★ Chương 37 | Hoàng đế là trúc mã của tui ★
★ Chương 37 | Hoàng đế là trúc mã của tui ★
"Cuộc sống trong hậu cung của tui"
Ánh mắt Lý Trạch Sâm có vẻ u ám, dường như có ngọn lửa giận đang bập bùng muốn bùng lên.
Ngươi thà chết cũng không muốn làm hoàng hậu của trẫm, vì sao trẫm còn phải dè dặt nâng niu ngươi tới vậy? Vì sao cứ phải cố kiềm chế bản thân mình? Chỉ vì sợ ngươi đau lòng, làm tổn thương ngươi?
Nếu đây là lựa chọn của ngươi, vậy trẫm sẽ thành toàn cho ngươi!
Diệp Minh bị ném lên giường, y nhìn thần sắc hung ác trong đôi mắt Lý Trạch Sâm, biết cuối cùng mình đã làm hắn phải tức giận.
Nhưng y cũng không để ý nhiều, thực ra ngày này không tới sớm thì muộn thôi đúng không? Dù cho Lý Trạch Sâm có nỗ lực che giấu trước mặt y, vờ như ôn nhu dịu dàng, thì chung quy hắn vẫn là một hoàng đế duy ngã độc tôn, không cho phép bất cứ ai từ chối mình!
Sở dĩ hắn kiên nhẫn chờ đợi như vậy, chẳng qua là nghĩ rằng mình không còn chỗ để trốn mà thôi.
Từ đầu chí cuối, hắn đã không cho mình cơ hội lựa chọn.
Lý Trạch Sâm chống một tay bên gáy Diệp Minh, dùng sức nắm lấy cằm y, hôn lên đôi môi y mà như cắn xé.
Diệp Minh nhắm chặt mắt lại, từ lúc y nói lời từ chối, cũng đã chuẩn bị tinh thần để đối mặt với tất cả, vậy nhưng.. y thà chịu dằn vặt nhục nhã như vậy, cũng không muốn đi làm hoàng hậu hoang đường kia!
Ngón tay Lý Trạch Sâm lướt qua vành tai, qua xương hàm, bờ môi Diệp Minh.. giọng nói u ám rét lạnh, "Đây là do ngươi lựa chọn."
..
Bên giường y phục ngổn ngang, tấm mành buông hờ, bóng người bên trong mập mờ ẩn hiện, mái tóc đen của nam nhân xõa tung trên giường, cơ thể co ro, trên làn da trắng ửng những vệt hồng, hiển nhiên vừa trải qua chuyện ái tình.
Y nhắm hờ mi mắt, đôi mắt mông lung, trên làn mi còn vương giọt nước, khóe môi rách nát.
Lý Trạch Sâm an vị bên giường, tùy ý khoác tấm áo choàng, gương mặt trầm như nước.
Cuối cùng hôm nay hắn cũng hoàn toàn có được người này, người mà hắn tha thiết yêu thương trong lòng suốt chục năm ròng rã, hắn không muốn đối xử với y thô bạo như vậy, nhưng mặc cho hắn dùng đủ mọi cách, cũng chỉ nhận được lời chối từ, cuối cùng hắn vẫn mất hết khống chế.
Vậy nhưng khi đã hoàn toàn có được người này, trong lòng hắn cũng chẳng thấy vui như mình tưởng tượng, có lẽ hắn càng hy vọng hai người tâm ý tương thông, sánh vai bên nhau hơn cả.
Chứ không phải dùng cách ép buộc thế này...
【Bíp, giá trị hắc hóa của Lý Trạch Sâm -10, giá trị hắc hóa hiện tại là 80】
Lý Trạch Sâm buông mi mắt nhìn Diệp Minh, rất muốn vươn tay ra ôm lấy y, nhưng cuối cùng hắn vẫn không làm như vậy, mà chỉ lạnh lùng nói: "Ngươi đã không muốn làm hoàng hậu của trẫm, vậy làm nam sủng đi."
Rồi ngươi sẽ biết, lựa chọn của ngươi sai lầm cỡ nào.
Trẫm đợi một ngày ngươi phải hối hận!
Diệp Minh nghe thấy tiếng, bờ mi thoáng run lên, y từ từ mở mắt ra, chật vật xuống giường quỳ dưới mặt đất, nói: "Tạ ơn hoàng thượng, thần tuân mệnh."
Thay vì làm trò cười cho thiên hạ, không bằng làm một nam sủng không tên không họ.
Lý Trạch Sâm bình tĩnh nhìn Diệp Minh, nhìn y không chút do dự quỳ xuống đất tạ ơn, cùng với ánh mắt thả lỏng khi được giải thoát.. chỉ cảm thấy lồng ngực như có gì đó nghẹn lại, đau nhói không thôi.
Ta muốn ngươi làm hoàng hậu của ta, ngươi lại lần lựa, từ chối tất cả, thà chết không theo.. Giờ bảo ngươi làm nam sủng, ngươi lại đồng ý thoải mái tới vậy!
Rốt cuộc ngươi có hiểu, mình vừa đồng ý điều gì không?!
Lý Trạch Sâm phất tay áo đứng dậy, hắn sợ nếu mình tiếp tục ở lại, sẽ không khống chế được bản thân làm ra chuyện khiến mình phải hối hận.
Hắn vẫn luôn là một người tâm tư thâm trầm giỏi khống chế cảm xúc, nếu không năm đó đã chẳng đến nỗi ẩn nhẫn trong cung nhiều năm, để đám người Lý Trạch Viễn ngó lơ mình, thận trọng bước từng bước tới ngày hôm nay, thế nhưng khi đối mặt với Diệp Minh, hắn vẫn chuệnh choạng trong ranh giới mất khống chế.
Diệp Minh nhìn bóng lưng Lý Trạch Sâm kiên quyết rời đi, dường như có vẻ mỏi mệt mà ngã xuống giường.
【Diệp Minh: Ầy.. eo mỏi chân run.. Hoàng thượng thiên phú dị bẩm, không hổ là bậc đế vương, lợi hại, lợi hại thật.】
【888: ...........】
【888: Cậu nói thật cho tôi, cậu nói muốn đứng lên làm gương, vì đời sống tình dục phỏng.】
【Diệp Minh: Đương nhiên là vì muốn lấy mình làm gương rồi! Sao anh lại hiểu lầm em như vậy chứ?!】
【888: Ha ha.】
...
Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, đã có thái giám tới đánh thức Diệp Minh.
Tới đây lâu như vậy, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên Diệp Minh không ngủ đến khi tự nhiên tỉnh dậy, trong lòng anh vẫn còn có chút bực bội khó ở vì bị dựng dậy, có điều vì diễn kịch mà vẫn cố gắng nhịn xuống.
Tuy rằng thái độ của thái giám vẫn cung kính như trước, nhưng ngữ khí có vẻ máy móc hơn nhiều, nói: "Công tử chuyển tới Tuyên Hòa Các, xin hãy theo các nô tỳ tới đây."
Vừa dứt lời, liền có người kéo Diệp Minh ra khỏi giường, thay y phục cho y, sau đó mời y ra ngoài.
Diệp Minh vẫn yên lặng từ đầu chí cuối, theo những người kia rời khỏi nơi này.
So với Phượng Dương Cung được xây dựng dành riêng cho y, Tuyên Hòa Các có vẻ khó coi hơn nhiều, chỉ có mấy gian phòng, cùng một khoảng sân không mấy lớn, tuy rằng vẫn đầy đủ mọi thứ, cũng không tính là cũ nát, nhưng so với Phượng Dương Cung, nơi này có vẻ mờ nhạt hơn rất nhiều.
Diệp Minh tiến vào nơi ở mới, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, thể như dù ở đâu đi chăng nữa cũng chẳng thể khiến y thay đổi sắc mặt.
Dù là kim phòng hoa trướng, hay là phòng cũ ngói dột, với y mà nói cũng chẳng có gì khác biệt.
【Diệp Minh: Em có cảm giác như mình từ phòng tổng thống Hilton bị đá xuống khách sạn bình dân 7days ý (ㄒoㄒ) ~~】
【888: Có 7 days để ở cũng khá rồi, lại còn không thu tiền phòng của cậu nhớ, trên đời có rất nhiều người nghèo còn ăn không đủ no mặc không đủ ấm kia kìa, cậu làm một đóa bạnh liên cao thượng, làm gương cho bậc thiên tử, đừng để ý điều kiện vật chất bên ngoài nữa. 】
【Diệp Minh: ........】
Thổ tào vẫn cứ là thổ tào, có điều Diệp Minh cẩn thận đánh giá, phát hiện tuy nơi này thua xa Phượng Dương Cung, nhưng kể ra cũng không đến nỗi nào, ngược lại còn có cảm giác thanh u tao nhã, bình thường nhưng không tầm thường, ngay cả giường chiếu cũng đều mới mẻ sạch sẽ.
Có thể thấy Lý Trạch Sâm cũng rất hao tốn tâm tư để chuẩn bị nơi này cho y, vừa muốn thể hiện mình "lạnh nhạt" với y, nhưng lại không muốn y chịu uất ức.
Mặc dù không nhiều người phục vụ như trước, nhưng vẫn có hai thái giám và hai cung nữ, các thái giám cung nữ trong cung đều có phẩm chất tu dưỡng cao, không vội nâng cao đạp thấp, vẫn vâng lời trước sau như một, đối xử cung kính với y.
Tuy rằng Diệp Minh biết rõ những điều này, nhưng anh đang là 'Tề Minh Ngạn' có bẻ cũng không cong, đương nhiên không thể cảm nhận được dụng tâm lương thiện của Lý Trạch Sâm! Đột nhiên từ Phượng Dương Cung bị chuyển tới xó xỉnh này, nhất định sẽ cảm giác mình đã xúc phạm long nhan của hoàng đế, đây là tình tiết thất sủng đây mà.
Trong lòng Diệp Minh biết thủ đoạn của Lý Trạch Sâm không đơn giản như vậy, tuy rằng hắn sẽ không thật sự làm tổn thương mình, nhưng mình dẫm đạp lên tấm lòng hắn như vậy, nhất định hắn sẽ khiến mình phải thất vọng vì lựa chọn của bản thân, phỏng chừng sẽ dùng các thủ đoạn khác để 'làm nhục' mình, từ đó để mình nhận thức rõ hiện thực, thay đổi chủ ý.
Diệp Minh sống thong thả, buổi tối chỉ ăn mấy món thanh đạm, y cũng đã ngấy những sơn hảo hải vị, giờ thay đổi khẩu vị cũng tốt.
Buổi tối y không có ý định đợi Lý Trạch Sâm, đọc sách một lúc, đang chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi thì bên ngoài vang lên tiếng cung nghênh hoàng thượng, y vội vã đứng đậy, quả nhiên Lý Trạch Sâm vẫn tới.
Diệp Minh tỏ vẻ bất ngờ, dường như cho rằng Lý Trạch Sâm đưa mình tới đây, hôm nay sẽ không tới, y cung kính quỳ dưới đất, nói: "Thần tham kiến hoàng thượng."
Lý Trạch Sâm liếc nhìn Diệp Minh, từng câu nói hành động của Diệp Minh hôm nay, đều có người bẩm báo cho hắn.
Quả nhiên người này không màng tới vinh hoa phú quý, dẫu cho bị đày xuống đây, cũng chẳng hề biến sắc, một người không khom lưng vì phú quý quyền thế như vậy... Hắn phải làm gì mới có thể giữ được y đây?
Hắn cũng không phải không có những thủ đoạn tàn nhẫn để đối phó với một thư sinh.. Nhưng sao hắn nỡ lòng dùng trên người Diệp Minh chứ?
Lý Trạch Sâm chắp tay sau lưng, ánh mắt trĩu nặng, không còn chút dịu dàng tiếc thương của ngày xưa, mà chỉ thâm sâu khó lường, chẳng tài nào suy đoán. Hắn đi tới trước mặt Diệp Minh, cũng không vội vã đỡ y dậy, mà chỉ lạnh nhạt nói: "Nếu đã làm nam sủng, thì hãy tỏ vẻ sao cho giống nam sủng."
Diệp Minh thầm nghĩ đến chuyện nhục nhã như hôm qua mình cũng đã chịu rồi, còn gì tệ hơn nữa? Y cung kính mở miệng: "Thần đã rõ."
Lý Trạch Sâm không hề bị dáng vẻ kia của Diệp Minh làm xao động, trong lòng thấy bức bách, giọng lạnh tanh, "Mang đồ vào."
Theo sau lời của Lý Trạch Sâm, phía sau lập tức có thái giám đi tới, mang một rương gỗ vào, đặt ngay ngắn trong phòng, thái giám mở rương ra, sau đó cung kính lùi ra ngoài.
Khóe môi Lý Trạch Sâm cong lên, giọng châm biếm, "Ái khanh, có biết nam sủng làm thế nào không?"
Diệp Minh hơi run lên, y xuất thân thư hương môn đệ, vẫn luôn tự kiềm chế, ngay cả nơi như thanh lâu cũng chưa từng đi qua, sao có thể biết làm nam sủng thế nào? Thân phận này với y mà nói đã đủ nhục nhã rồi, nghĩ tới mình làm nam nhân lại để một nam nhân khác hưởng dụng... chẳng lẽ không phải như ngày hôm qua là đủ rồi sao?
Lý Trạch Sâm vừa nhìn vẻ mặt kia của Diệp Minh, liền biết y vốn không hiểu gì về những chuyện này, trong lòng mềm nhũn không thôi. Người này chỉ sợ chưa từng trải qua hoan ái nam nữ, mình là người đầu tiên có thể thân mật với y như vậy, tất cả những chuyện này y chỉ trải qua cùng mình....
Nghĩ tới đây, nỗi bực dọc trong lòng Lý Trạch Sâm nguôi ngoai được phần nào.
Chỉ là vẫn phải hù dọa y thêm nữa, nếu không đến bao giờ y mới hiểu bản thân nên làm gì?
Hắn đau lòng nhìn gương mặt Diệp Minh, đột nhiên bật cười: "Đứng lên đi."
Lúc này Diệp Minh mới từ dưới đất đứng dậy, y vẫn cúi đầu, đợi Lý Trạch Sâm ra lệnh.
Lý Trạch Sâm đi tới bên món đồ nọ, cầm một vật được chế tạo từ ngọc thạch lên, nói với Diệp Minh: "Ái khanh có biết thứ này dùng để làm gì không?"
Diệp Minh mờ mịt lắc đầu.
Khoảng thời gian sau đó hết sức xấu hổ.
Lý Trạch Sâm vô cùng kiên nhẫn giới thiệu những món đồ kia với Diệp Minh, nói đến là tỉ mỉ, Diệp Minh càng nghe sắc mặt càng thêm khó coi, đến cuối cùng bờ môi trắng bệch, ánh mắt kinh hãi phẫn nộ, cả người cứng đờ, cảm giác cả đời này mình chưa từng nghe điều gì hoang đường và đáng sợ tới vậy, rốt cuộc phải là kẻ xấu xa tới nhường nào mới có thể phát minh ra thứ đồ chơi nhục nhã này, quả đúng là vô cùng hoang đường!
Lý Trạch Sâm nâng cằm Diệp Minh lên, hôn lên bờ môi trắng bệch của y, nhẹ giọng cười nói: "Đợi ái khanh học xong những thứ này, dùng hết một lượt, mới có thể được coi là một nam sủng đúng nghĩa."
Diệp Minh nghe câu này, nỗi sợ hãi và xấu hổ cùng giận dữ to lớn khiến y không tài nào giữ bình tĩnh được.
Y những tưởng không còn điều gì có thể khiến mình sợ hãi nữa, nhưng không ngờ Lý Trạch Sâm còn có thủ đoạn làm nhục y như vậy, y thà bị ngàn đao băm thây, cũng không muốn dùng những thứ đồ này!
Đột nhiên Diệp Minh muốn quỳ xuống, nhưng lại bị Lý Trạch Sâm cản lại, thẳng tay quăng lên giường!
Diệp Minh nhớ tới những câu mình vừa nghe được kia, lần đầu tiên y không nghe lời, mà vùng vằng giãy giụa, mở to mắt nhìn Lý Trạch Sâm, giọng nói trở nên run rẩy: "Hoàng thượng xử tử thần luôn đi."
Lý Trạch Sâm vừa nghe thấy lời này, tâm tình vất vả lắm mới khá hơn, giờ liền tan thành mây khói, hắn nắm lấy cằm Diệp Minh, từ từ nói: "Trẫm thích ngươi như vậy, sao nỡ xử tử ngươi? Sau này đừng nghĩ tới việc nói mấy lời như vậy nữa."
Ánh mắt Diệp Minh vô cùng bi thống, sự yêu thích này, y không cần!
Lý Trạch Sâm vuốt ve gương mặt y một hồi, giọng nói dịu dàng đến tàn khốc: "Ái khanh nên nghĩ xem làm thế nào để trở thành một nam sủng đúng nghĩa đi, như vậy tâm tình trẫm tốt rồi, sẽ không gây khó xử cho người nhà của ngươi nữa."
Diệp Minh vừa nghe thấy câu nói này, cảm giác như bị một gáo nước lạnh dội thẳng xuống đầu, lúc này y phẫn nộ tới cùng cực, suýt chút nữa đã quên mất cái người mình đang đối mặt đây đáng sợ tới nhường nào.
Dẫu cho với người khác mà nói y chỉ là một "kẻ đã chết", nhưng những người thân, bằng hữu của y vẫn còn sống ở đó.. Mà sinh mệnh của những người này, đều nằm trong tay Lý Trạch Sâm.
Lý Trạch Sâm nhìn dáng vẻ y như vậy, lại không thể tức giận được, hắn khẽ thở dài một tiếng không dễ nghe thấy. Qua hồi lâu, mới rắn lòng mà đưa ngọc thế vào.
Đầu ngón tay Diệp Minh như ghim vào trong da thịt, tâm lạnh như tro mà nhắm nghiền mắt lại.
Lý Trạch Sâm không dằn vặt y nữa, mà dang tay ôm y vào lòng, nói: "Ngủ đi."
Mặc dù hôm qua hắn đã rất cẩn thận, nhưng Diệp Minh vẫn bị thương, thân thể này không hợp chịu đựng nam nhân, bởi vậy nên hôm nay hắn cũng không có ý định chạm vào y, ban nãy chỉ vì để bôi thuốc, hơn nữa để tiện điều trị phục hồi thân thể y, dù sao Lý Trạch Sâm cũng không muốn lần nào cũng làm Diệp Minh bị thương.
Chỉ tiếc là Diệp Minh không hiểu những điều này, y cho rằng Lý Trạch Sâm làm vậy vì muốn sỉ nhục mình, nghĩ tới những thứ đồ trong chiếc rương kia, y liền cảm thấy phẫn nộ và hoảng sợ, mà cái thứ trong thân thể lại khiến y lúng túng tới cực điểm.
Đêm đó Diệp Minh không hề vào giấc, hôm sau tỉnh lại, quầng mắt tím xanh.
Lý Trạch Sâm chau mày, không ngờ Diệp Minh lại quật cường tới vậy, có điều nghĩ tới mục đích của mình, hắn vẫn kiên quyết ra lệnh: "Không được phép của trẫm thì không được tự ý lấy ra."
Dứt lời liền đổi long bào đi vào triều.
Tuy rằng Diệp Minh bị chuyển tới Tuyên Hòa Các, nhưng Lý Trạch Sâm vẫn qua đêm ở đây như thường lệ, bởi vì trên người mang theo đồ vật, nên Diệp Minh luôn cảm thấy xấu hổ, mấy ngày qua đến cửa phòng y cũng không ra lấy nửa bước.
Cứ như vậy được mấy ngày, cuối cùng Lý Trạch Sâm cũng muốn y lần nữa, lần này so với lần đầu tiên thì nhẹ nhàng hơn nhiều, cũng không làm y bị thương.
Sau đó Lý Trạch Sâm nhìn gương mặt giận dữ phẫn nộ của Diệp Minh, cuối cùng mềm lòng nói: "Nếu ngươi nghe lời, sau này trẫm sẽ không để ngươi phải dùng những thứ kia nữa, có được không?"
Diệp Minh cắn môi không chịu lên tiếng, đôi mắt ửng hồng.
Lý Trạch Sâm thở dài.
Với ngươi mà nói, giao hoan cùng ta là chuyện thống khổ tới vậy sao? Rõ ràng phải là chuyện tuyệt vời nhất nhân gian, lẽ nào người không cảm nhận được? Không.. hẳn ngươi phải cảm nhận được, đó là bản năng của con người, chỉ tiếc là lý trí của ngươi không cho phép ngươi chấp nhận khoái cảm này.
Không phải ta không hiểu ý của ngươi, chỉ là ta hy vọng ngươi có thể chấp nhận ta, nhiều năm như vậy.. Lẽ nào người không có chút tình ý nào với ta? Nếu hoàn toàn không thích, vậy những quan tâm dịu dàng kia là gì?
Tại sao, ngươi không thể vui vẻ chấp nhận ta như trước kia? Tất cả những điều này, thực ra không phải như ngươi nghĩ.
Vốn là ngươi và ta có thể ân ái hạnh phúc mặn nồng, cớ gì phải tới nông nỗi này.
...
Đến khi thân thể Diệp Minh khá hơn rồi, có thể thích ứng được hắn, Lý Trạch Sâm liền đêm đêm quấn quít, đây là thứ trân bảo hắn khát vọng bấy lâu, cuối cùng cũng có ngày được nếm trải, khó tránh khỏi thực tủy tri vị, khó lòng kiềm chế được.
Lý Trạch Sâm rõ ràng cũng có chút tâm tư như những quân thần không lâm triều thời cổ đại, nhưng vì y, dù có 'phong hỏa hí chư hầu', có gì là không dám kia chứ?
Ngày nào Diệp Minh cũng bị làm đến không thể xuống giường, cứ như vậy được vài ngày, giá trị hắc hóa của Lý Trạch Sâm cũng giảm 10 điểm, xem ra ngủ đến sung sướng rồi.
【Diệp Minh: Tuy rằng cuộc sống như vậy cũng rất hạnh phúc, nhưng theo thiết lập nhân vật, em nên phản ứng một chút nhỉ.】
【888: Cậu có vẻ cố chấp với cái thiết lập này nhở.】
【Diệp Minh: Đương nhiên, thiết lập này là cơ sở để em giảm giá trị hắc hóa! Suy cho cùng, ảnh yêu em cũng là vì cái thiết lập này mờ? Em có bị hỏng thiết lập cũng không quan trọng, cơ mà để nhiệm vụ thất bại thì không hay.】
【888: Nhưng cái thiết lập nhân vật kia là do cậu vẽ ra còn gì? Từng tiếng nói từng hành động đều là cậu, phân biệt rạch ròi như vậy làm gì?】
【Diệp Minh: Em cảm thấy phân rõ ràng vẫn tốt hơn ^-^】 Bởi vì.. như vậy anh có thể tự nói với mình, người mà họ yêu không phải anh thực sự, nếu chỉ là một trò chơi, hà tất phải trả giá bằng tấm lòng thực, hà tất phải mua dây buộc mình chứ?
【Diệp Minh: Hơn nữa, nếu em không bày trò, giá trị hắc hóa sẽ đứng yên~】
【888: .....】
Hôm nay Lý Trạch Sâm thử quay về một phen, liền trông thấy cung nữ đang quỳ bên ngoài, dáng vẻ rất kinh hãi, Lý Trạch Sâm ngưng mắt nhìn, đoạn đẩy cửa đi vào.
Diệp Minh nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, cằm căng ra, chỉ có đôi mắt đen vẫn sáng rỡ, cơm nước trước mặt y chẳng hề động vào.
Lý Trạch Sâm liền hiểu đã xảy ra chuyện gì, nói: "Sao lại không ăn cơm?"
Diệp Minh cung kính trả lời: "Ăn không vào."
Ngón tay Lý Trạch Sâm co lại, tuy rằng Diệp Minh vẫn giữ thái độ cung kính, không nhìn ra chút khuyết điểm nào, nhưng sao hắn lại không hiểu tâm tư của y chứ? Ngươi ở bên cạnh trẫm thống khổ tới vậy sao, khó chịu tới vậy sao?!
Lý Trạch Sâm thấy mà lạnh lòng, hắn trầm mặc hồi lâu, đi tới đỡ Diệp Minh ôm vào lòng, bởi động tác như vậy nên vạt áo Diệp Minh bị hở ra, lộ ra những dấu vết loang lổ chưa từng biến mất, Lý Trạch Sâm tự tay cầm bát lên, tự mình bón cho Diệp Minh ăn.
Diệp Minh cụp mi mắt, không phản kháng, Lý Trạch Sâm đút cho y ăn một thìa, y liền ăn một thìa, động tác chậm rãi, vất vả lắm mới ăn được nửa bát.
Nhưng Lý Trạch Sâm đang định bón tiếp, đột nhiên Diệp Minh "ọe" một tiếng rồi nôn hết ra ngoài.
Y nằm bên giường, sau một hồi nôn khan, mới quay đầu lo sợ tái mét mặt mày nói với Lý Trạch Sâm: "Xin hoàng thượng thứ tội, thần không cố ý."
Lý Trạch Sâm cũng chẳng để ý vạt áo mình dính bẩn, cung nữ lại một lần nữa bưng đồ ăn tới, hắn giúp Diệp Minh lau miệng một hồi, lại bắt đầu từ từ bón cho y ăn.
Diệp Minh vẫn không phản kháng, chỉ là y còn chưa ăn được mấy thìa đã lại nôn ra, cuối cùng nôn đến mức rơm rớm nước mắt, gương mặt đầy vẻ thống khổ.
Lý Trạch Sâm đành bất đắc dĩ đặt bát xuống, gương mặt lạnh lùng gọi thái y vào cung xem bệnh.
Thái y chẳng mấy mà tới, ông khám một hồi, nói công tử đây là mắc tâm bệnh.
Gương mặt Lý Trạch Sâm lạnh như băng, trong mắt lóe lên tia bi ai, qua hồi lâu hắn mới quay trở lại phòng, từ từ nói: "Trẫm không động tới ngươi nữa, ngươi ráng ăn cho hết, hiểu không?"
Diệp Minh cung thuận gật đầu, "Thần đã rõ."
Nói thì nói vậy, nhưng Diệp Minh vẫn ăn không ngon, chỉ có thể uống một chút nước, chưa đầy ba ngày, y đã gầy đi trông thấy, cơ thể yếu đuối.
Lý Trạch Sâm nhìn mà đau lòng khôn nguôi, nhưng lại không thể làm gì, chỉ sợ Diệp Minh đây một lòng muốn chết, cho nên mới ăn không vào!
Tâm bệnh là gì chứ? Cái thứ gọi là tâm bệnh kia, chỉ là không muốn sống mà thôi.
Ngày hôm đó Lý Trạch Sâm lại tự mình bón cho Diệp Minh ăn, Diệp Minh vẫn như mọi khi ăn không vào, y nằm trên giường, cơ thể thoi thóp.
Vừa nghĩ tới việc người này có thể cứ như vậy mà chết đi, trái tim Lý Trạch Sâm không khỏi trĩu nặng.
Ngay cả khi tranh ngôi đoạt vị, vào cái thời khắc sinh tử kia, cũng không khiến hắn sợ hãi tới vậy.
Hắn tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra!
Lý Trạch Sâm bình tĩnh nhìn Diệp Minh một hồi, đột nhiên phất tay lên, hất đổ bát cơm trên bàn xuống đất, phát ra tiếng vang lanh lảnh, nước bắn tứ tung khắp nơi, ánh mắt hắn trở nên sâu hoắc, lạnh lùng nói: "Ngươi như vậy là một lòng muốn chết sao?"
Diệp Minh thoi thóp trả lời: "Thần không dám."
Không dám ư? Có cái gì mà ngươi không dám cơ chứ?!
Đồng tử mắt Lý Trạch Sâm đen kịt một màu, trong lòng ngổn ngang những tâm tình phẫn nộ, thống khổ! Khóe môi hắn nhếch lên, đột nhiên cất tiếng: "Cũng được, nếu đã ăn không vào, thì đừng ăn nữa."
Lý Trạch Sâm dang tay ra, liền bế Diệp Minh lên, sau đó xoay người rời khỏi nơi này, chẳng mấy chốc liền tới ngự thư phòng.
Lý Trạch Sâm đặt Diệp Minh xuống chiếc đằng y sau tấm bình phong, hắn hơi cúi người xuống, nhẹ nhàng vuốt lên bờ môi trắng bợt không chút huyết sắc của Diệp Minh.
Vì sao ngươi dám chết? Vì không còn sợ gì nữa sao?
Diệp Minh nhắm hờ đôi mắt, y rất mệt, rất mỏi, rất đói, nếu có thể y mong mình được giải thoát.. từ nay không cần ở chốn thâm cung này, ngày ngày bị ép phải hầu hạ, đến một nam nhân cũng không làm được...
Y thật sự, không muốn kiên trì gì nữa...
Ngay lúc Diệp Minh ngây người ra, bên ngoài truyền tới giọng của thái giám: "Hoàng thượng, Tề thái phó đã tới, đang đợi bên ngoài cửa, có triệu kiến vào không ạ?"
Tiếng nói này vang tới tai Diệp Minh, đồng tử mắt y co lại, lộ ra thần sắc kinh hãi! Thể như đang chìm trong tuyệt cảnh, tiềm lực lại bộc phát.
Y kinh hãi mở mắt ra ngước đầu lên nhìn Lý Trạch Sâm, ý người là sao?
Lý Trạch Sâm cúi đầu hôn xuống vầng trán Diệp Minh, chăm chú nhìn vào đôi mắt y, đột nhiên cong môi lên, nở nụ cười như không cười.
Dường như Diệp Minh ý thức được điều gì đó, y giãy giụa với tay ra, ngón tay gầy gò túm chặt lấy vạt áo Lý Trạch Sâm, ánh mắt lộ rõ sự khẩn cầu, giọng yếu ớt, "Không muốn..."
Xin người, đừng làm như vậy...
Lý Trạch Sâm túm lấy cánh tay Diệp Minh, từ từ kéo xuống, cất tiếng rành rọt.
"Mời thái phó vào."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro