Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

★ Chương 57 ★


Chương 57

"Một ngày của bệnh nhân tâm thần"

Giang Từ bình tĩnh đứng ở đó, tai nghe đã không phát ra âm thanh từ lâu, màn đêm tĩnh lặng như một khu mộ, mà hắn thì bị vây trong khu mộ quạnh hiu không có tiếng động này, bốn bề là màn đêm tăm tối, không có lối ra.

Qua hồi lâu, hắn từ từ giơ tay lên lấy tai nghe đi, nắm chặt trong lòng bàn tay, đưa mắt nhìn người đàn ông đang nằm trên giường.

Vậy nên, đây chính là chân tướng sao?

Giang Từ nhắm mắt lại, tất cả những điều trước kia không thể nghĩ ra đều trở nên rõ ràng, tất cả đều có lý do của nó.

Cha tôi đâm chết người vợ đang mang bầu của người, nhưng ông ấy chạy trốn khỏi sự trừng phạt, không những vậy còn sỉ nhục người, cuối cùng bức người tới con đường cùng.

Người hận cha tôi, nhưng lại không thể khiến ông ấy phải chịu hình phạt thích đáng, lúc đó hẳn là người rất tuyệt vọng đau khổ đúng không.. nên cuối cùng người mới chọn cách này để trả thù ông ấy.

Người không trả thù được kẻ đầu sỏ, nhưng lại để bản thân trở nên độc ác hung tàn, người hận Giang Thịnh, hận tôi, hận chính bản thân người.

Cuối cùng tôi cũng đã rõ nguyên nhân người hận tôi...

Nhưng dẫu có vậy, cuối cùng người vẫn chọn cách buông tay, dù phải trải qua bao đau khổ tủi hờn như vậy, nhưng trong lòng người vẫn giữ được sự thiện lương, dẫu có hận đến thế, nhưng vẫn từ bỏ trả thù.

Người vốn có thể nói rõ chân tướng với tôi, nếu người nói với tôi... nhất định tôi sẽ tin người.

Người có thể chọn cách lợi dụng tình cảm của tôi dành cho người để trả thù Giang Thịnh, để cha con tôi trở mặt thành thù, nhưng cuối cùng người vẫn không làm như vậy.

Người không nói gì, không phải vì không để ý tới tôi, mà bởi quá quan tâm tôi, không muốn tôi trở thành công cụ báo thù của người.

Mà đến lúc này tôi mới hiểu được điều này.

Giang Từ chớp mắt, hắn cảm thấy viền mắt cay cay ươn ướt.

Cha tôi làm tổn thương người, tôi lại tiếp tục làm tổn thương người.. Vậy tôi có tư cách gì để trách người, để níu kéo người chứ? Vốn là tôi nợ người.

Tôi có lỗi với người mới đúng.

【Bíp, giá trị hắc hóa của Giang Từ -10, giá trị hắc hóa hiện tại là 10.】

...

Diệp Minh mở mắt ra trong bóng tối.

【Diệp Minh: Giá trị hắc hóa còn lại không nhiều lắm nhỉ (⊙v⊙)】

【888: Ừ, nhưng mà tôi thấy Giang Từ sắp thả cậu đi rồi, sau đó cậu định làm gì đây.】

【Diệp Minh: Trước mắt giảm một chút, có thể giảm được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, tạm thời đi cũng không sao, cậu ta chỉ cần thời gian để đi xử lý Giang Thịnh trước thôi, với sự cố chấp của cậu ta dành cho em, chắc còn muốn chuộc tội nữa, bởi vậy nên nhất định vẫn còn cơ hội tiếp xúc.】

【888: Hahaha. 】Bởi vậy nên đây là lý do cậu cố ý dung túng cho cậu ta phạm sai lầm à? Biến một người vốn vô tội thành có tội, tuy rằng cũng có một phần nguyên nhân nằm ở cậu ta, nhưng nếu cậu không đổ thêm dầu vào lửa, thì sau khi chân tướng rõ ràng sao có thể dùng "chuộc tội" để hai người quấn lấy nhau, tiếp tục giảm giá trị hắc hóa được.

【Diệp Minh: Thực ra thằng nhóc này cũng rất đáng thương, một bên là người mình yêu sâu đậm, một bên là cha ruột luôn yêu thương mình, thế nhưng người cậu ta yêu là kẻ thù của cậu ta, cha cậu ta lại muốn giết người mà cậu ta yêu nhất, cuộc đời này thảm nhất cũng chỉ đến thế mà thôi, quan hệ mẹ chồng nàng dâu có gắt tới đâu so với chuyện này cũng chỉ là muỗi. Thở-dài.jpg. 】

【888: Thế nên cậu còn đối xử với cậu ta như vậy? Không thông cảm chút nào?】

【Diệp Minh: Đấy là do số nhóc ấy đen... Em chỉ, ờm.. được rồi, đúng là em có lợi dụng nhóc ấy một lần để làm nhiệm vụ, nhưng có phải em bắt cóc nhóc ấy đi đâu, hơn nữa em còn bị nhóc ấy hành hạ đây nè. Oan-ức.jpg.】

【888: ....】

【Diệp Minh: Nhất định em sẽ dùng tình yêu và sự khoan dung để hóa giải khúc mắc trong lòng thằng nhóc! Yêu thương nhóc! 】

【888: ..... 】Hắn chẳng muốn nói gì nữa, chỉ muốn yên lặng.

Sáng sớm Diệp Minh ra khỏi phòng, trông thấy Giang Từ ngồi ở phòng khách đợi mình.

Dường như Giang Từ đã khôi phục lại như bình thường, không nhìn ra được chút thất thố nào, nhưng thực ra trong lòng hắn hoàn toàn không bình tĩnh như ngoài mặt, hắn quyến luyến nhìn Diệp Minh một chút, rồi buông mi che đi những muộn phiền trong mắt mình, đoạn nói: "Tôi đang chờ người ra ăn."

Diệp Minh nhìn hắn một chút, không trả lời, giống như một cái xác không hồn, từ lúc y đến tới nay, càng ngày càng trầm mặc ít lời.

Trong lòng Giang Từ dâng lên nỗi muộn phiền, đây là do hắn làm.. Hắn đã bức một người vô tội, một người yêu thương hắn, một người như cha hắn, thành một các xác lạnh lùng.

Vất vả lắm Diệp Minh mới thoát khỏi cảnh tuyệt vọng khốn khổ, có thể quay trở lại cuộc sống bình thường, nhưng chính hắn lại đẩy y vào tuyệt cảnh như vậy.

Chuyện này tàn nhẫn tới nhường nào.

Trong phòng ăn đã dọn một bữa sáng đơn giản xong, bởi vì không biết khi nào Diệp Minh sẽ ra, nên vẫn còn nóng hổi, Giang Từ kéo Diệp Minh ngồi xuống ghế bên mình, nhìn xoáy sâu vào y, cất giọng trầm thấp, trong đó ẩn chứa nỗi bi ai bất lực, "Ăn cơm đi, ăn xong tôi sẽ để người đi."

Diệp Minh nghe nói vậy, cuối cùng ánh mắt cũng có chút thay đổi, y vừa ngạc nhiên mà lại bất an nhìn Giang Từ, dường như không mấy tin lời hắn nói.

Tối hôm qua Giang Từ đã gọi điện cho Lê Hủ An, hắn không nên tiếp tục ích kỷ giữ Diệp Minh ở lại, hơn nữa bởi vì chuyện cha hắn, chỉ e sắp tới sẽ có phong ba.. Giữ Diệp Minh ở lại chỉ e không phải cách bảo vệ y, lúc này để Diệp Minh bên Lê Hủ An mới là lựa chọn tốt nhất Giang Từ có thể làm.

Trong mắt Giang Từ lóe lên tia nhìn quyết tâm, tôi sẽ không để bất cứ ai làm tổn thương người nữa.. Dù là cha tôi cũng không được.

Nhưng Diệp Minh không biết suy nghĩ trong lòng Giang Từ, y không tin Giang Từ sẽ thật sự để y đi, chỉ trầm mặc dùng bữa sáng. Dần dà y đã quen với những tháng ngày không có hy vọng này, chỉ là có đôi lúc không nhớ nổi bản thân mình là ai, không nhớ được vì sao mình lại thành ra như vậy..

Có lẽ bởi có những ký ức quá đau thương, nên muốn lãng quên đi.

Giang Từ chỉ ăn hai miếng liền bỏ xuống, hắn cũng không có khẩu vị gì, thực ra hắn chỉ muốn nhìn Diệp Minh một chút, ra quyết định buông tay như vậy với hắn mà nói cũng không dễ dàng gì, nhưng vì tùy hứng mà hắn đã phạm quá nhiều sai lầm, không thể cứ tiếp tục sai lầm như vậy được.

Lúc bấy giờ đột nhiên di động đổ chuông, cầm lên nhìn thấy là điện thoại của Giang Thịnh, ánh mắt Giang Từ tối xuống, hắn cũng không có ý định nhận cú điện thoại này, nếu Giang Thịnh nghĩ trăm phương ngàn kế muốn giết Diệp Minh diệt khẩu, nhất định sẽ tìm kiếm cơ hội từ chỗ hắn.

Giang Từ dằn lòng xuống, đang định cất di dộng vào túi áo một lần nữa, chợt thấy Diệp Minh dừng động tác, ánh mắt nhìn chòng chọc điện thoại của hắn, bàn tay cầm thìa khe khẽ run lên.

Giang Từ liếc nhìn di động, thấy trên màn hình hiển thị hai chữ Giang Thịnh, không ổn rồi, hắn bất cẩn quá, đáng lẽ không nên để Diệp Minh nhìn thấy! Chỉ là giờ cất đi đã không còn kịp.

Diệp Minh từ từ ngẩng đầu lên, viền mắt ửng hồng, y chợt nhớ ra vì sao mình lại thành ra như vậy, tại sao y lại bị nhốt ở đây, tất cả là vì Giang Thịnh.

Do gã mà ra cả! Sao mình có thể quên đi được cơ chứ? Tên ác ma kia không chỉ giết chết vợ và con y, còn nhốt y lại hành hạ y, gã cho rằng thay đổi hình dáng thì y không thể nhận ra sao?

Diệp Minh đứng bật dậy, nhìn chòng chọc Giang Từ, trong mắt hằn lên thù hận thấu xương.

Giang Từ nhìn ánh mắt căm hận quen thuộc kia, máu lạnh chạy dọc cơ thể, thân thể thoáng cứng lên, mặc dù cảnh tượng vẫn như trước, nhưng tâm tình nay đã khác rồi, lúc đó hắn chỉ áy náy vì mình đã làm tổn thương người này, bởi vì yêu người.. Nên dù cho người có vứt bỏ mình, cũng không muốn nhìn người biến thành ra như vậy.

Nhưng bây giờ.. Nỗi thống khổ trong lòng đã khuếch đại lên gấp trăm, gấp ngàn lần, y không hề có lỗi với hắn, trước giờ y vốn không hề có lỗi với hắn..

Hắn mới là kẻ phạm sai lầm.

Diệp Minh không biết vì sao Giang Thịnh lại ngồi ở đó ngẩn ra nhìn mình, ánh mắt dường như rất bi thương, nhưng y buộc phải giết người này! Chính gã là ngọn nguồn cho mọi đau khổ của y! Đột nhiên y nắm lấy con dao trên bàn ăn, đâm về phía người đàn ông trước mặt!

Giang Từ nhìn Diệp Minh nắm con dao, bộ dạng hung tợn đâm về phía mình, nhưng không cảm thấy bất ngờ một chút nào.

Nhưng lần này hắn không hề né tránh, ánh mắt tràn đầy thù hận, ánh mắt lạnh lẽo khắc cốt như đóng băng cơ thể hắn, không tài nào động đậy được.

Vậy mới đúng, người nên căm hận tôi mới đúng, chứ không nên bảo vệ tôi, một mình nuốt xuống cừu hận rồi cao chạy xa bay. Có những lúc người nên ích kỷ một chút, đừng ác độc với bản thân, mà nên ác độc với kẻ thù.

Tôi hy vọng người có thể ích kỷ một chút, không cần vì tôi mà chịu đựng những đau khổ kia, vốn không đáng.

Giang Từ cảm thấy lưỡi dao lạnh lẽo đâm vào bụng mình, không cảm thấy đau đớn, mà ngược lại còn có cảm giác như được giải thoát.

Thực ra hắn vẫn sống rất mệt mỏi... Hắn yêu một người không nên yêu, để cha mẹ ruột phải thất vọng vì mình, vất vả lắm mới lừa gạt được bản thân rằng người kia không đáng để yêu, nhưng lúc này lại nhận ra chính cha đẻ mình mới là kẻ gây ra bao sai lầm, người bị hại biến thành kẻ gây hại, biết được sự khác biệt long trời lở đất này.. Hắn muốn lấy lại công đạo cho Diệp Minh, làm như vậy sẽ làm tổn thương người thật lòng yêu thương hắn, nhưng hắn cũng không thể thờ ơ không động lòng.. nếu không hắn khác gì cha mình đâu?

Hắn thực sự rất mệt mỏi.

Nếu tôi chết có thể giải thoát cho người, dường như cũng không tồi.. Tội ác kia để tôi gánh chịu là được rồi.

Giang Từ khẽ ngẩng đầu lên, hắn cười cười, giọng khản đặc, "Muốn giết người, thì nhắm vào ngực, ở đây.. mới đúng."

Hắn giơ một cánh tay khác của Diệp Minh lên, nhẹ nhàng đặt lên vị trí trái tim mình, ở đó truyền tới tiếng trái tim đập trầm ổn.. Ánh mắt bi ai như bị phủ màn sương dày đặc, người xem tôi đã bức người thành bộ dạng gì rồi.. Thân là một bác sĩ, mà đến giết người cũng không biết.

Người như vậy... báo thù thế nào đây?

Để tôi giúp người đi.

【Bíp, giá trị hắc hóa của Giang Từ -2, giá trị hắc hóa hiện tại là 8.】

Diệp Minh nhìn đôi mắt Giang Từ, y sửng sốt.

Sao gã không né tránh, sao lại không né tránh? Lẽ nào đây là một trò lừa đảo mới sao? Đầu óc Diệp Minh hỗn loạn... lảo đảo lui về phía sau một bước, con dao trong tay cũng rút ra, máu tươi từ bụng Giang Từ ồ gạt trào ra, nhuộm đỏ áo quần hắn.

Thế nhưng Giang Từ vẫn như trước không hề động đậy, mà nhìn y thật sâu, trong đôi mắt dường như là tình cảm quyến luyến sâu đậm, lại đan cùng với nỗi thống khổ bi thương, bờ môi hắn run lên nói: "Giết tôi rồi, người sẽ tự do."

Bàn tay cầm dao của Diệp Minh run rẩy, người này vốn không hề phản kháng, cuối cùng mình có thể giết gã ta, nhưng sao lại không ra tay được?

Máu tươi từ bụng Giang Từ nhỏ tí tách xuống mặt đất, tạo thành một vũng máu, mà hắn đang nhìn y mỉm cười, ánh mắt dịu dàng thâm tình như vậy, giống như hắn rất yêu y...

Tên ác ma Giang Thịnh kia sao lại có ánh mắt như thế được?

Diệp Minh mãi không quên được cảnh tượng ngày ấy ở văn phòng Giang Thịnh, ánh mắt gã ta lạnh lùng vô tình, nhìn y như con giun cái dế, trong mắt gã mạng người chẳng đáng gì, gã khinh bỉ nhìn y, dễ dàng đẩy y xuống địa ngục.

Chắc chắn gã sẽ không... có ánh mắt như vậy.

Bàn tay Diệp Minh vô lực buông ra, con dao rơi "choang" một tiếng xuống đất, y ôm đầu hét lên thảm thiết, nhìn chòng chọc người trước mặt, đây không phải Giang Thịnh... hắn là ai, là ai?

Giúp việc trong biệt thư nghe thấy tiếng đi tới nhìn, liền trông thấy cảnh tượng đáng sợ như vậy, sợ hãi hét lên một tiếng.

Giang Từ nghe thấy tiếng quay ra chỗ khác nhìn, bình tĩnh ra lệnh: "Không được truyền ra ngoài, gọi York tới xử lý."

Nếu như gọi cho cấp cứu, nhất định chuyện này sẽ bại lộ, Diệp Minh cố ý hại người sẽ bị bắt.. Mà sau khi cha hắn biết chuyện sẽ không để Diệp Minh sống sót, gã hận Diệp Minh muốn chết, hơn nữa còn sợ mình tiếp tục bị y ảnh hưởng, nhất định sẽ giết người diệt khẩu.

Chí ít trước khi Lê Hủ An tới, hắn nhất định phải khống chế cục diện.

Diệp Minh đứng run rẩy đằng đó, y ngơ ngác nhìn Giang Từ, lại nhìn máu dưới đất.. ánh mắt có phần hoảng hốt.

Y thấy một người phụ nữ đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, người phụ nữ có gương mặt trẻ con đáng yêu, lúc này rưng rưng nhìn y, đứng bên vũng máu, dường như vô cùng thất vọng với y.

Diệp Minh lảo đảo đi tới muốn giữ lấy cô, nhưng không giữ được, mà ngược lại chạm vào người Giang Từ, y mờ mịt hỏi: "Con có thấy mẹ con không, nãy mẹ con ở đây..."

Ánh mắt Giang Từ khổ sở, máu chảy khiến ý thức hắn dần trở nên mơ hồ, nhưng hắn vẫn biết, Diệp Minh đang nói tới người vợ của mình, nhất định người rất yêu vợ, sao có thể chấp nhận cầm tiền tài để đo với tính mạng vợ mình chứ?

Mình thật ngu ngốc.

Giang Từ từ từ nhắm mắt lại, ngay lúc hắn muốn từ bỏ, đột nhiên cảm thấy mình bị Diệp Minh ôm lấy, giọng nói hoảng hốt truyền vào tai hắn: "Con sao vậy? Sao con lại bị thương?"

Giang Từ ngẩn ra, sau đó thấp giọng nở nụ cười: "Con không sao..."

Mà Diệp Minh dường như rất hoảng hốt: "Giang Thịnh hại con đúng không? Tại ông ấy cả.. ông ấy giết mẹ con, còn muốn giết cả con nữa, ba sẽ bảo vệ con, nhất định sẽ không để ông ta lại làm tổn thương con.

Giang Từ hơi nhếch môi, người coi tôi thành ai vậy? Con trai người sao? Tiếc là tôi không phải..

Tôi là con trai Giang Thịnh.

Diệp Minh hoảng loạn đưa tay giữ lấy vết thương của Giang Từ, ngăn cản máu chảy ra, nhưng vô dụng, trái lại để đôi tay dính máu, nước mắt y chảy dài xuống, "Làm sao bây giờ.. làm thế nào đây.. Tiểu Từ, tại ba không bảo vệ được con.."

Giang Từ nói: "Không phải.. lỗi của người."

Nhưng Diệp Minh không nghe lọt, y nhìn đôi tay đẫm máu của mình, gào lên, không đúng... không thể như vậy.. rõ ràng y muốn giết chết Giang Thịnh mới đúng, nhưng sao Giang Thịnh lại không bị làm sao, mà con trai y lại sắp chết?

Tất cả những chuyện này là sao, lại là một cơn ác mộng khác sao?!

Giang Từ rất muốn an ủi Diệp Minh một chút, thế nhưng không mở mắt ra được, muốn vươn tay ôm lấy Diệp Minh, nhưng lại không giơ tay lên được..

York dẫn bác sĩ đi tới trông thấy cảnh tượng này, gương mặt biến sắc, vội chuyển Giang Từ lên sofa, gào lên với bác sĩ: "Mau cầm máu cho cậu ấy."

Diệp Minh ngơ ngác đứng tại chỗ, qua hồi lâu đi tới, hỏi bác sĩ: "Thằng bé chết rồi sao?"

Bác sĩ vốn không có thời gian để ý tới y, nhưng York lại phẫn nộ một tay túm chặt lấy cổ áo y! Nắm đấm run rẩy cuối cùng cũng không đánh tới, cái tên điên này! Gã so đo với kẻ điên làm gì chứ!

Đã khuyên thiếu gia dừng dây dưa với người này từ trước, giờ sắp mất mạng rồi đã thỏa mãn chưa?

...

Giang Từ mơ mơ hồ hồ, thế giới của hắn là một bóng đêm tăm tối, ngoài hắn ra cũng chỉ có Diệp Minh. Nhưng Diệp Minh nhìn hắn bằng ánh mắt căm hận, đâm hết dao này tới dao khác lên người hắn, để hắn chết đi, nhưng chỉ trong chớp mắt, y lại trở thành một người dịu dàng dễ gần, nhìn hắn như người mà y thương yêu nhất..

Giang Từ không muốn tỉnh lại, hóa ra hắn cũng không kiên cường như mình nghĩ, hóa ra trong lòng mọi người đều có chuyện muốn trốn tránh.

Nếu như vì sống sót mà phải chịu đựng quá nhiều, âu chết cũng là một sự giải thoát.

Nhưng bên tai như có tiếng người gọi hắn, hắn quyến luyến mê say giọng nói đó, tám năm ròng rã, hắn vẫn luôn ôm hy vọng xa vời rằng người này vẫn ở bên cạnh mình, nhưng mỗi lần tỉnh giấc mộng đều nhận ra tất cả chỉ là giấc mơ.

Hắn không muốn mở mắt ra, nhưng dường như âm thanh kia không chịu từ bỏ, cuối cùng hắn không chịu được sự mê hoặc kia nữa.

Muốn nhìn một chút, xem đây có phải là sự thực không?

Giang Từ từ từ mở mắt ra, liền đối mặt với gương mặt tái nhợt mệt mỏi, dường như người đàn ông đã lâu không ngủ, có chút nhếch nhác, có chút chật vật, chỉ là sự quan tâm trong đôi mắt kia trước sau vẫn không đổi.

Mỗi lần hắn đổ bệnh, người cũng kiên trì chăm sóc hắn như vậy, nhìn hắn bằng ánh mắt này.

Giang Từ từng hy vọng có thể quay trở lại quá khứ vô ưu vô lo, không biết chuyện gì, cũng chẳng phải chịu đựng điều gì.. Như một kẻ nhu nhược vẫn luôn né tránh chân tướng, chỉ ở bên người mình yêu sâu đậm.

Chẳng lẽ hắn đã chết rồi sao, nên mới quay trở về quá khứ?

Diệp Minh nắm chặt tay hắn, giọng đầy lo lắng, ánh mắt thân thiết, "Tiểu Từ, cuối cùng con cũng tỉnh lại rồi, con muốn uống nước không?"

Giang Từ bình tĩnh nhìn y, qua hồi lâu, bên môi nở nụ cười tự giễu nhàn nhạt.

Hắn nhớ ra rồi, hắn đã bức điên người mình yêu thương nhất rồi.

Y điên rồi, bởi vậy nên mới quên đi những ký ức thống khổ trước đó, quay trở lại ngày xưa, vẫn coi hắn như con trai y.. Nhưng hắn vốn không có tư cách hưởng thụ sự dịu dàng này, hắn là người làm tổn thương y, là kẻ thù của y.

Cha con hắn đã nợ y quá nhiều.

Diệp Minh rót một cốc nước, cẩn thận đưa tới bên môi Giang Từ, nói: "Chậm một chút."

Giang Từ chậm chạp lên tiếng: "Sao người lại đối tốt với con như vậy?"

Diệp Minh nói: "Ba đối tốt với con là điều hiển nhiên mà, con là đứa con mà ba mẹ yêu thương nhất."

Giang Từ cười nhạt, ánh mắt khổ sở.

Trước đó hắn vẫn không nghĩ ra vì sao Diệp Minh lại muốn giữ hắn lại, chăm sóc hắn, coi hắn như con trai mình.. Sao người phải hao tâm tổn sức nuôi một đứa trẻ mình bắt cóc? Một đứa trẻ mà mình căm ghét? Lúc này đây nhìn lại thực ra chẳng có gì khó nghĩ cả, có lẽ y chỉ muốn một đứa bé mà thôi.

Một đứa con trai, để bù đắp cho đứa con mà y đã mất đi.

Nhưng tình yêu thương kia từ đầu đến cuối không thuộc về hắn, hắn chỉ là một món đồ thay thế, hưởng thụ tình yêu thương vốn không thuộc về mình.

Diệp Minh xoa xoa trán Giang Từ, lại dịu dàng hỏi, "Con có đói không? Có muốn ăn chút gì không?

Giang Từ suy nghĩ một chút, nói: "Không đói lắm."

Diệp Minh vẫn lo lắng nhìn hắn, cười nói: "Nếu con đói thì nói với ba, không phải lo chuyện ở trường đâu, ba xin nghỉ giúp con, không làm bài tập cũng không sao."

Giang Từ run lên, viền mắt nong nóng.

Tại sao không chịu nhớ tới những chuyện trước đây, nhớ tới những hình ảnh mình không thể quên được.. Nhớ tới ánh mắt thật lòng quan tâm của người.

Tuy rằng tình yêu thương kia vốn không thuộc về mình, nhưng bao năm qua bên nhau, có khi nào người thực sự quan tâm tới con không? Tuy rằng cuối cùng người không cần con nữa.. nhưng nhất định người yêu con.

Con tin vậy.

Con nghĩ mình không thể ôm hy vọng xa vời, như vậy là được rồi.

【Bíp, giá trị hắc hóa của Giang Từ -2, giá trị hắc hóa hiện tại là 6.】

Giang Từ chậm rãi ngẩng đầu lên, lướt qua vai Diệp Minh, nhìn về phía người đàn ông đứng ngoài cửa.

Lê Hủ An bình tĩnh đứng ở đó.Untitled Part 58

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #hethong