
Chương 4: Thế nào mới diệt được rồng?
Chương 4: Thế nào mới diệt được rồng?
Thấy Chó Săn vẫn còn cử động, Sol chỉ thoáng một chút kinh ngạc. Ở nơi hoang đảo này, sự sống dai dẳng như một loài cỏ dại. Hắn không do dự. Một sợi xích kết tinh từ ánh sáng phóng ra từ lòng bàn tay, quấn chặt lấy cổ Chó Săn, chuẩn bị kết liễu con mồi lì lợm.
Nhưng sợi xích khựng lại trên không, run rẩy.
Anomaly.
Sol ngay lập tức nhận ra. Thứ năng lượng này không chảy, nó bóp méo. Nó viết lại quy tắc. Hắn cảm thấy Ki của mình đang bị một lực vô hình, hỗn loạn làm cho nhiễu loạn, giống như cố gắng vẽ một đường thẳng trên mặt nước đang gợn sóng.
Từ giữa những rặng dừa bị trận chiến làm cho xơ xác, một bóng người từ từ bước ra.
Ông ta mặc một chiếc áo khoác kín có mũ trùm đầu, loại áo mà những người đi biển vẫn thường mặc để chống lại gió muối. Dưới ánh trăng, chỉ thấy bộ râu bạc phơ và cặp kính lão phản chiếu lại ánh sáng yếu ớt. Cách ông ta di chuyển khiến Sol phải cảnh giác. Ông ta không bước trên cát, mà dường như đang lướt trên một mặt phẳng không tồn tại, cách mặt đất vài centimet. Không một hạt cát nào bị xáo động.
Một Anomaly-user mạnh. Rất mạnh. Đủ mạnh để can thiệp vào Ki của hắn từ khoảng cách ba trăm mét. Loại sức mạnh này không thuộc về những kẻ vô danh.
Nếu Wil ở đây, với quyền truy cập vào kho dữ liệu trung ương, có lẽ anh ta sẽ nhận ra người này chỉ trong tích tắc. Nhưng Sol thì không. Với anh, đây là một ẩn số nguy hiểm, một lão già bí ẩn xuất hiện trên một hòn đảo biệt lập, và rõ ràng, lão không đến đây để đi nghỉ mát.
- Chuyện hôm nay dừng ở đây được rồi, Sol. Cậu đã đạt được mục đích của mình. - Giọng ông ta trầm và khàn, cái giọng của một người đã nói quá nhiều trong quá khứ và giờ chỉ muốn giữ lại những lời quan trọng nhất.
Sol không đáp. Hắn gầm lên một tiếng, Ki trong người bùng nổ, phá vỡ cái lồng Anomaly vô hình đang trói buộc hắn. Hắn lao vào chính lão già vừa xuất hiện.
Jack không lùi một bước. Ông ta như một hòn đá tảng chắn trước cơn bão.
- Đừng quên sự hợp tác của chúng ta.
Một câu nói vô nghĩa đối với một kẻ sắp ăn đòn. Nhưng chính cái giọng nói đó... cái ngữ điệu quen thuộc đến khó chịu đó...
Nắm đấm của Sol khựng lại ngay trước chóp mũi của lão già, chỉ cách một sợi tóc. Sức gió từ cú đấm làm chiếc mũ trùm đầu bay ngược ra sau, để lộ hoàn toàn khuôn mặt của người đối diện.
Bộ râu bạc phơ. Cặp kính lão. Và đôi mắt vô cùng sắc bén.
- Jack? - Sol buột miệng, nắm đấm vẫn còn treo lơ lửng trên không. - Lão già, ông làm cái quái gì ở đây vậy?
Hắn từ từ thu tay lại, sự hung tợn biến mất, thay vào đó là một vẻ mặt dò xét khó chịu. Hắn ngồi xuống ngay trên bãi cát, khoanh chân, tay chống cằm. Một tư thế không lời, nhưng thông điệp thì rất rõ ràng: Nói đi. Và tốt nhất là ông nên có một lý do chính đáng.
Jack thở dài, một cái thở dài của sự mệt mỏi cố hữu.
- Nếu ta nhớ không lầm, gia tộc Dawn không phán xét động vật.
Sol nhíu mày. Lời nói của lão thật vô lý. Hắn liếc nhìn sinh vật đang nằm bất động kia. Nó có hai chân. Nó không có lông vũ. Theo định nghĩa đơn giản nhất của các triết gia cổ đại, nó hội đủ điều kiện để được gọi là một "con người".
Nhưng rồi một suy nghĩ khác lóe lên, một sự bổ sung cần thiết cho cái định nghĩa quá ư là rộng rãi đó.
Con người là một sinh vật có lý trí và biết nói.
Và đó là lúc logic bắt đầu vỡ vụn. Hắn lục lại ký ức của trận chiến. Hắn chưa bao giờ nghe thấy nó nói một lời nào. Không một câu chửi thề, không một lời van xin. Chỉ có tiếng gầm gừ của một con thú săn mồi và những hành động bản năng.
Vậy thì, nó là cái gì? Một con người không biết nói? Hay một con vật được tạo hình giống người?
Sol nhìn Jack, ánh mắt đầy vẻ hoài nghi. Lão già này không chỉ đang chơi chữ. Lão đang thách thức toàn bộ định nghĩa của hắn về "con người".
Jack nhìn vào sinh vật đang nằm bất động kia, rồi lại nhìn Sol.
- Gia tộc Dawn có một câu châm ngôn rất hay: "Không phải quá khứ, mà là lựa chọn làm nên một con người." Nhưng câu đó chỉ đúng khi người ta có quyền được lựa chọn. Đứa nhỏ này, nó có không? Nó chưa bao giờ được dạy tiếng người, chỉ được huấn luyện để giết chóc. Nó không phải là một chiến binh, Sol. Nó là một món vũ khí được nuôi lớn.
Sol im lặng, nhưng ánh mắt cho thấy anh đang suy nghĩ. Một món vũ khí... được tạo ra bởi ai?
- Cậu đã từng nghe đến cái tên Sa Tì chưa? - Jack đột ngột hỏi.
- Ma nữ ăn thịt người của vùng núi phía Bắc Wrymfrey? Nghe nói đã bị tiêu diệt từ lâu. - Sol đáp, một chút cảnh giác hiện lên trong giọng nói.
- Tiêu diệt là một từ rất chính xác. Nhưng trước khi bị tiêu diệt, bà ta đã làm một việc cuối cùng. Một việc điên rồ. Bà ta muốn có một đứa con thừa hưởng sức mạnh của kẻ thù lớn nhất của mình. Cậu có đoán ra đó là ai không?
Sol nhíu mày. Một kẻ thù của Sa Tì... một người đủ mạnh để bà ta phải khao khát...
- Durin. - Sol nói, giọng trầm xuống. - Nhưng... ông ta đã chết cả trăm năm rồi.
- Chết, nhưng không tan biến. - Jack nói, một nụ cười cay đắng thoáng hiện trên môi. - 17 năm trước, lăng mộ của Durin bị đột nhập. Chúng ta đã thông báo rằng vụ trộm xác thất bại.
- Một lời nói dối. - Sol kết luận, ánh mắt sắc lại. - Các ông đã nói dối để ổn định lòng dân.
- Đôi khi, một lời nói dối dễ nghe còn quan trọng hơn một sự thật khó nuốt, Sol ạ. Ai mà ngờ được có kẻ lại bất kính với một anh hùng như vậy? Cái xác mà người dân Trilium vẫn đến viếng mỗi năm... chỉ là một khối sáp được tạc tinh xảo.
Sol không nói gì, nhưng nắm tay hắn đã siết chặt lại. Bấy lâu nay, hắn và cả đất nước này đã cúi đầu trước một hình nộm.
- Vậy là... - Sol bắt đầu, giọng đầy vẻ ghê tởm - ...bà ta đã dùng tà thuật để... thụ thai với một cái xác?
- Chính xác. - Jack gật đầu. - Và đứa trẻ sinh ra từ sự bệnh hoạn đó, chính là nó.
- Rồi bà ta dùng thứ tà thuật mà chỉ những kẻ tuyệt vọng mới nghĩ ra, để thụ thai với một anh hùng đã chết. Một hành động vừa bất kính vừa... sáng tạo, phải thừa nhận là vậy. Nhưng định luật bảo toàn bi kịch của vũ trụ luôn hoạt động: chín tháng mười ngày sau, khi bà ta yếu nhất, chúng ta kéo đến. Một cuộc đại chiến.
Jack ngừng lại, mắt nhìn xa xăm.
- Ba ngày ba đêm. Nghe rất oai hùng trên giấy tờ, phải không? Thực tế thì nó chỉ là một mớ hỗn độn của máu, bùn và những tiếng la hét. Ta mất hơn một ngàn người. Toàn là những đứa trẻ, những người tin vào những tấm áp phích tuyển quân. Những hạt giống tốt, đúng vậy, nhưng lại được gieo trên một mảnh đất cằn cỗi. Ta lúc đó chỉ hận một điều: tại sao tuổi già lại cho ta sự khôn ngoan để sống sót, thay vì sự ngu dốt để chết một cách vinh quang?
Ông ta siết chặt nắm tay.
- Ta đã rất giận dữ. Ta cầm dao. Ta đâm. Đâm. Đâm. Trong đầu ta, đó là một con quái vật Xê Nô Mốp. Nhưng khi máu ngừng bắn và ta bình tĩnh lại... thì đó lại là một người phụ nữ đang mang thai. Ta thấy ghê tởm bản thân. Nhưng cái cảm giác ghê tởm đó chẳng là gì so với sự ghê tởm khi thấy bọn quan chức cấp cao kéo đến sau khi mọi thứ đã xong xuôi. Chúng giống như một bầy linh cẩu, luôn đến sau khi sư tử đã làm xong phần việc khó khăn nhất, để "đánh chén thành quả".
Sol vẫn chăm chú lắng nghe, khuôn mặt không một gợn cảm xúc.
- Thân xác của những người đã hy sinh thì được đóng gói cẩn thận, dán nhãn "Phục vụ Tổ quốc" và gửi đến các phòng thí nghiệm. Rất hiệu quả. Rất khoa học. Rất vô nhân đạo.
- Họ nói ta là một chỉ huy tồi. Ta đồng ý. Một chỉ huy giỏi sẽ không để những người tốt hơn mình chết trước. Nhưng ở đất nước này, những người giỏi nhất và tốt nhất thường có một cái hẹn rất sớm với lòng đất. Chỉ còn lại những thằng khốn như ta, và những thằng khốn hơn ngồi trên cao. Chúng nói ta phải yêu nước. Nhưng làm sao có thể yêu một thứ đã thối rữa từ bên trong?
- Thế là ta quyết định đào một cái hố thật sâu để bẫy đám rồng đó. Ta giả vờ sa đọa, ta làm những việc bẩn thỉu. Nhưng có một vấn đề với việc đào hố bẫy rồng: để đào đủ sâu, tay ngươi phải lấm bẩn. Và khi ngươi nhìn xuống cái hố, ngươi sẽ thấy hình ảnh phản chiếu của chính mình. Và ngươi nhận ra, không biết từ lúc nào, mình đã mọc vảy.
Jack thở dài, một cái thở dài não nề. Ông ta lôi ra từ trong áo một chai rượu đế rẻ tiền, thứ đồ uống của những kẻ không còn gì để mất, và tu ừng ực.
- Nhưng bây giờ ta tỉnh rồi, Sol à. Ta đã nhận ra một sự thật đơn giản. Chỉ có rồng mới giết được rồng.
- Con Chó Săn này, cứ để lại cho lão già này. Nó sẽ có ích hơn nhiều cho ván cờ của chúng ta.
Nghe thấy vậy, Peter liền níu lấy vạt áo của Jack, đôi mắt ngấn nước. Jack giơ tay lên. Peter theo phản xạ nhắm chặt mắt, chờ đợi một cái tát quen thuộc. Cậu đã quá quen với việc đòi hỏi là một tội lỗi.
Nhưng thứ cậu nhận được không phải là một cú tát. Mà là một bàn tay thô ráp, ấm áp, nhẹ nhàng xoa đầu cậu.
- Đứa nhỏ này chỉ là một con chim trong lồng, nó không có tội. - Jack nói, giọng dịu đi một cách đáng ngạc nhiên. Rồi ông quay sang khoảng không nơi Sol vừa biến mất. - Còn cậu, cũng nên nghỉ ngơi một thời gian đi. Cho đồng chí Wil của chúng ta thở một chút. Lần trước ta chơi nó một vố hơi nặng tay. Giờ ta cũng phải đi dọn dẹp cái mớ hỗn độn mà hai đứa bây bay ra và sắp xếp lại các quân cờ.
Sol đã đi rồi. Chó Săn, không còn cảm nhận được đối thủ, rên lên một tiếng hừ hừ đầy ấm ức. Jack nhìn nó, lắc đầu ngao ngán. Ông không cần chạm vào, chỉ một cái liếc mắt, thanh đao bằng siêu hợp kim trên tay Chó Săn bay lên không, lơ lửng trước mặt ông. Jack quan sát nó một cách tỉ mỉ, rồi búng nhẹ ngón tay.
Coong.
Thanh đao vỡ tan thành từng mảnh bụi kim loại.
- Đánh tiếp, đao gãy, ngươi cũng thua thôi.
Dường như nghe hiểu được lời nói, hoặc đơn giản là vì quá ấm ức, Chó Săn co giật một cái rồi ngất đi.
- Thật tình, - Jack lẩm bẩm, - Một món vũ khí quá hiếu chiến.
***
Trong một căn phòng kín, một nỗ lực đáng trân trọng nhằm tạo ra không gian ấm áp và quyến rũ đang được tiến hành. Ánh đèn màu cánh sen, thứ ánh sáng mà các nhà thiết kế nội thất thường gọi là lãng mạn và các nhà vật lý gọi là sự thất bại trong việc tái tạo quang phổ đầy đủ, đang cố gắng hết sức để nhuộm mọi thứ thành màu hồng. Nó đã thành công một phần với bức tường, nhưng lại thất bại thảm hại khi đối mặt với tấm thảm màu đỏ tươi, tạo ra một sự xung đột thị giác mà có thể khiến một nghệ sĩ phải khóc thét.
Những cây nến thơm mùi mật đang cháy, tỏa ra một hương thơm ngọt ngào. Về mặt lý thuyết, nó được cho là giúp xua tan mệt mỏi. Về mặt thực tế, khi nó kết hợp với mùi da thuộc của chiếc roi ngựa và một mùi hương thanh mát, có phần cay nhẹ của cam Bergamot tỏa ra từ Wil, kết quả là một tổ hợp mùi hương vô cùng phức tạp. Sabata không biết đó là mùi gì, cậu chỉ biết rằng nó khiến cậu cảm thấy bối rối mạnh. Một người đàn ông sắp sửa dùng roi ngựa với bạn không nên có mùi hương tinh tế như vậy.
Và giữa khung cảnh của những nỗ lực thị giác và khứu giác đầy mâu thuẫn đó, là hai nhân vật chính của chúng ta.
Một là Sabata, đang trong trạng thái bán khỏa thân, một tư thế dễ bị tổn thương về mặt chiến thuật.
Người còn lại là Wil, vẫn mặc nguyên bộ đồng phục, và đang cân nhắc các lựa chọn của mình với một cái roi ngựa.
Lúc này, Sabata bị còng tay vào thành giường, trong một tư thế mà các nhà điêu khắc Hy Lạp cổ đại có lẽ sẽ đánh giá cao về mặt đường cong, nhưng lại rất bất tiện về mặt thực tế. Từng tiếng chan chát vang lên trong không gian, một âm thanh không thể nhầm lẫn.
- Ái úi, đau quá, daddy tha cho con!
- Nố nô nồ, con hư lắm daddy phải phạt thật nặng! - Wil đáp, giọng điệu của một người đã xem quá nhiều phim hoạt hình, trước khi vung cây roi ngựa một cách dứt khoát.
Và đó là lúc Sabata choàng tỉnh, mồ hôi đầm đìa.
Cậu thở hổn hển, vội vàng kiểm tra cơ thể. Vẫn nguyên vẹn. Không có vết roi nào. Còng tay cũng đã biến mất. Hóa ra đó chỉ là một giấc mơ, một sản phẩm phụ đầy sống động của một bộ não vừa phải xử lý quá nhiều thông tin và một cái dạ dày rỗng.
Chết tiệt, cậu nghĩ. Lại là cái từ đó.
Cái từ mà cậu đã thốt lên khi nhìn thấy hồ sơ mạng xã hội của mình. Giờ đây, tiềm thức của cậu, với khả năng sáng tạo không giới hạn và gu thẩm mỹ có phần đáng lo ngại, đã quyết định lấy cái từ đó và xây dựng cho nó cả một vở kịch ba hồi đầy những chi tiết ám ảnh.
Sabata thở phào nhẹ nhõm, rồi lại rùng mình. Cái cảm giác đó... nó chân thật một cách đáng lo ngại. Có lẽ đây là tác dụng phụ của việc ngủ trên một cái đệm quá êm ái. Khi quen với việc bị lò xo chọc vào lưng mỗi đêm, cơ thể bạn sẽ học cách không mơ những giấc mơ quá sống động để tự bảo vệ. Giờ đây, được giải phóng khỏi sự khó chịu vật lý, tiềm thức của cậu đã quyết định tổ chức một bữa tiệc đầy những hình ảnh không mời mà đến.
Cậu cố gắng chợp mắt lại, nhưng vô ích. Mỗi khi nhắm mắt, hình ảnh Wil với cây roi ngựa và giọng nói "Nố nô nồ" lại hiện lên. Cậu quyết định thức luôn. Thà đối mặt với một đêm mất ngủ còn hơn là phải quay lại cái rạp xiếc bệnh hoạn đó.
Thế là Sabata cứ ngồi như vậy cho đến sáng, mắt sưng húp, và tâm trí thì đang nghiêm túc cân nhắc việc quay lại ngủ trên sàn nhà.
Ngày hôm sau, mọi kênh tin tức đều như ong vỡ tổ. Sabata không cần tìm cũng thấy, tít báo lớn nhất chạy trên mọi màn hình: "BIỆT PHỦ GOODMAN BỊ TẤN CÔNG."
Thì ra "doanh nhân X" mà họ nói tới chính là Bộ trưởng Bộ Tài chính. Sabata nuốt nước bọt. Một cảm giác lạnh gáy quen thuộc chạy dọc sống lưng. Cậu bất giác sờ vào túi quần, nơi số tiền 50.000p đang nằm im. Mình cũng có tiền. Liệu mình có phải là mục tiêu tiếp theo không?
Nhưng rồi cậu tự trấn an. Nghĩ kỹ thì mình làm gì có cửa mà so với đám đó. Cậu lẩm bẩm, một nụ cười méo xệch. "Biệt phủ nhà giàu bị phá thứ mấy trong tháng rồi nhỉ?"
Để xua đi nỗi sợ, cậu quyết định tìm một thứ gì đó tích cực hơn trên NowTube. Nhưng có vẻ như "tích cực" không phải là từ có trong từ điển của các nhà sáng tạo nội dung hôm nay. Trang chủ vẫn đầy rẫy những tin tức về vụ tấn công. Cậu còn lờ mờ nhớ ra hôm qua có vài tin về việc cảnh sát lừa dân, nhưng chỉ vài giây thì chúng đã bốc hơi sạch sẽ. Dưới một bài đăng hiếm hoi còn sót lại, một bình luận nổi bật: "Bôi nhọ cảnh sát nhân dân, bị khóa acc là đáng đời."
Sabata thở dài, bấm đại vào một clip về biệt phủ Goodman. Đoạn đầu bị che mờ phần lớn, có lẽ vì lý do "nội dung bạo lực hoặc phản cảm", một cách nói lịch sự của việc "có quá nhiều máu và các bộ phận cơ thể không còn nguyên vẹn".
"Trời ơi sao lại che, ai có link full HD không che không cho tôi xin với!" - Một người dùng tên Diablo bình luận.
Ngay lập tức, hàng loạt đường link được gửi trả lời. Nhưng chỉ vài giây sau, phần bình luận ngập trong một biển những icon nôn ọe. Sabata, với một sự khôn ngoan hiếm có, quyết định không click vào.
Clip chuyển sang cảnh bên trong biệt phủ. Sabata nhìn mà muốn lóa cả mắt. Xa xỉ. Đó là từ duy nhất cậu có thể nghĩ ra. Nhưng thứ khiến cậu chú ý nhất lại là một bức tranh sơn dầu khổng lồ, vẽ ông Goodman đang... ăn hamburger. Một sự kết hợp phi lý đến mức khó tin. Nhân vật chính thì xấu, nhưng bố cục và màu sắc lại tạo ra một cảm giác choáng ngợp kỳ lạ.
Cậu không kìm được, gõ một dòng bình luận:
"Nó cứ như bãi nôn nhưng được filter cầu vồng cùng hiệu ứng ảo diệu vậy."
Rất nhanh có những bình luận phân tích:
"Thưa bạn, bạn đã không hiểu được ý đồ nghệ thuật của tác phẩm. Trung tâm bức tranh là hình ảnh ông Goodman, biểu tượng cho sự thỏa mãn và thịnh vượng, đang tận hưởng thành quả lao động của mình qua hình ảnh chiếc hamburger.
Trung tâm bức tranh là hình ảnh ông Goodman, ngồi trên một chiếc ghế dài gỗ trong công viên, với ánh mắt hài lòng và nụ cười tươi tắn. Ông đang cầm một chiếc burger ngon lành kích thước lớn, với lớp thịt bò nướng thơm lừng, rau xà lách tươi xanh và lát cà chua mọng nước. Lớp phô mai chảy dài kéo theo những sợi dài mềm mại, tạo nên một hình ảnh hấp dẫn đến từng chi tiết.
Các danh họa đã sử dụng kỹ năng và phong cách riêng của mình để thể hiện từng phần của bức tranh. Trong đó, có những nét vẽ mềm mại, uốn lượn của các bông hoa, sự tinh tế và tỉ mỉ trong việc vẽ ánh sáng chiếu rọi lên thịt bò nướng, hay sự kết hợp tinh tế giữa các màu sắc để tạo nên sự hài hòa tổng thể.
Bức tranh không chỉ gây ấn tượng bởi sự kết hợp tài hoa của các danh họa, mà còn mang lại cho người xem cảm giác thăng hoa về mặt nghệ thuật và bản thân ông Goodman cũng trở thành biểu tượng cho sự hài lòng, thỏa mãn trong cuộc sống. Đây là một tác phẩm ca ngợi sự hài hòa và thành công, bạn nên tìm hiểu thêm về lịch sử nghệ thuật Phục hưng của Trilium để có cái nhìn sâu sắc hơn." - Danh Họa Mầm Non
Bình luận này nhận được ba lượt thích và một icon mặt cười.
Nhưng được nhiều người chú ý hơn cả, là bình luận của một người có nick tên Biến Thái Rình Mồi.
"Tầm bậy tầm bạ, đây là bức tranh người ăn thịt người, thứ mà người này đang ăn không phải là burger mà chính là thịt người, màu đỏ là máu, màu vàng là cứt, cái quái gì cũng ăn. Ăn đến tận xương tủy của người ta"
Sabata, người có thể mù về nghệ thuật nhưng lại không mù về cuộc sống, đọc xong bình luận thứ hai và cảm thấy một sự đồng cảm đến rợn người. Nó chí lý một cách đáng sợ.
Cậu tắt ngay clip. Cái xã hội ngoài kia quá nguy hiểm. Sự giàu có của Goodman, sự phẫn nộ của "Biến Thái Rình Mồi", tất cả đều là những thứ quá tầm với của cậu. Cậu cần một thứ gì đó để tự bảo vệ, một kỹ năng, một vũ khí.
Nghĩ tới đó, cậu gõ vào thanh tìm kiếm một từ khóa mới: "Hacker".
Hàng loạt kết quả hiện ra. Có những bài viết khô khan, cũng có những diễn đàn sôi nổi, những trang web với giao diện tối màu và những dòng mã xanh lét chạy dọc màn hình.
Một trang web có tên "Lỗ Hổng" thu hút sự chú ý của cậu. Nó không có quảng cáo, không có những bài viết câu view. Chỉ có những bài phân tích kỹ thuật. Sabata đọc lướt qua: Am hiểu lập trình... Thạo mạng máy tính... Lợi dụng lỗ hổng bảo mật... Những từ ngữ xa lạ, nhưng chúng lại khơi dậy một sự tò mò lạ lùng trong cậu. Cậu đọc về những "hacker mũ trắng", những người được trả tiền để phá vỡ các hệ thống, những người bảo vệ thầm lặng của thế giới số. Rồi cậu lại đọc về những "hacker mũ đen", những bóng ma trên mạng, những kẻ có thể đánh cắp danh tính, xóa sổ tài sản chỉ bằng vài cú click chuột.
Thú vị thật, Sabata nghĩ. Đây không phải là một nghề. Đây là một sân chơi với những quy tắc riêng, nơi ranh giới giữa người hùng và kẻ phản diện chỉ mỏng như một bức tường lửa. Liệu đây có phải là con đường dành cho mình?
Cậu click vào một video hướng dẫn có lượt xem cao nhất, tiêu đề: "Hacker - Vua của mọi nghề".
Một cô gái xinh đẹp xuất hiện trên màn hình, mái tóc nhuộm màu galaxy và đôi mắt sắc sảo. Cô ta nói"
"Hacker," cô ta nói, giọng đầy vẻ tự tin, "có thể nói là vua của mọi nghề. Trong một thế giới ngày càng phụ thuộc vào công nghệ, kẻ nào nắm được dòng chảy dữ liệu, kẻ đó nắm được dòng chảy của thế giới. Nhưng hãy nhớ, khi bạn nhìn vào vực thẳm, vực thẳm cũng sẽ nhìn lại bạn. Các thuật toán, các hệ thống bảo mật, chúng cũng tiến hóa. Để trở thành vua, bạn không chỉ phải thay đổi, bạn phải trở thành sự thay đổi đó."
Cô gái trên màn hình tiếp tục, giọng cô chuyển sang tông nghiêm túc hơn, cái tông của một người sắp nói về những sự thật không mấy dễ chịu.
"Vậy nên, phẫu thuật hack ra đời. Một quy trình biến đổi con người thành dạng sống bán-Silic, cho phép giao tiếp trực tiếp với Mạng Lưới. Tuy nhiên, đây không phải là thứ dành cho dân thường. Tỷ lệ thành công chỉ khoảng 30%, và chi phí đủ để mua một căn hộ ở khu trung tâm New Era. Vả lại, luôn có nguy cơ về sự bất ổn định tâm lý, hay còn được giới chuyên môn gọi là Hội chứng Tháp Babel Dữ liệu - khi bộ não không thể xử lý được lượng thông tin quá tải."
Màn hình chuyển cảnh. Một giọng nam trầm đục, đầy vẻ trịch thượng của một bác sĩ thuộc Tập đoàn Y tế OmniCorp, vang lên.
"Phẫu thuật biến đổi dạng sống Silic sẽ cho phép bộ não của bạn hoạt động với hiệu suất cao hơn, tính toán chính xác hơn. Một sự tiến hóa cần thiết trong thời đại của chúng ta..."
Rồi hình ảnh xuất hiện. Sabata nhíu mày. Đây không phải là một video tuyên truyền được chau chuốt. Nó giống một đoạn phim bị rò rỉ từ một phòng thí nghiệm chợ đen hơn.
Hình ảnh một cơ thể người bị cắt xẻ, máu và những chất lỏng sinh học khác quấn lấy những sợi cáp quang và những vi mạch lấp lánh. Sabata rùng mình, cảm thấy một sự ghê tởm muốn ói. Đây không phải là sự tiến hóa, đây là sự mổ xẻ, sự xâm phạm tàn bạo nhất. Cậu tưởng tượng chính mình đang nằm trên cái bàn mổ lạnh lẽo đó, cảm nhận từng lưỡi dao laser và những cánh tay robot đang tái cấu trúc lại cơ thể mình.
Nhưng người trên bàn mổ lại cười, một tiếng cười khan, gần như máy móc. Rồi bác sĩ, một kẻ vô danh sau lớp khẩu trang, thản nhiên mổ phăng bộ não của người đó ra. Sabata có thể thấy bộ não rung lên từng hồi, những tia lửa điện xanh lét lóe lên từ các điện cực được cắm vào đó. Cậu không thể xem tiếp được nữa, chỉ còn nghe thấy tiếng kim loại va vào xương và tiếng rít của máy khoan.
Khi cậu mở mắt ra lần nữa, ông bác sĩ đã tháo găng tay, giọng nói vẫn đều đều như không có chuyện gì xảy ra.
"Thật đáng tiếc. Đối tượng thử nghiệm số 734 đã không tương thích. Tiến hành xử lý và chuẩn bị cho đối tượng tiếp theo."
Không. Cậu sẽ không bao giờ để mình trở thành một "đối tượng thử nghiệm".
Nhanh tay tắt video, Sabata thở phào nhẹ nhõm. Cậu nhận ra một sự thật phũ phàng. Trong thế giới này, có những con đường quyền lực chỉ dành cho những kẻ có tiền để mua, hoặc những kẻ tuyệt vọng đến mức sẵn sàng bán đi chính bản thân mình. Cậu cần một con đường khác. Một con đường an toàn hơn.
Cậu hoảng hốt chuyển sang một clip khác, một clip có vẻ an toàn hơn.
"50 năm trước, hacker là vua," một giọng nói trong trẻo vang lên, "nhưng hiện tại, Idol mới là vua của mọi nghề. Chỉ cần có một lượng fan đủ lớn, đủ cuồng tín, bạn sẽ có trong tay một thứ sức mạnh sánh ngang với một bán thần."
Sabata nghe, rồi tưởng tượng mình mặc đồ ma pháp thiếu nữ, tay bắn beam mồm khạc lửa. Quá đẹp thật sự không dám tưởng tượng tiếp nữa.
Giọng nói trong video tiếp tục, như một lời cảnh báo.
"Nhưng hãy cẩn thận. Về lâu dài, bạn sẽ quên đi con người thật của mình. Bạn sẽ không còn là bạn, mà là một hình mẫu, một sản phẩm, một 'idol' sống trong lòng công chúng."
Không được, không được, Sabata lắc đầu nguầy nguậy. Đánh mất bản thân thì khác nào chết?
Mệt mỏi với những video dạy đời, cậu quyết định tìm kiếm sự thông thái từ đám đông. Cậu đăng một câu hỏi đơn giản lên diễn đàn lớn nhất Trilium: "Nghề nào tốt nhất cho người mới bắt đầu?"
Ngay lập tức, điện thoại cậu rung lên bần bật như một con cá đang bị giật điện. Hàng loạt câu trả lời ập vào mặt cậu.
"Nghề tốt nhất là Knight, p2w đủ nhiều, không ngán thằng nào"
"Bậy rồi nghề tốt nhất là Idol, em Kirara của tao có thể một mình đánh chết 1000 thằng knight rách"
"Có mẹ mày rách thì có!"
"Các người sai hết rồi, nghề chiến mạnh nhất phải là Fighter, như anh Sol của t, ngực đụng ngực, vú đụng vú, mồ hôi quyện vào nhau đó mới là hảo hán!"
"Không có siêu năng lực phế, chỉ có người sử dụng cùi"
"Ừ thì năng lực đái ra máu không phế đâu"
"Những kẻ yếu đuối và thất bại hãy mau mau tu tiên ngay đi, chỉ có tu tiên mới cứu rỗi các ngươi và cho các ngươi thứ sức mạnh vô tận hơn hẳn những loại sức mạnh như Fantasy, siêu năng lực hoặc khoa học,... Tất cả đều không thể sánh bằng tu tiên tối thượng. Hãy mau mau bỏ hết tạp niệm trong đầu mà ngồi xếp bằng xuống rồi ngẩng đầu lên hít thở lấy linh khí đất trời chuyển hoá vào cơ thể để bắt đầu con đường tu tiên vĩ đại nào... Hãy lặp lại theo ta: Tu tiên là số một và không có sức mạnh nào khác chống lại được"
"Bình luận đã bị xóa vì vi phạm các điều khoản và dịch vụ"
"..."
Sabata nhìn mà hoa hết cả mắt. Sự thông thái của đám đông hóa ra lại hỗn loạn như một cái chợ vỡ. Cậu nhận ra một điều. Có lẽ, vẫn nên đi hỏi người thật, việc thật thì tốt hơn.
Nhưng mà hỏi ai đây?
Câu hỏi đó treo lơ lửng trong đầu, nặng trịch như một tảng đá. Cứ thế, cậu mệt nhoài, nằm gục xuống sàn nhà, và thiếp đi giữa một mớ hỗn độn của những lựa chọn và những câu hỏi không lời đáp.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro