CHƯƠNG 23: VŨ CƠ
Hình ảnh trong tinh thể ký ức cũng không kéo dài quá lâu, dường như là Rối Quạ Đen bị người ta phát hiện rồi tấn công nên không thể không rút lui.
Sau đó Ansetloc lại thay một viên tinh thể ký ức khác, hình ảnh lần này vẫn là nơi tộc Kunle đóng quân, nhưng đã từ ban ngày biến thành ban đêm.
Hơn nữa góc độ quay chụp cũng không giống nhau, vốn là tầm nhìn từ trên cao xuống giờ đã trở thành cảm giác lắc lư như một người thường khi bước đi.
Luvita đoán rằng đây là ma vật phụ trách lẻn vào tộc Kunle để điều tra quay chụp.
Mặc dù là ban đêm nhưng ánh trăng vẫn đủ sáng ngời để chiếu sáng được vạn vật.
Trong thế giới trắng bạc pha lẫn chút xanh lam, những ngôi nhà đất với mặt tường thô ráp cao không quá hai tầng trông cực kỳ giống với những ngôi nhà cũ được xây bằng rơm rạ và đất đỏ rất thường thấy tại nông thôn ở địa cầu vào hai ba trăm năm trước.
Điều khác biệt là hầu hết các ngôi nhà cũ ở nông thôn đều được dùng mái ngói hơi dóc để nước mưa chảy xuống khi trời đổ mưa, còn mái nhà ở đây lại bằng phẳng và phần lớn đều đặt giường trên đó, mơ hồ còn có thể nghe được tiếng ngáy truyền từ phía trên.
Có chút ngạc nhiên nhưng lại cảm thấy cũng rất bình thường, sa mạc ít khi có trời mưa, mặc dù sự chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm rất lớn, nhưng vào thời điểm nóng nhất trong ngày trên sa mạc là bốn năm chục độ, còn đến buổi tối thì cũng chỉ có hai ba chục độ nên ngủ ở ngoài dường như còn mát mẻ hơn.
Đồ dùng trong nhà cũng phần lớn là làm bằng đá, nếu không thì cũng là từ các loại kim loại, đồ gỗ cũng không phải không có, nhưng chỉ đều là một ít gỗ to bằng gậy trúc, lớn hơn một chút thì hầu như không nhìn thấy.
Hình ảnh được quay chụp trong tinh thể ký ức rất quang minh chính đại, thậm chí còn có lúc trực tiếp đi vào phòng có người đang hoạt động.
Chúng ma vật thầm gật đầu: Tốt, có vẻ như ngươi đang "chụp lén" là pháp sư tử linh, bọn họ am hiểu nhất là giấu mình trong bóng tối để nhìn trộm và né tránh nguy hiểm.
Sau khi xem qua mấy ngôi nhà trông như của bá tánh bình dân thì cuối cùng cũng xuất hiện một kiến trúc khác biệt.
Tuy rằng vật liệu của kiến trúc vẫn là hòn đá, nhưng ngoài mặt tường bị mài giũa vô cùng bóng loáng, một số nơi còn có dấu vết điêu khắc và ngôi nhà này so với những ngôi nhà khác đều phải cao to hơn, chiếm diện tích cũng rộng hơn, có nhiều mái vòm sát cạnh nhau nhìn trông giống hình dáng của một cung điện.
Chẳng qua ở trong mắt chúng ma vật thì tòa nhà này còn không bằng một góc hẻo lánh trong Ma Đài.
Người tộc Kunle dường như đều nghỉ ngơi rất sớm, hầu hết mọi nơi đều đã tối đen vào ban đêm, ngọai trừ một vài ngôi nhà ra thì cũng chỉ có nơi này là đèn đuốc sáng trưng.
Màn ảnh quang minh chính đại đi vào lướt ngang qua binh lính đang gác cổng, trong nhà có không ít vật trang trí bằng vàng bạc và đá quý, thể hiện sự giàu có của gia chủ.
Ngoài hành lang trong màn ảnh vang lên một khúc nhạc vui sướng xen lẫn vào tiếng ồn ào của những người uống rựu say sưa.
Bọn họ thấy được một bữa yến hội.
Người quay chụp hiển nhiên cũng nhận ra được điểm này mà nhanh chóng di chuyển màn ảnh tới đó.
Xuyên qua hành lang dài, căn phòng yến hội sáng ngời hiện ra trong đại sảnh lộng lẫy, có vài cô gái xinh đẹp đang khỏa thân chỉ khoác trên người một mảnh vải diễm lệ rực rỡ mà nhảy múa theo điệu nhạc vui sướng. Trên tay và chân các cô đều treo những chiếc lục lạc vàng, mỗi một lần xoay tròn là những chiếc lục lạc đều phát ra những âm thanh đing đang, bộ ngực đầy đặn và cặp mông căn tròn như ẩn như hiện dưới lớp vải mỏng nửa trong suốt....
Một bóng đen đột nhiên chắn trước mặt Tinh Linh làm cậu chẳng thấy được gì cả.
Tinh Linh chớp chớp mắt, ngẩng đầu lên lập tức đối diện với đôi mắt đỏ âm trầm.
Không được nhìn!
Dù hắn chưa nói gì nhưng Luvita có thể hiểu được ý của hắn qua cặp mắt đó.
Trong lòng cảm thấy hơi tiếc nuối (thật sự chỉ có hơi thôi!), Luvita cũng không có ý định cứng đối cứng với Lekdimon nên cũng rất tự giác mà tiếp tục ngồi yên bất động.
Ma Vương rất là hài lòng vì cậu đã phối hợp, chẳng qua hắn vẫn đứng ở đó không có ý định rời đi, chỉ quay người lại đối diện với vị trí của tinh thể ký ức.
Những ma vật bên dưới đương nhiên cũng không bỏ qua hành động bất ngờ của bệ hạ trên vương tọa, nhưng sau khi nhìn thấy Ma Vương đứng ở trước mặt Tinh Linh thì bọn chúng quyết đoán lựa chọn không nhìn thấy gì cả, tiếp tục quay đầu thưởng thức điệu nhảy đẹp mắt, thuận tiện đánh giá một chút trình độ của những vũ nữ này.
Nếu nhìn kỹ thì trên người những vũ nữ này cũng đều có vảy nhưng số lượng rất ít chỉ là vài mảnh nhỏ, vị trí mọc lại rất khéo không hề có trên mặt, chúng lại được vẽ lên một hình thù đẹp đẽ bằng thuốc màu rực rỡ, càng tăng thêm vài phần gợi cảm quyến rũ.
Ừm, có điều sau khi chúng ma vật nhìn trong chốc lát đều cảm thấy ngoại trừ vũ đạo có điểm mới lạ ra thì dáng người trông không tồi cũng không tính là có gì đặc biệt. Bất kỳ một nữ ma vật cấp cao nào cũng đều đẹp hơn các cô, dáng người cũng nóng bỏng hơn.
Ma vật quay chụp dường như cũng nghĩ như vậy nên đã nhanh chóng chuyển màn ảnh sang những người đàn ông đang uống rượu.
Trong đó bắt mắt nhất chính là người đàn ông cao lớn vạm vỡ ở chủ vị.
Người đàn ông kia chỉ quấn bên hông một cái khố giống như đàn ông Ai Cập cổ đại, anh ta nghiêng người dựa vào chiếc đệm bông. Những người đẹp quyến rũ dựa sát vào anh ta đang giơ cao chén rượu cùng mâm trái cây để phục vụ.
Khác với những cô vũ nữ kia và những nữ nhân đang ngồi bên cạnh bồi rựu, toàn bộ phần da từ cổ trở xuống của người đàn ông này đều mọc đầy vảy, trông giống như anh ta đang mặc áo giáp dưới chiếc áo choàng đó vậy.
Mà những người đàn ông tham gia yến hội cùng anh ta cũng đều ăn mặc giống nhau, làn da lộ ra bên ngoài của họ cũng đầy vảy, thậm chí có người còn mọc vảy đầy mặt.
"Những người đàn ông trong bộ tộc này dường như đều dựa vào lượng vảy trên người để quyết định địa vị?"
"Rất có thể, loại vảy này hình như có hiệu quả phòng ngự nhất định, hay là ta quay lại đó kiểm ra sức phòng thủ một chút đi."
"Người thủ lĩnh này nhìn qua cũng hơi mạnh đó."
"Cũng chỉ nhìn qua mà thôi, ngay cả bị chụp lén mà cũng không nhận ra được."
"Thật kỳ lạ, hình như không có dấu vết ma pháp nào."
Nhóm bảy Ma Tướng anh một câu tôi một câu mà thảo luận sôi nổi, bất ngờ lại thảo luận đến chỗ quan trọng nhất ở hiện tại.
Đúng vậy, tuy rằng thế giới này hầu như không tồn tại nguyên tố mộc nhưng nguyên tố hỏa gì đó vẫn rất dồi dào, ngay cả ý thức tự nhiên còn có thể câu thông với người ta thì không lý nào mà lại không có ma pháp chứ?
"Chắc là có."
Ansetloc vẫn luôn loay hoay với viên tinh thể ký ức đã tạm dừng hình ảnh lại.
Tiếp theo gã chỉ vào một chỗ trong đó ra hiệu cho chúng ma vật chú ý: "Nhìn cái này đi, đây chắc là một vòng cổ có phù trợ ma pháp phòng thủ."
Lúc này Lekdimon rốt cuộc cũng chịu nhường ra vị trí để Luvita giương mắt nhìn lại, lập tức cậu nhìn thấy nơi Huyết tộc đang chỉ vào là một viên đá quý dùng dây thừng buộc chặt kiên cố treo trên cổ người đàn ông trông như là đầu lĩnh kia.
Viên đá quý kia chỉ cỡ bằng móng tay cái, màu sắc cũng không đủ tinh khiết như là ngọc bích lại lộ ra màu đen ảm đạm không ánh sáng, dán trên lớp vảy màu nâu sẫm thật sự không thấy rõ được chút nào, nếu không để ý kỹ có thể sẽ bị bỏ qua, cũng cực cho Ansetloc có thể chú ý đến trong lòng ngực người đàn ông đang trái ôm phải ấp.
Sự hiểu biết của Luvita về ma pháp vẫn đang trong trạng thái nửa vời cái biết cái không, mặc dù sử dụng ma pháp hệ mộc rất thuận tay nhưng cậu hầu như lại không có nghiên cứu với những đạo cụ ma pháp gì đó.
Các ma vật thì lại khác, giả thiết mà《DW》 cho bọn họ đã được bổ sung hoàn chỉnh sau khi tới thế giới này, nói ông là đại sư luyện kim thì ông chính là đại sư luyện kim, nói anh là một kẻ có trí lực siêu quần thì đương nhiên anh sẽ có học thức uyên bác nên Ansetloc muốn phán đoán một vật phẩm có ma lực hay không thì cũng chỉ cần một đôi mắt thôi là đủ rồi.
Được gã nhắc nhở thì các ma vật khác cũng chú ý đến chiếc vòng cổ lướt qua trong màn ảnh này.
Lão vu yêu có uy quyền nhất bình luận không chút khách khí: "Thủ pháp thật là thô ráp, ngay cả luyện kim sư cấp trung còn có thể làm tốt hơn cái này, còn bên trong chắc là ma pháp phòng ngự hệ thủy hơn nữa cũng không vượt quá cấp bốn, cũng chỉ có thể miễn cưỡng phóng ra cái màn nước gì đó, ta tùy tiện động đầu ngón tay là cũng có thể đánh nát nó."
Đương nhiên là lão vu yêu cho đánh giá dựa theo tiêu chuẩn của nó, nhưng đúng là đối với ma vật cấp cao và Tinh Linh đang ở đây mà nói thì xác thật cũng sẽ không có ai quan tâm nhiều đến một đạo cụ ma pháp cấp trung.
Chẳng qua chỉ cần biết thế giới này có tồn tại ma pháp là đủ rồi.
"Có vẻ như ma pháp sư ở thế giới này có khả năng thuộc về một chức nghiệp tương đối hiếm hoặc là họ có cấp bậc không cao, ít nhất ở trong tộc Kunle không có ma pháp sư cấp cao nào nếu không thì họ cũng không thể chẳng phát hiện ra có người xâm nhập."
Biết được điều này, những hình ảnh sau đó cũng không còn gì đáng xem nữa, các ma vật trò chuyện với nhau một hồi, cuối cùng vẫn cảm thấy nên tìm một vài bộ tộc lớn hơn hoặc là trực tiếp tìm đến quốc gia ở nơi này điều tra thử mới được.
"Ta lại đi hỏi mấy người kia một chút xem thử bọn hắn có biết vị trí của bộ tộc khác hay quốc gia nào không."
Lão vu yêu gấp không chờ nổi đi tìm vật thí nghiệm thân yêu, nó còn nhớ rõ thời gian của mấy người này ở trong tay nó sẽ không lâu lắm.
Những người khác cũng sôi nổi tỏ vẻ muốn quay về cẩn thận nghiên cứu một chút những tài liệu được đưa đến tay bọn họ.
Vì thế tất cả các ma vật đều nhìn về phía bệ hạ của bọn họ.
Lekdimon cũng không giữ lại bọn chúng, gật đầu tuyên bố kết thúc cuộc họp.
Rất nhanh các ma vật đều đã rời đi, giờ đây trong đại sảnh chỉ còn lại Tinh Linh và Ma Vương.
Tinh Linh vẫn ngồi trên vị trí của mình, bởi vì Ma Vương đang đứng trước mặt đã hoàn toàn chặn lại lối thoát của cậu.
Trong một hồi im lặng, Tinh Linh đột nhiên nở một nụ cười xán lạn với Ma Vương: "Nhóm vũ cơ vừa rồi có đẹp không?"
Ma Vương cảm thấy mình dường như đã nghe thấy tiếng nghiến răng của Tinh Linh.
_______________________
Tác giả có lời muốn nói:
Luvita: Con mẹ nó, tôi không thể nhìn còn anh lại có thể nhìn à?! Có còn biết xấu hổ hay không!!! (╯‵□′)╯︵┻━┻
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro