Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 21: Đấu trí (2).

Chương 21: Đấu trí (2).

Wil siết chặt khẩu súng vô dụng, cảm giác bất lực và căm phẫn cuộn xoáy trong lồng ngực. Anh ghét cảm giác mình chỉ là một quân tốt trên bàn cờ của kẻ khác.

Dứt khoát, anh tháo chiếc vòng phiên dịch từ cổ mình, đeo nó vào B-731. Con thú khổng lồ giật mình, nhưng không phản kháng.

- Đồng loại của tôi. - Giọng B-731 khàn đặc qua bộ phiên dịch. - Và còn những người khác. Rất nhiều. Dưới tầng hầm sâu nhất. Tôi ngửi thấy mùi của họ.

Ánh đèn đỏ kích hoạt, nhuộm cả hành lang bằng màu máu. Giọng AI vô cảm vang lên:

"Cảnh báo. Hệ thống tự hủy đã được kích hoạt. Thời gian còn lại: 7 phút."

Ba chiếc drone từ phòng điều khiển sà xuống. Giọng nữ cất lên, bình thản đến rợn người:

- Ba lựa chọn, Wil. Và tôi biết anh ghét phải lựa chọn.

Jean lập tức kiểm tra bảng điều khiển gần nhất. Màn hình tối đen.

- Mẹ nó! Hệ thống bị khóa hoàn toàn.

Ba chiếc drone chiếu ba hình ảnh hologram khác nhau trong không khí.

Drone thứ nhất chiếu cảnh hàng trăm con người trong các phòng giam. Già, trẻ, đàn ông, phụ nữ. Một số bình thường, số khác đã biến dạng khủng khiếp đang quằn quại dưới những thí nghiệm tàn độc.

Drone thứ hai hiển thị bản đồ 3D của kho dữ liệu trung tâm. Bí mật, danh sách những kẻ đứng sau, và quan trọng nhất: phương thuốc giải.

Drone cuối cùng chiếu một hành lang dài dẫn đến căn phòng bọc thép. Nơi làm việc thật sự của kẻ chủ mưu.

- 7 phút, Wil. - Giọng nữ nhẹ nhàng. - Cứu những người vô tội? Thu thập bằng chứng và thuốc giải? Hay đến tìm tôi.

B-731 gầm gừ, nhe răng căm phẫn.

Wil nhìn ba hình ảnh hologram. Dữ liệu, thuốc giải, công lý tương lai. Tất cả đều quan trọng. Nhưng khi nhìn vào đôi mắt tuyệt vọng của những con người trong phòng giam, anh nhớ ra một sự thật đơn giản: không có công lý nào chuộc lại được một sinh mạng đã mất, và không đời nào kẻ này cho anh chọn dễ thế được.

"Sáu phút năm mươi giây."

- Khu giam giữ. - Wil quay sang B-731, giọng cương quyết. - Hướng nào?

Con thú khổng lồ hít mạnh không khí. Trong đôi mắt của nó, Wil thấy được sự đồng cảm. Một sinh vật săn mồi , lại hiểu rõ giá trị của sự sống hơn cả những kẻ tự xưng là văn minh.

- Bắc. Hai tầng dưới. Tôi dẫn đường.

Jean nhắm mắt, khuôn mặt tái đi khi tâm trí cô chạm vào những người bị giam. Nỗi đau của họ như hàng ngàn mảnh thủy tinh găm vào tâm hồn cô:

- Ít nhất bốn mươi người. Họ đang sợ hãi. Đau đớn. Một số không còn tỉnh táo…

Đội trưởng Thanh Trừng siết chặt nắm đấm. Nhiệm vụ yêu cầu ưu tiên bằng chứng. Nhưng có những thứ vượt trên cả nhiệm vụ.

Wil không nhìn lên drone. Trong đầu anh, những con số lạnh lùng đang dần im bặt.

- Cô muốn thấy tôi lựa chọn? - Anh rút dao găm. - Được thôi. B-731, đi!

"Sáu phút ba mươi lăm giây."

Tiếng ken két ghê răng vang lên khi móng vuốt B-731 cào xuống sàn kim loại theo từng bước chạy. Mỗi vết xước sâu hoắm dẫn lối trong ánh đèn đỏ lập lòe.

Wil chạy sát tường, não bộ xử lý từng chi tiết nhỏ nhất. Tiếng ống dẫn rung lắc phía trên. Mùi dây điện quá tải xộc vào mũi, gay gắt và tanh nồng. Độ nghiêng của sàn nhà đang tăng dần. 0.3 độ mỗi phút.

XOẸT!

Tia laser xanh lam bất ngờ quét ngang hành lang. Đội trưởng Thanh Trừng lăn người về phía trước, áo giáp bị cháy xém một vệt dài bên vai.

- Hệ thống phòng thủ kích hoạt! - Jean cảnh báo.

"Sáu phút mười giây."

Wil không dừng lại. Anh đã nắm được quy luật. Ba giây một chu kỳ. Góc quét 75 độ.

- NHẢY! Theo hiệu lệnh của tôi!

B-731 gầm nhẹ khi một tia laser cắt ngang trước mặt. Nhưng nó tin tưởng. Thân hình to lớn của nó di chuyển chính xác qua khe hở tử thần.

"Năm phút bốn mươi giây."

Một tiếng nổ vọng lại từ phía sau. Sàn nhà rung chuyển. Beta 3 mất thăng bằng, chân vướng vào một bó dây điện trần rơi xuống từ trần nhà.

Nhưng trước khi Wil kịp mở lời, bó dây điện quấn quanh chân Beta 3 sáng lên xanh lét. Một tiếng rít chói tai. Mùi thịt cháy khét lẹt tràn ngập hành lang.

Tiếng hét của Beta 3 xé toạc không khí. Cơ thể anh ta co giật dữ dội dưới dòng điện cao áp.

Jean định lao tới, nhưng Wil đã giữ chặt cô lại:

- Beta 2, Beta 4!

- Đưa anh ta về! NGAY LẬP TỨC!

Hai đặc nhiệm nhanh chóng lôi đồng đội ra khỏi đám dây điện đang phóng ra những tia lửa xanh.

"Năm phút hai mươi giây."

B-731 sốt ruột cào móng xuống sàn, nhưng không tiến lên. Bản năng mách bảo nó đây là thời điểm của những lựa chọn nghiệt ngã.
Jean quay lại, ánh mắt giằng xé:

- Wil…

- Tiếp tục. - Wil ra lệnh, mắt nhìn thẳng về phía trước. - Còn nhiều người đang đợi chúng ta.

Đội trưởng Thanh Trừng nghiến răng dưới lớp mặt nạ kim loại. Thêm một tổn thất. Và đây mới chỉ là tầng đầu tiên.

Họ tiếp tục tiến về phía trước. Những bước chân nặng nề hơn, nhưng tốc độ không giảm. Tất cả đều hiểu, mỗi giây chần chừ là một mạng người có thể mất đi.

Ada đứng trong phòng điều khiển trung tâm, ngón tay gõ nhẹ lên mặt kính theo nhịp đếm ngược.

Cô quan sát cách Wil phản ứng khi Beta 3 bị thương. Không do dự. Không dao động. Một quyết định lạnh lùng để đảm bảo nhiệm vụ tiếp tục. Một phản ứng máy móc.

"Anh vẫn vậy. Luôn đặt logic lên trên cảm xúc."

Nhưng có điều gì đó khác biệt. Hai mươi năm trước, Wil sẽ chọn dữ liệu, bởi đó là lựa chọn hợp lý nhất. Thuốc giải có thể cứu được nhiều người hơn trong tương lai. Một phép toán đơn giản.

"Năm phút."

Ada nhìn theo từng bước chân của đội cứu hộ qua màn hình. Có một sự mâu thuẫn thú vị trong cách Wil hành động. Nhưng động cơ phía sau không còn là logic đơn thuần.

"Anh đã thay đổi rồi, Wil. Hay đúng hơn, anh đã tìm lại được thứ mà chúng ta đã đánh mất ngày xưa trong phòng thí nghiệm."

Cô bấm một nút trên bàn điều khiển. Phía trước họ, những cánh cửa thép dẫn đến khu giam giữ từ từ đóng lại.

"Để xem, trái tim mới của anh có đủ mạnh để đánh bại khối óc thiên tài ngày xưa không?”

Họ đến được khu giam giữ tầng sâu nhất. Những cánh cửa thép đã bị khóa chặt.

"Bốn phút."

Đội trưởng Thanh Trừng áp tay lên cánh cửa thép dày cộm, cảm nhận được độ rung của dòng điện bên trong. Từ phía sau cánh cửa, anh nghe thấy những tiếng thì thầm hoảng loạn, tiếng khóc nghẹn và cả tiếng đập cửa tuyệt vọng.

- Wil, cấu trúc yếu nhất không phải ở cửa. Trần nhà. Góc phần tư thứ ba. - Đội trưởng nói. - Có một trục thông gió chính chạy qua đó.

- Đã thấy. - Wil tiếp lời, mắt đã quét xong sơ đồ kiến trúc. - Jean, bao nhiêu người?
Jean nhắm mắt tập trung:

- Bốn mươi hai người! Họ đang chen chúc bên dưới. Chủ yếu là dân khu ổ chuột.

B-731 khịt mũi:

- Mùi sợ hãi và hy vọng. Họ nghe thấy chúng ta.

Đội trưởng Thanh Trừng gật đầu với hai đặc nhiệm còn lại:

- Beta 1, Beta 5, chuẩn bị đội hình băng chuyền. Jean, liên lạc đội bên ngoài. Cần mạng lưới an toàn ở lối ra của trục thông gió phía Bắc. Chúng ta sẽ đưa họ lên từ đây.

Wil đã bắt đầu leo lên những ống dẫn trên tường, hướng về phía điểm yếu cấu trúc:

- B-731, khi ta phá trần, mi nhảy xuống trước. Họ sẽ sợ bọn này, nhưng với mi…

- Tôi hiểu. - Con thú gật đầu. - Họ sẽ thấy tôi cũng là nạn nhân.

"Ba phút năm mươi giây."

Wil và B-731 phối hợp nhịp nhàng. Những cú đấm cường hóa và móng vuốt sắc bén xé toạc lớp bê tông và thép. Một lỗ hổng lớn mở ra trên trần phòng giam, thông với khu vực kỹ thuật phía trên.

Ánh sáng từ đèn khẩn cấp hắt xuống những gương mặt ngước lên đầy hy vọng bên dưới.

- Các bạn sẽ được tự do! - B-731 nhảy xuống, giọng vang vọng qua bộ phiên dịch. - Đừng sợ! Theo tôi!

Những người bị nhốt ùa về phía lỗ hổng. Không hỗn loạn, không giẫm đạp. Họ giúp đỡ nhau, đỡ những người yếu hơn, nâng những người bị thương. Hầu hết trong họ mặc những bộ quần áo rách nát, trên người chi chít vết thương và những dấu kim tiêm.

Đội đặc nhiệm tạo thành một dây chuyền người, từng cặp tay vững chắc đưa các nạn nhân lên cao, hướng về phía trục thông gió dẫn lên mặt đất.

"Ba phút ba mươi giây."

- NHANH LÊN! - Wil giục, khi đỡ một cụ già lên cao. - Beta 1, phía bên trái!

Một phụ nữ quá yếu để tự leo, gần như ngất xỉu. Beta 1 lập tức lao tới, một tay đỡ người, một tay bám vào gờ tường. Anh ta khẽ nhăn mặt. Người phụ nữ này nặng một cách phi lý, như thể cơ thể cô ta được đúc bằng chì. Adrenaline nhanh chóng xóa đi sự thắc mắc đó.

- Em bé! - Jean kêu lên. - Còn một em bé phía sau!

B-731 lập tức quay lại. Một bé gái chừng năm tuổi đang co ro trong góc. Con thú khổng lồ nhẹ nhàng ngậm cổ áo bé, như mèo mẹ tha con.

Sàn nhà rung chuyển dữ dội. Một thanh thép rơi xuống, sượt qua vai Đội trưởng Thanh Trừng. Không ai nói gì. Chỉ có tiếng thở gấp, tiếng rên rỉ, và tiếng bê tông vỡ vụn của cấu trúc sắp sụp đổ.

"Ba phút."

Họ làm việc như một cỗ máy. Nâng. Đẩy. Truyền. Đỡ. Mỗi giây trôi qua là một giây gần hơn với cái chết.

- Còn mười bảy người! - Jean thông báo trong tiếng ồn đinh tai. - Tường phía đông sắp sập!

Một tiếng nổ vang lên từ tầng dưới. Khói đen đặc quánh bắt đầu tràn vào qua khe nứt trên sàn, mang theo mùi hóa chất và nhựa cháy bỏng rát. Nhiệt độ tăng lên rõ rệt.

"Hai phút bốn mươi giây."

RẦMMM!

Một phần sàn nhà sụp xuống, tạo thành một hố đen ngòm. Khói hóa chất cuộn lên, mang theo vị axit trong không khí.

- MẸ TÔI! - Một thiếu niên gào lên. - Mẹ tôi bị kẹt rồi!

Góc phòng tối om, một phụ nữ trung niên nằm bất động, chân bị kẹt dưới đống đổ nát. B-731 lập tức phóng tới, nanh vuốt cào xới đống sắt vụn.

- KHÔNG KỊP! - Đội trưởng cảnh báo.
Wil nhảy xuống, lưng áp sát tường thép đang nóng ran. Bàn tay rướm máu luồn vào khe hở:

- B-731, CHỖ NÀY!

Họ cùng nhấc. Kim loại cắt sâu vào da thịt. Người phụ nữ được kéo ra.

"Hai phút."

- CÒN BẢY NGƯỜI! - Jean hét lên. - KHÓI…

Cô bật ho dữ dội. Không khí đặc quánh. Những tia lửa điện bắn ra từ dây cáp đứt đoạn, như những con rắn lửa quất vào không khí.

"Một phút bốn mươi giây."

Khói đen đặc như mực. Wil chỉ còn thấy những bóng người lờ mờ.

UỲNH!

Một vụ nổ từ tầng dưới. Sàn nhà nghiêng hẳn sang một bên. Hai người đàn ông trượt về phía hố sâu.

- KHÔNG! - Đội trưởng Thanh Trừng lao tới, dây an toàn từ bộ giáp bắn ra. Một người được cứu. Người còn lại…

B-731 phóng qua không trung như một quả đạn pháo, chụp được cổ áo người đàn ông ngay trước khi ông ta rơi xuống vực thẳm.

- NĂM NGƯỜI! - Jean gào lên, giọng khản đặc. - Góc phòng!

Qua màn khói đen, Wil thấy một nhóm người co ro trong góc tối nhất.

"Một phút."

Sàn nhà nghiêng thêm. Những thanh thép rơi xuống như mưa. Khói đặc đến mức không thể thở nổi. Đội trưởng Thanh Trừng bắt đầu ho ra máu bên trong mặt nạ.

"Năm mươi giây."

- KHÔNG AI BỊ BỎ LẠI! - Wil gầm lên.
Không cần hiệu lệnh. Người, thú và chiến binh bọc thép lao vào màn khói đen.

Hai người đầu tiên, một cặp vợ chồng già. B-731 cõng họ trên lưng, lông đen bết máu và mồ hôi.

XOẢNG!

Dây cáp điện đứt văng, quật như roi. Bộ giáp của Đội trưởng đã quá nóng, từng mảng kim loại bắt đầu biến dạng.

Người thứ ba, một thiếu nữ bị gãy chân. Wil và Đội trưởng phối hợp, tạo thành một cái cáng người.

"Ba mươi giây."

- CÒN HAI! - Jean hét lên yếu ớt.

Cô ngã quỵ vì ngạt khói. Beta 1 lập tức kéo cô về phía lỗ thoát hiểm.

Wil lao vào lần cuối, phổi như bốc cháy. Anh thấy họ, một người mẹ ôm chặt đứa con trong góc tường, đã bất tỉnh.

"Mười lăm giây.”

Sàn nhà nghiêng 45 độ. Kim loại rít lên từng hồi thảm thiết.

Wil nhìn lên lỗ hổng trên trần, lối vào trục thông gió, cách đó bảy mét. Các dây cáp và ống dẫn đã đứt hết, không còn gì để bám.

"Mười giây."

Anh vực người mẹ và đứa trẻ lên. Và rồi anh khựng lại. Trọng lượng áp đảo ngay lập tức đè xuống vai anh. Sức nặng của họ thật khủng khiếp. Không phải vài chục ký, mà như thể anh đang cố nâng cả một khối thép đặc. Hàng tấn.

Não anh lập tức tính toán. Với cơ thể cải tiến, anh có thể ném được mười tấn. Nhưng cái này... phải gấp ba lần. Gần ba mươi tấn.

- B-731! - Wil gào lên. - CHUẨN BỊ!

Con thú khổng lồ lập tức hiểu ý. Nó nhảy lên, bấu chặt vào mép lỗ hổng, thân hình như một cái đích di động trong màn khói.

"Năm giây."

Wil hít sâu lần cuối. Những sợi cơ cải tiến trong người anh căng cứng đến giới hạn. Da thịt anh rạn nứt dưới áp lực khủng khiếp.

Máu rỉ ra từ những vết nứt, bốc hơi ngay lập tức vì sức nóng xung quanh.

Không còn lựa chọn.

Anh gầm lên, dồn toàn bộ sức mạnh và khát khao sống vào cú ném. Khối lượng không tưởng ấy bay lên trong không trung, xuyên qua màn khói đen.

B-731 vươn người, nanh vuốt chụp được họ trong gang tấc.

"Một."

Sàn nhà sụp hoàn toàn dưới chân Wil.

"Không."

Thế giới biến thành một cơn lốc của chuyển động và lửa. Wil cảm nhận được mình đang rơi, hơi nóng của thép nóng chảy phả vào lưng. Những sợi cơ cải tiến trong người anh gào thét phản đối, mỗi sợi là một đường đau buốt riêng biệt.

Xuyên qua hỗn loạn của kim loại sụp đổ và khói cuồn cuộn, anh bắt được một thoáng cuối. Bóng hình đồ sộ của B-731 hiện lên trên nền lối thoát, người mẹ và đứa trẻ an toàn trong vòng tay nó. Hình ảnh đó khắc sâu vào võng mạc của anh.

Rồi bóng tối nuốt chửng lấy anh.

Cú rơi kéo dài như cả một đời người mà cũng chỉ trong chớp mắt. Bộ não cải tiến của Wil ghi nhận từng cảm giác với độ chính xác máy móc: Độ chênh nhiệt độ khi anh rơi qua những tầng nhiệt tăng dần. Âm thanh phức tạp của kim loại vặn xoắn.

Nhưng bên dưới những tính toán lạnh lùng đó, một phần khác trong anh, phần đã chọn sự sống thay vì dữ liệu, cảm nhận được điều gì khác. Một sự bình yên kỳ lạ. Ấm áp. Con người.

RẦM!

Một bàn tay bọc giáp chụp được cổ tay anh. Cú va chạm suýt giật đứt cánh tay Wil khỏi khớp vai, tiếng kim loại và xương va vào nhau chát chúa. Nhưng cái nắm vẫn giữ chặt. Đội trưởng Thanh Trừng đã lao xuống cứu anh. Phía trên họ, hiện diện thần giao cách cảm của Jean chạm vào tâm trí, yếu ớt nhưng kiên định, dẫn đường cho họ qua làn khói như ngọn hải đăng xuyên sương mù.

Họ thoát ra không khí mát lạnh của đêm đúng lúc tòa nhà sụp đổ hoàn toàn. Âm thanh như một vị thần cơ khí đang thở hắt ra lần cuối. Một bản giao hưởng của sự hủy diệt.

Wil nằm ngửa, nhìn lên những chiếc drone của Ada vẫn đang lơ lửng trên nền trời đầy sao. Cơ thể anh như không còn thuộc về mình. Mỗi hơi thở mang theo vị đồng và tro bụi.

Cái đầu to lớn của B-731 xuất hiện trong tầm nhìn của anh, đôi mắt mang một sự dịu dàng kỳ lạ.

- Những con số. - Nó gầm gừ. - Cuối cùng chúng không còn quan trọng nữa.

Wil cố cười, nhưng nó thành một tiếng ho khan.

- Chúng luôn quan trọng. - Anh thì thầm. - Chỉ là không nhiều như tôi từng nghĩ.

***
Một trăm hai mươi giây trước đó.

​Bên trong lõi trung tâm, sự tĩnh lặng gần như tuyệt đối. Hệ thống giảm chấn quán tính đã triệt tiêu mọi rung động từ sự sụp đổ bên ngoài. Âm thanh duy nhất là tiếng vo ve trầm đục của máy phát trường không thời gian.

​Ada đứng trước màn hình chính. Màn hình bỏ qua cảnh tòa nhà sụp đổ, chỉ tập trung hiển thị các chỉ số sinh học của Wil đang dao động ở mức cực hạn. Cô nhìn chằm chằm vào biểu đồ nhịp tim và mức độ căng thẳng của các sợi cơ cải tiến trong cơ thể anh.

​Cô quan sát cách anh gạt bỏ logic để lao vào cứu những người mà cô coi là dữ liệu nhiễu: những sinh vật không có giá trị trong phương trình lớn của mình. Ánh mắt cô hoàn toàn vắng bóng cảm xúc con người. Ở đó chỉ có sự tò mò lạnh lẽo của một nhà khoa học đang quan sát một biến số bất thường.

- ​Thật lãng phí. - Ada thì thầm, giọng đều đều. - Anh đã từng hoàn hảo.

​"Chín mươi giây. Khởi động quy trình Gấp khúc Không gian." Giọng AI vang lên. "Tọa độ đã được xác lập."

​Ada quay lưng lại với màn hình của Wil. Bên dưới, trong các phòng thí nghiệm cốt lõi, các nhà khoa học như Giáo sư Moore và Tiến sĩ Trang vẫn đang làm việc với sự tập trung cao độ. Sự hủy diệt của cơ sở vật chất chỉ là một biến số đã được tính toán. Những nghiên cứu có thể định hình lại nhân loại, đó mới là thứ cần bảo tồn.

​"Bảy mươi giây. Trường lực đạt độ cong tối đa."

​Ada kích hoạt chuỗi lệnh cuối cùng. Tiếng vo ve trầm đục tăng dần thành một tần số xuyên qua bê tông và thép. Không gian bên trong lõi bắt đầu biến đổi một cách đáng sợ. Không khí đặc lại, áp suất thay đổi khiến tai ù đi. Ánh sáng bị bẻ cong ở các góc phòng.

​Công nghệ này vận hành ở một cấp độ khác biệt. Đó là hành vi phẫu thuật thực tại, cắt một mảnh không gian và dán nó vào một tọa độ khác.

​"Mười giây."

​Ada nhìn vào trung tâm của sự hỗn loạn đang được kiểm soát đó. Trên màn hình, hình ảnh của khu vực lõi bắt đầu nhiễu sóng, như thể đang bị bóc tách từng lớp.

​Khi đồng hồ điểm 0, sự kiện diễn ra trong im lặng tuyệt đối.

​Khu vực lõi bắt đầu quá trình tự tiêu biến đầy kỳ dị. Nó như bị gấp lại, co rút vào một điểm duy nhất rồi ngừng tồn tại trong chiều không gian này.

​Tất cả những gì còn lại là một khoảng không hình cầu, bề mặt nhẵn mịn như gương, phản chiếu hình ảnh méo mó của cơ sở đang sụp đổ vào hư vô. Ada đã rời đi từ lâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro