Chương 39: Đảo Thử Thách.
Chương 39: Đảo Thử Thách.
Sau một ngày lênh đênh trên biển - vừa đủ để người ta cảm thấy nhớ đất liền nhưng chưa đủ để nôn ra bữa sáng - một hòn đảo khổng lồ xuất hiện ở chân trời. Từ xa, nó trông như một chiếc bánh pudding xanh nổi giữa biển. Khi đến gần hơn, người ta mới nhận ra đó là một hòn đảo được bao phủ bởi rừng nhiệt đới dày đặc.
Một màn hình phép thuật khổng lồ hiện ra trên bầu trời đảo, và trên đó là khuôn mặt của một người đàn ông to béo đến mức có vẻ như ông ta đã ăn hết phần của cả nghìn thí sinh. Bộ vest màu tím của ông căng ra như đang kêu cứu. với nụ cười rạng rỡ đến mức có vẻ hơi... đáng ngờ.
- CHÀO MỪNG CÁC THÍ SINH ĐẾN VỚI THỬ THÁCH ĐẦU TIÊN! - Giọng ông ta vang vọng - BẮT CÁ!
Cả nghìn thí sinh im lặng. Có lẽ họ đang cố hiểu xem tại sao thử thách đầu tiên của một kỳ thi năng lực lại là... bắt cá.
- Mỗi thí sinh chỉ được dùng năng lực ba lần! - Ông ta tiếp tục với vẻ phấn khích - Và tất nhiên, không được gây thương tật quá mức cho nhau hoặc giết người. Chúng ta đang thi tuyển vào trường, không phải casting cho phim kinh dị!
Thí sinh bắt đầu xuống tàu theo từng nhóm. Có người teleport và ngay lập tức bị đếm là một lần dùng năng lực. Có người dùng gió để bay xuống cũng tính một lần. Và có những người khôn ngoan hơn - họ đi xuống bằng cầu thang.
"Ba lần," - Sabata thầm nghĩ - "Phải tính toán thật kỹ xem khi nào nên dùng power word."
- ĐIỂM SỐ PHỤ THUỘC VÀO ĐỘ HIẾM CỦA CÁ! - Người đàn ông to béo thông báo với vẻ vui sướng như thể ông ta vừa phát minh ra một trò chơi thiên tài - HÃY DÙNG VÒNG TAY ĐỂ QUÉT CÁC CON CÁ ĐỂ BIẾT ĐIỂM SỐ! CẦN 100 ĐIỂM ĐỂ ĐẬU!
Một khoảng im lặng.
- Thế... bảng quy đổi điểm đâu ạ? - Một thí sinh hỏi to.
- KHÔNG CÓ BẢNG QUY ĐỔI! - Ông ta cười tươi hơn - PHẢI QUÉT MỚI BIẾT ĐƯỢC ĐIỂM!
"Tuyệt," - Sabata nghĩ - "Một cuộc thi mà không ai biết mình cần bắt cái gì cho đến khi bắt được nó. Giống như đi siêu thị mà không biết giá, phải quét mã vạch từng món một vậy."
Các thí sinh bắt đầu trao đổi những ánh mắt lo lắng. Một con cá vàng bình thường có thể là 1 điểm, hoặc 50 điểm - ai mà biết được? Và với chỉ ba lần dùng năng lực, việc "thử nghiệm" không phải là một lựa chọn khôn ngoan.
Một số người đã bắt đầu cởi giày - rõ ràng họ quyết định bơi bình thường trước khi phung phí năng lực. Những người khác đang băn khoăn xem có nên dùng năng lực ngay để kiếm một con cá to, hay chờ đợi cơ hội tốt hơn.
Những võ sĩ với thể lực được rèn luyện và các chủng tộc thủy sinh như người cá đang có vẻ khá tự tin. Họ không cần lãng phí năng lực chỉ để di chuyển trong nước. Một số đã bắt đầu lặn xuống, chuyển động dưới nước một cách tự nhiên như thể đó là không khí vậy.
"Chia thành hai phe rồi," - Sabata quan sát đám đông - "Phe thận trọng và phe mạo hiểm."
Phần lớn thí sinh quyết định ở lại gần bờ. Họ lập luận rằng khu vực nông vẫn an toàn hơn và dễ dàng quan sát được đối thủ. Một số đã bắt đầu câu cá bằng những phương pháp truyền thống - dây câu, lưới, và thậm chí cả... bánh mì vụn.
Nhưng có những người khác - những kẻ táo bạo hơn hoặc có lẽ là liều lĩnh hơn - đang tiến về phía rừng rậm. Có thể họ nghĩ rằng những con cá quý hiếm sẽ ẩn náu trong những dòng suối sâu trong rừng. Hoặc có thể họ chỉ đơn giản là không thích đám đông.
"Mình nên làm gì đây?" - Sabata tự hỏi, nhìn power word đã viết sẵn trên tay - "Ở lại với đám đông và cạnh tranh trực tiếp, hay mạo hiểm vào rừng tìm thứ gì đó đặc biệt?"
Cậu liếc nhìn vòng tay, công cụ duy nhất để biết được giá trị của những con cá. Không có bảng quy đổi nghĩa là mọi nước đi đều là một canh bạc.
"Đầu tiên là chuẩn bị dụng cụ đã," - Sabata nghĩ - "Không thể cứ nhảy ào xuống nước được."
Cậu lục lọi xung quanh và tìm được một tấm lưới - không phải loại tốt nhất, nhưng đủ lớn và bền. Sau khi viết chữ "fishing" lên lưới, cậu bắt đầu buộc dây vào các góc, tạo thành một hệ thống có thể kéo lên dễ dàng sau khi thả xuống. Đầu dây còn lại được cột vào một cây đủ chắc gần bờ.
"Giờ thì kiếm mồi," - Sabata nhìn quanh - "Nếu tàu vẫn còn thì..."
Cậu quay lại tàu và may mắn tìm được một số thức ăn thừa trong nhà bếp - những món đã bắt đầu bốc mùi nhưng lại hoàn hảo cho mục đích câu cá. Tốt hơn nhiều so với việc phải đào giun.
Sabata rải thức ăn ở vài điểm cách xa nhau dọc theo bờ biển. Rồi cậu ngồi chờ và quan sát - nơi nào có nhiều cá tụ tập nhất sẽ là điểm thả lưới lý tưởng.
"Thức ăn càng bốc mùi càng tốt," - Cậu mỉm cười khi thấy những đốm bạc lấp lánh dưới nước bắt đầu tụ tập quanh đám thức ăn - "Đôi khi những thứ người ta vứt đi lại hữu ích nhất."
Thế này tốt hơn nhiều so với việc dùng power word một cách mù quáng. Cậu vẫn còn nguyên ba lần sử dụng năng lực, và quan trọng hơn, cậu đang học được hành vi của lũ cá trước khi quyết định ra tay.
Trong lúc chờ đợi lũ cá tụ tập quanh mồi, Sabata ngẫn ngơ nghĩ về các bạn mình.
"Không biết nhóm Aria xoay xở thế nào với giới hạn số lần sử dụng năng lực nhỉ," - Cậu tự hỏi - "Còn Layla... chắc không thành vấn đề, với thể trạng thú nhân, bơi lặn bắt cá thủ công chắc không phải vấn đề."
Rồi Sabata nhận ra có điều gì đó không ổn. Bên cạnh cậu đang có khoảng mười người đứng quan sát - điều này không có gì lạ, nếu như họ không trông y hệt nhau đến từng chi tiết nhỏ nhất.
Mỗi "người" đều có mái tóc màu bạch kim cắt ngắn gọn gàng, khuôn mặt góc cạnh với một vết sẹo nhỏ dưới mắt trái. Họ mặc áo len cổ lọ màu đen bó sát - có lẽ để dễ bơi, và đều đang mỉm cười một nụ cười giống hệt nhau.
"Thousand," - Sabata nhận ra - "Người có thể tạo ra một nghìn bản sao."
Điều kỳ lạ là không thể phân biệt được ai là bản gốc. Mỗi bản sao đều hoàn hảo đến mức có vẻ như chính Thousand cũng không muốn ai biết đâu là thật đâu là giả.
BÙM! BÙM! BÙM!
Mười cơ thể giống hệt nhau đồng loạt nhảy xuống nước, tạo ra một chuỗi âm thanh nghe như pháo nổ mini. Đám cá đang tụ tập quanh mồi của Sabata tản ra tứ phía như một đám mây bạc vừa bị gió thổi tan.
"Tuyệt thật," - Sabata nghĩ, nhìn thành quả chuẩn bị của mình tan thành mây khói - "Cả buổi rải mồi để rồi bị phá bởi trò 'anh em sinh mười'."
Những bản sao của Thousand nổi lên mặt nước, vẫn với nụ cười giống hệt nhau ấy. Khó nói được đây là một hành động cố ý phá đám hay đơn giản là họ không quan tâm đến việc người khác đang làm gì. Có lẽ khi bạn có nhiều bản sao của chính mình, bạn sẽ bớt để ý đến sự tồn tại của người khác.
"Mình nên giữ lại power word để đối phó với những tình huống kiểu này," - Sabata thầm nghĩ khi nhìn đàn cá đang bơi xa dần - "Hoặc có lẽ nên tìm một chỗ khác yên tĩnh hơn, nơi không có quá nhiều... một người."
Sabata quan sát dọc bờ biển. Mọi nơi đều chật kín người - và không khí bắt đầu trở nên căng thẳng. Khi bạn hạn chế năng lực của một nghìn thí sinh siêu nhiên, họ sẽ quay về với phương thức nguyên thủy nhất để giải quyết xung đột: đánh nhau.
Ở góc bên trái, hai nhóm đang xô xát vì một khu vực đánh cá đẹp. Không ai dùng năng lực - họ đều muốn giữ lại cho việc bắt cá - nên mọi chuyện biến thành một cuộc ẩu đả thông thường với nắm đấm và đá.
Phía bên phải, một nhóm đã liên minh với nhau, chiếm giữ một vùng nước cạn rộng lớn. Họ đứng thành vòng tròn, lưng quay vào nhau, sẵn sàng đối phó với bất kỳ ai muốn xâm phạm lãnh thổ.
"Chưa đầy một giờ đã biến thành Chúa Muỗi rồi," - Sabata thầm nghĩ - "Không có gì nguy hiểm hơn một đám siêu năng lực gia bị buộc phải đánh nhau như người thường."
Giữa những tiếng hét và tiếng đấm đá, Sabata quyết định mình cần tìm một nơi yên tĩnh hơn. Có lẽ đâu đó dọc bờ biển, hoặc thậm chí là trong rừng, sẽ có một nơi mà người ta chưa nghĩ tới.
Sabata len lỏi qua đám đông đang xô xát, cố tìm những khuôn mặt quen thuộc. Không khó để nhận ra Layla - một thú nhân cao lớn đang... bơi lội dễ dàng như thể đó là bản năng tự nhiên. Không xa đó, Aria đang đứng một mình trên một tảng đá, thanh lịch như mọi khi nhưng có vẻ hơi lúng túng với việc không có ánh trăng để sử dụng.
- Này! - Sabata gọi với - Tôi có ý này...
Aria quay lại, tóc bạc óng ánh dưới nắng:
- Để tôi đoán nhé. Một liên minh? Dùng power word của cậu để hỗ trợ chúng tôi?
- Đúng vậy. - Sabata gật đầu - Tôi có thể điều khiển lưới hoặc mồi, trong khi Layla với khả năng bơi lội...
- Và tôi thì... ngồi đây trông đẹp? - Aria cười khẽ - Không có trăng để dùng năng lực, tôi cũng chẳng khác gì người thường.
Layla bơi tới, đuôi vẫy vẫy tạo sóng nhỏ:
- Nhưng ba người có vẻ vẫn tốt hơn một đấy. Ít ra thì chúng ta có thể chia sẻ địa bàn mà không phải đánh nhau như mấy người kia.
- Thế còn, Marina với Ash đâu rồi? - Sabata nhìn quanh.
- Chúng vào rừng rồi. - Aria đáp - Marina nghĩ có thể tìm được suối nước ngọt, còn Ash... chắc là theo vì không muốn ở một mình.
Layla nhô lên khỏi mặt nước, lắc lắc cho ráo nước:
- Có khi chúng nó khôn đấy. Ở đây thì cứ như... một cái chợ cá lộn xộn vậy.
Sabata nhìn đám đông đang xô xát. Một người vừa bị xô ngã xuống nước, tạo ra tiếng "bõm" to đến mức làm đàn cá gần đó tản đi hết. Hai người khác đang giằng co một cái lưới, trong khi nhóm bên cạnh cổ vũ như đang xem đấu vật tự do.
- Ít ra ở đây chúng ta còn thấy được đối thủ. - Sabata nói - Trong rừng thì... ai biết được điều gì đang chờ đợi.
"Hoặc ai đang chờ đợi," - Cậu thầm nghĩ, nhớ đến Leonard Tea và cái nhìn đầy thù địch của cậu ta.
- Thế này nhé, - Sabata đề xuất - Tôi sẽ dùng power word điều khiển lưới tự bắt cá, nhưng cần mọi người giúp bảo vệ khu vực khỏi bị phá đám. Tôi còn có thể tăng sức cho Layla bằng "regenerate", giúp cậu ấy bơi lội liên tục mà không bị mệt. Nếu cần thiết còn có thể thêm "strengthen" để cơ bắp hoạt động tốt hơn nữa.
Khi họ đang bàn bạc, ba bóng người tiến đến. Một võ sĩ cao to với bộ đồ võ truyền thống màu đen, những vết sẹo trên cánh tay để lộ cho thấy nhiều năm luyện tập. Bên cạnh là một ninja trong bộ đồ màu vàng cát ôm sát, chỉ để lộ đôi mắt xám sắc lẹm. Đặc biệt nhất là một tiên nữ tí hon đang bay lượn quanh họ - cao chưa đầy một gang tay, với đôi cánh trong suốt lấp lánh như pha lê.
- Chúng tôi nghe được đề xuất của cậu. - Võ sĩ lên tiếng - Có vẻ hợp lý hơn là cứ đánh nhau vô nghĩa như những người khác.
Ninja gật đầu, giữ im lặng, trong khi tiên nữ bay đến gần Sabata:
- Chúng tôi có thể giúp bảo vệ khu vực. Võ sĩ và ninja ở mặt đất, tôi quan sát từ trên cao. Đổi lại... chia phần được chứ?
"Nhóm của mình đang lớn dần," - Sabata nghĩ - "Có lẽ đây mới chính là bài học thực sự của thử thách này."
- Được, nhưng trước tiên cho tôi biết về năng lực của mọi người được không? - Sabata nói - Như thế sẽ dễ lên kế hoạch hơn.
Rồi cậu quay sang Aria:
- Này, với năng lực ánh trăng của cậu... có thể dùng ánh sáng mô phỏng từ điện thoại không? Hoặc thậm chí là mặt trời? Vì về bản chất, ánh trăng cũng chỉ là phản chiếu từ mặt trời mà. Hay ta có thể dùng vật phản chiếu ánh mặt trời?
- Không được đâu. - Aria lắc đầu - Năng lực của tôi chỉ hoạt động với ánh trăng thật mà thôi.
Cô dừng một chút, rút từ túi ra một khẩu súng nhỏ:
- Tuy nhiên, nếu có mục tiêu cần đi ngủ, tôi vẫn có thể dùng năng lực. Và tôi có mang theo súng gây mê.
Võ sĩ tiến lên một bước:
- Tôi có thể tăng cường thể lực bằng Ki, nhưng chỉ trong thời gian ngắn.
Ninja vẫn im lặng, nhưng tiên nữ bay xuống giải thích:
- Cậu ta có thể đi trên nước, còn tôi có thể thu nhỏ vật thể. Tuy nhiên chỉ trong vài phút thôi.
Ngay lúc họ đang bàn bạc, Layla trồi lên với một con cá kỳ lạ trong tay. Nó to bằng một đứa trẻ, vảy màu cầu vồng lấp lánh dưới nắng, với một cái miệng tròn vo trông như ống bô của xe máy.
- Nhìn này! - Layla reo lên đắc thắng - Tôi bắt được một con...
PHỤT!
Cái miệng tròn vo của con cá bỗng phun ra một quả bong bóng khổng lồ trong suốt, to dần, to dần... và bắt đầu nhấc bổng Layla lên!
- Ối! Cứu... - Tiếng kêu của cô thú nhân nhỏ dần khi cô bay càng lúc càng cao, vẫn ôm chặt con cá không chịu buông - Làm gì đó đi!
"Tuyệt thật," - Sabata nghĩ - "Một con cá biết thổi bong bóng bay. Không biết nó được mấy điểm, nhưng chắc chắn là Layla sắp được thăm quan đảo từ trên cao rồi."
Một tích tắc sau khi Layla bay lên không trung, một vệt đen vụt qua - đó là phi tiêu của ninja. Với độ chính xác đáng kinh ngạc, nó đâm thẳng vào quả bong bóng.
POP!
- OUCH!
Layla rơi xuống đất với một tư thế không mấy thanh lịch - đáp thẳng bằng mông. Con cá vẫn trong tay cô, giờ đang vùng vẫy điên cuồng.
- Cảm ơn... - Layla rên rỉ, vẫn chưa đứng dậy được - Dù có thể tiếp đất nhẹ nhàng hơn một chút.
Ninja khẽ cúi đầu xin lỗi, trong khi tiên nữ bay quanh Layla với vẻ lo lắng:
- Chị không sao chứ? Để em thu nhỏ con cá lại cho dễ cầm nhé?
- Khoan đã! - Sabata vội nói - Để quét điểm số đã. Biết đâu đây là con cá hiếm thì sao.
- Layla, quét con cá trước đi. - Sabata nói, rồi quay sang tiên nữ - Này, tôi có ý này hay hơn. Khi nào có giao tranh, cậu thu nhỏ một hòn đá, để võ sĩ ném nó về phía đối thủ rồi hóa giải phép thu nhỏ. Stonk!
Tiên nữ bay lượn quanh đầu Sabata với vẻ thích thú:
- Ồ! Giống như một quả bom mini vậy!
- Còn Aria, - Sabata tiếp tục - Cậu có thể hỗ trợ anh võ sĩ với súng gây mê nếu có ai đó quấy nhiễu nhóm.
Aria gật đầu, khẽ vuốt khẩu súng:
- Đúng vậy, mấy kẻ phiền phức sẽ có một giấc ngủ ngon.
- Và anh ninja... - Sabata nhìn quanh - Ủa, anh ta đâu rồi?
- Đây là việc của ninja mà. - Tiên nữ cười khúc khích - Ẩn nấp để đảm bảo không ai có thể phục kích chúng ta.
"Có vẻ như," - Sabata nghĩ - "Mình vừa vô tình tập hợp được một đội khá... đặc biệt."
- SCANNING... SCANNING...
Vòng tay phát ra ánh sáng xanh, quét từ đầu đến đuôi con cá đang vùng vẫy.
- XÁC NHẬN: CÁ THANG MÁY. 8 ĐIỂM.
Ngay khi số điểm hiện lên, con cá biến mất trong một tia sáng xanh nhạt, như thể vừa được dịch chuyển đi đâu đó.
- Ủa? Con cá của tôi đâu rồi? - Layla nhìn hai tay trống không của mình.
- Có vẻ như vòng tay không chỉ để tính điểm. - Sabata quan sát - Nó còn thu thập cá vào một không gian nào đó. Chắc để đảm bảo không ai có thể đánh cắp thành quả của người khác.
- Hoặc để ngăn chúng ta nướng cá ăn luôn tại chỗ. - Võ sĩ nói với vẻ tiếc nuối - Tôi đang định đề nghị làm một bữa BBQ ngay trên bãi biển.
- 8 điểm... - Layla lẩm bẩm - Vậy là cần bắt ít nhất 13 con cá như thế này để đủ điểm? Hoặc tìm những con cá hiếm hơn?
"Ok, hành động theo kế hoạch thôi," - Sabata nghĩ khi cột những sợi dây của lưới vào một cây đủ chắc.
- FISHING! - Cậu ra lệnh cho lưới. Rồi quay sang Layla - Và REGENERATE!
Lưới từ từ mở ra và chìm xuống nước theo một góc hoàn hảo, trong khi Layla cảm thấy sức lực dồi dào chạy khắp cơ thể.
- Power word cuối cùng để phòng khi có biến. - Sabata nói với cả nhóm - Anh võ sĩ, khi chưa có giao tranh, phiền anh hỗ trợ kéo lưới nếu nó bắt được quá nhiều cá hoặc gặp con nào khỏe quá.
Võ sĩ gật đầu, đứng gần dây kéo, sẵn sàng dùng sức mạnh của mình:
- Cơ thể tôi luyện này luôn sẵn sàng.
- Fairy, cậu đi với ninja nhé? - Sabata đề nghị - Hai người có thể quan sát tình hình tốt hơn, một người từ trên cao, một người... ờ, ninja thì ẩn ở đâu đó rồi.
Tiên nữ cười khúc khích bay đi, biến mất vào những tán cây. Đâu đó trong bóng tối, họ biết ninja cũng đang âm thầm theo dõi.
"Giờ thì," - Sabata nhìn lưới từ từ chìm xuống - "Chúng ta chờ xem điều gì sẽ cắn câu."
***
Sâu trong rừng, nơi ánh nắng phải chen chúc nhau qua từng kẽ lá để chạm được đến mặt đất, Mud và Soda đang đối mặt với một thực tế khá... khó chịu: những con muỗi to bằng quả đấm.
"Con này mà đốt chắc mình chết mất" - Mud nghĩ khi vung tay đập một con muỗi đang cố biến cô thành bữa buffet di động.
Thực vật trên đảo cũng không kém phần kỳ quặc. Có những cây nấm cao bằng người, phát ra ánh sáng xanh nhợt như đèn neon hỏng. Những dây leo có lông tơ mịn phủ kín thân, và nếu nhìn kỹ, bạn sẽ thấy những sợi lông này... đang thở. Một loài hoa kỳ lạ mọc thành từng chùm, mỗi khi có người đi qua lại quay đầu theo dõi - không phải kiểu hướng dương dễ thương, mà là kiểu theo dõi của một tên săn mồi đang chờ thời cơ.
- Cậu có nghĩ... - Soda dừng lại để đập một con muỗi đang lượn lờ quanh đầu - Là chúng ta nên quay lại không? Biển có vẻ an toàn hơn.
ĐÙNG!
Mặt đất rung chuyển khi Mud dậm chân, khiến một đàn muỗi đang đậu trên cành cây phải bay đi.
- Không thể để lũ muỗi khổng lồ này đánh bại chúng ta được! Với địa động lực của tớ và...
Cô chưa kịp nói hết câu thì một cây nấm gần đó đột nhiên phun ra một đám bào tử màu tím. May mắn thay, nó chỉ khiến Mud bị... hắt xì.
- Hắt... xì! À, xin lỗi.
Một tảng đá bay lên theo phản xạ.
- Mất toi một lần dùng năng lực rồi đấy. - Soda thở dài khi nhìn tảng đá vẫn còn lơ lửng trên không.
- Hắt xì! À, xin lỗi, xin lỗi! - Mud vội vàng hạ tảng đá xuống, cố không làm nó rơi quá mạnh - Ai mà ngờ được mấy cây nấm kỳ cục này lại... hắt xì!
Một tảng đá khác nhỏ hơn bật lên.
"Tuyệt," - Soda nghĩ - "Với tốc độ này, cô ấy sẽ dùng hết ba lần được phép trước khi chúng ta tìm thấy bất kỳ con cá nào."
- Mud này, hay là... - Soda định gợi ý quay lại bờ biển thì một âm thanh kỳ lạ vang lên từ sâu trong rừng. Nghe như tiếng nước chảy, nhưng có gì đó... không đúng.
"SPLASH!"
- Có khi... - Mud sụt sịt, cố kìm cơn hắt xì tiếp theo - Chúng ta nên đi theo âm thanh đó?
"Hoặc có khi không," - Soda muốn nói vậy, nhưng biết rằng cô bạn cao kều của mình đã quyết định rồi. Và khi Mud đã quyết, thì ngăn cô ấy còn khó hơn việc ngăn một tảng đá lăn xuống dốc.
Khi họ tiến về phía âm thanh nước chảy, những dây leo và cành cây rậm rạp cản đường họ như một bức tường thực vật.
Soda khẽ thở dài:
- Tránh ra nào.
Cô dùng ngón tay cào nhẹ một vết trên cánh tay. Những giọt máu đen chảy ra, nhưng thay vì rơi xuống đất, chúng bay lên và kết tinh thành một lưỡi hái khổng lồ màu đen tuyền.
VÚUUUUUT!
Một đường cắt hoàn hảo. Những dây leo và cành cây rơi xuống không một tiếng động, như thể chúng quá sợ hãi để tạo ra âm thanh.
- Một lần năng lực. - Soda lẩm bẩm khi lưỡi hái tan biến trở lại thành máu và chảy vào vết thương - Còn hai.
Mud nhìn người bạn với vẻ khâm phục:
- Cậu không bao giờ ngừng làm tớ ngạc nhiên. Nhưng... hắt xì!... sao không dùng máu để làm cần câu luôn?
- Và để nó tan biến khi đang câu được con cá quý hiếm á? Không đâu.
Họ bước ra một khoảng trống và thấy một con suối rộng với dòng nước trong vắt đến kỳ lạ - kiểu trong vắt mà bạn chỉ thấy trong quảng cáo nước khoáng, hoặc trong những giấc mơ về nguồn nước tinh khiết. Những viên sỏi dưới đáy có màu sắc rực rỡ như kẹo, và những bọt khí nổi lên trông như những viên ngọc trai mini đang nhảy múa.
Nhưng điều kỳ lạ nhất không phải là dòng suối, mà là những sinh vật đang... ăn cỏ trên bờ. Chúng trông như cá, với vảy và mang, nhưng lại có một đôi chân sau phát triển như châu chấu. Khoảng chục con đang nhởn nhơ gặm cỏ, thỉnh thoảng nhảy nhót từ bụi này sang bụi khác.
- Ồ! - Mud reo lên phấn khích - Bắt... hắt xì!
Tiếng hắt xì vừa dứt thì đàn cá-châu chấu đã hoảng loạn. Chúng nhảy tung tóe, phối hợp động tác một cách hoàn hảo như một đội múa ba lê được huấn luyện kỹ càng, rồi 'bõm bõm bõm' lần lượt nhảy xuống nước.
"Tuyệt thật," - Soda thầm nghĩ - "Lần đầu tiên mình thấy cá... bỏ chạy kiểu này."
- Được rồi! - Mud lấy từ ba lô ra một chiếc rìu - Nếu lũ cá muốn chơi khó thì...
Phập!
Một nhát rìu chính xác vào một cành cây nhỏ gần đó. Mud bắt đầu gọt đầu nhọn, tạo thành một cây lao thô sơ.
- Chí ít thì tớ vẫn còn một lần dùng năng lực. - Cô vừa nói vừa chăm chú gọt - Nhưng trước hết hãy thử cách thông thường đã.
Soda nhìn người bạn khổng lồ của mình đang ngồi gọt cây như một đứa trẻ làm đồ chơi:
- Cậu định... xiên cá à?
- Ừ! Như kiểu đi câu... nhưng mà ngược lại. Thay vì đợi cá cắn câu, mình chủ động tấn công chúng!
"Nghe cũng có lý," - Soda nghĩ - "Mặc dù việc một người cao 2.1 mét rình mò xiên cá có vẻ hơi... thiếu tinh tế."
Mud vừa gọt xong cây lao thứ hai thì trên mặt nước xuất hiện vài chú cá-châu chấu, dường như chúng đã quen với sự hiện diện của hai con người kỳ lạ trên bờ - một người cao như cây cột điện đang ngồi gọt que, và một người trông như búp bê gothic sống.
- Này! - Mud ném cây lao cho Soda - Bắt cá kiểu thời tiền sử nào!
Soda nhìn cây lao trong tay mình, rồi nhìn Mud:
- Cậu có chắc là... việc hai người phụ nữ văn minh ngồi xiên cá bằng que nhọn là một ý hay không?
- Ừm... - Mud ngẫm nghĩ - Tớ thấy nó vẫn văn minh hơn việc dùng địa động học làm cả con suối nổ tung. Với lại, có khi đây chính là điều ban tổ chức muốn - bắt chúng ta trở về với bản năng nguyên thủy.
"Hoặc," - Soda thầm nghĩ - "Họ chỉ đơn giản là thích xem một nghìn thí sinh siêu năng lực chật vật với việc bắt cá."
Mười phút trôi qua như một bài học về sự khiêm tốn. Mỗi lần Mud hay Soda nghĩ rằng họ đã có thể bắt được một con cá châu chấu, thì con cá đó lại né tránh với một động tác đẹp đến đáng giận. Một con thậm chí còn nhảy lộn một vòng trước khi lặn xuống nước, như thể đang khoe khoang khả năng thể dục dụng cụ của mình.
- Mười phút và không dính được con nào! - Mud than vãn, nhìn lũ cá-châu chấu nhảy nhót né tránh những cú xiên của họ một cách... quá chuyên nghiệp.
Rồi cô thấy nó - một con rùa đang bò chậm rãi bên bờ suối.
- Này, - Mud thì thầm với Soda - không biết rùa có tính điểm không nhỉ? Nhưng thử đại đi, ít ra nó có vẻ... chậm hơn lũ cá.
Mud từ từ tiến đến con rùa. Nhưng ngay khi cô vươn tay ra...
PHỤT!
Một dải tơ trắng bắn thẳng vào mắt Mud. Trước khi cô kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, con rùa đã phóng một sợi tơ khác lên cành cây gần đó và... đu người lên như Spider-Man!
- Cái... cái gì vậy? - Mud vừa gỡ tơ khỏi mắt vừa nhìn con rùa đang đu từ cây này sang cây khác.
- Có vẻ như, - Soda nói, cố nhịn cười - Chúng ta vừa gặp một con... Spider-Turtle.
"Đảo này," - Mud nghĩ khi nhìn con rùa biến mất vào tán lá - "Có vấn đề gì đó với quá trình tiến hóa."
Họ thở dài nhìn lũ cá-châu chấu đang bơi lội vui vẻ, như thể đang chế giễu hai người với kỹ năng xiên cá kém cỏi.
- Hay là... - Mud chống cây lao xuống đất - Chúng ta thử đi ngược dòng suối xem? Biết đâu có mấy con cá... ít vận động thể dục hơn?
Soda gật đầu đồng ý. Họ men theo bờ suối, cố tránh những cây nấm phun bào tử và những bông hoa theo dõi.
Tiếng nước mỗi lúc một lớn và rồi họ hiểu tại sao - trước mặt họ là một thác nước cao vút, nước đổ xuống tạo thành một bức màn trắng xóa. Những viên sỏi nhiều màu dưới đáy phản chiếu ánh nắng qua làn nước, tạo thành những cầu vồng mini.
- Ừm... - Mud lục trong ba lô, lôi ra dây leo núi và móc treo - May là tớ có chuẩn bị từ trước.
Họ bắt đầu leo lên thác. Mud với thân hình cao lớn có lợi thế hơn, trong khi Soda phải cẩn thận từng bước vì những tảng đá trơn trượt. Nước bắn tung tóe vào người họ, nhưng may mắn là trời đủ nóng để việc này trở nên dễ chịu.
Cuối cùng, họ cũng lên đến đỉnh thác. Trước mặt họ là một hồ nước rộng lớn, mặt nước phẳng lặng như gương. Không gian yên tĩnh đến kỳ lạ, chỉ có tiếng nước đổ từ thác và tiếng... hát?
Ngồi trên một phiến đá giữa hồ là một con ếch to bằng chiếc xe hơi nhỏ. Da nó có màu xanh lam óng ánh, và từ cổ họng phình ra của nó vang lên... một bản opera.
- Một con ếch đang hát opera. - Mud nhìn Soda - Cậu nghĩ nó được mấy điểm?
- OOOOO SOOOOLE MIIIIIOOOO! - Con ếch ngân nga, giọng trầm bổng như một ca sĩ opera chuyên nghiệp.
Soda nhìn con ếch với vẻ hoài nghi:
- Tớ không chắc là nó có tính là cá không... Mà khoan, nó vừa chuyển sang hát "Time to Say Goodbye" rồi kìa.
Con ếch khổng lồ dường như đang rất hứng thú với buổi biểu diễn của mình. Nó thậm chí còn nhấp nhổm theo nhịp, khiến mặt hồ gợn sóng theo từng động tác.
Quanh tảng đá nơi con ếch đang biểu diễn, hàng chục con cá tụ tập như một đám khán giả trong nhà hát. Chúng nổi lên mặt nước, há miệng theo điệu nhạc, một số còn vẫy đuôi như đang đánh nhịp.
Có đủ loại cá - từ những con bình thường cho đến những con kỳ dị như cá-châu chấu lúc nãy. Tất cả đều say sưa thưởng thức bản opera của con ếch, như thể đây là một buổi hòa nhạc dưới nước.
- Cậu biết không, - Mud thì thầm với Soda - Đây có thể là cơ hội của chúng ta. Lũ cá đang mải mê nghe nhạc...
- Ừ, nhưng nếu chúng ta làm phiền buổi biểu diễn của con ếch thì sao? - Soda lo lắng - Tớ không muốn biết chuyện gì sẽ xảy ra khi một ca sĩ opera khổng lồ nổi giận.
Đám cá vẫn đang đung đưa theo điệu nhạc, hoàn toàn không để ý đến hai người đang đứng bên bờ hồ. Con ếch chuyển sang một bài mới, nghe như "Nessun Dorma", giọng vang vọng khắp mặt hồ.
Mud đưa tay lên bóp trán - một động tác khá khó khăn khi bạn đang cầm cây lao tự chế.
- Chúng ta còn chưa biết năng lực của con ếch tới đâu, - Soda thì thầm - Không nên manh động.
- Nhưng cá kìa... - Mud nhìn đám cá đang vẫy đuôi theo nhịp.
- Mud này, - Soda nhẹ nhàng nói - Một con ếch bình thường đã có thể nhảy xa gấp 20 lần chiều dài cơ thể nó. Con này to bằng xe hơi đấy.
Con ếch vẫn hát, nhưng có vẻ như nó hơi nghiêng đầu về phía họ. Không biết nó có thể vừa hát vừa để ý xung quanh, hay đây chỉ là một động tác nghệ thuật trong màn trình diễn?
- Chúng ta cứ đợi thời cơ đã. Có thể con ếch hát mệt rồi nó sẽ cần nghĩ ngơi - Soda lấy từ ba lô ra một bộ dụng cụ ngụy trang trông như một món đồ chơi bỏ túi: vài miếng vải ngụy trang có thể gấp gọn, một số lọ chứa bùn và phấn màu tự nhiên, và những sợi dây leo giả được thiết kế đặc biệt để có thể dính vào quần áo.
Mud nhìn bộ dụng cụ với vẻ ngạc nhiên:
- Cậu mang theo cả thứ này sao?
- Thói quen thôi. - Soda bắt đầu phủ lớp ngụy trang lên người họ, rồi đưa cho Mud một bộ tương tự - Khi cậu sống trong ngôi nhà toàn màu đen, việc blend in với môi trường trở thành một kỹ năng quan trọng.
Họ di chuyển đến một bụi cây gần bờ hồ sau khi ngụy trang xong, nơi có thể quan sát buổi hòa nhạc kỳ lạ mà không bị phát hiện. Mud phải cố gắng thu người lại, điều không hề dễ dàng với chiều cao 2.1 mét. Soda thì hòa vào bóng tối một cách tự nhiên, như thể cô được sinh ra để làm điều đó.
Con ếch vẫn hát, đám cá vẫn vẫy đuôi theo nhịp, và hai cô gái ngụy trang như bụi cây đang kiên nhẫn chờ đợi thời cơ.
Tiếng ồn ào vọng lên từ phía thác nước. Một nhóm thí sinh vừa leo lên, reo hò phấn khích khi thấy đàn cá và con ếch hát opera. Bài hát của con ếch ngưng đột ngột giữa một nốt cao của "O Sole Mio".
Da con ếch chuyển từ xanh lam sang đỏ rực trong tích tắc. Đôi mắt vàng của nó trừng trừng nhìn đám người đã phá hỏng buổi biểu diễn.
PHỤP!
Chiếc lưỡi dài như một con trăn màu hồng phóng ra, cuốn lấy một thí sinh và ném anh ta như quả bóng tennis. Đồng thời, nó phình má phun ra những quả bong bóng khổng lồ trông như những khối cầu đặc quánh như thủy tinh lỏng.
- NĂNG LỰC! - Ai đó hét lên.
Một thí sinh dùng năng lực gió tạo ra lưỡi dao không khí, cắt đứt những quả bong bóng. Nhưng thay vì nổ tung, chúng tách ra thành những bong bóng nhỏ hơn và tiếp tục tấn công. Một người khác tạo ra bức tường đất, nhưng chiếc lưỡi của con ếch dễ dàng đập vỡ nó như đập vỡ một tấm bánh quy.
"Một lần năng lực," - Mud thầm đếm khi thấy mỗi thí sinh dùng sức mạnh của mình - "Hai lần... ba lần..."
Đám cá hoảng loạn bơi tứ tung, một số nhảy lên bờ và chạy vào rừng bằng đôi chân châu chấu của chúng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro