Chương 9
Tên truyện: Sở Niên
Đăng tại Wattpad.com
Tác giả: Huyết Hải Diên
Cảnh báo:"ĐỨA KHỐN NẠN NÀO DÁM CHUYỂN VER, ĐẠO Ý TƯỞNG THÌ CỨ XÁC ĐỊNH LÀ LÀM CHÓ NHÀ TAO!!!"
"Đủ rồi! Giờ không phải lúc để hai ngươi so tài ma lực đâu!!!"
Thuỷ đế ngay lập tức lên tiếng ngăn cản hai bọn chúng! Viêm đế và Phong đế đứng nhau một hồi lâu cuối cùng cả hai cũng chịu thu lại ma lực.
Phong đế sắc mặt hung hãn nói:"Phong Thiên Vũ, ta hy vọng ngươi không quên hiệp ước của 'Tứ đại quốc gia'"!
Viêm đế nói:"Ta không quên!"
Phong đế:"Vậy tại sao ngươi lại cản ta giết chết nó!"
Viêm đế cười lạnh:"Bởi vì nó vẫn còn giá trị với ta!"
"Ngươi..."
Viêm đế nói tiếp:"Ta sẽ để nó sống bởi vì ta có thể dùng máu của nó để hiến tế cho tên Hoàng đế vô dụng kia!"
"Cái gì????"
Một lời của hắn nói ra khiến ba người còn lại phải kinh ngạc!
Phong Hàn Viễn lo sợ nói:"Phụ hoàng... nếu người làm vậy... Sở Niên có chết không?"
"Không chết!" Nói rồi hắn ngồi xuống đưa một tay về phía Sở Niên nhưng Phong Hàn Viễn vẫn đang ôm chặt lấy thân thể đầy rẫy những vết thương của Sở Niên, y vội vàng né tránh bàn tay của hắn. Hắn chớp ánh mắt ngạc nhiên hỏi:"Lẽ nào con không tin ta?"
Y nhìn vào ánh mắt sắc lạnh của Viêm đế sau đó đáp:"Con... tin người..."
"Vậy đặt nó xuống đi!"
Phong Hàn Viễn nhẹ nhàng đặt cậu nằm xuống. Hắn nhìn qua một lượt những thương tích trên cơ thể cậu thì không khỏi nhíu mày. Cơ thể cậu bị Hắc Hoả của hắn làm bỏng nặng cộng với cả sát thương từ đòn đánh của Phong đế... Hắn biết lần này vết thương của cậu quá nghiêm trọng rồi!!!
Hắn vội vàng bế cậu lên rồi nói:"Ta phải trị thương cho nó trước, ba ngày sau sẽ tiến hành hiến tế!"
Nói xong hắn cùng Sở Niên biến vụt đi mất.
...
Bên dưới cung điện nguy nga của Viêm đế Phong Thiên Vũ có một mật thất cực kì rộng lớn. Đây chính là nơi cất giữ những loại vũ khí của thần tiên, báu vật quốc gia và còn là nơi hắn tu luyện ma pháp, nói chính xác hơn thì là cấm thuật!
Sở Niên nằm bất tỉnh trên một tảng băng lạnh giá và bao xung quanh cậu là một luồng ma pháp màu xanh!
Hắn đã dùng ma lực của mình để trị thương cho cậu suốt hai canh giờ nhưng gần như không có tác dụng, những vết bỏng màu đen trên cơ thể cậu vẫn không biến mất. Hắn phất tay thu lại ma lực.
Quả nhiên... đã trúng phải cấm thuật thì dù có dùng bao nhiêu ma lực để trị thương thì cũng vô dụng!
Hắn cười nhạt nhưng trông sắc mặt lại vô cùng khó coi.
Không lẽ... phải dùng đến thứ này...
Hắn nhìn xuống miếng ngọc bội hình hai con phượng hoàng màu lam và được khắc dòng chữ "Sở Hiên" rất tinh xảo đang treo ở thắt lưng.
Hắn chạm tay lên miếng ngọc bội định tháo ra nhưng ngay sau đó lại buông tay.
Không được! Uy lực của nó quá khủng khiếp, không thể sử dụng nó... trừ khi...
"Dùng cái này!"
Bỗng nhiên một giọng nói trầm thấp vang lên từ phía sau khiến hắn giật mình. Hắn quay người lại thì thấy một lọ thuỷ tinh bay về phía mình, hắn đưa tay lên bắt lấy.
Thuỷ đế xuất hiện đi tới gần hắn rồi nói:"Ta đã dùng ba phần ma lực của mình tạo nên lọ thuốc này để khắc chế cấm thuật! Thử đi, có tác dụng đấy!"
Phong Thiên Vũ vân vê lọ thuốc trong tay, ánh mắt hắn có chút nghi hoặc:"Thật sao? Món đồ quý như vậy, ngươi thật sự cho ta để chữa trị cho tên tiện nhân này? Ngươi có mục đích gì?"
Thuỷ đế không nhiều lời, lập tức nói:"Ta muốn đợi nó hồi phục hoàn toàn, đến lúc đó... ngươi có thể đem nó tới Vũ Liên quốc gặp ta không?"
Phong Thiên Vũ lại hỏi:"Có phải, ngươi muốn hỏi nó về chuyện của A Sở? Hay là muốn rút hết ma lực của nó?"
Thuỷ đế điềm đạm nói:"Ngươi đa nghi quá rồi đó, Phong Thiên Vũ! Ta chỉ muốn nói chuyện riêng với nó một chút thôi!"
"Được rồi!" Hắn gật đầu đồng ý nhưng lại nói thêm:"Nhưng mà... việc dùng máu của nó để hiến tế cho tên vô dụng kia... ta chỉ nắm chắc tám phần thắng thôi!"
Lúc này, Thuỷ đế mỉm cười rất vui vẻ nói:"Tám phần cũng được. Nói về cấm thuật hồi sinh người chết, ta cũng nắm được hai phần!"
"Vậy thì đa tạ ngươi rồi!"
Viêm đế nói bằng giọng chẳng chút vui vẻ gì sau đó hắn quay người lại đi tới gần Sở Niên. Hắn mở nắp lọ thuỷ tinh, lập tức dung dịch lỏng bên trong tự động chảy ngược lên. Hắn hấp thụ hết lượng dung dịch đó vào lòng bàn tay phải của mình rồi vận ma lực lên sau đó truyền hết vào thân thể của Sở Niên!
Lần này có tác dụng rồi. Những thương tích trên cơ thể cậu từ từ khép lại, những vết bỏng cũng nhanh chóng mờ đi, làn da của của đã hồi phục trở lại!
Viêm đế thấy vậy thì thoáng nở nụ cười. Thuỷ đế thấy nụ cười thoáng qua trên khuôn mặt hắn thì nghĩ: "Phong Thiên Vũ... quả nhiên coi trọng đứa trẻ này!"
Hắn thu lại ma lực của mình thế nhưng khi vừa chữa trị cho Sở Niên xong thì... cánh tay phải của hắn bị một vết tích màu đen quỷ dị bao xung quanh!!!
(Các bạn đang đọc truyện của Huyết Hải Diên trên wattpad.com! Nghiêm cấm đọc ở những trang reup truyện! Hãy là người có văn hoá!)
Thuỷ đế liền hỏi:"Tay phải của ngươi làm sao vậy?"
"Mãi chữa trị cho nó nên ta quên mất..." Khoé môi hắn nhếch lên nở nụ cười khó hiểu:"Ta là kẻ chuyên sử dụng cấm thuật nên không thể tuỳ tiện hấp thụ thuốc khắc chế cấm thuật như vậy!"
Thuỷ đế nghe xong chỉ nói:"Phản phệ sao?"
Hắn lắc đầu rồi nói:"Cũng không có gì nghiêm trọng đâu, vết tích này sẽ sớm biến mất thôi."
"Vậy sao." Thuỷ đế nói rồi nhìn liếc qua Sở Niên vẫn còn đang hôn mê sau đó nói với Viêm đế:"Ta đã giúp nó trị thương rồi, ngươi nhất định phải giữ lời đấy!"
"Được!"
Xong việc, Thuỷ đế quay lưng rời khỏi mật thất. Khuôn mặt hắn lúc này lại vô cùng thoả mãn.
Phong Thiên Vũ, ta muốn xem xem... đứa con của Đại tướng quân có thể giết được ngươi hay không?
...
Bên trong mật thất vô cùng tối tăm nên không thể biết thời gian bây giờ là ngày hay đêm.
Sở Niên mở mắt tỉnh dậy, cậu thấy xung quanh mình tối tăm không một chút ánh sáng nào, chỉ có lờ mờ tí ánh sáng từ những ngọn nến đang cháy treo trên vách tường. Cậu khẽ cử động thì cả hai tay và hai chân đều vướng xiềng xích. Cậu nghe thấy âm thanh của kim loại sau đó một con dao lạnh lẽo đâm thẳng vào bụng cậu!
"Aaa..."
"Tiện nhân!"
Cậu đau đớn hét lên nhưng đến khi nghe thấy giọng nói của hắn thì lại im lặng.
"Ngươi có biết lần này ngươi gây ra chuyện lớn rồi không?"
Cậu thở dốc, cơ thể run rẩy vì đau. Dưới ánh sáng mờ nhạt, cậu thấy hình như khuôn mặt tàn độc của hắn mọi ngày bây giờ lại có chút mệt mỏi... thậm chí giọng nói của hắn cũng nhẹ đến khó tin.
Cậu im lặng không trả lời. Hắn cũng chẳng mong đợi câu trả lời của cậu. Hắn rút con dao cắm trong bụng cậu ra. Lưỡi dao màu bạc sắc bén đang dính máu đỏ tươi của cậu. Hắn lại tiếp tục đâm lưỡi dao đó xuyên qua lòng bàn tay phải của mình!!!
Cậu nhất thời kinh ngạc!
Từng giọt máu từ vết thương chảy xuống đầu ngón tay của hắn, hắn rút con dao ra rồi đưa bàn tay đẫm máu về phía cậu.
"Ngươi... ngươi muốn làm gì?" Cậu bắt đầu lo sợ trước hành động của hắn, lồng ngực cứ phập phồng không yên.
Hắn cười trả lời:"Tạo một ấn ký mới cho ngươi!"
Ấn ký lần trước là hắn dùng dao hơ qua lửa rồi khắc lên ngực trái của cậu chữ "Viêm", bây giờ hắn lại dùng hai ngón tay dính máu của mình chạm lên vết thương ở bụng cậu. Tay hắn vừa chạm tới, máu của hắn mang theo ma lực chảy vào vết thương ở bụng, vết thương ngay lập tức đã lành trở lại!
Nguồn ma lực toả ra xung quanh hắn làm cậu sợ tới mức không dám cử động. Hắn dùng hai đầu ngón tay dính máu vẽ hình thù một cái đầu lâu mang mặt nạ vô cùng quỷ dị và đáng sợ!
Khi hắn vẽ xong, vết máu đã khô lại rồi biến thành màu đen tạo thành ấn ký trên cơ thể cậu!
Hắn cúi người xuống ghé sát vào mặt cậu rồi mỉm cười nói: "Tiện nhân! Nhớ kĩ, đây không phải ấn ký bình thường! Ấn ký này sẽ khắc chế ma lực của ngươi khiến ngươi trở thành kẻ vô năng, ngoài ta ra thì những kẻ khác không thể rút được ma lực của ngươi! Hơn nữa, ấn ký này sẽ buộc ngươi phải nghe theo lệnh của ta!"
Đối diện với lời nói lạnh lẽo của hắn, cậu càng thêm run sợ hơn, ánh mắt cậu toát lên nỗi tuyệt vọng, bi thương!
"Hahaha!" Hắn bật cười thành tiếng khi thấy ánh mắt đó của cậu. Tay hắn siết chặt quai hàm, ép cậu mở miệng:"Ngươi mang dòng máu của A Sở, ma lực của ngươi sẽ càng ngày càng mạnh tới mức ta sẽ không thể khắc chế được nữa. Thế nên kể từ bây giờ ta sẽ lấy đi ma lực của ngươi từng chút, từng chút một. Đến khi rút sạch hết ma lực của ngươi, ta sẽ trở nên bất bại!!!"
Nói xong, hắn thô bạo nhét cả năm ngón tay dính đầy máu vào trong miệng của cậu!
"Ưm... hưm..."
Mùi máu tanh nồng khiến cậu khó chịu, ngón tay của hắn chọc vào cổ họng khiến cậu đau đớn tới mức sắc mặt đỏ nghẹn đi, yết hầu lên xuống mấy lần muốn nôn khan!
"Hức... hức..." Cổ họng của cậu phát ra tiếng khóc nức nở.
Nhìn thấy dòng nước mắt từ khoé mi cậu chảy xuống hai gò má, trong lòng hắn lại bắt đầu nổi lên cảm giác muốn chà đạp cậu không thương tiếc!
Hắn rút tay ra khỏi miệng cậu nhưng lại bước lên khối băng rồi quỳ gối xuống, hai tay thô bạo mở rộng hai bắp đùi cậu ra hai bên rồi nhét ba ngón tay đã ướt nhẹp của mình vào trong cúc huyệt của cậu!
"AAA..." Sở Niên đau đớn, liên tục vặn vẹo cơ thể muốn giãy dụa nhưng lại bị hắn ấn vai, bắt nằm yên ở đó.
Hắn cởi bỏ lớp y phục ở thân dưới lộ ra khối thịt đã cứng đến mức đáng sợ! Sở Niên bất lực nhìn hắn đâm thứ vừa to và dài đó vào bên trong cúc huyệt bé nhỏ của mình! Hắn đâm vào đến tận nơi sâu nhất, thứ đó lấp đầy bên trong bụng cậu! Hắn vừa động, máu từ bên trong chảy ra khỏi cúc huyệt dọc xuống bắp đùi cậu! Cậu đau đớn cắn chặt môi dưới của mình đến bật máu, vừa khóc lóc vừa chịu đựng!
"Khóc? Đúng rồi! Cứ khóc đi! Dù ngươi biết có khóc cạn nước mắt thì cũng chẳng giúp ích gì được! Có trách thì trách ả đàn bà ti tiện đó! Tất cả là tại ả! Chắc là ả sẽ không ngờ đứa con trai mà ở luôn yêu thương lại bị ta hành hạ đến mức chết đi sống lại như thế này đâu nhỉ? Bởi vì, đến lúc sắp chết, ả đã van xin ta không làm hại đến đứa con bé bỏng của mình! Hahahaha!!!"
Tiếng cười ghê rợn của hắn vang vọng khắp trong mật thất rộng lớn! Hắn lúc này đã trở thành một con ác quỷ tràn đầy dục vọng xấu xa đang nghiền nát cơ thể cậu...
Tiếng cười của hắn càng khiến cậu thêm choáng váng, đau nhức đầu óc. Cậu mệt mỏi nằm gục đầu sang một bên, giọt nước mắt lấp lánh vẫn cứ chảy xuống ướt đẫm cả khuôn mặt. Cậu khép chặt đôi mắt lại.
Thật muốn chết quá... nhưng mà mình lại không thể... Phụ thân... Mẫu thân... Con nhất định... sẽ trả thù cho hai người...
...
Ba ngày sau... cuối cùng cũng tới ngày thực hiện nghi lễ hiến tế sống!
Dù thời tiết đang là buổi sáng nhưng trên bầu trời lại sấm vang chớp giật đùng đùng! Không gian xung quanh cung điện vô cùng u ám và căng thẳng!
Trên tế đàn, Sở Niên loã thể bị đặt trên tảng đá, tay và chân đều bị xích chặt lại, ở ngay bên cạnh cậu cũng là một tảng đá cao ngang bằng, trên đó là thi thể đã cháy đen của Lôi đế...
Ba vị Đế vương đứng trên bục cao bắt đầu thực hiện nghi lễ, ở dưới là những quan thần, thị vệ trong cung điện muốn xem xem thật sự Viêm đế có thể hồi sinh người đã chết được hay không?
Viêm đế triệu hồi năm thanh kiếm linh từ trên cao, hắn không chút do dự khi dùng chúng để đâm thẳng xuống cơ thể cậu!
Một cảnh tượng vô cùng máu me, thảm khốc!
Hai tay, hai chân và bụng cậu bị thanh kiếm đâm trúng, ghim chặt cơ thể cậu vào tảng đá! Cậu đau đớn nhưng chẳng thể cử động được dù chỉ một ngón tay. Đôi mắt của cậu nhìn lên bầu trời đen kịt kia, ánh mắt dần mờ nhạt, bi thương không có chút tiêu cự...
Viêm đế bắt đầu thi triển thuật cấm!
Hắn triệu hồi một viên ngọc đặt cạnh cái thi thể đã cháy đen của Lôi đế rồi điều khiển năm thanh kiếm kia từ từ rút ra khỏi cơ thể cậu! Ngay lập tức, máu tươi từ vết thương của cậu trào ra bê bết!
Năm thanh kiếm bay lên trên không rồi kết thành hình ngũ giác xoay xung quanh cơ thể cậu sau đó phát ra luồng sáng màu đỏ để hút ma lực và máu của cậu...
"AAAAAAAAAAAAAAAA!!!"
Sở Niên còn tưởng mình không còn sức lực để gào thét nhưng lần này cậu buộc phải hét lên đến mức muốn xé nát cả cổ họng! Đây là cảm giác đau đớn khi bị hút ma lực khỏi cơ thể! Cảm giác như từng mạch máu trong cơ thể bị nổ tung, cơ quan nội tạng bị xé nát hết, từng khớp xương bị bẻ đến vỡ vụn... và cơ thể cậu như bị tan ra thành từng mảnh...
Những quan thần, thị vệ ở dưới thấy cảnh tượng đó mà phải khiếp sợ. Còn Phong đế thì lại bật cười rất hứng thú:"Thật không ngờ, ma lực của nó lại khủng khiếp như vậy!"
Viêm đế không nói lời nào, một tay giơ lên điều khiển năm thanh kiếm kia để hút ma lực của cậu rồi truyền vào viên ngọc đặt cạnh thi thể Lôi đế.
Đã qua năm canh giờ rồi, Sở Niên bị tra tấn, hành hạ đến mức ngất xỉu rồi lại tỉnh lại không biết bao nhiêu lần nhưng vẫn chưa kết thúc... Cậu thật sự không chịu nổi nữa rồi...
Đến cả Viêm đế cũng sắp ngã quỵ xuống vì tiêu hao ma lực rồi. Đã lâu hắn không sử dụng cấm thuật mạnh như vậy nên rất khó để thành công!
Cánh tay phải của hắn bắt đầu run lên không kiểm soát được. Hắn tức giận cắn mạnh vào môi dưới tới mức bật máu, trên trán hằn lên đường gân xanh rõ rệt.
Khốn khiếp! Ngươi mau hành động đi chứ! Ta sắp không điều khiển được nữa rồi... Tiếp tục như vậy, nó sẽ mất mạng!
Thuỷ đế đứng bên cạnh khi nghe được tín hiệu của hắn thì khẽ cười, cánh tay lập tức chảy ra một giọt nước! Đây không phải người thật, đây chỉ là một bản phân thân của Thuỷ đế.
Cách chỗ đó rất xa, Thuỷ đế mặc bộ hắc y, mái tóc dài màu bạc nhẹ nhàng bay theo chiều gió được buộc gọn trên đỉnh đầu, hắn tiêu sái đứng trên nóc toà cung điện. Tay phải của hắn cầm cung, tay trái cầm một mũi tên có ma lực của hắn.
Trong cơ thể của đứa trẻ đó có một ít ma lực của Phong Thiên Vũ, ma lực của hắn nghiêng về cấm thuật, ma lực của ta khắc chế cấm thuật... tuy nhiên chỉ khắc chế được một phần rất nhỏ! Phải đợi đến lúc ngươi suy yếu nhất thì ta mới ra tay được! Nhóc con, cố gắng chịu đựng thêm chút nữa! Mũi tên này sẽ dứt điểm!
Thuỷ đế dồn hết ma lực của mình vào mũi tên đặt lên cung rồi kéo dây, chuẩn bị ngắm bắn! Mũi tên lập tức phát ra ánh sáng màu vàng kim chói mắt!
Viêm đế nhận được tín hiệu thì hắn nâng viên ngọc lên cao. Thuỷ đế thấy viên ngọc kia thì thả dây cung! Mũi tên mang theo ánh sáng cùng với nguồn ma lực khắc chế cấm thuật bay vun vút tới rồi xuyên qua viên ngọc đó!
Khoảng khắc đó, thời gian như ngừng lại, không gian xung quanh lại trở nên yên ắng lạ thường!
Xoảng!
Viên hồng ngọc kia vỡ vụn thành từng mảnh rồi rơi xuống thi thể của Lôi đế!
"Chuyện gì vậy... sao viên ngọc lại bị vỡ?"
Những người thường ở dưới không ngừng thắc mắc.
"Nghe nói... nếu viên ngọc bị vỡ thì tức là nó đã nhận đủ ma lực rồi..."
"Vậy tức là... Viêm đế thành công rồi sao?"
Viêm đế thấy viên ngọc kia vỡ thì nhanh chóng thu hồi lại năm thanh kiếm linh kia, nguồn sáng màu đỏ xung quanh cậu lúc này mới biến mất!
"Khốn khiếp... tên nô lệ hỗn xược..."
Cậu chưa nghỉ ngơi được một phút thì bỗng dưng nghe được một giọng nói thất thanh nhưng lại cảm giác ớn lạnh vô cùng!
Sau đó, cậu thấy... cái thi thể đã cháy đen ở bên cạnh bắt đầu cử động...
"Không... không... đừng tới đây... đừng..."
Con ngươi trong mắt cậu co rút kịch liệt, sắc mặt cậu trắng bệch không còn một giọt máu! Cậu vô cùng kinh hãi khi thấy cái thi thể kia đang bước tới gần mình.
"AAAA! Lôi đế sống lại thật rồi!"
Những người ở dưới thi nhau hò hét, thì thì bất ngờ, người thì vui mừng, người thì ghê sợ.
Vết cháy đen trên cơ thể dần biến mất, từng lớp da dần hồi phục tạo thành một cơ thể hoàn chỉnh như ban đầu nhưng những oán khí màu đen từ dưới Địa ngục vẫn bao phủ xung quanh Lôi đế!
Hắn bước tới gần cậu với cặp mắt mở trừng trừng, cái đầu ngoẹo hẳn về một bên, miệng không ngừng phát ra âm thanh kinh dị:"Giết ngươi! Ta phải giết ngươi! Nô lệ hỗn xược! Ta phải xé xác ngươi ra thành trăm mảnh!"
Lôi đế dùng hai tay dính đầy máu đen bóp nát cổ cậu. Ngay khi hắn sắp thành công thì Viêm đế kịp thời bay xuống dùng một chưởng đánh bay hắn ra!!!
Lôi đế vừa hồi sinh nên chưa kịp phục hồi ma lực nên bị Viêm đế đánh bay lên không đến khi đập lưng vào một con sư tử bằng đá rồi rơi bịch xuống dưới!!!
Viêm đế đánh hắn xong thì vội vàng quay lưng đi tới tháo hết dây xích trên cơ thể cậu rồi truyền một luồng ma lực của mình cho cậu để cầm máu!
"Phong Thiên Vũ... ngươi..." Lôi đế hai mắt tràn đầy phẫn nộ nhìn kẻ trước mặt.
Viêm đế không thèm quay lưng lại, hắn đang bận phải dùng ma lực cầm máu cho Sở Niên, giọng lạnh lùng nói với cái tên vô dụng vừa sống lại kia:"Bây giờ ta không có thời gian để lằng nhằng với ngươi!"
Lôi đế bắt đầu vận ma lực, trên tay phát ra những tia sét màu đen rồi kết thành một quả cầu lớn:"Tránh ra! Ta phải giết nó!"
"Chạy! Nhanh chạy đi, Lôi đế phát điên rồi!"
Những người thường ở dưới chạy toán loạn vì sợ bị ảnh hưởng bởi ma pháp của Lôi đế!
Viêm đế tức giận nói:"Tên vô dụng nhà ngươi sớm đã bị nó giết chết rồi, bây giờ phải dùng máu của nó để sống lại. Ngươi bây giờ lại muốn giết nó! Không thấy nhục sao?"
Lôi đế nghe xong càng tức giận hơn, hắn dùng hết ma lực vào hai quả cầu trên tay rồi ném về phía Viêm đế. Hai quả cầu sét kia mang ma lực rất mạnh nhưng tốc độ lại không nhanh, tuy nhiên... nếu bây giờ Viêm đế rút lại ma lực đang cầm máu cho cậu để đỡ đòn kia thì cậu sẽ gặp nguy hiểm...
Đúng lúc đó, một bóng đen bay vụt lên đứng chắn giữa Viêm đế và Lôi đế!
"Viễn nhi..."
Viêm đế bất ngờ khi người xuất hiện là Phong Hàn Viễn. Hắn có chút lo ngại vì nghĩ y không phải là đối thủ của Lôi đế.
Không ngờ, ngoài dự đoán của hắn. Phong Hàn Viễn cầm trường kiếm trên tay, thân hình cao lớn uy nghi bước về phía trước, sắc mặt lại rất bình thản.
Khi hai quả cầu sét của Lôi đế bay tới, hai chân y trùng xuống, hai tay siết chặt trường kiếm rồi vung lên chém về phía trước.
ẦM!
Một nhát kiếm của Phong Hàn Viễn trực tiếp cắt đôi hai quả cầu đó khiến nó mất uy lực tự động tan biến đi!
"Viễn nhi... con... phá được ma lực của hắn. Giỏi lắm!"
Viêm đế bật cười khen gợi y.
"Vâng, cảm ơn phụ hoàng!" Y bình thản đáp lại, hai mắt tức tối nhìn chằm chằm vào Lôi đế.
Lôi đế lại tiếp tục vận ma lực vào tay phải, lần này hắn muốn đánh trực diện.
"Viễn nhi, qua đây!"
Viêm đế lên tiếng gọi, Phong Hàn Viễn nghe thu kiếm vào vỏ rồi quay lưng chạy tới chỗ Viêm đế.
"Đứng lại!"
Lôi đế đã bị dụ, hắn chạy đuổi theo y, bàn tay phải mang theo ma lực chuẩn bị đánh vào người y. Thế nhưng, khi hắn sắp sửa đánh trúng y thì cũng là khi khoảng cách giữa hắn và Viêm đế chỉ có nửa bước chân. Thế là Viêm đế một tay vẫn truyền ma lực cho Sở Niên, một tay tung chưởng đánh trúng vào ngực Lôi đế. Lần thứ hai trúng đòn, Lôi đế ngã xuống miệng không ngừng phun ra máu tươi.
"Ngươi..."
Lôi đế vừa mở miệng thì máu lại trào lên, hắn căm tức lấy tay che miệng không nói được câu nào nữa.
Lúc này, Phong đế và Thuỷ đế từ trên bục cao đi xuống.
Thuỷ đế nhìn Lôi đế nói:"Đủ rồi, ngươi đừng gây thêm chuyện nữa!"
Phong đế cười nói với Viêm đế:"Hai chưởng ngươi đánh ra nặng như vậy, chẳng may đánh chết hắn thì công sức của nô lệ kia đổ sông đổ bể hết sao?"
Viêm đế đáp lại:"Lần này đánh chết hắn ta cũng mặc kệ! "Tứ đại quốc gia" không cần kẻ vô dụng như hắn làm Đế vương!!!"
"Ồ!!!" Phong đế thốt lên một tiếng rồi nói:"Vậy chuyện hôm nay đến đây thôi, cấm thuật của ngươi quả nhiên lợi hại. Phong Thiên Vũ, hẹn ngày tái ngộ!"
Nói xong Phong đế dùng ma lực rồi biến mất đi mất.
"Khốn khiếp... Phong đế... cả ngươi cũng..." Lôi đế vẫn không chịu thua, hắn từ từ đứng dậy, chuẩn bị đánh tiếp.
Phong Hàn Viễn giọng chán ghét nói:"Ngươi vẫn không biết lượng sức sao? Đúng là tên Hoàng đế vô dụng! Đến đi, cho dù ngươi đánh cận chiến hay tầm xa thì ta vẫn sẽ đánh bại ngươi!"
Nói rồi Phong Hàn Viễn tay đặt lên chuôi kiếm chuẩn bị rút ra nhưng lại nghe giọng của Viêm đế.
"Viễn nhi, con không cần tốn sức với hắn! Con đưa nó về tiếp tục trị thương trước đi!"
Nghe vậy, y vội vàng quay lưng chạy tới chỗ Sở Niên.
"Phụ hoàng, Sở Niên sao rồi?"
"Không vấn đề gì nữa, ta dùng ma lực cầm máu xong rồi, con đưa nó về phòng băng bó vết thương là được!"
"Vâng."
Y vội vàng ôm lấy cơ thể cậu rồi dùng ma lực của mình thi triển thuật dịch chuyển tức thời đưa Sở Niên đi.
Bây giờ chỉ còn lại ba người. Thuỷ đế thật đã trở về, nhưng hắn vốn kiệm lời chỉ nói đúng một câu:"Một tháng nữa đưa nhóc con tới Vũ Liên quốc!"
Viếm đế đáp:"Không thành vấn đề!"
Hắn nói xong Thuỷ đế cũng biến vụt đi.
Viêm đế bước gần tới, lần này hắn bộc lộ luồng sát khí mạnh khủng khiếp khiến Lôi đế khiếp sợ.
"Ngươi... ngươi muốn làm gì..."
Rầm!!!
Viêm đế nhấc chân đạp hắn ngã xuống mặt đất!
"Tên Hoàng đế vô dụng nhà ngươi vểnh tai lên mà nghe cho rõ đây!!!"
Viêm đế dùng lực ở chân giẫm lên mặt hắn. Hắn đau đớn kêu lên nhưng áp lực ở chân Viêm đế lại càng mạnh hơn.
Viêm đế trừng mắt nhìn hắn, gằn giọng lên nói từng câu từng chữ:"Ta biết hết mấy trò đê tiện của ngươi đấy! Ngươi mà còn có ý đồ với nô lệ của ta thêm một lần nào nữa thì ta cho ngươi chết lần thứ 2 đấy, đến lúc đó thì ngươi cứ yên phận mà sống dưới Địa ngục đi!!! Cút bây giờ thì lập tức cút về nước của ngươi!!!"
Nói xong, Viêm đế dùng chân đá rất mạnh vào bụng hắn khiến hắn ngã lăn xuống từng bậc cầu thang!
"Khốn khiếp... ngươi cứ chờ đấy... ta sẽ trả thù..."
Lôi đế gượng đứng dậy nói thêm mấy câu nữa thì mới chịu cút xéo!
...
Một tuần sau, Sở Niên nằm bất tỉnh trên giường đến lúc này mới tỉnh lại.
Cậu thấy mình đang nằm trong một căn phòng rộng rãi. Cơ thể được băng bó cẩn thận và được mặc một bộ y phục mỏng màu trắng.
Hình như... đây là phòng ngủ của Phong Hàn Viễn...
Ngồi nghỉ trên giường một lúc, bụng cậu bắt đầu kêu đói cồn cào. Cậu nhìn xung quanh thấy trên bàn trà có một đĩa đựng trái cây. Cậu muốn ăn. Cậu đặt hai chân xuống giường nhưng hai chân vừa chạm đất thì cơ thể lại vô lực ngã phịch xuống sàn!
Hai chân cậu không có sức, thậm chí cậu cảm thấy hai tay mình cũng rất đau. Nhưng cậu vẫn dùng sức ở hai tay để bò tới gần cái bàn. Cậu với một tay lên muốn lấy một quả táo nhưng tay cậu run run không thể cầm vào được.
Đúng lúc đó...
"Sở Niên, ngươi tỉnh rồi à? Sao ngươi lại nằm bò dưới sàn vậy?"
Phong Hàn Viễn bước vào phòng vội chạy tới đỡ cậu ngồi dậy. Y thấy cậu cứ nhìn chằm chằm vào đĩa đựng trái cây thì cũng tự hiểu:"Ngươi bất tỉnh cũng một tuần rồi. Đừng ăn cái này, ta gọi người mang cơm lên cho ngươi ăn nhé!"
Cậu nhìn y rồi gật đầu.
Ngay sau đó, cung nữ đã mang vào phòng rất nhiều đồ ăn ngon.
Cậu ngồi trước bàn ăn, tay phải cầm muỗng muốn ăn bát cháo đang đặt trước mặt thế nhưng cậu vừa cử động tay thì một cơn đau truyền tới khiến cậu không còn sức để cầm nắm vật gì nữa.
Cậu nhìn cái muỗng rơi xuống bàn mà đôi mắt buồn rười rượi như sắp khóc đến nơi.
"Ngươi đừng khóc... ngươi bây giờ vẫn chưa khôi phục lại thể lực được, ta đút cho ngươi ăn nhé!"
Y cầm muỗng lên múc cháo rồi đưa lên miệng cậu.
Cậu do dự một hồi rồi mới mở miệng tiếp nhận muỗng cháo kia. Y mỉm cười nói:"Thế nào, có ngon không?"
Cậu chẳng nói tiếng nào, chỉ gật đầu.
Y tiếp tục giúp cậu ăn đến khi hết tô cháo đầy đã hết sạch. Y hỏi cậu muốn ăn thêm nữa không thì cậu lắc đầu.
Hai người ngồi nhìn nhau một lúc sau đó cậu khẽ lên tiếng:"Cảm ơn..."
Y lắc đầu nói:"Không có gì đâu! Nếu có thể giúp được gì cho ngươi thì ta sẽ giúp!"
"Thật sao?" Cậu ngạc nhiên.
"Ừ."
Thấy y gật đầu, hơn nữa trong ánh mắt của y rất nghiêm túc không có một chút đùa cợt, cậu lại nói:"Vậy... ngài có thể nói cho ta biết... phép thuật mà Phong Thiên Vũ đã sử dụng lúc đó là gì không?"
"Hả?" Lần này đến lượt y ngạc nhiên vì y không ngờ cậu lại hỏi chuyện này.
"Ngài không biết sao?"
"Không, ta biết." Y nói:"Phụ hoàng đã sử dụng cấm thuật hồi sinh người chết bằng máu và ma lực của ngươi."
Cậu nói:"Hắn... có thể hồi sinh bất cứ người nào ư... hay là..."
"Không, ta nghĩ chắc chỉ là một số ít như là người vừa mới chết, hoặc là người có ma lực yếu hơn phụ hoàng..."
Nghe xong, cậu buồn bã cúi thấp đầu xuống, trong đôi mắt lại phủ một tầng hơi nước.
"Vậy là... hắn... không thể hồi sinh được phụ thân của ta..."
Sở Niên chỉ buột miệng nói như vậy thôi, âm thanh phát ra cũng rất nhỏ nhưng Phong Hàn Viễn lại nghe thấy. Lúc này sắc mặt y lại trở nên gượng gạo, không được tự nhiên như lúc nãy.
"Sở Niên, phụ thân của ngươi... vĩnh viễn không thể quay về được nữa đâu..."
"Ngài nói cái gì???" Cậu nghe thấy lời y nói thì lập tức cả kinh. Cậu phản ứng quyết liệt tới mức nhoài người lên, hai tay siết chặt lấy cổ áo của y gặng hỏi lại lần nữa:"Ngài vừa nói cái gì? Phụ thân của ta làm sao???"
"Sở Niên... ngươi bình tĩnh nghe ta nói đã..." Y nhẹ nhàng gỡ tay cậu ra rồi khẽ nói:"Ta đã điều tra được một ít thông tin về Đại tướng quân Sở Hiên... ngài ấy... tám năm trước trong trận chiến với Phụ hoàng thì... hồn phách của ngài ấy sớm đã bị tiêu tán hết rồi, vậy nên..."
"Nói dối!!!"
Xoảng!
Sở Niên tức giận tới mức vung tay quật đổ những thứ trên bàn ăn xuống mặt đất! Mảnh vỡ vô tình cứa vào khuôn mặt cậu, máu theo đó chảy xuống!
"Sở Niên!" Y đứng dậy vội đi tới ngồi xuống bên cạnh rồi đưa tay lên định dùng ma lực chữa trị vết thương trên mặt cậu nhưng...
"Tránh ra! Đừng động vào ta!"
Cậu hất mạnh tay của y ra. Nước mắt của cậu lại đổ xuống trên khuôn mặt vô cùng đau khổ:"Thái tử điện hạ! Ngài đang nói dối phải không? Phụ thân của ta chỉ bị Phong Thiên Vũ giết chứ hồn phách của người vẫn còn đúng không? Nếu như hồn phách của người vẫn còn, ta... nhất định sẽ tìm cách hồi sinh người..."
"Sở Niên, ngươi đừng có nghĩ bậy! Chuyện đó là không thể, ngươi không được sử dụng cấm thuật!"
Y nắm chặt lấy hai tay cậu, không ngừng trấn an cậu nhưng cậu lại càng thêm hoảng loạn.
Phụ thân của ta... chẳng lẽ khi ta chết rồi... ta cũng không thể gặp được người sao... Tên khốn đó... Tên khốn Phong Thiên Vũ... hắn đã phanh thây mẫu thân thậm chí còn khiến phụ thân hồn phi phách tán... Ta phải giết hắn!!!!
Lửa hận trong lòng cậu lại bùng lên! Ta phải của cậu dần tích tụ ma lực màu đen.
"Sở Niên, ngươi..."
"IM ĐI!!!!"
RẦM!
Sở Niên dồn hết ma lực vào tay phải rồi đánh mạnh vào ngực Phong Hàn Viễn!!! Y không hề phòng bị nên trúng đòn! Cơ thể y đập vào vách tường rồi ngã xuống.
Một chưởng này của cậu thực sự có thể lấy mạng của y! Y nằm trên sàn, miệng không ngừng phun ra máu tươi!!!
Thế nhưng, Sở Niên sau khi tung ra đòn đánh kia thì đột nhiên... ấn ký hình đầu lâu mang mặt nạ quỷ dị trên bụng cậu lại phát sáng!
"AAAAAAAAAAAAAAA!!!"
Cậu cũng ngã gục trên sàn, cơ thể gập cong lại, hai tay gắt gao siết chặt bụng mình!
Đau... đau quá... bụng mình đau quá... cơ thể mình không cử động được...
Cơn đau dữ dội trong cơ thể này chính là hình phạt đối với cậu khi sử dụng ma lực! Đôi mắt cậu mở to, mồ hôi từ trán chảy xuống ướt đẫm khuôn mặt, cậu há miệng không ngừng thở dốc nhưng ngay cả việc hô hấp đối với cậu cũng khó khăn!!!
"Sở Niên..."
Phong Hàn Viễn mặc dù cũng rất đau nhưng y thấy cậu còn đau đớn thống khổ hơn y gấp nghìn lần. Y mặc kệ vết thương của mình muốn chạy tới chỗ cậu nhưng bây giờ y cũng chẳng đủ sức lực nữa!
Lúc này, trong phòng xuất hiện màn sương màu đen.
Y ngẩng đầu lên, tầm nhìn đã trở nên mờ nhạt nhưng y vẫn nhìn rõ người đang đứng trước mặt.
"Phụ hoàng..."
Phong Thiên Vũ sắc mặt trùng vô cùng khó coi. Hắn quỳ xuống đỡ y ngồi dậy tựa lưng vào vách tường. Sau đó hắn vạch áo của y, ngay lập tức đôi lông mày nhướng lên vì tức giận! Trên ngực y, ngay tại nơi cậu đánh đã xuất hiện một vết tích màu đen!
Hắn ngay lập tức điểm trúng huyệt trên vai y rồi hai tay vận ma lực lên truyền vào cơ thể y.
Đây là lần đầu tiên y thấy sắc mặt hắn lại lo lắng tới mức nghiêm trọng như vậy. Giọng y thều thào nói:"Phụ hoàng... con không sao đâu... nhưng mà... Sở Niên..."
"Mặc kệ nó!"
Hắn có nghe tiếng hét thảm thiết của cậu thì cũng đủ biết cậu đang phải chịu đau đớn tới mức nào rồi nhưng hắn vẫn không thèm chú ý đến cậu.
Y bị điểm huyệt nên không thể cử động nên chỉ có thể nói:"Phụ hoàng... là tại con đã lỡ lời làm kinh động đến Sở Niên..."
"Con đã nói gì?"
"Con đã nói... chuyện liên quan đến Đại tướng quân..."
Nghe xong, hắn lại nhướng mày tỏ vẻ giận dữ nhưng vẫn kìm chế để truyền ma lực trị thương cho y. Hắn truyền ma lực đến khi vết tích màu đen trên ngực y biến mất hoàn toàn thì mới dừng lại. Ngay sau đó y đã nôn được ra hết lượng lớn toàn là máu đen vì trúng độc từ cấm thuật! Thấy vậy, hắn mới tạm thời thở phào nhẹ nhõm.
"Mấy tuần tới con phải ở yên trong phòng dưỡng thương cho ta!"
Nói xong hắn mạnh tay giải huyệt cho y. Y đã kiệt sức vừa được hắn giải huyệt thì nằm gục xuống sàn bất tỉnh.
Hắn mặc lại y phục cho Phong Hàn Viễn rồi đặt y nằm lên giường ngủ.
Lúc này hắn mới đi về phía Sở Niên. Hắn trừng mắt nhìn cậu như muốn ăn tươi nuốt sống:"Còn ngươi, nếu ngươi không muốn ấn ký trên bụng hành hạ tới mức nát cả lục phủ ngũ tạng thì mau thu hồi ma lực đi!"
Cơn đau từ bụng đã truyền khắp người khiến cậu chẳng thèm để tâm đến lời của hắn.
Hắn sắc mặt vô cùng tức giận giơ cánh tay phải của mình lên rồi vận ma lực. Hắn nói:"Ta đếm đến ba nếu ngươi không chịu thu hồi ma lực thì một chưởng này sẽ khiến ngươi tàn phế suốt đời!"
Nói xong hắn bắt đầu đếm:"Một... hai... ba..."
Lời của hắn vừa dứt, cậu vội vàng thu lại hết ma lực của mình, sau đó ấn ký trên bụng cậu đã ngừng phát sáng, cơn đau của cậu đến lúc này mới biến mất.
Hắn thấy cậu đã thu lại ma lực thì mới hạ tay xuống nhưng sau đó hắn lại nhấc chân đạp mạnh lên lưng cậu!
"A..."
Cậu bị ép nằm sấp xuống, áp lực từ chân hắn đè lên hai lá phối làm cậu hít thở khó khăn!
Hắn ngồi xuống, đưa tay ra giật ngược tóc cậu lên rồi quát:"Tiện nhân! Ngươi dám đánh Viễn nhi trọng thương đến mức như vậy! Ngươi thật to gan! Ngươi có biết suốt một tuần ngươi bất tỉnh nó đã chăm sóc ngươi không?"
"Là tại ngươi... là tại ngươi nên ta mới không kiểm soát được..."
CHÁT!'
Chưa nói hết câu hắn đã đánh lên mặt cậu một cái tát dữ dội! Hắn đánh xong vẫn chưa cảm thấy thoả đáng nên tiếp tục cho cậu thêm cái tát nữa!!!
Cậu bị đánh tới mức choáng váng, hàm răng vô tình cắn trúng môi, mùi máu tanh lại chảy vào khoang miệng...
"Đúng, là tại ta! Là do ta đã quá xem nhẹ ngươi rồi!" Nói xong, trên tay hắn xuất hiện một viên dược. Hắn thô bạo cạy miệng cậu ra rồi nhét viên dược đó vào sâu trong cổ họng ép cậu nuốt xuống!
Sau khi cậu nuốt viên dược đó thì bỗng nhiên cơ thể cậu trở nên rã rời chẳng còn chút sức lực để giãy dụa nữa.
"Ngươi... ngươi bắt ta nuốt thứ gì..."
Hắn nhếch môi cười lạnh nói:"Viên dược đó sẽ rút cạn hết thể lực của ngươi, không có thể lực thì ngươi cũng đừng mơ sử dụng được ma lực. Mỗi ngày bắt ngươi nuốt một viên, ngươi chỉ có thể nằm xuống van xin ta sử dụng cái thân dưới của ngươi!"
Nghe xong, cơ thể cậu khẽ run lên, hai dòng lệ trong suốt lại chảy dài trên khuôn mặt.
Hắn đứng dậy rồi nắm tóc cậu kéo lê lết cơ thể cậu rời khỏi phòng.
*6556 từ*
...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro