Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

★ Chương 4 | Bạn trai cũ bị đá ★


★ Chương 4 | Bạn trai cũ bị đá ★

"Bắt đầu ở chung"

Diệp Minh rất muốn ở nhà nghỉ ngơi vài ngày, nhưng anh sợ trên người mình không có đồng nào, nên vẫn phải than ngắn thở dài lết mông ra ngoài tìm việc làm, những lúc như này mới càng thấy nhớ điểm kinh nghiệm của mình... anh từng kinh nghiệm rủng rỉnh biết bao nhiêu!

Mà số tiền Tần Dịch cho chỉ có thể nhìn chứ không thể dùng, với anh mà nói đúng là một sự dằn vặt.

Nếu muốn lập tức tìm được công việc, có thể nhanh chóng cầm tiền mặt không phải chuyện dễ dàng gì, huống hồ Diệp Minh cũng không muốn đi tìm một công việc ổn định nữa, dù sao thì sớm muộn gì cũng quay trở lại nhà giàu, chỉ cần làm mấy việc tạm bợ là được rồi, cho nên anh chọn đi phát tờ rơi.

888 vô cùng khinh bỉ hành vi không biết tiến thủ này của Diệp Minh.

【888: Cậu tin chắc rằng Tần Dịch sẽ đưa cậu quay trở lại sao? Tôi nghĩ hắn thấy cậu chết ở bên ngoài có khi còn vỗ tay ăn mừng ấy chứ.】

【Diệp Minh: Anh không hiểu con người rồi, tuy rằng ngoài mặt anh ấy có vẻ hung dữ, nhưng em mà chết thật ảnh cũng không bỏ được em đâu. Con người ấy à, mâu thuẫn như vậy đấy~~ quấn quít như vậy đấy~~ yêu nhau chia tay oán giận là vậy nhưng vẫn không nỡ buông bỏ~】

【888: .........】

【Diệp Minh: Em ngóng ngày vào nhà Tần Dịch nhà em quá, tiến thẳng tới quan hệ bao nuôi đi!】

【888: Thay vì mơ ước viển vông, sao không phát cho xong tờ rơi đi?】

【Diệp Minh:..........】

Diệp Minh đứng phát tờ rơi dưới ánh nắng chói chang, đến buổi tối lĩnh tiền, đã mệt như cún rồi, anh lom lom mắt đi qua mấy nhà hàng xem chừng rất ngon, cuối cùng mua một hộp mì xào 5 tệ ở ven đường.

Lúc ăn mì có một đôi tình nhân ngồi ở bên cạnh, cô gái ôm một con chó trong lòng, yêu đáo để, hai người vừa show ân ái vừa vui vẻ vuốt ve con chó.

Diệp Minh và con chó kia nhìn nhau, lông con chó mượt mà bóng loáng, mở to đôi mắt lấp lánh nhìn anh, sung sướng hưởng thụ sự vuốt ve, lè lưỡi cười ngu trước mặt anh.

【Diệp Minh: Em sai rồi, cái câu sai trái nhất trên đời này chính là mệt như chó —— thực
ra đến chó cũng không mệt bằng người..】

【888: ............】

Diệp Minh ủ rũ ăn hết hộp mì xào, đang định đứng dậy, đột nhiên điện thoại đổ chuông, trên màn hình hiển thị một dãy số quen thuộc.

Diệp Minh nhướn chân mày, anh không hề ngạc nhiên vì sao Tần Dịch lại biết số di động của mình, điều khiến anh bất ngờ là cái tên Tần Dịch này ba năm không hề đổi số.. tiếng chuông điện thoại cố chấp vang lên, nhưng Diệp Minh không có ý muốn bắt máy.

【888: Sao cậu không nghe máy?】

【Diệp Minh: Em muốn nghe chết đi được ý, em đợi cú điện thoại này mòn cả con mắt.. Nhưng em không muốn ảnh nghĩ rằng em đang đợi điện thoại của ảnh, đợi ảnh gọi đến lần thứ ba em mới bắt máy.】

【888: Nếu hắn không gọi lại nữa thì sao?】

【Diệp Minh: Em nghĩ kiểu gì ảnh cũng gọi lại thôi, mà nếu không gọi lại thật... cũng không sao, lát nữa em gọi lại cũng như nhau thôi, quan trọng không phải là kết quả, mà là quá trình em quấn quít giãy giụa trong đau khổ cơ.】

888 chỉ muốn cười ha hả vào bản mặt của anh.

Điện thoại ngừng reo, một lát sau, quả nhiên chuông lại đổ.

Diệp Minh cầm điện thoại bằng cả hai tay, đến khi chuông lần ba sắp tắt, anh nhanh như chớp mà ấn nút nghe!

Đầu dây bên kia an tĩnh trong chốc lát, sau đó giọng nói lạnh như băng của Tần Dịch truyền tới: "Em không nghe điện thoại."

Diệp Minh mím môi, nói ra mấy chữ gượng gạo: "Không nghe được."

Tần Dịch cười lạnh một tiếng, nhưng cũng không vạch trần lời nói dối vụng về của anh mà chỉ nói: "Thế bây giờ em nghe được rồi đấy, trong vòng một giờ tới khách sạn Vân Đình, tôi ở đây đợi em. Phải rồi.. tôi khuyên em tốt nhất là đừng tìm cách bỏ trốn, như vậy không sáng suốt đâu."

Nói rồi thẳng tay cúp máy.

Diệp Minh cúi đầu mở bản đồ ra xem đường đi, phát hiện rất dư dả thời gian, thế là anh giằng co một lúc, mới bắt xe đi tới khách sạn.

Lúc anh đến, vừa tròn một giờ.

Theo số phòng Tần Dịch đưa cho, Diệp Minh đi tới tầng tám ở khách sạn, chỉnh đốn lại tâm lý, lúc này mới giơ tay lên gõ cửa.

Vừa mới gõ, cửa phòng liền mở ra, Tần Dịch mặc áo tắm, dường như vừa mới tắm xong, tóc vẫn còn nhỏ giọt nước, gương mặt lạnh tanh lại càng toát lên vẻ quyến rũ, hắn quét mắt nhìn Diệp Minh, hờ hững mở miệng, "Vào đi."

Diệp Minh cụp mi mắt, mặt không đổi sắc mà đi vào, cũng không hỏi vì sao Tần Dịch lại gọi anh tới.

Bởi nguyên nhân chỉ có một, bây giờ Tần Dịch muốn anh, mà anh còn nợ hắn một trăm vạn, đương nhiên muốn gọi lúc nào thì gọi.

Tần Dịch nhìn Diệp Minh, không bỏ qua nỗi sầu tư giấu trong đáy mắt anh, khóe môi nhếch lên thành một đường cung lạnh lùng, đoạn nói: "Em đến muộn mười phút."

Bàn tay xuôi bên người Diệp Minh nắm chặt lại, anh đáp: "Kẹt xe."

Tần Dịch đưa ngón trỏ lên môi, nhẹ nhàng quơ quơ, sâu trong đôi mắt ánh lên tia mỉa mai: "Nguyên nhân không quan trọng, quan trọng là.. em đến muộn."

Diệp Minh bình tĩnh nhìn Tần Dịch, một lúc lâu sau, đột nhiên anh nhếch môi bật cười: "Thế anh muốn thế nào?"

Ánh mắt Tần Dịch đột nhiên trở nên rét lạnh, một tay giữ vai Diệp Minh, mạnh mẽ đè anh vào mặt tường! Hắn nghiêng người về phía trước, ghé vào tai anh, giọng lạnh tanh: "Xem ra em còn chưa chịu đủ giáo huấn, không biết rõ thân phận của mình bây giờ."

Diệp Minh nhắm mắt lại, một lúc sau bị quăng xuống đất, áo quần bị xé rách!

Diệp Minh ngất đi rồi lại tỉnh, cái đau trên cơ thể cũng không bằng nỗi đau sâu trong lòng, ý thức anh trôi tuột, thể như quay ngược dòng thời gian... người từng cùng anh đồng sàng cộng chẩm, bây giờ lại xa lạ như chưa từng quen biết.

Sự đày đọa không chút thương tiếc, khiến anh thực sự ý thức được, Tần Dịch đã thay đổi rồi.

Trong ba năm qua, người yêu anh đã trải qua sự lựa chọn đau khổ tới nhường nào, nên mới trở thành bộ dạng như ngày hôm nay, đây là những điều mà Diệp Minh không muốn nghĩ tới nhất. Chính bản thân anh... đã khiến người mình yêu trở thành bộ dạng này.

Những điều này dằn vặt trái tim anh, anh tự vấn lương tâm mình —— quyết định của mình khi đó có đúng không?

Nhưng mà, đã không thể quay đầu lại nữa rồi.

Dù có đau khổ, khó khăn tới đâu, thì cũng phải kiên trì.

Tần Dịch đứng lên, hắn nhìn bộ dạng thê thảm của Diệp Minh, nhếch khóe môi đầy khinh thường. Hắn xoay người đi sang bên cạnh, lấy một xấp tiền ra, sau đó thô bạo kéo đôi chân lõa lồ của Diệp Minh ra, dúi tiền vào.

Sau đó hắn vỗ vỗ mặt anh, cười nói: "Cầm đi, tiền em vất vả kiếm được đấy."

Bờ mi Diệp Minh run rẩy, anh từ từ mở mắt, trong đôi con ngươi đen láy ẩn chứa nỗi bi thương, nhưng anh không mở miệng nói gì, dường như dù bị đối xử ra sao cũng chẳng thành vấn đề. Dường như.. vì vẫn còn yêu người sâu đậm lắm, nên mới nhẫn nhục chịu hết tất thảy..

Tần Dịch chống lại ánh mắt của anh, hắn sửng sốt trong thoáng chốc, ánh nhìn xót xa không nỡ thoáng hiện lên rồi vội biến mất, sau đó bị sự bực bội bao trùm. Sao hắn còn có thể xót xa cho người này cơ chứ? Năm ấy hắn bị dáng vẻ vô tội này lừa gạt, giờ hắn đã thấy rõ bộ mặt thật của anh, sao còn có thể bị lừa dối được?

Mà ánh nhìn đau lòng ấy ngược lại còn nhắc nhở Tần Dịch, đừng quên những tủi nhục mà người này đã gây ra cho mình.

Nghĩ tới việc mình bị tên lừa đảo này lừa dối vô số lần, mình nói yêu người này.. chính người này đã làm vấy bẩn chữ "yêu" kia.

Mà người này, không biết năm ấy nhìn mình ngu ngốc moi tim móc phổi ra để trúng mũi tên của người này như thế nào.

Tần Dịch nắm chặt tay đến mức các đốt ngón tay kêu răng rắc, hắn cứ nghĩ mình có thể khống chế được cảm xúc, nhưng hắn đã đánh giá cao bản thân rồi, bởi có đôi khi, hắn thực sự.. thực sự rất muốn giết anh!

"Cút đi!" Tần Dịch nhìn chòng chọc Diệp Minh, gằn lên từng chữ: "Cút ngay bây giờ!"

Diệp Minh nhìn đôi mắt đỏ hồng của Tần Dịch, chợt thấy hoảng hốt, thật không hiểu nổi vì sao Tần Dịch ban nãy còn hả hê hạ nhục mình, đột nhiên lại nổi giận chứ.. chẳng lẽ tất cả những gì lúc ban nãy.. chưa đủ để hắn nguôi ngoai sao?

Diệp Minh cụp mi mắt, ngồi dậy khỏi giường, nhưng vừa mởi cử động một chút, chân mày đã chau lại, cái đau đớn và nỗi hổ thẹn khiến anh suýt chút nữa không thể giữ nét mặt, anh cầm áo quần lên mặc qua loa, cũng không quay đầu lại mà rời khỏi nơi này.

Tần Dịch nhìn bóng lưng Diệp Minh bỏ đi, đột nhiên đấm mạnh vào mặt tường, lưu lại vết máu đỏ.

Rõ ràng hắn chỉ muốn trả thù thôi, sao vẫn bị người này làm ảnh hưởng tới tâm tình mình chứ? Không phải hắn còn lưu luyến người này.. hắn chỉ hận người này mà thôi.

Những tháng ngày ngọt ngào đã qua như một liều thuốc độc, bóc trần vỏ bọc xác thịt, từ từ ghim sâu vào trong..

Ăn mòn trái tim hắn.. từng chút.. từng chút một...

... . . .

Kể từ ngày hôm đó, đã một tuần rồi Tần Dịch không gọi Diệp Minh tới.

【888: Hình như Tần Dịch không muốn nhìn thấy cậu nữa.】

【Diệp Minh: Chỉ là ảnh nhớ lại chuyện trước kia nên bị tổn thương lòng tự trọng mà thôi, đợi một thời gian nữa sẽ tiếp tục tìm em, dù sao thì ảnh là một người yêu rất sâu cũng rất cố chấp, qua chuyện ba năm trời ảnh không đổi số điện thoại là có thể đoán được rồi ^_^】

Nếu Tần Dịch thực sự muốn rũ bỏ quá khứ, thì đã đổi số từ lâu rồi, bởi vì số điện thoại này.. là bọn họ cùng nhau chọn, cũng mang theo rất nhiều kỷ niệm của hai người.

Ánh mắt Diệp Minh nghiền ngẫm như có điều suy tư, Tần Dịch hận anh thật, nhưng chỉ sợ chính bản thân hắn cũng không nhận ra, ẩn sau trong sự chấp nhất kia, không chỉ có mỗi nỗi hận thù.

Nhưng lý trí hắn tự nhắc nhở mình không được yêu anh nữa, cho nên phải dùng nỗi hận thù để giải thích mọi hành động của mình.

Quả nhiên vài ngày sau, Tần Dịch lại một lần nữa gửi tin nhắn kêu Diệp Minh qua. Lần này hắn đổi khách sạn, sau đó làm giao dịch tình-tiền như bình thường, nhưng Tần Dịch không còn mất khống chế nữa, dường như đã hoàn toàn lấy lại sự tỉnh táo.

Tuy rằng vẫn chưa được vào khu nhà cấp cao, nhưng Diệp Minh cũng coi như bước vào cuộc sống được bao dưỡng, bình thường cứ hai ba ngày Tần Dịch lại gọi Diệp Minh tới một lần, lần nào xong việc cũng trả thù lao, nhiều hay ít thì phải xem tâm tình.

Một tháng sau Diệp Minh đếm tiền, phát hiện đã được mấy vạn rồi, tuy vẫn còn cách một trăm vạn xa lắm, nhưng cũng không tính là ít. Ngày nào anh cũng phải nhìn số tiền lớn như vậy, lại phải ngậm đắng nuốt cay trải qua cuộc sống khổ sở, cuối cùng anh cũng quyết định thay đổi tình trạng hiện tại, hơn nữa anh nghĩ cũng đã tới lúc thích hợp rồi.

Hôm nay Diệp Minh đi làm về, trời đổ cơn mưa to, anh lại không mang ô, bị dính mưa ướt sũng người, về đến nhà liền phát sốt.

【888: Nhiệt độ cơ thể cậu hơi cao, cơ thể hơi yếu ớt, rõ ràng tôi đã bảo cậu đợi tạnh mưa rồi hẵng đi mà.】

【Diệp Minh: Em muốn có hiệu quả sốt cao như vậy, dù sao thì cũng không thể tiếp tục như vậy mãi được, giờ khỏa thân cũng đã không thể giảm giá trị hắc hóa của Tần Dịch, ảnh cần kích thích một chút.】

【888: Ví dụ như?】

【Diệp Minh: Ví dụ như em sắp chết thì sao? Thôi, anh đừng xen vào, cứ để em sốt đi.】

【888: ...Nói linh tinh cái gì đấy, làm như tôi lo cho cậu ấy.】

【Diệp Minh: .....】

【Diệp Minh: Anh lạnh lùng anh vô tình anh cố tình gây sự, rõ ràng ban nãy anh vừa lo cho em mà!】

【888: Cậu nghe nhầm rồi.】

Diệp Minh ôm tâm tình bi phẫn với 888, không uống thuốc đã đi ngủ rồi.

Hôm sau anh sốt đến mức ngất đi, lúc này Tần Dịch gọi điện tới, nhưng Diệp Minh thực sự không nghe được, cũng không thể thấy trong máy có hàng chục cuộc gọi lỡ.

....

Tần Dịch bực bội ném điện thoại ra bàn, ánh mắt lạnh lùng, còn tưởng Diệp Minh đã ngoan ngoãn trở lại, không ngờ chỉ trong thời gian ngắn như vậy đã dám không bắt máy mình. Chẳng lẽ người này tưởng làm như vậy thì có thể thoát khỏi hắn sao?!

Để Diệp Minh không biến mất lần nữa, từ ngày đầu tiên gặp lại anh, Tần Dịch đã sai người theo dõi điều tra anh, cho nên hắn biết rõ Diệp Minh đang ở đâu.

Ngón tay Tần Dịch nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, hắn cầm áo khoác đi ra ngoài.

Chẳng bao lâu sau, hắn đi tới dưới khu nhà nơi Diệp Minh ở, hắn ngẩng đầu nhìn lên căn nhà ba tầng này, tuy rằng đã biết nơi ở của Diệp Minh từ trước, nhưng cảnh tượng trước mặt vẫn khiến hắn không khỏi chau mày lại.

Dọc hành lang có mấy bao rác vẫn chưa thu gom, cũng không biết ai tè bừa ra đất, tỏa ra mùi khai nồng buồn nôn.

Tần Dịch sa sầm mặt, bước từng bước lên bậc cầu thang, đi tới trước cửa phòng Diệp Minh gõ một cái, nhưng qua hồi lâu, bên trong không có bất cứ phản ứng nào. Ánh mắt Tần Dịch tối sầm lại, đột nhiên hắn đá mạnh vào cửa! "Rầm!" một tiếng, cánh cửa gỗ vang lên rồi mở tung ra!

Căn nhà này chỉ có một buồng, trông vô cùng cũ nát, Tần Dịch vừa liếc mắt đã trông thấy Diệp Minh đang nằm trên giường, khóe môi cong lên nở nụ cười nhạt, hắn đi tới túm lấy cổ tay Diệp Minh mà dùng sức kéo, "Em ——"

Nhưng mà mới nói được một từ, hắn đã biến sắc, bởi vì vừa chạm vào cổ tay Diệp Minh, Tần Dịch đã cảm thấy nhiệt độ nóng một cách bất thường, mà Diệp Minh bị hắn kéo, cả người ngã xuống đất, nhưng vẫn không có chút phản ứng nào.

Tần Dịch nhìn bàn tay mình, sửng sốt mấy giây, cuối cùng cũng kịp phản ứng mà vươn tay lên sờ trán Diệp Minh.

Cơ thể chàng trai kia nóng ran, hơi thở yếu ớt, dường như đã hôn mê từ lâu.

Nếu như hôm nay mình không tới tìm.. hoặc mấy ngày nữa mình mới nhớ tới người này..

Sẽ xảy ra chuyện gì chứ?

Người này sẽ chết ở một góc dơ bẩn không ai hay biết... Đến khi hắn tới, chỉ sợ thi thể đã bốc mùi.

Tần Dịch nghĩ tới đây, một nỗi sợ hãi chưa từng có dâng lên trong lòng, thậm chí hắn còn chưa kịp tự hỏi vì sao mình lại sợ hãi như vậy.. Hắn ôm Diệp Minh vội vội vàng vàng chạy tới bệnh viện!

Bởi vì chữa trị kịp thời, nên Diệp Minh không gặp nguy hiểm, chỉ là chưa thể tỉnh lại mà thôi.

Tần Dịch sắp xếp tất cả xong xuôi, lúc này mới đi tới trước giường bệnh Diệp Minh ngồi, sự căm hận, nỗi xót xa, cảm giác chán ghét.. đủ loại thần sắc phức tạp đan trong ánh mắt hắn.

Chàng trai nằm trên giường bệnh, cơ thể gầy yếu như lõm vào, trên mu bàn tay cắm ống truyền nước, làn da trắng dường như trong suốt, có thể thấy rõ mạch máu xanh hằn trong đó. Đôi mắt anh nhắm nghiền, dường như có vẻ đau khổ, anh ngủ không yên giấc.

Tần Dịch vẫn biết Diệp Minh sống không tốt, hắn biết Diệp Minh sống trong một căn phòng đi thuê bẩn thỉu, biết vì kế sinh nhai mà ngày ngày Diệp Minh vất vả đi làm bên ngoài, biết anh mệt chết đi được.. nhưng vẫn cố ý hạ nhục dằn vặt anh, muốn nhìn anh càng bi thảm càng đau khổ hơn.

Dù có như vậy, Diệp Minh cũng không thể hiểu được nỗi đau đớn tuyệt vọng của mình khi đó.

Thậm chí hắn còn nghĩ, nếu có một ngày Diệp Minh chết thật, thì cũng là do gieo gió gặt bão, mình sẽ càng hả hê hơn.

Nhưng bây giờ suýt chút nữa Diệp Minh đã chết, anh bị hắn hành hạ đến mức sắp chết.. nhưng hắn có vui lòng không?

【Bíp, giá trị hắc hóa của Tần Dịch -5, giá trị hắc hóa hiện tại là 70.】

Bàn tay Tần Dịch nắm chặt lại, xương bị bóp chặt phát ra tiếng răng rắc, rốt cuộc mình bị sao chứ? Chẳng lẽ vẫn còn chưa buông được cái tên lừa đảo hèn hạ này?

Không, chỉ là hắn không muốn dễ dàng cho anh quá thôi.. chết đơn giản như vậy, chẳng phải hời cho anh quá rồi hay sao.

...

Sau khi được điều trị, cơn sốt của Diệp Minh nhanh chóng giảm đi, chỉ là một cơn cảm cúm thông thường, đến cũng nhanh mà đi cũng vội, không bao lâu sau thì anh tỉnh lại.

Anh nằm trên giường bệnh, cảm thấy bụng đói đến mức phát ra tiếng rột rột, đang định rời giường đi kiếm đồ ăn, lại nghe thấy 888 thông báo Tần Dịch đã tới, thế là anh vội gạt ý định này, nằm trên giường làm bộ yếu ớt tiều tụy.

Tần Dịch vừa kết thúc cuộc họp, cả ngày hôm nay hắn cứ thấp thỏm không yên, cho dù đang nghe báo cáo thì trước mắt cũng hiện lên bộ dạng nhợt nhạt khi nằm viện của Diệp Minh, thế là vừa tan họp hắn liền tới thẳng bệnh viện.

Vừa mới vào cửa, liền phát hiện Diệp Minh đã tỉnh lại.

Diệp Minh cũng nhìn thấy Tần Dịch, trong đôi mắt đen lóe lên tia phức tạp, nhưng cũng không mở miệng nói gì.

Tần Dịch nhìn Diệp Minh, ánh nhìn dừng trên bờ môi khô khốc, hắn đi tới rót một cốc nước, đỡ Diệp Minh ngồi dậy, đưa tới bên môi anh.

Ánh mắt Diệp Minh run lên, dường như có nỗi ưu tư gì không thể khống chế mà lóe ra ngoài, anh lặng lẽ nhấp một ngụm nước. Qua hồi lâu mới cất giọng khàn khàn: "Cảm ơn anh."

Tần Dịch đặt ly nước xuống, nghe vậy thì nở nụ cười nhàn nhạt, "Không cần, chỉ là tiện tay mà thôi, dù sao thì em cũng nợ tôi một trăm vạn."

Ánh mắt Diệp Minh buồn bã.

"Khỏi bệnh rồi thì mau xuất viện đi, tôi giúp em ứng tiền viện phí, những cái này em cũng phải trả cho tôi." Tần Dịch nắm cằm Diệp Minh, ánh mắt lạnh tanh, "Còn có.. sau khi xuất viện thì tới nhà tôi, mấy thứ việc linh tinh kia không được làm nữa, công việc của em bây giờ là hầu hạ tôi cho tốt, nhưng đừng có mà đảo lộn đầu đuôi."

Mặt Diệp Minh biến sắc, "Yêu cầu của anh tôi sẽ làm theo, nhưng không cần phải như vậy đâu."

Tần Dịch không bỏ lỡ sự nhục nhã và bất an chợt lóe lên trong mắt Diệp Minh rồi biến mất, điều này ngược lại càng khiến suy nghĩ của hắn trở nên kiên định, nếu em đã sợ ở bên tôi như thế, tôi sẽ không cho phép em trốn chạy! Trước đây em phản bội tôi bỏ đi, hẳn không ngờ lại rơi vào trong tay tôi phải không?

"Ai nói không cần chứ?" Trên môi Tần Dịch nở nụ cười mỉa, "Nhỡ đâu em lại giả vờ bệnh tránh né tôi thì sao? Dù sao tôi đã bỏ tiền ra thì cũng phải tận dụng em cho tốt, nhỡ được hai ba ngày lại làm loạn lên thì sao? Nếu bán cả ra rồi, thì sẽ tự giác hơn."

Diệp Minh không kiềm chế được nói: "Tôi không ——"

"Không muốn?" Tần Dịch vẫn giữ nụ cười trên môi, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng tới cùng cực, "Em có gì hay mà không muốn, không phải vào Tần gia là giấc mộng của em hay sao? Không phải trước đây em nhìn trúng thân phận của tôi hay sao? Tôi giúp em được toại nguyện thì có gì mà không muốn?"

Hắn vươn tay luớt qua cổ Diệp Minh, giọng khản đặc: "Em yên tâm, những gì em muốn.. tôi sẽ cho em hết cả."

Tôi từng đặt em vào trong lòng mà yêu mà thương, nhưng em lại vứt bỏ như một miếng vải rách, giờ em chỉ là thứ đồ chơi ti tiện, đây đều là... sự lựa chọn của em.

Giọng nói lạnh như băng của Tần Dịch chạy dọc cơ thể Diệp Minh, khiến người anh lạnh cóng, giọng nói tràn đầy hận thù khiến anh nhớ lại từng hành động của mình.

Những gì hôm nay anh phải nếm trải, cùng lắm chỉ là nhân quả tuần hoàn mà thôi.

Cũng được, nếu như điều này có thể khiến anh vui, em còn chấp nhất làm cái gì? Huống hồ, đây cũng là thứ duy nhất em có thể bồi thường cho anh.

Thời gian của em có hạn, còn có thể ở bên cạnh anh là em đã cảm thấy mãn nguyện lắm rồi.

Dù trong mắt anh em tệ đến đâu cũng không sao.. ít nhất em còn có thể ở bên cạnh anh.

Diệp Minh nhắm mắt lại, bộ dạng vô cùng uể oải, anh nhả ra một chữ: "Được."

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Diệp Minh: Cuối cùng cũng được vào nhà giàu ở đúng như ý nguyện, có nằm mơ em cũng trông mong ngày này QAQ

888: Phắn đi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #hethong