Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Spoil chương 8

HHD: NHẮC LẠI LẦN NỮA, ĐÂY LÀ SPOIL!!!


"Đứa trẻ này tên là gì?"

"Sở Niên." Ngừng lại trong chốc lát, hắn nhàn nhã nói thêm:"Sở trong thanh sở (rõ ràng), Niên trong dư niên ( năm thừa)"

"Có phải... liên quan đến Đại tướng quân không?"

Hắn đáp:"Phải, nó là con của A Sở với ả đàn bà dâm dục đó!"

...

Mãi đến tận chiều muộn, Lôi đế mới tạm buông tha cậu. Sở Niên bị xích ở gốc cây ngay giữa trung tâm yến tiệc ở Hoàng cung.

Phong Hàn Viễn sắc mặt không cảm xúc nhìn thân thể trần trụi đầy thương tích của cậu sau đó hỏi một câu rất vô dụng:"Ngươi... không sao chứ?"

Sở Niên ngơ ngác nhìn y một lúc sau đó khoé miệng cậu nhếch lên tạo thành nụ cười trên gương mặt đầy đau khổ. Cậu thở dốc sau đó nói một câu, thanh âm không rõ ràng:"Thái tử điện hạ..."

Nghe vậy, Phong Hàn Viễn nhất thời kinh ngạc.

Thấy y không phản ứng, cậu nói tiếp:"Thái tử điện hạ cũng muốn chơi cái lỗ dơ bẩn phía dưới của tên tiện nhân này sao? Đáng tiếc là... nơi đó cả ngày nay bị người khác chơi hỏng rồi, bên trong đã đầy lắm rồi... Hay là để tên tiện nhân này dùng miệng hầu hạ ngài được không?"

"Sở Niên, ngươi nói cái gì vậy?"

"Thái tử điện hạ giả vờ ngây ngốc làm gì? Trong mắt ngài, ta là như vậy mà..."

"Ta..."

"Thái tử điện hạ không phải muốn chơi cái lỗ dơ bẩn của ta vậy tới để nói những lời xúc phạm, cay nghiệt đó với ta sao?"

"Không phải!"

"Vậy bây giờ Thái tử điện hạ có thể để ta được nghỉ ngơi một lúc không? Ngày mai ta lại sẽ phải quỳ gối dùng thân dưới phục vụ bọn chúng đấy!"

"Được."

"Cảm ơn Thái tử điện hạ."

"Ngươi không cần gọi ta như vậy, cứ gọi tên ta đi!"

"Như vậy sao được."

"Sở Niên, ngươi rốt cuộc làm sao vậy?"

"Thái tử điện hạ, ngài gọi ta là gì? Ta chỉ là một nam nô ti tiện, làm sao xứng được gọi tên!"

Phong Hàn Viễn nghĩ rằng có lẽ vết thương của Sở Niên nặng quá nên khiến đầu óc không tỉnh táo và nói ra những lời tự hạ thấp bản thân như vậy.

Y vươn tay về phía cậu:"Để ta chữa trị vết thương cho ngươi!"

"Không cần Thái tử điện hạ phải phung phí ma lực như vậy trong khi ngày mai ta lại đầy rẫy những vết thương!!!"

"Sở Niên..."

"Thái tử điện hạ, mấy ngày trước là ngài đã giúp ta thoát khỏi cơn sốt nguy kịch, ngài cũng nhân từ cho ta ăn uống đàng hoàng, ta rất cảm kích, ta thật sự cảm ơn ngài! Nhưng mà... bây giờ, ta chỉ cầu xin ngài... cầu xin ngài đừng bao giờ đối xử với ta tử tế như vậy thêm một lần nào nữa được không?"

"Ngươi... nói vậy có ý gì? Ta đã nói sẽ không làm gì quá đáng với ngươi!"

"Ừ, thái tử điện hạ đã nói như vậy... nhưng mà ngài đang do dự và đang đứng giữa hai con đường. Nếu như ngài tàn nhẫn giống Phong Thiên Vũ thì ngài có thể đánh đập, làm nhục ta một cách không thương tiếc, ta không hận ngài đâu, ta chỉ xin ngài hãy tàn nhẫn đến cùng. Còn nếu như... nếu như... ngài còn có một chút... dù chỉ là một chút lương tâm..."

Nói đến đây, đôi mắt tràn đầy bi thương của cậu đã ngập trong nước mắt! Cậu đã dừng lời nói lại để khóc thầm một lúc sau đó miễn cưỡng dùng hai tay lau sạch nước mắt của mình. Cậu cố gắng điều chỉnh hơi thở để nói được hết câu:"Nếu như ngài... còn... một chút lương tâm... một chút nhân tính... thì ta xin ngài hãy đối xử với ta như một con người!!!"

Phong Hàn Viễn:"..."

"Ta xin ngài đừng đứng giữa ranh giới hai con đường, như vậy sẽ khiến ta hiểu lầm đấy!"

Đến lúc này y mới thực sự hiểu ra tất cả những lời lẽ của cậu.

"Sở Niên, đêm hôm đó ta chỉ nói sẽ không làm hại ngươi, chứ không nói sẽ giúp ngươi..."

"Được rồi, thái tử điện hạ, là lỗi của ta! Vì ta quá ngu ngốc và hoang tưởng!!! Bởi vì ta đang bị đày đoạ ở nơi hố sâu, vũng bùn ghê tởm, cực khổ nhất nếu như may mắn có cọng rơm cứu mạng, ta dĩ nhiên sẽ nắm lấy nhưng thật đau khổ vì ta cứ nghĩ đó là ngài! Ta rất xin lỗi về sự hiểu lầm này!"

"Ngài có biết lúc ngài nói câu mà Phong Thiên Vũ đã trăm nghìn lần nói với ta "một nam nô ti tiện như ngươi" thì ta có cảm giác gì không? Ta đau lắm! Đau ở tận trong trái tim!!!"

...

ẦM!

Một tiếng sét sáng chói rạch ngang bầu trời đen kịt!

"Chuyện gì vậy!!!!"

"Có thích khách!!!"

Khi Viêm đế, Thuỷ đế và Phong Hàn Viễn đến thì... toà cung điện đã bị sét đánh xuống và bén lửa bùng lên ngọn lửa cháy dữ dội! Tất cả mọi thứ từ đồ vật quý giá xa xỉ cho đến cả con người ở trong phạm vi đó đều bị lửa thiêu cháy thành tro bụi. Thế nhưng... chỉ có Sở Niên là vẫn đang đứng vững trong đám lửa cháy ngùn ngụt đó. Cậu không có một vết thương tích nào cả dù ngọn lửa màu đỏ rực và cả những tia sét trắng xoá đang bao lấy cơ thể cậu.

"Chuyện gì thế này, sao nó có thể huỷ diệt cả một toà cung điện như thế???"

Những người khác đến sau chứng kiến cảnh tượng này cũng phải trợn mắt vì kinh ngạc!

Chỉ riêng Viêm đế vẫn giữ được bình tĩnh.

"A Sở!" Rõ ràng là hắn nhìn Sở Niên nhưng trong mắt lại hiện lên bóng dáng người khác.

Xoẹt!

Một thanh kiếm đột nhiên bay vụt về phía Sở Niên nhưng trong phút chốc đã bị một lực đánh lệch về một bên.

Phong Hàn Viễn liếc nhìn kẻ vừa điều khiển thanh kiếm:"Ngài làm gì vậy?"

Kẻ đó trả lời:"Còn hỏi sao, giết chết nó!"

...

Một đoạn spoil thôi nhưng cũng khá dài nhỉ! Các bạn đoán được sẽ xảy ra chuyện gì không? Nếu có ai comment có tâm nhất thì mình sẽ đăng tải luôn chương 8! Mình spoil tiếp là Niên Niên còn bị ngược dài dài nhé, cứ chuẩn bị khăn giấy đi!^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro