Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

★ Chương 71 ★


★ Chương 71 ★

"Ném nồi!"

"Liệu cậu có phản bội tôi giống như người đó không?" Corson nhìn vào đôi mắt Diệp Minh.

Diệp Minh hơi thất thần, chóp mũi họ cơ hồ chạm vào nhau, thậm chí anh có thể nhìn thấy bóng dáng mình xuyên qua đôi đồng tử u ám của Corson.. Đôi con ngươi màu đỏ mơ hồ toát lên vẻ bi ai bất đắc dĩ nặng nề, nhưng dường như chỉ là ảo giác của anh, nhìn kỹ lại, chỉ thấy sự hờ hững lạnh lùng.

Diệp Minh ngơ ngác nhìn hắn, cuối cùng cũng dần lấy lại được tinh thần, đôi mắt trong veo sáng rực, thật lòng nói: "Không bao giờ tôi phản bội ngài."

Có thể bây giờ anh không còn yêu em, thậm chí còn hận em.. Nhưng chấp niệm trong lòng em sẽ không thay đổi, em cũng sẽ không bao giờ phản bội anh, sẽ không bao giờ phản bội nhân loại, đây là ý nghĩa em trở về lần này.

Corson chăm chú nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cậu chàng trước mặt, cùng đôi mắt màu tím kiên định, dường như lời anh nói đều là lời chân thành xuất phát từ đáy lòng, khiến người ta không tự chủ muốn tin tưởng anh.

Hắn đưa tay ra, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt lên gương mặt Diệp Minh.

Em có biết, tôi thật sự muốn tin tưởng em một lần nữa không...

Lần này, em sẽ không làm tôi phải thất vọng chứ?

Corson nhắm mắt rồi mở ra, lúc bấy giờ đôi con ngươi không còn chút tâm tình nào cả, chỉ có sự lặng lẽ thăm thẳm trước giờ, bờ môi mỏng hé mở: "Nhớ kỹ lời em nói, hạ sĩ Cavan."

..

Corson chiếm lấy Diệp Minh một lần nữa, thế nhưng lần này khác với hai lần trước, có vẻ hết sức dịu dàng, sau đó hắn ôm Diệp Minh vào lòng, ngậm vành tai anh, đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt qua, Diệp Minh không khỏi run rẩy.

Trên gương mặt Diệp Minh còn chưa hết ửng đỏ, mi mắt buông xuống, đôi mắt trong trẻo như sắc hoa tử la lan bị hơi sương che phủ, như viên ngọc thạch được sương ban mai gột rửa, anh đã không còn sức để động đậy, dù có còn sức lực, thì anh cũng không thể phản kháng lại Corson, bấy giờ anh chỉ là một binh sĩ cấp thấp mà thôi.

Gương mặt ửng hồng có vẻ ẩn nhẫn và thuận theo.

Corson chăm chú nhìn sườn mặt của anh, trong đôi mắt toát lên sự yêu thương dịu dàng, hắn bảo: "Không cần tới huấn luyện buổi chiều nữa."

Bờ mi Diệp Minh run lên, trong mắt toát lên sự ngạc nhiên và sợ sệt, cất giọng khàn khàn: "Nhưng mà..."

Corson hờ hững nói: "Đừng lo, tôi không có ý điều cậu về, chỉ là tôi cảm thấy cậu làm lính cần vụ của tôi, cần chăm chỉ phục vụ tôi, chứ không để chuyện huấn luyện làm lỡ quá nhiều thời gian và tinh lực."

Hắn dừng lại một chút, cất lời sâu xa: "Muốn chiến đấu với dị thú không chỉ có cách ra tiền tuyến, với tố chất thân thể của cậu, chỉ sợ khó có thể đạt được mục tiêu trong thời gian ngắn, tôi sẽ cân nhắc sắp xếp cho cậu nhiệm vụ thích hợp hơn, cậu chỉ cần phục tùng mệnh lệnh của tôi là được."

Diệp Minh vốn sợ Corson phát hiện ra thân phận của mình, hoặc vì bất mãn mà điều anh trở về, chỉ cần Corson nguyện ý giữ anh lại, có huấn luyện hay không với Diệp Minh mà nói không quan trọng, dù sao cũng chỉ là để ngụy trang mà thôi.

Mục đích của anh là vạch trần Roy.

Diệp Minh nói: "Vâng, tôi biết rồi.,"

Corson lộ vẻ mặt thỏa mãn, nhìn chòng chọc anh một lúc lâu, đoạn nói: "Giờ cậu đi tắm rửa một chút đi."

Diệp Minh vất vả đứng dậy, mặc quần áo cẩn thận rời đi.

Kể từ ngày hôm đó, quả nhiên Corson miễn huấn luyện của Diệp Minh, mỗi ngày dẫn anh theo bên cạnh mình, dường như rất có hảo cảm và hứng thú với anh, hơn nữa thường để phát sinh quan hệ trong phòng chỉ huy với anh.

Phạm vi và thời gian hoạt động của Diệp Minh càng ngày càng tự do, nghiễm nhiên trở thành thân tín bên Corson.

Trong bộ có rất nhiều quan quân, mọi người dần dần đều biết Corson có một lính cần vụ rất được tin tưởng và cưng chiều, đừng nhìn bây giờ anh chỉ là một hạ sỹ, được nguyên soái coi trọng như vậy, sau này ra ngoài, nói không chừng một bước lên mây.

【Diệp Minh: Ầy, cuối cùng cũng thoát khỏi cuộc đời huấn luyện! Cảm ơn nguyên soái khoan dung độ lượng, trong lòng em hạnh phúc thực sự không lời nào có thể diễn tả được uhuhuhuhuhu】

【888: Haha....】

【Diệp Minh: Đúng là Corson càng ngày càng dịu dàng, người ta càng ngày càng thích ảnh uhuhu】

【888: ............】

【Diệp Minh: Cuộc đời vẫn đẹp sao】

【888: ...Cậu không lo lắng về Roy chút nào à?】

【Diệp Minh: Sao em phải lo cho tên ấy? Tên khốn này không đáng sợ, tin tức không ngang nhau đáng sợ ở điểm này đấy, anh ta không những không biết thân phận của em, cũng không biết Corson đã biết thân phận của em, làm gì cũng vô nghĩa.】

【Diệp Minh: Em đã đen đến độ không thể đen hơn rồi, người ta nói là vua cũng thua thằng liều, ai dây vào là không muốn sống nữa. Người không sợ gì như em, dây vào em là xui tám đời, ai bảo tên ấy tống cái nồi đen kia vào em chứ ^-^】

【888: Lời này nói nghe có lý phết nhỉ.】

【888: Nên là, cậu định đợi tên ấy hãm hại cậu?】

【Diệp Minh: Tên ấy muốn hãm hại em, cùng lắm cũng chỉ là vạch trần thân phận cảm nhiễm giả của em, nhưng như vậy vô nghĩa thôi, Corson đã biết từ lâu rồi. Với cả nói đi nói lại, em không định đợi tên ấy hãm hại em, để em bớt cho tên ấy mấy chuyện vô nghĩa này đi~】

【888: Thế cậu định hại tên ấy?】

【Diệp Minh: Bingo! Corson vờ như thích em, không phải là muốn tiếp tục thăm dò em hay sao? Anh ấy tạo nhiều cơ hội cho em như vậy, không dùng thì lãng phí quá, em quyết định sẽ thỏa ước nguyện của ảnh, tiện thể kéo Roy xuống nước.】

【888: Ồ? Tôi phải nhắc nhở cậu một chút, hậu quả như vậy sẽ rất nghiêm trọng đấy.】

【Diệp Minh: Anh sẽ không vứt bỏ em đâu mà nhỉ (づ ̄3 ̄)づ】

【888: Hahaha】Cái mông cậu ý, ngày nào cũng chỉ mong vứt bỏ cậu ta!

Mấy ngày nữa trôi qua, Corson họp xong dẫn Diệp Minh quay trở lại phòng chỉ huy của mình.

Dường như tâm tình hắn mấy hôm nay không tệ, hắn kéo mành để ánh dương bên ngoài chiếu tới, hơi nheo mắt lại, đôi đồng tử mắt màu đỏ từ từ chuyển động, dừng trên người Diệp Minh.

Chàng trai đứng thẳng người ở đó, cho dù mình tỏ vẻ gần gũi với anh như vậy, nhưng anh không có cảm giác được sủng sinh kiêu, càng không có ý muốn đi nịnh nọt mình, bất cứ lúc nào, ở bất cứ đâu cũng đều cẩn thận không thể lại khuyết điểm nào.

Đồng tử mắt Corson tối đi, hắn nhẹ nhàng vỗ lên chân mình.

Diệp Minh thấy vậy, gương mặt nhất thời đỏ lên, sau một lúc chần chừ mím môi đi tới, thân thể cứng nhắc ngồi trên đùi Corson. Vốn là một tư thế rất mập mờ, nhưng bởi vì động tác ưỡn thẳng sống lưng cẩn thận của anh mà giống như huấn luyện hành quân bình thường vô vị.

Corson chăm chú nhìn gương mặt Diệp Minh.

Ánh mặt trời rơi trên gương mặt Diệp Minh, khiến cho làn da mịn màng dường như hiện lên một tầng ánh sáng nhu hòa màu vàng nhạt.. Corson đột nhiên không thể kiềm chế sự kích động trong lòng, một tay ôm eo Diệp Minh, tay kia tháo khuy cài trên áo anh, cúi đầu hôn xuống cần cổ anh.

Diệp Minh cảm nhận lòng bàn tay nóng bỏng của hắn, nụ hôn mát lành rơi xuống cổ anh, tê tê, ngứa ngứa, gương mặt càng thêm ửng đỏ.

Anh có thể cảm nhận rõ ràng, thái độ của Corson với anh càng ngày càng dịu dàng, giống như.. trước kia đối xử với anh vậy. Nhận thức được điều này khiến Diệp Minh vừa áy náy vừa đau khổ, áy náy bởi vì cuối cùng anh phụ người này.. Nhưng bị tùy ý đối xử như một thế thân khiến anh cảm thấy khổ sở bi thương.

Thế nhưng, thực ra những chuyện này cũng không đáng kể.

Bởi vì anh quay trở lại đây, không phải để nhận được tình yêu của Corson một lần nữa, thân phận của họ không thể có bất cứ kết quả gì tốt đẹp, anh trở về là để vạch trần Roy.

Diệp Minh nghĩ rất lâu, làm thế nào mới có thể khiến Corson tin Roy là tên phản đồ, anh đặt ra rất nhiều giả thuyết, kết luận rằng mình nói gì, Corson cũng sẽ không tin.

Hắn sẽ không tin tưởng lời anh, không tin bất cứ cảm nhiễm giả nào nữa, bởi vì mỗi một cảm nhiễm giả thà chết chứ không dựa dẫm vào con người.

Có lẽ anh chỉ còn một biện pháp...

Corson cảm nhận được Diệp Minh thất thần, có phần không vui cắn lên cổ anh một cái, sau đó đè anh xuống bàn làm việc, lại một lần nữa cúi đầu hôn xuống, từ từ nghiền nát bờ môi mịn màng của anh, trừng phạt anh không chuyên tâm.

Diệp Minh cảm thấy đôi môi tê dại, không khỏi hoàn hồn lại nhìn Corson, đôi mắt mờ một tầng sương che phủ, mê hoặc như vậy...

Trái tim Corson nhất thời đập thịch, lúc này đây trong đầu không nhớ được gì cả, suy nghĩ duy nhất là chiếm lấy người này, để anh khóc lóc cầu xin mình, trong mắt chỉ có mình.

Hắn chuẩn bị cởi quần áo Diệp Minh ra, đột nhiên bộ đàm vang lên.

Lần đầu tiên Corson thấy tiếng bộ đàm phiền phức như vậy, dừng lại mấy giây, cuối cùng vẫn đưa tay tiếp máy. Là Brod gửi tin nhắn cho hắn, Corson nhìn một chút, sau đó thu hồi tầm mắt, từ trên người Diệp Minh đứng dậy, thấp giọng nói: "Tôi phải ra ngoài một chút, cậu ở đây đợi tôi đi."

Nói đoạn xoay người rời đi.

Diệp Minh nhìn bóng lưng Corson rời đi, anh ngồi trên bàn, từ từ khép lại cổ áo nhăn nhúm, sửa sang lại quân phục.

Cánh cửa trước mặt đóng chặt, nơi này chỉ còn một mình anh, đây là cơ hội không thể tốt hơn.

Trong mắt Diệp Minh hiện lên biểu cảm quyết tâm, bây giờ Corson tin tưởng anh một lần nữa, cho nên mới để anh ở lại một mình, hắn càng ngày càng lơ là với anh.. Nhưng xin lỗi, em lại khiến anh phải thất vọng rồi.

Bởi vì em không nghĩ ra làm cách nào mới có thể khiến anh tin tưởng em, nếu đã vậy, không bằng để anh không tin em nữa.

Diệp Minh từ trên bàn trượt xuống, xoay người đối mặt với cái bàn làm việc này, anh biết rõ cấu tạo văn phòng của Corson, dù sao anh cũng thường xuyên ra vào nơi này, cùng Corson bàn bạc bố trí quân sự.

Anh quen tay kéo ngăn kéo ra, tìm bộ nhớ cơ mật được cất giữ của Corson, sau đó đưa máy truyền tin của mình vào.

Bộ nhớ đã được mã hóa, nhưng Diệp Minh thông thạo thao tác, chẳng mấy chốc có thể phá giải, sau đó thông qua con đường mã hóa gửi tài liệu cho Roy.

Lúc gửi đi anh hết sức cẩn thận, cố gắng xóa sạch vết tích mạng lưới, mặc dù anh muốn đổ lỗi cho Roy, nhưng nếu dốc hết tâm sức, nhất định Corson sẽ phát hiện ra anh cố ý hãm hại Roy, bởi vậy nên anh phải vờ như rất cẩn thận không muốn bị phát hiện ra.

Mặc dù vậy, để đảm bảo anh vẫn phải để lại một lỗ hổng nho nhỏ, đảm bảo Corson có thể lần theo hướng đi của tư liệu mà không thật sự tiết lộ cơ mật này ra ngoài, chỉ là lỗ hổng này rất bí mật, muốn tìm được phải tốn một ít thời gian.

Diệp Minh làm xong những việc này, cất bộ nhớ vào vị trí cũ, lại cẩn thận đóng ngăn kéo lại chỉ để lại một sự khác biệt nhỏ xíu chưa tới 1cm.

Bây giờ anh đã làm những việc mình có thể làm, chỉ đợi Corson phát hiện ra, nhất định hắn có thể thông qua manh mối anh để lại lần ra Roy.

Anh muốn Roy có trăm miệng cũng không thể bào chữa được!

....

Corson nhận được tin tức của Brod, rời khỏi Diệp Minh tới quảng trường nghỉ ngơi, ở đây có rất nhiều tiệm cà phê và sân vui chơi, để cho các binh lính thường ngày giải trí, Brod ở trong phòng riêng của một tiệm cafe đợi hắn, đây chỉ là một cuộc gặp mặt bình thường.

Lúc này đây họ không còn là cấp trên cấp dưới, chỉ là bạn.

Có lẽ Corson biết được vì sao Brod lại muốn gặp mình, vẻ mặt nghiêm túc đi vào.

Brod đã chờ ở đó, hôm nay cậu ta mặc thường phục, đồng tử mắt xanh lam ẩn chứa tâm tình phức tạp, thấp giọng nói: "Anh tới rồi."

Corson đi tới ngồi xuống trước mặt cậu ta, từ tốn nói: "Cậu muốn nói gì với tôi?"

Brod nhìn hắn, "Phía Harvey, dạo gần đây anh có thu hoạch gì không?"

Corson trầm ngâm trong thoáng chốc, đoạn nói: "Vẫn không có, mọi biểu hiện đều rất bình thường."

Brod mím môi, trong mắt hiện lên tia nhìn ngột ngạt không cam lòng nói: "Dạo gần đây anh càng ngày càng đối tốt với cậu ta, còn miễn tới chỗ em huấn luyện, lúc nào cũng giữ cậu ta bên người, thậm chí còn nhiều lần quan hệ..."

Trong mắt Corson thoáng hiện lên tâm tình không vui, hắn nói: "Đó là để mê hoặc cậu ta, để cậu ta cho rằng đã giành được sự tin tưởng của tôi, trước đó cứ chèn ép cậu ta cũng không có kết quả, có nặng có nhẹ, tôi cho rằng thay đổi cách thích hợp nói không chừng sẽ có điểm đột phá.

Thế nhưng lần này Brod không dễ dàng nghe theo ý Corson, mà nhìn thẳng vào mắt hắn, gằn từng chữ rành rọt: "Đây là tất cả ý nghĩ của anh sao? Anh có thể xin thề với vô số anh linh đã ra đi, xin thề với điện hạ Saan ở trên cao, bản thân mình không mềm lòng một chút nào không?"

Bờ môi Corson run run, cuối cùng vẫn không cất lời.

Trong mắt Brod toát lên nỗi bi ai, còn có sự thất vọng không thể nói ra, "Không phải tôi không hiểu được tâm tình của anh, tôi cũng từng thích anh ta, nhưng sự yêu thích không đủ để xóa tan đi sai lầm anh ta gây ra. Mỗi phút mỗi giây nghĩ tới những người đã hi sinh.. nghĩ tới em trai đã chết đi của tôi.. bởi vậy nên tôi phải nói với mình, mềm lòng với tên phản đồ, chính là sự tàn nhẫn với những người chúng ta yêu thương bảo vệ, bởi vậy nên tôi nhất định phải đưa ra lựa chọn."

"Đạo lý này, anh phải là người biết rõ nhất mới đúng."

Sắc mặt Corson trở nên trắng bệch, bàn tay siết chặt, lời chỉ trích của Brod vô tình vạch trần ý nghĩ đê hèn khó có thể mở lời sâu trong lòng hắn, không phải hắn không thừa nhận, mặc dù hắn dùng đủ loại cớ lý trí để giữ Diệp Minh ở lại bên người, hắn có thể tin rằng mình sẽ không để anh có cơ hội phản bội mình nữa, nhưng.. đúng là hắn mềm lòng, hắn vốn luôn kiên định, ấy thế mà đã dao động.

Thậm chí hắn còn mềm lòng nghĩ.. Nếu Diệp Minh không phải tên phản đồ kia thì tốt biết mấy.

Lời chỉ trích của Brod, khiến hắn cảm thấy không còn đất dung thân.

Corson đau đớn nhắm mắt lại, qua hồi lâu, hắn thở hắt: "Cậu nói đúng, hãy cho tôi một ít thời gian.. Một tháng sau, nếu một tháng sau không có bất cứ thu hoạch gì, tôi sẽ cho các cậu một câu trả lời."

Brod bình tĩnh nhìn Corson, nói: "Được."

Bàn tay Corson đặt trước người siết chặt lại, lúc hắn nói ra câu đó, trong mắt không khỏi hiện lên hình bóng Diệp Minh, lúc bấy giờ không còn là chàng trai tóc vàng mắt xanh kia nữa, mà là thanh niên tóc đen mắt tím dịu hiền, chàng trai nhìn hắn với đôi mắt tím trong veo, gò má vì thẹn thùng mà ưng ửng hồng.. Lúc chàng trai nhìn bạn, khiến bạn cảm thấy như mình đang được vầng sáng dịu dàng nhất cuộc đời bao bọc...

Hắn vẫn rất muốn giữ anh lại, nhưng không thể.

Hắn nợ ba trăm triệu người dân thường vô tội và mấy vạn chiến sĩ đã chết lúc cứ điểm Redrick bị diệt vong một câu trả lời.

Corson từ tốn đứng dậy, động tác đơn giản dường như tốn hết sức lực của hắn, hắn nói: "Tôi về trước đây ——" Nói được nửa chừng, đột nhiên bộ đàm trên cổ tay phát ra tia sáng màu đỏ chói mắt.

Sắc mặt Corson thay đổi, sự kinh hoàng thoáng vụt qua đôi mắt hắn, sau đó lập tức bị nỗi thất vọng xót xa bao trùm.. Cuối cùng chỉ còn lại nỗi thống khổ sâu không thấy đáy.

Hắn không cần phải đợi một tháng sau mới đưa ra lựa chọn.

Bởi vì người này lại phản bội hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #hethong