
[ 1 7 ] NGU NGỐC !
"Chị đoán người gầy sẽ thắng" Tiểu Yêu nói với A Niệm.
A Niệm không phục “Không thể nào, hắn bị thương nhiều như vậy, không có khả năng thắng được.”
Tiểu Yêu nhướng mày nhìn A Niệm “Chị chắc cậu ấy thắng?”
“Cá cược thôi” A Niệm ném túi tiền lên bàn cược, cược rằng người cao to khỏe mạnh sẽ thắng. So với bên A Niệm để túi tiền thì số tiền ở bên kia rất ít.
Tiểu Yêu quay đầu nhìn Phòng Phong Bội, Phòng Phong Bội cười cười lấy túi tiền ra đưa cho Tiểu Yêu.
Đứng sau Tiểu Yêu, Phòng Phong Bội nói với nàng “nàng còn nhớ tên này không, hắn đã cá cược với chủ nô rằng nếu hắn thắng liên tục bốn mươi năm, chủ nô sẽ trả lại tự do cho hắn. Hôm nay là trận đấu cuối cùng của hắn"
Trên sàn đấu trường, hai người đánh nhau sống chết, người gầy gò bị đập xuống đất.
A Niệm kiêu ngạo nhìn Tiểu Yêu, lại nhìn thấy người nam nhân mặc y phục đỏ sẫm đứng sau lưng chị cô, như đang ôm chị gái cô từ phía sau lưng. A Niệm nhìn người nam nhân này, vừa rồi trong ánh sáng mờ ảo cô ấy không nhìn rõ, nhưng bây giờ cô nhìn kỹ và phát hiện hắn rất đẹp, đẹp hơn tất cả những người mà A Niệm từng gặp qua. Hắn không nhìn tình hình trong đấu trường mà cụp mắt xuống nhìn chị gái cô, sự dịu dàng trong đôi mắt đó dường như khiến người ta gục ngã.
A Niệm biết chuyện của Tiểu Yêu và Đồ Sơn Cảnh, nghĩ rằng sẽ tốt cho chị gái hơn nếu nhanh chóng thoát khỏi nỗi buồn nên giả vờ như không biết.
Nhìn thấy người gầy gò nằm trên mặt đất không nhúc nhích, Tiểu Yêu không khỏi lo lắng, lớn tiếng hét lên "Đứng lên, đứng lên đánh hắn, ngươi có thể, đứng lên!"
Đám đông đồng loạt dừng bước, cùng hướng ánh mắt kinh ngạc về phía Tiểu Yêu, rồi lại hướng về phía sàn đấu.
"Ngươi đã kiên trì hơn bốn mươi năm, chỉ còn trở ngại cuối cùng này thôi. Hãy đứng lên, đứng lên, đứng lên đi!"
A Niệm không khỏi bị sốc khi nhìn thấy Tiểu Yêu hét bất chấp vẻ ngoài của mình, bất ngờ hơn là lời chị gái cô nói người nô lệ gầy gò kia vậy mà đã kiên trì suốt bốn mươi năm. Nhìn thấy chị hét lên mạnh mẽ, cô ấy cũng hét lên.
Những người biết về giao kèo giữa tên nô lệ và ông chủ của hắn bắt đầu rì rầm truyền tai nhau. Chỉ một lát sau, tất cả khán giả có mặt trong trường đấu đều biết gã nô lệ này đã kiên trì suốt bốn mươi năm, và đây là trận cuối cùng để hắn đến được với tự do.
Tiểu Yêu và A Niệm cùng gào lớn
"Đứng lên! Mau đứng lên!"
Những người xung quanh cũng hét lên cùng với chị em họ
Cuối cùng người nô lệ gầy gò đã thắng, tiếng hoan hô không ngừng, A Niệm và Tiểu Yêu vui vẻ ôm nhau, Phòng Phong Bội nhìn hai chị em cũng cười theo.
Tiểu Yêu và Phòng Phong Bội đi lấy tiền thưởng, Phòng Phong Bội nghe Tiểu Yêu nói: “Ước gì người đầu tiên gặp được chàng ở đây là em.”
Giọng nói nhỏ đến mức Phòng Phong Bội tưởng mình đang ảo giác, quay đầu nhìn Tiểu Yêu đang đi theo phía sau, Tiểu Yêu dùng đôi tay mềm mại vòng tay ôm chặt lấy hắn, đúng vậy, nếu người hắn gặp đầu tiên là nàng thì sẽ.. thật không may, không có nếu
Khi cả ba rời khỏi sòng bạc dưới lòng đất, một người đã ngăn họ lại
Là người chiến thắng vừa rồi, hắn nói với Phòng Phong Bội “Ta nhớ tới ngươi, ngươi đã tới đây bảy lần xem ta thi đấu.”
Tiểu Yêu cùng A Niệm nhìn Phòng Phong Bội, người đó lại nói: "Ta hiện tại rảnh rỗi, ngươi có thể tiếp nhận ta không?"
Phòng Phong Bội cười “Ta không thiếu người, cũng không cần người.”
Phòng Phong Bội quay sang Tiểu Yêu và nói: "Tại sao Vương Cơ không nhận cậu ta thay cho ta"
Cậu ấy nhìn Tiểu Yêu, Tiểu Yêu hỏi hắn: "Ngươi không có tên?"
"Họ gọi ta là nô lệ số mười hai."
"Tai trái, tên ngươi gọi là Tai Trái."
"Hãy nhớ, ngày sau nếu có kẻ cười nhạo ngươi vì ngươi không có tai trái, ngươi đừng bận tâm, trái lại, ngươi nên tự hào về điều đó" Tiểu Yêu nói, sau đó nhét túi tiền vừa thắng được vào tay Tai Trái
"Ta không cần ai, hiện tại ngươi rảnh rỗi, nhưng nếu không có nơi nào để đi thì hãy đến núi Thần Nông tìm một người tên Chuyên Húc, nói Tiểu Yêu ta giới thiệu ngươi"
"Núi Thần Nông, Chuyên Húc, Tiểu Yêu, Tai Trái nhớ rồi"
Sau khi Tai Trái cầm túi tiền trên tay, tập tễnh đi vào bóng đêm, ba người đi ăn tối, lúc ra về, Phòng Phong Bội thì thầm vào tai Tiểu Yêu “Trở về đợi ta.”
Tiểu Yêu sắc mặt không thay đổi, nhưng trong mắt ý cười không giấu được.
A Niệm không khỏi tò mò: “Chị, anh ta nói gì mà chị vui vẻ như vậy?”
“Bí mật.” Tiểu Yêu cố ý nói với A Niệm
"Chị ơi, anh ta thực sự trông đẹp hơn Đồ Sơn Cảnh nhiều."
"Ngươi muốn nói gì?"
"Mặc dù anh ta là con trai thứ của nhà Phòng Phong ở Trung Nguyên, nhưng việc anh ta cưới Đại Vương Cơ Cao Tân cũng không phải là không thể."
Tiểu Yêu đưa tay vỗ nhẹ trán A Niệm: “Lo lắng cho mình trước đi.”
A Niệm bĩu môi, đi theo phía sau Tiểu Yêu.
Hai người trở lại Thần Nông Sơn, Tiểu Yêu nóng lòng hối Miêu Phủ và San Hô để chuẩn bị nước tắm rửa
Chuyên Húc đến nhìn thấy Miêu Phủ và San Hô rời khỏi hỏi "Vương Cơ đâu?"
“Vương Cơ trở về tắm rửa xong liền đi nghỉ ngơi”
Chuyên Húc nắm chặt nắm đấm, ánh mắt trở nên tối tăm, Đồ Sơn Cảnh, từ khi nào Tiểu Yêu của hắn lại phải chịu oan ức như vậy.
Trong lễ cưới ngày hôm nay, Đồ Sơn Cảnh đề nghị gặp Tiểu Yêu nhưng Chuyên Húc từ chối. Con cáo nhà Đồ Sơn thật là vô sỉ, lấy vợ rồi cũng nhớ Tiểu Yêu của hắn. Nếu không cần có sự giúp đỡ của nhà Đồ Sơn, Chuyên Húc sẽ không đến dự lễ cưới ngày hôm nay.
Thấy Tiểu Yêu đã nghỉ ngơi, Chuyên Húc quay người đi đến chỗ A Niệm, hắn đã bảo Nhục Thu tới, chắc ngày mai Nhục Thu có thể đến núi Thần Nông mang A Niệm về. Dù sao nàng ấy cũng là em gái của hắn, mà Chuyên Húc vẫn không đành lòng để nàng ấy tổn thương.
Tiểu Yêu nằm ở trên giường, trong lòng thầm chờ đợi, trong phòng vang lên tiếng bước chân. Tiểu Yêu ngồi dậy, lặng lẽ nhìn bóng người mờ ảo ngoài tấm màn ngủ, từng bước một đi về phía nàng.
Người đến vén rèm giường lên, nhìn thiếu nữ đang yên lặng ngồi trên giường, khuôn mặt thiếu nữ ửng hồng, mùi hương thơm nhàn nhạt.
Tiểu Yêu cười tươi nhìn Tương Liễu, Tương Liễu cảm thấy Tiểu Yêu lúc này giống như một con mèo cao quý, trong mắt có những ngôi sao nhỏ, đẹp như một ngọn lửa sáng bừng trong bóng tối sâu thẳm, soi sáng trái tim hắn.
Tiểu Yêu nhìn nam nhân tóc đen mặc y phục trắng trước mặt, nhấc một lọn tóc lên: “Sao chàng không đổi tóc lại?”
“Nó được nhuộm bằng thảo dược, không phải dùng linh lực” Tương Liễu nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang sờ lên những sợi tóc hắn của nàng
Tiểu Yêu dùng sức kéo nam nhân ngồi xuống bên cạnh
"Có bất tiện không?"
“Ta quen rồi.” Người đàn ông vừa trả lời câu hỏi của Tiểu Yêu vừa chơi đùa với bàn tay nhỏ nhắn của nàng
Tiểu Yêu nằm trên đùi Tương Liễu, để cho nam nhân chải đi chải lại tóc của mình, thấy vẻ mặt nghiêm túc của hắn, Tiểu Yêu đưa tay vuốt ve yết hầu nhô ra trên cổ hắn.
Tương Liễu đột nhiên dừng lại, nhìn thẳng vào Tiểu Yêu, Tiểu Yêu không thể hình dung được ánh mắt của hắn lúc này, dường như rất nguy hiểm.
“Vương Cơ không biết yết hầu nam nhân không thể tùy tiện chạm vào.” Tương Liễu cúi người nói với Tiểu Yêu
Tiểu Yêu đột nhiên sợ hãi ngồi dậy, đôi môi đỏ mọng mềm mại lướt qua gò má Tương Liễu, Tiểu Yêu cảm thấy ánh mắt Tương Liễu càng đáng sợ hơn.
"Ta.. ta không biết không chạm vào được, thật xin lỗi." Tiểu Yêu xin lỗi cùng ánh mắt hồi lỗi chân thành nhìn hắn
Tương Liễu hít sâu một hơi "Ngu ngốc."
Tiểu Yêu thấy hắn không tức giận, ngạo mạn nói: "Sao chàng mắng ta."
Tương Liễu nhướng mày, Tiểu Yêu do dự. Tương Liễu không khỏi cười nhạo, Tiểu Yêu nhất thời ngơ ngác
"Ta đi xa một thời gian, chờ ta trở về."
Tiểu Yêu ngẩng đầu nhìn hắn, đưa tay nắm lấy y phục của Tương Liễu: "Có lâu không? Khi nào chàng mới trở về?"
“Sớm thôi.” Tương Liễu chạm vào đỉnh đầu của Tiểu Yêu, Tiểu Yêu thừa dịp lao vào trong ngực Tương Liễu.
"Vậy chàng đến đây để chào tạm biệt em à?"
"Ừm. Ta không có ở đây, hãy tự bảo vệ mình."
Khóe miệng Tiểu Yêu hiện lên một nụ cười ngọt ngào: "Yên tâm, em đã có được sự công nhận của Tương Liễu đại nhân."
Nhìn thấy bộ dáng tự mãn của Tiểu Yêu, Tương Liễu không khỏi bật cười.
Nhìn thấy Tương Liễu mỉm cười, Tiểu Yêu càng lấn tới "Vậy chờ em ngủ xong chàng mới rời đi được không, em không thích cảm giác chia ly."
Tương Liễu nhìn Tiểu Yêu tràn đầy hy vọng, ánh mắt kỳ quái trả lời "Được."
Tương Liễu ôm Tiểu Yêu cùng nàng nằm xuống, Tiểu Yêu không ngừng động đậy.
Tương Liễu bất đắc dĩ mở to mắt "Nàng muốn làm gì?"
"Em... ừm... Hình như có gì đó đụng phải em. Miêu Phủ dạo này thật lười, còn không dọn giường cho em."
Tiểu Yêu nhìn thấy tai Tương Liễu đỏ lên với tốc độ mắt thường có thể thấy được: “Này, sao tai chàng lại đỏ thế?”
“Không sao đâu, ngủ đi.” Tương Liễu ước gì bây giờ mình là một tảng đá.
Tiểu Yêu vẫn còn động đậy loanh quanh “Nhưng em cấn, làm sao ngủ được?”
Tương Liễu không nhịn được nữa nói: "Nằm im đi! Ngủ đi!"
Tương Liễu cảm thấy đây không phải là nghỉ ngơi mà là tra tấn, cũng may Tiểu Yêu trong ngực hắn ngoan ngoãn không có động đậy, nếu không Tương Liễu không dám bảo đảm mình sẽ làm ra chuyện gì.
Nhìn Tiểu Yêu dần dần ngủ say trong lòng hắn, Tương Liễu thở dài, nhẹ giọng nói: "Ngu ngốc."
Tương Liễu nhẹ nhàng hôn lên vết hoa đào trên trán Tiêu Yêu, vuốt tóc trên mặt nàng, nhìn khuôn mặt đang ngủ yên bình của thiếu nữ, khóe miệng Tương Liễu nở một nụ cười ôn hòa
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro