên bản... thô sơ của sushi. Những cuộn cá với cơm không đều tay như của đầu bếp chuyên nghiệp, nhưng bù lại mùi thơm của nó khiến cả những thí sinh bên cạnh phải ngoái nhìn. Móng vuốt sắc của cô tỏ ra rất hữu ích trong việc cắt cá thành những lát mỏng.
Dave đang kho cá trong một cái nồi đất, sau khi đám rau thơm "tư vấn" cho cậu về cách ướp gia vị. Nước kho sánh lại, màu nâu đỏ đẹp mắt. "Các bạn ấy bảo phải kho chậm lửa," - Dave lẩm bẩm - "Để thịt cá thấm đều."
Vex làm một món trộn với sốt chanh, gừng - đơn giản nhưng vừa miệng. Có lẽ cậu không còn sức để làm gì phức tạp hơn sau khi dùng năng lực máu quá nhiều.
Còn Pixie... đang vật lộn với những dụng cụ bếp quá khổ. Cái chảo to bằng cả người cô, con dao dài gấp ba lần chiều cao của cô. Cuối cùng, cô quyết định dùng năng lực thu nhỏ chúng lại.
Sabata quan sát xung quanh trong lúc chờ nước súp sôi. Một thí sinh đang vật lộn với con cá to bằng bàn học - có lẽ là một trong những con cá kỳ dị từ vòng một. Cậu ta phải đứng trên ghế để có thể rắc muối lên toàn bộ thân cá.
Gần đó, một cô gái đang làm tempura cá - những miếng cá tẩm bột chiên vàng ươm trông rất hấp dẫn. Bên cạnh là một anh chàng đang nướng cá với... rất nhiều tỏi, đến nỗi khói bốc lên mù mịt khiến những người xung quanh phải đeo khẩu trang.
Một cậu béo đang làm lẩu cá - nồi nước dùng sôi sùng sục với đủ loại rau củ. Trong khi đó, một cô gái nhỏ nhắn đang nấu cà ri cá với những gia vị trông có vẻ rất Ấn Độ.
"Giống như một liên hoan ẩm thực quốc tế." - Sabata thầm nghĩ.
Như thể thời gian cũng bị cuốn theo mùi hương của hàng trăm món ăn đang được nấu nướng, một giờ trôi qua nhanh đến bất ngờ. Tiếng xèo xèo của chảo, tiếng sôi sùng sục của nước dùng, tiếng dao thớt lách cách, và cả những tiếng càu nhàu của các đầu bếp nghiệp dư đột nhiên bị cắt ngang bởi giọng nói của vị giám khảo béo.
- HẾT GIỜ! - Ông ta tuyên bố, giọng vang vọng khắp hội trường như tiếng cồng, khiến một thí sinh giật mình đánh rơi cả đĩa cá.
"Đã đến lúc," - Sabata nghĩ khi nhìn xuống món ăn của mình - "757 món ăn, một người thử. Có lẽ đây mới là thử thách thực sự của vị giám khảo."
Khói từ hàng trăm bếp nấu từ từ tan đi, để lộ ra một khung cảnh đầy màu sắc của những món ăn đủ kiểu - từ những đĩa sashimi thanh tao cho đến những nồi cá om măng khổng lồ. Và đâu đó trong góc phòng, một con cá thân kiếm vẫn đang nằm đó, cứng như ngày nó được bắt, thách thức mọi nỗ lực chế biến của chủ nhân nó.
- Khoan đã... - Một thí sinh đột nhiên lên tiếng, mắt mở to khi nhận ra vấn đề - Ông ấy sẽ mất bao lâu để ăn hết 757 món?
Tiếng xì xào bắt đầu lan khắp hội trường khi mọi người dần nhận ra điều này. Một số nhìn xuống những món cá nướng đang bốc khói của mình với vẻ thất vọng - những món chỉ ngon khi còn nóng hổi.
- Tempura của tôi sẽ mềm nhũn mất! - Một cô gái kêu lên.
- Lẩu của tôi sẽ nguội đặc... - Một cậu béo nhìn nồi nước dùng đang sôi sùng sục với vẻ tuyệt vọng.
Nhưng cũng có những người tỏ ra bình thản hơn. Sabata nhận ra họ - những người đã lường trước điều này. Một cô gái với món cá trộn chua ngọt, một anh chàng với đĩa sashimi được bảo quản cẩn thận, và cả Hazel với món gì đó có vẻ được tính toán kỹ lưỡng về nhiệt độ.
"Có lẽ đây cũng là một phần của bài kiểm tra," - Sabata nghĩ khi nhìn xuống phần sashimi và cá nướng của mình - "Khả năng dự đoán và chuẩn bị cho mọi tình huống."
- Thứ tự thử món sẽ được tính theo người nào làm xong trước! - Vị giám khảo béo tuyên bố, khiến những người vừa làm xong sớm mỉm cười đắc thắng.
Sabata liếc nhìn đồng hồ. "Mình cũng không quá muộn," - Cậu nghĩ - "Có lẽ khoảng giữa của danh sách."
Một số người bắt đầu tỏ ra hối tiếc vì đã cố gắng làm quá cầu kỳ. Có người vẫn đang loay hoay với món cá om phức tạp của mình, trong khi những đĩa đơn giản như sashimi hay cá nướng đã sẵn sàng từ lâu.
"Hazel chắc chắn nằm trong nhóm đầu," - Sabata nghĩ khi nhìn sang người hầu gái đã hoàn thành món ăn của mình một cách nhanh chóng và gọn gàng - "Cô ấy đã quen với việc phải phục vụ đúng giờ."
Trong khi đó, người thí sinh với con cá thân kiếm vẫn đang... cố gắng cắt nó, có vẻ như sẽ là người cuối cùng trong danh sách - nếu cậu ta có thể làm được gì đó với nó.
- DỪNG TAY! - Vị giám khảo béo đột ngột gầm lên - Hết giờ nghĩa là hết giờ! Ai còn cố chế biến sẽ bị loại.
Cậu trai với con cá thân kiếm lập tức bỏ dao xuống, mặt tái mét. Những người còn đang loay hoay với món của mình cũng đành dừng lại, bất kể món ăn có hoàn thành hay không.
"May mà mình đã xong," - Sabata thầm nghĩ - "Làm món đơn giản có cái lợi của nó."
Vài thí sinh ôm mặt thất vọng khi nhìn những món ăn dang dở của mình. Một cô gái thậm chí còn rơm rớm nước mắt trước nồi cà ri cá vẫn còn đang sôi - thiếu mất bước cuối cùng là rắc rau mùi và ớt.
Từ trần nhà, hàng trăm drone nhỏ màu trắng bay xuống, mỗi chiếc được thiết kế như một quầy bar bay với mặt bàn phẳng để đặt đĩa thức ăn. Chúng được trang bị hệ thống ổn định để không làm đổ thức ăn.
Món đầu tiên được đặt trước mặt vị giám khảo béo - một đĩa tempura cá với lớp vỏ giòn vàng ươm vẫn còn bốc hơi. Người thí sinh đứng đó hồi hộp khi thấy ông ta cầm đũa lên.
"May cho cô ấy," - Sabata nghĩ - "Tempura chỉ ngon khi còn nóng và giòn."
Vị giám khảo nhai một miếng, vẻ mặt trầm ngâm. Một giây... hai giây...
- Bột tẩm quá dày. - Ông ta lên tiếng - Không cảm nhận được vị ngọt tự nhiên của cá. Nhưng lớp vỏ giòn, dầu không ngấm. Pass.
Cô gái thở phào nhẹ nhõm khi thấy món của mình được thông qua, dù không được khen ngợi nhiều.
"Một người, 757 món," - Sabata nghĩ khi nhìn đội quân drone đang chờ lệnh - "Sẽ là một đêm dài."
- Và tôi sẽ ăn hết từng món một. - Vị giám khảo béo tuyên bố khi nuốt miếng tempura cuối cùng, như thể đang đọc được suy nghĩ của mọi người.
"Có lẽ đó là lý do tại sao ông ta... to như vậy," - Sabata nghĩ khi thấy ông ta vẫy tay gọi món tiếp theo.
Tiếng xì xào lại nổi lên. "Nhưng nếu ông ta no giữa chừng thì sao?" - Một thí sinh lo lắng thì thầm.
Cậu thí sinh với con cá to bằng bàn học đột nhiên trở thành tâm điểm chú ý. Những ánh mắt hình viên đạn hướng về phía cậu ta, người đang cố thu mình nhỏ lại sau con cá khổng lồ của mình.
"Có lẽ cậu ta nên cầu nguyện mình không phải người trong danh sách đầu," - Sabata thầm nghĩ - "Hoặc hy vọng vị giám khảo có một cái bao tử... kỳ diệu."
- Đừng lo. - Vị giám khảo béo lại lên tiếng, miệng vẫn đang nhai - Tôi đã nhịn ăn ba ngày để chuẩn bị cho kỳ thi này.
Câu nói đó không hiểu sao lại khiến mọi người lo lắng hơn là yên tâm.
Những chiếc drone tiếp tục bay đến bàn giám khảo theo thứ tự.
Một phần sushi được đặt xuống. Ông ta nhai một miếng:
- Cơm nắm quá chặt, nhưng cá tươi ngon. Pass.
Tiếp theo là món cá hấp:
- Hấp quá lâu, thịt khô. Fail.
Một đĩa cá kho tộ:
- Mặn quá, nhưng nước kho đậm đà. Pass.
Món nào ông ta cũng ăn hết, không bỏ sót một miếng. Tốc độ xử lý thức ăn của ông nhanh đến mức khó tin, như thể dạ dày của ông được làm từ... một chiếc lỗ đen thu nhỏ.
Cá nướng muối ớt:
- Ướp quá nhiều ớt, át mất vị ngọt tự nhiên của cá. Barely pass.
Cá om dưa:
- Om vừa tới, dưa giòn. Good pass.
"Ông ta không chỉ ăn được nhiều," - Sabata nghĩ khi thấy vị giám khảo phân tích từng món một cách chuyên nghiệp - "Mà còn là một chuyên gia ẩm thực thực thụ."
- Món tiếp theo! - Vị giám khảo béo gọi, và drone mang món của võ sĩ tới.
Món cá nướng của anh ta trông... hơi thảm thương. Những vết nứt trên thịt cá cho thấy anh đã không kiềm chế được việc dùng sức mạnh của mình. Một số chỗ cháy đen, chỗ khác lại còn sống.
"Có vẻ như võ thuật và ẩm thực không phải lúc nào cũng đi đôi với nhau," - Sabata nghĩ khi thấy vị giám khảo cau mày.
Ông ta cắt một miếng, nhai một cách cẩn trọng:
- Thịt cá bị dập nát, nhiệt độ không đều. Một số phần cháy khét, số khác còn sống. Fail.
Võ sĩ đứng đó, mặt đỏ bừng. Ki của anh ta có thể rất hữu dụng, nhưng lại không thể giúp anh nướng một con cá đơn giản.
- Lần sau... - Vị giám khảo nói khi nuốt miếng cuối cùng - Hãy nhớ học thêm nhu thuật
- Món của cậu ninja... - Vị giám khảo béo nhìn xuống đĩa cá được nướng bằng jutsu lửa.
Thịt cá đen sạm ở một số chỗ, trong khi những phần khác lại gần như còn sống. Có vẻ như việc kiểm soát nhiệt độ của jutsu lửa không phải là điều dễ dàng trong nấu nướng.
"Có lẽ lửa ninja được tạo ra để đốt kẻ thù," - Sabata thầm nghĩ - "Chứ không phải để nấu ăn."
Vị giám khảo cắn một miếng, nhai chậm rãi:
- Không đều lửa. Bên ngoài cháy, bên trong sống. Còn cả mùi... khói độc? Fail.
Ninja đứng im thin thít, có vẻ như muốn biến mất vào bóng tối - một kỹ năng mà có lẽ giờ này sẽ rất hữu ích.
- Jutsu lửa là để chiến đấu. - Vị giám khảo lắc đầu - Không phải để nấu ăn. Lần sau dùng bếp ga đi.
- À! - Vị giám khảo béo reo lên khi drone mang món của Pixie tới.
Trên chiếc đĩa bình thường là một phiên bản thu nhỏ hoàn hảo của một bữa ăn sang trọng - cá được nướng với sốt cam, trang trí bằng những cọng rau điểm trang bé xíu, tất cả được thu nhỏ vừa với kích thước của một tiên nữ.
"Cô ấy đã dùng năng lực thu nhỏ để tạo ra một tác phẩm nghệ thuật ẩm thực tí hon," - Sabata nghĩ.
Vị giám khảo phải dùng đôi đũa đặc biệt nhỏ để gắp những miếng cá bé xíu. Ông nhai một miếng, mắt sáng lên:
- Thú vị! Kích thước nhỏ nhưng hương vị đầy đủ. Sốt cam cân bằng hoàn hảo với vị cá. Trang trí tinh tế. High pass!
Pixie bay lượn vòng vòng đầy phấn khích, trong khi vị giám khảo tiếp tục thưởng thức từng miếng nhỏ xíu một cách ngon lành.
- Đây không chỉ là món ăn, - Ông ta nói - Mà còn là nghệ thuật. Cô đã biến hạn chế về kích thước thành điểm mạnh của mình.
- Món tiếp theo! - Vị giám khảo gọi, và một drone bay tới với món ăn của Hazel.
Đĩa thức ăn của cô trông như được trình bày trong một nhà hàng Michelin - cá châu chấu được chế biến theo phong cách như nước Pháp, với nước sốt màu vàng cam óng ánh, những giọt sốt được chấm đều trên đĩa như một tác phẩm hội họa. Rau củ được cắt tỉa tinh tế xếp quanh như những bông hoa.
"Đúng là đẳng cấp của người hầu được đào tạo để phục vụ giới quý tộc." - Sabata thầm nghĩ.
Vị giám khảo dùng dao cắt một miếng hoàn hảo, đưa lên miệng. Trong khoảnh khắc đó, cả hội trường như nín thở chờ đợi.
- Tuyệt vời! - Ông ta thốt lên - Thịt cá được chế biến vừa tới, giữ được độ ngọt tự nhiên. Sốt cam với bơ cân bằng hoàn hảo. Nhiệt độ món ăn vẫn được giữ ở mức lý tưởng. High pass with distinction!
Hazel khẽ cúi người trong tư thế chuẩn mực của một người hầu:
- Xin cảm ơn ngài.
"Có lẽ đây là điểm cao nhất từ đầu buổi thi," - Sabata nghĩ khi thấy vị giám khảo tiếp tục thưởng thức từng miếng một cách ngon lành.
- Và món tiếp theo... - Vị giám khảo nhìn xuống đĩa thức ăn của Aria.
Một nỗ lực đáng khen để bắt chước phong cách của Hazel, nhưng rõ ràng thiếu kinh nghiệm thực tế. Cá được cắt không đều, nước sốt hơi vón cục, và cách bày trí tuy cố gắng tinh tế nhưng lại có phần gượng ép.
"Quý tộc không có nghĩa là biết nấu ăn," - Sabata thầm nghĩ khi thấy vị giám khảo cau mày.
Ông ta cắt một miếng, nhai chậm rãi:
- Ý tưởng tốt, nhưng thực hiện chưa đạt. Cá chín không đều, sốt bị tách lớp. Barely pass.
Aria đứng đó, giữ vẻ mặt bình thản của một quý tộc dù rõ ràng đang thất vọng.
- Cô có tiềm năng, - Vị giám khảo nói khi nuốt miếng cuối cùng - Nhưng cần nhiều thực hành hơn. Không phải cứ bắt chước hình thức là đủ.
- Món kho của Dave... - Vị giám khảo béo nhìn xuống nồi cá kho đậm màu.
"Đám rau thơm đã tư vấn khá tốt." - Sabata thầm nghĩ khi thấy màu sắc hấp dẫn của nước kho.
Vị giám khảo gắp một miếng cá, nước kho sánh đặc nhỏ giọt:
- Hmm... Nước kho đậm đà, thịt cá thấm vị, không bị khô. Gia vị cân bằng tốt. High pass.
Dave mỉm cười, liếc nhìn về phía đám rau thơm trong bếp với ánh mắt biết ơn.
Tiếp theo là món của Vex - cá trộn gừng chanh đơn giản.
- Món này... - Vị giám khảo nhai một miếng - Đơn giản nhưng hiệu quả. Cá tươi, vị chua cay vừa phải, không làm mất đi vị ngọt tự nhiên của thịt cá. Pass.
Vex thở phào. Với tình trạng kiệt sức sau ba lần dùng máu, có được điểm đậu đã là một thành công.
- Đôi khi, - Vị giám khảo nói - Biết giới hạn của mình và làm một món đơn giản tốt còn hơn là cố làm điều gì đó quá sức.
- Và đây là... - Vị giám khảo nhìn xuống bàn khi drone mang món của Sabata tới.
Một đĩa sashimi cắt mỏng đều đặn với gừng và wasabi, một đĩa cá nướng muối ớt đơn giản, và một bát súp trong vắt được nấu từ xương và rong biển.
"Ba phong cách khác nhau," - Vị giám khảo gật gù - "Thú vị."
Ông ta bắt đầu với sashimi:
- Cắt không đẹp như đầu bếp chuyên nghiệp, nhưng đủ mỏng để thưởng thức. Cá tươi, giữ được vị ngọt.
Tiếp đến là cá nướng:
- Nướng vừa tới, gia vị đơn giản nhưng đủ. Không phô trương nhưng hiệu quả.
Cuối cùng, ông ta nhấp một muỗng súp:
- À! Đây mới là điểm nhấn. Nước súp trong nhưng đậm vị, umami từ rong biển hòa quyện với vị ngọt từ xương cá. High pass.
- Món ăn phản ánh người nấu. - Vị giám khảo nói - Không cầu kỳ, không phô trương, nhưng hiểu rõ bản chất của nguyên liệu.
- Kết quả vượt xa tôi mong đợi. - Sabata khẽ cúi đầu - Nhưng cảm ơn lời khen của ngài.
"Mình chỉ nấu những món đơn giản nhất," - Cậu thầm nghĩ - "Những món mà một đứa trẻ mồ côi phải tự học để sống sót. High pass là điều mình không dám nghĩ tới."
Những món ăn của cậu không có gì đặc biệt. Không phải nghệ thuật ẩm thực tinh xảo như của Hazel, không phải tác phẩm nghệ thuật tí hon như của Pixie. Chỉ là những món đơn giản được nấu bằng kinh nghiệm của nhiều năm tự lo cho bản thân.
- Thật ra... - Sabata nói - Tôi làm nhiều món vì thích được thưởng thức nhiều hương vị khác nhau. Từ những ngày xưa, có được một bữa ăn ngon đã là điều xa xỉ, nên giờ khi có thể, tôi muốn trải nghiệm càng nhiều càng tốt.
"Cứ nghĩ mình sẽ được pass là cùng," - Cậu thầm nghĩ - "Với mấy món đơn giản thế này."
Vị giám khảo béo gật đầu hài lòng:
- Đó chính là điều tôi thích. Không chỉ nấu để qua môn, mà còn nấu vì tình yêu với ẩm thực. Thưởng thức nhiều món khác nhau là cách tốt nhất để hiểu về thức ăn.
Ông ta nhấp thêm một muỗng súp:
- Và những món đơn giản lại là những món khó nấu nhất. Vì không có gì để che giấu, mọi sai sót đều lộ ra.
Tiếp đó là món của Laya được đưa lên.
- Món này. - Vị giám khảo nhìn xuống đĩa sushi thô sơ.
"Không đẹp như của đầu bếp chuyên nghiệp," - Sabata nghĩ khi thấy những cuộn sushi không đều tay - "Nhưng mùi thơm thì không thể chê."
Vị giám khảo nhai một miếng:
- Hình thức chưa đẹp, nhưng cơm nắm vừa tay, không quá chặt. Cá tươi ngon, cắt khéo - có lẽ nhờ móng vuốt sắc của cô. Pass.
Layla thở phào, đuôi khẽ vẫy vẫy nhẹ nhõm.
- Bản năng thú nhân đôi khi lại có lợi trong ẩm thực. - Vị giám khảo nói khi gắp miếng cuối cùng - Cô có khứu giác tốt để chọn cá tươi, và móng vuốt sắc để cắt thịt. Chỉ cần thêm luyện tập về kỹ thuật nắm cơm.
- À! - Vị giám khảo bừng sáng khi thấy món của Mud - Cá trumpet hầm củ cải.
Một nồi súp đậm đà với những miếng cá vàng óng và củ cải trắng cắt đều tăm tắp. Mùi thơm tỏa ra khiến nhiều người phải ngoái nhìn.
Vị giám khảo múc một muỗng:
- Hmm... Nước dùng ngọt vừa đủ từ củ cải, thịt cá mềm nhưng không nát. Một món ăn gia đình thực thụ. High pass.
Mud mỉm cười:
- Tôi hay nấu cá với củ cải cho các em gái của mình. Chúng thích vị ngọt của củ cải hầm.
- Món ăn của một người chị. - Vị giám khảo gật đầu tán thưởng - Không cần cầu kỳ, chỉ cần ấm bụng và ngon miệng. Tôi có thể cảm nhận được tình cảm gia đình trong này.
"Cô ta trông to thật." - Sabata thầm nghĩ - "Thế mà lại có thể nấu một món ăn đầy tình cảm như vậy."
- Và đây là... - Vị giám khảo nhìn xuống đĩa thức ăn đen thui của Soda, làm từ cá đàn.
Vị giám khảo cắt một miếng đen như mực, đưa lên miệng một cách dè dặt. Ông nhai, rồi bỗng ngừng lại, mắt mở to:
- Thú vị! Bên ngoài đen thui nhưng bên trong mềm ngọt. Vị như đang ăn... một bản nhạc vậy. Pass.
Soda đứng đó với vẻ mặt không cảm xúc, nhưng có thể thấy một chút nhẹ nhõm trong đôi mắt cô.
- Không biết cô làm thế nào, - Vị giám khảo nói khi nuốt miếng cuối cùng - Nhưng món này giống như một bản giao hưởng được nấu chín vậy. Xấu xí nhưng... có hồn.
- Và giờ là món thứ 289... - Vị giám khảo béo ngừng lại khi một drone khổng lồ hạ xuống, mang theo con cá to như cái bàn học.
Cậu thí sinh đứng đó run rẩy, trong khi cả hội trường nín thở nhìn vị giám khảo đối mặt với... một thách thức về kích thước.
"Có lẽ đây là lúc chúng ta biết giới hạn của ông ấy." - Sabata thầm nghĩ.
Vị giám khảo nhìn con cá, rồi nhìn đám thí sinh lo lắng đang đứng đợi phía sau. Ông ta lấy dao dĩa ra, và...
Không ai biết chính xác chuyện gì vừa xảy ra. Chỉ biết rằng trong vòng năm phút, toàn bộ con cá đã biến mất. Không phải theo kiểu ăn uống bình thường, mà giống như bị hút vào một lỗ đen thu nhỏ.
- Gia vị hơi nhạt. - Vị giám khảo lau miệng một cách thanh lịch - Nhưng kỹ thuật chế biến tốt. Pass.
Cả hội trường im lặng. Không ai dám hỏi làm thế nào một người có thể tiêu hóa một con cá to như vậy trong vòng năm phút.
- Và món tiếp theo...
Drone tiếp tục bay đến, món này qua món khác. Vị giám khảo béo không tỏ ra một chút dấu hiệu mệt mỏi nào. Ông ta ăn với tốc độ của một cái máy nghiền thức ăn công nghiệp, nhưng vẫn phân tích hương vị một cách tinh tế như một nhà phê bình ẩm thực.
Cá om dưa chua. Pass.
Cá chiên giòn sốt me. Fail - quá nhiều bột.
Cá hấp gừng. High pass.
Cá kho riềng. Pass.
Cá nướng muối ớt. Fail - cháy khét.
"Ông ta là người hay cái máy vậy?" - Sabata tự hỏi khi thấy vị giám khảo nuốt chửng một con cá to bằng chiếc xe đạp mà không cần nhai.
Những drone cứ bay đến, bay đi. Cứ mỗi lần một món được thông qua, thí sinh đó lại thở phào nhẹ nhõm. Những người fail thì lặng lẽ rời khỏi hội trường, có người thậm chí còn khóc.
Vị giám khảo cứ ăn, và ăn, và ăn...
- TỔNG CỘNG 521 NGƯỜI ĐẬU! - Vị giám khảo béo tuyên bố sau khi nuốt miếng cá cuối cùng.
Ông ta lấy khăn lau miệng:
- Năm nay chất lượng không tệ. 521/757, tỷ lệ đậu khá cao.
Những thí sinh đậu thở phào nhẹ nhõm. Trong nhóm Sabata, Hazel, Sabata, Dave, Pixie, Mud, Soda, Layla, Vex và Aria đều đậu. Chỉ có võ sĩ và ninja là trượt.
"Đôi khi những kỹ năng mạnh mẽ nhất lại vô dụng trong những thử thách đơn giản nhất," - Sabata nghĩ khi thấy võ sĩ và ninja cúi đầu thất vọng.
Vị giám khảo đứng dậy, bộ vest tím của ông căng ra như sắp nổ tung:
- Thí sinh trượt có thể rời khỏi phòng. Những người còn lại, chuẩn bị cho vòng ba.
- Tuy nhiên trước khi rời đi... - Vị giám khảo béo vẫy tay, và đội quân drone bay xuống một lần cuối.
Mỗi drone mang theo một vật nhỏ - một mô hình mặt trời cách điệu được làm từ thủy tinh và kim loại, tỏa ra ánh sáng ấm áp nhè nhẹ.
"Một món quà chia tay." - Sabata nghĩ khi thấy võ sĩ và ninja nhận những mô hình của họ.
- Để nhớ về The Sun. - Vị giám khảo nói - Và để nhắc nhở rằng thất bại không phải là kết thúc. Các em vẫn có thể thử lại vào năm sau.
Ninja cầm mô hình mặt trời trong tay, ánh sáng ấm áp phản chiếu trên mặt nạ của anh. Võ sĩ nhìn món quà của mình, vết thương lòng tự trọng dường như dịu đi một chút.
Những thí sinh trượt lần lượt rời khỏi hội trường, trong tay cầm những mặt trời nhỏ tỏa sáng như những ngôi sao hi vọng.
- VÒNG BA! - Vị giám khảo béo tuyên bố - 300 người đậu. Và đây là một vòng thi... ẩn.
"Ẩn?" - Sabata nhíu mày.
- Về việc không lãng phí nguyên liệu nấu ăn. - Ông ta tiếp tục - Chúng tôi đã quan sát cách các em xử lý nguyên liệu trong vòng hai.
Tiếng xì xào bắt đầu nổi lên. Một số thí sinh mặt tái mét khi nhớ lại cách họ vứt bỏ xương, da, vây cá.
- Không thể chấp nhận được! - Một thí sinh được high pass ở vòng hai đứng phắt dậy - Tôi nấu ngon thế mà lại trượt vì... vứt phần không ngon của con cá?
- Đúng vậy. - Vị giám khảo gật đầu - Một đầu bếp giỏi không chỉ nấu ngon, mà còn phải biết tôn trọng nguyên liệu. Không được lãng phí.
"May mà mình dùng xương nấu súp." - Sabata thầm nghĩ.
- Thật vô lý! - Một cô gái khác phản đối - Sao không thông báo từ đầu?
- Nếu thông báo, - Vị giám khảo mỉm cười - Thì đâu còn là vòng thi ẩn nữa?
- Nếu đã nói về lãng phí, - Một thí sinh tóc đỏ đứng lên, giọng run run vì phẫn nộ - Thì việc một người ăn 757 món trong khi có biết bao trẻ em đang đói ở Antca mới là lãng phí thực sự!
Tiếng xì xào lan rộng khi cái tên "Antca" được nhắc đến - vùng đất bị nguyền rủa, nơi nghèo đói và bệnh tật hoành hành, nơi đã tự cô lập mình với phần còn lại của thế giới.
Vị giám khảo béo đứng im lặng một lúc, rồi lên tiếng với giọng trầm:
- Các em nghĩ The Sun không biết về Antca sao? Về những đứa trẻ đói khát? Về sự đau khổ?
Ông ta từ từ bước xuống bục:
- Nhưng các em có biết điều gì tệ hơn việc cho một đứa trẻ đói ăn không? Đó là cho nó ăn... một bữa duy nhất.
- Bởi vì sau đó, - Ông tiếp tục - Nó sẽ lại đói. Và đói. Và đói. Cho đến khi chết đói. Trừ khi... có ai đó dạy nó cách tự kiếm ăn, không lãng phí thức ăn. Cách tận dụng mọi thứ để sinh tồn.
Cả hội trường im lặng.
- The Sun không đào tạo những anh hùng cho một ngày. - Vị giám khảo nói - Chúng tôi đào tạo những người có thể... thay đổi thế giới.
- Không cần đi đâu xa, - Một thí sinh khác đứng lên - Ngay tại Trilium này, vẫn có những đứa trẻ đói ăn. Tại sao chúng ta không...
- Và em nghĩ cho chúng ăn sẽ giải quyết được vấn đề? - Vị giám khảo ngắt lời - Trilium không thiếu thức ăn. Chúng ta thiếu những người biết cách... sử dụng thức ăn một cách khôn ngoan.
Ông ta nhìn quanh hội trường:
- Các em nghĩ vì sao The Sun lại đặt một vòng thi về nấu ăn? Vì sao lại có một vòng thi ẩn về việc không lãng phí? Bởi vì siêu năng lực không nuôi sống được ai cả. Nhưng kiến thức thì có thể.
- Nhưng chúng ta có thể... - Một thí sinh định phản đối.
- Có thể làm gì? - Vị giám khảo hỏi - Dùng năng lực để tạo thức ăn? Điều đó chỉ tạo ra sự phụ thuộc. Dùng năng lực để kiếm tiền mua thức ăn? Điều đó chỉ tạo ra sự bất bình đẳng. Không, các em à. Cách duy nhất để thực sự giúp đỡ là... dạy họ cách tự giúp chính mình.
Vị giám khảo mỉm cười:
- Có một câu nói cổ rằng: "Cho một người đàn ông lửa, anh ta sẽ ấm trong một ngày. Đốt anh ta, anh ta sẽ ấm suốt phần đời còn lại."
Ông ta dừng một chút để câu nói gây sốc đó thấm vào không khí:
- Đương nhiên, chúng ta không đốt ai cả. Nhưng các em hiểu ý tôi muốn nói. Giúp đỡ tức thời không phải là giải pháp. Chúng ta cần cho họ thấy cách tồn tại.
- Vì vậy, - Vị giám khảo kết luận - Thay vì than phiền về một bài kiểm tra "không công bằng", có lẽ các em nên tự hỏi: Tại sao việc không lãng phí thức ăn lại quan trọng đến vậy?
- Ông ta nói đúng... - Một thí sinh thì thầm - Tôi đã vứt bỏ cả đống xương cá mà không suy nghĩ.
- Tôi cũng vậy. - Người khác gật đầu - Có thể nấu được một nồi súp ngon từ những thứ đó.
- Đúng là một bài học... - Một cô gái nhỏ nhẹ nói - Mà phải trả giá đắt mới hiểu được.
- Vẫn không thể chấp nhận được! - Một thí sinh đứng bật dậy - High pass mà rớt vì cái này sao?
- May quá... - Một cô gái thở phào - Mẹ tôi luôn dạy không được bỏ phí thức ăn.
- Thật là một cách loại người tàn nhẫn. - Một thí sinh lắc đầu, trong khi thu dọn đồ đạc.
- Tôi thà rớt vì nấu dở còn hơn rớt kiểu này. - Người khác càu nhàu.
- May mà tôi nghèo. - Một cậu mỉm cười chua chát - Nên quen với việc tận dụng mọi thứ rồi.
- Và giờ! - Vị giám khảo béo hét lớn, khiến cả hội trường giật mình - Ba ngày nghỉ ngơi cho tất cả! Các em đã trải qua một ngày dài.
Những thí sinh đậu bắt đầu lục tục rời khỏi hội trường, người thì mệt mỏi, người thì vẫn còn lẩm bẩm về sự bất công của vòng thi ẩn. Một số ôm những mô hình mặt trời nhỏ, ánh sáng ấm áp như an ủi cho hy vọng đã tắt.
Vị giám khảo béo đứng đó, bộ vest tím căng ra như một quả bóng bay quá khí, nhìn theo những thí sinh rời đi với nụ cười bí hiểm. Có lẽ ông đang nghĩ về vòng thi tiếp theo.
"Ba ngày," - Sabata lại nghĩ khi bước ra khỏi hội trường - "Không biết ba ngày tới sẽ có bao nhiêu người thức trắng đêm để suy ngẫm về cách không lãng phí thức ăn."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro