Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

★ Chương 97 ★


★ Chương 97 ★

"Công tâm kế của đại lão."

Thậm chí Diệp Minh còn chưa kịp phản ứng, người đàn ông đã mạnh mẽ cạy hàm răng cậu ra, mùi rượu nồng nặc xen lẫn hơi thở xâm lược phả vào mặt, Diệp Minh không thể tin trợn mắt lên nhìn, nhất thời liều mạng giãy giụa.

Nhưng đôi tay cậu bị Lục Tu Văn giữ chặt trên đỉnh đầu, người đàn ông có sức mạnh mẽ, khiến cổ tay cậu đau nhói, không thể nào thoát khỏi sự khống chế của Lục Tu Văn, trọng lượng người đàn ông đè lên ngực cậu, không khí trong miệng bị cướp lấy, Diệp Minh hầu như không thở nổi, mặt đỏ bừng lên, ánh mắt vừa ngại ngùng lúng túng lại vừa sốt ruột.

Ngay khi Diệp Minh cảm thấy mình sắp nghẹt thở chết mất, cuối cùng Lục Tu Văn cũng nhả môi cậu ra, Diệp Minh hé miệng thở hổn hển, nhưng cậu còn chưa kịp phản ứng, nụ hôn nóng rực lại rơi xuống cổ, làm cậu khựng người.

Lúc này cuối cùng Diệp Minh cũng lấy lại tinh thần, nhất định chú Lục uống say nhầm cậu là người khác, cậu lo lắng nói: "Chú ơi, là cháu, cháu là Cố Nhiên đây, chú mau thả cháu ra!"

Người đàn ông vùi đầu vào hốc cổ cậu, tùy ý hôn môi, mái tóc ngắn cọ vào cằm Diệp Minh ngưa ngứa.. Tất cả những điều này khiến Diệp Minh cảm thấy kinh hoàng không thôi.

Diệp Minh giãy giụa cũng vô ích, cậu lại gọi thêm mấy tiếng, nhưng Lục Tu Văn đều không hề phản ứng, lúc này người đàn ông này xa lạ và đáng sợ như vậy, thể như một con dã thú nguy hiểm, không chút lưu tình muốn xé nát cắn nuốt cậu, hắn cởi lớp vỏ bọc ôn hòa vô hại ngày thường, lộ bản chất hung tàn cướp đoạt bên trong.

Diệp Minh chưa từng thấy một mặt này của Lục Tu Văn, trong mắt không khỏi hiện lên sự sợ hãi.

Mà ở góc độ Diệp Minh không nhìn thấy, đôi mắt đen của Lục Tu Văn sáng rõ, đâu có chút men say, nhưng rượu không làm say lòng người, mà cậu chàng dưới thân đã khiến trái tim hắn mê muội từ lâu, để hắn dần dần mất đi lý trí, trở nên điên cuồng.

Hắn yêu cậu như vậy, khát vọng cậu như vậy, mà vẫn luôn phải kiềm chế tình cảm và dằn mọi nỗi kích động xuống.

Nhưng bây giờ hắn không còn muốn kiềm chế bản thân nữa.. Hắn có thể mượn danh nghĩa uống say để giữ lấy cậu, để quan hệ của họ trở thành sự thật, chắc chắn Diệp Minh sẽ cảm thấy đau lòng, nhưng chỉ cần hắn an ủi và xin lỗi, cậu có thể hiểu và mềm lòng tha thứ cho hắn, đến khi đó hắn nhân cơ hội bù đắp theo đuổi cậu.. thay đổi mối quan hệ của họ.

Nếu Diệp Minh không chịu tha thứ cho hắn, thì hắn sẽ nhốt cậu ở bên cạnh, để cậu không thể gặp ai khác, như vậy người khác sẽ không thể lừa dối lợi dụng cậu, cậu có thể vĩnh viễn thuộc về hắn.

Dù kết quả thế nào, Diệp Minh cũng chỉ thuộc về hắn.

Giọng nói ác ma trong lòng Lục Tu Văn đang không ngừng đầu độc hắn, đừng do dự nữa, đừng đau lòng nữa, hãy chiếm lấy cậu ấy đi.

Kiếp trước mày dè dặt quý trọng cậu ấy như vậy, nhưng cậu ấy vẫn vứt bỏ mày mà đi, kiếp này chi bằng chặt đứt đôi cánh, khoá chặt cậu ấy bên cạnh mày chẳng phải tốt hơn hay sao, mày vốn dĩ có thể dễ dàng nắm giữ người ấy, nhưng vì nhẹ dạ mà mất đi..

Lục Tu Văn do dự thiếu quyết đoán, phạm lỗi lầm đã chết rồi!

Lục Tu Văn làm ngơ trước sự phản kháng và những tiếng la hét của Diệp Minh, cuối cùng hắn cũng có thể hôn lên cần cổ mình khao khát bấy lâu, cảm nhận động mạch nằm dưới đó, như cắn vào chiếc cổ thon dài của thiên nga, kiểm soát sự sống cái chết của cậu, mặc kệ sự giãy giụa, còn lạnh lùng hơn cả nuốt cậu vào bụng.

Diệp Minh chưa bao giờ cảm thấy người đàn ông đáng sợ như vậy, nụ hôn của Lục Tu Văn mỗi lúc một thêm dữ dằn, mãi đến khi hắn lột bộ đồ trên người cậu, cậu không kiềm chế được mà bật khóc, cất tiếng nghẹn ngào: "Chú tỉnh lại đi, chú à.. chú tỉnh lại đi, là cháu, là Cố Nhiên đây!"

Đôi mắt đẫm lệ, thấy sự tình sắp tới mức không thể khống chế, ánh mắt cậu càng ngày càng tuyệt vọng, cậu không biết vì sao lại như vậy, không biết vì sao Lục Tu Văn lại uống say, mà Lục Tu Văn uống say lại đáng sợ tới mức ấy.

Diệp Minh đã hoàn toàn tuyệt vọng, nhưng vẫn nỗ lực giãy giụa thoát khỏi sự khống chế của Lục Tu Văn theo bản năng, chỉ tiếc rằng trước Lục Tu Văn cậu chẳng khác nào châu chấu đá xe, nhưng khiến cậu bất ngờ là, lúc cậu không còn hy vọng mình có thể đẩy ra được nữa, cậu lại đẩy Lục Tu Văn ra được.

Lục Tu Văn đột nhiên bị đẩy sang bên cạnh, nhắm mắt dường như thiếp đi.

Diệp Minh ngẩn người, đầu óc trống rỗng, chuyện gì vậy? Người đàn ông mạnh mẽ mới nãy cậu không thể phản kháng, cứ như vậy đột nhiên ngủ say, bị cậu đẩy ra ư?

Diệp Minh ngơ ngác nhìn Lục Tu Văn nằm ngủ bên cạnh, lảo đảo lao ra ngoài! Quay về phòng mình đóng sầm cửa lại, cuối cùng mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

Dù rằng mặc kệ Lục Tu Văn uống say nằm đó là hành động vô trách nhiệm, nhưng chuyện vừa xảy ra khiến Diệp Minh không còn dũng khí quay trở lại, chỉ cần nhắm mắt, nhớ lại khí thế áp bức của Lục Tu Văn, và cảnh hắn đè cậu xuống hôn...

Trong lòng vừa rối bời lại vừa sợ hãi...

Lục Tu Văn nhắm mắt nằm trên giường, nghe tiếng bước chân Diệp Minh hốt hoảng chạy đi, cùng với tiếng đóng cửa rầm rầm, từ từ mở mắt ra, đôi mắt thâm sâu như biển.

Ban nãy hắn thực sự muốn làm tiếp, muốn liều lĩnh chiếm lấy cậu, khát vọng khiến hắn mất đi lý trí, không muốn kiềm chế thêm nữa, nhưng... khi nghe tiếng khóc nức nở của Diệp Minh, nhìn ánh mắt tuyệt vọng sợ hãi của cậu, hắn không đành lòng hạ quyết tâm.

Không nỡ nhìn đứa trẻ mình âu yếm chịu thống khổ sợ hãi như vậy.

Dù cho hắn có chết, cũng không muốn nhìn cậu phải khổ sở như vậy..

Lục Tu Văn từ trên giường ngồi dậy, nắm chặt bàn tay lại, sắc mặt nặng nề, cơ hàm cứng căng, một lúc sau, hắn đứng dậy đi tới phòng tắm, trong phòng vang lên tiếng nước chảy ào ào.

..

Ngày hôm sau Diệp Minh mơ màng thức dậy đánh răng, nhìn tấm gương hồi lâu, sắc mặt người trong gương uể oải, đôi mắt thâm quầng, bờ môi sưng đỏ nứt toác, trên cổ còn dấu hôn không thể che đi.

Diệp Minh đưa tay lên sờ, thầm nghĩ chú Lục nín nhịn lâu quá, chỉ hôn thôi mà cũng dùng sức như vậy, hậm hực lâu ngày không được ăn gây ra hậu quả này đấy...

【Diệp Minh: Anh à, anh cảm thấy nếu bây giờ em bình thản xuống ăn liệu có ổn không?】

【888: Trong lòng cậu còn chưa rõ hay sao?】

【Diệp Minh: Cơ mà người ta đói lắm, muốn xuống nhà ăn QAQ】

【Diệp Minh: y gù, cuộc sống tàn khốc quá, hôm qua đã không được "ăn no" thì chớ, sáng sớm còn bị bỏ đói.】

【888: Hôm qua cậu không khóc lóc là được "ăn no" rồi còn gì?】

【Diệp Minh: Không khóc không được, chưa nói không phù hợp với thiết lập, nếu để chú Lục làm tiếp, nội dung tiếp theo lại là bị cưỡng chế bắt lại, thế nhưng khúc mắc trong lòng chú Lục không phải ở đây, chú ấy muốn em yêu chú ấy tin tưởng chú ấy, bởi vậy nên hôm qua chưa phải thời cơ thích hợp, thở-dài.jpg】

【888: Hahaha】

【Diệp Minh: Cơ mà túm cái quần, vẫn có chút tiến bộ! Ít nhất thì chú Lục bắt đầu thử thay đổi quan hệ của bọn em, em nhất định sẽ cố gắng phối hợp chú ấy ^-^】

【888: .....】

Diệp Minh đói bụng thả mình xuống giường, tối đến mới len lén ra khỏi phòng, xuống nhà bếp tìm đồ ăn.

【Diệp Minh: Chú Lục đâu rồi? Sao không thấy chú ấy, chẳng lẽ chú ấy không lo lắng cho em à? May mà em cố ý vờ như không muốn gặp chú ấy bây giờ mới đi ra ngoài.】

【888 đến là phiền: Hắn vẫn luôn quan tâm tới cậu đấy, đợi cậu ăn xong đi ra là gặp liền, nếu ban nãy cậu vừa ra hắn xuất hiện ngăn cậu nói chuyện, chẳng phải cậu lại phải giả vờ ăn không ngon à? Cậu ăn không ngon sao hắn yên tâm được?】

【Diệp Minh: ...Suýt nữa em quên mất chú ấy cẩn thận thành thục săn sóc như vậy, yêu chú ấy quá đi mà】

【Diệp Minh: Hơn nữa hôm đó em phát hiện ra, chú ấy còn "nhớn" nữa.】

【888: .....】

Diệp Minh đi vào bếp, phát hiện đồ ăn trong bếp hết sức phong phú, chỉ cần hâm nóng lên là có thể ăn được, chuyện này đúng là chuẩn bị kỹ càng cho cậu, sau đó cậu lại lén lút cố gắng quay về phòng mình.

Thế nhưng vừa mới lên tầng, cậu trông thấy Lục Tu Văn đứng ở tầng hai nhìn mình, đôi mắt thâm trầm và hết sức phức tạp.

Diệp Minh ngơ ngác nhìn Lục Tu Văn, đột nhiên giơ tay che cổ và bờ môi mình.

Đầu óc cậu hết sức rối bời, cảnh tượng đêm qua không ngừng ùa về trước mắt, Lục Tu Văn dữ dằn hôn cậu, động tác hung dữ siết chặt cậu vào lòng, cậu không thể nào quên đi. Nhưng mà.. chú uống say nên mới làm như vậy, có lẽ chú ấy không nhớ đâu, nếu chú ấy nhận ra cậu, thì không thể làm loại chuyện ấy với cậu mới phải.

Diệp Minh ôm suy nghĩ như vậy, không muốn Lục Tu Văn phát hiện ra mình khó xử, nếu để chú biết chú làm chuyện ấy với cậu, sau này sao họ có thể ở chung được nữa? Như vậy chẳng phải quá khó xử hay sao?!

Cách tốt nhất là coi như chưa có chuyện gì xảy ra.

Chỉ là.. Lục Tu Văn đã thấy cậu rồi, bây giờ quay đầu bỏ đi có phải không được lễ phép lắm không?

Đầu óc Diệp Minh rối bời, gương mặt đỏ bừng lên, ánh mắt thì quẫn bách, đứng ở đó tiến không được mà lui cũng chẳng xong, tình hình vô cùng khó xử.

Lục Tu Văn đứng ở hành lang tầng hai, cách cầu thang nhìn cậu chàng dưới đó, Diệp Minh nghĩ gì hầu như lộ rõ trên gương mặt, có lẽ là muốn làm rùa đen làm đà điểu, hy vọng tối qua hắn không nhớ rõ, như vậy có thể tiếp tục lừa hắn, duy trì mối quan hệ như hiện giờ.

Nhưng Lục Tu Văn không cho phép điều này, chuyện hôm qua đã xảy ra rồi, hắn muốn thay đổi mối quan hệ của hai người, sao có thể để Diệp Minh lừa chứ?

Lục Tu Văn bình tĩnh nhìn Diệp Minh, từ từ đi tới trước mặt cậu, bờ môi mỏng hé mở, nói ra ba chữ: "Chú xin lỗi."

Diệp Minh vừa nghe Lục Tu Văn nói vậy, đôi mắt mở to ra, trong đôi mắt hiện rõ vẻ hoảng loạn, sao chú Lục lại nói xin lỗi cậu? Chẳng lẽ chú ấy nhớ rõ chuyện tối qua? Chú ấy uống say sao lại nhớ được chứ?

Nghĩ tới đây, Diệp Minh không đứng vững nổi nữa, người đàn ông cao lớn trước mặt mang theo khí thế áp bức, khiến cậu hồi tưởng lại chuyện xảy ra đêm qua, cậu xoay người muốn bỏ chạy, nhưng lại bị Lục Tu Văn túm lấy cổ tay.

Kéo bàn tay che cổ của cậu ra, dấu hôn hiện rõ mồn một trên làn da trắng nõn, Diệp Minh đỏ bừng mặt, cơ thể khe khẽ run lên.

Bị nhìn thấy rồi, làm sao bây giờ.. làm sao bây giờ.

Cậu và chú Lục thế mà lại xảy ra loại chuyện ấy, hơn nữa chú Lục còn nhớ rõ, bọn họ vốn không nên như vậy!

Lục Tu Văn nhìn Diệp Minh run rẩy, gương mặt đỏ bừng quẫn bách, trong lòng không khỏi cảm thấy xót xa, nhưng lại không kiềm được mà vui vẻ, bởi vì phản ứng của Diệp Minh còn tốt hơn những gì hắn dự đoán.

Thực tế trước khi gặp Diệp Minh, Lục Tu Văn đã tưởng tượng khả năng xấu nhất, nếu Diệp Minh tỏ vẻ buồn nôn xa lánh, như vậy theo bản năng cậu cảm thấy ghê tởm chuyện gần gũi hắn, khi đó con đường phía sau sẽ rất khó khăn.

Nhưng Diệp Minh chỉ quẫn bách ngượng ngùng, chứ không có vẻ gì là căm ghét hoặc căm hận..

Điều này nói rõ thẳm sâu trong lòng cậu, cũng không chống cự việc gần gũi hắn đến thế.

Hơn nữa quan trọng nhất là, Diệp Minh đúng như những gì hắn dự đoán, không hề trách móc tội ác của hắn.

Nhẹ dạ mà thiện lương, đúng là thứ đáng sợ và đầy mâu thuẫn.

Bản thân hắn thất vọng vì cậu mềm lòng thiện lương không phân biệt tốt xấu, lại vừa lợi dụng sự mềm lòng và thiện lương của cậu hòng đạt được mục đích của mình, bấy giờ hắn cũng chẳng khác nào những kẻ kia.

Lục Tu Văn thầm nghĩ rất nhiều điều, trên gương mặt lộ ra vẻ khổ sở tự trách, áy náy nói rằng: "Xin lỗi, tối hôm qua chú uống nhiều."

Trái tim Diệp Minh vẫn đập nhanh như trước, cảnh tượng hôm qua để lại ấn tượng quá sâu sắc, khiến cậu không thể dễ dàng quên đi được, thế nhưng cậu vẫn ép bản thân phải tỉnh táo lại, cậu đã là người trưởng thành rồi, cũng không thực sự xảy ra chuyện gì, nếu chỉ vì vậy mà trách cứ chú Lục vẫn luôn quan tâm cậu, chẳng phải quá vô tình và tùy hứng hay sao?

Diệp Minh lúng túng trong thoáng chốc, cúi đầu nói: "Không, không sao đâu, cháu biết chú uống say mà."

Lục Tu Văn khe khẽ thở dài, nói rằng: "Hôm qua tâm trạng chú không tốt lắm, nên mới uống hơi nhiều, sau này sẽ không như vậy nữa."

Diệp Minh không nghi ngờ Lục Tu Văn một chút nào, trước giờ cậu chưa từng thấy Lục Tu Văn say đến như vậy, nhất định là chú ấy đã gặp chuyện gì rất khó xử rồi. Lục Tu Văn cũng không muốn làm như vậy, đây chỉ là sự cố bất ngờ mà thôi.. Cậu lại ầm ĩ với chú ấy, chẳng phải chó cắn áo rách, khiến chú ấy càng đau lòng thêm hay sao?

Diệp Minh cố gắng nặn ra nụ cười tươi, nói rằng: "Không sao thật mà, cháu biết chú không cố ý, chú.. gặp chuyện gì không vui ạ?"

Lục Tu Văn nhìn Diệp Minh thật sâu, nói rằng: "Chú gặp một chuyện rất khó xử, không biết nên lựa chọn thế nào."

Diệp Minh nghe vậy lại càng lo lắng hơn, trong ấn tượng của cậu, trước giờ không có khó khăn gì có thể làm phiền tới Lục Tu Văn, dường như không có chuyện gì là chú ấy không làm được.. Có thể khiến Lục Tu Văn nói rằng khó xử như vậy, khiến chú ấy lộ biểu cảm như vậy, chẳng lẽ công ty gặp nguy cơ gì? Cậu dè dặt hỏi: "Khó khăn đến vậy ạ?"

Lúc này cậu không còn tâm tình đâu để nghĩ tới chuyện của bản thân, vừa nghĩ Lục Tu Văn gặp phải nguy cơ lớn như vậy, thì vô cùng bất an.

Lục Tu Văn mềm lòng, ánh mắt nhìn Diệp Minh lại càng chan chứa tình yêu thương nhưng bị kiềm chế, chỉ tiếc rằng Diệp Minh không hiểu được.

Em như vậy chỉ càng khiến tôi yêu em, cả đời này không còn ai có thể thay vị trí của em trong lòng tôi, em là báu vật, là thiên sứ độc nhất vô nhị. Nếu em không phản bội tôi thì tốt biết nhường nào.

Giọng Lục Tu Văn khàn khàn trầm thấp, bình tĩnh nhìn Diệp Minh: "Rất khó khăn, chú chưa từng gặp chuyện khó khăn như vậy, thế nhưng chú sẽ giải quyết ổn thỏa, cháu đừng lo."

Sao Diệp Minh có thể không lo lắng được? Trong lòng cậu Lục Tu Văn như người cha vậy, họ sống bên nhau bao nhiêu năm, không phải người thân mà hơn cả người thân, chỉ tiếc là cậu quá vô dụng, không thể giúp được gì cho Lục Tu Văn, chỉ có thể nói: "Chú à, dù gặp phải chuyện gì, cháu cũng sẽ ủng hộ chú."

Lục Tu Văn nhìn Diệp Minh, đôi mắt hơi thất thần, cất tiếng cười trầm thấp: "Ừ, chú biết rồi."

【Bíp, giá trị hắc hóa của Lục Tu Văn -5, giá trị hắc hóa hiện tại là 65】

Lục Tu Văn đã đạt được mục đích, đưa tay xoa đầu Diệp Minh, dịu dàng nói: "Nghỉ ngơi sớm đi, nhưng mà.. ngày mai nhớ phải xuống nhà dùng cơm đấy, biết chưa hả?"

Gương mặt Diệp Minh đỏ lựng lên, nếu Lục Tu Văn nhớ được chuyện ngày hôm qua, hẳn là chú ấy biết cậu tránh mặt chú, cậu rõ là lúng túng, khẽ nói: "Vâng ạ."

Sau đó cuống quýt trốn về phòng mình.

....

Để chứng tỏ việc mình thực sự không ngại Lục Tu Văn say rượu, hôm sau Diệp Minh thức dậy xuống dùng bữa đúng giờ, chỉ có điều vì dấu hôn không biến mất, mấy hôm nay cậu không dám ra ngoài, sợ người ta nhìn thấy thì khó lòng giải thích.

Tuy rằng Diệp Minh nói với Lục Tu Văn rằng cậu không ngại, cũng tự nhắc nhở bản thân phải bỏ qua, nhưng dấu hôn kia cũng nhắc nhở cậu chuyện đã xảy ra, vừa nhắm mắt là hình ảnh Lục Tu Văn lạ lẫm tối hôm ấy lại hiện về trước mặt.

Diệp Minh cảm thấy mình điên rồi, sáng sớm nay lúc ăn cơm lặng lẽ nhìn sườn mặt anh tuấn của Lục Tu Văn, nhớ tới ánh mắt xâm lược đầy nguy hiểm đêm hôm ấy, nụ hôn hung dữ càn quấy, cậu ra sức vỗ đầu mình, đừng nghĩ nữa! Sao cứ nhớ lại chuyện khó xử kia vậy!!

Nhưng mà.. chú Lục như vậy, sao có thể quên đi được chứ?

Lục Tu Văn thấy Diệp Minh đột nhiên lại vỗ đầu mình, quan tâm hỏi thăm cậu: "Sao vậy?"

Diệp Minh tránh ánh mắt Lục Tu Văn, vừa ăn cơm vừa ấp úng nói: "Không sao đâu ạ, ban nãy bị ngứa, chắc là có muỗi."

Lục Tu Văn: ".........."

Lục Tu Văn phải tốn rất nhiều sức để nhịn cười, không để lộ biểu cảm gì, sau đó tao nhã dùng bữa sáng của mình, nhưng sâu trong đôi mắt lại ẩn ý cười.

Diệp Minh dùng bữa xong thì chạy trối chết, cậu cứ như vậy ở nhà mấy ngày, mỗi ngày ngoài ăn cơm và làm tổ trong phòng ra thì không làm gì khác, từng bước thành công sống cuộc sống cá khô.

Hồ Lỗi gọi điện thoại hỏi Diệp Minh sao vậy, Diệp Minh nói mình bị ốm, đồng thời từ chối lời ngỏ ý muốn tới thăm của Hồ Lỗi, nói rằng mấy ngày nữa cậu sẽ trở về. Bạn học không biết bối cảnh gia đình cậu, cho rằng cậu cũng chỉ xuất thân bình thường như bao bạn học khác.

Cứ như vậy mấy ngày trôi qua, cuối cùng dấu hôn trên cổ Diệp Minh cũng biến mất, có thể ra ngoài tiếp tục bước tiếp theo.

Đã mấy ngày rồi Hồ Lỗi không gặp Diệp Minh, thấy cuối cùng Diệp Minh cũng quay trở về trường học thì quan tâm hỏi: "Nhiên Nhiên, sao ông lại bị ốm thế?"

Diệp Minh không quen nói dối, gương mặt đỏ bừng lên nói bằng: "Không cẩn thận bị cảm lạnh."

Hồ Lỗi vỗ vai cậu, cất giọng thâm trầm rằng: "Ông yếu như sên ý, phải rèn luyện nhiều vào, đẹp như con gái thì thôi, nhưng mà không thể yếu như con gái được."

Diệp Minh đập tay cậu ta, lườm xéo: "Phắn qua một bên, ai là con gái chứ, ông gato vì tôi đẹp trai chứ gì?"

Hồ Lỗi hết sức đau đớn: "Ông nhìn ra được tôi gato với ông à?"

Diệp Minh được rất nhiều bạn nữ yêu mến, đám con gái kia chẳng thèm ngó ngàng gì tới cậu, nhưng thấy Diệp Minh thì ai nấy đều như bạo phát tình mẹ, chỉ hận không thể bám lấy Diệp Minh, khỏi nói Hồ Lỗi đỏ mắt tới nhường nào.

Diệp Minh cạn lời, không nói thêm với cậu ta.

Thời gian thấm thoát trôi qua, chẳng mấy chốc đến kỳ khai giảng.

Bởi vì chuyện hôm đó, tuy rằng Diệp Minh luôn tỏ ý không ngại, Lục Tu Văn cũng thành khẩn xin lỗi, nhưng không biết vì sao, họ bên nhau không được tự nhiên như ngày trước, dù sao.. có một số việc đã xảy ra nghĩa là đã xảy ra rồi.

Buổi tối lúc ngồi ăn với Lục Tu Văn, Diệp Minh lại bắt đầu nảy sinh ý nghĩ quay trở về trường học, cậu cảm thấy mình thực sự không thể tiếp tục như vậy nữa.

Thế là Diệp Minh dùng bữa xong cũng không vội rời đi, cậu rề rà nán lại phòng khách, cuối cùng cũng dốc dũng khí nói với Lục Tu Văn: "Chú à, cháu sắp khai giảng rồi."

Lục Tu Văn liếc mắt là thấu rõ tâm tư của Diệp Minh, nhưng vẫn tỉnh bơ nói: "Sao vậy?"

Diệp Minh mím môi cụp mắt nói: "Khai giảng rồi chương trình học tương đối nhiều, cháu cảm thấy quay về trường học ở sẽ tiện hơn.. Chú yên tâm! Cháu sẽ không qua lại với Phùng Sóc nữa, tối sẽ về phòng đúng giờ, sẽ không sao đâu ạ."

Lục Tu Văn sa sầm mặt, lần này hắn không trách móc Diệp Minh không biết cách chăm sóc bản thân, mà ngược lại tỏ vẻ rầu rĩ đau lòng: "Cháu vẫn còn để ý chuyện hôm ấy à?"

Diệp Minh đờ người, có cảm giác quẫn bách bị nhìn thấu: "Đưa mắt nhìn sang chỗ khác: "Không ạ! Chỉ là cháu cảm thấy ở trường sẽ tiện hơn mà thôi."

Lục Tu Văn nhìn cậu, nở nụ cười khổ, cất giọng khàn khàn: "Thật vậy chứ?"

Diệp Minh nghe giọng nói rầu rĩ của Lục Tu Văn, không khỏi quay đầu lại, liền rơi vào đôi mắt thâm trầm của hắn, người đàn ông bao nhiêu năm qua vẫn luôn bảo vệ cậu vào bất cứ lúc nào, mạnh mẽ thể như không gì có thể xuyên thủng, lúc này đây trong mắt lại có vẻ rầu rĩ uể oải, giống như những lời cậu nói có thể khiến cho hắn đau lòng đến vậy..

Bề ngoài thoạt nhìn hắn không hề để ý, nhưng thực ra vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện ngày hôm ấy ư? Bởi vậy nên mới lập tức phát hiện ra cậu muốn rời nhà vì chuyện này..

Cậu đưa ra yêu cầu này, thật sự làm chú ấy đau lòng ư? Diệp Minh nhất thời hối hận không thôi, cảm thấy cậu quá ích kỷ, không hiểu chuyện.

Không phải chỉ có chút chuyện này thôi hay sao? Có gì mà không thể nghĩ thoáng ra chứ! Bản thân mình không thể giúp gì cho chú Lục, thì chí ít cũng đừng khiến chú ấy phải đau lòng! Diệp Minh len lén tiếp sức cho bản thân, cuối cùng nói: "Không phải vậy thật mà, cháu.. cháu cứ ở nhà vậy, thực ra cũng không bất tiện đến như vậy.."

Lục Tu Văn bình tĩnh nhìn Diệp Minh một lúc, dường như cuối cùng cũng tin Diệp Minh không xa lánh hắn vì chuyện ấy, giọng nói cuối cùng cũng mang theo ý cười, "Được rồi."

Kế hoạch chuyển ra của Diệp Minh lại thất bại một lần nữa, cậu thầm nghĩ thôi bỏ đi..tạm thời cứ ở đây đã. Dù sao một ngày nào đó cậu cũng rời khỏi căn nhà này, dù là chú Lục cưới vợ sinh con, hay là chính cậu cưới vợ sinh con, sớm muộn gì họ cũng tách ra.

Nói đến cưới vợ sinh con, trong lòng Diệp Minh vẫn rất buồn bực, bao nhiêu năm như vậy mà chú Lục không có ai, đúng là không hợp lý một chút nào.

Cậu cũng không phải người khôn khéo, không dằn lòng được, nghĩ đến đâu hỏi đến đó, cười hỏi Lục Tu Văn: "Lại nói, bao giờ chú mới tìm bạn gái vậy?"

Ý cười vừa ánh lên trong mắt Lục Tu Văn lập tức biến mất, ánh mắt sa sầm lại, thế nhưng Diệp Minh thần kinh thô, không để ý tới sự thay đổi nhỏ bé trên gương mặt hắn, ngược lại còn tiếp tục cười hì hì nói: "Thực ra chú nổi tiếng lắm, mấy bạn gái trong trường cháu đều mê mẩn chú đấy, nếu mấy bạn ấy mà biết chú còn đẹp trai như vậy... hahaha, chắc là kích động chết mất thôi."

Nghĩ tới đây Diệp Minh lại hưng phấn, chú Lục khiêm tốn quá, nếu không với dáng người và ngoại hình của chú, dư sức bước vào showbiz, thế mà có người còn nghi ngờ chú Lục là ông chú đầu phì tai heo làm Diệp Minh tức chết đi được.

Nhưng nói thật là, dù Lục Tu Văn có là ông chú đầu phì tai heo, phụ nữ muốn cưới chú ấy gom vào thi hoa hậu quốc tế còn được, vậy mà bao nhiêu năm qua chú ấy vẫn độc thân như vậy, đúng là khó lòng tin nổi.

Bờ môi mỏng của Lục Tu Văn khẽ mím lại, giọng điệu có vẻ hết sức bình tĩnh: "Xem ra để không làm mấy cô bé ấy kích động, chú vẫn phải khiêm tốn mới được, nếu không thì vô phúc hưởng thụ."

Diệp Minh nghe vậy thì không nhịn được cười, chú Lục vẫn cứ hài hước như vậy.

Cậu không suy nghĩ nhiều, thuận miệng nói mấy câu rồi đứng dậy quay về phòng.

【888: Ban nãy cậu cố tình kích thích hắn.】

【Diệp Minh: Anh nghe ra được hả (⊙v⊙)】

【888: Rõ ràng như vậy, có kẻ ngốc mới không hiểu】

【Diệp Minh: Em cảm thấy chú Lục bắt đầu ngả bài từng chút từng chút một với em rồi, ây dà mong đợi quá làm sao bây giờ. Thẹn-thùng.jpg】

【888: ..... 】 Sao cái tên khùng này vẫn chưa chết nhỉ.

..

Lục Tu Văn làm như không để bụng chuyện kia trong lòng, vẫn đối xử với Diệp Minh như bình thường, bởi vì cuộc nói chuyện ngày hôm đó, lại trải qua lâu như vậy, chuyện cưỡng hôn khi đó cũng dần qua đi, hai người lại bên nhau tự nhiên như cũ.

Diệp Minh tiếp tục cuộc sống thảnh thơi, chẳng mấy chốc đến ngày khai giảng, tối hôm đó cậu rời giường đi vệ sinh, chợt phát hiện cửa thư phòng để mở, hơn nữa trong đó có tia sáng phát ra bên ngoài.

Đó là thư phòng của Lục Tu Văn, chú ấy quên tắt đèn à? Diệp Minh không chút nghĩ ngợi đi vào, định bụng tắt đèn đi, ai dè tới gần thì phát hiện bên trong loáng thoáng phát ra âm thanh kỳ lạ.

m thanh đó, Diệp Minh chỉ nghe một lúc là đỏ mặt, chắc không phải cái cậu đang nghĩ đâu đúng không? Sao có thể là nó chứ?

Chỉ có điều chẳng lẽ chú Lục còn chưa ngủ, chú đang ở trong đấy ư?

Lòng hiếu kỳ thôi thúc Diệp Minh lặng lẽ đi tới, nhìn vào qua khe cửa, trông thấy Lục Tu Văn đang ngồi trước vi tính, mà trên màn hình lại phát ra hình ảnh khó lòng tin nổi.

Nhịp tim Diệp Minh gia tốc mãnh liệt, loại.. loại phim này thực ra mấy người bạn cùng phòng ký túc của cậu cũng rất thích xem, chỉ có điều họ xem phim nam nữ, tuy rằng cậu không hứng thú, nhưng cũng bị động xem rất nhiều bộ phim tình cảm nghệ thuật.

Nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cậu thấy nam nam.

Trong mắt cậu Lục Tu Văn vẫn luôn có hình tượng cao cả hoàn mỹ, không chút tỳ vết nào như một vị thánh thần, thế nhưng người đàn ông hoàn mỹ này, trong đêm hôm khuya khoắt lại lén lút xem thể loại phim này, khiến Diệp Minh trố mắt ra! Mặt trời mọc đằng Tây cũng chỉ tới vậy mà thôi!

Có phải cậu đã phát hiện ra bí mật động trời to lớn gì rồi không?

Không được, cậu vẫn nên rời đi thì hơn, Diệp Minh hoảng loạn muốn bỏ chạy, thầm nghĩ nếu chú Lục biết cậu đã phát hiện ra bí mật của chú ấy thì sẽ khó xử nhường nào chứ. Cậu vẫn nên vờ như không phát hiện thì tốt hơn.

Thế nhưng cậu còn chưa đi được hai bước, nghe thấy phía sau phát ra giọng nói âm trầm: "Đứng lại."

Diệp Minh đứng đờ đẫn ở đó, qua hồi lâu xoay người lại, trên máy tính vẫn còn đang phát hình ảnh kia, âm thanh vọng ra khiến Diệp Minh cảm thấy vô cùng khó chịu, cậu cúi đầu nhìn xuống chân, trong lòng hết sức hối hận, này thì tò mò này!

Lục Tu Văn đứng dậy đi tới trước mặt Diệp Minh, thân hình cao lớn phủ xuống, cảm giác ngột ngạt khiến Diệp Minh không khỏi lùi về phía sau một bước, Lục Tu Văn nhìn thẳng cậu, từ từ nói: "Cháu thấy rồi."

"Cháu..." Diệp Minh há miệng, bây giờ nói không biết có phải giả quá hay không?

Lục Tu Văn ngả người về phía trước, tới gần Diệp Minh.

Diệp Minh lui về phía sau theo bản năng, cuối cùng không thể lui được nữa tựa vào cửa, Lục Tu Văn đè tay lên vai cậu, hơi ấm lòng bàn tay truyền qua lớp vải, khiến cậu nhớ lại cảnh tượng đêm hôm đó bị người đàn ông này đè lên, mà giọng nói trong vi tính văng vẳng bên tai, khiến bầu không khí trở nên mập mờ.

Lục Tu Văn hơi cúi đầu, chóp mũi cơ hồ chạm vào trán Diệp Minh, giọng nói trầm khàn từ tính vốn có bấy giờ lại càng thêm gợi cảm, "Nếu cháu phát hiện ra rồi, chú cũng không giấu nữa, thực ra chú thích —— đàn ông."

Đồng tử mắt Diệp Minh co lại, không thể tin nhìn Lục Tu Văn, ban nãy bởi vì quá quẫn bách và hoảng loạn nên cậu vốn không có thời gian để suy nghĩ, bấy giờ nghe lời Lục Tu Văn nói, lại nhớ lại cảnh tượng trong vi tính, cuối cùng không thể không ý thức được sự thực này.

Có thể, Lục Tu Văn là đồng tính thật.

Lục Tu Văn nhìn xoáy sâu vào đôi mắt Diệp Minh, ánh mắt sắc bén như muốn nhìn thấu cậu, không buông tha bất cứ thay đổi nào trên gương mặt Diệp Minh.

Hắn cất từng chữ rành rọt: "Cháu cảm thấy ghê tởm à?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #hethong