Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 22: Đổi Thay.

Chương 22: Đổi Thay.


Ba tháng sau trận chiến với lũ chuột, khu phố nghèo đã mang một diện mạo khác. Sự thay đổi nằm ở những điều thiết thực. Mùi nhựa đường mới và bụi xi măng quyện trong không khí thay thế cho mùi ẩm mốc, tiếng máy móc xây dựng vang vọng thay cho tiếng kêu cứu tuyệt vọng ngày nào.

Alin đứng giữa sân trung tâm cộng đồng, mái tóc đỏ của cô buộc gọn gàng. Cô đang điều phối việc phân phát vật liệu xây dựng, tay liên tục kiểm tra các con số trên màn hình tablet. Ba tháng không ngừng nghỉ đã để lại quầng thâm dưới mắt cô, nhưng ánh mắt vẫn kiên định.

Mike bước đến, dáng người cao lớn vạm vỡ. Làn da đen bóng của anh lấm tấm mồ hôi và dính đầy bụi vữa. Anh vừa trở về từ công trường khu C.

- Bên đó ổn rồi. - Mike nói, giọng trầm ấm. - Nhanh hơn dự kiến. Dân mình tự nguyện đến phụ giúp đông lắm. Tinh thần mọi người rất cao.

Alin gật đầu, mắt lướt qua khu vực thi công gần đó. Cục Than, cái tên trìu mến người dân đặt cho B-731, đang dùng sức mạnh khủng khiếp của mình để nâng những dầm thép nặng hàng tấn một cách nhẹ nhàng. Đôi khi nó dừng lại, đôi mắt đỏ nhìn về hướng khu rừng nguyên sinh Atomic, nơi nó từng thuộc về.

- Em vẫn không thể hiểu nổi động cơ của chúng. - Alin khẽ nói, tay vân vê sợi dây chuyền bạc kỷ vật của mẹ. - Tại sao lại chọn khu này?

Mike im lặng một lúc, bàn tay chai sạn đặt lên đống gạch mới chuyển đến:

- Vì họ nghĩ những người bị lãng quên sẽ biến mất trong im lặng. - Giọng anh trầm xuống. - Họ đã lầm.

Alin đi về phía trạm y tế dã chiến. Bên trong, Jean đang sắp xếp lại tủ thuốc. Khi một công nhân bên ngoài làm rơi một thanh sắt, tiếng động lớn khiến cô giật bắn mình, làm đổ cả khay dụng cụ. Ba tháng đã trôi qua, nhưng cơn ác mộng về những đồng đội ngã xuống vẫn chưa buông tha cô.

Alin bước vào, chiếc áo khoác da đen kêu loạt soạt khi cô cử động. Cô giúp Jean nhặt dụng cụ, đặt tay lên vai cô ấy. Jean cố nén cảm giác buồn nôn đang trào lên.

- Em cần nghỉ ngơi không?

Jean lắc đầu:

- Công việc giúp em tỉnh táo. Ít nhất là trong lúc này.

Alin và Mike hiểu rõ nỗi đau mất mát. Chính những tổn thương cá nhân đã thôi thúc họ bảo vệ những người yếu thế.

Bên ngoài, cuộc sống vẫn tiếp diễn. Những con đường đã được trải nhựa thô sơ. Mike đích thân giám sát từng công đoạn thi công. Alin, với đầu óc tổ chức sắc bén, đã thiết lập một hệ thống quản lý chặt chẽ cho toàn khu, bao gồm cả chương trình đào tạo nghề sửa điện cơ bản.

Khi hoàng hôn buông xuống, Alin và Mike đứng bên nhau nhìn về phía ánh đèn vừa được thắp sáng ở khu nhà mới.

- Còn nhiều việc phải làm lắm. - Alin nói.

Mike gật đầu, ánh mắt kiên định:

- Và chúng ta sẽ làm được. Từng bước một.

***

Ba tháng là khoảng thời gian đủ dài để quên đi một người khách quá giang. Đặc biệt khi bạn là một thú nhân chuyên kéo xe với mức giá 50 xu một kilomet, và khách hàng của bạn nhiều vô kể.

Laya đáng lẽ nên quên ngay cái gã Sabata đó. Gã chỉ là một trong hàng trăm người đã ngồi trên xe của cô. Được rồi, gã là người đầu tiên chia cho cô ít thịt và rau, nhưng đó là một lý do quá vớ vẩn để nhớ một ai đó.

Vấn đề là, não của thú nhân đôi khi hoạt động theo logic rất riêng. Và thế là Laya thỉnh thoảng lại tự hỏi không biết gã đó có còn sống không. Một sự tò mò, giống như người ta tò mò về kết quả của một bộ phim dang dở.

Tất nhiên, cô có những việc quan trọng hơn để bận tâm. Ví dụ như việc thi vào The Sun. Nếu bạn nghĩ việc một thú nhân từ khu ổ chuột thi vào ngôi trường danh giá nhất là khó, thì bạn nên thử làm điều đó trong khi vẫn phải kéo xe kiếm sống mỗi ngày.

Cuốn "Lý thuyết Mana Cơ Bản" trong túi áo Laya đã cũ nát. Để có được nó, cô đã phải nhịn ăn sáng tới ba tháng. Ba tháng không ăn sáng đã dạy cho cô một bài học quan trọng về dinh dưỡng: đói không giết chết bạn, nhưng nó khiến bạn cực kỳ cáu bẳn.

Mỗi khi đi ngang qua võ quán Gồng Cơ Đường, Laya thường liếc nhìn. Cô nhìn vì đang tính toán xem liệu có nên học võ không. Nếu bạn định thi vào một trường nơi 99% ứng viên bị đánh trượt, biết tự vệ là một kỹ năng sinh tồn cần thiết.

Cuộc sống vẫn tiếp diễn. Xe vẫn phải kéo, sách vẫn phải học, và The Sun vẫn đang đợi ở phía trước.

Chiếc xe cũ kỹ mà cô đang kéo là di sản duy nhất từ người cha quá cố, ngoài một món nợ kếch xù và một lời khuyên: "Đừng bao giờ tin vào may mắn."

Laya tin vào những thứ thực tế hơn. Ví dụ như việc bạn có thể học được bao nhiêu công thức mana trong khi đợi đèn đỏ.

Khả năng sống sót ở khu ổ chuột, thật trớ trêu thay, lại trở thành một lợi thế trong việc học mana. Cuộc sống đã dạy Laya rằng mọi thứ đều phải được tận dụng triệt để. Cô biến mọi khoảnh khắc "chết" trong ngày thành thời gian học tập: những công thức mana được lẩm nhẩm giữa các cuốc xe, các nguyên lý phép thuật được nghiền ngẫm trong lúc đợi khách. Thói quen này khiến nhiều người nghĩ cô hơi điên.

"Cô biết không." một khách hàng từng nói, "Tôi thấy cô kỳ lạ lắm. Ban ngày kéo xe, tối về học mana. Không thấy mệt à?"

Laya đã cười. Thật thú vị khi những người chưa bao giờ phải lo về miếng ăn ngày mai lại hay hỏi về sự mệt mỏi. Mệt mỏi là một thứ xa xỉ mà cô không có thời gian để quan tâm.

Cuộc sống của cô có một nhịp điệu rất riêng. Bốn giờ sáng tập thể lực. Năm giờ bắt đầu công việc. Giữa những cuốc xe là những trang sách được học vội. Và đêm về, khi cả thành phố đã chìm trong giấc ngủ, căn phòng nhỏ của cô vẫn sáng đèn.

"Mana là thứ ta phải giành lấy bằng mồ hôi, nước mắt và quyết tâm." Cô thường tự nhủ khi tập trung năng lượng vào lòng bàn tay.

Mồ hôi thì cô có rất nhiều. Nước mắt, cô đã học cách giữ chúng lại từ lâu. Còn về quyết tâm, đó là thứ duy nhất mà cuộc đời nghèo khó không thể cướp đi của cô.

- Này cô sói. - Một gã say rượu đứng bên đường vẫy tay gọi Laya. - Cho tôi quá giang với giá gấp đôi nhé.

Laya chỉ liếc nhìn. Những năm tháng làm nghề kéo xe đã dạy cô cách phân biệt giữa khách hàng và rắc rối.

- Ê, tôi đang nói với...

Câu nói của gã bị cắt ngang bởi một tiếng gầm nhẹ. Một âm thanh trầm đục, có chủ đích, cho thấy cô đang ôn tập bài "Cộng Hưởng Âm Khí Trong Môi Trường Đông Đúc" từ chương ba.

Gã say khựng lại. Bản năng sinh tồn đã chiến thắng, và gã lảo đảo bước đi, lẩm bẩm gì đó về "lũ sói điên".

Laya mỉm cười. Bài học về Cộng Hưởng Âm vừa có thêm một ứng dụng thực tế.

Đèn đỏ vẫn chưa chuyển sang xanh. Cô lôi từ trong túi ra một mẩu bánh mì khô, bữa trưa duy nhất của ngày. Cha cô từng nói, "Ước mơ có thể khiến con quên đi cái đói."

Tiếng còi xe inh ỏi vang lên phía sau khi đèn chuyển xanh. Laya không vội. Trong việc kéo xe cũng như trong việc học mana, vội vàng chỉ khiến bạn phí sức.

Thành phố này có cách đối xử rất riêng với những người cố gắng thay đổi số phận của mình. Nó tạo ra vô số tình huống nhỏ nhặt, vụn vặt, đủ để khiến bạn nản lòng.

Hôm nay, tình huống đó đến dưới dạng một tên thanh tra vệ sinh thành phố mới toe.

- Giấy phép hành nghề kéo xe đâu? - Hắn hỏi, giọng ngân nga như thể đang hát một bài ca về quyền lực nhỏ nhoi của mình.

Laya rút từ trong túi áo ra một tờ giấy đã cũ, nhăn nhúm. Nó nằm cạnh cuốn sách mana và tấm vé dự thi The Sun.

- Cái này hết hạn rồi. - Tên thanh tra nhếch mép cười. - Phải đóng phạt 500...

- Chưa hết. - Laya ngắt lời, giọng bình thản như đang đọc công thức mana. - Hạn đến cuối tháng. Ở góc phải.

- Đâu, để tôi xem lại... À, đúng rồi. Nhưng mà... còn việc vận chuyển sách giáo khoa không được phép...

- Đây là sách giải trí cá nhân. - Laya chỉ vào cuốn Lý Thuyết Mana. - Tôi đọc để giết thời gian. Rất hay, muốn nghe tôi đọc một đoạn không?

Đe dọa đọc sách lý thuyết mana cho người khác nghe là một trong những chiêu phòng thủ hiệu quả nhất mà Laya từng phát hiện ra. Nó hiệu quả gần như bằng việc dọa đọc thơ.

- Thôi, không cần. - Tên thanh tra lùi lại một bước. - Cô cứ tiếp tục đi.

Laya gật đầu. Một vấn đề được giải quyết bằng việc làm cho đối phương khó chịu hơn cả việc họ làm cho mình khó chịu. Đây là một kỹ năng không được dạy ở The Sun, nhưng lại cực kỳ hữu ích trong việc tới được The Sun.

Khi tên thanh tra đã khuất dạng, Laya thở dài. Cô vừa mất năm phút có thể dùng để học thêm được hai công thức mana.

- Chị sói. - Một đứa trẻ bán báo đứng gần đó cười khúc khích. - Em thấy chị dọa người ta đọc sách hay hơn cả lúc chị gầm gừ đấy.

- Gầm gừ chỉ làm họ sợ năm phút. - Laya nhún vai. - Dọa đọc sách khiến họ phải đi vòng qua con phố khác cả tháng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro