Chương 2: Không cho phép tôi nói xinh đẹp!
"Thực xin lỗi, để tôi đưa cô đi bệnh viện." Người con trai hơi hũ mắt xuống, dánh vẻ nghiêm túc, chân thành xin lỗi.
Lạc Tử Tinh cử động một cái, cũng không có gì đáng ngại, cười nói với người con tr
ai kia: "Không sao, không vấn đề gì, chỉ bị racgs da thôi, băng bó một chút là được rồi. Cậu lớn lên xinh đẹp như vậy, tôi làm sao có thể nhẫn tâm trách cậu chứ?"
Lạc Tử Tinh nhìn anh cười tủm tỉm.
Nhưng mà không đợi Lạc Tử Tinh vui vẻ lâu đã nhận thấy sắc mặt nhười con trai đối diện đen lại, đặc biệt tức giận nhìn cô. Lạc Tử Tinh cảm thấy kì quái, làm sao vậy?
Nhớ lạ tình huống vừa rồi chắc không có vấn đề gì chứ?
Người con trai kia thấy cô còn không biết mình sai ở đâu, trên khuôn mặt xinh đẹp nổi lên một tầng màu hồng, càng có vẻ xinh đẹp không gì sánh nổi: "Chỉ có đồ con gái nông cạn không biết gì mới nói con trai xinh đẹp, không ngờ cô cũng giống vậy!" Nói xong lập tức xoay người rời đi.
Lạc Tử Tinh bị mắng xối xả một trận, càng thêm mờ mịt, sau đó mới nghĩ ra, có lẽ anh không thích được người khác khen là xinh đẹp.
Lạc Tử Tinh nhìn bóng lưng anh tức giận rời đi, vẫn không khỏi than thở, tuy rằng bị mắng cho một trận nhưng không hề tức giận một chút nào, quả nhiên vì dáng vẻ xinh đẹp của anh.
Cô quay đầu bốn phía, vừa vặn phát hiện một phòng khám vì thế khập khiễng đi về phía phòng khám đó, có người đi đường đi đến đỡ cô, cô đều cười từ chối.
Lúc này đã gần đến giờ tan tầm, trong phòng khám chỉ có một người bác sĩ trẻ ở lại, Lạc Tử Tinh nói qua cho anh ta biết tình trạng của mình, bác sĩ lập tức điều trị cho cô.
May mắn là sau khi kiểm tra xong, cô cũng chỉ bị rách da, trầy xước, không có gì nghiêm trọng, nhưng mà miệng vết thương cực kì đáng sợ, Lạc Tử Tinh quay mặt sang chỗ khác không dám nhìn.
Đợi đến khi vết thương được sử lý xong, Lạc Tử Tinh cũng đã chảy mồ hôi lạnh đầy người, bác sĩ băng vết thương lại, cười nói: "Tốt lắm, sử lí xong rồi, mấy ngày này không được để miệng vết thương thấm nước, ba ngày sau đến thay thuốc."
"Cảm ơn bác sĩ." Lạc Tử Tinh nói cảm ơn, trả tiền thuốc men.
"Bạn trai cô đang đợi bên ngoài lâu rồi đấy, mau trở về đi thôi." Bác sĩ trẻ tuổi nháy mắt mấy cái với cô.
Bạn trai? Lạc Tử Tinh quay đầu, lập tức nhìn thấy một người con trai đang đứng bên ngoài.
Nhìn mặt anh có vẻ khó chịu, lại có chút lo lắng chống lại ánh mắt Lạc Tử Tinh đang nhìn qua, lập tức quay đầu đi nhưng mà vẫn không hề du chuyển bước chân, rõ ràng là đang chờ cô.
Trong lòng Lạc Tử Tinh cảm thấy ấm áp, kéo bước chân đi ra ngoài, nói với người con trai ấy: "Tôi không sao, cậu không cần lo lắng."
"Ai lo lắng cho cô, đừng tự mình đa tình!" Anh hừ một tiếng lại dịu dàng vươn vai ra đỡ Lạc Tiểu Tinh.
Thật đúng là người khó chịu lại kiêu ngạo mà, Lạc Tử Tinh nghĩ vậy.
Khi đi ra ngoài, vừa đúng lúc cảnh sát đến, Lạc Tử Tinh cả kinh, lập tức lôi kéo người con trai bên cạnh đi đến sau bồn hoa trốn đi, nói liên hồi: "Xe của cậu còn chưa rời đi, chắc vẫn là vị thành niên đúng không, tôi quyên là cảnh sát sẽ tìm người lấy khẩu cung, đến lúc đó liên lụy đến cậu sẽ rất phiền toái, tuy rằng cậu hơi khó tính nhưng mà thấy cậu xinh đẹp như vậy, chị đây sẽ giúp cậu một chút."
Người con trai kia quả nhiên lại muốn tức giận nhưng nhìn thấy miệng ceets thương của Lạc Tử Tinh lại nhẫn nhịn xuống.
Cảnh sát đúng thật là muốn tìm bọn họ lấy khẩu cung, tìm một vòng cũng không thấy lập tức dẫn kẻ trộm và người mất của trở về đồn cảnh sát.
Người con trai này có vẻ bị Lạc Tử Tinh "bắt nạt", hừ lạnh nói: "Đừng có hi vọng tôi sẽ đưa cô về nhà."
"Nhà tôi rất gần đây, đường rất gần" Lạc Tử Tinh cười lớn vẫy tay chào anh, "Vậy tôi trở về trước hẹn gặp lại."
"Cô đợi lát." Người con trai hít sâu vài hơi, gọi Lạc Tử Tinh lại, cằm khẽ nâng, lạnh nhạt nói: "Tôi là Diệp Hiên Nhiễm, học sinh trường trung học Thánh Du, nếu cô cảm thấy có chỗ nào không thoải mái có thể tìm tôi."
"Diệp Hiên Nhiễm phải không, được, tôi sẽ nhớ kỹ." Lạc Tử Tinh đọc lại tên này một lần, thật sự là một cái tên vô cùng ... xinh đẹp.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro