Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 1

"Tiểu Heo, dậy đi thầy vào lớp rồi kia"


Tôi đang say giấc nồng, nghe thấy thế, vô ý thức liền bật giật, đứng nghiêm chỉnh nhìn về phía trước. Tưởng rằng thầy đang đứng trước mắt mình, nhưng nào ngờ phía trước chỉ là bức tường, còn đằng sau thì vang lên tiếng cười như khỉ đột của tên nào đó.


Trong giấc mơ tôi đã được gặp "Soái ca" của mình, anh vuốt mái tóc tôi, nói rằng anh yêu tôi rồi anh cúi dần xuống, tôi có thể biết rằng mình sắp nhận được một nụ hôn từ anh ấy. Tôi nhắm mắt lại và chờ đợi, nhưng nào ngờ khi điều tôi hằng mong ước lại bị phá vỡ bởi tên kia.


Lúc này mặt tôi đã đỏ như Trương Phi, hai tay nắm thành quỳên thật chặt, ánh mắt ngập toàn lửa đỏ nhìn tên kia. Không suy nghĩ, tôi *đốp* cho hắn một phát, rồi hai rồi ba. Hắn bắt đầu chạy ra khỏi lớp, tôi rượt theo, chạy thẳng, xuống cầu thang, chạy thẳng, lên cầu thang....


" Mạc Thuyết Thần, cậu đứng lại cho tôi" tôi hét lên khi đang rượt theo hắn


" Ngu gì, đứng lại để ăn đập à" Thuyết Thần không thèm quay lại, ba chân bốn cẳng cố chạy thoát


Bỗng tôi thấy Thuyết Thần dừng lại, tưởng rằng hắn ta đã không chịu nổi nên giơ cờ trắng đầu hàng. Tôi chạy thật nhanh tới, nắm lấy cổ áo hắn ta, hùng hồn nói


" Dễ gì mà thoát khỏi tay chị"


" Trần Mẫn Đình, em không lo học hành, suốt ngày quậy phá, rượt đổi trong khuân viên trường làm cho bạn bè muốn học hành cũng không được, em mau đi lấy chổi quét lá sau sân trường cho tôi" lúc này tôi mới nhìn thấy người đứng trước mặt. Khốn kiếp, sao số tôi đen thế không biết, lại gặp ngay bà hiệu trường khó tính. Thảo nào lúc nãy Thuyết Thần còn chạy hăng say lắm mà lại đứng lại không chạy nữa. Tôi quá bất cẩn mà «.»


" Cô hiệu trường xinh đẹp, nết na, thùy mị, hôm nay chỉ tại em lỡ dại một lần làm kinh động đến cô, em hứa lần sau sẽ không như thế. Cô cũng biết là anh em sắp về mà, khi nào anh ấy về tới nhà, em sẽ biểu anh ấy, cấp tốc sang thăm cô nha" lời tôi vừa dứt, ánh mắt bà hiệu trưởng liền sáng như đèn ô tô. Tôi biết ngay mà, chỉ cần nhắc đến anh tôi là kiểu gì cũng hiệu quả. Chả là anh tôi là học sinh cũ của trường này, đẹp trai, cáo ráo, lại học giỏi, chơi thể thao thì khỏi nói, cô giáo còn thích chứ huống gì học sinh và bả hiệu trưởng cũng là một trong số đó. Nói đến mức độ mê trai của bả thì thôi rồi. Bả mê trai còn hơn tôi mê Tề Mặc trong Đạo tình vậy.


Tôi nở nụ cười khi thấy sắc mặt cô hiệu trưởng tốt hơn, sau khi nghe lời nói của hắn tôi mới nhận ra là hắn vẫn đang ở đây, nụ cười bị đạp nát không thương tiếc.


" Cô à, em nghĩ cô cũng nên tha cho Mẫn Đình lần này đi cô, chỉ là bạn ấy thêm một lần nữa chạy quanh trường mà còn la ó, việc đấy quá nhẹ không cần phải phạt bạn ấy đâu ạ. Bao nhiêu lần trước bạn ấy còn cúp tiết, cắt hết gai của cây sương rồng ở trước cửa phòng cô, phá hư cửa phòng vệ sinh, nói dối giáo viên, điều đặc biệt là hay bắt nạt các bạn khác và người đó chính là em. Nhưng mà không sao đâu cô, dù em đã bị nhiều lần bạn ấy đạp xuống đất, đuổi ra ngoài, cướp đồ ăn của em, hay thậm chí là đánh em thì em vẫn sẽ chịu đựng vì em coi bạn ấy là bạn của mình" Thuyết Thần nói, rồi quay ra đằng sau lấy tay chấm chấm nước miếng lên mắt tỏ vẻ như sắp khóc. Lúc này tôi càng thêm tức, sao cậu ta có thể nói thế cơ chứ.


Hôm đó tôi bị táo bón cứ phải ngồi làm bạn với cái bồn cầu, thế nào lúc lên lớp thì nhận được tin của thầy giáo là chép phạt 100 lần vì giám cúp tiết. Trước phòng hiệu trưởng được đặt một cây sương rồng, mỗi lần tôi đi quá đó là kiểu gì cũng bị mắc quần vào mấy cái gai, lúc đó tức quá tôi mới bẻ một chiếc gai, một cái thôi đó. Gì mà phá hư cửa phòng vệ sinh chứ, đâu phải tôi cố ý, tại lúc đó có một bạn mắc kẹt trong phòng vệ sinh nhờ tôi giúp, mở mãi không được tôi mới đưa chân lên đá, nhờ vậy bạn ấy mới ra khỏi phòng vệ sinh ấy chứ, chỉ là tôi lỡ đá hơi mạnh nên cánh cửa mới tạm biệt khung cửa thôi mà. Nói dối với giáo viên ư, tôi từ lớn tới bé chưa bao giờ biết nói dối, tôi chỉ là lừa giáo viên thôi chứ có nói dối bao giờ đâu. Còn chuyện với hắn ta nữa, tại hắn ta leo lên giường tôi nên tôi mới đạp xuống đo đất cho tôi thôi chứ, hắn ta cướp đồ ăn của tôi chứ đã bao giờ tôi cướp đồ ăn của hắn đâu chứ. Mọi thứ hắn đều chém gío, có mỗi việc tôi đánh hắn là đúng sự thật thôi, điền hình như vài phút trước.


" Cô à, thật ra..." tôi đang cố phản bác lại những lời của Thuyết Thần thì bị cô hiệu trưởng cắt đứt


" Trần Mẫn Đình, cô không thể tha thứ cho em được nữa, mau đi chịu phạt cho tôi" Cô hét thẳng vào mặt tôi rồi bỏ đi. Tôi quả thật đã quá khinh địch. Khi đang định tính sổ với Thuyết Thần, quay sang thì chả thấy hắn đâu nữa, ngó lại mới thấy cái xác của hắn đang ở phía sau bả cô hiệu trưởng.


Được lắm Thuyết Thần,


Phát súng này của anh đau lắm,


Nhưng anh đừng quên tôi là ai,


Anh bắn tôi một,


Tôi bắn lại anh gấp trăm, gấp nghìn lần.


Giờ đây, dưới trời nắng *trói chang* làn dã ngọc ngà của tôi đã dần chuyển sang màu bánh mật, nhưng tôi thích vì lúc này da tôi giống màu với Tề. Tôi cầm lấy cây chổi đứng dưới tán lá cây cổ thụ, gío thổi qua, từng chiếc lá nhẹ nhàng rớt xuống, cảnh tượng này quả thật rất lãng mạn, làm tôi nổi hứng muốn làm thơ. Nói như vậy thôi, chứ thật ra câu thơ này là trong tác phẩm "Bạn gái thiếu gia" của Kawi ý.


" Trời thu trong xanh gío bay bay


Dáng người mong manh thoáng yêu kiều"


Một giọng nói khác vang lên


" Thấy em đứng cạnh bên chuồng khỉ


Nhìn em giống khỉ thế là yêu!"


Tôi không chần chừ mà phi thẳng cây chổi đang cầm trên tay về phía người kia, vì tôi biết chỉ duy nhất có một người đáp có thể đáp lại tôi như thế. Thuyết Thần dường như đã quen liền nghiêng người né. Miệng cười nhìn cây chổi đã yên vị dưới đất nói


"Làm gì mà ghê vậy cô gái giống khỉ"


"Còn giám vác xác đến đây ư?"


"Sao không giám chứ"


Nhìn cái mặt ngạo mạn của hắn, thật là ngứa mắt mà, tôi tiện chân đá đống lá mình vừa mới quét lên người hắn. Lần này quá bất ngờ hắn không né được và bị dính hết lá lên người. Tôi ôm bụng cười sặc sụa vì nhìn vẻ mặt hắn lúc này không thể nhịn được cười. Bỗng hắn cúi xuống cầm một nắm lá hất vào mặt tôi. Thế là thế chiến thứ ba bùng nổ, vũ khí của hai bên là lá, lá, lá, và lá. Như hai đứa trẻ con tôi ném hắn, hắn ném lại tôi, rồi hai đứa cùng ôm bụng cười. Sân sau của trường có rất ít người đi qua nên họ không thể biết chúng tôi đang làm gì.


Mấy chục phút sau, hai bên đã đình chiến vì quá mệt, hai đứa nằm trên thảm cỏ dưới tán cây, thật ra là tôi gác đầu trên bùng Thuyết Thần. Qua tán lá tôi có thể nhìn thấy những đám mấy nhẹ nhàng di chuyển, ánh nắng xuyên qua nhưng khe lá chiếu xuống người bọn tôi. Tôi đưa tay lên tính che tia nắng đang chiếu xuống mặt mình, nhưng đã có bàn tay khác làm vậy. Chúng tôi chả nói lời nào với nhau chỉ lặng lẽ cũng nhau hưởng thụ cảnh trời.


Cảnh này làm tôi liên tưởng đến những cảnh lãng mạn của hai nhân vật chính trong các truyện ngôn tình. Đúng vậy tôi là một con nghiện truyện ngôn tình, phòng tôi riêng một bức tường đã được đặt một cái kệ sách, và trên đó chỉ toàn ngôn tình mà thôi. Tôi chìm đắm trong nó và ước ao mình giống như mấy nữ chính, để có một người luôn bên mình, che chở mình... Đời đâu như mơ, tôi kiếm hoài kiếm mãi có thấy Soái ca nào đâu, cuộc đời tôi chỉ gắn liền với Thuyết Thần, cậu ta chính là thanh mai trúc mã của tôi, là người luôn bắt nạt tôi lúc còn nhỏ và luôn hùa theo anh tôi chêu đùa tôi lúc lớn. Nhưng hắn ta luôn ở bên cạnh tôi, nhiều lúc tôi đã nghĩ rằng hắn chính là người tôi tìm kiếm, nhưng sau đó điều này đã bị đập nát bởi mấy trò trêu đùa của hắn ta.


Tôi đang mơ màng, cơn buồn ngủ đã kéo đến, làm tôi không chịu được liền chìm vào giấc ngủ. Tiếng chuông ra về vang lên làm tôi giật bắn người. Lúc đang định thần lại thì Thuyết Thần vỗ vỗ đầu tôi nói


" Về thôi, ra ngoài cổng đợi đi,Thần đi lấy cặp với lấy xe luôn"


Nghe theo lời hắn, tôi lò mò đi ra ngoài cổng, đứng dựa vào gốc cây trước cổng, mà người như muốn đổ hẳn xuống đất, những học sinh tan học đi ra nhìn thấy tôi mà cứ tưởng sinh vật lạ, cũng may trong số đó có mấy đứa học lớp tôi, nhìn thấy vậy cũng chỉ biết lắc đầu.


" Lên xe đi" Thuyết Thần đã đứng ngay bên cạnh tôi, hắn vỗ vỗ xuống yên sau biểu tôi ngồi lên, cặp hắn ở gỉo xe còn cặp tôi được hắn đeo ở trước ngực. Tôi mắt nhắm mắt mở leo lên, đầu dựa vào lưng hắn, nhưng hắn vẫn chưa chịu đi, quay lại nắm lấy hai bàn tay tôi, vòng qua cái eo hắn, phải nói là eo hắn săn chắc cực không như eo tôi tìm hoài chả thấy thịt chỉ thấy mỡ.


" Ôm vô, không té bây giờ" Thuyết Thần nói, tôi liền nghe theo, ôm chặt eo hắn dựa đầu vào lưng hắn và bắt đầu ngủ. Hắn biết tôi sẽ như thế nghe lời hắn vô điều kiện khi buồn ngủ.


Vài phút sau chiếc xe đã dừng trước cửa nhà tôi, chống chân, chuyển chiếc cặp của tôi ra phía sau, hắn quay lại nhấc bổng tôi lên, trong lúc mơ màng tôi liền ôm chặt lấy hắn, hai tay vắt qua cổ hắn, hai chân vòng qua eo hắn, lúc này tôi đã trở thành con Koala trong sở thú. Hắn bấm chuông một lúc sau mẹ tôi ra mở cửa nhìn thấy tôi như thế liền lắc đầu, cảnh này nhà tôi đã quen lắm rồi, lúc nào tôi ngủ quên là chắc chắc hắn sẽ bế tôi về


" Cháu bế nó lên phòng đi, con bé này lúc nào cũng thế chỉ biết làm khổ người khác" mẹ tôi nói, rồi mở cửa cho hắn đi vào


" Bác đừng nói thế, lỡ Tiểu Đình nghe thấy lại buồn đấy bác" hắn nở nụ cười


Đặt tôi xuống giường, đắp chăn cho tôi xong xuôi hắn mới đi về.


Vì thế những điều hắn làm luôn làm tôi hiểu lầm hắn chính là Soái của tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: