★ Chương 84 ★
★ Chương 84 ★
"Nhớ lại rồi!~"
Tông Tuấn nói: "Giết hắn, ta sẽ tha thứ cho ngươi."
Diệp Minh ngơ ngác nhìn Tông Tuấn, sắc mặt vì sợ hãi mà hơi tái nhợt, nắm chặt thanh kiếm trong tay, đáng lẽ y nên cảm thấy vui mừng, bởi vì cho dù mình lại thất bại.. thì chủ nhân vẫn đồng ý cho mình cơ hội chữa sai lầm.
Y nên cảm ơn sự khoan dung của chủ nhân.
Nhưng tại sao.. lại không thể cử động chứ?
Tông Tuấn buông mắt nhìn Diệp Minh, ánh mắt càng ngày càng u ám, cất giọng trầm thấp lại có vẻ nguy hiểm: "Sao hả? Không ra tay được à?"
Bờ môi Diệp Minh run lên, giọng nói như băng lạnh rơi vào trong tai y, dường như lại đẩy y về vực sâu thống khổ.. Y đang nghĩ gì vậy, y thế mà vì một người xa lạ, vì một tu sĩ chính đạo mà cố gắng cãi mệnh lệnh của chủ nhân.
Y không thể chịu đựng được hậu quả của nó.
Diệp Minh chống trường kiếm, từ từ đứng thẳng người, cung kính cúi đầu đáp: "Dạ". Sau đó y xoay người đi về phía Mộ Viễn Thanh.
Vai Mộ Viễn Thanh máu chảy ồ ạt, từ khoảnh khắc Tông Tuấn xuất hiện, hắn cảm thấy tu vi của mình bị phong bế, sự chênh lệch quá lớn khiến hắn hầu như không có sức để phản kháng.
Chỉ có thể nhìn người kia bằng ánh mắt căm hận.
Sau đó thì thấy tên ma đầu kia ra lệnh với sư huynh.
Mộ Viễn Thanh thu hồi tầm mắt từ trên người Tông Tuấn, cuối cùng ánh nhìn dừng trên người Diệp Minh, trong mắt toát lên vẻ khổ sở, dù hắn đã nói nhiều như vậy, sư huynh vẫn không nhớ lại chút nào..
Mà bây giờ, huynh ấy sắp nghe lệnh giết mình.
Chỉ vài bước ngắn ngủi, nhưng Diệp Minh cảm thấy vô cùng gian nan, bởi khoảng cách quá gần, nên chẳng mấy chốc y đi tới trước mặt Mộ Viễn Thanh, không thể trốn tránh được.
Trong mắt Diệp Minh toát lên vẻ giãy giụa, cuối cùng từ từ giơ tay lên nhắm mũi kiếm về phía yết hầu Mộ Viễn Thanh.
Bây giờ tu sĩ Huyền Quang Tông mạnh mẽ này không hề có sức chống trả, hắn bị ràng buộc ở đó, đợi mình lấy mạng hắn, chỉ cần một chiêu kiếm nhẹ nhàng, y có thể giết chết người này, cứu vãn cái nhìn của chủ nhân với mình, thoát khỏi cảm giác dằn vặt sống không bằng chết kia.
Lý trí nói với y nên làm như vậy.
Nhưng bản năng y vẫn chống cự, trong đầu y hiện lên ánh mắt thâm tình phức tạp của người này.. Hắn sợ làm y tổn thương thà máu chảy ngược dòng cũng phải thu hồi kiếm, hắn bảo vệ y mà thà dùng thân mình để chống chọi mọi chấn động, dùng đôi tay mình để bảo vệ y khỏi mọi thứ.
Người này, hẳn là thật sự biết y.. Rất có thể những lời hắn nói là sự thực.
Nhưng tình cảm y dành cho chủ nhân cũng không phải giả dối, bởi vậy nên rốt cuộc ai thật ai giả chứ, sao chuyện lại thành ra như vậy?
Diệp Minh không nghĩ ra.
Mộ Viễn Thanh bình tĩnh nhìn Diệp Minh, nhìn y đấu tranh trong do dự và thống khổ, đột nhiên hắn nhếch môi nhoẻn cười, nói rằng: "Huynh giết đệ đi."
Cuối cùng hắn vẫn tới chậm một bước, nếu có thể đưa Diệp Minh về Huyền Quang Tông thì tốt rồi, hắn tin rằng ở Huyền Quang Tông, nơi mà Diệp Minh quen thuộc, có sư phụ và mọi người ở đó, nhất định Diệp Minh có thể khôi phục ký ức.
Tiếc là đã chậm một bước.
Bây giờ họ đều rơi vào trong tay tên ma đầu kia, bản thân chỉ có thể mặc cho người ta hiếp đáp, dù Diệp Minh không giết hắn, thì tên ma đầu này cũng sẽ không bỏ qua cho hắn, hắn ta chỉ muốn dùng cách này để thăm dò sự trung thành của Diệp Minh mà thôi.
Bản thân hắn nhất định phải chết, việc gì phải để Diệp Minh chịu dằn vặt trước lửa giận của tên ma đầu này vì mình chứ?
Chỉ là có chút tiếc nuối mà thôi.
Họ vừa mới gặp lại, đã phải chia xa, hắn không thể cứu Diệp Minh đi, nên dù có chết cũng không cam lòng.
Mộ Viễn Thanh nhắm mắt lại.
Diệp Minh chĩa mũi kiếm về phía trước, cổ Mộ Viễn Thanh rịn máu...
Chỉ cần giết người này, y không cần phải chịu đau khổ dằn vặt như vậy nữa, sẽ lại được chủ nhân sủng ái một lần nữa.. Giết người này mới là chuyện y nên làm.
Mộ Viễn Thanh nhắm mắt lại chờ cái chết, hắn không nói lời nào nữa, cũng không cần thử làm dao động Diệp Minh, nếu không cứu vãn được Diệp Minh, thì không cần làm liên lụy tới y nữa.
Diệp Minh nhìn Mộ Viễn Thanh nở nụ cười như được giải thoát, nắm kiếm trong tay rồi nhưng lại không sao cử động được.
Giữa con đường sinh tử này, nơi đáy lòng như có một âm thanh mãnh liệt vang lên, nỗi thống khổ ngột ngạt kia phảng phất mang theo thứ gì đó đã mất đi, che ngợp bầu trời bao phủ tới.
Nội tâm nói cho y biết, y sẽ phải hối hận.
Mi đã từng giống như vậy, vô tình lạnh lùng giết một người yêu mi.. Người kia cũng nhìn mi bằng ánh mắt ái mộ như vậy, hắn không màng tới cái chết, hắn thất vọng khổ đau, chỉ vì mi vung kiếm giết hắn mà thôi.
Mi đã làm sai một chuyện, phải trả giá nặng nề, chẳng lẽ còn muốn sai lần thứ hai?
Chẳng lẽ mi còn muốn để bản năng chi phối, để sự mê hoặc giả tạo kia mê hoặc mình lần nữa, lại một lần nữa làm tổn thương người mình yêu? Lại một lần nữa làm ra chuyện khiến mi sẽ hối hận?
Không.. Không đúng.. sao mình lại có ký ức như vậy?
Trong mắt Diệp Minh một lần nữa toát lên vẻ giãy giụa, ngọc thạch trên ấn đường nóng lên, dường như có thứ gì đó được phong ấn dưới đáy lòng đang muốn cuộn trào!
Y không muốn.. y không muốn những hồi ức đau khổ kia nữa..
Cho nên mới quên đi hay sao?
Diệp Minh nhắm nghiền đôi mắt lại, bờ môi mím chặt đến mức trắng bệch.
Tông Tuấn đứng bên cạnh họ, lạnh lùng nhìn tất cả những thứ này, bóng tối hắc ám dày đặc không ngừng tích tụ trong đôi mắt, vẻ mặt càng trở nên lạnh lùng.
Ngươi đang do dự, sao ngươi lại do dự?
Hay là với ngươi mà nói, người này quan trọng hơn...
Diệp Minh đột nhiên mở mắt ra, trong thoáng chốc, đôi mắt đen như mặc ngọc toát lên ánh nhìn sắc lẻm, khác hẳn với trước đây!!
Tông Tuấn khẽ biến sắc, trong lòng đột nhiên có linh cảm chẳng lành, một giây sau, hắn trông thấy Diệp Minh đánh một chiêu kiếm chặt đứt băng trên người Mộ Viễn Thanh, linh lực trong tay như gió, dùng lăng không đưa hắn ta ra cửa động. Quát lên một tiếng: "Trốn đi!!"
Mộ Viễn Thanh cứ nghĩ mình chết chắc rồi, ai ngờ lại đột nhiên xảy ra biến cố, hắn mở mắt ra không thể tin nhìn Diệp Minh, liền đối mặt với đôi con ngươi đen đặc lạnh lùng nhưng trong đó ẩn chứa tình cảm.
Dù Diệp Minh không nói gì, khoảnh khắc hắn nhìn vào đôi mắt y là hiểu rồi.
Sư huynh đã nhớ lại rồi!
Mộ Viễn Thanh mừng rỡ không thôi, lập tức nói, "Chúng ta đi cùng nhau đi!" Sư huynh đã nhớ lại, còn cãi mệnh lệnh của tên ma đầu này, nếu để huynh ấy ở lại chắc chắn sống không bằng chết, sao hắn có thể bỏ y lại mà chạy đi.
Diệp Minh cười khổ, ban nãy y nhân lúc Tông Tuấn chưa kịp phản ứng mà đẩy Mộ Viễn Thanh ra ngoài, đây là cơ hội đào tẩu duy nhất của Mộ Viễn Thanh, nhưng Mộ Viễn Thanh lại từ bỏ, hắn không muốn bỏ mình lại.
Việc gì phải thế chứ? Y đáng chết từ lâu rồi, tất cả những điều này, đều là hậu quả do y gây ra.
Vào khoảnh khắc nhớ lại đấy, y đã rõ tất cả.
Uy thế ngợp trời ùn ùn kéo tới, áp lực khủng khiếp như cả nền trời đè nặng lên người y, Diệp Minh chống kiếm cố gắng đứng, nhưng đôi chân vẫn hơi khuỵu xuống, xương cốt trên người phát ra tiếng răng rắc.
Y ngẩng đầu lên, trông thấy Tông Tuấn đi tới, tròng mắt lam đậm kia trông hết sức đáng sợ.
Nhưng y không sợ hãi, chỉ thấy đau lòng mà thôi.
Dung mạo của Tông Tuấn khác với trước đây, lúc đó một chiêu kiếm của y đã giết chết hắn, khi đó hắn đã mất đi thân thể, bởi vậy nên đây không phải thân thể vốn có của hắn, hơn nữa sau này sửa lại dung mạo, bởi vậy nên Mộ Viễn Thanh mới không nhận ra hắn.
Nhưng y và hắn là đạo lữ song tu, đã từng giao hòa linh thần, từng gần gũi với nhau nhất, nên có thể biết rõ, Ma Tôn cao cao thượng trước mắt có cùng linh hồn với người trước đây lặng lẽ yêu mình.
Hóa ra chàng vẫn còn sống...
Đây là điều mà ta tha thiết ước mơ, là hy vọng xa vời của ta.
Bây giờ thế mà đã trở thành sự thực rồi.
Chỉ tiếc là... gương vỡ khó lành.
Trong mắt Diệp Minh hằn lên nỗi đau đớn sâu sắc.
Tông Tuấn vung tay lên, lăng không kéo Mộ Viễn Thanh tới. Một tay bóp họng hắn, nâng hắn lên trước mặt mình.
Mộ Viễn Thanh ho ra một búng máu, nhìn chòng chọc Tông Tuấn, trong mắt không giấu được thù hận.
Tông Tuấn khẽ nhếch môi lên, lộ một đường cung tàn nhẫn, như nhìn một tên hề nực cười.
Đây chính là tiểu sư đệ mà trước đây Diệp Minh quý nhất, khi đó dẫn theo bên mình không nhận ra tên ấy ôm tâm tư chạy quanh Diệp Minh, không ngờ lại là một hạt giống si tình, đến bây giờ vẫn cứ điên cuồng.. Trước đó ở Huyền Quang Tông, có rất nhiều người ái mộ Diệp Minh, nhưng Diệp Minh chưa từng tỏ ra thân thiện với tên ấy, y hờ hững lạnh lùng như suối băng trên núi tuyết, chỉ ấm áp với một mình hắn mà thôi. Bởi vậy nên hắn vẫn làm như không biết. (**)
Hắn cũng không để ý những người kia, bởi vì chỉ cần Diệp Minh yêu mình hắn là được rồi, dù cho Diệp Minh chưa từng tỏ vẻ yêu sâu sắc nhiệt tình, nhưng hắn vẫn tin y yêu hắn.
Bây giờ nghĩ lại, khi đó hắn chỉ mơ hão mà thôi... Thời khắc sinh tử mới rõ chân tâm. Nếu biết trước như vậy, khi đó hắn đã giết chết tên tiểu tử thối này, hà tất để tên ấy làm chướng mắt mình, thế nhưng bây giờ trừng trị tên ấy vẫn chưa muộn.
Tông Tuấn nhìn ánh mắt căm hận của Mộ Viễn Thanh, khẽ bật cười một tiếng, hắn rất thích người ta nhìn mình bằng ánh mắt thù hằn, nhưng lại không thể làm gì mình.
Diệp Minh thấy Tông Tuấn túm lấy Mộ Viễn Thanh, nhớ tính tình hắn bây giờ đã thay đổi, hắn trở nên tàn nhẫn, hung tàn, chỉ sợ Mộ Viễn Thanh sẽ phải mất mạng, y không màng nỗi khổ tâm trong mình, cắn răng nói: "Chàng đừng giết đệ ấy."
Tông Tuấn từ từ quay đầu lại, thể như bây giờ mới chú ý tới Diệp Minh, trong mắt hắn hằn lên thù hận thấu cốt, cất giọng trầm khàn, "Ngươi lo cho tên ấy lắm à."
Vì quá lo lắng, vì muốn cứu tên ấy, thậm chí còn bị kích thích mà khôi phục ký ức.
Thà rằng bản thân mình phải bỏ mạng, phải chịu dằn vặt sống không bằng chết, cũng muốn cứu tên ấy, hóa ra ngươi không vô tình như vậy.
Chỉ là vào giờ phút này đây, ta hy vọng ngươi thật sự vô tình, nghe lệnh ta giết chết tên ấy, như vậy ta có thể tự dối lòng, ngươi đối xử với ai cũng vô tình như vậy, chứ không giống như bây giờ..
Đã vậy ta phải dằn vặt các ngươi, nhìn các ngươi đau khổ. Chỉ khi các ngươi đau khổ, mới có thể giảm bớt sự thù hằn trong lòng ta.
Ánh mắt Tông Tuấn trở nên hung tàn, hắn đột nhiên vung tay, đẩy Mộ Viễn Thanh vào hang đá ban nãy, giương năm ngón tay ra, bốn băng trùy đâm thủng tứ chi Mộ Viễn Thanh, đóng chặt hắn trên vách đá!
Mộ Viễn Thanh phát ra tiếng kêu đau thảm thiết, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán, nhưng vẫn cắn chặt môi không phát ra âm thanh, hắn không muốn sư huynh phải khổ sở vì mình.
Diệp Minh nhìn cảnh tượng thảm thiết trước mặt, ánh mắt thay đổi, nhưng y đang bị trấn áp dưới đất, không thể động đậy được.
Y ngẩng đầu lên, bờ môi run rẩy, nhìn Tông Tuấn bằng ánh mắt bi ai, cất giọng nói xót xa: "Chàng buông tha đệ ấy đi.. Người chàng hận.. chỉ là ta mà thôi."
Ta sẽ không thể nào quên được ánh mắt chàng trước khi chết, ta biết chàng hận ta.
Ta chết cũng không hết tội, nhưng Viễn Thanh vô tội.
Tông Tuấn khẽ cười, hắn đi tới trước mặt Diệp Minh, nhìn y bằng ánh mắt lạnh lùng đan với những tia nhìn dịu dàng, hắn bảo: "Đừng lo, ta sẽ không giết tên ấy đâu.."
Diệp Minh ngẩn người, dường như không thể tin Tông Tuấn có thể dễ dàng đáp ứng yêu cầu của y, dù sao y cũng không còn là người trước đây hắn yêu đến không màng điều gì.
Tông Tuấn vén lọn tóc bên tai Diệp Minh, cười bảo: "Bởi vì ta đột nhiên không muốn để tên ấy được dễ dàng như vậy, ngươi biết không.. Có đôi khi chết rồi, lại là chuyện đơn giản nhất, thoải mái nhất. Ta đã cho ngươi giúp tên ấy có cơ hội được giải thoát, nhưng.. ngươi khiến ta quá thất vọng rồi."
Ánh mắt Diệp Minh bi ai khổ sở.
Đây chắc hẳn là tiếng lòng của chàng.. Chàng cho rằng chết là một sự giải thoát, còn sống chỉ là sự đau khổ, bởi vậy nên chàng mới không tiếc gì mà phục sinh ta, chính là muốn ta chịu nỗi khổ đau do chàng mang lại.
Trong lòng chàng.. chỉ còn lại hận thù mà thôi.
Chàng không biết ta khát vọng được thấy chàng một lần nữa tới nhường nào, chàng còn sống xuất hiện ngay trước mắt ta, đây thực sự là điều mà ta hằng mong ngóng, nhưng chàng mà ta thấy, đã là một linh hồn trầm luân trong địa ngục của tuyệt vọng, bi thương muốn tự hủy hoại bản thân mình, cũng muốn hủy diệt tất cả.
Đây đều là sai lầm của ta.
Diệp Minh đau đớn nhắm mắt lại, y nói: "Xin lỗi."
Tông Tuấn chợt duỗi ngón tay ra, nhẹ nhàng đặt lên môi Diệp Minh: "Không cần."
Ta không thèm khát gì sự áy náy dối trá từ ngươi, bởi ta sẽ trả thù gấp bội.
Hắn đưa tay ôm lấy Diệp Minh, đi tới trước mặt Mộ Viễn Thanh khẽ cười: "Ngươi biết ta thích làm chuyện gì nhất không?"
Gương mặt Mộ Viễn Thanh nhăn nhó vì đau đớn, nhưng vẫn phẫn hận nhìn Tông Tuấn, lạnh lùng nói: "Tên ma đầu như ngươi, phải để người người diệt trừ, không được chết tử tế."
Tông Tuấn khựng lại một chút, đột nhiên cất tiếng cười ha hả, nhìn xoáy sâu vào hắn ta: "Có rất nhiều người nói với ta như vậy, nhưng ta vẫn sống rất tốt, ta không những còn sống, mà còn có thể khiến các ngươi sống không bằng chết."
Mộ Viễn Thanh tức đến mức lồng ngực phập phồng.
Tông Tuấn túm tóc Diệp Minh, buộc y phải ngẩng đầu lên, sau đó nhìn về phía Mộ Viễn Thanh, ra sức hôn lên môi Diệp Minh, nụ hôn này còn toát lên vẻ cợt nhả sỉ nhục, nơi đụng chạm rịn ra vị máu tanh nồng..
Trong mắt Diệp Minh ánh lên nỗi đau đớn xót xa.
Đôi mắt Mộ Viễn Thanh đỏ vằn lên, hắn càng liều mạng giãy giụa, vết thương trên người càng ứa máu, mi mắt trừng như muốn nứt ra.
"Tên ma đầu này, thả sư huynh của ta ra!"
Tông Tuấn ôm chặt lấy Diệp Minh, ghìm mọi động tác của y lại, trong mắt lóe lên ánh nhìn lạnh lùng trêu tức: "Sao lại kích động như vậy, chẳng lẽ trong lòng ngươi chưa từng muốn làm như vậy với y hay sao? Ngươi cũng muốn hôn y, chiếm lấy y, nhìn y khóc lóc cầu xin dưới thân mình đúng không?"
Sắc mặt Mộ Viễn Thanh hết tái nhợt rồi đỏ bừng vì tức tối khôn nguôi, "Ngươi.. ngươi.. cái tên đê tiện hạ lưu súc sinh này!"
"Tiếc là y thuộc về ta, mà ta trước giờ không có thói quen chung đụng với kẻ khác, thế nhưng.." Tông Tuấn chuyển đề tài, con ngươi màu lam đậm toát lên ánh nhìn lạnh lùng gian giảo: "Hôm nay tâm tình ta không tệ, có thể cho ngươi xem một chút, coi như để thỏa mãn tâm nguyện của ngươi."
Cơ thể Diệp Minh khe khẽ run lên, mơ hồ ý thức được Tông Tuấn muốn làm gì, đôi mắt lộ ra vẻ khiếp sợ, không...
Y đột nhiên đẩy Tông Tuấn ra, cho dù biết vô vọng, nhưng vẫn không ngừng giãy giụa.
Tông Tuấn không dùng sức, ung dung để Diệp Minh đẩy mình ra, thản nhiên nhìn y như nhìn con mồi giãy giụa sắp chết, mắt thấy Diệp Minh chạy được một khoảng, mới khẽ đọc một câu pháp quyết.
Cơ thể Diệp Minh đột nhiên ngã xuống, hai tay ôm lấy đầu mình co người dưới mặt đất, cất tiếng hét đầy thảm thiết. Quá đau đớn, cảm giác đau đớn như linh hồn bị cắn nát vụn, trong thoáng chốc y không thể kiểm soát được thân thể mình.
Tông Tuấn từ tốn đi tới trước mặt Diệp Minh, cụp mắt khẽ cười: "Thích thân thể ta tự tay chế tạo vì ngươi không?"
Ánh mắt Diệp Minh trở nên tuyệt vọng, vô số ký ức đáng sợ khổ đau một lần nữa hiện lên trong đầu y, nhớ lại bản thân mình khi mất đi ký ức đã khuất nhục và đau đớn đày đọa đến mức bày ra tư thế thấp hèn dưới thân Tông Tuấn như thế nào.
Đó không phải là y..
Không phải y.
Tông Tuấn cười lạnh một tiếng, đưa tay ra túm lấy, quăng người Diệp Minh xuống dưới chân Mộ Viễn Thanh.
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Diệp: Cuối cùng cũng khôi phục ký ức rồiiiiiiiiiiiiiiiiii
888: Cả chương này tôi không ra trận, chỉ xem tên dẩm này biểu diễn.
Mộ Viễn Thanh: Tui làm pháo hôi không sảng khoái một chút nào.
Tông Tuấn: Không sao, để anh cho chú xem cái gọi là sảng khoái.
Mộ Viễn Thanh: ................
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro