★ Chương 51 ★
★ Chương 51 ★
"Chiến trường Tu La"
"Sao cậu lại đến đây?" Yết hầu Diệp Minh như nghẹn lại, chỉ có thể cất tiếng chật vật.
Giang Từ cúi đầu, ngưng mắt nhìn gương mặt Diệp Minh, thấy vẻ kinh hoàng trong đôi mắt y.
Hắn không khỏi nhớ lại cảnh mình vừa mới nhìn thấy, khi đó Diệp Minh nở nụ cười dịu dàng với Lê Tư Dương và Lê Hủ An, mà bản thân hắn chỉ biết đứng trong góc tối, như một tên ăn mày thấp kém, nhìn y dịu dàng đối đãi với những người khác.
Dù thế nào người cũng không thể ở lại bên tôi, không thể khiến người tiếp tục yêu tôi, tôi hà tất phải không tiếc điều gì lấy lòng người như trước kia?
Tôi nên nghĩ tới điều này sớm hơn mới phải.
Diệp Minh cảm thấy khó thở, đưa tay lên gỡ tay Giang Từ ra, y luôn có ảo giác hắn sẽ cứ như vậy giết y.. Nhưng không ngờ có thể gỡ ra dễ dàng như vậy, Diệp Minh ngẩn ra, lập tức bị đẩy lên sofa.
Giang Từ khom gối quỳ xuống bên người y, vươn tay ra nắm lấy cằm y, cất giọng nhàn nhạt: "Thật biết giả vờ giả vịt."
Tuy rằng giọng Giang Từ rất đỗi bình thản, nhưng Diệp Minh có cảm giác không tên rằng hắn đang tức giận, mặc dù y không rõ vì sao hắn lại tức như vậy.
Giang Từ hơi cúi đầu, phả hơi nóng bên tai Diệp Minh, khẽ cười: "Người vẫn lừa gạt người khác, dụ dỗ những người xung quanh, người nói xem, nếu tôi nói với Lê Hủ An, thực ra người chỉ là tên tội phạm bắt cóc ngược đãi trẻ con, chỉ sợ anh ta đâu thể yên tâm cho người đi đón con mình được nhỉ?"
Sắc mặt Diệp Minh trắng bệch, trước đó vì không muốn Giang Từ làm vậy nên y đã đáp ứng rất nhiều yêu cầu quá đáng của hắn, nhưng quyền chủ động đâu thuộc về y, nếu Giang Từ cố ý làm như vậy, y cũng hết cách rồi.
Giang Từ vuốt ve gò má Diệp Minh, nhìn gương mặt có phần tái nhợt của y, ánh mắt lộ rõ sự khát vọng sâu sắc, đột nhiên hắn không thể kiềm chế dục vọng của mình, cúi đầu hôn xuống đôi môi y.
Hắn đã nhẫn nại lâu lắm rồi, bây giờ hắn không còn muốn nhẫn nại thêm nữa.
Người này chỉ có thể thuộc về hắn!
Diệp Minh trợn tròn mắt, không nghĩ ngợi liền đưa tay đẩy Giang Từ ra, nhưng lại bị Giang Từ giữ chặt lấy eo, căn bản không thể tránh được, bị hôn đến nghẹt thở.
Giang Từ ngại Diệp Minh giãy giụa quá phiền phức, bèn kéo quần áo Diệp Minh xuống, trói chặt đôi tay y, sau đó đè xuống sofa, cúi đầu cắn lên gáy y.
Diệp Minh cảm nhận được động tác càn rỡ của Diệp Minh, chỉ cảm thấy da đầu tê rần, y cố gắng vùng vẫy, "Cậu buông ra! Cậu điên rồi à!"
Giang Từ bật cười mỉa mai: "Buông người ra? Người cảm thấy một mình tôi không đủ thỏa mãn người? Muốn tôi tìm thêm người tới nữa sao?"
Diệp Minh tủi nhục đến mức cơ thể run lên, trong đôi mắt ngập nỗi bi ai thất vọng, y nói: "Cậu nhất định phải làm như vậy sao? Chỉ vì trả thù tôi mà làm cả chuyện khiến bản thân thấy ghê tởm.. Cậu đâu phải người như vậy..."
Trong trí nhớ của ta, con là một đứa trẻ ngoan ngoãn, vừa thiện lương lại đáng tin cậy, tấm lòng điềm đạm dịu dàng.
Ánh mắt Giang Từ lạnh lẽo, giọng nói điềm nhiên, "Hử? Vậy người cảm thấy tôi là người thế nào?"
Diệp Minh thoáng quay đầu, viền mắt ửng lên, y nói: "Tôi có lỗi với cậu.. cậu có thể trả thù tôi, nhưng tôi không muốn cậu vì thù hận mà biến mình thành người mà chính bản thân chán ghét, như vậy thực sự không bù đắp được những thứ đã mất đi."
Ta thực sự không muốn con sẽ lại giống như ta, để cừu hận khiến bản thân thay đổi hoàn toàn, gây ra bao chuyện sai lầm, rồi cả đời phải trả giá cho những sai lầm trước kia của mình.
Mới đầu ta còn không hiểu điều này, tiếc rằng đến khi ta hiểu được, khi ấy hối hận cũng đã muộn màng.
Ta biết con vẫn còn một mặt hiền lành thiện lương, con là người mà ta thương sâu sắc, bởi vậy nên ta hy vọng con có thể sống thật an nhiên, chứ không bởi vì kích động nhất thời mà trở thành một ác ma báo thù, phóng túng dục vọng của bản thân.
Không muốn con lại đi theo vết xe đổ của ta.
Giang Từ nhìn ánh mắt của Diệp Minh, lúc Diệp Minh nói câu này, y chân thành là vậy, ánh mắt chăm chú đến thế, thể như những lời này thật sự là lời trong lòng y, y hy vọng hắn có thể sống thật tốt, buông mọi hận thù để có thể sống an nhiên.
Trong thoáng chốc hắn như ngược về quá khứ, quay trở lại tháng ngày họ còn bên nhau, những tháng ngày thân thương mà hắn thích nhất... quá khứ đan xen cùng hiện tại.
Suýt chút nữa Giang Từ không thể tiếp tục được, hắn đang làm gì đây? Rõ ràng hắn từng kính yêu y như cha mình, nhưng bây giờ nội tâm hắn lại bị dục vọng vấy bẩn, chỉ muốn vâng theo bản năng, hưởng thụ khoái cảm mà trả thù mang lại.
Nhưng hắn chỉ hoảng hốt trong thoáng chốc, rồi nhanh chóng bị sự lãnh đạm trùm lấy.
Những đau thương tôi từng gánh chịu với người có thể dễ dàng bỏ qua chỉ bằng một câu nói thôi sao? Chỉ cần một câu là tôi có thể buông tha người sao?
Rõ ràng trước đó còn hận không thể thoát khỏi tôi, bây giờ để tránh né tôi trả thù, lại không biết xấu hổ tiếp tục giả bộ quan tâm tôi? Tôi sẽ không tin người nữa đâu!
Ngón tay Giang Từ lướt qua cần cổ Diệp Minh, nở nụ cười trầm thấp: "Người nói rất có lý."
Diệp Minh lộ vẻ mừng rỡ, y còn lo Giang Từ không nghe lời mình, y thực sự không muốn hai người bị đẩy đến nước này.
Giang Từ nhìn vẻ mặt Diệp Minh, nở nụ cười như mèo vờn chuột, còn nói: "Chỉ có điều này người nói sai rồi, tôi không ghét bộ dạng mình bây giờ, mà ngược lại, trả thù người mới là chuyện khiến tôi vui nhất."
Tia mừng rỡ trong mắt Diệp Minh liền vụt tắt, y nhìn ánh mắt nham hiểm của Giang Từ, đột nhiên co chân lên lăn xuống khỏi sofa, y có một linh cảm, chuyện sẽ xảy ra tiếp theo đây là chuyện y không muốn thừa nhận nhất.
Nhưng y chưa kịp đứng dậy, đã bị túm mắt cá chân kéo trở lại.
...
Lần dằn vặt này với y mà nói dài đằng đẵng, mà người kia thì tàn nhẫn như một bạo quân, bất luận y khóc lóc cầu xin thế nào, dù có quát mắng giãy giụa cũng đều không hề lay động.
Đến cuối cùng ngay cả một ngón tay Diệp Minh cũng không cử động được.
Ánh mắt y vô hồn nằm dưới đất, máu chảy dọc theo bắp đùi, người loang lổ vết tích, trông vô cùng chật vật.
Vì sao mọi chuyện lại tới nông nỗi này?
Những chuyện vừa mới xảy ra kia, là ác mộng của y thôi đúng không? Y lại quay về với thế giới tuyệt vọng không thể trốn thoát kia sao?
Giang Từ đứng bên cạnh, từ từ cài khuy áo, khóe môi hơi nhếch lên, cuối cùng hắn cũng hoàn toàn chiếm được người này, quá trình mang lại cảm giác thỏa mãn vượt xa tưởng tượng của hắn.
Cuối cùng hắn cũng rõ mình không chỉ dừng lại ở muốn giữ y bên mình, hắn còn muốn y thuộc về hắn từ trong ra ngoài!
Đây mới là điều hắn thực sự mong muốn!
【Bíp, giá trị hắc hóa của Giang Từ -10, giá trị hắc hóa hiện tại là 70】
Giang Từ mặc quần áo tử tế, kéo tay Diệp Minh vào phòng tắm, quăng xuống đất.
Diệp Minh đã chẳng còn sức phản kháng từ lâu, trận dằn vặt hung ác ban nãy mang lại bao nỗi thống khổ khiến y gần như mất cảm giác. Nhưng đau đớn nhất không phải thân thể, mà là ở nội tâm... Còn gì đau khổ hơn người mình yêu thương nhất tự tay làm tổn thương mình.
Là người mà y thương tha thiết, từng coi như con mình.
Giang Từ nhìn Diệp Minh hoang mang, bộ dạng bi thảm dường như hoàn toàn bị đánh gãy, hắn vỗ vỗ gương mặt y, thấp giọng nở nụ cười: "Giả bộ cái gì? Rõ ràng bị tôi làm đến là sung sướng, vừa nói không muốn lại vừa có phản ứng thật khiến người ta buồn nôn.. Thật muốn ghi lại để người xem bộ dạng này của người –"
Còn chưa dứt lời, đột nhiên một tiếng "Bốp" vang lên, khiến Giang Từ im bặt.
Diệp Minh giơ tay lên tát hắn một cái.
Rõ ràng y đã vô lực, nhưng không rõ hơi sức từ đâu tới, giơ tay đánh về phía Giang Từ, cái tát này chẳng có chút sức mạnh nào, đánh lên mặt Giang Từ chỉ như gãi ngứa, nhẹ lướt qua một cái.
Thế nhưng nỗi thất vọng và sự phẫn nộ ẩn chứa trong đó còn nặng nề hơn bất cứ hành động ngôn ngữ nặng nề nào.
Diệp Minh nhìn hắn, đôi mắt ngập nỗi thất vọng bi phẫn, lại thể như có luồng không khí lạnh từ Bắc cực tràn về, như đóng băng máu thịt khắp người hắn. Y từ từ cất tiếng, giọng nói hờ hững: "Cậu như vậy.. vui lắm sao?"
Giang Từ không cử động, qua hồi lâu, dường như mới lấy lại được tinh thần sau cái tát kia, tuy rằng cảm giác thống khổ tự đáy lòng khiến hắn cảm thấy vô cùng bị đè nén, nhưng ngoài miệng vẫn nói: "Đúng vậy, tôi vui lắm."
Diệp Minh nghe thấy câu này, dường như không còn ôm bất cứ hy vọng nào nữa, y mệt mỏi nhắm nghiền đôi mắt lại.
Đây chính là kết cục cho bao sai lầm của y...
Nhưng đáng buồn nhất là, người y hận nhất không phải Giang Từ, mà là chính bản thân y, chính tay y đã đẩy một đứa trẻ trở thành bộ dạng như ngày hôm nay..
Có lẽ từ khi y chó cùng rứt giậu mà bế hắn đi, hoặc từ khi y làm tổn thương hắn, cũng có thể là khi y ra đi không từ không biệt.. tất cả những điều này, đã định một ngày hôm nay.
Y từng cố gắng bù đắp sai lầm của mình, nhưng có lẽ đã muộn rồi..
Giang Từ nhìn Diệp Minh như vậy, thấy cuối cùng y cũng bị mình làm tổn thương, những tưởng sẽ rất hả hê, nhưng thực ra lại không vui như vậy, mà ngược lại trong lòng lại dâng lên cảm giác muộn phiền.
【Bíp, giá trị hắc hóa của Giang Từ -10, giá trị hắc hóa hiện tại là 60.】
Giang Từ siết tay thành đấm, rất dùng sức, một lát sau liền xoay người rảo bước rời đi.
Diệp Minh nghe cửa đóng "rầm" lại, lúc bấy giờ mới từ từ mở mắt ra.
【Diệp Minh: Không xong rồi, chả còn chút sức lực nào cả, không giúp em rửa sạch đã đạp cửa bỏ đi, thằng bé này không còn săn sóc như hồi xưa nữa rồi...】
【888: .....】Tên dở này không thể ngậm miệng được à? Tụt hết cả mood, mới ban nãy còn cảm thấy tên này hơi thảm, giờ chỉ muốn cho hắn thêm một trận nữa, tẩn đến má cũng không nhận ra.
Diệp Minh than thở nằm dưới đất, ngủ một giấc xong nhận ra mình đau đến phát bệnh, lúc bấy giờ mới rề rà tắm rửa, đoạn chui vào ổ chăn.
Cơ thể này không ổn, mới làm một lần đã đổ bệnh.
..
Có điều giờ sinh bệnh 'bán thảm' rất hợp, Diệp Minh không ra khỏi nhà, hơi thở yếu ớt nằm bẹp trong nhà.
888 nhìn bộ dạng này của anh, đến thức ăn ngoài cũng không gọi, lại không muốn dậy nấu cơm, thực sự sợ anh cứ như vậy dằn vặt bản thân đến chết, trong lòng do dự đấu tranh, cân nhắc không biết có nên gọi chút đồ ăn cho tên dở này không, cũng may mà hôm sau Giang Từ quay trở lại, 888 cảm thấy như được giải thoát.
Cũng không rõ Giang Từ có được chìa khóa nhà Diệp Minh từ khi nào, cứ như vậy mở cửa đi vào.
Hôm qua hắn hốt hoảng bỏ đi, bởi vì nhất thời không rõ rốt cuộc mình muốn gì.
Từ khoảnh khắc trông thấy Diệp Minh hắn đã quyết định sẽ trả thù y, khiến y không thể rời bỏ mình, nhưng khi thực sự làm tổn thương y, hắn lại bắt đầu có chút hối hận, hắn không biết vì sao mình lại do dự mâu thuẫn như vậy?
Rõ ràng đâu cần do dự vậy đâu.
Giang Từ nhớ lại dáng vẻ hôm qua của Diệp Minh trước khi mình bỏ đi, lo sợ y ở nhà một mình sẽ có chuyện, qua một đêm liền quay lại.
Căn nhà yên tĩnh, phòng khách vẫn như hôm qua, vẫn bừa bộn chẳng hề thu dọn, Giang Từ mở cửa phòng ngủ, thấy người đàn ông kia nhắm mắt nằm trên giường, dường như đã ngủ say.
Hắn nhẹ nhàng đi tới, vừa cúi đầu đã trông thấy sắc mặt Diệp Minh đỏ một cách bất thường, bèn duỗi tay ra sờ trán y, quả nhiên đã nóng ran.
Giang Từ khựng lại một chút, gọi điện thoại nhờ cấp dưới mang đồ ăn và thuốc cảm tới.
Sau đó hắn cởi giày ngồi trên giường, ôm Diệp Minh vào lòng mình.
Bởi vì đang ngủ, nên lúc bấy giờ người đàn ông vô cùng an tĩnh, không phản kháng cũng sẽ không giãy giụa. Đột nhiên Giang Từ cảm thấy thật an tâm. Người đang ở ngay bên cạnh hắn.. Hắn đã đau đáu hy vọng có thể một lần nữa ôm lấy người suốt tám năm ròng.
Tám năm qua mỗi phút mỗi giây hắn đều tưởng tượng cảnh được gặp lại người một lần nữa.
Nếu người không phải một người như vậy thì tốt biết nhường nào...
Giang Từ đau đớn nhắm nghiền mắt lại, ý nghĩ quay ngược về tám năm trước, thời khắc đau đớn ấy đã khắc vào nơi sâu nhất trong linh hồn hắn.
Hắn mãi không thể quên ngày hôm ấy.
Hôm ấy Diệp Minh mua cho hắn một chiếc bánh gato, tuy rằng bánh rất đơn giản, nhưng hắn chẳng quan tâm, thứ hắn để ý là được đón sinh nhật cùng người, hắn ỷ lại người, yêu thương người là vậy, họ nương tựa lẫn nhau, tuy hai mà một.
Hắn từng thề hứa sẽ không bao giờ chia cách người.
Nhưng người một giây trước còn dịu dàng mừng sinh nhật hắn, đột nhiên lại nói một câu đơn giản: Ba đi ra ngoài một chút.
Sau đó không trở về nữa.
Hắn ngồi cô đơn trong căn nhà, muốn đợi Diệp Minh về để cùng nhau thổi nến, nhưng nến đã cháy hết, sáp nến rơi xuống thành từng mảng từng mảng trên mặt bánh, sắc trời tối đen, mưa bắt đầu rả rích, người vẫn chưa trở về.
Đột nhiên hắn thấy sợ hãi, sợ không biết có phải Diệp Minh xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn không, nếu không sao người lại không quay trở lại? Nhất định người sẽ không bỏ hắn lại!
Hắn tìm kiếm suốt đêm mưa, đi tới tất cả mọi nơi cho rằng Diệp Minh sẽ tới, nhưng không thu hoạch được gì, trở về liền đổ bệnh.
Trong nhà chỉ còn lại mình hắn, an tĩnh như nấm mồ.
Hắn không muốn tới bệnh viện, sợ lỡ như Diệp Minh quay về không thấy hắn sẽ lo lắng, hắn cho rằng nếu mình ở yên không đi đâu, khi người quay về là có thể thấy hắn, sẽ lại nắm tay hắn.
Kết quả tất thảy đều chỉ là ảo tưởng, mọi chuyện nào phức tạp đến thế, cũng đâu có nổi khổ tâm nào, y chỉ đơn giản là không còn cần hắn nữa.
Người mà hắn cho rằng sẽ mãi mãi không vứt bỏ mình, cứ như vậy rời đi chẳng nói lời nào.
Hắn nghĩ mãi không ra lý do, mãi về sau mới biết tất cả.
Giang Từ nhắm mắt lại, bên môi là nụ cười khổ.
Sao mình lại nghĩ tới những chuyện kia?
Giang Từ cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán Diệp Minh, trong đôi mắt ngập nỗi quyến luyến.
Người biết chăng? Tôi vốn không muốn tin rằng người là cái ngữ giống như cha nói, dù cho có biết bao bằng chứng trước mặt, tôi cũng không muốn tin, chỉ là.. tôi phải chờ quá lâu rồi.
Chờ đến tuyệt vọng mỏi mòn, chỉ có thể tin tưởng.
Tôi cần một lý do.
Giang Từ cứ ôm Diệp Minh như vậy chợp mắt một lúc, không bao lâu cấp dưới mang thuốc và thức ăn tới.
Giang Từ hôn Diệp Minh nói: "Dậy đi."
Diệp Minh ngơ ngơ ngẩn ngẩn, cảm giác như được hôn và trao y vòng ôm ấm áp, hơn nữa có người đang gọi y, y mơ mơ màng màng mở mắt ra, liền trông thấy gương mặt Giang Từ. Nhưng lúc bấy giờ trong mắt không có sự ngạc nhiên, cũng không vùng vẫy, chỉ còn thản nhiên.
Giang Từ nói với y: "Đến lúc uống thuốc rồi."
Diệp Minh không phản kháng, liền uống thuốc trong tay Giang Từ, sau đó miễn cưỡng ăn chút đồ.
Giang Từ thấy bên môi Diệp Minh dính cháo, đột nhiên rung động, cúi đầu xuống liếm, sau đó hôn thật sâu.
Cơ thể Diệp Minh khe khẽ run lên, y nhắm mắt lại nhưng không hề phản kháng.
Tất cả những điều này khiến y cảm thấy nhục nhã khôn tả, hành động của Giang Từ cứ luôn nhắc nhở y là một tội đồ, y rất muốn liều lĩnh phản kháng, nhưng nào còn sức lực.
Nếu như đây là điều con thực sự muốn, vậy để ta bù đắp cho con, nếu những điều này có thể giúp con vui, vậy thì tùy con đi.. Dẫu có đau khổ hơn nữa cũng không hề gì.
Đợi con trả thù xong, cảm thấy đủ rồi, sẽ rời ta đi.
Chúng ta sẽ không gặp lại nữa.
Hiếm khi nào Giang Từ thấy Diệp Minh thuận theo như vậy, 'ý do vị tẫn' làm nụ hôn thêm sâu sắc.
Hắn biết Diệp Minh không thích mình đối xử với y như vậy, không phản kháng lại chỉ bởi đã từ bỏ mà thôi, lúc bấy giờ trong lòng hắn như bị xé thành hai mảnh, một nửa cố gắng ngăn cản hành vi của mình, nói hắn biết đấy không phải điều nên làm, nhưng nửa kia lại khát vọng mãnh liệt, khát vọng giữ được người này.
Cuối cùng khát vọng và hận thù chiếm thế thượng phong, đánh gục lý trí của hắn.
..
Bởi Diệp Minh không xin phép đã nghỉ việc, khiến Lê Hủ An lo lắng, anh gọi điện thoại tới. Nhưng điện thoại y lại ở trong tay Giang Từ, Giang Từ thấy là Lê Hủ An gọi tới, ánh mắt trầm xuống, khóe môi nhếch lên: "Nói với anh ta người không khỏe, qua mấy ngày nữa sẽ quay lại."
Diệp Minh như con rối nghe theo lời Giang Từ mà nhận điện thoại, bên kia truyền tới giọng nói lo lắng của Lê Hủ An: "Em sao vậy? Sao lại không tới viện?"
Giọng Diệp Minh khàn khàn: "Em hơi khó chịu trong người, quên mất xin nghỉ, không có chuyện gì đâu, anh đừng lo."
Lê Hủ An vội nói: "Em có nhà không? Anh qua xem em thế nào."
Bàn tay Diệp Minh dùng sức siết chặt, lại nhấn mạnh: "Em không sao, anh đừng qua."
Lê Hủ An vẫn bận lòng như trước, nhưng anh thấy Diệp Minh kiên định như vậy, cũng không kiên trì nữa, quyết định nếu hai hôm nữa Diệp Minh còn chưa tới, sẽ qua thăm một chuyến, anh bảo: "Được rồi, anh không làm phiền em nghỉ ngơi nữa, nếu em có chuyện gì thì cứ nói với anh."
Diệp Minh nói được, sau đó liền gác máy.
Dù Giang Từ không dặn dò, thì y cũng sẽ không ích kỷ kéo Lê Hủ An vào trong vòng ân oán của mình.
Giang Từ ôm lấy Diệp Minh từ phía sau, hôn lên cần cổ y, cất giọng cười nhẹ: "Người rất nghe lời, tôi muốn biểu dương người một chút."
Nói đoạn chiếm lấy y.
Diệp Minh nhắm mắt lại, không nói lời nào, chỉ cắn chặt đôi môi, miệng nồng mùi máu tanh.
Chỉ cần nghĩ đến việc người ở trên mình là ai, nỗi đau lạnh giá như thủy triều dâng lên, mặt trời không ló dạng, chỉ còn nỗi tuyệt vọng đến nghẹt thở.
Như muốn lại nhấn chìm y xuống vực sâu không đáy ngày trước.
Chỉ hai ba ngày ngắn ngủi, mà Diệp Minh cảm thấy ngày dài đằng đẵng như hai ba năm.
Cuối cùng y cũng hạ sốt.
Diệp Minh nói với Giang Từ: "Tôi phải quay lại làm việc."
Giang Từ cười gật đầu, hắn cũng không có ý định làm cản trở công việc của Diệp Minh, chỉ cần y không cố gắng chạy trốn, hắn sẽ không cướp đoạt hết sự tự do của y. Hắn tin Diệp Minh cũng sẽ nghe lời, nhưng để đề phòng vạn nhất vẫn phải dặn dò một câu, hắn nhìn y chăm chú: "Đừng nghĩ đến việc bỏ trốn, biết chưa hả?"
Diệp Minh tự giễu nhếch môi, "Tôi biết rồi."
...
Căn nhà vốn là nơi để nghỉ ngơi, nhưng bởi vì sự tồn tại của Giang Từ, mà ngược lại trở thành nhà lao cầm cố y, ra khỏi cửa, Diệp Minh thở phào một hơi, có cảm giác dường như mình đang mơ.
Y quay trở lại bệnh viện, đồng nghiệp đều quan tâm tới y, mọi người liên tục nói y hãy chú ý nghỉ ngơi, đừng quá gắng gượng.
Đến xế chiều, Lê Hủ An nhận được tin liền qua xem y.
Lê Hủ An vừa nhìn thấy bộ dạng của Diệp Minh liền chau mày, chỉ mới mấy ngày không gặp, mà dường như y gầy đi trông thấy, ánh mắt có vẻ bình tĩnh, nhưng phảng phất đâu đấy là nỗi bi thương vô hình, khiến cả người y bị sắc u ám vây kín.
Trông y nào phải không có chuyện gì, mà dường như đã phải trải qua biến cố nào thật to lớn.
Đột nhiên Lê Hủ An rất hối hận vì khi đó mình đã không kiên trì để tới thăm y, anh nghiêm túc nói với Diệp Minh: "Em thật sự không sao chứ?"
Diệp Minh buông mi tránh ánh nhìn của Lê Hủ An, cất giọng khản đặc: "Em không sao."
Lê Hủ An có phần hơi bực, anh đối xử với y như nào chẳng lẽ y không cảm nhận được sao? Hay là y vốn không coi anh là bạn bè? Cho nên có chuyện gì cũng không chịu chia sẻ với anh?
Anh gằn từng chữ: "Nếu em gặp chuyện thì có thể nói cho anh biết, nghe chưa?"
Diệp Minh nghe ra Lê Hủ An không vui, này là đang trách y không coi anh như người thân, nhưng y thực sự không muốn gây phiền toái cho Lê Hủ An, cũng không muốn anh biết những gièm pha của mình, liền kiên trì nói: "Em không sao thật mà."
Lê Hủ An nhìn Diệp Minh quật cường như vậy cảm thấy vừa bất đắc dĩ lại cũng vừa bất lực, thực ra ba năm trước anh đã cảm thấy dường như người đàn em này có tâm sự, chỉ là không muốn nói ra, khi đó bọn họ còn không quen thuộc, bởi vậy nên cũng không gặng hỏi nhiều.
Nhưng ba năm trôi qua, Diệp Minh vẫn như trước không muốn nói gì với mình, thoạt trông gần gũi nhưng thực ra vẫn còn khoảng cách, điều này khiến Lê Hủ An cảm thấy thất bại mãnh liệt, ba năm cố gắng là vậy, mà anh vẫn chưa thể đi vào trái tim y chút nào.
Thoạt trông Diệp Minh đối tốt với tất cả mọi người, khi ở bên rất đỗi dịu dàng, nhưng thực ra khi muốn gần y thêm chút nữa, mới nhận ra bên trong y lạnh như băng, chẳng chừa một kẽ hở.
Nhất định trong đó ẩn chứa rất nhiều đau thương, không muốn để người ta biết được quá khứ của mình.
Lê Hủ An giận xong lại thấy đau lòng, nếu tiếp tục truy hỏi chỉ sợ sẽ dọa y bỏ chạy, nghĩ một chút đành phải nói: "Dạo này Tư Dương cứ nhắc đến em hoài, còn nói muốn tới công viên giải trí mới khai trương, với lại anh cũng đang nợ em một bữa cơm, cuối tuần chúng ta cùng đi với nhau nhé."
Lê Hủ An đã sớm nhận ra Diệp Minh thích trẻ con nhất, vừa nhắc đến trẻ con liền mềm lòng, lúc này liền không do dự lấy con ra, trước đó còn sợ thằng nhóc này sẽ cản trở anh tìm đối tượng, không ngờ lại có ngày mình luân lạc tới mức nhờ đến nó.
Gần đây Diệp Minh quá mệt mỏi, hơn nữa y lo Giang Từ sẽ gây sự với mình, có phần do dự nói: "Để xem thế nào đã.. Cũng không biết lúc đó có thời gian không."
Lê Hủ An nhìn xoáy sâu vào y, nói: "Thế anh đợi tin em."
Diệp Minh tan làm về nhà, quả nhiên Giang Từ đã ở nhà đợi y, hắn thực sự coi đây như nhà mình mà hành xử tự nhiên đến vậy, đến cơm tối cũng đã chuẩn bị xong, hờ hững liếc nhìn Diệp Minh, ra lệnh: "Tới ăn cơm."
Diệp Minh đi tới ngồi xuống, y chỉ ăn vài miếng đã nuốt không trôi, không đói bụng, suy nghĩ một chút rồi nói với Giang Từ: "Cuối tuần tôi có việc..."
Y không biết vì sao Giang Từ lại có địch ý sâu sắc với Lê Hủ An như vậy, nhưng y cảm thấy tốt nhất không nên nhắc tới Lê Hủ An, nếu không có lẽ Giang Từ sẽ lại tức giận, mà hắn giận rồi sẽ dằn vặt y, Diệp Minh không muốn lại vướng vào rắc rối.
Giang Từ hỏi: "Có chuyện gì?"
Diệp Minh nói: "Đồng nghiệp hẹn cùng ra ngoài ăn cơm, nếu.. nếu cậu không đồng ý, tôi sẽ không đi nữa."
Giang Từ ý vị thâm trường nhìn Diệp Minh, ánh mắt quỷ dị mà Diệp Minh không tài nào hiểu được, đột nhiên cười nói: "Không sao, người cứ đi đi, đúng lúc cuối tuần tôi có việc. Chẳng lẽ người cho rằng tôi có thời gian cả ngày trông chừng người?"
Diệp Minh thở phào một hơi, nói: "Tôi biết rồi."
Giang Từ thấy vẻ mặt Diệp Minh như được giải thoát, ánh mắt lạnh lùng, nhưng cũng không hỏi lại, chỉ là buổi tối hung bạo làm y, mãi đến khi Diệp Minh không nhịn được nữa bật khóc lên mới thôi.
..
【888: Nhắc cậu một tiếng, Giang Từ biết cậu có hẹn với Lê Hủ An.】
【Diệp Minh: Em biết mà, dù sao thì ham muốn khống chế của ẻm cũng mạnh như vậy~~ nhất cử nhất động của em chắc ẻm biết hết~】
【888: Ờ, thế sao cậu còn tự đâm đầu vào chỗ chết?】
【Diệp Minh: Đây không phải là đâm đầu vào chỗ chết, mà là thúc đẩy kịch tính mừ!】
【888: .....】
Quả nhiên Giang Từ có vẻ rất bận rộn, trước cuối tuần một ngày liền bỏ đi.
Diệp Minh vốn hít thở không thông cuối cùng cũng có cảm giác được thở trở lại, anh mặc đồ dài tay, cũng may mà trời lạnh, đủ để đeo khăn quàng cổ, sau khi che hết dấu vết trên người, lúc bấy giờ mới ra khỏi nhà.
Diệp Minh ra ngoài bắt xe, đến nhà hàng Lê Hủ An đã đặt trước, vừa vào phòng liền trông thấy Lê Tư Dương. Lê Tư Dương vui vẻ làm mặt xấu với Diệp Minh, cười hì hì nói: "Sao chú Trần tới muộn thế, cháu chờ chú lâu lắm rồi."
Cuối cùng trên mặt Diệp Minh cũng nở nụ cười, áy náy nói: "Xin lỗi."
Lê Hủ An gõ đầu Lê Tư Dương, bất đắc dĩ nói với Diệp Minh: "Đừng để ý tới thằng bé, muộn gì cơ chứ, mau ngồi xuống đi."
Diệp Minh ngồi xuống đối diện Lê Hủ An, lúc bấy giờ thấy bên cạnh còn đặt một bộ bát đũa, sửng sốt một chút liền nói: "Còn có khách nữa à?" Trước đây ba người họ ra ngoài cùng nhau, hầu như chưa từng có người ngoài.
Lê Hủ An ho khan một tiếng, nói: "Có người bạn, nói cũng muốn đi cùng."
Thực ra Lê Hủ An cũng có phần bất đắc dĩ, anh thực sự không muốn có người lạ quấy rầy bữa cơm của mình với Diệp Minh, nhưng đối phương là khách phương xa tới, thái độ lại thành khẩn, trước đó đã nói muốn dùng bữa cùng anh, chọn hôm nào không chọn lại chọn đúng hôm nay, hơn nữa cũng không để ý người khác tới cùng. Lê Hủ An suy nghĩ một chút đành phải đáp ứng, coi như một bữa cơm thường đi.
Lê Hủ An cười nói: "Em đừng để ý, làm một người bạn bình thường là được, chỉ là cùng nhau ăn một bữa mà thôi..."
Đúng lúc này, Diệp Minh cảm thấy bên cạnh có người ngồi xuống, y quay đầu nhìn theo bản năng, sắc mặt nhất thời trắng bệch, sợ đến mức chẳng thể suy nghĩ, bàn tay nắm chặt đầu gối.
Giang Từ cũng không nhìn Diệp Minh, thể như y chỉ là một người xa lạ, nở nụ cười lịch sự với Lê Hủ An, cất giọng trong trẻo: "Thật ngại quá tôi đến trễ."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro