Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5 - Những Điều Chưa Nói

Thụy Miên thức dậy vào sáng hôm sau với một cảm giác kỳ lạ. Cảm giác ấy không phải là sự lo lắng, mà là một thứ gì đó ấm áp, dễ chịu nhưng cũng khó giải thích. Cô nhớ lại những gì đã xảy ra vào buổi chiều hôm qua, những câu chuyện thú vị mà cô và Nhật Đăng đã chia sẻ, và cách mà họ ngồi bên nhau trong quán cà phê. Mỗi lần nghĩ đến, trái tim cô lại có những nhịp đập lạ kỳ.

Tuy nhiên, hôm nay cô không muốn quá lãng phí thời gian để suy nghĩ về Nhật Đăng. Cô cần phải chuẩn bị cho bài thuyết trình nhóm vào chiều nay, một phần không nhỏ trong việc đánh giá học kỳ này. Lớp học lại bắt đầu sôi động vào buổi sáng, nhưng Thụy Miên vẫn không thể hoàn toàn tập trung. Cô đã trao đổi với Nhật Đăng về bài tập nhóm qua tin nhắn tối qua, nhưng giờ này trong lớp, cô vẫn cảm thấy những cơn sóng lòng lăn tăn.

Bài thuyết trình nhóm bắt đầu vào cuối giờ sáng, và Thụy Miên có thể cảm nhận được ánh mắt của Nhật Đăng đang dõi theo mình từ bên kia lớp học. Mặc dù không thể nhìn trực tiếp vào anh, nhưng cô biết rõ anh cũng đang lo lắng một chút về bài thuyết trình. Nhật Đăng không phải là người thường thể hiện cảm xúc ra ngoài, nhưng trong những lần chia sẻ, Thụy Miên nhận ra rằng anh cũng có một phần rất mềm yếu, mà không phải ai cũng có thể nhìn thấy.

Khi nhóm của họ đứng lên để bắt đầu bài thuyết trình, Nhật Đăng ngồi ở phía sau cùng với những bạn còn lại trong lớp. Mặc dù Thụy Miên là người chuẩn bị chính cho bài thuyết trình, nhưng sự tham gia của Nhật Đăng khiến cô cảm thấy an tâm hơn nhiều.

Thụy Miên bắt đầu bài thuyết trình với giọng nói tự tin, nhưng mắt cô vẫn không thể rời khỏi Nhật Đăng. Anh ngồi đó, mắt nhìn chăm chú, thỉnh thoảng lại gật đầu như đang đồng tình với những điểm cô nói. Đột nhiên, trong khoảnh khắc đó, Thụy Miên cảm thấy mọi thứ như dừng lại. Cô không còn cảm thấy căng thẳng hay lo lắng nữa. Tất cả những gì cô cảm nhận là sự hỗ trợ âm thầm của Nhật Đăng, một sự an ủi mà cô chưa bao giờ nghĩ sẽ có trong một mối quan hệ.

Khi bài thuyết trình kết thúc, lớp học vỗ tay, và Thụy Miên cảm thấy nhẹ nhõm. Nhưng cô biết rõ rằng, dù có thành công hay không, sự tiến bộ trong mối quan hệ giữa cô và Nhật Đăng mới là điều quan trọng hơn cả. Sau khi thuyết trình xong, cả nhóm quay lại chỗ ngồi, và Nhật Đăng khẽ nháy mắt với cô, một hành động đơn giản nhưng lại khiến trái tim cô đập nhanh hơn.

“Làm tốt lắm, Miên. Anh nghĩ chúng ta đã hoàn thành xuất sắc bài thuyết trình này.” Nhật Đăng nói, đôi mắt sáng lên với niềm tự hào.

Cô mỉm cười, cảm ơn anh, và một lần nữa, cảm giác ấm áp lại bao quanh trái tim cô.

---

Chiều đến, sau khi kết thúc buổi học, Thụy Miên và Nhật Đăng đi bộ cùng nhau về. Không khí lúc này khá im lặng, nhưng lại đầy sự thấu hiểu. Thụy Miên không cần phải nói gì nhiều, vì Nhật Đăng luôn hiểu cô.

“Anh nghĩ chúng ta nên tổ chức một buổi gặp gỡ nữa, chỉ có hai người.” Nhật Đăng đột ngột lên tiếng, giọng anh có chút gì đó nhẹ nhàng, nhưng cũng đầy quyết đoán.

Thụy Miên nhìn anh, không biết phải phản ứng thế nào. Tuy nhiên, cô không thể phủ nhận rằng mình cũng rất mong chờ một lần nữa được chia sẻ cùng anh.

“Vậy anh định đưa em đi đâu?” Thụy Miên hỏi, cảm giác vui vẻ dâng lên trong lòng.

“Chỉ là một nơi bình yên thôi. Anh nghĩ em sẽ thích.” Nhật Đăng mỉm cười, ánh mắt anh sáng lên.

---

Lần này, họ đến một công viên yên tĩnh vào buổi chiều tối. Không khí trong lành và thanh bình khiến Thụy Miên cảm thấy như mình được thả lỏng hoàn toàn. Cả hai ngồi trên băng ghế dài dưới một gốc cây, nhìn những ngôi sao dần xuất hiện trên bầu trời.

“Em thích những nơi thế này.” Thụy Miên nói, giọng nhẹ nhàng. “Nó giúp em cảm thấy mọi thứ trở nên thư giản hơn.”

“Anh cũng vậy. Đôi khi cuộc sống quá bận rộn và ồn ào, cần có những lúc lặng yên để suy nghĩ.” Nhật Đăng đáp lại, ánh mắt anh hướng lên bầu trời, như đang tìm kiếm điều gì đó.

Cả hai ngồi im lặng, tận hưởng khoảnh khắc này. Lần này, không có những câu hỏi hay sự tò mò, chỉ có sự hiện diện của nhau, và điều đó dường như đủ để họ cảm thấy hạnh phúc.

Khi trời bắt đầu tối, Thụy Miên đứng dậy, cảm thấy lòng mình đã dịu lại rất nhiều. Cô biết rằng dù tương lai có ra sao, cô và Nhật Đăng đã có những khoảnh khắc tuyệt vời bên nhau, và những khoảnh khắc ấy, sẽ mãi là ký ức đẹp trong trái tim cô.

“Cảm ơn anh vì buổi tối hôm nay.” Thụy Miên nói, đôi mắt sáng lên với sự chân thành.

Nhật Đăng chỉ cười, ánh mắt anh ấm áp và dịu dàng:

“Anh cũng cảm ơn em. Anh nghĩ mình sẽ có nhiều buổi tối như thế này hơn nữa.”

Cả hai bước ra khỏi công viên, nhưng những cảm xúc ấm áp trong lòng Thụy Miên vẫn còn kéo dài mãi mãi.

---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro