Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

★ Chương 68 ★


★ Chương 68 ★

"Tháng ngày huấn luyện"

Mệnh lệnh này khiến Diệp Minh vô cùng lúng túng, thế nhưng thân là một người lính, hẳn phải phục tùng mệnh lệnh, chứ không phải kiếm cớ cho mình trước mặt trưởng quan, anh chật vật tránh khỏi tầm mắt của Corson, cắn môi cất giọng khàn khàn: "Xin lỗi."

Corson cụp mi mắt chăm chú nhìn anh, trong mắt không có chút tâm tình nào là thương tiếc, chỉ có sự lạnh lùng.

Hắn từng ảo tưởng vô số lần rằng lần đầu tiên bên người này sẽ như thế nào, lúc đó hắn đã tưởng tượng rất nhiều, như kẻ ngốc không ngừng nghĩ xem làm thế nào mới có thể thật dịu dàng lãng mạn, mang tới hồi ức đẹp đẽ khó quên nhất.. chỉ là không ngờ sẽ như bây giờ.

Hắn còn chưa kịp thực hiện lời hứa bên y cả đời, đã chia lìa như vậy.

Sao lại chọn cách ra đi dằn vặt hắn như vậy? Có lẽ trong lòng ngoài thù hận ra.. còn có nỗi không cam lòng không ngừng gào thét..

Khiến hắn muốn giữ lấy người này.

Hắn từng yêu y bao nhiêu, lúc này đây lại hận bấy nhiêu.

Corson liếc nhìn Diệp Minh một chút, lạnh lùng ra lệnh: "Muốn trở thành một chiến sĩ đạt yêu cầu, ngoài học cách phục tùng mệnh lệnh ra, cũng phải có thực lực mạnh mẽ, xem ra để cậu làm lính cần vụ cho tôi lại khiến cậu trở nên lười biếng.. Sau này mỗi buổi chiều cậu tới chỗ Brod nhận huấn luyện đi, tôi nghĩ chắc cậu ta sẽ không keo kiệt chỉ dạy cho cậu đâu."

Diệp Minh nói: "Vâng."

Trước đây lúc anh và Brod bên nhau, đều là anh chỉ dạy cho Brod, không ngờ có một ngày phong thủy luân chuyển, thế mà lại có lúc Brod chỉ dạy lại anh.. Chỉ tiếc là hiện tại anh không thể bộc lộ thực lực hơn Cavan.

Corson xoay người trở lại bàn, hờ hững cất tiếng: "Giờ cậu đi đi."

Diệp Minh chật vật bò dậy từ dưới đất, từ từ mặc quần áo tử tế, anh cảm thấy đôi chân mình hơi run lên, thế nhưng hiển nhiên Corson không có ý định cho anh thời gian nghỉ ngơi, không thể làm gì hơn là xoay người đi tới sân huấn luyện tìm Brod.

Corson nhìn Diệp Minh rời đi, bờ môi mỏng khẽ mím lại, ánh mắt u ám sâu sắc, dường như có vô vàn tâm tình phức tạp ẩn chứa trong đó.

...

Diệp Minh đi về phía Brod, dọc đường đi gương mặt trông rất đau khổ.

【Diệp Minh: Em thà để Corson tiếp tục dằn vặt em...】

【Diệp Minh: Xin hãy để ảnh dằn vặt em tiếp đi! Đừng bắt em đi tìm Brod!】

【888: ............】

【Diệp Minh: Uhuhuhu sao ảnh có thể tàn nhẫn như vậy...】

【888: Cậu im đi, không muốn huấn luyện thì cứ nói thẳng!】

【Diệp Minh: QAQ】

888 thầm nghĩ không biết vì sao tên dở người này trước đây có thể ở trong quân đội, làm binh sĩ ưu tú ở đó lâu như vậy mà không thay đổi bản chất ham ăn làm biếng một chút nào, 888 đã chịu quá đủ mỗi lần trước khi bắt đầu huấn luyện anh la lối khóc lóc om sòm rồi!

Brod ở sân huấn luyện nhận được tin tức của Corson, Corson bảo cậu ta phụ trách huấn luyện đồng thời giám sát Diệp Minh, vừa nghĩ tới việc Diệp Minh sắp tới tìm mình báo cáo, trong mắt Brod toát lên sự hung tàn, nắm đấm trong tay siết lại phát ra tiếng vang răng rắc.

Cậu nghe mệnh lệnh Corson tạm thời không thể giết chết Diệp Minh, cũng không thể vạch trần thân phận của anh, nhưng nếu Diệp Minh muốn giả vờ làm một binh lính cấp thấp, vậy thì để anh thử đãi ngộ của binh lính cấp thấp là được rồi, trong quân đội có cách để xử lý binh sĩ cấp thấp, để anh phải nếm trái đắng mà không thể nói gì.

Brod gọi người thân tín của mình là Kunk tới, phân phó: "Lát nữa sẽ có người mới tới chỗ tôi báo danh, cậu dẫn mấy người đi gặp mặt cậu ta, cho cậu ta biết đội đặc chiến chúng ta không phải kẻ gà mờ nào cũng có thể vào."

Kunk liền hiểu ý Brod, xem ra Brod không ưa người mới tới, đây là ý muốn ra oai phủ đầu, bèn vội vàng hỏi: "Chúng tôi có thể làm tới mức nào?"

Khóe môi Brod cong lên, nở nụ cười gằn: "Không được chết, nhưng không làm trái với quân kỷ là được rồi."

Vẻ mặt Kunk trở nên nghiêm túc, như vậy thì không gian hành động quá lớn rồi! Không được chết nhưng có thể làm cho sống không bằng chết mà, người này sao lại đắc tội với đại tá Brod vậy? Đây vẫn là lần đầu tiên Kunk thấy đại tá Brod dùng thủ đoạn như vậy với một người mới, chẳng lẽ có ân oán cừu thù?

Dù sao trước đây Brod chưa từng phân phó họ làm chuyện này, mặc dù đó là một người nghiêm khắc, nhưng chưa từng lấy việc công trả thù tư.

Trong lòng Kunk ngập nỗi nghi hoặc đi tới, hết sức tò mò không biết sẽ là người thế nào.

Diệp Minh đi tới sân huấn luyện, trong lòng thấy khổ sở.

【Diệp Minh: Cuộc đời vốn thê thảm như vậy đấy, lúc Thượng Đế đóng cánh cửa của bạn lại, cũng không quên giúp bạn đóng cửa sổ, thực ra bây giờ em chỉ muốn say giấc nồng.. uhuhu..】

【888: Đi đi, cậu lính dũng cảm, dù sao cũng không đau.】

【Diệp Minh: Thế nhưng sẽ hao thể lực mà? Em mệt thật đấy, dù sao ban nãy cũng mới tiến hành vận động yêu thương kịch liệt, em cần được nghỉ ngơi.】

【888: Nếu đã không thể trốn tránh, không bằng chết sớm siêu sinh sớm.】

【Diệp Minh: Nhưng mà em đói, em buồn ngủ...】

【888 trầm mặc hồi lâu: Bởi mới nói, sao lúc đó cậu lại phải chạy chứ? Sao lúc chạy đi còn mang theo cơ mật chứ?】

【Diệp Minh: .........】

【888: Cửa hàng hệ thống vạn năng đủ vạn vật, chỉ là không bán thuốc hối hận, nhưng không nên nhụt chí, tôi sẽ kiến nghị với chủ hệ thống, nói không chừng sau này còn có thể tung ra sản phẩm này. Cậu cố gắng kiếm tiền, thuốc hối hận chờ cậu tới mua, tiền lương và phần trăm hoa hồng của bọn tôi đều dựa vào cậu, cậu là giỏi nhất.】

【Diệp Minh: .......】 Anh không muốn nói chuyện nữa đâu!

【888: Hahaha cố lên!】Cuối cùng cũng yên tĩnh rồi.

Diệp Minh trưng bản mặt anh dũng hy sinh đi gõ cửa, đợi một lúc được cho phép, sau đó mới đẩy cửa đi vào.

Brod an vị bên cạnh sân huấn luyện, đôi mắt xanh lam lạnh lẽo nhìn Diệp Minh.

Đôi chân Diệp Minh vẫn còn hơi nhũn ra, nhưng anh cố gắng không để bản thân lộ ra điều gì dị thường, khép chân lại đứng nghiêm giơ tay chào: "Hạ sĩ Cavan tuân mệnh tới báo cáo trưởng quan!"

Ánh mắt Brod nghiền ngẫm từ đầu tới chân Diệp Minh, lạnh lùng nói: "Cậu là người được nguyên soái sắp xếp tới, nhất định tôi sẽ huấn luyện cậu cho thật tốt, thế nhưng tôi huấn luyện rất nghiêm ngặt, hơn nữa không thích bị kể khổ, cậu có thể chấp nhận không? Nếu không thể, tôi sẽ bảo nguyên soái để người khác dẫn dắt cậu."

Diệp Minh lớn tiếng nói: "Tôi có thể!"

Nếu Brod thật sự nói với Corson rằng anh không thể chịu được huấn luyện nghiêm ngặt, nhất định Corson sẽ lập tức điều anh trở về, bởi vậy nên anh không còn lựa chọn nào khác.. Hơn nữa thân là một người lính, chấp nhận huấn luyện là điều đương nhiên, có gian khổ đến mấy cũng không là gì, chỉ có binh lính đủ mạnh mới có thể chiến đấu với dị thú!

Brod gật đầu: "Tốt lắm. Nhưng bởi cậu là người mới tới, tôi không nắm rõ tình huống của cậu, trước mặt cậu đi thử mấy chiêu với cấp dưới của tôi đi, để tôi xem trình độ của cậu một chút."

Diệp Minh nói: "Rõ!"

Nhóm Kunk đang làm nóng người đợi sẵn trên thao trường, đến khi thấy rõ Diệp Minh, ánh mắt ai nấy đều có vẻ khinh bỉ, còn tưởng rằng đại tá Brod đặc biệt giao kẻ ba đầu sáu tay nào đó cho họ xử lý, hóa ra chỉ là một thanh niên bình thường, thể trạng cũng không được coi là cường tráng, trông còn có vẻ hơi thanh tú.

Trong quân đội, kiểu người hình thể hơi gầy này thoạt nhìn không có bất cứ lực uy hiếp nào.

Diệp Minh cũng ngưng mắt nhìn mấy người đàn ông to cao trước mặt, ngoài người cầm đầu là Kunk anh đã biết ra, anh không nhận ra ai cả. Trước đây Kunk chính là thủ hạ của Brod, là một chiến sĩ mạnh mẽ tố chất thân thể cấp A, tính cách hung hăng hiếu chiến.

Dù rằng cậu ra rất lợi hại, nhưng không khó để trừng trị, nhưng đó là đối với tố chất thân thể của Harvey.. Còn đối với Cavan mà nói, Kunk là một nhân vật mạnh mẽ anh không thể chiến thắng, cậu ta chỉ cần bóp tay một cái cũng đủ bóp chết anh, Brod bảo Kunk tới thăm dò anh, đúng là dùng dao mổ trâu giết gà.

Trong lòng Diệp Minh mơ hồ cảm thấy không ổn, thân phận của anh bây giờ là Cavan, không thể đánh bại Kunk, chỉ là đang cân nhắc xem làm thế nào để thua một cách tự nhiên nhất.

Bên kia Kunk siết tay thành nắm đấm phát ra tiếng răng rắc, cậu ta đã đứng dậy, nhếch môi nở nụ cười: "Nhóc con, tưởng vào đội của bọn tao mà dễ à, đầu tiên phải qua cửa ải của bọn tao, tao cũng không bắt nạt mày, để từng đứa từng đứa một lên, tao là người đầu tiên, nhớ kỹ tên tao là Kunk."

Diệp Minh nghe vậy cuối cùng sắc mặt cũng thay đổi, chẳng lẽ bọn họ muốn luân phiên đánh nhau? Anh mím môi, ánh mắt nghiêm túc.

Nếu Kunk dám đánh ngay trước mặt Brod, như vậy nhất định đã được Brod ngầm đồng ý, quả nhiên hôm nay không dễ dàng như vậy, nếu anh không thể kiên trì chịu đựng trước đám người của Kunk, nhất định Brod sẽ nghĩ cách để trả anh về cho Corson, xem ra cậu ta không muốn chấp nhận một 'newbie' đi cửa sau như anh, nghĩ trăm phương ngàn kể để anh biết khó mà lui.

Vóc người Kunk cao lớn, phải cao tới hơn 2m, đầu trọc lốc, ánh mắt hung tàn, "Tao cũng không chiếm tiện nghi của mày, mày lên trước đi."

Diệp Minh cân nhắc tới thực lực của Cavan, dưới tình huống đã bảo lưu sức khỏe, đột nhiên nhảy lên đấm về phía Kunk!

Kunk còn không động đậy, đứng trên cao nhìn Diệp Minh gầy yếu, chỉ dùng một tay là đã đấm văng anh ra ngoài! Sau đó nhanh chân chạy tới, sức mạnh khổng lồ khiến mỗi bước chạy nặng cả ngàn cân, giống như đất rung núi chuyển.

Diệp Minh biến sắc, nếu như bị đánh trúng, anh không bị chết thì cũng mất nửa cái mạng, vội vàng lăn trên đất tránh né đòn tấn công của Kunk, đôi chân khuỵu xuống từ trên mặt đất nhảy lên. Anh không thể đọ sức với Kunk, chỉ có thể dựa vào động tác linh hoạt để tránh né.

Kunk đánh mấy quyền liên tục mà không trúng Diệp Minh, mỉa mai một tiếng: "Con chuột, mày chỉ biết trốn tránh thôi à?"

Sắc mặt Diệp Minh sắc bệch, trong lúc ẩn giấu sức mạnh thì anh không phải đối thủ của Kunk, chỉ tránh né thôi cũng vô cùng chật vật, tuy rằng Kunk to cao, nhưng động tác rất nhanh nhạy, Diệp Minh vụng về né tránh.. Anh vừa bị Corson xâm phạm, cơ thể vẫn chưa khỏe hẳn, chỉ một động tác tránh né thôi nơi xấu hổ lại truyền tới cảm giác đau đớn, cuối cùng chân hơi khựng lại, bị Kunk đấm một quyền lên vai văng đi rất xa.

Cú đấm kia khiến Diệp Minh cảm thấy xương cốt như bị đập nát, mồ hôi lạnh chảy dòng trên trán, nhưng anh chưa kịp phản ứng lại, Kunk đã lao tới lần thứ hai! Diệp Minh chật vật tránh né, thế nhưng Kunk càng đánh càng hăng, sau mấy hiệp, cuối cùng Diệp Minh yếu thế nằm bị động chịu đòn!

Mỗi một cú đấm của Kunk giáng xuống người Diệp Minh, tuy rằng không đánh vào nơi chí mạng, nhưng khiến bắp thịt đau đớn không thôi! Chưa đầy mấy phút, Diệp Minh đã quỳ rạp dưới đất không thể nhúc nhích, trong miệng nồng mùi máu tanh, thở hổn hển.

Diệp Minh ngẩng đầu lên, trông thấy Kunk khoanh tay ôm ngực đứng trước mặt mình, khinh bỉ nói: "Còn muốn tiếp tục nữa không? Bây giờ lui vẫn còn kịp đấy, chỗ bọn tao chưa từng nhận newbie như vậy."

Diệp Minh cắn răng, sao anh có thể từ bỏ như vậy? Vất vả lắm anh mới thoát khỏi sự khống chế của Hicks, quay trở lại liên bang nhân loại, trước khi hoàn thành tâm nguyện, anh sẽ không dễ dàng chết đi, cũng sẽ không dễ dàng từ bỏ.

Anh gằn từng chữ: "Tôi còn có thể tiếp tục."

Kunk cười lạnh một tiếng liếc mắt nhìn anh, lại giáng một nắm đấm xuống!

...

Diệp Minh không biết đây là lần thứ bao nhiêu mình bị đánh, người trước mặt cũng đã thay đổi mấy lần, anh cảm thấy có lẽ xương sườn mình đã gãy hai, ba cái, ho ra một búng máu, cơ thể không nơi nào là không đau.

Sau khi Kunk dừng tay, thủ hạ của cậu ta bắt đầu tới đây lần lượt so chiêu với Diệp Minh, trên thực tế, sau đó anh không còn bất cứ sức mạnh nào, chỉ là một bao cát cho người ta chà đạp, nhưng điều duy nhất anh vẫn còn nhớ là không thể ngã xuống, phải tiếp tục đứng lên.

Anh không thể để bị đuổi đi như vậy.

Trước đó anh chịu dằn vặt ở chỗ của Hicks, khiến cho dù bây giờ phải chịu thương thế như vậy, nhưng anh vẫn có thể duy trì sự tỉnh táo khống chế mình, dù chân có bị gãy, thì anh vẫn có thể đứng lên!

Diệp Minh cúi đầu ho khan mấy tiếng, một lần nữa từ dưới đất bò dạy, đột nhiên anh thấy một đôi ủng chiến màu đen dừng lại trước mặt mình, anh ngẩng đầu lên, liền trông thấy Brod lạnh mặt đứng ở đó.

Diệp Minh ôm cánh tay đã bị trật khớp của mình, từ từ đứng thẳng người, khàn giọng nói: "Trưởng quan!"

Brod nhếch khóe môi, như cười như không nhìn anh, nói: "Cậu đủ tiêu chuẩn, bắt đầu từ mai, mỗi buổi chiều phải tới chỗ tôi chấp nhận huấn luyện, bây giờ đi trị liệu một chút đi."

Diệp Minh nghe thấy Brod đồng ý giữ mình lại, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, "Rõ!" Sau đó liền nhắm mắt rơi vào hôn mê bất tỉnh.

Brod căm hận nhìn Diệp Minh ngất đi.

Ban nãy Brod vẫn đứng một bên nhìn, cậu hiểu rõ thực lực của Diệp Minh, mấy người lính kia vốn không phải đối thủ của anh, nhưng anh thà để bị đánh thành ra như vậy, cũng không chịu để lộ thân phận thật của mình.

Đối với người này mà nói, anh ta chỉ tuân thủ mệnh lệnh của Hicks, lúc trước anh có thể lấy vô số máu tươi con người làm hòn đá kê chân, bây giờ làm lại một lần nữa, anh vẫn có thể không sợ chết xông lên.

Từ một ý nghĩa nào đó, anh đúng là một chiến sĩ kiên cường đạt chuẩn, chỉ tiếc là đối tượng anh thần phục, lại là kẻ địch của nhân loại.

Brod siết tay thành nắm đấm, cậu nghĩ tới chuyện trước kia, nhớ tới bản thân từng có mắt không tròng, và người em trai vô tội đã chết đi...

Lúc đám cảm nhiễm giả này chưa bị lộ, ai nấy đều ngụy trang như một con người, để con người tín nhiệm họ, yêu thương họ, coi họ như đồng loại của mình.. Sau đó lúc Hicks cần, họ sẽ để lộ răng nanh.

Tất cả cảm nhiễm giả đều đáng chết!

...

Lúc Diệp Minh tỉnh lại, anh phát hiện mình đang nằm trong phòng trị liệu, với kỹ thuật trị liệu tái sinh hiện tại, gãy xương không phải thương tích gì nghiêm trọng, chỉ còn hơi thở thì vẫn có thể cứu sống.

Bác sĩ ngồi bên cạnh thấy anh tỉnh lại, kiểm tra ghi chép trên tay, nói với anh: "Tỉnh rồi thì đi đi, bây giờ chiến sự căng thẳng, đừng chiếm dụng tài nguyên chữa bệnh."

Diệp Minh nói tiếng cảm ơn, từ trên giường bệnh đi xuống, đổi trang phục quay trở về ký túc xá của mình.

Dù rằng vô cùng mệt mỏi, nhưng anh vẫn đặt đồng hồ báo thức, đảm bảo sáng hôm sau mình có thể tỉnh dậy đúng giờ, dù là Corson hay Brod đều không có ý định cho anh nghỉ, mà anh cũng không thể xin nghỉ vì chút thương tích đó.

Bởi vì về muộn nên Diệp Minh chỉ ngủ hai, ba tiếng, sáng hôm sau phải buộc bản thân thức dậy.

Corson không hỏi Diệp Minh tình hình huấn luyện, cũng không tiếp tục xâm phạm Diệp Minh, chỉ sắp xếp Diệp Minh làm việc như bình thường, dường như không thèm để ý tới anh.

Mỗi ngày buổi sáng Diệp Minh ở bên cạnh Corson hầu hạ, buổi chiều thì tới chỗ Brod chấp nhận huấn luyện.

Brod lên kế hoạch vô cùng nghiêm khắc với Diệp Minh, hầu như đã tới cực hạn, mỗi ngày đến tối muộn Diệp Minh mới có thể hoàn thành, nhưng chưa từng kêu khổ sở hay mệt mỏi, dù có vất vả tới đâu cũng phải kiên trì, anh không thể để Brod có cơ hội đá mình ra khỏi đây.

Diệp Minh thường xuyên thấy Brod ở sân huấn luyện, nhưng dường như chưa bao giờ Brod cười, cả người bao phủ bởi luồng không khí lạnh như băng.

Điều này khiến Diệp Minh cảm thấy vô cùng khổ sở, kể từ khi anh trở lại, chỉ thấy một Brod lạnh lùng như vậy, chứ không phải chàng trai thi thoảng sẽ nở nụ cười tươi rói với ánh mắt ấm áp.

Cứ điểm Redrick bị hủy diệt cùng em trai khiến Brod vô cùng đau buồn, suy cho cùng vẫn thay đổi cậu ấy.

Cứ như vậy một thời gian, Corson lại một lần nữa gọi Diệp Minh tới trước mặt mình, nhấc mắt lên nhìn anh, cất giọng trầm thấp: "Hạ sĩ Cavan, báo cáo với tôi thành quả huấn luyện suốt khoảng thời gian qua đi."

Diệp Minh đứng nghiêm, cất cao giọng nói: "Báo cáo trưởng quan, kiểm tra thể chất tôi tăng lên nửa cấp, nay đã là C+."

Ngón tay Corson nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, trên gương mặt không thể hiện biểu cảm gì, không khen ngợi cũng không khinh thường, dường như dù thành tích của Diệp Minh thế nào cũng không thu hút được sự chú ý của hắn, căn bản không đáng nhắc tới.

Hắn hờ hững liếc nhìn Diệp Minh: "Chỉ là thực lực cấp C, còn thiếu rất nhiều tư cách mới có thể ra chiến trường giết địch, cậu cần phải cố gắng hơn nữa... Đồng thời làm lính cần vụ của tôi, cũng yêu cầu cải thiện nhiều hơn nữa, mới có thể phục vụ tôi tốt hơn."

Nói đoạn hắn đặt một chiếc hộp lên mặt bàn, hờ hững ra lệnh: "Dùng cái này."

Diệp Minh nghi ngờ nhìn chiếc hộp màu đen ở trước mặt, nghe lệnh hắn cầm lên, nhưng chỉ vừa mở ra liếc nhìn, sắc mặt liền thay đổi, không thể tin Corson có thể lấy thứ này ra.

Anh dùng sức siết chặt chiếc hộp trong tay, chần chừ trong chốc lát, cuối cùng đứng lên cầm đồ vật xoay người đi ra ngoài.

Thân là một người lính, phục vụ mệnh lệnh là thiên chức của anh, dù mệnh lệnh này có quá phận tới đâu anh cũng không thể vi phạm... Càng không nói, nếu vi phạm mệnh lệnh sẽ bị đuổi ra ngoài, Corson chắc chắn sẽ không khoan dung cho một thuộc hạ không nghe lời.

Nhưng Diệp Minh còn chưa đi được hai bước, đã nghe thấy giọng nói lạnh như băng của Corson truyền từ sau lưng tới.

"Tôi đã cho phép cậu đi chưa?" Corson nói.

Cơ thể Diệp Minh cứng đờ, anh xoay người, vẻ mặt luống cuống. Không đi, chẳng lẽ phải sử dụng ngay trước mặt Corson? Vừa nghĩ tới điều này, gương mặt Diệp Minh liền đỏ bừng lên.

Ánh mắt Corson không hề mang theo hơi ấm, lạnh lùng nói: "Đứng ngay trước mặt tôi, để tôi nhìn cho rõ ràng, bắt đầu từ bây giờ đi."

Ánh mắt Diệp Minh vừa sợ hãi vừa lúng túng, gương mặt đỏ như muốn tích ra máu, bờ môi trắng bệch, nhưng cuối cùng anh cũng không cãi mệnh lệnh, đôi tay thoáng run rẩy, từ từ đặt chiếc hộp xuống mặt đất, sau đó cởi thắt lưng, xoay lưng về phía Corson, quỳ một gối xuống mặt đất.

...

Corson ngồi ở đó, mặt không cảm xúc nhìn Diệp Minh.

Đôi tai chàng trai đỏ bừng, hiển nhiên cảm thấy vô cùng nhục nhã và bất an, nhưng lại không thể không khuất phục trước mệnh lệnh.. Khiến người ta không khỏi cảm thấy thương tiếc, khiến người ta cảm thấy đối xử với cậu như vậy là hành động quá đáng và không đúng đắn.

Đồng tử mắt Corson tối đi, từ từ hằn lên sự căm hận, cũng không biết là hận người ở trước mắt, hay là hận người mình từng yêu tha thiết.

Dù chuyện đã tới nước này, nhưng hắn vẫn không thể nào quên những rung động mà người này mang tới.

Tại sao, trông mi như một con người, tại sao, mi biểu hiện như một con người...

Trước kia ta hạ lệnh giải quyết những cảm nhiễm giả kia, ta chỉ thấy thống khổ và bất lực, chứng kiến những người lính kia mất đi người thân của mình, họ không tin người mình yêu chỉ là dã thú bọc lốt con người, ánh mắt đau đớn không muốn sống của họ khắc sâu vào trong lòng ta, dằn vặt ta như một tội nghiệt, nhưng vì thắng lợi chiến tranh, ta không thể không đưa ra quyết định như vậy.

Mà lúc ta tự tay ban bố lệnh truy sát mi, lúc một lần nữa phải đối mặt với mi... cuối cùng ta cũng hiểu được cảm giác của họ khi ấy, so với những nỗi đau trước kia còn sâu sắc hơn gấp ngàn vạn lần, trong lòng như có một âm thanh ác ma, không ngừng đầu độc, lừa dối ta, cố gắng khiến ta dao động.

Corson hít sâu một hơi, vất vả lắm mới có thể gạt bỏ những suy nghĩ không nên tiếp tục tồn tại.

Dù ta có yêu mi thì sao, thì cũng không thể thay đổi những chuyện này.

Tuy rằng chỉ là một động tác ngắn ngủi, nhưng Diệp Minh lại cảm thấy thời gian dài đằng đẵng, bởi tự tay làm khiến anh cảm thấy xấu hổ gấp bội, giống như bản thân chỉ là một vật phẩm hoặc một tên đầy tớ, một kẻ không có tôn nghiêm.

Thân là con người, hẳn sẽ căm ghét khi bị đối xử như vậy, mà chính anh cũng cảm thấy căm ghét, có lẽ từ đáy lòng anh cho rằng mình là một con người...

Thế nhưng Diệp Minh hiểu rất rõ, với anh mà nói, những tình cảm này thật bất thường, từ đáy lòng mỗi một cảm nhiễm giả đều cho rằng mình là thành viên dị thú, anh không có tình cảm này, đáng lẽ anh phải cảm thấy phẫn nộ và thù hận, nhưng sao anh lại cảm thấy khác chứ?

Thứ cảm xúc mãnh liệt của con người kia, bắt đầu xuất hiện kể từ lần đầu tiên anh thoát khỏi sự khống chế của Hick vào ba năm trước, cảm giác này bắt đầu không ngừng tăng lên, giống như có thứ gì đó đang thức tỉnh, dù đã trải qua ba năm dằn vặt đáng sợ, cũng không làm anh khuất phục, bản tính nhân loại vẫn chiếm thế thượng phong.

Anh phải là một con người, mới đúng chứ..

Diệp Minh đau đớn nhắm mắt lại, anh từ dưới đất đứng dậy mặc quần áo tử tế, sau đó xoay người đối mặt với Corson một lần nữa, cố gắng dằn cảm xúc bí bách phức tạp trong lòng xuống, đợi Corson dặn dò.

Corson nhìn thấy đôi mắt Diệp Minh, đôi mắt tím sâu thẳm đẹp tựa sắc violet, nỗi bi thương khổ đau hằn rõ ràng như vậy, đôi mắt này.. thậm chí khiến hắn nhớ tới người kia.. Đây đúng là tên lừa đảo tài trí, giỏi ngụy trang nhất mà hắn từng thấy.

Bởi vậy nên y đã lừa dối tất cả mọi người.

Corson thu hồi tầm mắt, hắn không muốn nhìn tiếp, sợ như vậy sẽ làm dao động trái tim mình. Thân là nguyên soái quân bộ, đảm đương cứ điểm Mulho, thậm chí là sự tồn vong của toàn thể nhân loại, tuyệt đối không được mềm lòng, bởi vì cái giá phải trải sẽ rất đắt, không chỉ là sinh mệnh một mình hắn, mà còn của rất nhiều người.

Hắn không để ý tới sinh mệnh của mình, nhưng hắn cần phải chịu trách nhiệm cho nhiều người khác.

Corson không dặn dò Diệp Minh nên làm gì nữa, chỉ nói: "Cậu đi xuống đi."

Diệp Minh cụp mắt nói: "Rõ, thưa trưởng quan."

Nói đoạn cũng cung kính lùi bước, đứng đó đợi nghe lệnh.

Chỉ có điều vừa bước được vài bước, Diệp Minh đã cảm thấy rất chật vật, không phải đau đớn tới nhường nào, mà có cảm giác không quen đồng thời chịu nhục nhã, như không ngừng nhắc nhở anh đang phải chịu đựng điều gì.

...

Diệp Minh đứng mấy tiếng, buổi trưa tới căng tin dùng bữa.

Lúc đi ra ngoài, anh rất muốn lấy cái thứ đồ chết tiệt kia ra, nhưng nghĩ tới việc Corson chưa nói anh được phép lấy, chỉ có thể chịu đựng. Buổi chiều, nhất định Diệp Minh phải tới chỗ Brod chịu huấn luyện, trong lòng khó xử đấu tranh không thôi, cuối cùng vẫn đi tới.

Thân là một người lính, chẳng lẽ một chút khó khăn chướng ngại cũng không thể chịu đựng được? Như vậy chẳng phải Brod càng có lý do đánh đuổi anh đi hay sao?

Diệp Minh khẽ cắn răng, anh nhất định phải tiếp tục kiên trì!

Hôm nay Brod sắp xếp cho anh chiến đấu, lúc chạy phải mang theo vật nặng mô phỏng máy chiến đấu, tuy rằng những hạng mục huấn luyện này không phải lần đầu tiên, nhưng hôm nay càng vất vả hơn, động tác cũng không nhạy bén như trước.

Đối tượng chiến đấu cùng anh vẫn là Kunk, ngoại trừ ngày đầu tiên, Kunk không còn đánh Diệp Minh dồn vào chỗ chết, thế nhưng vẫn ra tay tàn nhẫn như trước, khiến Diệp Minh khổ sở không thôi, ban nãy anh ta dùng một cước đá văng Diệp Minh ra, sau đó dẫm lên ngực anh, cười lạnh nói: "Con chuột, hôm nay say rồi à? Sao bước đi cũng không vững thế?"

Diệp Minh ho khan mấy tiếng, lau máu bên khóe môi, quật cường nhìn Kunk, thật lòng nói: "Tôi không uống rượu."

Kunk sửng sốt một chút, lập tức không nhịn được mà phá lên cười, nói: "Không uống say thì lên đi, để tao xem rốt cuộc mày bị làm sao, sao càng ngày càng tệ hại thế!"

Sau đó Diệp Minh lại bị đánh.

Sau khi bị đánh phải chạy bộ mang theo vật nặng, Diệp Minh nhếch môi, dù rằng đứng không vững, nhưng anh vẫn phải cắn răng tiếp tục chạy, chỉ có điều lộ trình bình thường mất hai tiếng là có thể chạy xong, lần này anh chạy ròng rã bốn tiếng.

Đợi đến khi chạy xong rồi, anh vẫn luôn cố gắng cuối cùng cũng có thể thả lỏng, thở phì phò rồi mới ngã xuống đất, trên gương mặt đỏ ửng một cách bất thường.

【Diệp Minh: Em đã là một chú chó chết, đừng gọi em, để em yên tĩnh.】

【888: ...........】

【Diệp Minh: Cảm giác này quá đau đớn, em không chịu nổi uhuhuhu】

【Diệp Minh: Em không muốn huấn luyện nữa, không muốn dậy sớm, để em là đồ bỏ đi không phân tranh với đời không được à QAQ】

【888: ...........】

Nói thì nói vậy, nhưng nghĩ tới exp bản thân bị đóng băng, Diệp Minh nằm một lúc, cuối cùng vẫn chật vật bò dậy đi về ký túc xá của mình.

Bởi vì không được Corson cho phép, nên trừ những lúc cần thiết ra, Diệp Minh vẫn phải mang theo đồ Corson đưa, điều này khiến công việc anh vốn có thể cố gắng khó khăn hơn gấp bội, lại không được nghỉ ngơi đầy đủ, khí sắc càng ngày càng tệ.

Nhưng vất vả tới đâu, trời còn chưa sáng anh đã tới đợi trước cửa phòng Corson.

Corson liếc mắt nhìn Diệp Minh, mới có mấy ngày mà vành mắt của chàng trai trước mắt càng ngày càng đen, dù anh vẫn cố gắng duy trì tư thái quân đội, nhưng cơ thể gầy gò vẫn hơi lảo đảo.

Khoảng thời gian này nhất cử nhất động của Diệp Minh đều được hắn và Brod giám sát, Diệp Minh vẫn biểu hiện vô cùng an phận, cho dù lúc không có người, cũng không xảy ra bất cứ chuyện gì.

Diệp Minh chịu đựng cả một buổi sáng, vừa nghĩ tới việc chiều phải đi huấn luyện, nhất thời cảm thấy chẳng thiết sống nữa.

Có lẽ Brod đã chú ý tới biểu hiện dị thường của Diệp Minh, nên đổi trò hành hạ, cuối cùng để Diệp Minh chạy xong năm vạn mét rồi trở về.

Hai chân Diệp Minh cột bao cát, chạy vô cùng tốn sức.

【Diệp Minh: Không chạy nữa, người ta không chạy nổi!】

【888: Thân là một người lính....】

【Diệp Minh: Ban nãy anh bảo Corson tới xem em! Cuối cùng ảnh cũng chịu tới xem em, cái tên nhẫn tâm vô lại này, giờ mới chịu tới xem người ta, người ta ngất đi cho hắn xem!】

Corson đứng trong phòng quản lý trên sân huấn luyện, bởi vì có Brod ở đây nên hắn rất yên tâm, mỗi ngày Brod đều báo cáo tình huống của Diệp Minh cho hắn, cậu ta nói Diệp Minh biểu hiện rất kiên nhẫn, cho dù có làm khó tới đâu nhưng anh vẫn cố gắng chịu đựng.

Thế nhưng Brod cũng hiểu rõ trong lòng, Diệp Minh tuyệt đối sẽ không từ bỏ, để có thể ở lại mà anh sẽ không chừa bất cứ thủ đoạn nào.

Corson vốn không định tới, hắn tin Brod có thể xử lý tốt, nhưng mỗi ngày Diệp Minh đều xuất hiện trước mặt hắn, những thứ đã từng bị lãng quên đi không ngừng chiếm cứ tâm lý hắn..

Corson không thể khống chế mà nhớ tới Diệp Minh, dù cho nhắm mắt lại, trong đầu cũng hiện lên hình bóng Diệp Minh, dung mạo Harvey từng anh tuấn chói mắt, dần trở thành chàng trai bình thường có đôi mắt tím này, nỗi đau không ngừng lan tràn trong lòng hắn..

Cuối cùng Corson quyết định tự mình tới đây xem, tới đây trông thấy bóng hình quen thuộc của Diệp Minh, bóng hình quật cường không chịu thua, chẳng khác nào năm đó, dù cho thương tích chất chồng, cũng sẽ không nản chí, sẽ không bỏ qua mà quyết chí tiến bước.

Đây đều là những phẩm chất mà hắn từng yêu tha thiết.

Hắn nhìn chòng chọc bóng lưng cô liêu chạy phía dưới, chàng trai biểu hiện đã cố gắng hết sức, chạy một lúc nghỉ một lúc, thậm chí không thể coi là chạy, chỉ giống như dịch chuyển về phía trước, mỗi một lần người khác tưởng anh không thể kiên trì được nữa, anh bị ngã lại bò dậy.

Sau đó Diệp Minh lại bị ngã, nhưng lần này, qua hồi lâu mà anh vẫn chưa bò dậy.

Brod chau mày lại: "Chắc là cậu ta ngất xỉu rồi, để tôi đi gọi cậu ta."

Corson giơ tay lên, ánh mắt u ám, ngăn cản động tác của Brod, đoạn nói: "Hôm nay tới đây thôi."

Dứt lời hắn đi về phía Diệp Minh, nhẹ nhàng ôm lấy người anh, đặt lên đầu gối mình, đưa tay vén mái tóc đen rối bời trên trán chàng trai, gương mặt tái nhợt lộ ra.

Chàng trai chau mày, mồ hôi lạnh chảy ròng trên trán, mặt mũi xanh xao nhợt nhạt, có vẻ yếu đuối khiến người ta tiếc thương.

Corson cảm thấy mình không nên mềm lòng, không nên đau lòng, người này đáng phải chịu những điều này, so với sự phản bội của y... so với máu tươi, sinh mệnh mà mọi người phải đánh đổi... căn bản không đáng nhắc tới.

Nhưng hắn vẫn như trước không nhịn được mà đau lòng cho y, dù rằng biết rõ dưới thân thể này chỉ là một con dã thú không có tình cảm, nhưng vẫn không thể khống chế mà bị bề ngoài này mê hoặc, bị mê hoặc từ đôi mắt y.

Ngón tay Corson nhẹ nhàng miết qua bờ môi chàng trai, bờ môi mềm mại vô cùng, khiến người ta muốn yêu thương hôn nó, muốn ôm y vào lòng, đối xử dịu dàng với y.

Nhưng không nên như vậy, hắn không thể tha thứ cho y.

Vĩnh viễn không thể.

Ánh mắt Corson kiềm chế mà đau khổ, mi còn đợi gì nữa.. Sao không nhanh chóng để lộ diện mạo thật sự của mi, nhanh chóng tìm đồng bọn của mi, như vậy ta không phải đấu tranh nữa.

【Bíp, giá trị hắc hóa của Corson -5, giá trị hắc hóa hiện tại là 95.】

Corson nhắm mắt lại, bàn tay ôm vai Diệp Minh từ từ buông ra, lúc chuẩn bị buông y, chợt thấy hàng mi chàng trai rung động, sau đó từ từ mở mắt ra, đôi mắt tím trong veo xuất hiện ngay trước mắt hắn.

Corson ngơ ngác nhìn đôi mắt kia, động tác nhất thời khựng lại.

Tác giả có lời muốn nói.

Tiểu Diệp: Em là một con cá khô đã mất đi giấc mơ.

888: Hahahaha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #hethong