Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

★ Chương 42 | Hoàng đế là trúc mã của tui ★


★ Chương 42 | Hoàng đế là trúc mã của tui ★

"Chấn động! Huynh đệ tranh chấp tàn khốc vì giai!"

Cơ thể Diệp Minh khựng lại, trong mắt in ngập sự ngạc nhiên không thể nào tin, sao y có thể không nhận ra đây là giọng của Lý Trạch Viễn cơ chứ? Nhưng sao Lý Trạch Viễn lại ở đây! Chẳng lẽ cố nhân đó là hắn sao?

Trong thoáng chốc có vô vàn suy nghĩ hiện lên, đầu óc Diệp Minh trở nên hỗn loạn.

Lý Trạch Viễn ghé vào tai y thở than: "Văn Thanh, đã lâu không gặp."

Qua hồi lâu, Diệp Minh nắm lấy tay Lý Trạch Viễn, lắc đầu ra hiệu y sẽ không nói lung tung, bảo hắn buông y ra.

Lý Trạch Viễn khẽ cười, dù rằng với hắn mà nói hành động này sẽ rất nguy hiểm liều lĩnh, nhưng hắn vẫn nới lỏng tay ra.

Diệp Minh hít sâu một hơi, vẻ mặt vô cùng phức tạp, thấp giọng nói: "Điện hạ... tại sao người lại ở chỗ này..."

Lý Trạch Viễn dịu dàng chăm chú nhìn y, trong mắt mang theo nhu tình như có như không, đoạn nói: "Ta nghe nói ngươi bị Lý Trạch Sâm giữ rịt bên người, bị hắn ức hiếp lăng nhục, ngày ngày lo lắng cho ngươi, bởi vậy nên mới mạo hiểm lén lút ra đây, chính là để gặp được ngươi."

Hắn vươn tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve gò má Diệp Minh, giọng nói âu sầu: "Ta không ngờ cái tên lòng muông dạ thú kia lại làm chuyện quá đáng với ngươi như vậy, chỉ giận mình không thể bảo vệ ngươi."

Hành động thân mật như vậy khiến Diệp Minh cảm thấy khó chịu, y hơi lui về phía sau một bước, nghiêng đầu nói: "Đa tạ điện hạ đã quan tâm, nhưng điện hạ không nên bất kính với hoàng thượng."

Lý Trạch Viễn nhìn động tác tránh né của Diệp Minh, nghĩ hằng đêm y hầu hạ dưới thân Lý Trạch Sâm, không biết sẽ lộ ra một mặt hạ lưu dâm đãng thế nào, người hắn không đành lòng đụng tới lại để kẻ khác được hời, trong lòng hắn vừa đố kị lại vừa căm hận, thiên hạ và người kia vốn thuộc về hắn! Nhưng lại bị Lý Trạch Sâm cướp đoạt!

Đứa con của một cung nữ thấp hèn, đến xách giày cho hắn cũng không xứng, lấy tư cách gì để định đoạt thiên hạ chứ!

Lồng ngực Lý Trạch Viễn phập phồng một hồi, hắn đè nén sự hận thù trong đôi mắt lại, cất giọng dịu dàng với Diệp Minh: "Thắng làm vua thua làm giặc, ta không nên nói hắn như vậy, nhưng ngươi xem hắn làm ra loại chuyện này với ngươi, chẳng lẽ đây không phải chuyện hôn quân mới làm sao? Ta chỉ đau lòng cho ngươi thôi."

Diệp Minh ngẩn ra, trong đôi mắt hiện lên sự cảm động, viền mắt thoáng ửng hồng, "Điện hạ..."

Lý Trạch Viễn nhìn mà thương xót khôn nguôi, thành khẩn nói: "Văn Thanh à, ta vẫn luôn đợi ngươi, trong lòng ngươi biết rõ mà đúng không? Nếu như ta làm hoàng đế, tuyệt đối sẽ không đối xử với ngươi như hắn, càng không bất chấp ngươi có nguyện ý hay không mà ép buộc ngươi."

Tuy rằng Diệp Minh rất cảm động trước sự bảo vệ của hắn dành cho mình, nhưng nghe xong mặt vẫn biến sắc: "Như vậy là đại nghịch bất đạo, điện hạ đừng nói như vậy nữa."

Đôi mắt Lý Trạch Viễn lóe lên tia nhìn rét lạnh, bình tĩnh nói: "Sao không thể nói? Hắn mới là kẻ đại nghịch bất đạo, ta vốn là thái tử, thiên hạ này vốn thuộc về ta!"

Bờ môi Diệp Minh run lên: "Nhưng mà.."

Lý Trạch Viễn thấy y bị dọa thật, ngữ khí cũng hòa hoãn lại, "Cũng được, hôm nay không nói những chuyện này nữa. Nhưng chẳng lẽ ngươi không muốn thoát khỏi cảnh này sao?"

Ánh mắt Diệp Minh giãy giụa, đương nhiên y không muốn tiếp tục thế này, thế nhưng như vậy không có nghĩa là y muốn phản bội Lý Trạch Sâm, để rồi dựa vào Lý Trạch Viễn, làm một thần tặc đại nghịch bất đạo.

Đột nhiên Lý Trạch Viễn nắm lấy tay Diệp Minh, nhét một bọc giấy vào trong lòng bàn tay y, nghiêm túc nói: "Ngươi tìm cơ hội để Lý Trạch Sâm ăn phải thứ này, đợi hắn hôn mê rồi, ta sẽ phái người cứu ngươi rời đi! Đừng lo, đó chỉ là thuốc mê mà thôi, sẽ không làm hắn bị thương đâu."

Đồng tử mắt Diệp Minh co lại, như đụng phải củ khoai bỏng rát, vừa nghĩ đã muốn quăng đi!

Nhưng Lý Trạch Viễn vẫn không buông tay, mà từ tốn nói: "Ngươi suy nghĩ cẩn thận, đây là cơ hội duy nhất để ngươi cứu mình. Ta sẽ không hại ngươi, chỉ hy vọng ngươi có thể tự do, giờ hai chúng ta đứng cùng một phía, không phải sao?"

Diệp Minh nghe thấy hai chữ "tự do", gương mặt dường như có chút lay động, y giãy giụa nói: "Nhưng mà..."

Đột nhiên Lý Trạch Viễn ôm chặt lấy y, ghé vào tai y nói: "Hơn nữa ngươi đừng chỉ nghĩ cho mình, mà còn nên nghĩ cho người thân của ngươi, nghĩ cho người ngươi yêu, ta nghe Tả Dục nói.. muội muội hắn vẫn luôn nhớ nhung ngươi, chẳng lẽ ngươi không muốn quay trở lại cuộc sống trước kia sao? Chẳng lẽ ngươi bằng lòng để nam nhân khác ức hiếp sao?"

Diệp Minh nghe đến đây, cơ thể cứng ngắc, lại không phản kháng gì.

"Ngươi yên tâm, ta sẽ không làm chuyện gì khiến ngươi phải khó xử đâu, thiên hạ này Lý Trạch Sâm chỉ đi mượn, ta chỉ không đành lòng nhìn ngươi bị ép buộc mà thôi." Lý Trạch Viễn buông tay ra, thấy Diệp Minh đứng đó kinh ngạc, siết chặt bọc giấy không buông ra, lúc bấy giờ mới tỏ ý hài lòng, không nỡ nói: "Văn Thanh, mau trở về thôi, chỉ cần ngươi làm theo lời ta nói, nhất định ta sẽ cứu ngươi ra."

Diệp Minh phức tạp nhìn Lý Trạch Viễn, vội vàng quay trở về theo đường cũ.

Lý Trạch Viễn nhìn bóng lưng Diệp Minh đi rồi, ánh mắt chợt lộ lên vẻ nham hiểm, hắn nhớ lại cảm giác ban nãy ôm Diệp Minh.. Đợi thành công rồi, thiên hạ này là của ta, mà ngươi cũng là của ta!

Lý Trạch Sâm đừng hòng chạm vào ngươi thêm chút nào nữa! Nhất định hắn phải chết!

...

Diệp Minh hốt hoảng quay trở lại viện lạc của mình, y khẽ đẩy cửa ra, nhẹ nhàng không tiếng động quay trở lại giường, thế nhưng không biết Lý Trạch Sâm đã tỉnh dậy từ khi nào, hắn ngồi đó nhìn y, đôi mắt đen láy trong bóng đêm hiện lên sắc lạnh.

Động tác của Diệp Minh trong nháy mắt cứng lại.

Y làm người luôn ngay thẳng, không quen việc dối gạt, ban nãy làm trái lương tâm đi hẹn hò cùng Lý Trạch Viễn, lúc này thân thể khẽ run lên, sắc mặt trắng bệch.

Lý Trạch Sâm tỉnh từ khi nào vậy, chẳng lẽ hắn đã biết?

Nếu hắn hiểu lầm rằng y mưu tính làm phản, sẽ là tội lớn gây họa tới cửu tộc!

Ngay lúc Diệp Minh sợ hãi đến mức mồ hôi lạnh ứa ra khắp trán, suýt chút nữa thì quỳ xuống, Lý Trạch Sâm từ từ đứng dậy đi tới trước mặt y, lấy tay áo nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán y, giọng nói bình tĩnh: "Đi đâu mà vội như vậy, ngươi xem, toát cả mồ hôi rồi này."

Diệp Minh không dám động đậy, run giọng nói: "Hoàng thượng..."

Khóe môi Lý Trạch Sâm hơi cong lên, vẫn cất giọng hỏi han dịu dàng như bình thường: "Ngươi vừa đi đâu vậy? Ban đêm trẫm tỉnh dậy phát hiện ngươi không ở đây, sao có thể ngủ được, cho nên mới thức chờ ngươi."

Cả đời này Diệp Minh chưa từng làm chuyện hổ thẹn trái với lương tâm, ngay cả một câu nói dối cũng chưa từng nói ra. Qua hồi lâu, y tránh khỏi tầm mắt của Lý Trạch Sâm, lần duy nhất cất lời nói dối trái với lương tâm mình: "Thần... đi vệ sinh."

Động tác của Lý Trạch Sâm thoáng dừng lại, chỉ trong một chốc ngắn ngủi gần như không thể nhận ra. Nhưng hắn cũng không truy hỏi lại, dường như Diệp Minh nói gì thì hắn tin đó, không nghi ngờ một chút nào, hắn nắm tay Diệp Minh quay trở lại bên giường, cười nói: "Ra là như vậy."

Lòng bàn tay Diệp Minh cũng ướt nhẹp mồ hôi, y cúi đầu không lên tiếng.

Lý Trạch Sâm dịu dàng vỗ về tấm lưng y, thở than: "Trẫm làm ngươi sợ sao? Trẫm không bắt ngươi làm gì đâu, có điều mai còn phải dậy sớm, cho nên giờ vẫn nên ngủ đi thì hơn."

Diệp Minh đờ đẫn gật đầu.

Lý Trạch Sâm liền nở nụ cười, hắn ôm Diệp Minh vào lòng, để đầu y dựa vào lòng mình, hắn tỳ cằm lên đỉnh đầu y, như vậy Diệp Minh không thể trông thấy ánh mắt và vẻ mặt của hắn.

Lý Trạch Sâm không ngủ, thậm chí hắn cũng không nhắm mắt lại.

Bàn tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của Diệp Minh, đây là lần đầu tiên, rõ ràng đang ôm y trong lòng, nhưng lại chẳng thể nguôi được nỗi thống khổ sâu trong tâm hắn, hàn ý tự đáy lòng theo mạch máu chảy dọc toàn thân, khiến cơ thể hắn như đông cứng.

Hắn đã cho Diệp Minh rất nhiều cơ hội, nhưng y lại một lần nữa lừa dối hắn.

Y không chỉ đi gặp Lý Trạch Viễn, còn che giấu những chuyện này, dù cho không được tận tai nghe, thì hắn cũng có thể biết Lý Trạch Viễn sẽ nói gì với y, Lý Trạch Viễn chỉ hận hắn không chết đi.

Ngươi có biết không, rằng người để lại rất nhiều sơ hở.

Lý Trạch Sâm quyến luyến mà nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên đỉnh đầu Diệp Minh, nhưng sâu trong đôi mắt ngập nỗi bi ai và tuyệt vọng.

Cả đời này của ta, chưa lúc nào ta lại thua thảm bại như bây giờ, thua đến không còn gì cả.

Hóa ra ngươi hận ta tới vậy, hận muốn giết chết ta.

Ngươi muốn giết ta sao....

..

Ngày hôm sau Diệp Minh mở mắt ra, Lý Trạch Sâm đã thức giấc.

Anh vốn vờ như không ngủ được, nhưng không tài nào chống lại cơn buồn ngủ, cái ôm của Lý Trạch Sâm lại quá đỗi thoải mái, cuối cùng anh vẫn ngủ thiếp đi.

Chao ôi, lại là một buổi sớm mai rạng rỡ, ai có thể ngờ tối nay sẽ có gió tanh mưa máu chứ?

【888: Cậu không nên làm như vậy, hơi quá đáng rồi đó, chẳng lẽ cậu định giúp Lý Trạch Viễn thật sao? Tôi thấy như vậy không thể giúp cậu giảm giá trị hắc hóa đâu.】

【Diệp Minh: Đương nhiên em sẽ không giúp Lý Trạch Viễn rồi, hắn chẳng đáng yêu bằng một phần mười hoàng thượng của chúng ta, chỉ là một tên công tử bột bị cưng chiều quá độ mà thôi.】

【888: Vậy hôm qua cậu làm gì? Thứ Lý Trạch Viễn đưa cậu không phải thuốc mê như hắn nói, chắc chắn là thuốc độc chí mạng! Hắn muốn mượn tay cậu để hại chết Lý Trạch Sâm!】

【Diệp Minh: Em sẽ không dùng đâu.】

【888: ......】

【Diệp Minh: Em đã từng cho Lý Trạch Sâm hy vọng, sau đó lại để ảnh tuyệt vọng, giờ ảnh đã đủ tuyệt vọng rồi, không ôm bất cứ hy vọng nào nữa.. nếu em cho ảnh thêm một tia hy vọng thì sao nhỉ?】

【Diệp Minh: Mất mà có được là chuyện tốt đẹp nhường nào, động lòng người tới nhường nào.. Người chưa từng lĩnh hội thì sao có thể hiểu được, em sẽ không phản bội ảnh ^-^】

【Diệp Minh: Hơn nữa với thiết lập bạch liên hoa của em bây giờ, sao có thể bị người ta hại một cái liền muốn trả thù luôn chứ ahahahahahaha.】

【888: .....】

Hắn cảm thấy có người muốn bị chơi hỏng luôn rồi.

Diệp Minh rời giường rửa mặt qua, sau đó đẩy cửa đi ra ngoài, liền trông thấy Lý Trạch Sâm đang chắp tay đứng trong sân, ngước đầu lên nhìn trời.

Diệp Minh đi tới nhẹ giọng nói: "Hoàng thượng."

Một lát sau, Lý Trạch Sâm quay đầu lại, dịu dàng nhìn y: "Ngươi tỉnh rồi à."

Diệp Minh cụp mi mắt đáp dạ.

Lý Trạch Sâm nắm lấy tay y, quyến luyến nói: "Hôm nay cùng trẫm ra ngoài chơi một chút đi, nghe nói ở đây phong cảnh không tồi."

Dứt lời liền có người bưng đồ ăn sáng lên, sau khi hai người dùng bữa xong, cũng không ngồi kiệu, mà đi dọc theo con đường núi nhỏ. Trên núi vô cùng yên tĩnh, hầu như chỉ có thể nghe được tiếng bước chân của họ.

Khiến lòng người cảm thấy thật an bình.

Diệp Minh thấy thái độ Lý Trạch Sâm bình tĩnh như thường, cũng dần thấy an tâm.

Thế nhưng dọc đường đi y vẫn có chút mất tập trung, Lý Trạch Viễn nói hắn sẽ không làm bậy, chỉ muốn tới cứu y, đây là sự thật sao? Diệp Minh có phần không tin tưởng, Lý Trạch Viễn dựa vào đâu để đối tốt với y như vậy, hơn nữa sao hắn có thể lặng yên không tiếng động xuất hiện ở đây? Sao hắn có thể không hận Lý Trạch Sâm được chứ?

Tất cả những điều này khiến trong lòng Diệp Minh rối bời, y chỉ sợ Lý Trạch Viễn ôm suy nghĩ đại nghịch bất đạo, thế nhưng nếu không chắc chắn thì y không thể đi nói lung tung. Sao Lý Trạch Sâm có thể tin y được đây, dù sao y cũng lừa dối hắn trước.

Lý Trạch Sâm quay đầu lại, thấy Diệp Minh có vẻ hoảng hốt, sâu trong đôi mắt hắn lóe lên tia cười tự giễu, nhưng mặt vẫn không biến sắc, đoạn hỏi: "Văn Thanh thấy nơi này thế nào?"

Diệp Minh cả kinh, lấy lại tinh thần thấp giọng trả lời: "Rất đẹp."

Dường như Lý Trạch Sâm có vẻ cảm khái, hắn cất giọng trầm thấp, "Đúng vậy.. nơi này rất đẹp, bỗng nhiên trẫm hiểu ra vì sao phụ hoàng lại thích nơi này. Có ai lại không thích những thứ đẹp đẽ chứ, nhưng dù nơi này có đẹp tới đâu, so với giang sơn vạn dặm cũng chẳng đáng để nhắc tới."

Lý Trạch Sâm khẽ mỉm cười, đột nhiên kéo Diệp Minh vào lòng mình, hắn nắm lấy cằm y, cười nói: "Có điều trẫm không chỉ muốn giang sơn vạn dặm này, trẫm còn muốn ngươi, ngươi có cảm thấy trẫm đang hy vọng hão huyền không?"

Diệp Minh không ngờ Lý Trạch Sâm lại đột nhiên nhắc tới mình, vẻ mặt có chút lúng túng, không chịu trả lời.

Ánh mắt Lý Trạch Sâm thoáng trở nên nguy hiểm, hắn khẽ cười: "Ngươi cảm thấy trẫm không giành được sao?"

Sắc mặt Diệp Minh thoáng đổi, nếu như nói không chiếm được mình thì thôi, nhưng nếu nói Lý Trạch Sâm không chiếm được giang sơn này, chẳng phải là đại nghịch bất đạo hay sao? Y chỉ có thể cất tiếng: "Thần không có ý này."

Lý Trạch Sâm cười ha hả, ánh mắt sâu xa: "Cuối cùng Văn Thanh cũng biết nói dối để lấy lòng trẫm, trẫm rất vui."

Diệp Minh lắc đầu nói: "Thần nói thật lòng, giang sơn vạn dặm này vốn là của hoàng thượng."

Lý Trạch Sâm không nhịn được mà cứ cười mãi thôi, nhưng ánh mắt hắn lại bi thương tới vậy.

Nếu như ngươi thật lòng, thì không nên giấu ta đi gặp Lý Trạch Viễn, càng không nên sau khi ta cho hết cơ hội này tới cơ hội khác, cũng không chịu nói thật ra.

Có điều cũng không sao, đợi ta giết Lý Trạch Viễn rồi, sẽ không còn ai giúp ngươi nữa.

Ngươi không muốn làm hoàng hậu, thậm chí còn thà liên thủ với Lý Trạch Viễn cũng muốn giết ta, thà rằng ruồng bỏ tất cả làm một loạn thần tặc tử, vậy thì.. cứ không tên không họ ở lại bên cạnh ta cả đời đi.

Lý Trạch Sâm không nói gì nữa, chỉ đi nhàn nhã đi bộ.

Đến khi họ quay trở lại hành cung đã gần hoàng hôn.

Các thái giám, nô tỳ trong cung ai nấy đều bận rộn, Diệp Minh theo Lý Trạch Sâm đi vào tiền điện.

Lúc Lý Trạch Sâm đi ra thay một bộ y phục khác, lúc bấy giờ Diệp Minh đã ngâm trà xong, y vẫn ngoan ngoan ngồi đợi ở đó, trông thấy Lý Trạch Sâm đi ra, cụp mi mắt cung kính rót trà đi tới: "Hoàng thương mệt rồi, uống chén trà cho nhuận họng."

Lý Trạch Sâm nhìn chiếc tách sứ trong tay Diệp Minh, tách trà tinh xảo được bàn tay thon dài nắm lấy, đầu ngón tay xinh đẹp kia đặt bên chiếc tách sứ thanh hoa, tựa hoa mai đỏ giữa nền tuyết trắng.

Hắn rất yêu từng đường từng nét trên người này, nhất là đôi bàn tay ấy, hắn rất yêu rất thích.

Chỉ tiếc, dưới lớp vỏ mỹ lệ lại là độc dược.

Lý Trạch Sâm mặt không đổi sắc nhận lấy tách trà, giơ tay áo lên che mà uống một hơi cạn sạch, cười nói: "Tay nghề pha trà của Văn Thanh vẫn tốt như xưa."

Diệp Minh cung thuận cúi đầu, đang định cất tiếng nói chuyện, đột nhiên bên ngoài vang lên những tiếng ầm ĩ, ngay sau đó là tiếng cung nữ kêu thê lương, đột nhiên Diệp Minh biến sắc, nhớ tới hôm qua mình gặp gỡ Lý Trạch Viễn, chẳng lẽ đây là người của Lý Trạch Viễn?!

Y lo lắng quay đầu nhìn lại Lý Trạch Sâm, lại thấy sắc mặt Lý Trạch Sâm trắng bệch, khóe môi rịn máu, một tay chống xuống mà mềm nhũn, bộ dạng như trúng độc!

Chuyện gì vậy? Y đâu có hạ độc đâu!

Diệp Minh lao tới muốn đỡ lấy Lý Trạch Sâm, giọng đầy lo lắng: "Hoàng thượng sao vậy?"

Lý Trạch Sâm đột nhiên vùng tay Diệp Minh ra, ánh mắt lạnh lẽo trước nay chưa từng có!

Hắn đã biết trước hôm nay Lý Trạch Viễn sẽ tới gây khó dễ, hơn nữa cũng phát hiện Lý Trạch Viễn đưa độc dược cho Diệp Minh, bởi vậy nên chén trà kia hắn vốn không uống, nhưng hắn vẫn vờ như bị trúng độc, là để lừa Lý Trạch Viễn và Diệp Minh! Để họ hiểu lầm rằng hắn bị trúng kế!

Diệp Minh vừa trông thấy vẻ mặt của Lý Trạch Sâm, liền biết hắn đã hiểu lầm mình, nhưng chính y cũng không hiểu vì sao Lý Trạch Sâm lại trúng độc, y thực sự có nỗi khổ khó nói.

Một giây sau cửa tiền điện bị người ta thô bạo phá tan, một đám người bận hắc y lao vào, Lý Trạch Viễn đứng ở giữa, bên hông đeo bội đao, vẻ mặt lạnh lùng, sải bước đi vào! Hắn vừa thấy Lý Trạch Sâm trúng độc ngã xuống đất, liền cười ha hả đi tới!

Mặt Diệp Minh biến sắc, chuyện đã tới nước này rồi, sao y còn không rõ Lý Trạch Viễn đã lợi dụng mình chứ, mà y bởi vì do dự nên đã không nói cho Lý Trạch Sâm chuyện này đúng lúc, hại hắn bị vây khốn ở đây!

Tuy rằng Lý Trạch Sâm ép buộc y, nhưng.. hắn là hoàng đế, hắn chẳng làm gì có lỗi với thiên hạ, lên ngôi một cách danh chính ngôn thuận, mà bản thân y vì không dứt khoát mà đã trở thành một tội nhân mưu nghịch, đây mới thực sự là tiếng xấu muôn đời.

Làm nam hậu cùng lắm chỉ bị hủy hoại danh tiếng bản thân, nhưng mưu phản là tội lớn liên lụy tới cửu tộc, mà Tề gia từ trăm năm trước đã tận trung với nước, y làm chuyện tới mức này, chỉ sợ phu thân thà rằng 'đại nghĩa diệt thân', tự tay giết y, cũng sẽ không tha thứ cho y.

Y phận làm thần, từ nhỏ đã học phải trung quân thủ nghĩa, vốn không nên có một chút do dự dao động nào!

Trong lòng Diệp Minh thống khổ không thôi, y nhìn chòng chọc về phía trước, đôi mắt đỏ vằn lên chất vấn Lý Trạch Viễn: "Ngươi nói ngươi sẽ không làm như vậy!"

Lý Trạch Viễn cho rằng Diệp Minh hạ độc Lý Trạch Sâm như lời hắn nói, nhưng bây giờ chỉ giả vờ giả vịt, hơn nữa y đang trách hắn lừa y đó là thuốc mê, hắn nở nụ cười ôn nhu, ôn tồn nói: "Văn Thanh không cần phải lo lắng, hôm nay Lý Trạch Sâm chết chắc rồi, nhất định ta sẽ cứu ngươi ra."

Lý Trạch Sâm ngồi ở đó, hắn nhìn hai người họ, đôi mắt ngập nỗi bi thương.

Ha ha.. đúng là ân ái ha.

Ngươi cho rằng thoát khỏi ta rồi, Lý Trạch Viễn sẽ bỏ qua cho ngươi sao?

Hay là với ngươi mà nói Lý Trạch Viễn thì được.. còn ta thì không.

Lý Trạch Sâm quay đầu, từ từ cất tiếng, "Bởi vậy nên, tối hôm qua ngươi đi gặp hắn, có phải không?"

Diệp Minh nhìn ánh mắt Lý Trạch Sâm, ánh mắt thâm thúy tĩnh mịch tựa như một hố đen thăm thẳm, đột nhiên y thấy lồng ngực nhức nhối, thế nhưng hôm qua y thực sự đi gặp Lý Trạch Viễn. Diệp Minh gật đầu, "Đúng vậy.. xin lỗi, nhưng ta..."

"Đủ rồi!" Lý Trạch Sâm quát to một tiếng, lại ho ra một búng máu.

Giọng Diệp Minh khựng lại, gương mặt tái nhợt, đây là lần đầu tiên Lý Trạch Sâm to tiếng quát y như vậy...

Lý Trạch Viễn nhìn bộ dạng thống khổ của Lý Trạch Sâm, nhưng trong lòng lại thấy vô cùng hả dạ, ngươi cướp ngôi vị hoàng đế của ta thì sao chứ? Người ngươi yêu nhất lại đi phản bội ngươi! Giờ thì ngươi cũng phải chết trên tay ta mà thôi!

Ngươi lấy từ tay ta, thì ta sẽ bắt ngươi phải trả giá gấp trăm lần!

"Ngũ đệ, đệ có ngờ rằng mình sẽ có ngày hôm nay không?" Lý Trạch Viễn từ từ đi tới trước mặt Lý Trạch Sâm, rút thanh đao bên hông ra, ánh mắt lạnh lùng mà tàn nhẫn, khóe môi mang theo nụ cười gằn: "Đúng là đáng thương thật đấy... người giống như đệ, vốn không nên vọng tưởng những thứ không thuộc về mình, như vậy sẽ không có kết quả tốt đẹp đâu."

Lý Trạch Sâm ngước mắt lên nhìn hắn, nhẹ nhàng lau máu bên khóe miệng mình, nhàn nhạt cất tiếng: "Phải vậy không... ngôi vị hoàng đế này là do phụ hoàng truyền cho trẫm, đó là thứ thuộc về trẫm."

Lý Trạch Viễn vừa nghe thấy câu nói này, liền không khống chế được sự hận thù hằn sâu trong đôi mắt, cả giận nói: "Ngôi vị hoàng đế này vốn là của ta! Là ngươi cướp từ trong tay ta!"

Lý Trạch Sâm cười mỉa một tiếng, "Chứ không phải bởi vì ngươi sao? Phụ hoàng sủng ái ngươi như vậy, ngươi lại không đợi được.. Ngươi có biết lúc người qua đời thất vọng vì ngươi tới nhường nào không, haha..."

Lý Trạch Viễn nâng thanh đao lên nhắm ngay về phía hắn, không kiềm nổi cơn giận, "Đó là do ngươi ép ta!"

Lý Trạch Sâm nhìn hắn bằng ánh mắt khinh bỉ.

Lý Trạch Viễn nhìn ánh mắt kia, thời gian như ngược về ngày ấy Lý Trạch Sâm đăng cơ, hắn bận long bào, cao cao tại thượng xuất hiện trước mặt mình, hắn cũng nhìn mình bằng ánh mắt khinh bỉ như vậy, vây khốn mình trong một tấc vuông, tuyên cáo rằng mình đã thất bại.

Cả đời này hắn cao cao tại thượng, xưa nay chỉ đi ức hiếp người khác, người khác chưa đến lượt khiến hắn chịu nhục nhã như vậy!

Lý Trạch Viễn cũng không kiềm được sát ý trong lòng mình, cười to: "Đợi ngươi chết rồi, thiên hạ này vẫn là của ta, ta mới là chân mệnh thiên tử!" Dứt lời hắn chĩa thẳng mũi đao về phía Lý Trạch Sâm!

Diệp Minh vẫn đứng ở bên cạnh, y biết mình bị Lý Trạch Viễn bị lợi dụng, lại bị Lý Trạch Sâm hiểu lầm, trong lòng vừa rối bời lại cũng vừa hối hận.

Bởi sự do dự của y mà đã hại Lý Trạch Sâm, trong lúc vô tình đã 'trợ Trụ vi nghiệt'(1), cả đời này y không thể tha thứ cho mình!

Mắt thấy Lý Trạch Viễn động thủ, Diệp Minh không chút nghĩ ngợi liền nhào tới!

Đương nhiên Lý Trạch Sâm sẽ không thật sự để Lý Trạch Viễn giết mình, nhưng đã dụ Lý Trạch Viễn tới đây rồi, mình cũng nên thu lưới, ánh mắt hắn ngưng lại chuẩn bị tránh né, lại phát hiện Diệp Minh bỗng nhiên nhào về phía người hắn, động tác nhanh như vậy, đến hắn cũng không kịp phản ứng!

Một giây sau, thanh đao của Lý Trạch Viễn đâm từng chút từng chút vào vai Diệp Minh!

Máu tươi nóng rẫy bắn lên gương mặt Lý Trạch Sâm, động tác của hắn nhất thời khựng lại, trên mặt lộ rõ vẻ không dám tin.. chuyện.. chuyện gì xảy ra đây chứ?

Lý Trạch Viễn không thể ngờ Diệp Minh lại liều mình cứu Lý Trạch Sâm, động tác hắn cũng khựng lại, giận dữ nói: "Ngươi làm cái gì vậy?!"

Diệp Minh đau đến mức sắc mặt trắng bệch, y hơi quay đầu, ánh mắt sáng rỡ mà kiên định nhìn Lý Trạch Viễn, nói rành rọt từng chữ: "Điện hạ, hành động này là đại nghịch bất đạo, dừng tay đúng lúc mới là chính đạo."

Lý Trạch Viễn nhìn ánh mắt của Diệp Minh, ánh mắt lạnh xuống, "Nói như vậy... ngươi quyết định giúp hắn?"

Diệp Minh nói: "Thần không thể phản bội hoàng thượng."

Trong nháy mắt cơn tức giận của Lý Trạch Viễn tích tụ lại như mây đen ngập đầu, hắn dần hiện lên vẻ thô bạo khát máu, giọng nói lạnh lùng, "Ta không xử bạc với ngươi, mà ngươi lại báo đáp ta như vậy sao? Hắn đối xử với ngươi như vậy, ngươi còn muốn giúp hắn sao?"

Diệp Minh cụp mi mắt, giọng nói không có lấy một chút do dự: "Xin lỗi.. nhưng ta không thể trợ Trụ vi nghiệt."

Lý Trạch Viễn bình tĩnh nhìn y một hồi, đột nhiên bắt đầu cười ha hả, ánh mắt điên cuồng: "Chẳng lẽ ngươi ngủ với hắn nảy sinh tình cảm rồi? Hóa ra ngươi cũng chỉ là một tiện nhân.. Nếu đã vậy rồi, ta sẽ tiễn ngươi xuống cùng hắn!"

Nói rồi đột nhiên hắn rút đao ra, lại một lần nữa vung về phía Diệp Minh, muốn giết y cả thảy!

Nhưng Diệp Minh không có lấy một ý tránh né, xin lỗi..

Thần không thể ra sức, chỉ có thể lấy cái chết tạ tội.

Diệp Minh nhắm chờ chết, nhưng một giây sau liền cảm thấy trời đất quay cuồng, y bị Lý Trạch Sâm ôm eo xoay người lại, Diệp Minh không khỏi mở mắt ra, liền trông thấy bờ vai rắn rỏi của Lý Trạch Sâm che trước người mình, tay không nắm lấy lưỡi đao của Lý Trạch Viễn!

Tác giả có lời muốn nói:

Bữa nay phỏng vấn sau cảnh tàn khốc của hai người.

Phóng viên: Tiểu Diệp à, cảm giác đao đâm vào vai thế nào, xem chừng đau phết đó.

Diệp Minh: Hông sao, em được chặn cảm giác đau đớn rồi, Bát gia vạn tuế!

Phóng viên: .. Thế hoàng thượng thì sao? Tay không cầm dao cũng rất đau đó.

Lý Trạch Sâm: ... Không sao, vì cứu ái khanh trẫm không màng đau đớn (bộ dạng thâm tình chân thành)

Phóng viên: .....

888: Hahahaha

(1) Trợ Trụ vi nghiệp: chỉ hành động giúp kẻ khác làm điều sai trái, gây nghiệt. Xuất phát từ đời nhà Ân, vua Trụ nổi tiếng là một vị hôn quân vô đạo; cho nên người nào giúp ông làm những điều độc ác tức là người ấy "trợ Trụ vi nghiệp".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #hethong