THẾ GIỚI I - BẠN TRAI CŨ BỊ ĐÁChương 1
THẾ GIỚI I – BẠN TRAI CŨ BỊ ĐÁ
★ Chương 1 ★
"888: Đây là ký chủ kém cỏi nhất tôi từng làm việc cùng"
Trong căn phòng cao cấp nhất ở khách sạn, có một chàng trai đang tựa mình trên sofa, ánh đèn vàng ấm áp chiếu lên người chàng trai, tạo thành một vệt sáng kéo dài trong bóng đêm thăm thẳm. Chàng trai vẫn giữ nguyên tư thế đó chẳng động đậy, không biết đã ngồi ở đó tự khi nào.
Đã là mười hai giờ đêm, nhưng người mà hắn đợi vẫn chưa tới.
Thẩm Diệp cụp mi mắt, ánh nhìn dừng trên chiếc di động được đặt ngay trước mắt, tin nhắn đã gửi mãi chẳng nhận được lời hồi âm.. Hắn khẽ mím bờ môi mỏng, trong mắt không giấu nổi sự sốt ruột và bất an.
Lần này cha hành động hơi quá đáng, bao nhiêu năm qua, Hàn Tự dành biết bao nhiêu tâm huyết cho công ty nhà họ Thẩm, mọi người đều biết rõ, nhưng bây giờ.. bởi vì một chuyện cỏn con như vậy, lại viện lý do lố bịch như thế để gạt Hàn Tự ra khỏi công ty, chuyện này dù bất cứ ai gặp phải, cũng đều tức giận thôi phải không?
Thẩm Diệp vừa hay tin này, liền tức tốc chạy về từ bên ngoài, hẹn gặp mặt Hàn Tự ở đây. Hắn không thể thờ ơ với hành động kia của cha mình.
Trong căn phòng vắng lặng, từng nhịp "tíc tắc, tíc tắc" kim giây chạy vọng rõ mồn một vài tai hắn, tựa như đánh vào chính trái tim của hắn vậy.. Vì sao mãi mà Hàn Tự còn chưa tới, vì sao anh ấy lại không trả lời điện thoại của hắn? Là anh ấy đang tức, hay đã xảy ra chuyện gì rồi? Hàng ngàn suy nghĩ chạy xuôi chạy ngược trong tâm trí hắn.
Đúng lúc này bên ngoài truyền tới một tiếng vang nhỏ, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, một người đàn ông mặc tây trang màu xám từ từ tiến vào. Người nọ ngẩng đầu lên, gương mặt dịu dàng tao nhã, trên môi nở nụ cười yếu ớt: "Ngại quá, vướng một số việc nên đến hơi trễ."
Thẩm Diệp đứng lên, trên gương mặt không giấu nổi sự vui mừng, nhưng cũng lại đan xen nỗi thấp thỏm âu lo, giọng hắn khàn khàn: "Anh à, em cứ nghĩ anh giận rồi, không muốn tới gặp em nữa..."
Người đàn ông lắc đầu, giọng nhẹ bẫng, ánh mắt rất đỗi dịu dàng, "Em biết những chuyện kia rồi à? Sao anh phải giận em chứ, đấy đâu phải là lỗi của em đâu."
Thẩm Diệp bình tĩnh nhìn người đàn ông trước mặt, những xúc cảm yêu thương rực cháy trong đôi mắt đen sâu thẳm của hắn.
Nghe được câu nói này.. bao nhiêu muộn phiền, lo toan và sự chờ đợi bất an đeo đuổi hắn suốt cả ngày trời đều tan thành mây khói. Đây chính là anh trai hắn, người luôn bao dung, chở che cho hắn từ nhỏ, ngay cả khi bị đối xử bất công như vậy, anh cũng chưa từng nghĩ tới việc trút giận lên người hắn.
Đột nhiên Thẩm Diệp vươn tay ra ôm chặt lấy người đàn ông trước mặt, ngước mắt nhìn lên bờ môi phớt hồng của anh, không kiềm lòng nổi mà hôn lên đó. Hắn thương anh đến vậy, không muốn xa anh dù chỉ là một giây một phút ngắn ngủi, nhưng mối quan hệ này không thể công khai, chỉ những khi ôm anh, hắn mới có thể vững tin rằng anh đang ở cạnh bên, và rất mực yêu thương hắn.
Qua hồi lâu, Thẩm Diệp mới từ từ buông tay ra, trong mắt ánh lên sự kiên định, nghiêm túc nói: "Anh yên tâm, em sẽ không để cha có thể đuổi anh ra khỏi công ty... Chúng ta cùng quay trở lại, nói rõ quan hệ của chúng ta cho cha nghe, chắc chắn cha sẽ hiểu thôi. Em sẽ xử lý tốt mọi việc, sẽ không để anh phải khó xử, tất cả những gì của em cũng đều là của anh cả. Anh..."
"Anh yêu em."
【Bíp, độ hảo cảm của Thẩm Diệp +1, hiện tại đã đạt 100 điểm hảo cảm.】
【Bíp, mục tiêu công lược nhân vật Thẩm Diệp ở thế giới này đã hoàn thành, nhận được 10000 điểm kinh nghiệm, ký chủ có ba ngày để rời khỏi thế giới này.】
Diệp Minh nghe thấy tiếng hệ thống thông báo vang lên trong đầu, biết đã đến lúc mình phải rời khỏi nơi này.
Thân phận của anh ở thế giới này tên Hàn Tự, là con nuôi của nhà họ Thẩm, lớn lên bên Thẩm Diệp từ nhỏ. Để giành được độ hảo cảm của Thẩm Diệp, anh vẫn luôn nghiêm túc đóng vai một người anh tốt, cuối cùng hôm nay độ hảo cảm cũng đạt max, nhưng khi độ hảo cảm đã đạt mức cao nhất, cũng là lúc anh phải rời khỏi thế giới này.
Diệp Minh ngưng mắt nhìn chàng trai trước mặt, người nọ tướng mạo anh tuấn, mi nhãn sắc bén, tuy vẫn còn trẻ, nhưng lại tựa như một thanh bảo kiếm bén nhọn, chỉ khi đứng trước mặt hắn, chàng trai ấy mới thể hiện một mặt dè dặt thâm tình dịu dàng... đúng là tiếc thật đấy.
Trong mắt Diệp Minh lóe lên tia ranh mãnh như có như không, anh vuốt ve gương mặt Thẩm Diệp, có vẻ bịn rịn có vẻ lưu luyến, yết hầu phát ra tiếng cười thật trầm: "Anh có món quà này muốn dành tặng em."
Gương mặt Thẩm Diệp lộ rõ sự vui mừng, hắn thấp thỏm đợi cả ngày trời, Hàn Tự không giận là hắn đã thấy vui lắm rồi, đâu còn dám nghĩ tới quà tặng gì chứ! Ánh mắt hắn lấp lánh đầy mong đợi, không thể chờ mà hỏi: "Là gì vậy–"
Còn chưa dứt lời, đột nhiên cảm thấy như có thứ gì đó lạnh tanh chĩa vào lồng ngực hắn, cúi đầu nhìn xuống, đập vào mắt là một khẩu súng đen sắc lạnh.
Họng súng nhắm ngay giữa ngực hắn, mà những ngón tay thon dài đang nắm chặt chuôi súng kia, hắn quen đến mức không thể quen hơn được nữa.. Bọn họ từng nắm tay nhau, rủ rỉ những lời ân ái mặn nồng không biết bao nhiêu lần.
Khoảnh khắc ấy thời gian như ngừng trôi, ngay cả bầu không khí cũng lắng đọng lại.
Qua một lúc lâu, Thẩm Diệp mới từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn Diệp Minh đầy phức tạp, bờ môi run rẩy mấp máy: "Anh.. anh đang đùa sao?"
Diệp Minh nở nụ cười, anh chau mày, trong đôi mắt dịu dàng toát lên vẻ lạnh lùng đầy xa lạ, "Em nghĩ sao?"
Thẩm Diệp bình tĩnh nhìn đôi mắt Diệp Minh, dần dần máu trên mặt rút đi, hắn hỏi: "Vì sao?"
Khóe môi DIệp Minh cong lên, nở nụ cười châm chọc, "Vì sao ư? Đương nhiên bởi vì anh muốn Thẩm gia của em rồi, anh ở công ty bao nhiêu năm, không có công lao cũng có khổ lao, giờ nói đuổi là đuổi đi được, trên đời này làm gì có chuyện dễ dàng như vậy? Anh đâu phải con chó nhà họ Thẩm này nuôi."
Trong mắt Thẩm Diệp toát lên sự bi thống, "Chuyện lần này là do cha làm sai, nhưng mà... em chưa từng nghĩ tới việc đuổi anh đi, cũng không nghĩ tới việc tranh giành cùng anh."
Không phải chúng ta đã từng nói, hai chúng ta tuy hai mà một, sẽ mãi mãi ở bên nhau rồi hay sao?"
Hắn thương anh tới mức, sẵn sàng chắp tay dâng hết tất cả đưa cho anh, thậm chí còn giao phó cả sinh mệnh mình, nhưng vì sao.. sao anh lại muốn giết hắn? Rõ ràng không cần phải làm như vậy mà?
"Anh nhớ chứ." Diệp Minh nhẹ giọng cười, ngay lúc Thẩm Diệp nhen nhóm hy vọng, hắn từ tốn gằn từng chữ một: "Nhưng mà, anh không cần của bố thí của em, chỉ cần em chết, cả Thẩm gia này đương nhiên đều thuộc về anh rồi."
Thẩm Diệp nhìn đôi mắt lạnh lùng của Hàn Tự, nghe anh nói những lời hời hợt đầy xa cách, ánh mắt tối đi, dường như mất hết tất cả tia sáng.
Diệp Minh nhìn bộ dạng đau đớn không thể tin của Thẩm Diệp, không kiềm chế được mà cười phá lên, "Sao? Chẳng lẽ em thực sự cho rằng anh cũng yêu em sao? Anh chỉ lừa em thôi. Anh dụ dỗ em như vậy cũng chỉ vì muốn lợi dụng em thôi! Nếu không nhờ mấy năm qua em nhún nhường, sao anh có thể dễ dàng leo lên đến vị trí ở công ty như ngày hôm nay? Lại nói, anh cũng phải cảm ơn em tử tế mới được, chỉ tiếc là.. anh đã chán ngấy cái việc giả bộ yêu em rồi, nếu cha em đã đuổi anh ra khỏi công ty như vậy, anh sẽ giết em, sẽ tự mình cướp đoạt tất cả! Những thứ đáng lẽ ra phải thuộc về anh!"
Sắc mặt Thẩm Diệp trắng bệch, từng câu từng lời anh nói giống như lưỡi dao bén nhọn đâm vào trong lòng hắn, hắn cứ ngỡ là tình yêu, hóa ra từ đầu tới cuối chỉ là bị lừa dối lợi dụng thôi sao? Rõ ràng chỉ cần anh nói một tiếng, hắn sẽ tự nguyện dâng hết tất cả mọi thứ cho anh, anh vốn không cần phải làm như vậy....
"Anh đang lừa em thôi.. có đúng không?" Giọng của Thẩm Diệp khẽ run lên, ánh mắt trống rỗng, dường như không muốn tin những gì đang xảy ra trước mặt.
Diệp Minh chẳng đếm xỉa, không chút do dự mà bóp cò, theo tiếng súng vang lên, cơ thể Thẩm Diệp giật bắn, máu dần dần chảy ra trước ngực hắn, nhuộm đỏ cả sắc áo... tựa như một đóa hoa đang nở rộ trên khuôn ngực.
Hắn chật vật quay đầu, bình tĩnh nhìn Diệp Minh, những tia hắc ám đang dần sinh sôi bén rễ trong đôi con ngươi đen láy..
Khoảnh khắc tiếng súng ấy vang lên, hắn không thể tự lừa mình dối người được nữa.
Diệp Minh coi đó thể như việc nhỏ chẳng đáng để màng tới, anh từ tốn lấy khăn ra lau khẩu súng, sau đó tiện tay ném vào trong thùng rác, xoay người đi ra ngoài. Lúc ra tới cửa, dường như nhớ ra cái gì đó, anh quay đầu nở nụ cười với Thẩm Diệp, nụ cười lạnh tanh hờ hững, anh mấp máy môi nói điều gì đó.
Nụ cười ấy, lời nói ấy.. là những thứ mà cả đời này Thẩm Diệp không thể quên, dù cho một ngày nào đó sẽ sa xuống vực sâu, thì cũng đã khắc sâu vào linh hồn hắn, theo hắn bước vào vòng luân hồi, hết đời này lại tới kiếp khác.
Diệp Minh nói: "Đây là món quà chia tay anh dành tặng em, có thích không?"
. . .
Mười hai giờ đêm, phố xá vắng tanh chẳng có mấy bóng người, Diệp Minh ra khỏi khách sạn, ung dung rẽ vào một con ngõ không người.
Anh lấy điện thoại ra bấm đường dây nóng của cảnh sát 110, anh tự bóp méo giọng mình mà cường điệu nói: "Alo, 110 đó phải không! Tôi là một người qua đường đi ăn đêm, ban nãy đang đi, đột nhiên nghe thấy có tiếng súng ở khách sạn Đế Cảnh, ở cái đoạn khúc cua trên đường XX đó! Tôi nghi là đã xảy ra án mạng, có người bị thương, mấy anh mau tới xem thế nào đi! À đúng rồi, cứu người như cứu hỏa, nhớ gọi xe cứu thương tới cho chắc ăn!"
Nói rồi anh liền dập máy, cất điện thoại vào trong túi.
Diệp Minh đứng tại chỗ một hồi, ây dà... ban nãy nhắc tới ăn đêm, giờ đột nhiên thấy đoi đói, dù sao thì cũng phải rời khỏi thế giới này, không bằng ăn no nê cái đã rồi đi sau.
Anh quyết định vậy xong, liền quay người đi tản bộ, xe của anh đậu trong một bãi đỗ cách nơi này không xa, cần phải đi bộ một đoạn.
Đèn đường khu vực gần bãi xe bị hỏng, trong đêm hôm khuya khoắt lại càng toát lên vẻ vắng lặng.. Xung quanh cũng không có bóng ai, Diệp Minh đi được một lúc đột nhiên cảm thấy bước không vững, nghĩ bụng tuy mình chưa ăn tối, nhưng cũng không đến mức đói lả, không đi được chứ?
Đôi chân anh bắt đầu không nghe theo lệnh não bộ điều khiển, đường nhìn dần trở nên mơ hồ, anh theo bản năng sờ xuống bụng mình, lại không ngờ sờ thấy một mảng dính dính nhầy nhầy, anh giơ tay lên nhìn, bàn tay đỏ màu máu...
【Diệp Minh: ........】
【888: Sao vậy?】
【Diệp Minh: Em trúng đạn rồi! Sao anh không nhắc em tiếng nào hả?!】
【888: Tôi chặn cảm giác đau cho cậu rồi mà.】
【Diệp Minh: Thì chính vì đã chặn cảm giác đau nên anh càng phải nhắc em một tiếng chứ! Em còn không biết mình bị trúng đạn từ khi nào nữa! Anh là hệ thống của em, mà ngay cả chuyện quan trọng như vậy cũng không nói với em tiếng nào, có phải anh nên chịu trách nhiệm hay không?】
【Giọng 888 lạnh tanh: Dù sao thì đằng nào cậu cũng phải rời khỏi đây, chết khi nào có gì quan trọng chứ, chẳng lẽ tôi nói cho cậu biết rồi, thì cậu có thể chết ngầu hơn một chút? Chứ không phải chết đường đi ăn đêm?】
【Diệp Minh: ... Em cứ có cảm giác, dạo gần đây anh có thành kiến với em. 】
【888 im lặng trong chốc lát, thở dài: Cái này người ta gọi là hiện thế báo.】
(Hiện thế báo: chỉ khi con người làm việc tốt, xấu, thì sẽ nhận được kết quả không giống nhau, cũng chính là "Lấy thiện đối thiện, lấy ác đối ác")
【Diệp Minh: ........】
【Diệp Minh: Chắc là anh hiểu lầm em rồi, anh nghe em giải thích cái đã, thực ra em làm vậy xuất phát vì lòng tốt mà! Em không muốn sau này Thẩm Diệp phải thương tâm khổ sở nữa nên mới nghĩ ra hạ sách này, thực ra em cũng không đành lòng, cũng dằn vặt cũng đau đớn lắm! Anh tin em đi!】
【888: Haha. 】
【Diệp Minh: ........】
Diệp Minh cứ có cảm giác, càng ngày càng khó nói chuyện với 888, nhớ tới lúc mới bị ràng buộc, 888 vẫn còn giữ hình tượng một người anh cả rất có trách nhiệm, tuy rằng tính tình hơi lạnh lùng một chút, nhưng về nghiệp vụ thì không thể chê trách soi mói được, là một hệ thống cao cấp vô cùng ưu tú vô cùng cẩn thận, nhưng mà sau khi trải qua từng thế giới một...
Khụ... chuyện cũ không dám nhớ lại.
Diệp Minh lại đi thêm hai bước nữa, trước mắt tối sầm lại rồi ngã xuống đất, cuối cùng anh lờ mờ trông thấy từ xa xa có người đang đi về phía mình, sau đó liền mất đi ý thức.
Cảm giác quen thuộc khi linh hồn bị hút ra lại tới rồi, chẳng mấy chốc, Diệp Minh xuất hiện trong một căn phòng màu trắng rộng chừng mười mét vuông, đây chính là không gian hệ thống của anh, mỗi lần hoàn thành xong nhiệm vụ, trước khi đi tới thế giới sau, anh đều dừng lại đây trong một khoảng thời gian ngắn.
Nhưng lần này Diệp Minh không vội nhận nhiệm vụ ở thế giới tiếp theo, mà anh hớn hở nhẩm tính trong lòng, vỗ tay reo cười: "Hình như em đã tích đủ điểm kinh nghiệm rồi."
Trước đây anh bị vật phẩm trong cửa hàng hệ thống hấp dẫn, nên mới đồng ý ràng buộc với hệ thống mà tiến hành nhiệm vụ, để có thể đổi được món đồ đó mà anh đã đi tới một vài thế giới làm nhiệm vụ, nghĩ tới mình đổi đồ xong liền có thể quay về thế giới hiện thực, không kiềm nén được nỗi kích động trong lòng.
Lúc làm nhiệm vụ, Diệp Minh chỉ có thể nói chuyện trong đầu với hệ thống như lúc nãy, nhưng khi ở không gian hệ thống, 888 có thể nói chuyện trực tiếp.
Trên mặt tường màu trắng có một dòng dữ liệu màu xanh chạy qua, một giọng nói máy móc đầy lạnh lùng vang lên: "Ừ, đủ rồi, cậu xác định đổi sao?"
Diệp Minh liền đáp: "Đổi luôn!"
888 yên lặng một hồi, dữ liệu trên mặt tường xẹt nhanh qua, một lúc lâu sau, dãy số liệu ngưng chạy. Hệ thống đó giờ vẫn luôn bình tĩnh, tâm tình phẳng lặng không gợn sóng, lần đầu tiên giọng nói có vẻ gấp gáp, vô cùng phẫn nộ: "KHÔNG, ĐỔI, ĐƯỢC."
Diệp Minh ngạc nhiên: "Tại sao?"
888 cười lạnh: "Bởi vì ban nãy, tôi phát hiện ra tất cả điểm kinh nghiệm của cậu đều đang bị đóng băng, không thể sử dụng."
Những lời này rơi vào tai Diệp Minh, quả thực cứ như sét đánh giữa trời quang vậy! Cảm giác giống như rõ ràng là một tỉ phú ngủ trên cả núi tiền, đột nhiên một ngày muốn mua một chiếc xe sang, nhưng lại phát hiện ra toàn bộ tài sản của mình đã bị ngân hàng đóng băng, mà trên người mình ngay cả một đồng xu cũng không thể sử dụng!!!
Diệp Minh nhất thời nổi đóa lên: "Em trăm cay nghìn dắng xuyên qua khắp nơi làm nhiệm vụ kiếm điểm kinh nghiệm dễ dàng lắm à mà mấy người nói đóng băng liền đóng băng? Có chút phép tắc nào không hả? Mấy người giở thủ đoạn bẩn thỉu, lại chơi trò hèn hạ như vậy!! Nhất định hôm nay phải cho em một câu trả lời thỏa đáng, nếu không em sẽ đi khiếu nại mấy người!"
888 liền nói không chút do dự: "Cậu muốn nói phép tắc hả?! Bởi vì sau khi cậu hoàn thành nhiệm vụ công lược ở các thế giới xong, còn tặng cho mục tiêu công lược cái gì mà "Surprise chia tay", khiến sau khi cậu rời đi, bọn họ hắc hóa hết cả đám rồi! Mà mới ban nãy, giá trị hắc hóa của các mục tiêu công lược đã đột phá tới giới hạn, toàn bộ diễn biến của thế giới vượt khỏi tầm kiểm soát, đồng thời có dấu hiệu không ổn định, hậu quả để lại vô cùng nghiêm trọng, cho nên hệ thống chủ quyết định toàn bộ nhiệm vụ công lược của cậu thất bại, đóng băng toàn bộ điểm kinh nghiệm của cậu lại."
888 dừng lại một chút, bổ sung thêm một câu: "Còn chưa trừ hết điểm kinh nghiệm của cậu, cậu nên tự thấy may mắn đấy."
Bởi quá sợ hãi mà bầu không khí đột nhiên lặng thing.
Nhưng vẫn còn chưa hết, 888 lại cười ha hả, lại nói: "Mà tôi thân là hệ thống của cậu, chưa nói tới nhiều nhiệm vụ bị thất bại liên tục, mà vì gây ra ảnh hưởng tiêu cực với sự ổn định của thế giới, nên hệ thống bị đánh giá cấp thấp nhất là E! Không những phần trăm điểm thưởng bị hủy bỏ, mà còn không kiếm được một chút kinh nghiệm nào, thậm chí ngay cả cống hiến cuối năm cũng bị khấu trừ! Đây đúng là nỗi nhục lớn nhất từ khi tôi hành nghề tới nay, cậu biết tôi chịu nhiều tổn thất thế nào không? Biết không hả? Trước đây tôi đã nhắc cậu rồi, làm cho xong nhiệm vụ, gây chuyện nó ít thôi, cậu còn không nghe cơ! Giờ thấy vui chưa?!"
Diệp Minh đau đớn ôm ngực mình, nghĩ tới mình lao tâm khổ tứ bấy lâu, kết quả lại là công dã tràng, rõ ràng chỉ là linh thể thôi mà sao lại có cảm giác trái tim đau thắt lại thế này, nhưng anh không thể trút giận sang 888 được.. bởi vì rõ ràng 888 bị anh làm liên lụy!
Qua hồi lâu, Diệp Minh mới chột dạ nói: "Khụ khụ..có cách gì cứu chữa không?"
888 tức giận nói, "Cậu đợi một lát, tôi đi điều tra xem thế nào."
Giờ 888 hối hận nhất là, trước kia mình nghĩ quẩn thế nào không biết, chỉ vì một khoản tiền thưởng mà lại đi nhận một tên ký chủ vô tích sự như vậy? Đúng là quá thua thiệt!
Mấy phút sau, 888 lạnh lùng cất tiếng: "Có cách, cậu quay trở lại các thế giới cũ, xóa bỏ giá trị hắc hóa của các mục tiêu công lược, một khi giá trị hắc hóa của mục tiêu công lược bị xóa bỏ, thế giới sẽ quay trở lại quỹ đạo bình thường, coi như nhiệm vụ được hoàn thành, điểm kinh nghiệm mà cậu tích lũy cũng sẽ được kích hoạt."
Diệp Minh: ".............."
Lại còn phải quay về mấy thế giới kia nữa à, anh không thể ngờ lại thành ra nông nỗi này.. Giờ đột nhiên anh thấy rất hối hận vì những việc mình đã làm, nếu cho anh cơ hội sống lại lần nữa, nhất định anh sẽ hối cải hoàn lương, làm một người thật tốt!
888 mất kiên nhẫn nói: "Chỉ có một cách này thôi, rốt cuộc cậu có đi hay không? Không đi thì nói một tiếng, tôi sẽ lập tức đưa cậu quay về thế giới chủ, chúng ta không gặp lại nữa."
Bốn chữ cuối cùng, hệ thống còn đặc biệt nhấn mạnh.
Vẻ mặt Diệp Minh hơi khựng lại, đột nhiên dùng sức vỗ ngực mà ra lời thề son sắt, bộ dạng thấy chết không sờn: "Đi chứ! Sao lại không đi! Đương nhiên phải đi rồi! Một thanh niên tứ giảng ngũ mỹ như em, tự làm thì sẽ tự giải quyết mọi hậu quả, không có chuyện trốn tránh đổ lỗi cho người khác, sao có thể thoái thác trách nhiệm được? Em phải quay trở lại mấy thế giới kia, dùng tình yêu của em để cảm hóa bọn họ, cống hiến toàn bộ năng lực để giữ gìn hòa bình thế giới!"
(Ngũ giảng tứ mỹ: ngũ giảng tức nói văn minh, nói lễ phép, nói vệ sinh, nói trật tự, nói đạo đức; tứ mỹ chỉ tâm hồn đẹp, ngôn ngữ đẹp, hành vi đẹp, hoàn cảnh đẹp)
888: "Haha."
Diệp Minh cảm thấy mình đã mất đi sự tín nhiệm của 888, nhưng vì điểm kinh nghiệm, anh quyết không bỏ dở giữa chừng! Anh cười ngượng, đoạn nói: "Thế giờ chúng ta về thế giới nào trước đây? Em được tự chọn, hay là do bọn anh sắp xếp?"
888 yên lặng chừng một phút mới mở miệng nói: "Ban nãy nhận được thông báo từ hệ thống chủ, bởi vì tất cả các thế giới đều trong tình trạng bất ổn, cho nên không thể tự ý lựa chọn, chỉ có thể đợi hệ thống chủ phân tích, đợi cơ hội thích hợp để đưa cậu về."
Diệp Minh không nhiều lời: "Được, nghe anh tất."
Dãy số liệu lại một lần nữa hiện lên trên mặt tường trắng phau, khiến người ta nhìn mà hoa mắt chóng mặt, giọng 888 vang lên: "Đã chọn xong, chuẩn bị dịch chuyển. Nhưng tôi phải nhắc cậu nhớ cho kỹ, đây là cơ hội cuối cùng của cậu, nếu như cậu còn phá hoại nữa thì không có cơ hội quay lại thế giới này sửa chữa nữa đâu."
Diệp Minh nghiêm mặt nói: "Yên tâm, em sẽ làm tốt mà –!"
Anh vừa dứt lời, chợt cảm thấy trời đất quay cuồng, linh hồn không ngừng bị hút xuống, đã bắt đầu dịch chuyển rồi.
. . .
【Bíp, kết thúc dịch chuyển. 】
Diệp Minh mở mắt ra, anh thấy mình đang nằm trong một căn phòng cũ nát chật hẹp, anh không lập tức quan sát chỗ ở của mình, mà điều đầu tiên làm là đi soi gương, trong gương phản chiếu một khuôn mặt thanh tú, anh liền nhận ra mình đã quay trở lại thế giới nào.
Đây là thế giới đầu tiên mà anh tới.
Thân phận của anh ở thế giới này là Phương Hiểu, anh ta là một cô nhi, nhưng lại rất có chí tiến thủ, anh ta tốt nghiệp một ngôi trường danh giá, khi đó mới là một cậu sinh viên mới ra trường. Để tiếp cận mục tiêu công lược của mình, Diệp Minh đã tới tổng bộ tập đoàn Tần thị làm thực tập sinh.
Mục tiêu công lược của anh là người thừa kế của tập đoàn Tần thị, Tần Dịch, hắn ta lớn hơn Phương Hiểu hai tuổi, sau khi du học trở về thì che giấu thân phận, ngày ngày làm việc cùng các nhân viên bình thường khác. Tuy Tần Dịch là một cậu ấm vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng trong miệng, nhưng lại không có những thói hư tật xấu thường thấy ở những thiếu gia nhà giàu, tính cách bình dị lại hào sảng, rất có sức hấp dẫn, tất cả mọi người đều thích hắn.
Diệp Minh vờ như không biết thân phận của Tần Dịch, chẳng mấy chốc hai người đã trở thành bạn của nhau, hơn nữa anh còn luôn cố gắng xây dựng hình tượng một người xuất thân bình thường, nhưng lại luôn chăm chỉ nỗ lực, trở thành một người ưu tú. Quả nhiên Tần Dịch cảm thấy có hảo cảm với anh, sau một thời gian dài quen biết, hai người đều có tình cảm với nhau, nước chảy thành sông mà trở thành một cặp.
Sau khi ở bên Diệp Minh, Tần Minh không hề vì thân phận hai người khác biệt mà coi thường Diệp Minh, thậm chí hắn còn lo Diệp Minh sẽ không thể chấp nhận sự thật này, bởi vậy nên không dám nói rõ thân phận của mình. Hắn rất mực dịu dàng săn sóc, khi ở nhà còn dọn dẹp nấu cơm, hai người bên nhau như ba cặp tình nhân bình thường khác.. Nhưng khi tình cảm đang dần chín muồi, cha mẹ của Tần Dịch lại biết chuyện này.
Ông Tần không thể chấp nhận đứa con trai duy nhất của mình lại là một người đồng tính, hơn nữa thân phận của đứa bạn trai lại tầm thường như thế, liền ra tay chia rẽ đôi uyên ương. Sau khi Tần Dịch biết chuyện, không ngại ầm ĩ với người nhà vì Phương Hiểu.
Để tăng độ hảo cảm, lúc này Diệp Minh cảm động nói muốn cùng hắn rời đi, thế là Tần Dịch vứt bỏ hết tất cả, dẫn theo Diệp Minh rời khỏi thành phố kia, tới một nơi khác mà lập nghiệp từ hai bàn tay trắng. Mới đầu rất gian khổ, không có gia đình giúp đỡ, lúc này Tần Dịch mới thực sự nếm trái đắng cuộc đời, nhưng vì Diệp Minh, hắn có thể chịu đựng hết tất cả, bởi vì hắn muốn hai người có một cuộc sống hạnh phúc và ổn định, cho dù có rời khỏi nhà họ Tần, hắn cũng có thể chăm sóc, bảo vệ người mình yêu.
Tuy rằng rất vất vả, nhưng bản thân Tần Dịch rất tài ba, dần dà sự nghiệp dần có khởi sắc, hơn nữa trải qua bao nhiêu khó khăn gian khổ, chịu bao nhiêu chèn ép cản trở như vậy mà Diệp Minh vẫn luôn ở bên cạnh cạnh hắn, khiến tình cảm của hắn dành cho anh ngày một sâu đậm, hắn nghĩ Diệp Minh yêu chính con người thực của mình, chứ không phải thân phận thiếu gia kia.
Lại một thất tịch nữa tới, cuối cùng Tần Dịch cũng quyết định cầu hôn với Diệp Minh, lúc này độ hảo cảm đã lên tới 100, nhiệm vụ hoàn thành kinh nghiệm tới tay, Diệp Minh nghe hệ thống thông báo, mình phải rời khỏi thế giới này trong vòng ba ngày nữa.
Tuy rằng ban đầu anh chỉ coi nhiệm vụ này như một trò chơi, nhưng trải qua nhiều năm như vậy, lại có cảm giác người ấy thật chân thực, mà đây cũng là nhiệm vụ đầu tiên của Diệp Minh nữa... Anh nghĩ mình cứ ra đi không lời tạm biệt như vậy thì hơi tàn nhẫn.
Lúc này trong đầu Diệp Minh lóe lên tia sáng, nghĩ ra một ý tưởng tuyệt (siêu) vời (thốn)!
Anh nghĩ chỉ cần trước khi đi khiến Tần Dịch hết yêu thương mình, như vậy sau này anh đi rồi, Tần Dịch sẽ không phải thương tâm khổ sở nữa, có thể nhanh chóng bắt đầu một cuộc sống mới, thế là trước khi Diệp Minh đi, liền cuỗm sạch toàn bộ số vốn lưu động của công ty.
Công ty con này là một tay hắn sáng lập sau khi bọn họ bỏ đi, cũng vì vậy mà Tần Dịch đã dành rất nhiều tâm huyết cho nó, số vốn kia vô cùng quan trọng, cuỗm nó đi rồi có thể khiến công ty sụp đổ, khiến toàn bộ tâm huyết nỗ lực của Tần Dịch tan tành chỉ trong chốc lát.
Diệp Minh lấy khoản tiền kia đi rồi, hoặc là Tần Dịch phải gây dựng lại từ đầu, hoặc là sẽ gói ghém hành lý quay trở về nhà họ Tần.
Nếu chỉ có vậy thì thôi đi, nhưng Diệp Minh nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy Tần Dịch yêu mình như vậy, nhiêu đó sợ rằng vẫn chưa khiến hắn mất hết hy vọng, cho nên anh liền để lại cho Tần Dịch một phong thư.
Đó là chuyện từ rất rất lâu rồi, sau này Diệp Minh lại đi qua nhiều thế giới như vậy, nhưng bây giờ nhớ tới phong thư này, gương mặt thoáng xấu hổ.
Nếu anh mà biết mình còn phải quay lại...
【888: Đang nghĩ như thế chứ gì? Hối hận chưa? Thấy sợ chưa? Ban đầu tôi đã khuyên cậu thế nào hả, bảo cậu đừng có mà viết thư, đừng có mà cuỗm tiền, cứ ngoan ngoãn đi thôi là được rồi, mà lại cậu cứ thích làm trò cơ.】
【Diệp Minh: ............】
【888: Có cần tôi giúp cậu nhớ lại nội dung bức thư không? Dù sao cũng là do chính tay cậu viết từng từ từng chữ mà.】
【Diệp Minh: Không cần đâu...】
【888 đã cất giọng đọc tỉ mỉ lên rồi: Tần Dịch thân mến, lúc anh đọc được phong thư này, em đã đi rồi, nhưng anh không cần phải lo cho em đâu, em có thể tự chăm sóc tốt cho mình. Thực sự cảm ơn tình yêu sâu đậm mà anh dành cho em, chỉ tiếc là em đã chịu cuộc sống khổ cực như vậy đủ rồi, vốn em đến với anh vì nghĩ mình có thể sống một cuộc sống tốt hơn, dù sao thì anh cũng là đại thiếu gia nhà họ Tần, ai ngờ lại đến nông nỗi này cơ chứ. Đáng lẽ ra khi đó anh đừng rời khỏi Tần gia, làm người hà tất phải cố chấp như vậy, thực ra em vẫn luôn đợi ngày anh đưa em quay trở về.. Anh không còn là đại thiếu gia nhà họ Tần, nên em không còn hứng thú gì với anh, cũng không muốn phải tiếp tục nữa. Số tiền em cầm đi, coi như phí bồi thường cho khoảng thời gian thời thanh xuân em đã lãng phí bên anh, dù sao thì sau này anh cũng sẽ quay về nhà, chút tiền ấy không đáng để anh phải bận tâm, em biết anh vẫn rất hào phóng mà. Không hẹn gặp lại, Phương Hiểu.】
【Diệp Minh: Lúc đó em viết như vậy thật à?】 Anh nhớ mình đâu có quá đáng như vậy đâu...
【888: Cậu đang nghi ngờ năng lực của một hệ thống cao cấp có khả năng lưu trữ ký ức vô hạn là tôi sao?】
【Diệp Minh: ............】
【888 hết sức đau lòng: Tiếc là năm đó tôi đã không nhận ra đây là ngọn nguồn mọi tội ác, từ đó cậu càng ngày càng dấn thân vào con đường tà đạo, một đi không trở lại.】
【Diệp Minh: Có phải dạo này anh lậm mấy chương trình chính pháp gì kì quái không?】
Diệp Minh bước ra khỏi dòng hồi ức, bắt đầu suy xét tới tình trạng hiện tại của mình, thực ra điều khiến anh hài lòng nhất là, cơ thể anh vẫn còn khỏe re! Chỉ là thoạt trông tiều tụy hơn lúc rời đi một chút, hơn nữa lại đang ở một nơi hoàn toàn xa lạ thôi, ký ức của anh về thế giới này vẫn dừng lại ở khi xuất ngoại, chuyện sau đó thế nào anh không hề hay biết.
【Diệp Minh: Lại nói, năm đó anh đi, cơ thể này vẫn chưa chết đúng không? Tình hình bây giờ là sao chứ? Chẳng lẽ sau khi anh rời đi, cơ thể này không lập tức chết đi?】
【888: Nếu như trước khi đi cậu đã chết, giống như thế giới Hàn Tự kia, như vậy thân thể ở thế giới đó đã thực sự tử vong, dù sau này có quay trở lại, cũng không thể sử dụng thân thể kia nữa. Nhưng nếu sau khi cậu rời đi vẫn chưa chết, hệ thống chủ sẽ dựa vào thiết lập nhân vật mà cậu để lại, tạm thời giúp cậu bảo quản lại thân thể, dưới tình huống không tiếp xúc với mục tiêu công lược】
【Diệp Minh: Uây! Cao cấp thế, nói cách khác chỉ cần thân thể không chết, dù em có đi rồi, hệ thống vẫn sẽ treo máy giúp em hả?】
【888: Cũng tương tự như vậy.】
【Diệp Minh: Thế tình hình hiện tại thế nào?】
【888: Giờ đang là ba năm sau khi cậu rời đi, xin hãy tiếp thu ký ức trong ba năm qua. 】
888 vừa dứt lời, Diệp Minh liền cảm nhận thấy có một dòng ký ức đang ùa vào trong não bộ, anh lập tức biết được tình trạng của mình lúc này.
Lúc đó sau khi anh rời xa Tần Dịch, để Tần Dịch không biết được tung tích của anh, liền tạo hiện trường giả ôm tiền bỏ trốn, nên anh đã lựa chọn xuất ngoại. Nhưng anh rời khỏi thế giới này khi còn ở trên máy bay, sau khi rời đi, hệ thống tiếp quản thân thể anh, theo như thiết lập và ý thức cuối cùng mà anh để lại, vẫn luôn lặng lẽ sinh sống ở nước ngoài. Bởi vì treo máy, nên cũng không thể trông cậy thân thể này sẽ làm ra chuyện gì kinh thiên động địa cả, ngày lại ngày trôi qua, bình yên mà vô vị tầm thường, hơn nữa cuộc sống cũng không tốt cho lắm, chỉ có thể nói là ăn cháo cầm hơi sống tạm qua ngày.
【Diệp Minh: Ây dà, hệ thống mấy người tiếp nhận thân thể cũng qua loa thật đấy, tính chây lười à?】
【888: Hệ thống là hệ thống, không thể thay kí chủ mấy cậu quyết định làm bất cứ việc gì, không thể tiếp xúc với nhân vật mục tiêu, càng không thể làm điều gì ảnh hưởng tới dòng diễn biến của thế giới, chỉ có thể giúp cậu sinh hoạt hằng ngày ở mức độ thấp nhất, không thể kiếm trác tiêu tốn gì cho cậu, theo lý mà nói phải thu phí khoản này mới đúng.】
888 lập tức gửi tư liệu cho Diệp Minh, so với cuộc sống nhạt nhẽo của Phương Hiểu, ba năm qua của Tần Dịch phải nói là có rất nhiều biến động, như triều dâng sóng dậy.
Hắn tìm Diệp Minh không có kết quả, sau khi chịu nỗi đau tiền mất tình tan, cuối cùng quyết định quay trở lại nhà họ Tần, biến đau thương thành động lực phấn đấu, phong sinh thủy khởi trong thương giới. Chỉ trong ba năm ngắn ngủi, Tần Dịch đã trở thành người nắm giữ quyền hành thực tế ở Tần thị, ngay cả cha hắn cũng lui về phía sau, giờ hắn không còn là chàng thanh niên lạc quan ôm hy vọng vào tình ái năm ấy, mà đã trở thành một tổng tài bá đạo thanh danh hiển hách thủ đoạn lạnh lùng.
Diệp Minh đọc xong, yên lặng hồi lâu.
【Diệp Minh: Sao em cứ có ảo giác, sau khi em đi, hắn đã leo lên đỉnh nhân sinh vậy?】
【888: Không phải ảo giác đâu, thường thì sau khi nhân vật chính vượt qua được chướng ngại vật, sẽ giành được thành công lớn, kết hôn với bạch phú mỹ rồi leo lên đỉnh nhân sinh.】
【Diệp Minh: Cơ mà hình như anh ta chưa kết hôn? Cũng không thấy yêu đương gì nữa nhỉ?】
【888: Yên tâm đi, tôi đoán chắc chắn không phải vì tên ấy vẫn còn lưu luyến cậu. Theo như tôi biết, giá trị hắc hóa của hắn không thấp đâu, haha...】
【Diệp Minh: ............】
Dạo này không thể nói chuyện tử tế với hệ thống, biết làm sao đây hả hả hả?
【888: Đã nghĩ xem làm thế nào chưa? Nếu không thể xóa bỏ giá trị hắc hóa của tên ấy, thì cậu không lấy lại điểm kinh nghiệm được đâu.】
Diệp Minh xoa xoa cằm, cong môi nở nụ cười: "Bước đầu tiên, đương nhiên là phải về nước rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro