Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

C32: Mặt nạ

"Cậu thực sự yêu cô ấy phải không?"

Tôi hỏi khi chúng tôi rời môi hôn, cánh tay tôi vẫn quấn quanh eo cậu ấy còn bàn tay cậu ấy ôm lấy mặt tôi.

Tôi ngẩng đầu lên, chờ mong, ngóng đợi. Cậu ấy không hề né tránh ánh mắt của tôi.

Tôi không biết cậu ấy nghĩ gì về mình. Trước đây, cậu ấy chưa từng có quan hệ với người cùng giới, cho đến khi gặp tôi. Nhưng tôi không nghĩ tình cảm cậu ấy dành cho tôi cũng giống như tôi dành cho cậu ấy. Cậu ấy không phải gay, cùng lắm có khi chỉ là Bi, và một ngày nào đó cậu ấy sẽ tìm được người con gái dành cho mình. Đúng thế, có thể một ngày nào đó cậu ấy sẽ bước ra khỏi cuộc đời tôi nên cậu ấy mới không muốn hứa hẹn gì, tôi cũng chẳng đòi hỏi gì từ phía cậu ấy.

Lúc cậu ấy lơ đãng gõ gõ ngón cái vào cằm tôi, tôi chỉ biết trân mắt nhìn. Tôi biết rồi mình sẽ bị tổn thương trong câu chuyện này, nhưng tôi lại không kiềm được lòng mà chìm đắm vào cảm xúc hiện tại. Tôi sợ hãi tương lai kia, sợ hãi ngày Nhất Bác sẽ xéo nát trái tim mình, nhưng trước lúc đó, tôi có cậu ấy, và tôi muốn có cậu ấy càng nhiều càng tốt.

"Tôi đã từng." Cậu ấy thừa nhận. Lời khẳng định đó không khiến tôi đau lòng. Đó là sự thật mà tôi đã biết từ lâu.

Tôi xoa xoa lòng bàn tay lên eo cậu ấy và trong suốt lúc này, Nhất Bác không hề rời tay khỏi gương mặt tôi.

"Tại sao cậu lại chia tay?"

"Cô ấy phản bội tôi. Lúc tôi bắt gặp cô ấy ở trong quán rượu với tên kia, cô ấy còn nói là không yêu tôi."

Tôi trông thấy cậu ấy khẽ thở dài và bỗng muốn vỗ về chàng trai ấy.

"Thực ra, tôi không hoàn toàn trách cô ấy." Nhất Bác lại nói.

Lần này thì tôi nhướng mày. "Vì sao?" Tôi thực sự tò mò.

"Tôi không phải là một người bạn trai tốt, anh biết đấy. Tôi không phải kiểu người ấm áp. Tôi không phù hợp để yêu đương." Cậu ấy cười nhưng tôi có thể cảm nhận được rõ mồn một sự đớn đau trong nụ cười đó.

Tôi nhìn cậu ấy chằm chằm vì không thể tin nổi những lời vừa nghe. Cậu ấy nói mình không ấm áp sao? Không phù hợp để yêu đương?

Tôi nhìn ra bàn ăn và tất cả những món ăn cậu ấy đã chuẩn bị cho tôi.

"Tôi không nghĩ thế." Tôi lầm bầm.

Cậu ấy dõi theo ánh mắt tôi và tôi để ý thấy trên môi cậu ấy thoáng nở một nụ cười khi cậu ấy lắc lắc đầu.

"Cậu đã bao giờ nấu ăn cho cô ấy chưa?"

Im lặng.

Tôi thật mong cậu ấy nói ra hai chữ "chưa từng" biết bao. Nhưng cậu ấy gật đầu. Dĩ nhiên là tôi khá thất vọng, làm sao có thể không buồn chứ, nhưng tôi cố gắng giấu nhẹm đi.

"Ừ." Tôi buông gọn một chữ. Có lẽ tôi không giỏi che giấu cảm xúc của mình như tôi đã nghĩ.

Nhất Bác vẫn đang nhìn tôi chăm chú, ánh mắt ân cần đó xoa dịu tôi, dù sao thì đối với tôi, những khoảnh khắc như thế này vẫn thật tuyệt vời.

"Trong đầu cậu đang nghĩ cái gì thế?" Mấy giây sau, tôi hỏi. Cậu ấy vươn một tay lên vai tôi bóp nhẹ rồi nói.

"Đêm qua..." Giọng cậu ấy nhỏ dần làm tim tôi bắt đầu đập mạnh.

"Đừng có nói với tôi là cậu xin lỗi đấy nhé, đồ khốn này." Tôi lắp bắp, trong lòng tôi thực sự hốt hoảng. Nhưng đúng lúc đó, Nhất Bác bỗng mỉm cười.

"Sao tôi phải xin lỗi chứ? Tất cả là do anh khơi mào cơ mà."

Câu nói đó làm tôi há hốc miệng. "Cái gì? Tôi á? Làm gì có! Chính cậu tấn công tôi trước."

"Tôi không nói đến đêm qua." Cậu ấy liếc tôi, đầu nghiêng sang một bên.

Tên này có ý gì?

Nhất Bác vòng tay ra sau đầu tôi dịu dàng vỗ về.

"Tôi đã cảnh cáo anh cả trăm lần rằng đừng có tán tỉnh tôi nhưng anh không nghe, tất cả là lỗi của anh. Và thành thật mà nói, tôi không hối tiếc vì đêm qua đã bắt đầu đâu, tôi chỉ tiếc là đã không làm đến cùng."

Tôi chớp chớp mắt nhìn cậu ấy, quai hàm suýt rớt thẳng xuống đất, và miệng không thể thốt ra nổi một lời nào. Tên khốn đó vừa nói cái quái gì vậy?

Cậu ấy đưa tay kia lên khép miệng tôi lại và cười toe toét áp vào người tôi.

"Chỉ có mình tôi thấy tiếc thôi sao?" Cậu ấy thì thầm bên tai tôi và... đệch, mặt tôi nóng rực lên như phải bỏng.

"Đêm qua tôi đã phải kiềm chế lắm đấy, không phải ai cũng như tôi đâu, nên lần tới hãy cẩn thận khi định đong đưa ai đấy." Cậu ấy bảo.

"Tôi không có tùy tiện như vậy đâu." Tôi cãi lại.

"Thế à? Vậy hôm qua anh làm gì với tên kia ở quầy bar đấy?" Cậu ấy vừa nói vừa tách ra khỏi tôi để đi về phía bàn ăn. Tôi nhướng mày đi theo sau. Sao tự dưng cậu ấy lại nhắc tới chuyện đó? Cậu ấy để bụng sao, tên ngốc này?

"Tôi không hề tán tỉnh Cảnh Hy." Tôi bảo. Nhất Bác liếc mắt về phía tôi một cái rồi ngồi xuống ghế.

"Ừ, tôi biết. Anh không đong đưa với anh ta. Anh chỉ để anh ta đong đưa với anh thôi. Nhưng bây giờ tôi không muốn nhắc tới tên khốn đó."

Nghe giọng điệu cậu ấy mà tôi bật cười. Con mèo cáu kỉnh này đang ghen với Cảnh Hy đấy à ? Thật vậy sao?

"Vậy cậu muốn nhắc tới ai?" Tôi ngồi xuống đối diện với cậu ấy.

"Cậu bartender." Nhất Bác châm chọc nói.

"Mark ư?" Tôi hỏi nhưng cậu ấy chỉ nhún vai.

"Ghen à? Chẳng phải cậu cũng có Bob đấy sao?" Tôi khía khẩy hỏi lại.

"Ghen cái mông tôi ấy." Cậu ấy nói rồi cầm ngay đĩa mỳ của tôi lên ăn.

"Chà, mỗi lần cáu lên, trông cậu đáng yêu thật đấy. Tôi hôn cậu một cái ngay bây giờ được không?" Tôi vươn tay tới phía mặt cậu ấy nhưng đã ngay lập tức bị cậu ấy đánh cho một cái kèm theo một cái lườm gay gắt.

"Đáng yêu cái tứt."

"Thật mà." Tôi cười nói.

Lại bị lườm nữa rồi, nhưng tôi không quan tâm.

Lúc chúng tôi gần ăn xong bữa sáng, tôi hỏi: "Tôi có được thưởng gì không?"

"Vì chuyện gì ?"

"Vì đã ăn hết những thứ cậu nấu."

"Haha, hài hước lắm, nhưng không, đừng mơ." Cậu ấy châm biếm nói. Tôi bật cười to.

"Mà này, hôm qua Mark cứ khen cậu suốt." Tôi bảo Nhất Bác.

Cậu ấy đang bận và cả búi mì vào miệng nên không ngẩng đầu lên nhìn tôi. "Tôi biết, ai lại không chứ?"

Hừ, tên khốn, ngạo mạn phát ớn. Tôi nghĩ thầm.

"Ừ, thế nên cậu ta mới muốn mời cậu đến thác loạn cùng đấy, muốn dự tiệc sex không?" Tôi nói. Nhất Bác đã bị sặc ngay khi nghe thấy câu đó.

"Ôi trời, làm gì mà xúc động thế?" Tôi bật cười cầm ly nước đưa cho cậu ấy, không quên vỗ nhẹ phía sau đầu trong lúc cậu ấy uống.

"Không sao chứ?" Tôi hỏi, vẫn chưa dừng được cười.

Cậu ấy gạt tay tôi ra và dĩ nhiên, lườm tôi một cái.

"Sao cậu lại nhìn tôi như thế? Có phải tôi mời đâu. Thực ra, cậu ta cũng mời cả tôi nữa."

"HẢ??!!" Nhất Bác kinh ngạc hỏi lại tôi.

"Đó là một gay bar. Những bữa tiệc như thế được tổ chức nhan nhản." Tôi nhún vai đứng dậy bê đống bát đĩa trống trơn đi về phía bồn rửa, và có thể trông thấy Nhất Bác đi ngay phía sau mình.

Cậu ấy hắng giọng khi tựa người vào thành bồn rửa bên cạnh tôi. Nhìn tên đó len lén liếc mắt sang xem tôi rửa bát mà tôi không khỏi buồn cười.

"Vậy... vậy anh thế nào?" Cuối cùng, cậu ấy lên tiếng. Tôi nhướng mày nhìn sang.

"Hả?"

"Ý tôi là... à... anh có quan tâm đến... bữa tiệc đó không ?"

Tôi mỉm cười nhìn Nhất Bác vặn vẹo các ngón tay rồi toe toét nghiêng người sang phía cậu ấy.

"Đệ đệ có muốn ca ca đi không?" Tôi hỏi.

Má cậu ấy đỏ lựng lên. Khỏi phải nói, tên đó nào dám nhìn thẳng vào mặt tôi.

"Nghe này, tôi hoàn toàn không quan tâm tới mấy trò đó. Tôi hứng thú với những trò như... đêm qua hơn." Tôi nháy mắt với cậu ấy, và mặt cậu ấy càng đỏ tợn.

"Những quán bar như thế hay tổ chức những bữa tiệc kiểu đó lắm. Chuyện thường ở huyện rồi. Cậu ta trông thấy tôi à ơi với hầu như tất cả những anh chàng đi vào quán nên nghĩ tôi sẽ quan tâm. Thế nên cậu ta mời tôi. Cậu ta bảo đó là một bữa tiệc theo chủ đề, và chủ đề lần này là 'Thiên thần và Ác quỷ.'" Tôi giải thích với Nhất Bác.

Cậu ấy im lặng nhìn tôi một lúc rồi gật đầu.

"Sẽ vui phết đấy, có đủ mọi loại cánh củng và mặt nạ." Tôi cười khúc khích.

Nhưng...

Bỗng một ý nghĩ vọt qua tâm trí tôi. Tôi ngừng cười nhìn Nhất Bác. Cậu ấy cũng có phản ứng giống y như thế.

"Mặt nạ!" Cả hai chúng tôi cùng hô lên, mắt trợn tròn.

"Tôi sẽ gọi cho Lộ Lộ." Cậu ấy vừa nói vừa chạy ào về phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro