Chương 4: Tà Đạo và Chính Đạo
Trong bóng tối lại có một chút ánh sáng Chiêu Linh đi đến đâu ánh sáng theo đó. Bỗng có một người xuất hiện gương mặt giống y đúc Hồng Chiêu Linh chỉ khác mỗi bộ đồ. Hồng Chiêu Linh cất tiếng hỏi.
"Cô là ai?tại sao cô lại mang khuôn mặt giống ta?"
Người nữ tử ấy xung quanh toả ra hào quang ánh sáng rực rỡ, người nữ tử ấy không nói gì, không trả lời câu hỏi của nàng. Nữ tử ấy trực tiếp đẩy Hồng Chiêu Linh vào một chiếc gương.
Hồng Chiêu Linh bị đẩy gương mặt lại không sợ sệt, mà chỉ đưa mắt nhìn nữ tử ấy cho đến khi luồng màu đen trong chiếc gương biến mất là lúc đó nàng ấy đã rơi hoàn toàn vào chiếc gương ấy.
Phía bên Dạ Tần Lư cũng như vậy, gặp một người có khuôn mặt giống mình chỉ khác mỗi bộ đồ, nhưng nhìn hắn khiến người khác cảm thấy an toàn trái ngược hoàn toàn với Dạ Tần Lư. Tại sao cùng mang khuôn mặt nhưng lại khác nhau đến như vậy?.
"Ngươi là ai?tại sao ngươi lại có gương mặt giống ta?"
Chàng trai ấy không trả lời, mà cũng như vậy trực tiếp đẩy Dạ Tần Lư vào chiếc gương, Dạ Tần Lư như bị hút hồn chỉ nhìn vào chàng trai ấy mà rơi vào chiếc gương.
"Rốt cuộc đây lại là đâu?tại sao lại có tấm gương ở đây?"
Xung quanh lại tối tâm, Hồng Chiêu Linh nhìn vào chiếc gương lại thấy cô gái ấy, mang gương mặt giống nàng, nhưng ánh mắt của hai người trái ngược với nhau hoàn toàn một bên là ánh mắt đem lại vô vàng hạnh phúc, mang lại ấm áp.
Còn một bên thì lại lạnh lùng, lạnh lẽo, mang lại cho người ta cảm giác sợ sệt, sợ hãi, nhìn vào chỗ người ta thấy được sự tuyệt vọng, đau thương.
Trang phục cũng khác nhau, một bên là Tiên, một bên là Ma. Một bên là Chính Đạo, một bên là Tà Đạo. Một bên mang lại Tiên Khí, một bên mang lại Sát Khí. Một bên mang lại bình yên, một bên mang lại sự tàn khóc, chết chốc.
Nàng chạm vào chiếc gương, nữ tử ấy cũng chạm vào chiếc gương, nữ tử ấy cất lời.
"Ta là cô!"
Nàng thấy khó hiểu tại sao lại nói như vậy.
"Ta không phải cô, ta là Chính Đạo còn cô là Tà Đạo. Làm sao ta lại giống cô chứ."
Nữ tử ấy cũng chẳng nói năng gì, Hồng Chiêu Linh bỗng bị một lực hút gì mà bị hút vào tấm gương, rốt cuộc là sao?tại sao lại một nữa hút vào gương, chiếc gương này lại dẫn Hồng Chiêu Linh đi tới đâu nữa?.
Dạ Tần Lư cũng chẳng khác gì, mà gặp một người trong tấm gương. Người ấy mang khuôn mặt giống hắn, nhưng cảm giác lại khác lạ. Một bên là Tà Đạo, một bên là Chính Đạo. Một bên có thể nhín thấy nam nhân ấy bảo vệ chúng sinh, còn hắn lại tàn phá chúng sinh lạnh lùng độc ác.
"Ngươi là ai?"
Nam nhân ấy trả lời.
"Ta là ngươi."
Nam nhân ấy vừa nói xong thì Dạ Tần Lư bị hút vào tấm gương.
Tại sao đều mang khuôn mặt giống nhau nhưng lại mang lại cảm giác khác nhau?Tại sao lại là Chính Đạo?Tại sao lại là Tà Đạo?Rốt cuộc là Chính Đạo hay Tà Đạo?là Trắng hay Đen?Là bình yên hay tàn khốc?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro