Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

C13: Tiếng rên

Chúng tôi bám theo họ tới một chung cư nằm ở cách đó mấy dãy nhà. Chiến đi sau tôi tầm hơn một mét.

Lúc họ bước vào, tôi dừng lại liếc về phía anh ta. Anh ta đi đến đứng cạnh tôi. Hai chúng tôi nhìn nhau gật đầu rồi theo họ đi tiếp vào trong.

Họ đã vào thang máy, chúng tôi lặng lẽ đứng từ xa quan sát số tầng.

Chiến và tôi nhìn nhau cau mày rồi chạy vọt tới phía cầu thang bộ. Tốc độ của hai đứa khá đồng đều nên chạy lên cầu thang ngang bằng nhau.

Chúng tôi thở hồng hộc khi lên đến nơi. Bỗng Chiến hất đầu một cái, tôi nhìn theo thì thấy họ đang đứng ở ngoài hành lang và bất ngờ là họ đang ôm hôn nhau, tiếng rên rỉ không kiềm chế vọng tới bên tai chúng tôi.

Lúc này, chúng tôi đang đứng sau một cây cột.

"Hai cái người này, sao không vào phòng hẵng làm?" Chiến cười cười nhìn họ lẩm bẩm. Tôi phải đánh vào cánh tay anh ta để bắt anh ta im lặng nhưng anh ta vẫn cười rúc rích.

"Tại sao anh lại như vậy? Anh đã hứa với em là đêm nay rồi cơ mà." Đột nhiên, chúng tôi nghe thấy giọng cậu trai tóc vàng vang lên.

"Anh tưởng anh có thể nhưng... anh xin lỗi." Là đối tượng của chúng tôi nói.

Cậu trai tóc vàng giằng ra rồi bực bội bỏ đi.

"Đây là lần thứ ba rồi đấy Kevin." Chúng tôi nghe thấy cậu ta hét lên. Vậy ra đối tượng của chúng tôi tên là Kevin.

"Anh biết, anh xin lỗi, anh rất xin lỗi."

"Vì anh ta phải không?" Cậu trai tóc vàng hỏi, giọng cậu ta lộ rõ sự hằn học.

Kevin im lặng.

"Đậu má, Kevin. Tên đó chết rồi, bây giờ thì sao?" Cậu trai tóc vàng bù lu bù loa lên. Tôi và Chiến nhướng mày nhìn nhau.

"Anh xin lỗi. Anh cần thêm thời gian để suy nghĩ. Em về trước đi." Kevin lặng lẽ nói. Cậu ta mở cửa bên cạnh ra bước vào rồi đóng sầm cửa lại.

"Cút đi, Kevin, anh chỉ làm khổ tôi!" Cậu trai tóc vàng đạp vào cửa nhà Kevin. Cậu ta đứng đó thêm vài phút rồi mới bỏ đi.

Không, chết rồi! Cậu ta đang đi về phía chúng tôi. Chúng tôi nhìn ngó xung quanh nhưng chẳng trông thấy chỗ nào để trốn cả. Chiến hốt hoảng nhìn tôi, tôi nheo mắt nhìn lại rồi nảy ra một ý.

Tôi đột ngột giữ lấy cổ Chiến và trông thấy mắt anh ta trợn tròn vì kinh ngạc. Tôi đẩy anh ta dựa lưng vào cây cột và áp sát người vào.

Anh ta nắm chặt lấy áo tôi, trên mặt đầy dấu chấm hỏi.

"Đừng hứng lên quá nhé." Tôi nói, đoạn kéo tóc anh ta ra phía sau, để cổ anh ta lộ ra rồi vùi mặt mình vào đó.

Chiến bất ngờ bám vào hai vai tôi, tôi cảm nhận được anh ta đang run rẩy trong vòng tay mình. Dĩ nhiên là tôi không hôn anh ta nhưng tư thế mờ ám giữa hai đứa trông giống y như vậy.

Lúc tiếng bước chân tiến lại gần chúng tôi, tôi cảm nhận được người Chiến đột nhiên thả lỏng, anh ta chầm chậm đưa một tay từ trên vai xuống nắm lấy eo tôi.

Tim tôi lại một lần nữa lỡ nhịp khi anh ta kéo tôi vào sát người mình.

"Anh làm cái quái..." Tôi cuống lên.

Và ngay khi cậu ta đi qua bên cạnh, tôi bỗng nghe thấy anh ta... rên.

Phải, tên đó đã rên lên.

Anh ta giả bộ giỏi đến độ làm toàn thân tôi vã đầy mồ hôi. Trái tim tôi đập điên cuồng trong lồng ngực theo từng tiếng rên trầm thấp chân thật đó.

Đó là âm điệu gợi cảm nhất mà tôi từng nghe thấy.

Tôi đã hôn Mint vô số lần và trước đó từng hôn vài cô gái khác nhưng... chuyện này quá mức mới mẻ, và tôi còn không thực sự hôn anh ta. Tuy vậy, tôi vẫn cảm nhận được rõ ràng lồng ngực rắn chắn kia ép chặt vào ngực mình, nhịp tim dồn dập kia thách thức sự kiên nhẫn của tôi.

Tôi cố gắng để không có bất cứ động chạm nào ở phần thân dưới nhưng tiếng rên đầy vồn vã gọi mời của anh ta vẫn quá sức chịu đựng của tôi.

Mũi tôi gần như chạm vào vùng cổ lấm tấm mồ hôi của anh ta. Phải, trên người anh ta vẫn là mùi hoa nhài mà tôi không biết là do dầu gội hay sữa tắm. Cũng có thể là mùi nước hoa lắm nhỉ? Nhưng nếu là mùi lăn khử mùi thì sao? Anh ta có dùng những thứ đó không? Khoan, trí óc ơi, mày bay cao và xa quá đấy!!!

Cho dù những tiếng rên đó là giả thì nó vẫn làm người tôi mềm nhũn.

"Sao không vào phòng mà làm?"

Tôi nghe thấy tiếng cậu ta vọng lại từ xa nhưng còn đang mải chật vật tìm cách tránh tiếp xúc với phần dưới thân của Chiến.

Tôi thẳng. Nhất Bác, thằng ngu này, mày thẳng. Đừng có phấn khích quá. Người đang rên rỉ trong vòng tay mày là đàn ông đấy, ĐÀN ÔNG, và anh ta chỉ đang giả bộ thôi. Bình tĩnh, tự chủ lên!

Ôi trời ơi, môi tôi vừa chạm vào da anh ta đấy à? Khốn kiếp!

Chiến đột ngột dừng hết mọi việc lại, không còn đeo bám vuốt ve, không gì hết.

"Hứng lên rồi à?" Tôi nghe thấy anh ta thì thầm và đệch, một phần thân thể của tôi đã hứng lên thật.

Tôi tách người ra rồi đứng im thít nhìn anh ta chằm chằm. Mắt anh ta mơ hồ vì dục vọng, cặp môi càng trở nên căng mọng hơn, còn lồng ngực đang phập phồng kịch liệt.

Trông anh ta gợi cảm cực hạn và tôi đã sốc khi phát hiện bàn tay mình vẫn còn đỡ sau đầu anh ta, níu chặt lấy mái tóc mềm mượt như tơ của anh ta.

Tôi lập tức rút tay về và cố gắng che giấu gương mặt đã đỏ lựng lên của mình.

"Hứng cái mông."

Tên cà chớn đó cười toe toét với tôi và ngả ngớn nói: "Tôi cũng thế."

Tôi sửng sốt nhìn anh ta mà mồ hôi vã ra to như hạt đậu. Tôi đẩy anh ta ra rồi đi thẳng tới căn hộ đó.

"Tôi không có thời gian cho mấy trò thiếu đứng đắn của anh đâu." Tôi vừa đi vừa nói, bỏ lại tiếng cười khúc khích của anh ta ở phía sau lưng.

Tôi nhắn tin cho Tuyên Lộ trước khi dừng lại trước cửa nhà Kevin. Lúc tôi quay sang Chiến, anh ta đang đeo kính râm và khẩu trang vào. Tôi không kìm nổi mà nhướng mày.

"Làm sao? Cậu muốn tôi lộ tẩy à?" Anh ta nhún vai.

"Anh giấu mấy thứ đó ở đâu thế?" Tôi hỏi. Không, là tôi nói thôi.

"Tôi có cách, con mèo cáu kỉnh ạ."

Đúng là không lườm anh ta không được mà.

"Được rồi, đi thôi." Anh ta bảo. Tôi thở một hơi rồi gật đầu.

Sau khi anh ta gõ cửa vài phút thì cửa mở. Kevin bối rối nhìn hai chúng tôi, hai hàng lông mày của cậu ta nhếch lên đầy thắc mắc.

Tôi chìa thẻ của mình ra cho cậu ta xem và trông thấy cậu ta nuốt nước bọt cái ực.

"Chúng tôi có vài câu hỏi về cái chết của Sam. Mong cậu hợp tác."

Kevin chớp mắt đứng yên lặng nhìn chúng tôi vài giây. Tôi tưởng cậu ta sẽ hỏi hay nói gì đó nhưng bất ngờ thay, cậu ta chỉ gật đầu.

"Cậu theo chúng tôi về sở nhé?" Tôi lại hỏi.

"Bây giờ sao?"

Chiến và tôi gật đầu xác nhận. Cậu ta lại chớp mắt, sau đó mới chầm chậm gật đầu.

"Được." Cậu ta nói, đoạn quay lại sô pha lấy chiếc áo khoác, sau đó khóa cửa rồi theo chúng tôi ra thang máy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro