[SNSD] NU HON VA NUOC MAT
Author: gookun
Couple: SooSica (only )
Rating: K
Edit : by kenny-shin
Disclaim: họ thuộc về tôi … trong fic này
Note : Đây là cái fic đầu tay của mình, mong các bạn ủng hộ
Đồng thời cũng muốn tặng fic này cho kenny và trangcd ^^ (happy Brithday to you )
cùng với tất cả các ship nhà SooSic (SSS ) nhé
Kiss And Tears
Sica POV
Cách đây 6 tháng , soo nói với tôi :
- Soo sẽ lấy em , với điều kiện cả đời này e chỉ được ngồi trên xe và sau lưng một người duy nhất là Soo, và Soo sẽ không chấp nhận bất cứ sự phản bội nào nếu Soo tận mắt chứng kiến
Soo trọng danh dự , một người quá trọng danh dự đôi khi lại khiến sự ra đi của người phụ nữ dễ dàng hơn .vậy tức là , nếu muốn ly hôn , tôi chỉ cần ngồi sau xe ai đó 1 lần ? dễ thật !
Tôi bình thản nhìn Soo, dĩ nhiên tôi biết Soo chưa bao giờ nói chuyện nhiều hơn hai câu và thậm chí là Soo còn lạnh lùng hơn gấp đôi những lời cô ấy nói ra. Hai mươi hai tuổi, tôi không hồn nhiên hứa hẹn mọi điều, để rồi khi phạm phải lại sụt sùi xin tha thứ và cũng chẳng muốn bị bất kì sự ràng buộc nào trong hôn nhân. Điều mà tôi ao ước đó là được chuyên tâm nghiên cứu những công trình khoa học đang dở dang.
Nhưng ba tôi thì khác, ông muốn con gái cưng duy nhất của ông sẽ có gia đình trước khi căn bệnh ung thư mang ông ra đi vĩnh viễn. Và ba là cả cuộc đời tôi, vì lẽ đó mà tôi có thể đánh đổi tất cả để được ở bên cạnh ông và nhìn thấy ông luôn mỉm cười trong sự hài lòng. Ba tôi quý Soo, ông bảo Soo có thể chăm sóc cho tôi suốt đời, thực sự đó là một nhận định duy nhất của ba mà tôi thấy sai trái sau hai mươi hai năm làm con gái của ông, mặc nhiên tôi vẫn gật đầu chấp nhận
- Nếu cô ấy cũng đồng ý lấy con thì chúng con sẽ tổ chức hôn lễ trong thời gian sớm nhất.
Và bây giờ thì soo đồng ý lấy tôi kèm theo một điều kiện nhạt nhẽo ấy, tôi gật đầu không đắn đo:
- em sẽ làm như thế , trong thời gian chúng ta là vợ chồng
Soo cười nhưng gương mặt lại nhăn nhúm như được nhặt lên từ trong hầm hộ
- Vậy thì được, bây giờ em có thể làm gì tùy thích. Chỉ cần đừng để Soo nhìn thấy . chúng ta sẽ cưới nhau trog tháng này , Sica nghĩ sao ?
Có một cái gì đó bén nhọn như lưỡi dao lia vào tim tôi, không khí tôi đang hít thở sực mùi cay nồng. Ở bên dưới bầu trời này, có hàng vạn cặp vợ chồng không tìm được hạnh phúc chứ đâu riêng gì tôi. Chẳng có gì phải đau khổ vì một việc mình đã lựa chọn. Và tôi thản nhien gương đôi mắt đầy hân hoan nhìn Soo :
- em muốn cưới ngay chủ nhật tuần sau
Soo khẽ nhíu mày nhìn tôi trong khoảng chừng 30 giây. Rồi bất chợt những đường cơ mặt của cô ấy giãn ra một cách khó hiểu :
- Vậy cũng được ! Chúng ta sẽ gấp rút chuẩn bị. Bây giờ mình phải về trước, có vài chuyện quan trọng cần mình giải quyết.
Và không cần quay lại nhìn tôi 1 giây, Soo tất tả ra khỏi quán cà phê. Bây giờ chỉ còn lại một mình, tôi lôi cuốn sổ tay và bắt đầu ghi chú những thứ cần chuẩn bị với từng cái gạch đầu dòng. Thật nực cười, đúng là một đám cưới nhẹ tênh như người ta chọn mua món hàng rẻ tiền. Tôi không biết cho đến khi nào thì tôi sẽ bắt đầu ân hận vì quyết định này.
Ba vui khi tôi thong báo tin sẽ làm đám cưới ,nhưng ông bất ngờ khi biết ngày ấy quá sớm so với dự tính của ông. Thì tôi còn gì để lần nữa , ba tôi chẵng biết sẽ ra đi lúc nào
...Thì tôi còn biết làm sao đây khi mà ba tôi có thể ra đi bất cứ lúc nào. Dù gì tôi cũng sẽ phải đám cưới vậy sớm hay muộn có gì đâu mà quan trọng?
Cuối cùng cái ngày được coi là ngày quan trọng nhất trong cuộc đời của tôi (hoặc là do mọi người nghĩ thế) cũng đã đến. Một đám cưới được tổ chức đơn giản nhưng sang trọng đúng theo ý định của cả hai gia đình. Cả tôi và Soo đều rạng rỡ trong cái vỏ bọc của hạnh phúc. Mà thật ra thì có gì để mà không hạnh phúc kia chứ? Giữa chúng tôi không có người thứ ba hay thứ tư, cũng chẳng có sóng gió gì, hai bên gia đình thì hoàn toàn ưng thuận, tất cả những thử thách có thể xảy ra xem chừng đều là những thứ không tưởng. Vả lại, chúng tôi cũng đã quen nhau hai năm nay, mặc dù tôi không yêu Soo nhưng cũng chẳng ghét bỏ cô ấy. Còn Soo, mặc dù có tôi đứng bên cạnh nhưng cô ấy vẫn dửng dưng với sự tồn tại của tôi. Giống như khi biết tôi gặp tai nạn phải nằm viện ba tháng , soo vẫn bình thản:
- em không chết là đươc rồi , cuộc sống còn nhiều thứ đau đớn hơn nhiều
Là chồng tôi nói đấy, mà lại là chồng mới cưới nữa chứ . Tôi lì lợm:
- Cậu nói đúng !
Sau khi bữa tiệc kết thúc thì Soo chở cả tôi và ba tôi về để lo cho ông nghỉ ngơi tắm rửa. Và rồi chúng tôi trở về căn nhà riêng của mình. Đúng là bữa tiệc đơn giản chỉ có sự góp mặt của hai gia đình, chỉ ngồi ăn uống và cười nói giả lả thế mà tôi vẫn cảm thấy ê ẩm và nhức mỏi khắp nơi, cả người bắt đầu cứng đơ như khúc gỗ khó hoạt động. Tuy đau nhức nhưng tôi vẫn chẳng buồn rên rỉ nửa lời, có than vãn thì sao chứ ? Cô ấy chẳng đá đổng hay quan tâm gì đến tôi, vậy thì tôi yếu đuối có ích lợi gì?
Thế mà lạ một điều là trong mắt ba tôi, sự lạnh nhạt của Soo dành cho tôi lại chẳng có gì đáng để phàn nàn và chê trách, mặc dù là ba rất yêu tôi và luôn lo lắng về đứa con gái này. Ước gì ba có thể thấy cái thái độ dửng dưng của Soo khi nhìn thấy tôi rầu rĩ vì mệt mỏi:
- Em phải vận động nhiều vào , không ai thương mình ngoài bản thân mình đâu
Khẽ thở dài cố gắng không để cô ấy chú ý, tôi vẫn buông ra một câu nói quen thuộc
- cậu nói phải !
Đó chỉ đơn giản là sự phục tùng để chuẩn bị cho kết thúc toang hoang sau này. Tôi biết là sẽ có ngày như thế nhưng tôi không mong muốn ngày ấy lại đến. Chẳng phải vì tôi luyến tiếc chồng mình đâu, mà chỉ là vì nếu điều đó xảy ra đồng nghĩa với việc ba tôi sẽ rời bỏ tôi vĩnh viễn. Cái ngày ấy, ngay cả đến trong mơ tôi cũng rơi nước mắt. Có nhiều đêm tôi giật mình vì cơn hoảng loạn, Soo sững sờ bật dậy định ôm tôi vào lòng, nhưng rồi chẳng biết nghĩ thế nào mà cô lại kéo chăn đắp ngang người và quay lưng đi như trốn tránh :
- chỉ là mơ thôi , em ngủ đi.
Tôi thực sự, thù ghét tấm lưng ấy! Giá có thể gào lên và xé nát cô ta thì tôi cũng làm. Nhưng mà khi nghĩ lại, ba tôi đang nằm trong phòng bệnh với sức khỏe yếu ớt, trong lúc này tôi không thể làm chuyện gì khiến ông sốc được nữa. Vì vậy mà tôi phải tự dỗ giấc ngủ của mình , chỉ hy vọng suốt cuộc đời tôi cứ được nằm bên cạnh mà thù ghét tâm lưng này. Bởi như thế thì ba tôi còn có thể nhìn ngắm tôi mỗi ngày.
Nhưng cuối cùng thì sao? Bốn tháng từ khi chúng tôi cưới nhau, ba lên cơn đau nặng và ra đi sau khi nhập viện được hai ngày. Khi ba trút hơi thở cuối cùng, tôi cũng đột quỵ và ngất đi. Giá được quyền lựa chọn, tôi nhất định sẽ không bao giờ chọn việc tỉnh lại sau một ngày hôn mê. Tôi ước ao mình có thể làm bạn đồng hành của ba trong thế giới hỗn ngang mịt mù mà ba phải đi. Vì tình yêu của tôi dành cho ba là hơn bất cứ thứ gì trên đời. Tôi vẫn chưa có thể trả ơn ba đã nuôi dưỡng tôi bao năm nay, thế mà ông đột ngột ra đi thế này. Tôi nghĩ có lẽ trong cả cuộc đời tôi, sự đau khổ nhất mà tôi từng nếm trải chính là mất đi người cha tuyệt vời và đáng được tôn kính này.
Sau khi ba mất, một mình Soo tất bật lo cho lễ tang của ba rất chu đáo và tươm tất, còn tôi? Những gì tôi có thể làm chỉ là biết đứng nhìn thi thể của ba trước khi động quan với cảm giác đau buốt đến tận tim gan cùng những giọt nước mắt rơi xuống không ngừng.
Từ khi kết hôn với Soo, tôi luôn cảm giác rằng chỉ có một mình mình vẫn còn tồn tại trên thế gian. Vốn dĩ trong ngôi nhà chung này , Soo chỉ thường xuyên trò chuyện cùng ba và xem tôi như 1 người vô hình, bây giờ thì sự lạnh lẽo ấy lại càng nặng nề hơn, chúng tôi ở bên cạnh nhau mà cứ như không có khả năng nhìn và nói. Nhưng những ngày nào soo về muộn thì tim tôi lại nhen nhóm một nỗi lo lắng. Tôi đã mất cả buổi để ngồi viết ra một lá đơn ly dị ra trò theo đúng dự tính trước khi cưới mà như thể bị ai đó ép buộc làm việc ấy vậy. Và rồi, một ngày soo nói với tôi:
- mình muốn xin một đứa con nuôi, e nghĩ như thế nào ? !
Tôi nhìn bâng quơ lên bầu trời trước câu hỏi đó. Thực chất ai làm vợ mà lại không muốn có con và một thiên chức người mẹ cơ chứ? Tuy thế nhưng tôi vẫn trả lời thản nhiên như một con đàn bà máu lạnh:
- em không đồng ý , vì chúng ta sẽ chia tay nhau !!
Soo nuốt nước bọt một cách khô khốc, đứng bật dậy :
- em muốn làm thế nào thì cứ làm
Nói rồi Soo hậm hực rời khỏi nhà. Cả đêm ấy Soo không về, rồi hôm sau và hôm sau nữa, và cứ tiếp tục những đêm liên tiếp như vậy.
……………….
Cho đến đêm thứ năm thì tôi không thể chịu đựng được nữa, tôi bỏ tờ đơn ly hôn vào giỏ xách rồi bắt taxi đến công ty tìm Soo. Và quả nhiên là cô ấy ở đó thật, Soo đã qua đêm ở căn phòng mà trước khi lấy tôi, đó là nơi cô ấy thường hay nghỉ ngơi. Anh chàng bảo vệ trông thấy tôi liền tỏ ra hết sức vui mừng:
- chị ạ ! mấy ngày nay giám đốc không bước ra khỏi công ty , em lo lắm
Tôi gật đầu cảm ơn và cố gắng bước đi thật thong thả . Đằng nào thì đêm nay chúng tôi cũng kết thúc tất cả, thế thì cần chi phải vội vàng, nóng nảy? Xoay nắm đấm của cánh cửa, nó được đẩy ra cách nhẹ nhàng và ngay lập tức có một thứ ánh sáng yếu ớt, buồn thảm hắt ra từng căn phòng Soo. Và đập vào mắt tôi là một hình ảnh mà tôi không thể ngờ tới: Soo đang nằm ngửa mặt lên ghế sofa với những giọt nước mắt lã chã. Bên cạnh đó là vô số vỏ bia. Cô ấy vừa say và lại vừa khóc nữa , một điều tôi chưa bao giờ nhìn thấy ở chồng mình. Chợt có điều gì đó ngăn chặn bước chân tôi lại…..
Không thể đợi được lâu , tôi gõ cửa và dặn lòng sẽ làm một phép thử trước khi nói lời chia tay. Soo quay sang cánh cửa và giật mình khi nhìn thấy tôi. Cô loạng choạng ngồi dậy nhưng lại đổ sấm vì không thể làm chủ cơ thể :
- em….em đến đây……làm gì ?
- em đến tìm Soo - tôi cố tỏ ra điềm tĩnh
Chợt tôi cảm thấy hơi bối rối khi ánh mắt cô ấy cứ dán vào tôi. Đây là lần đầu tiên cô ấy nhìn tôi chăm chú đến như vậy, và trong đôi mắt ấy hiện rõ nét khắc khoải và khổ sở. Rồi đột nhiên cô ấy vùng dậy, lao đến ôm chặt tôi như sợ tôi sẽ biến mất bất cứ lúc nào:
- em…..em đừng bỏ Soo được không……em đừng bỏ được không, Soo…soo yêu em….
Một cô gái luôn lạnh nhạt và thờ ơ với mọi thứ hiện hữu xung quanh, bây giờ lại đang khóc trên vai tôi . rõ ràng tôi nên hả hê lắm, nhưng tại sao tim tôi lại buốt nhói thế này?tôi khẽ khàng :
- Soo thực sự cần em? – tôi khẽ khàng
Soo siết chặt vòng tay hơn nữa, giọng nói cô ấy vỡ ra từng mảng :
- vì soo không muốn rang buộc em, không muốn em cảm thấy có lỗi và đau khổ khi chia tay Soo …..Soo biết, em lấy soo vì ba…Soo cố làm đau em…..để em có thể cứng cỏi khi rời xa soo…
Chợt có một cảm giác rất lạ len lỏi vào trong tim tôi khiến cả người tôi run lên trong vòng tay ấm áp và mạnh mẽ của cô ấy:
- Soo biết chúng ta sẽ chia tay…..thì lấy em làm gì ?
Thật nực cười khi phải thừa nhận, giây phút này tôi lại chỉ muốn suốt cuộc đời được Soo ôm như thế . Ba tôi đã mất và bây giờ tôi chỉ còn lại một người thân duy nhất chính là Soo. Ước gì cô ấy có thể biết rằng tôi đã đau khổ biết bao khi đối diện với sự lạnh nhạt của cô và thỗn thức bởi ý nghĩ một ngày nào đó phải rời xa cô ấy vĩnh viễn. Đúng là lúc đầu tôi lấy cô chỉ vì muốn chiều lòng ba để căn bệnh của ba có thể suy giảm, nhưng thời gian qua đi và tôi nhận ra trái tim mình đã thuộc về Soo từ lúc nào không hay……..giọng Soo nghe thật xót xa…….:
- Soo yêu em và có thể làm bất cứ điều gì vì em ……Soo biết em không yêu Soo và chúng ta sẽ li dị nhau ngay khi ba vừa mất ……thế nên Soo đã cố sống, cố tỏ ra bình thường để em không cảm thấy có lỗi khi bỏ Soo
Cánh tay tôi bất giác vòng qua eo Soo , dịu dàng đến mức tôi không ý thức được việc mình đang làm. Chồng tôi đấy ! bây giờ thì tôi mới hiểu vì sao ánh mắt Soo lại ẩn ức buồn bã ngay cả khi chúng tôi dịu dàng bên nhau. Có người phụ nữ nào lại đau đớn vì cái nghĩa vợ chồng như tôi không chứ ? Nước mắt tôi đã chảy ướt môi :
- em cũng yêu Soo ….và nếu phải chia tay , chắc chắn em cũng đau khổ vô cùng …..
Soo sững sờ ! Đó là cái sững sờ mà tôi có thể cảm nhận một cách rõ ràng. Chợt cô ấy buông tôi ra và nhìn thật sâu vào mắt tôi một cách đầy hy vọng, nhưng cũng chẳng cần hy vọng nữa, đó là cái nhìn đầy hạnh phúc:
- em có nói thật không ? em yêu Soo thật không?
Tôi khẽ gật đầu và ép người vào thân thể ấm áp của Soo như một chú mèo con :
- Đúng vậy! Soo đừng bỏ em và … chúng ta sẽ nhận con nuôi ….
Soo gần như không thể đứng vững , một lần nữa, cô ôm tôi thật chặt , giọng nghẹn ngào :
- cảm ơn em, sẽ không bao giờ có chuyện Soo bỏ em nữa. Soo yêu em, mãi mãi ……
Tôi dịu dàng đáp lại nụ hôn đẫm nước mắt của chồng . Đó là nụ hôn có vị ngọt của tình yêu . nước mắt không phải lúc nào cũng mặn chát như tôi vẫn tưởng. Và cái tờ đơn ly dị có sẵn chữ ký thì vẫn nằm yên trong giỏ sách, có lẽ lúc đầu nó có vẻ cần phải dùng đến nhưng bây giờ lại thật thừa thãi. Ba tôi tuy đã mất, nhưng người ba chọn cho tôi thì vẫn còn. Quan trọng là tôi chỉ yêu người ấy. Như ba đã tin tưởng người ấy sẽ bên tôi suốt cuôc đời này …………………..
END
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro