Ngộ Nhận
Các bạn có biết ngộ nhận là gì không? Ngộ nhận đó chính là sự hiểu lầm, sự hoang tưởng và khi nhìn ra sự thật nó làm chúng ta rất đau.
Tôi và cậu ấy học chung lớp, vào môi trường mới tôi đã rất cố gắng thân thiện, cởi mở để tránh phải đối đầu với những ngày tháng cô độc. Nên khoảng một tháng tôi đã nói chuyện với hầu hết các bạn trong lớp. Nhưng có một người làm tôi rất để ý đến- chính là cậu ấy, một cậu bạn nâng nổ trong học tập, một cậu bạn lúc nào cũng có nụ cười trên khuôn mặt.
Ra chơi tôi và nhỏ bạn xuống căn tin mua bánh, khi nhìn sang trái tôi đã bắt gặp ánh mắt của cậu ấy, nhưng khi ánh mắt của hai chúng tôi vừa giao nhau cậu ấy lại né tránh, mà việc đó xảy ra không chỉ một lần. Cậu ấy làm tôi rất thắc mắc và tò mò, bạn bè trong lớp sao lại né nhau vậy chứ? Thật khó hiểu!
Vài tuần sau, lúc đó hầu như mọi người trong lớp đều đã thân nhau. Cậu ấy cũng bắt đầu nhắn tin cho tôi. Hai chúng tôi trò chuyện với nhau rất nhiều thứ, từ việc học tập cho đến gia đình rồi cả những sở thích của nhau. Lúc đó tôi chỉ nghĩ chắc cậu ấy cũng nhắn tin nói chuyện với những bạn trong lớp như thế để xây dựng một mối quan hệ bạn bè thân thiết.
Sau khi nghỉ tết được hai tuần, chúng tôi bắt đầu vào việc ôn thi cuối học kì một. Ngày đầu tiên khi thi xong, buổi tối cậu ấy đã nhắn tin hỏi tôi:
" Cậu làm bài được không? "
" Cũng được, còn cậu"
"Ừ, cũng tạm ổn không dưới 7 điểm "
Mấy ngày sau vẫn vậy tối nào cậu ấy cũng hỏi tôi " cậu thi được không?làm sai câu nào? Sao lại sai câu đó? " Tối nào cậu ấy cũng đưa ra rất nhiều câu hỏi như thế. Lúc này đây, giác quan con gái cho tôi biết cậu ấy có lẽ đã thích tôi. Tôi chỉ mới vừa nghĩ như thế, thì lại nghe lớp tôi đồn cậu ấy thích một cô bạn trong lớp. Khoảng hai tuần sau khi thi xong hai người đó đã chính thức quen nhau.
Tôi không biết phải nói cảm xúc của mình lúc đó như thế nào. Tôi chỉ biết nó cứ nhói nhói, và cảm thấy mình hoang tưởng rồi. Người ta chỉ là quá tốt bụng và rãnh nên quan tâm tới mày thôi, mà đã nghĩ người ta thích mày.
Giờ tôi mới nhận ra phải chăng cái ánh mắt dưới căn tin và những lần khác nữa là dành cho cô bạn đi chung với tôi. Những lời quan tâm đó cũng chỉ để thông qua tôi để biết tình hình cô bạn đó.
Từ lúc hai người quen nhau, cậu ấy không còn nhắn tin cho tôi nữa, vào lớp tôi cũng ít nói chuyện với cậu ấy. Nhưng khoảng một tháng thì tôi biết tin hai người đó đã chia tay, tôi cũng không biết nguyên nhân là gì và tôi cũng không muốn tìm hiểu tới. Sau chia tay vài ngày với bạn gái, cậu ấy lại nhắn tin cho tôi, hầu như tôi đã có cảm giác bài xích và đề phòng cậu ấy. Cuộc trò chuyện đó không kéo dài nhưng trước, cậu ấy hỏi tôi trả lời, hết vấn đề thì tôi không nói chuyện nữa. Nếu như lúc trước hai chúng tôi đã bắt từ vấn đề này qua vấn đề kia mà nói không hết. Đến khi cuối năm học tôi nhìn lộn điểm trung bình thiếu 0.1 và nói mình loại khá. Cậu ấy liền nhắn tin kêu tôi:
" Thử tự tính điểm lại coi"
" Coi điểm trên Vietschool rồi sao sai được, làm biếng tính lại lắm"
" Chụp bảng điểm đây tôi tính cho"
" Thôi khỏi cảm ơn"
" Để loại khá vậy uổng lắm"
" Ừ"
Tôi không muốn kéo dài cuộc trò chuyện này, vì tôi sợ, sợ mình sẽ hiểu lầm lòng tốt của cậu ấy thành một tình cảm đặc biết khác. Tôi hơi giận cậu ấy, tôi nghĩ cậu ấy coi tôi như đồ thừa cần thì tìm tôi trò chuyện, không cần thì im lặng không thèm quan tâm tới. Nhưng cũng đúng tôi có là gì của cậu ấy đâu chứ.
Cậu ấy cũng đã dạy cho tôi biết thế nào là ngộ nhận và dạy cho tôi biết cách phân biệt giữa lòng tốt và tình cảm đặc biệt.
~Cỏ~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro