Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

★ Chương 56 ★


 ★ Chương 56 ★

"Chân tướng chỉ có một!"

Diệp Minh nhắm mắt nằm trên giường, bởi vì rèm cửa buông xuống, nên căn phòng có vẻ tối tăm u ám.

Giang Từ từ từ đi tới, cúi đầu chăm chú nhìn người ở trên giường, nhẹ nhàng vươn tay chạm lên gò má Diệp Minh.

Người gầy đi nhiều, hàng mi đổ bóng xuống tạo thành một bóng mờ nhàn nhạt, bờ môi tái nhợt, đột nhiên Giang Từ rất muốn hỏi người, rốt cuộc người có thù oán gì với cha tôi...

Trước đây Giang Từ chưa từng nghĩ tới vấn đề này, hắn lãng quên đi tuổi thơ bi thương bị vứt bỏ.. Diệp Minh chưa bao giờ để lộ một mặt hận thù như vậy với hắn, y như bao người cha bình thường khác, bảo vệ nuôi nấng con trai mình, dần dà y cũng chỉ nhớ tới một mặt tốt đẹp của người, người dùng những dịu dàng để phủ lên bao đau xót.

Cũng chính trong những năm tháng ở chung đó, hắn đã dốc hết tình cảm của mình cho người, thật lòng coi y như người mình thương yêu nhất.

Cho nên khi Diệp Minh vứt bỏ hắn, khi hiện thực tàn khốc được đẩy tới trước mặt, hắn suy sụp không thể chấp nhận, hóa ra đây là tên ác ma đã cướp mình khỏi cha mẹ ruột, người này là một tên ác ma, nhưng lại trưng ra bộ mặt thiên sứ.. Cuối cùng cứ như vậy vứt bỏ mình.

Trong lòng hắn không ngừng vùng vẫy đấu tranh, vừa muốn y, lại vừa hận y.

Hắn không nghĩ ra nguyên nhân.

Nhưng bây giờ đây, Giang Từ vừa nhắm mắt lại, liền nhớ tới ánh mắt căm hận và tuyệt vọng của Diệp Minh ngày hôm qua, nhớ tới những lời bác sĩ nói, nhớ tới ký ức phủ đầy bụi thời gian mà hắn từng lãng quên đi.

Rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì, mới khiến một người tuyệt vọng tới như vậy?

Rốt cuộc vì sao người lại muốn cướp tôi đi, rõ ràng người hận tôi, nhưng lại muốn giữ tôi ở lại...

Giang Từ rất muốn hỏi thẳng, nhưng bờ môi run run, lại nhận ra mình không thể cất thành lời.. Sâu trong lòng dường như có âm thanh nói cho hắn hay, không nên hỏi, mày sẽ không chịu được đáp án đấy đâu.

Mày sẽ không chịu nổi đâu.

Diệp Minh ngủ không sâu giấc, lờ mờ cảm thấy có người ở đây, y mơ màng mở đôi mắt ra, liền trông thấy Giang Từ đứng trước mặt mình, gương mặt anh tuấn, đôi mắt đen láy khó có thể dùng lời để diễn tả.

Từ lúc sáng nay tỉnh lại, mọi hành động của Giang Từ đều toát lên vẻ kì lạ, nhưng Diệp Minh cũng không cho rằng Giang Từ có ý định buông tha cho y.

Giang Từ thất thần nhìn Diệp Minh, ngay khi hắn muốn lui bước, trong lòng lại bắt đầu có âm thanh réo gọi: Hỏi đi, hỏi đi, chẳng lẽ mày muốn lừa mình dối người cả đời sao? Mày không thể cứ tiếp tục như vậy.

Chân tướng dù có tàn khốc đến đâu, rồi cũng có lúc phải đối mặt.

Cuối cùng âm thanh kia đã áp chế ý nghĩ nhu nhược trốn tránh của bản thân, trái tim dần trở nên kiên định.

Giang Từ hơi hé miệng, yết hầu khô khốc, hắn hỏi: "Sao khi đó.. người lại muốn bắt cóc tôi đi?"

Diệp Minh ngẩn ra, dường như không ngờ đột nhiên Giang Từ lại hỏi câu này, y cụp mi mắt, hờ hững nói: "Chẳng sao trăng gì cả."

Nếu y muốn nói, thì đã nói từ trước rồi, chứ không phải không chào mà đi, dù đứa bé này có biến thành bộ dạng gì, thì đó cũng không phải lý do để y tiếp tục làm tổn thương nó.

Giang Từ siết tay thành nắm đấm, nhìn xoáy sâu vào y: "Sao lại không có lý do gì? Hay là.. người chỉ không muốn nói cho tôi biết."

Diệp Minh nhắm mắt lại, không để ý tới hắn.

Giang Từ đứng trơ ở đó, đôi mắt tối đen.

Người không muốn nói cho tôi biết cũng không sao.. Dù người có không nói, thì tôi cũng sẽ biết.

...

Kể từ ngày hôm đó, ngoại trừ lúc ăn cơm ra, thời gian còn lại hắn đều để Diệp Minh ở nhà một mình, càng không chạm vào y, thoạt trông tâm lý Diệp Minh ổn định hơn nhiều, chỉ là vẫn trầm mặc kiệm lời như trước.

Giang Từ bắt đầu để thuộc hạ điều tra lại chuyện năm đó, họ điều tra ghi chép và hồ sơ vụ án, nhưng không có tiến triển gì, kết quả giống như lần điều tra năm đó.

Chuyện này năm đó ầm ĩ tới vậy, mọi chuyện rõ rành rành ra đó.

Hai mươi tư năm trước, là tài xế Trịnh lái xe đi đón cha hắn, dọc đường về bất ngờ đâm chết vợ Trần Chiêu, Trịnh Sơn là thân tín bên người cha hắn, lại bất ngờ xảy ra việc khi đang giúp cha hắn, nên cha hắn đứng ra bồi thường tiền, vụ án này cứ như vậy mà kết thúc.

Thế nhưng sau đó, không biết vì sao, dường như Trần Chiêu nhận định chuyện này liên quan tới cha hắn, sau khi gặp cha hắn một lần, đột nhiên thái độ quay ngoắt, chuyển sang cố gắng hành hung cha hắn, cũng bởi chuyện này mà y mất đi công việc, sau đó, y bắt cóc hắn từ bệnh viện, rồi cứ như vậy biến mất khỏi thế gian.

Trước đó Giang Từ từng dò hỏi cha mình chuyện này, cha nói với hắn, bởi vì chuyện tai nạn kia do cha hắn đứng ra hòa giải, nên Trần Chiêu nghi ngờ tai nạn xe kia có liên quan tới ông, lúc đó y cứ quấn lấy, bởi ông mất kiên nhẫn mà đã nói mấy lời sỉ nhục Trần Chiêu, bởi vậy nên Trần Chiêu ghi hận trong lòng với ông.

Rốt cuộc tai nạn xe kia có liên quan gì tới Giang Thịnh? Giang Từ nghi ngờ, nhưng tất cả bằng chứng đều chứng minh năm đó là Trịnh Sơn lái xe, mà Giang Thịnh cũng có bằng chứng không có mặt, chuyện này từ đầu tới cuối không liên quan gì đến ông.

Khi điều tra lại một lần nữa cũng không có bất cứ thay đổi gì.

Trong lòng Giang Từ có một suy đoán hoang đường, nhưng hắn không thể vì suy đoán không rõ căn cứ mà định tội cho một người, mà Diệp Minh lại không muốn nói điều gì cả..

Giang Từ day day trán mình, ánh mắt hơi tối xuống, cuối cùng quyết định đi tra hỏi Trịnh Sơn.

Trịnh Sơn là cấp dưới thân tín của Giang Thịnh, đã làm việc bên ông nhiều năm, mãi cho đến năm ngoái mới về hưu ở nhà chăm cháu trai, Giang Thịnh luôn rất hào phóng với ông, bởi vậy nên dù ông đã về hưu, nhưng Trịnh Sơn vẫn rất dư dả.

Ông quanh năm ở nhà chăm cháu ở tỉnh bên, hôm đấy đi dạo trong công viên, trông thấy Giang Từ thì vô cùng bất ngờ.

Sau khi Giang Từ quay trở lại nhà họ Giang, Trịnh Sơn cũng đối xử rất tốt với hắn, nhưng bởi Trịnh Sơn là người đã đâm chết vợ Trần Chiêu, bởi vậy nên Giang Từ cũng không gần gũi với ông. Trịnh Sơn biết Giang Từ không thích mình, về sau cũng không tiếp cận hắn, thậm chí còn tránh gặp mặt hắn.

Giang Từ nhìn ông đầy phức tạp, cất giọng trầm thấp: "Chú Trịnh, tôi tới là có chuyện muốn hỏi chú."

Trịnh Sơn kính cẩn nói: "Thiếu gia có chuyện gì xin hãy hỏi."

Giang Từ nói: "Năm đó chú lái xe đâm vào người ta, nhưng sao Trần Chiêu không tới tìm chú gây sự, mà lại tới tìm cha tôi gây phiền phức? Chuyện này thực sự không hợp lý."

Ánh mắt Trịnh Sơn lóe lên, ông thấp giọng nói: "Sao thiếu gia biết gã ta không gây sự với tôi? Lúc trước gã ta cũng tới tìm tôi, chỉ có điều sau khi phát hiện không kiếm chác được gì từ chỗ tôi, nên mới bám riết lấy sếp Giang, chẳng lẽ thiếu gia còn nhớ tới gã ta? Thiếu gia nghĩ mà xem, một người bắt cóc trẻ con về ngược đãi thì có gì tốt đẹp chứ? Đừng để gã ta đầu độc mình, khiến vợ chồng sếp Giang phải đau lòng."

Ánh mắt Giang Từ lạnh tanh, hắn nói: "Người đó là hạng người gì tôi tự biết, nhưng chú Trịnh à, chú đâm chết người ta mà sao không áy náy gì vậy, người khác nói vậy còn nghe được, chứ chú nói e là không hợp lý."

Trịnh Sơn hơi biến sắc, cúi đầu nói: "Là do tôi không tốt.. nhưng gã ta cầm tiền rồi, còn làm ra loại chuyện như vậy, chính gã ta mới không ra gì."

Giang Từ nhìn ông, thái độ ông kính cẩn, nói chuyện kín kẽ không để lại sơ hở, mình không thể kiếm được manh mối gì từ chỗ ông, Giang Từ khựng lại một chút nói: "Làm phiền rồi."

Trịnh Sơn không giữ hắn lại, ông nhìn bóng lưng Giang Từ rời đi, quay trở về liền gọi một cuộc điện thoại, vẻ mặt nghiêm túc: "Sếp Giang, hôm nay thiếu gia tới tìm tôi."

"Vâng, cậu ấy lại hỏi tôi chuyện liên quan tới Trần Chiêu, hơn nữa vẻ mặt có gì đó bất ổn, dường như vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện ngày xưa, còn nghi ngờ người gây tai nạn là tôi."

"Tôi cảm thấy... có lẽ cậu ấy đã gặp Trần Chiêu."

"Vâng vâng, tôi biết phải làm thế nào... Sếp cứ yên tâm, hơn nữa cậu ấy có hỏi đến mấy cũng không được gì."

.......

Buổi tối, khi Giang Từ quay trở về nhà đã muộn lắm rồi, đáng lý hắn nên quay trở về nhà họ Giang, dọc đường trở về hắn ngoài ý muốn nhận được điện thoại của Giang Thịnh, nói hắn hãy về nhà một chuyến, nhưng hắn vẫn muốn tới xem Diệp Minh một chút,

Giang Từ đẩy cửa ra, nhìn người đàn ông đã say giấc, ánh mắt quyến luyến mà phức tạp.

Sẽ nhanh thôi, tôi sẽ biết tất cả những chuyện này..

Giang Từ cũng không nán lại lâu, mà đi thẳng về nhà họ Giang.

Tuy đã 12 giờ đêm, nhưng Giang Thịnh vẫn còn ở trong thư phòng chờ hắn, liền sai người dẫn hắn tới.

Giang Thịnh an vị trước bàn đọc sách, tuy rằng đã ngoài năm mươi, nhưng dung mạo vẫn anh tuấn trầm ổn như trước, khí thế uy nghiêm không ai có thể coi thường, có lẽ do ngồi trên vị trí trên cao quá lâu. Đôi mắt ông thâm trầm, nói với Giang Từ: "Ngồi xuống."

Giang Từ cung kính ngồi xuống trước mặt ông.

Giang Thịnh chăm chú nhìn con trai mình, tuy ông cho rằng mình là một người lạnh lùng, nhưng vẫn rất tán thưởng, thậm chí còn yêu thích thằng bé này như trước, đồng thời muốn bù đắp tình cảm, bởi vì đây là đứa con mà người phụ nữ ông yêu thương nhất sinh cho ông, là kết tinh tình yêu của bọn họ.

Lúc đứa bé này biến mất, khiến gia đình ông suýt chút nữa sụp đổ, qua điểm này mà nói, Giang Thịnh không thể không thừa nhận Trần Chiêu đã trả thù thành công.

Tuy rằng vợ ông không biết rõ chân tướng, nhưng vẫn bất mãn và thất vọng với ông, cho rằng chính sự lạnh lùng của ông đã dẫn tới hậu quả này, không thể không nói người phụ nữ ngây thơ thiện lương kia lại có giác quan thứ sáu rất nhạy bén.

Mười sáu năm trôi qua, đến khi vợ chồng ông đã từ bỏ mọi hy vọng, thì đúng lúc này có người gọi điện thoại nói tung tích của Giang Từ cho ông.

Mười mấy năm trôi qua, có rất nhiều người vì giải thưởng kếch xù mà gọi điện cho ông, mới đầu ông còn tràn ngập hy vọng, nhưng dần dà, chỉ còn lại nỗi thất vọng và phiền chán, không còn ôm hy vọng nữa... Chỉ vì tiền tài mà đám lừa đảo nối đuôi nhau, bọn chúng còn dám lừa gạt tiền của ông!

Lần đó, trong lòng ông cũng không mấy tin tưởng, nhưng vì cẩn thận nên Giang Thịnh vẫn phái người đi một chuyến, ai ngờ, lần này lại là thực.

Lúc đó ông và vợ vui đến vậy, vui vì đứa bé mất mà tìm lại được, nhưng họ nhanh chóng bị đả kích, đứa bé này lại coi Trần Chiêu như cha mình, hơn nữa không gần gũi với họ, còn nhiều lần muốn bỏ trốn.

Khi đó Giang Thịnh đã nổi giận, nếu không phải vợ can ngăn, có lẽ ông sẽ làm ra những chuyện khiến bản thân phải hối hận, mãi đến sau này ông tỉnh táo lại, bắt đầu lên kế hoạch, để dần xoay chuyển ý nghĩ của Giang Từ, quá trình này rất khó khăn, bởi vì mười mấy năm tình cảm không thể nói xóa là xóa bỏ.

Cũng may mà còn có vợ ông, cuối cùng tình mẫu tử của vợ cũng đã làm động lòng Giang Từ, để đứa con trai này một lần nữa quay trở lại vòng ôm ấm ấp của họ.

Tám năm trôi qua, Giang Từ đã không còn nhắc đến tên Trần Chiêu nữa, hắn dần bước ra khỏi quá khứ, trở thành người thừa kế ưu tú của ông.

Ông vẫn luôn tự hào về thằng bé.

Dù cho Giang Thịnh là người ích kỷ lạnh lùng, nhưng ông cũng dốc rất nhiều tâm huyết vì đứa con trai này, xuất phát từ nỗi áy náy trong lòng, nên cũng hết mực cưng chiều khoan dung hắn.

Nhưng chỉ có một chuyện mà ông không thể chịu đựng được, đó chính là Trần Chiêu.

Giang Thịnh thấp giọng lên tiếng: "Đã lâu rồi con chưa về, mẹ rất nhớ con."

Giang Từ nói: "Xin lỗi, khoảng thời gian này bận quá, con sẽ tranh thủ thời gian quay về."

Giang Từ đặt hai tay trước bụng, nhìn hắn bằng ánh mắt rét lạnh, "Thật vậy ư? Nghe nói hôm nay con đi gặp Trịnh Sơn, vì sao? Con vẫn còn chưa gác được chuyện cá nhân xuống à?"

Giang Từ không giấu nổi vẻ mặt ngạc nhiên và tức giận, mím môi nói: "Chú Trịnh nói cho bố biết à? Con chỉ nói với chú ý mấy câu, mà chú ý cũng phải bẩm báo lại với bố ư?"

Giang Thịnh nghe vậy xong, đôi mắt liền hằn lên sự tức giận, ông quát: "Rốt cuộc con đang nghĩ gì?! Con nói cho bố biết! Có phải con đi gặp Trần Chiêu rồi không?"

Trong mắt Giang Từ lóe lên tia nhìn hốt hoảng, nhưng vẫn quật cường nói: "Không, con chỉ chợt nhớ tới chuyện trước kia, cho nên mới muốn đi hỏi chú Trịnh một chút, không có ý gì khác đâu.."

Giang Thịnh chú ý tới sự thay đổi trong đôi mắt y, lồng ngực phập phồng đầy tức giận, thằng nhóc này còn muốn lừa ông ư? Đã bao nhiêu năm trôi qua như vậy, rõ ràng không ai nhắc lại chuyện ngày trước, sao có thể đột nhiên nhớ tới được? Ông liên tưởng tới khoảng thời gian qua hắn không về nhà, sợ rằng hắn không bận việc gì! Mình thế mà lại sơ sẩy rồi.

Giang Thịnh lạnh lùng nói: "Bố đối xử với con thế nào, mẹ con đối xử với con thế nào, con không cảm nhận được sao? Nếu con còn vì tên tội phạm kia mà làm những chuyện mất lý trí, sẽ khiến chúng ta phải thất vọng, con tự suy nghĩ đi."

Vẻ mặt Giang Từ giãy giụa, cuối cùng gật đầu nói: "Con biết rồi."

Dường như hắn có vẻ mất tập trung, lúc rời đi vẫn luôn trầm mặc.

Mãi đến khi ra khỏi thư phòng của Giang Thịnh, trở về phòng ngủ của mình, vẻ mặt Giang Từ không còn hoảng hốt tức giận nữa, mà thay vào đó là sự lạnh lùng nghiêm nghị.

Ngón tay hắn đút trong túi quần vuốt nhẹ một cái, nghĩ tới máy nghe lén mình vừa đặt trong văn phòng của Giang Thịnh, ánh mắt u ám.

Hắn biết rõ Trịnh Sơn trung thành với cha mình, căn bản không ôm hy vọng có thể moi được tin tức gì ở chỗ đó, sở dĩ hắn đi gặp Trịnh Sơn, là để Giang Thịnh biết hắn lại bắt đầu quan tâm tới chuyện này, với mối nghi ngờ và thủ đoạn nhanh gọn lẹ của Giang Thịnh, không thể bỏ mặc không quan tâm, nhất định sẽ có hành động.

Giờ ông biết Trần Chiêu trở về, sẽ làm cái gì đây?

Rốt cuộc trước đó các người có ân oán gì?

Nếu như con không điều tra được, thì có thể nghe chính miệng bố nói.

Giang Từ ở nhà mấy ngày, cùng bà Giang ra ngoài dạo phố ăn cơm, dỗ dành bà một chút, mới nói mình cần đi công tác một vài ngày.

..

Trước khi Giang Từ trở về đã sai người lén lút đưa Diệp Minh đi, căn nhà hai người họ từng ở không phải bí mật gì, Giang Thịnh sẽ dễ dàng nghĩ tới đó, nơi ấy không an toàn, Giang Từ không thể mạo hiểm.

Giờ Diệp Minh đang ở trong một căn biệt thự, do người của hắn chăm sóc.

Trước khi Giang Từ quay trở về, Diệp Minh đang ngồi ngẩn người trong phòng khách, thấy hắn quay về, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như trước, giống như hắn chỉ là một người xa lạ.

Thực ra trong lòng anh như này cơ.

【Diệp Minh: Em nhớ con trai em quá đi à uhuhuhu, cuối cùng thằng bé cũng về rồi.】

【888: ....】

【Diệp Minh: Chẳng mấy nữa thằng bé sẽ biết chân tướng, biết làm sao bây giờ, đau lòng quá QAQ】

【888: ....】Đậu xanh.

Giang Từ đi tới nhìn Diệp Minh một chút, mím môi không nói gì. Hắn nhận ra không biết bắt đầu từ khi nào, bọn họ luôn không có gì để nói với nhau nữa.

Lúc Giang Từ không có mặt ở đây, bác sĩ Trương có tới thăm Diệp Minh mấy lần, bác sĩ Trương kiến nghị hắn hãy để Diệp Minh đi, để y có thể chấp nhận người chăm sóc mình, như vậy sẽ có ích cho sự khôi phục của Diệp Minh hơn.

Chuyện này khiến Giang Từ vô cùng khó xử.

Hắn biết mình nên buông tay, dù Diệp Minh có ân oán gì với cha hắn hay không, thì hắn cũng không thể tiếp tục làm tổn thương người, không thể tiếp tục giữ lấy người, hắn nên buông tay thì hơn.. Nhưng vừa nghĩ tới điều này, liền cảm thấy trái tim đau như bị ai đục khoét.

Giống như lại một lần nữa phải trải qua nỗi tuyệt vọng ngày trước.

Buổi tối, Giang Từ nhân lúc Diệp Minh đã ngủ mà tới thăm y, trông hắn có chút thất thần.

Hắn biết Lê Hủ An vẫn chưa từ bỏ việc truy tìm tung tích Diệp Minh, nhất định anh ta sẽ tình nguyện thay thế y chăm sóc người, nhưng mà... hắn vẫn còn chưa biết rõ tất cả.... không muốn mọi chuyện kết thúc nhanh như vậy.

Hắn thực sự không cam lòng, nhưng ngoài điều đó ra, hắn còn có thể làm được gì đây?

Giang Từ chật vật đứng dậy, lúc chuẩn bị rời đi, lại phát hiện dường như Diệp Minh đang nằm mơ, người quơ tay nắm lấy tay hắn, cất giọng mơ hồ: "Tiểu Từ..."

Bờ môi Giang Từ thoáng run lên, trong đôi mắt là hoài niệm đan cùng những bi thương, đã bao nhiêu năm rồi, hắn không được nghe Diệp Minh gọi mình như vậy.. Thậm chí hắn còn cho rằng cả đời này mình không được nghe tiếng người gọi mình như vậy nữa.

Hắn nhớ tới nhiều năm trước.. nhớ tới những ký ức tốt đẹp ngày họ còn bên nhau, nhưng khoảnh khắc chia lìa cuối cùng như bóng đêm đen kịt che lấp tất cả mọi thứ, trở thành một thứ méo mó đáng ghê tởm, không thể quay lại như trước kia.

Nhưng ai ngờ.. Tôi lại hoài niệm mọi thứ tới vậy?

Tôi thật sự... rất nhớ người.

【Bíp, giá trị hắc hóa của Giang Từ -10, giá trị hắc hóa hiện tại là 20.】

Giang Từ trở tay nắm chặt lấy tay Diệp Minh, trong mắt ngập nỗi bi ai xót xa, tại sao.. mọi chuyện lại thành ra như vậy...

Tôi không muốn rời đi, nhưng nếu tôi ở lại chỉ mang tới nỗi tuyệt vọng cho đôi bên, thì có lẽ nên buông tay..

Giang Từ cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán Diệp Minh.

Đúng lúc này, bên tai hắn vọng lên tiếng động, tiếng động rõ ràng như vậy trong màn đêm tĩnh lặng.

Đầu tiên là tiếng đóng mở cửa, tiếp theo có tiếng người ngồi xuống ghế, cuối cùng là có tiếng nói vọng lên.

Giọng nói mà Giang Từ quen đến không thể quen hơn, một người là cha hắn – Giang Thịnh, một người là Trịnh Sơn.

Giọng Giang Thịnh lạnh lùng mang theo sát ý: "Vẫn chưa tìm được tung tích của Trần Chiêu à?"

Trịnh Sơn nói: "Tôi đã bố trí người đi tìm, nhưng tạm thời vẫn chưa tìm được ra, xem ra thiếu gia giấu tên ấy rất kỹ, có thể cậu ấy đã đoán trước được, nên cố ý gạt sếp."

Giang Thịnh nhất thời tức giận không kiềm chế nổi: "Nó đủ lông đủ cánh rồi, lại dám bằng mặt mà không bằng lòng!"

Trịnh Sơn kính cẩn khuyên nhủ: "Ngài đừng nóng giận, dù sao hắn cũng bị Trần Chiêu nuôi mười sáu năm, có tình cảm âu cũng là lẽ thường, điều này nói rõ cậu ấy không phải người bạc tình, chuyện này phải từ từ, không thể vội vàng được."

Giang Thịnh đứng lên đi mấy bước, ông nói: "Đều do tên Trần Chiêu mà ra cả, đáng lý ta nên giết tên ấy từ trước luôn!"

Trịnh Sơn thở dài: "Sếp cũng không ngờ, một người thành thật như vậy lại có thể làm ra loại chuyện điên rồ này.. Mới đầu tôi cũng không thể ngờ."

Giang Thịnh vẫn phẫn hận như trước, giọng nói lạnh lùng: "Không phải chỉ là một tên bác sĩ hay sao, ta cho tên ấy tiền rồi, tên ấy còn muốn cái gì nữa?! Chẳng lẽ thực sự muốn ta đền mạng cho vợ con tên ấy sao? Mạng vợ tên ấy đáng giá đến mức ấy à?! Đúng là không biết tự lượng sức mình!"

Trịnh Sơn không trả lời câu hỏi này, chỉ đáp: "Chúng ta cũng không ngờ, lại nói sao tên ấy lại biết là sếp đâm phải, đáng lý là không thể mà..."

Giang Thịnh nghĩ tới đây cũng hối hận vô cùng, trước đó gã trẻ tuổi nông nổi, làm việc tàn nhẫn, không hiểu làm người cần chừa đường lui.. Nếu như gã biết trước, khi đó nên vờ như tốt bụng mà khuyên nhủ Trần Chiêu đi, chứ không nên thừa nhận rồi sỉ nhục y, cuối cùng bỏ đá xuống giếng, bằng không Trần Chiêu đã không tuyệt vọng đến mức chó cùng rứt giậu mà bắt cóc con trai gã.

Nếu là hôm nay, gã sẽ không phạm sai lầm đơn giản như vậy, hoặc là chừa một đường lui, hoặc là đuổi tận giết tuyệt, chứ không bất cẩn để y bỏ đi như vậy.

Khi đó gã phạm phải một sai lầm, kết quả y tới để trả thù gã.

Nhất định phải bù đắp sai lầm này! Tuyệt đối không thể để Trần Chiêu lại đầu độc con trai gã nữa!

Trong giọng Giang Thịnh mang theo hàn ý khắc cốt, gã từ từ nói: "Hắn ta biết thì đã sao, năm đó không thể bắt tôi, giờ cũng không thể! Chỉ cần hắn ta chết đi rồi, chuyện này sẽ hoàn toàn chấm dứt, Giang Từ cũng sẽ không vì hắn mà ngỗ ngược với tôi nữa, đáng lý hắn ta phải chết từ lâu rồi!"

Trịnh Sơn rùng mình: "Ý của sếp là?"

Giang Thịnh gằn từng chữ: "Tìm hắn, giết hắn!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #hethong