[SNSD]If Only.... - Yulsic
Chap 1
Hôm nay ánh mặt trời ko tỏa sáng.mặt trời trốn đi đâu vậy nhỉ? mặt trời ko trốn đi đâu cả, hôm nay mặt trời buồn ko muốn tỏa nắng .mặt trời ngừng tỏa nắng thay vào đó là những cơn mưa. người ta vẫn nói khoảnh khắc thư thái nhất của mỗi sớm mai là ánh bình minh thức giấc của mặt trời , nó sẽ chiếu sáng tất cả những góc khuất đem lại sự khởi sắc cho mỗi ngày mới. và những cơn mưa từ đó luôn gắn liền với nỗi buồn. mưa làm cho nhịp thời gian dường như chậm lại, những cơn mưa bất chợt có thể tạo nên những nỗi buồn vu vơ những tiếng mưa rơi tí tách sự lạnh lẽo của những hạt mưa khiến chúng ta cảm thấy cô đơn. và những giọt mưa như thể tượng hình cho những giọt nước mắt vậy. mưa có thật sự buồn đến thế ko? nhưng có lẽ mưa khiến cho tâm hồn ta trở nên nhẹ nhàng và thanh khiết.và những cơn mưa luôn có sức mạnh ko tên gợi nhớ cho ta những kỉ niệm....
...................................................
Nhật ký [ sica]
ngày... tháng... năm
" yuri à hôm nay là ngày thứ 2 mình ngồi đây ngắm cậu ngủ.nhìn cậu ngủ ngon như vậy mình thấy vui lắm.đôi mắt cậu nhắm lại e ấp, hàng mi cong vút. mình thật lạ pải không trước đây chưa bao h mình lại để ý đến những thứ đó, những thứ thuộc về cậu. yuri à ngoài trời đang mưa đấy.những tiếng mưa rơi thật vui tai.nó là bản nhạc j vậy? nghe mưa rơi cậu biết nó làm mình nhớ đến j không.mình nhớ đó là lần đầu tiên gặp cậu. hôm đó mưa cũng rơi nhiều như vậy và nói thật mình rất ấn tượng khi gặp cậu đấy"
Lần đầu gặp gỡ
Tại một ngôi trường nhỏ nơi có những hàng cây xanh mướt chạy dài.những ngày cuối hè tạo nên những cơn mưa chợt đến rồi chợt đi nhanh như cái chớp mắt vậy nhưng sao hôm nay thật lạ, cơn mưa này cứ rơi mãi không ngừng.
sica đứng đó dựa người vào tường khuôn mặt trầm tư cô thở dài và thì thầm nhìn ra ngoài trời
" sao hôm nay mưa lại lâu vậy nhỉ?mưa có j hay đâu mà sao cứ mưa mãi như vậy.trời mưa ko khí ẩm ướt lạnh lẽo vậy mà cứ mưa hoài mưa suốt.chẳng lẽ mưa lại ko biết mình tệ vậy sao?" sica nhíu mày thở dài
" sao lại ko biết chứ.mưa cũng có đôi tai giống như chúng ta vậy.mưa chỉ đang lắng nghe mà thôi" 1 giọng nói vang lên thu hút sự chú ý của sica , cô liếc nhìn sang bên phải đó là 1 cô gái có khuôn mặt khá xinh xắn dang người cao ráo, cô gái đó đang đưa tay ra đón những hạt mưa đôi mắt khẽ nhắm lạ dường như đang lắng nghe điều j đó.
" cậu nói như vậy chắc là cậu thích mưa hả" sica tò mò hỏi
" thích mưa, mình chưa nghĩ đến điều này bao h.nhưng mình thấy tội nghiệp cho những cơn mưa kia.có nhiều người nói ghét trời mưa ghét nỗi buồn sự lạnh lẽo của những cơn mưa.thật tội cho những cơn mưa quá" cô gái trả lời
" không pải những j cậu vừa nói là đặc điểm của mưa sao?"
" đúng đó là những đặc điểm của mưa.nhưng lại chưa có ai tự đặt câu hỏi rằng tại sao mưa lại phải mang những đặc điểm đáng ghét đó?" cô gái mỉm cười , càng lúc sica lại càng bị cuốn theo câu chuyện về mưa mà cô gái kia đang nói
" vậy là cậu đã tự hỏi? cậu có câu trả lời chưa?"
" mình à, mình ko có đủ sự thông thái để hiểu hết về mưa nhưng mình chỉ nghĩ đơn giản như thế này"
" như thế nào ?"
"cậu có biết vì sao lại có mưa ko?"
" vì hơi nước trong mây nặng quá nên có mưa"
" đúng vậy.mây nặng thì sẽ có mưa.những đám mây thật đẹp, sở thích của nó là bay trong gió.nhưng mây làm sao
có thể bay xa bay cao được khi mình nặng trĩu.mây chọn cách bỏ rơi mưa.mây vô tình cho mưa rơi .vậy đó mưa rơi là có lí do mưa bị bỏ rơi nên khi mưa rơi người ta thường cảm nhận được sự cô đơn buồn bã. nhưng đôi khi mình lại nghĩ khác có khi nào mưa rơi là 1 sự giải thoát vì mình cảm nhận mỗi cơn mưa là 1 bản nhạc đa âm sắc.nó là thứ âm nhạc tinh khiết nhất.những âm thanh của tự nhiên" cô gái say sưa nói về mưa rồi từ từ cô mở hộp đàn đang cầm trên tay lấy cây đàn ra
tiếng vĩ cầm du dương vang lên .1 bản hòa tấu trong trời mưa.cô gái nhắm đôi mắt như để cảm nhận nhịp điệu của những hạt mưa. đôi tay cô kéo đàn thật nhịp nhàng. 1 bản nhạc êm dịu nhưng vui tai. khúc nhạc trầm bổng lên xuông nhịp nhàng với nhịp điệu của cơn mưa sica dường như hoàn toàn bị chìm đắm trong giai điệu ngọt ngào ấy. đôi tai cô lắng nghe đôi mắt cô chăm chú nhìn theo từng động tác của cô gái lạ mặt kia.bản nhạc kết thúc cô gái quay sang hỏi sica
" vì sao cậu lại ghét trời mưa?" sica giật mình trước câu hỏi của cô gái cô chỉ vừa mới bừng tỉnh sau bản nhạc
" mình à, mình ko thích mưa có lẽ là do mưa phiền phức.nhất là vào mùa này mưa đến bất chợt ko báo trước nước
mưa thì lạnh, và hôm nay mình ko mang theo ô" cô gái nhìn sica bật cười
" mình ko biết nữa. nhưng khi có mưa thì mọi người gần như sẽ lại gần nhau hơn" cô gái đưa mắt mình về phía 1 đôi trai gái đang đi chung 1 cái ô.
" họ sẽ bị ướt hết khi về nhà và ko chừng bị cảm lạnh" sica lầm bầm ,cô gái nhìn sica , cô từ từ lôi từ trong cặp 1 chiếc ô và mở nó ra cô trao nó vào tay sica
" cho cậu mượn đó" cô gái nói và chạy ra ngoài trời mưa
" này cậu làm j vậy cậu sẽ bị ướt hết đó " sica gào theo cô gái
" đừng lo mình thích mưa mà.với lại nhà mình ở gần đây.lần này cậu hãy thử cảm nhận xem khi đi dưới mưa 1 mình có lạnh ko nhé.tạm biệt" cô gái vẫy tay và chạy đi.
sica nhìn theo cô gái và thì thầm
" cậu ấy thật kì lạ"
..................................................
Ở 1 không giác khác biệt
Suy nghĩ của yuri.
" hôm nay là ngày thứ 30 mình ko gặp cậu.nói thế nào nhỉ những ngày vừa qua nó dài hơn mình tưởng.mình suy nghĩ về tất cả.nhưng điều duy nhất còn đọng lại trong mình là nỗi nhớ cậu da diết"
" sica à h đây trái tim mình ko cho phép mình nhìn lại quá khứ.trong đầu mình đau lắm mọi thứ hỗn độn.mình ước j mình đã ko nhớ lại bất cứ điều j mình mong ước có thể trở lại ngày hôm đó.ngày mình tỉnh dậy mà đầu óc hoàn toàn trống rỗng..."
" ngày hôm đó khi mình tỉnh dây xung quanh mình là rất nhiều người trông ai cũng rất vui mừng còn mình thì ngơ ngác ko hiểu chuyện . bố mẹ mình nói thật may là mình đã tỉnh dạy nhưng mình thấy thật mơ hồ, mình ko hiểu đã có chuyện xảy ra.bố mẹ nói sau tai nạn mình đã mất đi trí nhớ trong 2 năm gần đây diều đó đồng nghĩa mình mất đi ký ức về cậu về chúng ta,mình đưa mắt đi khắp 1 lượt ko hiểu sao ánh mắt lơ đễnh của mình khi nhìn thấy cậu nó dừng lại như có điện vậy mình vừa có cảm giác thân quen nhưng mình lại ko biết cậu là ai.cậu nhìn mình rưng rưng nước mắt. cậu đến bên mình từng bước từng bứoc 1 thật là lạ lúc đó mình có thể cảm nhận đựoc từng hơi thở của cậu nó có j đó gấp gáp bồn chồn và cả niềm vui nữa vậy. mình mở to đôi mắt nhìn cậu như nhìn 1 người lần đầu mới gặp vậy còn cậu ôm chầm lấy mình mà khóc cậu ko ngừng nói xin lỗi còn mình thì ko thể hiểu được chuyện j đang xảy ra.tất cả đều im lặng. khoảnh khắc đó dường như thời gian ko hề trôi có điều j đó mình ko biết chăng,mình thật ko biết j cả. cậu sẽ thế nào khi cậu tỉnh dậy sau 1 giấc ngủ dài mà ko nhớ j cả rồi xuất hiên bên cậu là 1cô gái xinh đẹp, người nói cô ấy là ban gái cậu.còn mình khi nghe cậu nói như vậy trái tim mình như muốn bắn ra khỏi lồng ngực đầu mình đau nhói nước mắt chảy ra rất tự nhiên rồi mình mơ màng ngất đi và cậu là hình ảnh cuối cùng mình nhìn thấy."
Chapter 2
nhật kí [ sica ]
ngày...tháng...năm
" yuri chào buổi sáng..."
" yuri à cậu có biết mỗi ngày mình vào đây với cậu mình đều nói câu này ko dù cho khi đó có là đêm tối đi chăng nữa.sao mình lại làm như vậy nhỉ? ôi mình thật sự ko biết.trước cậu mình luôn là 1 cô gái ngốc nghếch như vậy."
" chúng ta tiếp tục câu chuyện nhé yuri.hôm nay mình sẽ bật mí cho cậu biết cảm giác sau khi gặp cậu đấy. cậu luôn rất muốn biết điều này còn j"
............................................
Gặp lại !!!
" cậu ấy thật kì lạ.lần đầu tiên mình gặp 1 cô gái như cậu ấy. sao cậu ấy lại đưa chiếc ô duy nhất cho mình nhỉ?" sica nằm trên giường ngắm nghia chiếc ô của cô gái kia suy nghĩ cô đặt lên trán rồi tự mỉm cười 1 mình.
1 vài ngày sau sica trở lại trường chuẩn bị cho 1 số thứ cho năm học mới. thời tiết hôm nay thật là đẹp. không khí trong lành , trời ko nắng gắt và còn có gió thổi nhè nhẹ.sica đi lại trong sân trường tận hưởng ko khí này và trên tay cô là chiếc ô của cô gái lạ mặt kia. từ hôm mưa đó sica đi đâu cũng mang chiếc ô theo mình cô hy vọng có thể gặp lại cô gái đó, trả cho cô ấy chiếc ô và nói lời cảm ơn.
sica bước từng bước cô đưa mắt ra xung quanh ngắm nhìn, h cô đang dứng trong vườn trường những cây phong đầu thu bắt đầu thay màu áo mới cho những chiếc lá nhưng đó ko phải là những j sica chú ý.mắt cô mở to nhìn về phía góc cuối khu vườn,một cô gái đang kéo đàn ở đó. sica chỉ nghe thấy tiếng đàn du dương đó nhưng cô ko nhìn thấy mặt cô gái. tiếng đàn càng lúc càng thu hút sica.cô bước thật nhẹ nhàng lại gần chỗ đó, đôi mắt mở to đầy vẻ háo hức, khi sica tiến lại gần cô gái tiếng đàn bỗng tắt cô gái quay người lại phía sica khiến cô giật mình.
" chúng ta lại gặp nhau" cô gái mỉm cười và nói với sica
" uh, gặp lại.có pải mình làm phiền cậu chơi đàn ko?" sica bối rồi nhìn cô gái
"ko đâu.cảm hứng đến đó là hết và mình biết mình nên dừng lại.nếu mình tiếp tục thì nó chỉ là kéo đàn chứ ko pải
chơi đàn" cô gái lại mỉm cười
" sao chứ,mình thấy cậu chơi đàn rất hay mà" sica thắc mắc còn cô gái thì chỉ mỉm cười
" à mình muốn đưa lại cho cậu cái này.cảm ơn cậu nhé" sica đưa chiếc ô cho cô gái
" ko có j.mình chỉ ko muốn cậu ghét mưa thêm mà thôi" cô gái nói
" này yuri cô giáo đang tìm cậu đấy " 1 cô gái nói to .
" mình biết rồi. mình đến ngay" yuri trả lời
" mình pải đi rồi chào cậu nhé" yuri quay qua sica vẫy tay tạm biệt và chạy đi
" tên cậu ấy là yuri. yuri ! yuri ! yuri" sica thì thầm gọi tên yuri và bước đi,
.....................................
1 lát sau
" trời lại mưa rồi.sao mưa tự nhiên nhỉ. vừa rồi trời còn nắg mà h đã mưa như trút,lần này thì mày phải hưng mưa rồi sica" sica đứng co ro dưới 1 cái cây 2 tay đưa lên cao che đầu bỗng nhiên cô không thấy mưa rơi vào người nữa nhưng ngoài trời vẫn còn đang mưa cô xoay người lại yuri đứng đó đang che ô cho cô cùng với nụ cười quen thuộc.
" có vẻ khi nào chúng ta gặp nhau thì trời cũng mưa nhỉ" yuri nói
" uh lại mưa .mình đã ko đếm nổi có biết bao cơn mưa đổ xuống trong những ngày qua " sica lắc đầu nói
"nhà cậu ở đâu mình sẽ đưa cậu về.chắc còn lâu thì mưa mới tạnh " yuri đề nghị còn sica thì nhìn chăm chăm vào yuri
" à hôm trước mình về nhà ướt nhẹp.và mẹ mình ko cho phép điều đó xảy ra 1 lần nữa.nếu cậu ko ngại chúng ta có thể chia sẻ chiếc ô này" yuri gãi đầu và nói.
" uh được thôi" sica đồng ý
hai người đi chung 1 chiếc ô, cả hai ngượng ngùng ko nói j.
" cậu học chơi đàn lâu chưa" sica pá vỡ bầu im lặng
" mình à cũng lâu lắm rồi.từ hồi mình nhỏ xíu"
" khá lâu rồi nhỉ.vì vậy cậu chơi đàn rất hay "
" cám ơn cậu. mình yêu thích chơi đàn và có hứng thú với âm nhạc "
" còn nữa. cậu còn thích trời mưa" sica nói khiến yuri bật cười
" ko đúng vậy sao.cậu có những cách giải thích rất thú vị về mưa đấy."
" vậy à ? nhưng cậu vẫn ko thích trời mưa còn j?"
" uh,mình chưa thích nghi lắm.cậu còn cách biện hộ nào nữa cho mưa ko?" sica tò mò hỏi
" mình à.thế cậu đã bao h thấy cầu vồng chưa"
" tất nhiên là mình thấy. cầu vồng 7 sắc nhìn thấy nó thật lung linh và rực rỡ"
" vậy cậu biết cái j sinh ra cầu vồng ko?"
" thì là mưa" sica nói xong cô tròn mắt nhìn yuri
" đúng vậy là mưa.sau những trận mưa thật lớn sẽ xuất hiện cầu vồng điều đó đòng nghĩa với việc nhiều hạt mưa
bị bỏ rơi. những hạt mưa cô đơn lại tạo nên kì tích.khi mọi người nhìn thấy cầu vồng họ luôn rất thích thú.họ thích ngắm cầu vồng nhìn nó rất lãng mạn.nhưng trước đó họ lại bực bội với mưa.như vậy ko pải là quá đáng sao?" sica quay qua nhìn yuri
" mình có cảm giác những cơn mưa luôn chịu thiệt thòi mà chẳng bao h lên tiếng, nó bị bỏ rơi nhưng khi rơi xuống mưa vẫn mang sau mình những sắc màu làm đẹp cuộc sống này. 7 sắc cầu vồng 1 sắc màu tượng trưng cho một ước mơ nó đem đến hy vọng còn mưa thì mang đến nỗi buồn.thật khó tin pải ko? và cậu đang thấy mình rất kì lạ" yuri nhìn sica
" ko cậu ko kì lạ.cậu đang làm mình hiểu ra nhiều điều" cả hai mỉm cười và bước tiếp cho đến khi họ dừng lại trước cửa nhà sica
" cám ơn cậu yuri.nói chuyện với cậu rất thụ vị đặc biệt là mưa"
" sao cậu biết tên mình " yuri hỏi
" mưa nói cho mình biết đấy.nhờ có cậu mà mình ko bị ướt đấy.tạm biệt yuri à" sica nháy mắt vẫy tay rồi bước vào nhà.
" tạm biệt cậu.à còn tên của cậu " yuri chợt nhớ ra nhưng cửa thì đã đóng lại rồi .h yuri pải nói j với mẹ đây người cô đã ướt nhẹp 1 bên nhưng trông cô lại rất vui vẻ.
.................................................
trong 1 căn pòng tối yuri ngồi đó , cô ngồi im bất động suy nghĩ.
" sica à mình xin lỗi.mình ích kỉ lắm pải ko.mình có thể hiểu hết mọi thứ trên đời này.kể cả nhưng cơn mưa vô chi vô giác nhưng mình lại quá khờ khạo thậm chí là quá cố chấp trước tình cảm của cậu.mình ước j mình cứ ngây ngô như lúc đó.mình thèm cái cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc kho nhìn thấy cậu,mình muốn làn nhìn thấy nụ cười của cậu tim mình lại đập nhanh hơn, mình nhớ lắm..........sica à"
Nỗi nhớ của yuri
" lúc mình tỉnh lại sau khi ngất đi mình thấy đầu mình nặng trịch, mình từ từ mở mắt , hình ảnh đầu tiên vẫn thuộc về cậu. lúc đo mình rất ngạc nhiên cậu đang ngồi đó ngủ tay cậu còn nắm chặt tay mình.thật sự lúc đo mình rất thắc mắc.mình nhin cậu lượt và mình nhớ rằng cậu nói cậu là bạn gái mình bỗng chốc mình giật mình và làm cậu tỉnh giấc. cậu nhìn mình đôi mắt cậu long lanh nói thật dù lúc đó trong đầu mình kí ức về cậu là 1 tờ giấy trắng but có 1 thứ j đó mình ko biết gọi tên nó là j but nó làm mình thấy cậu thật khác biệt với những người khác.cậu từ từ đặt tay lên má mình mỉm cười dịu dàng"
" yuri à cậu tỉnh lại rồi.cậu chắc mệt lắm hả "
" cậu là ai?" đó là những từ mình nói với cậu ko hiểu sao lúc đó mình lại nói vậy cậu quay lại nhìn mình nước mắt cậu chảy xuống nhưng cậu lại cười. nhìn cậu như vậy mình lại càng thắc mắc và ko hiểu sao tim mình nhói đau.
cậu từ từ trở lại bên mình cậu thổn thức nói
" yuri à ,ko sao đâu. cho dù cậu ko nhớ mình là ai.cho dù cậu thấy mình hoàn toàn xa lạ thì cũng chẳng có vấn đề j cả.dù cho tình cảm cậu dành cho mình h đây chỉ là con số 0 thì mình sẽ luôn ở bên cạnh cậu.từ phút giây này mình sẽ ko rời xa cậu dù chỉ là 1 giây.mình sẽ dành cả cuộc đời này để yêu cậu.hãy bắt đầu từ bây h nhé yuri." nước mắt của cậu lúc đó rơi và nó chạm vào mình, như 1 cách vô thức mình đưa tay lau nước mắt cho cậu và hỏi thật ngu ngơ
" mình ko nhớ j cả? nhưng trước đây chắc cậu yêu mình nhiều lắm đúng không" khi mình vừa dứt câu hỏi thì cậu khóc to hơn mình ko hiểu nhưng mình cảm nhận được nỗi đau của cậu.cậu khóc nhiều như mưa vậy mình lúng túng ko biết pải làm j cả mình đã nghĩ có lẽ mình đã chạm vào vết thương của cậu. 1 lát sau cậu ngừng khóc cậu nhìn mình và nói
" đúng vậy yuri mình yêu cậu nhiều lắm " cậu nói rồi bất ngờ cậu tiến sát lại mình, cậu hôn mình. thề có chúa sica lúc đó tim mình như ngừng đập nó cứ như lần đầu mình hôn vậy.một nụ hôn có vị mặn của nước mắt.tay chân mình bất động mình hoàn toàn bị cuốn theo cậu. đầu mình ong lên những hình ảnh chập chờn xuất hiện nó rối loạn và hỗn độn mình bất lực không thể tài nào sắp xếp được chúng nhưng mình thấy cậu , nụ cười của cậu.....vậy là đúng rồi dù ko nhớ ra bất cứ điều j rõ ràng nhưng mình biết cậu đã có mặt trong cuộc đời mình...
Chap 3.
nhật kí [sica]
" ký ức là j nhỉ? phải chăng đó là những hình ảnh đáng nhớ nhất trong quá khứ.kí ức thấm sâu vào máu của ta.in những dấu vết ko bao h phai nhạt lên bộ não.khi ta càng muốn chột chặt qua khứ và những kí ức buồn thì kí ức lại tràn về theo 1 lẽ dĩ nhiên nó thách thức sự chịu đựng trong ta. yuri h đây mình đang dằn vặn giữa những kí ức mình cho là mơ hồ nhưng nó lại hiện lên 1 cách rõ nét trước mặt mình.mình đã đánh mất ký ức trong cậu.mình luôn cảm thấy có lỗi vì điều này. mình luôn muốn nói hàng trăm nghìn lần 2 từ giá như....nhưng sao lại khó khăn vậy yuri.mình bế tắc h đây mình chỉ biết phục hồi ký ức cho cậu qua những trang giấy trắng này mà thôi yuri à......"
.........................................
rung động và ngại ngùng.
hôm nay trời ko mưa nữa có lẽ vì đã mưa nhiều qua rồi.ánh mặt trời lại xuất hiện lần này ánh mặt trời đã mạnh mẽ hơn tuy những tia nắng chưa đạt đủ sự sáng mà nó có.ánh mặt trời trông như vẫn còn ngái ngủ sau những cơn mưa dài. sica ngồi dưới hiên của lớp học mới lắng nghe những bài hát yêu thích của mình bằng chiếc máy nghe nhạc của cô. trong sica dường như đã thả hết tâm hồn vào bài hát đó đôi mắt cô nhắm lại đôi chân đung đưa nhìn cô như đang mơ ngủ vậy nhưng ko ai biết được rằng sica đang rất buồn
" 3 tháng 15 ngày từ khi mình quyết định chuyển đây. làm quen với cuộc sống mới và những con người mới mọi thứ đều xa lạ với mình . mình đi đâu làm j đôi mắt mình đều mở to như kẻ ko biết j vây.và còn 1 điều nữa ở đây mưa nhiều lắm fany à. cậu cũng ko thích mưa giống mình pải ko? những cơn mưa phiền phức đó luôn là những j cậu nói khi bỗng dưng chúng ta gặp trời mưa.và như 1 thói quen mình cũng nói như vậy. phiền phức đôi khi mình cảm thấy thật đau lòng khi nghe 2 từ này. mình có cảm giác nó được dùng để nói về mình vậy, mình thật phiền phức đối với cậu pải không fany. cậu là 1 cô gái hoạt bát đáng yêu nhưng cậu lại có 1 người bạn lầm lì và kì dị như mình . mình biết cậu luôn cố gắng để tình bạn của chúng ta không bị ảnh hưởng bởi những điều như vậy. cậu luôn quan tâm đến mình luôn che chở cho mình nó khiến mình cảm nhận rằng trên thế giới này cậu là duy nhất với mình vậy và mình ko muốn chia sẻ cậu với bất kì ai dù mình biết điều đó là rất ích kỉ. mình tự hỏi cảm giác này là j? và khi mình biết mình yêu cậu thì cậu đã ko còn của mình nữa. mọi thứ như sụp đổ trước mắt mình. hiện tại là quá phũ phàng mình ko đủ can đảm để chấp nhận sự thật đó và mình về đây là để trốn tránh tất cả nhưng sao mình vẫn nhớ cậu như vậy fany à" sica miên man suy nghĩ theo điệu nhac nước mắt từ từ lăn qua khe mắt đã nhắm lại của cô.bỗng nhiên có 1 cảm giác ai đó đang lau nước mắt cho mình sica giật mình mở mắt cô rất ngạc nhiên đó là yuri.cô bỏ phone ra khỏi tai nhìn chằm chằm vào yuri.
yuri mỉm cười nhìn khuôn mặt rất đỗi ngạc nhiên của sica
" mình thấy cậu đã rất lâu rồi nhưng mình nghĩ cậu đang ngủ nên mình ko làm phiền nhưng khi mình định đi thì hình như mình thấy mưa thì pải. có nước mưa trên khuôn mặt của cậu và mình chỉ muốn lau nó đi cho cậu mà thôi" yuri nói cô đưa chiếc khăn tay đang lau cho sica.
yuri khéo léo như để tránh cho sica cảm giác ngại ngùng khi bị người khác thấy mình khóc.
" à mình đã gặp cậu 3 lần nhưng mình vẫn chưa biết tên cậu " yuri nói rồi ngồi xuống bên cạnh sica
" tên mình à. mình là jessica cậu cứ gọi mình là sica" sica trả lời
" sica mình nhớ rồi vậy tư này mình sẽ gọi cậu là sica" yuri mỉm cười
" sica"
" sao cậu muốn hỏi j à" sica nói
" à ko mình chỉ thử gọi tên cậu thôi" yuri ngượng ngùng
" cậu luôn như vậy từ trước đến nay à?" sica hỏi yuri
" mình à. mình làm sao cơ"
" cậu luôn tinh tế như vậy à.cậu thấy mình khóc nhưng cậu lại bảo là do mưa"
" à thực ra thì đôi lúc ko cần pải nói thật những cái mình nhìn thấy.nếu mình hỏi làm sao cậu khóc thì có lẽ cậu sẽ khóc to hơn đấy "
" sao cậu biết. cậu có kinh nghiệm à " sica nói còn yuri quay qua cô nhìn thẳng vào mắt sica nói
" cậu có biết cậu thật lạ so với những người ở đây ko. có lẽ đó là cảm giác của mình . mình ko biết nữa nhưng mình nghĩ cậu có một bí mật ko thể nói ra vậy. đôi mắt cậu lúc nào trông cũng buồn buồn.đôi mắt nói lên vết thương trong lòng cậu. đôi mắt của nỗi nhớ của khát khao chiếm hữu 1 cái j đó. đó là tất cả nhũng j mình nên nói với cậu sau khi cậu khóc à? " yuri đột ngột hỏi
" yuri à cậu có muốn nghe nhạc cùng mình ko" sica hỏi
" nghe nhac chung à. được thôi " yuri mỉm cười cô ngồi sát vào sica đeo phone lên .
đó là 1 bài hát về tình yêu về sự chia li và về những nỗi đau trong tình yêu nước mắt đang chảy trên cánh tay yuri cô nghe thấy 1 tiếng nói nhỏ vang lên
" cám ơn vì đã ở bên cạnh mình lúc này " sica thầm thì rồi cô tựa đầu vào vai yuri còn yuri thì mở to đôi mắt ngạc nhiên. 1 lúc sau sica ngừng khóc h cô đang tựa đầu vào vai yuri ngủ ngon lành còn yuri cô đang cố ko động đảy dù chỉ là 1 hành động nhỏ để sica ko tỉnh giấc.
ánh nắng chiều nhạt dần, những cơn gió nhẹ thổi về tiếng lá rơi xào xạc , bên hiên thềm 2 cô gái đang tựa đầu vào nhau mà ngủ. một giấc ngủ yên bình và khác lạ.
.............................................
trong 1 căn phòn yên lặng bỗng được đánh thức bởi 1 tiếng đàn violon du dương. yuri đang đưng đó cô kéo đàn tiếng đàn nhẹ nhàng thoang chut lại réo rắt nhưng âm thanh lên xuống đan xen như chính tâm trạng của người chơi đàn vậy. yuri ngừng lại cô ngồi xuông ghế suy nghĩ,
" ngày tháng trôi qua cuộc đời, hạnh phúc - khổ đau xếp chồng lên nhau chẳng phân biệt rõ bóng hình. Lối đi của trái tim bỗng hóa một đường thẳng tắp mặc những buồn – vui"
có lẽ với yuri h đây cô mong mình lúc nào cũng mơ hồ như khi vừa tỉnh lại. tâm trí cô mơ hồ nhưng mọi việc xung quanh đều rất rõ ràng nó ko có 1 chút hỗn đôn. và tình yêu với sica cũng vậy nó thật trong sáng và thuần khiết.
....................................................
kí ức của yuri
" ngày hôm nay mình sẽ xuất viện mình sẽ trở về nhà về với cha mẹ và bạn bè nhưng đó ko pải là những j mình quan tâm lúc này. h đây trong đầu mình hình ảnh người con gái xa lạ nhưng lại cho mình cảm giác gần gũi luôn xuất hiện.mình luôn nghĩ về cô ấy mình luôn cố gắng nhớ lại bất cứ khi nào có thể để biết chuyện j đã xảy ra trong quá khứ. nhưng mình bất lực bộ não mình như ngừng hoạt đông trong kí ức của mình ko hề có cô ấy nhưng khi mình chìm vào sâu trong giấc ngủ luôn có 1 cô gái đứng ở đó vẫy tay với mình. hình ảnh đó lập đi lập lại và mình nghĩ đó là cô gái này. ôi mọi thứ thật rối tung , nếu thật sự cô ấy là bạn gái của mình thì sao. nếu vậy trong suốt thời gian qua cô ấy chắc hẳn đã pải rất khổ tâm" yuri thu xếp đồ đạc và ngồi đó suy nghĩ cho đến lúc có tiếng bước chân quen thuộc đi vào.
" yuri chào buổi sáng " sica mỉm cười chào yuri
" uh chào cậu.mà tên cậu là j vậy" yuri hỏi và ngay lập tức cô bắt gặp ánh mắt buồn bã của sica
" mình biết với mối quan hệ của chúng ta trong quá khứ đáng lẽ mình ko nên hỏi cậu như vậy. nhưng thật sự mình ko nhớ j cả " yuri vò đầu bứt tóc
thấy vậy sica liền đên bên cạnh yuri cô gỡ tay yuri ra khỏi đầu , nhẹ nhàng vén mái tóc của yuri sang 1 bên
" yuri à mình hiểu ko sao đâu mà. đó ko pải là lỗi của cậu. tên mình là sica " cô xoa tay lên trán của yuri cho đến lúc cô chạm vào vết sẹo của yuri điều này khiến yuri giật minh cô lùi lại
" rồi nó sẽ mau lành thôi yuri " sica nói rồi thơm nhẹ lên vết sẹo của yuri còn yuri cô ôm chầm lấy sica như 1 pản xạ tự nhiên vậy
" mình ko hiểu , ko nhớ , ko biết 1 chút j về cậu cả. kí ức 2 năm này đối với mình thật xa lạ nó ko khác j 1 tờ giấy trắng, mình cũng ko biêt mình làm sao nữa. thật sự h đây mình rất muốn nhớ ra cậu là ai. về tình yêu của chúng ta.mình muốn biết chúng ta gặp nhau lần đầu như thế nào. mình đã yêu cậu ra sao. những kỉ niệm của chúng ta. mình muốn biết tất cả thực ra là mình muốn nhớ lại nó. mình biết việc tiếp tục yêu 1 người mà hoàn toàn ko nhớ j về mình, ko có bất cứ cảm xúc nào là rất đau khổ. ngay cả bản thân mình cũng vậy mình luôn rất thắc mắc về điều nay và khi mình ko nhớ đc j thì mình như phát điên lên vậy. mình muốn nói tiếng xin lỗi và cảm ơn đến cậu. mình xin lỗi rằng h đây mình ko yêu cậu như cậu yêu mình. cảm ơn cậu ko vì thế mà bỏ rơi mình. mình nhất định sẽ tìm lại những hồi ức đã mất, những hồi ức về tình yêu của chúng ta và mình sẽ yêu cậu trọn vẹn như những j chúng ta đã có. hãy cho mình thời gian " sica nghe những j yuri nói cô ko biết pải làm cô khoc và nói
" yuri à như vậy đâu có là j . mình ko muốn cậu pải chịu đau đớn khi cố tìm lại những kí ức đó. mình ko bao h muốn điều đó. nếu cậu ko thể nhớ lại thì hãy bỏ chúng đi chúng ta sẽ cùng xây đắp những hồi ức mới. hồi ức của riêng chúng ta mà thôi. chúng ta sẽ có 1 tình yêu mới nếu trái tim cậu trước đây yêu mình thật sự. chúng ta sẽ làm lại từ đầu nhé yuri...."
................................................
hiện tại
" sica mình sai rồi, mình đã sai thật rồi nếu như lúc đó mình đừng ngoan cố muốn tìm lại hồi ức có lẽ chúng ta đã khác."
" lúc đó mình như 1 con chim gãy cánh và lạc me mình bơ vơ giữa tình yêu của câu.mình lạc lối ngay trong suy nghĩ của mình. buổi sáng khi mình thức dạy là cậu đã có mặt bên cạnh mình, cậu đã pải dọn đến ở cùng mình để giúp mình lấy lại cân bằng nhanh hơn. lúc đó mình như 1 yuri hoàn toàn mới vậy. mình biết cách dựa vào cậu, làm nũng cậu và mình học cách yêu cậu nữa.nhưng đến khi màn đêm buông xuống mình lại hoàn toàn khác hẳn . mình nhắm mắt lại bắt đầu cuộc chiến với những hồi ức mơ hồ . mình cố găng căng toàn bộ sức mình chỉ mong nhớ lại 1 điều j đó. có lần khi mình ko kiểm soát đc bản thân đầu mình đau như muốn vỡ ra trán toát mồ hồi mình lịm dần đi và khi mình tỉnh lại mình thấy cậu ngồi đó và khóc. thật sự mình đã rất hội hận , mình lại làm cậu tổn thương. mình nằm đó nhắm mắt vờ như đang ngủ để tránh nhìn thấy ánh mắt buồn bã và những giọt nước mắt của cậu nhưng mình thấy trái tim mình đau nhói. kí ức này có thật sự quan trọng như vậy ko.có lẽ h đây mình đã co câu trả lời. mình thật tệ sica à....."
Chap 4.
nhật kí [ sica]
" ... có những khoảnh khắc trong cuộc sống của mình thời gian trôi thật chậm. những ngày đầu mình quen biết cậu là khoảng thời gian như vậy. trái tim mình cô đơn, mình cảm thấy lạnh lẽo và cuộc sống của mình thật bế tắc. mình đã nhìn thấy sự thật nhưng mình từ chối đối diện với mó. mình lẩn trốn chính bản thân mình tự đặt cuộc sống của mình vào 1 mê cung rộng lớn và ko thể tìm cho mình 1 lối thoát. đúng lúc đó thì cậu xuất hiện yuri à.những câu chuyện của cậu đã giúp mình nhận ra nhiều điều và cậu để mình dựa vào cậu khi mình cô đơn ... còn mình thì chỉ đem lại những kí ức buồn cho cậu mà thôi... "
.........................................
đó là định mệnh
những ngày qua đối với sica không còn khó khăn như nhũng ngày đầu bỡ ngỡ khi cô mới chuyển về đây. h cô ko còn cảm thấy xa lạ với tất cả. cô đang học cách hòa nhập và yuri đang giúp cô trong mọi việc. không biết từ lúc nào, mọi người không còn lạ lẫm khi nhìn thấy 2 cô gái lúc nào cũng đi cạnh nhau cười nói, họ nhanh chóng trở thành đôi bạn thân. họ thấy sica cười nhiều hơn còn yuri dường như đang thay đổi chính mình vậy. mọi việc đều diễn ra rất tốt đẹp.
" yuri này cậu có thấy khi chúng ta đi cùng nhau mọi người đều nhìn chúng ta không " sica nói và dảo mắt sang 2 bên
" vậy à mình ko để ý " yuri nói và ngoái đầu lại
" cậu nói đúng mọi người đang nhìn chúng ta" yuri mỉm cười
" tại sao nhỉ ?" sica thắc mắc
" vì 2 chúng ta đều đẹp mà" yuri nháy mắt
" ya yuri mình ko biết là cậu cũng biết đùa kiểu đó đấy "
" uh mình cũng thấy mình thật lạ. từ khi quen cậu mình thay đổi nhiều quá."
" vậy là cậu đổ lỗi cho mình "
" đâu có mình đang cảm ơn cậu đó chứ . nhờ có cậu mình đã trở thành người nổi tiếng "
" cậu thích thành người nổi tiếng sao?"
" mình đùa thôi. thật ra từ lúc quen cậu mình thay đổi nhiều lắm.ví dụ kể cả khi trời nắng gắt và dự báo ko có mưa mình vẫn pải mang theo ô hay h đây mình đang tìm hiểu sâu hơn về mưa mình lo 1 ngày cậu bất chợt hỏi mình thì mình còn biết để trả lời."
" mình cũng vậy yuri. từ khi gặp cậu mình thấy mình có đủ khả năng đẻ hòa nhập với mọi thứ. kể cả những cơn mưa phiền phức trước kia và mình thích nghe tiếng đàn của cậu. thật sự câu chơi đàn rất hay yuri à "
" mình à, nếu cậu học đàn và có niềm say mê với nó cậu cũng sẽ chơi rất hay sica à"
" minh ư. mình ko có năng khiếu, mình ko thể chơi được đâu " sica lắc đầu
" chưa thử thì làm sao cậu biết. đi theo mình nào" nói rồi yuri kéo sica đi
yuri đưa sica đến lớp học đàn của mình
" nào sica chúng ta sẽ thử nhé. mình sẽ chỉ dẫn cho cậu " yuri nói và cô lấy chiếc đàn của mình ra
" sica , violon là 1 trong những nhạc cụ khó nhất nhì trên thế giớ này để có thể chơi nhưng cậu đừng lo
violon cần ở người chơi nó một sự mềm mại nhất là đôi tay.bà khi cậu học chơi đà thì trước tiên hãy sử dung đôi tai của mình nhé. đôi tai là quan trọng nhất đó. nào lại đây sica" yuri kéo sica lại và đưa đàn cho cô
yuri từ từ chỉ dẫn cho sica tư thế để đàn cô đứng sau sica , yuri dùng 2 tay của mình nắm lấy tay của sica cô còn sica cô đưa tay của mình di chuyển nhẹ nhàng theo ttừng động tác của yuri. hai người vừa kéo đàn vừa mỉm cười.
" mình có thể kéo nó yuri. thật tuyệt những âm thanh đang phát ra" sica reo lên háo hức
" cậu giỏi lắm sica. mình chưa thấy ai học nhanh như cậu đâu " cả 2 lại mỉm cười họ nhìn nhau và chìm vào bản nhạc của 2 người.
ở bên ngoài
" xin lỗi nhưng cậu có biết ở đây có 1 học sinh mới tên là jessica ko? " 1 cô gái đang tìm sica
" à cậu tìm sica hả. cậu ấy ko ở trong lớp có lẽ cậu ấy đến pòng học nhạc với yuri rồi"
" pòng nhạc ? yuri? uh cảm ơn cậu "
" ko có j "
trong pòng nhạc yuri và sica vẫn đang say sưa với bản nhạc của mình. đôi mắt của yuri như bị thu hút tước nụ cười thật đẹp của sica như 1 cảm giác tự nhiên của cảm xúc con tim, cô từ từ nghiêng mặt ghé sát vào khuôn mặt của sica khoảng cách đó gần đến nỗi môi của họ như đang chạm vào nhau. bỗng cả 2 đều giật mình khi có 1 cô gái xuất hiện đặc biệt là sica
" sica à " cô gái lên tiếng đôi mắt mở to nhìn về phía yuri và sica rất ngạc nhiên còn sica thì bất ngờ đến nỗi cô buông tay suýt chut nữa làm rơi cả cây đàn cô đẩy yuri qua 1 bên trước sự ngạc nhiên của yuri
" fany à " sica khẽ run run nói lên đôi mắt cô long lanh cô bước chậm từng bước đến bên fany
" ya sica cuối cùng mình cũng tìm được cậu. để tìm cậu mình dã rất pải vất vả đấy. h lại đay với mình nào sica " fany nói và giang đôi tay ra cô mỉm cười với sica còn sica bật khóc cô lao nhanh vào vòng tay fany
" là cậu fany ? có pải là cậu ko? đây là thật hay mình đang nằm mơ vậy. mĩnhđa rất nhớ cậu fany à" sica nói
" mình cũng vậy. mình rất nhớ cậu nên mình về đây để tìm cậu nè" fany và sica ôm lấy nhau trong niềm vui họ bỏ lại đằng sau là sự ngơ ngác và cả ánh mắt đượm buồn của yuri
................................................
kí ức những ngày mất trí [ yuri]
" đêm nay là đêm đầu tiên mình trở về nhà. mọi thứ vẫn khá quen thuộc. mình vào pòng nhìn quang 1 lượt mọi thứ đều nguyên vẹn từ chiếc bàn học cho đến vị trí từng chiếc đĩa nhac. nơi này đem đến cho mình cảm giác thân quen chỉ có 1 vài thứ mới bố mẹ nói chúng được mua trong 2 năm gần đây. và nó ko thuộc về trí nhớ của mình. như thói quen mình nằm trên giường tận hưởng cảm giác được trở về nhà. bỗng mình phát hiện ra dưới chiếc gối mình đang gối có 1 bức ảnh. mình ko hiểu tại sao lại có bức nảh này mình đâu có để ảnh dưới gối bao h. mình từ từ lạt ngược bức ảnh trở lại như có 1 dòng điẹn chạy ngang trong đầu mình 1 hình ảnh chợt lóe lên, 1 cô gái đứng dưới mưa. bức ảnh này là sica và hình ảnh vừa rồi cũng là cô ấy. mình chầm chậm nhìn lại bức ảnh 1lần nưa vùi đâu xuống gối nhắm mặt lại và tập trung nhưng tất cả chỉ là 1 màu đen. mình cũng ko hiểu tại sao nước mắt mình lại chảy ra nữa. sica chắc chắn tồn tại trong cuộc đời mình trong kí ức đã bị mất đi kia ko còn nghi ngờ j nữa. mình ôm lấy đầu và bất lực những kí ức chỉ vụt quay trở về bất chấp sự nỗ lực của mình. nó đến và đi như nó muốn nó đang trêu đùa mình. mình ghét đúng hơn là mình sợ cái cảm giác khi gặp ai họ cũng pải lựa những câu chuyện để nói với mình mình sợ pải đuổi theo cuộc sống này . 1cảm giác khó chịu trong người mình lao vào pong tắm táp nước vào mặt hy vọng có thể thấy rõ con người mình. những giọt nước bắn tung tóe nó làm mờ hình ảnh của mình trong gương. mình dùng tay đập vòa gương cho đền khi tay mình chảy máu mình nhìn vào đó và thề rằng mình sẽ ko bỏ cuộc. kí ức này là của mình ko ai có quyền cướp nó đi" yuri ngồi ở góc phòng tự nói với bàn tay chảy máu
cô mở cửa pòng lao ra khỏi nhà ngoài trời đang mưa rất to. những cơn mưa như trút nó xối mạnh vào người yuri nhưng dường như cô ko bận tâm cô vẫn cứ bước đi đôi mắt thẫn thờ. yuri đưa mắt xung quanh cô lầm bầm .mỗi cảnh vật dù chỉ là 1 cái cây nhỏ cô cũng để ý nhìn cô đang phân loại những j đã mất đi trong 2 năm .
những hạt mưa lạnh buốt đưa yuri đến nơi mà cô gặp sica lần đầu tiên nhưng lúc này yuri chỉ cảm nhận đây là nơi cô đi học mà thôi yuri ngồi xụp xuống đó và khóc. mưa của ngày trước hiểu ý nghĩa của 2 từ hạnh phúc còn núwc mắt của ngày hôm nay nó mặn chát và thấm đượm nỗi đau. mưa và nước mát rơi xuốg vỡ òa và không thu lại được. những hồi ức kia đã trôi theo dòng nước mắt này rồi.bỗng nhiên yuri cảm nhận có ai đó đang ở cạnh mình những giọt nước mưa đã ko còn chạm vào cơ thể cô nữa yuri từ từ ngẩng đầu lên sica đang đứng do cô đang che ô cho yuri, sica nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh yuri
" yuri sao cậu lại làm vậy thế cậu có biết là cậu làm mọi người lo lắng ko " sica gắt lên cô kéo yuri đi. nhưng yuri khựng lại cô nhìn vào sica mà nói
" cậu ko thấy mệt mỏi sao? cậu ko thấy mệt khi vừa phải yêu vừa phải chăm sóc cho 1 người ko biết cậu là ai à. sao cậu cao thượng vậy. mình sẽ nói thật với cậu nhé. trong đầu mình ko có bất cứ hình ảnh nào về cậu còn trái tim mình chỉ cảm thấy đau đớn và có lỗi khi nhìn thấy cậu thôi. mình đã cố gắng để nhớ cậu. nhưng ko thể. mình sẽ ko trách cậu đâu hãy từ bỏ mình đi sica " yuri nói
" cậu đang nói cái j vậy yuri. mình đâu có ép buộc cậu nhớ mình, mình đã nói cậu hãy bỏ hết những kí ức đó đi cơ mà. từ ngày cậu tỉnh lại mình ko hề có ý mong muốn là bắt cậu pải nhớ ra mình. điều quan trọng nhất với mình là được ở cạnh cậu mà thôi, phút giây cậu tỉnh lại cậu có biết mình đã hạnh phúc như thế nào ko? tại sao cậu cứ dày vò bản thân mình vậy. nếu cậu thích mình sẽ ko quan tâm đến cậu nữa được chưa " sica hét lên và cô định bỏ đi nhưng tay của yuri đã nắm chặt tay cô
" đừng đi . làm ơn đừng đi. nếu cậu đi rồi thì mình ko pải biết làm j nưa. mình xin lỗi mình đã ích kỉ mình đã ko biết đến sự cố gắng của cậu. tha lỗi cho mình.mình h đây đã ko con kiểm soát nữa rồi. cảm xuc đang chi phối cuộc sống của mình. nhìn những cử chỉ yêu thương cậu dành cho mình thật sự rất đau lòng mình có cảm giiác có lỗi khi mình ko cảm nhận đựoc tình yêu của cậu. đó là lí do mình ko thể từ bỏ được kí ức này " yuri nói
" được rồi yuri. mình sẽ luôn ở bên cậu. mình ko bao h có thể rời xa cậu yuri. vì vậy hãy chia sẻ tất cả những niềm vuii nỗi buồn của cậu với mình nhé " sica nói còn yuri gật đầu bỗng sica nhận ra tay của yuri đang chay máu.
" yuri tay cậu chảy máu kìa. có chuyện j vậy vết thương rất sâu đấy yuri. làm sao bây h. đung rồi pải cầm máu. yuri sao lại vậy. cậu đau lắm pải không , đợi mình nhé mình sẽ tìm cái j đó " khuôn mặt sica đầy lo lắng còn yuri nhìn chằm chằm vào cô và không hiểu đó là j những yuri kéo mạnh sica về phía mình cô hôn sica, đôi mắt sica mở to đầy ngạc nhiên chiếc o cô đang cầm trên tay rơi xuống đất cô nhắm mắt lại và hôn yuri. họ hôn nhau say đắm một nụ hôn dưới trời mưa, nụ hôn của mưa và nước mắt có cả vị đắng và tận sâu trong lòng có 1 chút dư vị ngọt ngào lan tỏa.
.........................................
hiện tại và nỗi nhớ [ yuri]
" Những hạt mưa chở thương, chở nhớ, chở những kỉ niệm về cậu cứ tí tách rơi trên mái hiên đầu hè. cậu vẫn nói rằng cậu sẽ mãi như những giọt mưa, đem đến những điều ngọt ngào nhất, trong lành nhất cho mình. Cơn mưa còn đây, nhưng cậu thì đã ở một nơi nào xa lắm.mình muốn ngăn mưa lại nhưng không được! mình muốn ngăn lòng mình khỏi nỗi nhớ cậu nhưng cũng bất lực. tại mình vô dụng hay tại tạo hóa cứ trêu đùa với số phận con người? "
" cơn mua ngày càng lớn nó làm nỗi nhớ cậu trong mình như ko có điểm dừng. thật sự đến giây phút này mình mới cảm nhận những đêm mưa ko có cậu nó cô đơn như thế nào, sự lạnh leoc đâng bao quanh mình.mình phải làm j bây h. sica , cậu hãy giúp mình đi nào?.........."
Chap 5.
nhật kí [ sica ]
" ... yuri à, ngày hôm nay trong lúc cậu còn đang ngủ say mình đã bỏ trốn đấy. nghe thật lạ pải không vì mình chỉ bỏ ra ngoài mình chạy thật nhanh về trường của chúng ta nơi mình đã gặp cậu lần đầu tiên. đay là lần đầu trong suốt hai tháng qua mình tự cho phép bản thân ko ở cạnh cậu. hôm nay mình đã đi đến tất cả những nơi mà mình và cậu đã đi cùng nhau nhưng cảm giác thật khác lạ yuri à. mình có cảm giác tất cả mọi thứ đều chỉ còn lại 1 nửa. mình ngồi lại bên hiên thềm ngắm nhìn những bông hoa bầu công anh nhưng cánh hoa mỏng manh luôn sẵn lòng bay theo những cơn gió bất chợt mình ước rằng những cánh hoa kia là mình còn cậu là những cơn gió như vậy thì mình sẽ được cùng cậu đến tận chân trời cuối đất này...h khi mình thực sự cảm nhận được nỗi cô đơn khi không có cậu ở bên cạnh mình cũng không thể nói cho cậu biết được... mình đã làm tổn thương cậu quá nhiều yuri à... thứ tình cảm của mình chỉ biết nhận nhưng ko hề cho đi ngay cả việc cảm nhận nỗi đau của cậu mình cũng ko biết. vậy mình có đủ tư cách để yêu cậu ko yuri à...?"
Chap 5.
nhật kí [ sica ]
" ... yuri à, ngày hôm nay trong lúc cậu còn đang ngủ say mình đã bỏ trốn đấy. nghe thật lạ pải không vì mình chỉ bỏ ra ngoài mình chạy thật nhanh về trường của chúng ta nơi mình đã gặp cậu lần đầu tiên. đay là lần đầu trong suốt hai tháng qua mình tự cho phép bản thân ko ở cạnh cậu. hôm nay mình đã đi đến tất cả những nơi mà mình và cậu đã đi cùng nhau nhưng cảm giác thật khác lạ yuri à. mình có cảm giác tất cả mọi thứ đều chỉ còn lại 1 nửa. mình ngồi lại bên hiên thềm ngắm nhìn những bông hoa bầu công anh nhưng cánh hoa mỏng manh luôn sẵn lòng bay theo những cơn gió bất chợt mình ước rằng những cánh hoa kia là mình còn cậu là những cơn gió như vậy thì mình sẽ được cùng cậu đến tận chân trời cuối đất này...h khi mình thực sự cảm nhận được nỗi cô đơn khi không có cậu ở bên cạnh mình cũng không thể nói cho cậu biết được... mình đã làm tổn thương cậu quá nhiều yuri à... thứ tình cảm của mình chỉ biết nhận nhưng ko hề cho đi ngay cả việc cảm nhận nỗi đau của cậu mình cũng ko biết. vậy mình có đủ tư cách để yêu cậu ko yuri à...?"
Reduced: 50% of original size [ 1024 x 768 ] - Click to view full image
nỗi buồn và niềm vui
...................................................
" ya ! fany à mình nhớ cậu đến chết mất đi được. nhưng mình ko dám gọi điện cho cậu vì mình nghĩ nếu mình nghe thấy giọng nói của cậu mình sẽ lại trở về bên cậu."
" ôi sica ngốc nghếch cậu nghĩ mình có thể sống vui vẻ nếu thiếu cậu sao.lúc cậu bỏ đi mình đã rất buồn mình đã suy nghĩ rất nhiều và mình đến đây để mang cậu về bên mình." fany siết chặt vòng tay , cả hai người đều không để ý rằng còn yuri đang đứng ở đó. nhìn yuri ngơ ngác đến tội nghiệp với những j đang diễn ra trước mắt, cô như đang tự hiểu điều j đó , yuri nhẹ nhàng dời khỏi căn pòng với 1nụ cười gượng sau tiếng thở dài
trong phòng nhạc
" này sica cô gái lúc nãy ở cạnh cậu là ai vậy?" fany tò mò hỏi còn sica quay lại đằng sau
" ủa cậu ấy đi rồi à. cậu ấy là yuri bạn học của mình " sica trả lời
" bạn học nhưng trông người tình tứ lắm" fany nói
" cậu nói lung tung j vậy. cậu ấy chỉ là 1 người bạ bình thường như bao người bình thường khác"
" bạn bình thường ?"
" đúng vậy chỉ là bạn ko hơn ko kém " sica vừa dứt lời thì có tiếng động đằng sau cả hai cùng quay lại đó là yuri nhìn cô vô cùng bối rối
" yuri à" sica gọi cô
" à mình xin lỗi. mình quay lại đây lấy đàn. mình sẽ đi ngay. ko làm phiền 2 cậu nữa" yuri định bỏ đi thì fany bước tới và nói
" chào yuri mình là fany bạn thân nhất của sica " fny và sica cùng nhìn nhau cười và họ cười với yuri
" chào cậu . mình là yuri " yuri bắt tay fany và cười gượng
" h mình phải đi rồi. hai cậu cứ nói chuyện nhé " yủi tạm biêt sica và fany cô bước thật nhanh ra ngoài cửa , h yuri cảm thấy có 1 chút j đó nhức nhối trong tim cô ngồi bệt xuống góc tường ở cuối dãy hành lang, yuri đang tự trách mình vị trở lại ko đúng lúc những câu nói của sica đang vang trở lại rõ ràng và rành mạch trong đầu của yuri
" đúng vậy chỉ là bạn ko hơn ko kém "
"yuri bình tĩnh đi nào chẳng pải mày đã nghe rất rõ ràng rồi sao. đối với cô ấy mày chỉ là 1 người bạn không hơn không kém. đừng tự cho mình đa tình yuri. chỉ có mày thích cô ấy thôi còn cô ấy thì không.hãy chấp nhận điều này đi yuri. hãy tự dừng lại trước khi mày đau khổ hơn..." yuri tự nói với bản thân nhưng trái tim cô ấy thì không nghĩ vậy.
yuri xách theo cây đàn bước đi hình ảnh fany và sica đùa giỡn trứoc mặt khiến yuri cảm thấy đau lòng. nụ cười rạng rỡ đó của sica là lần đầu tiên cô nhìn thấy. nhưng tiếc thay nó lại ko thuộc về yuri. cô lững thững trở về pòng nhạc.
" chỉ khoảnh khắc trước đó thôi cậu còn ở trong vòng tay mình nhưng h chỉ còn 1 mình mình ở đây khúc nhạc này thiếu cậu sẽ buồn lắm " yuri nói cô bắt đầu kéo những nốt nhạc vẫn như ngày nào nhưng sao giai điệu của nó lại buồn đến thế, những âm thanh réo rắ h đây đây nghe mới da diết làm sao. 1 bản nhạc của nỗi buồn của sự khát khao nó chứa đựng tâm trạng của người chơi những nốt nhạc cũng như hiểu rõ nỗi lòng chủ nhân của nó.những nốt nhac rung lên buồn không nói. đã có những giọt nước mắt rơi trên cây đàn ... yuri gục đầu vào cây đàn một nỗi buồn lan tỏa khắp không gian cơn mưa lại tràn về khiến yuri càng buồn thêm cô nhìn ra ngoài trời thì thầm nhìn những hạt mưa.
" mưa ơi mày lại bị bỏ rơi rồi à. mây đã đi với gió rồi pải không. mày lại rơi chắc mày cô đơn lắm hả. tao cũng đang cô đơn này, tao cũng cảm thấy như mình bị bỏ rơi vậy. chúng ta thật giống nhau mưa à . chúng ta làm bạn nhé, tao sẽ đi cùng mày" nói rồi yuri bước ra nước mưa rơi xối xả vào người cô nhưng yuri vẫn bước đi cô lại thì thầm
" cảm ơn mày mưa nhé. nhờ có mày tao gặp được cô ấy . có thể cùng cô ấy bước đi dưới mưa, được cùng cô ấy chơi đàn...h khi ko còn cô ấy nữa mày lại rơi xuống an ủi tao. cảm ơn nhé những hạt mưa.cám ơn vì đã để tao có thể khóc thoải mái như thế này. cảm ơn đã giúp tao che dấu sự yếu đuối..." yuri dựa vào chiếc cây bên đường và khóc.
.............................................................
cuộc sống ko có 2 năm hồi ức [ yuri ]
mình yêu nhau nhé ! [ yuri & sica ]
" nào yuri chuẩn bị nào. hôm nay mày sẽ hẹn hò với sica đấy " trông yuri có vẻ rất khẩn trương cô lung tung tủ quần áo để chọn cho mình 1 bộ cánh chuẩn nhất sau khi hài lòng với sự lựa chọn của mình. yủi trở lại gương và nhìn thẳng vào đấy và nói
" hồi ức này, hôm nay tao sẽ bỏ mày ở nhà .à không từ nay khi tao gặp sica tao sẽ để mày lại. đừng có trở về nhé. đừng có làm hỏng không khí của tao và sica nếu không tao sẽ vứt mày đi thật đấy " yuri nở 1 nụ cười rồi bước đi.
khi yuri vừa bước xuống cửa cô đã nhìn thấy sica đứng đó đôi mắt của yuri mở to.
" sica thật xinh đẹp và diu dàng trong chiếc váy mềm mại đó. cô ấy còn đang nhìn mình cười nữa" yuri thì thầm
" yuri à lại đây nào " sica vẫy tay và gọi yuri. yuri liền bước tới cạnh sica
" cậu ngủ ngon chứ yuri" sica hỏi còn yuri gật đầu như 1 đứa trẻ
" vậy chúng ta đi thôi nào" sica nói và khoác tay yuri điều này khiến yuri cảm thấy lạ lẫm cô thấy không quen khi sica khoác tay mình như vậy nó cứ như thể đây là lần đầu vậy nhưng yuri cũng ko để ý nhiều đến nó cô bước đi trong sự hân hoan.
sica dẫn yuri đi thật nhiều nơi còn yuri cô đi theo bước chân của sica mọi thứ trong thật quen thuộc nhưng vẫn có cảm giác lạ lẫm.họ cùng di vào 1 quán ăn . trong lúc đang ăn bỗng nhiên yuri hỏi.
" sica này, mình tò mò muốn biết trước đây chúng ta có hay đi hẹn hò như thế này không?" yuri gãi đầu và nói
" hẹn hò như thế này ư. thật ra là cũng ko nhiều lắm" ánh mắt của sica cúi xuống thật ra trước đây cô chưa bao h đi chơi với yuri cả.
" vậy à. chắc là lỗi tại mình" yuri cười bẽn lẽn
" sao cậu lại nói vậy?" sica hỏi
" mình ko biết 2 năm trước mình có thay đổi nhiều không. nhưng trước đây mình không thích đi chơi kiểu như vậy. phần lớn thời gian mình dành cho violon. mình biết đó là lỗi của mình, chắc hẳn mình đã thiếu quan tâm đến cậu . mình xin lỗi sica. từ nay mình sẽ dành tất cả thời gian của mình cho cậu " yuri mỉm cười với sica còn sica đôi mắt cô long lanh cắn rứt cô đang kìm chế để không khóc trước mặt yuri
" nào sica.cậu hãy ăn cái này đi coi như mình xin lỗi cậu nhé, nào mở miệng ra nào sica" yuri đưa miếng đồ ăn lại gần sica cô ấy mỉm cười con sica ko thể chịu đựng được nữa cảm giác tội lỗi này khiến cô bật khóc cô chạy vào nhà vệ sinh trước sự ngơ ngác và khó hiểu của yuri.
1 lát sau yuri đứng đợi sica bên ngoài nhà hàng
" cậu ko sao chứ sica" yuri hỏi
" mình ko sao đâu yuri à"
" chắc là do mình đã thể hiện hơi thái quá.sica này co sthể trong quá khứ mình đã ko trân trọng tình yêu của cậu dành cho mình. mìh đã lạnh nhạt với cậu nhưng cậu lại ko bỏ lại mình khi mình như vậy điều đó thật sự làm mình cảm động. sica từ nay mình hứa với cậu mình sẽ quan tâm đến cậu nhiều hơn, mình sẽ sỗng cho cả cậu nưa. mình sẽ không ích kỉ nữa. vì vậy đừng lo lắng nhé sica. từ nay mình sẽ nắm tay cậu thật chặt. mình yêu nhau nhé sica" yủi nắm tay sica bước đi và nói còn sica nhìn chằm chằm vào yuri cô quay người đặt 1 nụ hôn vào môi của yuri và ôm chặt lấy cô ấy
" yuri à. dù cậu có bỏ rơi mình hay đối xử tàn nhẫn với mình thì mình sẽ vẫn yêu cậu. mình sẽ yêu cậu hết trọn cuộc đời này. vì vậy cậu ko cần cố gắng đâu yuri à. mình thuộc về cậu" sica thì thầm bên tai yuri.
kết thúc buổi hẹn hò đầu tiên yuri trở về nhà.trong cô có những cảm xúc thật khó nói lên lời.
yuri buông mình lên giường và ngủ nhưng chỉ 1 lát sau yuri tỉnh dậy thổn thức trán cô toát mồ hôi.
" đó là giấc mơ hay là kí ức của mình. nào bình tĩnh và nhớ lại yuri .mày có thể làm được mà."
" chết tiệt" yuri hét lên và lăn xuống đát
" mình ko thể nhớ lại. tại sao lại như vậy chỉ vài phút trước đây mình đã nhìn thấy 1 cái j đó.sao h lại không nhwf j vây" yuri lê mình ra góc pòng đôi mắt cô mệt mỏi và tràn đầy nỗi thất vọng. dường như mỗi khí kí ức chợt hiện lên yuri dường như ngừuowi mất kiểm soát vậy cô ngồi đó đập đàu vào tương liên hồin còn miệng thì lầm bẩm.
" nhớ lại nào ! nhớ lại nào ! ....."
kí ức trọn vẹn ở hiện tại [ yuri]
" đã bao h bạn hứa rằng bạn sẽ yêu thương 1 người cô gái suốt đời. hứa rằng bạn sẽ dùng cả cuộc đời này để trở che cho cô ấy. bạn tự nói với mình rằng bạn sẽ ko thể sống thếiu cô ấy. nhưng rồi đến 1 ngày bạn lại bỏ tất cả tình yêu lời hứa và cả cuọcc sống của mình chỉ vì những điều trong quá khứ" yuri ngồi đó lắng nghe tâm sự của một người lạ mặt trên đài phát thanh nhưng sao cô thấy những lời tâm sụ ấy thân quen thế nó cũng là những j yuri đang gặp pải, cô thấy đồng cảm thấy ray rứ trong lòng. một nỗi buồn nặng trĩu ....
" một quá khứ buồn trỗi dạy mạnh mẽ đã cướp đi 1 hiện tại và tương lai tươi đẹp trong chớp mắt"
"như vậy có pải 1 cái giá quá đắt không?" yuri tự hỏi bản thân mình .............
--------------------
Chap 6
nhật kí [ sica]
" yuri à . hôm nay trước khi đến đây với cậu mình đã được nghe 1 câu chuyệ về tình yêu, nó thật đẹp, thật lãng mạn nhưng cũng thật đau đớn. và cuối cùng mình đã tự hỏi tình yêu là j nhỉ ? mình đã từng nghĩ rằng trong cuộc đời này mình đã yêu nhưng rốt cuộc h đây mình bối rối ko biết câu trả lời. yuri à mình và cậu thật giống nhau , cậu và mình đều dành tất cả tình yêu cho những người ko yêu mình, trao trọn trái tim cho họ. mình và cậu đều bướng bỉnh ko chịu lùi bước và nghĩ rằng sẽ có 1 ngày họ cảm nhận được tình yêu của chúng ta. vậy rốt cuộc chúng ta đã nhận được j nào ? mình mất đi người mình yêu thương thức sự và khi mình nhận ra điều này thì cậu đã ko còn là của mình nữa, mình biết yêu trong mặc cảm tội lỗi là như thế nào và có những phút giây thoáng qua mình đã ko mong cậu tỉnh dậy yuri à............"
.........................................................
yêu và được yêu là 2 điều hoàn toàn khác nhau.
những ngày này trong sica thật rạng rỡ, cô nghĩ rằng mình đã có được tình yêu của fany người mà cô đã yêu từ rất lâu. sica chìm đắm trong cảm giác hân hoan khi tình yêu dược đáp trả , những lời nói ngọt ngào những cái năm stay thật chặt của fany đều khiến trái tim của sica cảm thấy ngọt ngào , mọi thứ trước mắt thật tuyệt vời và rằng cô đã quên đi một điều j đó .
trước khi có sự xuất hiện của fany, yuri thường ra khỏi nhà sớm 15 phút đẻ có thể đứng đợi sica ở ngã rẽ làm cho cô ấy 1 điều j thật bất ngờ để rồi cả hai cùng mỉm cười.h đây khi fany xuất hiện nhưng yuri vẫ giữ thói quen này chỉ khác 1 điều cô không đứng đó chờ sica mà đứng khép vào 1 góc để có thêr nhìn thấy sica. có thể gọi là thỏa mãn không khi yuri luôn nhìn thấy sica cười nhưng nụ cười đó không dành cho cô... thỏa mãn chứ , đối với yuri là như vậy cô muốn nhìn thấy sica mọi lũc có thể dù cho có là nhìn cô ấy hạn phúc bên người khác.
" fany này sao cậu lại về đây tìm mình hả? " sica thắc mắc
" à vì mình nhớ cậu " fany trả lời
" thật vậy ko đó. gặp mình rùi vậy sao mình cảm thấy cậu vẫn còn chuyện j đó không vui"
" ko pải vậy đau sica " fany lúng túng
" fany à vậy còn tae yeon ?" sica ngập ngừng nói
" ya cậu đừng gọi tên cậu ta trước mặt mình. mình ghét cậu ta.mình về đây là vì mình ko muốn nhìn mặt cậu ta" fany trót lỡ miệng
" ra vậy , mình hiểu rồi "
" sica ko hẳn là như vậy đâu " fany bối rối khi nhìn thấy ánh mắt buồn bã của sica
" ko sao mình hiểu mà" sica nói và cười gượng
khi những cánh cửa lớp học đã khép lại , sica thẫn thờ đi dọc hành lang cho đến khi cô cảm nhận được tiếng đàn quen thuộc vang lên trong pòng nhac. sica bước lại gần cô nhìn thấy yuri đang chơi đàn vẫn là bản nhạc này sao hôm nay sica thấy nó lại buồn da diết đến vậy. cô đì vào bên trong nhìn yuri tiếng đàn tắt hẳn yuri nhìn cô đầy ngạc nhiên.
" sao cậu lại nhìn mình như vậy" sica hỏi yuri
" vì mình tưởng cậu sẽ không đến đây nữa chứ " yuri nói
" sao mình lại ko đến đây chứ. mình thích nơi này. mình thích nghe cậu chơi đàn"
" nhưng sao mình thấy tiếng đàn này lại buồn đến vậy ?"
" tiếng đàn buồn thật sao.cây đàn này cũng biết buồn như con người ý nhỉ? sica nhìn cậu hình như là có chuyện xảy ra pải không " yuri hỏi
" yuri à mình đã tưởng rằng mình đang sống trong những giây phút hạnh púc nhất của cuộc đời vậy mà h đây mình có cảm giác tất cả chỉ là 1 giấc mơ. mình chỉ là một nơi dừng chân của cậu ấy mà thôi mình ko thể giữ chân cậu ấy được." những giọt nước mắt đã rơi trên khuôn mặt của sica
" sica à đừng khóc. mình ko rõ điều j đã xảy ra với cậu but sica à khi cậu yêu thương một ai đó điều đó không đồng nghĩa với sự chiếm hữu. cậu trao yêu thương cho họ nhưng cũng đừng bắt buộc họ pải trao lại yêu thương cho mình. tình yêu ko thể sai khiến nó cần pát triển 1 cách tự nhiên, rồi đến 1 lúc nào đó cậu ấy sẽ hiểu được tấm lòng của cậu thôi "
" thật không yuri . cậu ko gạt mình chứ?"
" tất nhiên là mình ko gạt cậu mà" yuri lấy khăn lau nước mắt cho sica
" mình chỉ đang gạt chính mình thôi. mình tự nói rằng nhìn cậu vui mình sẽ ko sao cả but thật sự trái tim mình đang nhói đau sica à " yuri thầm nghĩ
ở ngoài cửa
" sica à cậu ở đây à mình đi tìm cậu mãi đấy " fany bước vào cầm lấy tay của sica
" cậu tìm mình có việc jà" sica hỏi
" mình muốn đưa cậu đi ăn, mình thấy cậu giận nên ko ăn uống được đây này.đói wá đi mình đi ăn nhé " fany làm nũng với sica
" ơ nhưng còn......." sica quay qua yuri ấp úng
"à 2 cậu đi đi, mình pải về nhà hôm nay nhà mình có việc " yuri nói
" vậy à , thế bọn mình đi trước nhé" sica nói rồi cô đi cùng với fany h thì chỉ còn mình yuri ở lại đây những khúc nhạc buồn lại vang lên da diết..........
...................................................
nỗi đau và sự an ủi [ yuri ]
trong căn pòng nhỏ
hình ảnh một cô gái dằn vặt bản thân để thắp lên hy vọng tìm kiếm lại hồi ức của chính mình, tìm lại 1 pần cuộc sống bị lãng wên trong suốt 2 năm thật đau òng.
yuri vẫn ngồi đó đập đầu vào tường và ko ngừng lẩm bẩm nói " nhớ lại nào ! nhớ lại nào !" đó không chỉ là nỗi đau về thể xác đơn thuần nỗi đau đó xuất phát từ trái tim. yuri đang sống những ngày quá khứ hiện tai đan xen lẫn lộn. kí ức thì mờ nhạt còn hiện tại cũng quá xa lạ. cô ấy đang pải đối chọi với cả 2 . cuộc chiến này bao h mới kết thúc. nó còn định hành hạ cô bao lâu nữa. những giọt nước mắt rơi đều những tiếng lầm bầm gần như kiệt sưc nhưng yuri ko chịu từ bỏ ngay cả khi sica bước vào pòng
" yuri à, cậu đang làm j vậy" sica hét lên khi nhìn thấy yuri như vậy cô chạy đến kéo yuri nhưng như 1 cách vô thức và đầy bản năng yuri hất tay đẩy sica ra còn sica sợ hãi nhìn yuri . lúc này yuri đang ôm lấy đầu cô rên lên 1 cách đau đớn cô lăn qua lăn lại. sica một lần nữa bước đến cạnh yuri cô đang tìm mọi cách để yuri bình tĩnh lại . ngay khi sica chạm vào cơ thể của yuri , yuri liền quay lại tóm lấy sica như 1 người mất kiểm soát vậy cô hét lên
" mau trả lời cho ta ! trả lại đây" yuri vừa hét lên vừa tóm chặt lây sica cho đến khi đoi tay cô mềm nhũn và từ từ thiếp đi trước khuôn mặt hốt hoảng của sica
sica từ từ đưa yuri trở lại giường còn yuri vẫn lảm nhảm nói cái j đó. khuôn mặt cô xanh xao và tái mét. đôi môi run rẩy tím ngắt, mồ hôi thì không ngừng vã ra. sica ngồi đó cô lau mồ hôi cho yuri và luôn miệng nói xin lỗi.
" yuri à, mình xin lỗi pải làm sao bây h chắc cậu đau lắm hả.bao h chuyện này mới kết thúc đây. mình pải làm j chô cậu đây . mình sẽ pải nói cho cậu biết về 2 năm qua thôi. mình không thể ích kỉ được nữa. dù cho việc đó có khiến mình mất cậu đi chăng nữa yuri à. cậu đừng tự hành hạ bản thân mình nữa. nhìn cậu như vậy mình chỉ muốn chết đi mà thôi. mình đã lấy đi tất cả những j tốt đẹp mà cậu đáng đựoc hưởng. mình sẵn sàng chấp nhận trả giá cho những việc mình đã gây ra với cậu yuri à. cậu đừng như thế nữa" sica ngồi đó lo lắng cho yuri suốt 1 đêm và cô ngủ gục bên giường của yuri lúc nào không hay
sáng hôm sau
" sica à , sao cậu ấy lại ngủ ở đây nhỉ . đầu mình đau wá " yuri tỉnh giấc ,cô gọi sica
sica từ từ mở mắt nhìn yuri lúc này yuri đã trở lại bình thường
" yuri cậu ko sao chứ" sica lo lắng
" mình ko sao chỉ có điều mình hơi nhức đầu thôi" yuri nói còn sica nhìn cô như thể muốn nói điều j đó
" yuri này mình có chuyện muốn nói với cậu" sica lúng túng
" chuyện j vậy cậu cứ nói đi mình đang lắng nghe đây" yuri mỉm cười
" thật ra..........." sica chuẩn bị nói thì có tiếng gõ cửa
............................................
hiện tại với những dằn vặt mới [ yuri]
" một khúc nhạc sẽ hay hơn khi mình chơi cho cậu nghe. những nốt nhạc sẽ vui hơn khi mình nhìn thấy cậu mỉm cười . những bản nhac mình chơi tất cả đều dành cho cậu. khi cậu xuất hiện âm nhạc của mình không còn đơn thuần là chơi cho đúng nốt nhạc. nó đã được cậu khoác lên mình 1 chiếc áo mới. dạt dào cảm xúc và có hồn......"
" bản nhạc hôm nay mình cũng đang chơi cho cậu nghe nhưng sao mình thấy tay mình run wá. mình đã không còn có thể điều khiển những nốt nhạc được nữa. nó không nghe lời mình. nó thật cố chấp và mình đã đập vỡ nó cũng giống như mình. mình đã không nghe theo trái tim của mình, tình cảm của mình và mình đã pải trả giá. số phận đang quật ngã mình từng ngày từng giờ. mình cần có cậu ở bên mình, cậu pải cứu mình, mình sắp chết đến nơi rồi. cậu có nghe thấy mình nói không " yuri khụy xuống và khóc
Chap 7
nhật ký [ sica ] !!!
" ... lại một ngày dài nữa đúng không yuri ? lại thêm một ngày mình nhìn cậu và nói chuyện với chính bản thân mình. yuri à, người ta nói có những vết thương sẽ đi theo ta trong suốt cả cuộc đời và cậu là vết thương lớn nhất của mình đó. mỗi ngày mình nhìn cậu như vậy nỗi đau của mình ngày càng lớn dần lên nó âm ỉ và nhức nhối. mình ngồi đay và nhớ lại tất cả. tất cả những hình ảnh về câu. một cô gái trong sáng và tốt bụng. một người chơi đàn rất giỏi và 1 người luôn muốn nhận lấy nỗi đau cho người khác bởi vì cậu quá tốt nên thứ cảm giác có lỗi trong mình nó thật sự đang lấn áp tất cả. mình không hiểu nổi bản thân mình nữa mình mơ ước một ngày cậu sẽ tỉnh dậy nở nụ cười quen thuộc với mình nhưng mình cũng sợ cái ngày đó nếu cậu tình dạy có thể cậu sẽ không thể tha thứ cho mình được. mình thật sự mâu thuẫn lắm yuri đôi khi đó là tàn nhẫn và ích kỉ đến cực độ mình đã từng nghĩ nếu cậu cứ nằm đó và không tỉnh lại mình sẽ chăm sóc cậu suốt đời như 1 cách thể hiện tình yêu của mình vây. nhưng đó là sự độc ác và tàn nhẫn với cậu. gặp mình đã là một điều không may mắn với cậu và h đây mình còn cướp đi cái gọi là cuộc sống tươi đẹp trước mắt cậu. yuri à. hãy hứa với mình rằng khi cậu tỉnh dậy thì hăy trừng phạt mình nhé, điều dố sẽ khiến cho mình bớt đi nỗi đau và cảm giác có lỗi này. yuri à ! cậu hãy lắng nghe nhé ....."
..................................................
có những nỗi đau không thể nói ra...
thành phố đang bước vào gữa mùa thu , những cơn mưa dường như ít xuất iện hơn thay vào đó là sự rực rỡ của ánh mặt trời. nắg thu vàng rự những cơn gió thổi không khí hơi xe lạn khiến cho bộ mặt nơi đay có chút khởi sắc sau nhiều ngày mưa dài u ám . những có những con người họ mong chờ những cơn mưa hơn là sự rực rỡ này.
yuri đang cố quay lại nhịp sống trước đay khi chưa có sự xuất hiện của sica bên cạnh , cô tập từ bỏ thói quen mâng theo 1 chiếc ô mỗi ngày nhưng mỗi lần bước đi yuri không không quay lại. cô tự cười chính bản thân mình và tự an ủi
" yuri à, mang theo đi hôm nay nhất định có mưa đấy "
có lẽ những cơn mưa chưa kịp xuất hiện những hạt mưa chưa kịp đọng thành giọt nhưng những cơn mưa trong lòng yuri thì mãi không ngừng rơi . yuri học cách điều khiển những hạt mưa không rơi ra ngoài cô giữ nó trong một cái bể rộng lớn là trái tim. có những lúc trái tim không giữ nổi những hạt mưa nó trào ra khóe mắt rồi lăn dài trên khuôn mặt u buồn kia. những khúc nhạc ngày 1 buòn bã hơn , những nốt nhạc vang lên yếu ớt và thiếu sức sống. cuộc sống của yuri lúc này thật sự rất tệ.
khi một người dành tình yêu của mình cho một ai đó mà không thể nói ra thật sự là rất đau khổ. bạn pải học cách đứng nhìn người đó từ xa. sức chịu đựng và tính kiên nhẫn của bạn được đẩy lên múc cao nhất và nó tỷ lệ thuận với nỗi đau mà bạn pải chịu đựng.
tình yêu thầm kín mà yuri dành cho sica thật đau khổ. hằng ngày sống trong sự nhớ và hỵ vọng rồi kết cuối cùng chính là nỗi thất vọng. còn sica thì sao cô đang nghĩ rằng mình đang sống trong những ngày hạnh phúc và thứ tình cảm đang diễn ra giữa cô và fany là j nhỉ ?
sica và fany những ngày luôn ở bên cạnh nhau họ nói chuyện với nhau rất nhiều. điều đo thật là thú vị nếu như những câu chuyện fany kể không pải là chuyện giữa cô và TY còn sica cô chỉ biết lắng nghe tất cả những điều đó. lắng nghe người mình yêu kể về 1 người khác. trở thành người thế chân bất đặc dĩ vậy sica có giống yuri không. cô chỉ biết lắng nghe mà không nói lên những j mình ddang suy nghĩ.sica học cách tự an ủi mình vẽ ra 1 cái gọi là hạnh phúc trong tuởng tượng.
nhưng điều đó đâu có dễ chịu, yêu thầm luôn đi kèm với mệt mỏi và chán nản.cảm giác như đang duổi theo một cái bóng, chạy theo 1 tình yêu không lời. ta cứ miệt mài trong im lặng hứng chịu nỗi đau. scia và yuri đang sống trong cái vòng luẩn quẩn của riêng mình, họ đều có những bí mật không thể nói rẩcm giác cả 2 đều là kẻ ngốc vậy ........
...................................................
hạnh phúc khi nhớ ra ai đó [ yuri]
" yuri này mình có chuyện muốn nói với cậu" sica lúng túng
" chuyện j vậy cậu cứ nói đi mình đang lắng nghe đây" yuri mỉm cười
" thật ra..........." sica chuẩn bị nói thì có tiếng gõ cửa đó là mẹ của yuri
" yuri à con mau ra ngoài này xem ai đến thăm con này ?" mẹ yuri mỉm cười và đi ra trước sự ngạc nhiên của yuri và sica
sica và yuri bước ra ngoài , họ nhìn thấy một cô gái đang đứng ở đó. bông nhiên cô gái quay mặt lại và gọi to tên của yuri
" yuri à em nhớ chị lắm " cô gái lao đến ôm chầm lấy yuri trước sự ngỡ ngàng của yuri và sica
" yoona em về đây khi nào vậy?" yuri hỏi và từ từ rời ra khi cô liếc nhìn sica
" em mới về tối qua và ngay sáng nay em đến để gặp chị đó. nhớ chị chết đi được " yoona lại lao đến ôm yuri lần này thì sica đã trở zô pòng
sau 1 hồi bị bám riết bởi yoona cuối cùng yuri cũng có cơ hội để nói chuyện với sica, cô bước vào pòng của sica
" sica lúc nãy cậu có chuyện j muốn nói với mình à ?" yuri ngập ngừng hỏi
" không có j đâu. cô gái ấy đau rồi. cô ấy không theo cậu vào đây à?" sica ko nhìn yuri nói còn yuri từ từ lại gần sica nói
" ý cậu là yoona hả. em ý là bạn học chơi đàn với mình từ nhỏ nhưng ba năm trước em ấy đi du học.chăc nghe tin mình nên em ý mới về đây "
" bạn học sao thân thiết quá vây ? "
" uh mình và em ấy thân nhau như chị em mà " yuri gãi đầu
" chị em j mà nói một cái ôm một cái. nhìn thấy ghét " sica lầm bầm.
" thật đấy " yuri lắc tay sica còn sica đảy yuri ra
" biết rồi đâu cần giải thích đâu " sica gắt lên còn yuri thì bật cười
" sica , đừng nói là cậu đang ghen nha "
" mình ghen hồi nào. không có rỗi nha mà ghen "
" uhm vậy mình đi chơi với yoona đây , bye cậu " yuri đứng dạy khỏi giường vẫy tay chào sica
" cậu dám " sica hét lên
" ko dám" yuri lao về pía sica và hét lên. hai người nhìn nhau cười yuri đưa tay nhẹ nhàng vén mái tóc của sica qua 1 bên , họ từ từ tiến sát vào nhau cho đến khi môi của yuri gần chạm vào môi của sica thì có tiếng đẩy cửa 2 người lập tức rời nhau ra đó là yoona
" yuri em muốn đến thăm lại pòng tập đàn của chúng ta. chị đi cùng em nhớ "
" ờ nhưng mà....." yuri còn đang ngập ngừng thì yoona đã kéo tay cô đi trước ánh mắt không hề dễ chịu của sica
nơi hồi ức quay về
yuri và yoona đi đến pòng nhạc . mọi thứ vẫ khong thay đổi nhiều so với trước đây trong suy nghĩ của cả hai. họ cùng nhau đi quanh pòng nhạc nghĩ về những ngày trước đây ,bỗng nhiên yoona đề nghị
" yuri chúng ta chơi một bản nhạc nhé."
" nhưng chỉ có một chiếc đàn thôi mà "
" thì chị sẽ cùng em chơi, như cách lần đầu chị dạy em chơi đàn vậy " yoona nài nỉ yuri
" thôi được rồi"
yuri và yoona bắt đầu dạo những nốt nhạc đầu tiên đã lâu lắm rồi yuri mới chơi đàn cảm giác hơi bỡ ngỡ những khi những giai điệu quen thuộc vang lên yuri như tìm lại được chính mình cô chìm đắm trong bản nhac, cô nhắm mắt thả mình theo tùnwg nốt nhac rồi bất chợt một hình ảnh hiện về trong yuri.
hình ảnh khi cô cùng sica chơi đàn.
yuri từ từ chỉ dẫn cho sica tư thế để đàn cô đứng sau sica , yuri dùng 2 tay của mình nắm lấy tay của sica cô còn sica cô đưa tay của mình di chuyển nhẹ nhàng theo ttừng động tác của yuri. hai người vừa kéo đàn vừa mỉm cười.
" mình có thể kéo nó yuri. thật tuyệt những âm thanh đang phát ra" sica reo lên háo hức
" cậu giỏi lắm sica. mình chưa thấy ai học nhanh như cậu đâu " cả 2 lại mỉm cười họ nhìn nhau và chìm vào bản nhạc của 2 người.
tất cả những hình ảnh đó tràn về một cách tự nhiên và rõ ràng, nó không còn mơ hồ nữa yuri như cảm nhận mình đang đứng đó và chứng kiến tất cả . đột nhiên cô bừng tỉnh , ánh mắt ngơ ngác nhưng lộ rõ niềm vui yuri dừng chơi đàn.
" mình nhớ ra rồi. mình đã nhận ra cô ấy. lần này đúng là cô ấy. " yuri reo lên trước sự ngạc nhiên của yoona
" yuri chị vẫn ổn chứ "
" mình pải gặp sica. mình cần nói cho cô ấy nghe" yuri lao như bay ra khỏi cửa bỏ lại sự ngạc nhiên của yoona
chưa bao h yuri chạy nhanh đến thế. suốt những ngày qua giây phút cô nhậ ra sica đã làm bừng sáng tất cả. nó đem lại sự hi vọng cho yuri , nó xoa dịu nỗi dằn vặt trong cô. yuri về đến nhà cô mở cửa pòng sica bước vào với hơi thở gấp truớc sự ngac nhiên của sica
" yuri à có chuyện j xay ra vậy " sica hỏi còn yuri tiến đến ôm chặt lấy cô
" sica à . vậy là ổn rồi, mọi chuyện sẽ tốt đẹp"
" nhưng thật ra là đã xảy ra chuyện j vậy?"
" mình đã nhớ ra cậu " yuri đẩy sica ra rồi lại ôm cô vào lòng thật chặt , cô không thể nhìn thấy ánh mắt hoảng hốt của sica
" hôm này mình đã nhìn thấy cậu trong hồi ức của cậu. mình nhìn thấy rất rõ từ khuôn mắt cho đến ánh mắt nụ cười khi cậu nhìn mình. mình dạy cậu chơi đàn thậth tuyệt pải không sica. mình đã dạy cậu chơi đàn chúng ta đã rất vui vẻ. trái tim mình khi nhìn thấy hình nảh này như muốn dừng nhịp đập, mình ngưng lại khoảnh khắc đó, nó thật tuyệt vời sica ạ. lần đầu tiên sau khi tỉnh dạy mình cảm thấy hạnh phúc như vậy. sica hôm nay mình đã nhận ra cậu. vậy sẽ khong lâu nữa mình sẽ tìm lại tình được tình yêu của chúng ta. tin mình đi sica mình sẽ làm đươc" yuri nói trong niềm hân hoan và đầy phấn khích không có từ ngữ nào để diễn tả niềm hạnh phúc trong yuri lúc này.
trái ngược với niềm vui tột cùng của yuri , trái tim sica h đây cảm thây đau đớn từng lời nói của yuri như những mũi dao đâm vào trái tim cô. hồi ức của yuri hôm nay thật đẹp nhưng những hồi ức sau đó thì sao. sica thật sự không dám nghĩ ssến. lòng cô thắt lại đâu đớn cô chỉ muốn nói tất cả sự thật cho yuri nhưng nhìn yuri h đây sao cô có thể mở lời đây. sica như đang ngày càng chìm sau vào cảm giác tội lỗi.
hai cô gái ôm chặt lấy nhau cùng với nièm vui và cả sự đau đớn có nụ cười trên môi và cả nước mắt đang lăn dài.
...............................................
hiện tại [ yuri ]
" hồi ức đầu tiên thật đẹp pải không sica.mình đã thật sự hanh púc với nó. nhưng đáng lẽ mình cũng pải cảm nhận được nỗi đau của cậu lúc đó.niềm hân hoan của mình đã không cho cậu cơ hội để giẩi thoát mình khỏi cảm giác tội lỗi. chính mình, chính mình đã đẩy cậu vào sâu cái cảm giác đó.mình vô tình đã khiến cậu đau khổ. lúc đó thật sự mình chỉ quan tâm đến những hồi ức của bản thân mình mà không biết rằng cứ mỗi hồi ức trở về là nỗi đau trong lòng cậu lại lớn hơn "
" tất cả, tình yêu của cậu và mình cứ xoay vong trong cmả giác mơ hồ và tội lỗi. chúng ta ở bên nhau thì chỉ có một người hưởng niềm vui còn người kia nhận lấy nỗi buồn.nếu mình có thể quay ngược thời gian, khi mình đủ tỉnh táo để nhận ra vết thương lòng của cậu thì mình sẽ vứt những hồi ức đau khổ kia vào 1 xó. mình không cần nó. không có hồi ức mình chỉ là 1 con người thiếu hoàn thiên. nhưng khống có cậu thì mình ko có cảm giác mình đang sống. mình chỉ đang tồn tại mà thôi. 1 sự tồn tại vô nghĩa sica à.............. "
Chap 8
nhật kí [ sica ]
" ... yuri à , hôm nay là sinh nhật của cậu đấy nhưng chỉ còn 1 phút nữa là qua ngày mới rồi yuri. mình ko biết đã châm bao nhiêu ngọn nến lên chiếc bánh sinh nhật này nữa. mình đã thật sự hy vọng cậu sẽ tỉnh dạy và thổi tắt chúng . người ta thường hay ước một điều ước mình mong muón nhất khi thổi nến sinh nhật, đúng ko yuri. cậu cũng muốn được thổi nến được cầu nguyện ước muốn đúng không? nhưg mình lại ko cho cậu cơ hội để làm điều dó. mình đã lấy mất nó của cậu rồi. yuri à còn 10 giây nữa thôi cậu hãy tỉnh dạy đi ... yuri sao cậu lại vậy chứ , sao cậu ko tỉnh dạy, cậu không cần ngày sinh nhật của mình sao ... rồi khi nào cậu tỉnh dạy cậu sẽ hối hận cho coi hay là cậu sẽ hận mình nhỉ...?
mất mát ........... !!!
trái đất quay tròn và những mối quan hệ giữa người với người cũng xoay vần như vây, đôi khi trong cuộc sống có những điều bất ngờ đến khó tin nhưng nó vẫn xảy ra. hôm nay là sinh nhật của yuri. sẽ thật sự là 1 sinh nhật đáng nhớ của yuri khi cô quen biết với sica nhưng h đây có lẽ yuri không muốn đón sinh nhật 1 chút nào.
yuri đến trường với tâm trạng như mọi lần, cô lặng lẽ bước vào lớp cho đến khi yuri hết sức ngạc nhiên nhìn sica bước tới với món quà trên tay.
" yuri à , chúc mừng sinh nhật cậu " sica mỉm cười
" sica! sao cậu biết hôm nay là sinh nhật mình " yuri ngac nhiên
" trên thẻ học sinh của cậu có ghi đó "
" à, đúng vậy. sica này nếu chiều nay cậu ko có việc j bận mình muốn mời cậu đi..."
" đi mừng sinh nhật cậu đúng ko nhưng còn ..." sica ngập ngừng
" à tất nhiên là cả fany nữa mình sẽ đợi 2 cậu ở quán ăn mới mỏ nha. cậu biết chỗ đó chứ"
" uhm , mình biết. vậy hẹn gặp lại cậu ở đó nha." sica trả lời
" yuri à mày óc nằm mơ không đấy. sica nhớ sinh nhật của mình. cậu ấy lại còn chuẩn bị wà cho mình nưa. sinh nhật này cũng không tệ như mình tưởng " yuri hân hoan nhìn hộp wà khi cô định mở nó ra thì có tiếng gọi" yuri à " 1 cco gái chạy lại ôm chầm lấy yuri và nhảy cẫng lên
" ya ! tae yeon sao cậu lại ở đây hả. cậu đã biệt tăm suốt 1 năm qua ở đâu thế " yuri ôm chầm lấy bạn mà hỏi
" chuyện dài lắm mình sẽ kể cho cậu sau. mà cậu hỏi lạ. sinh nhật bạn thân của mình mình có thể không về được sao"
" cậu vẫn nhớ chúng ta là bạn à " yuri nói
" tất nhiên rồi. đi nào mình sẽ đãi cậu 1 bữa ngon nhé yuri" TY đề nghị
" được thôi TY nhưng thêm hai người nữa, cậu có chịu không ?"
" ai vậy?" TY tò mò
" thì đến đó cậu sẽ biết " nói rồi yuri kéo TY đi cùng mình
hai người cùng đi tới nhà hàng, có vẻ như fany và sica đã đến đó từ trước. yuri và TY bước vào và khi yuri cất tiếng xin chào thì cũng là lúc không khí vui vẻ của 4 người bị đảo lộn , 4 cặp mắt nhìn nhau chằm chằm đặc biệt là TY và fany
" hai cậu quen nhau hả ?" yuri hỏi
" đã từng " cả TY và fany cùng trả lời.
4 người họ cùng ngồi vào bàn, không ai nói với ai một lời nào không khí rất căng thẳng nhất là giữa TY và fany but yuri không để ý nhiều lắm về điều đó cô đang chú ý đến vẻ mặt buồn bã và lo lắng của sica.
1 lúc sau tiếng chuông điện thoại của yuri vang lên cô đành pải ra ngoài nghe điện thoại. khi cô trở lại bàn ăn thì chỉ còn fany và TY ở đó đang nói chuyện với nhau . yuri ngạc nhiên hỏi
" hai người sica đi đâu vậy ?"
" ủa cậu ấy không đi với cậu à. cậu ấy nói sẽ đi với cậu ra chỗ khác để chúng tớ nói chuyện mà" fany ngơ ngác trả lời còn yuri không nói lời nào cô chạy ra khỏi nhà hàng bỏ lại TY và fany ở đó.
yuri chạy ra bên ngoài cô vừa chạy vừa tìm sica
" cậu đang ở đâu vậy sica ? cậu có thể đi đâu chứ. mình biết cậu đang rất đau khổ. đừng khóc sica. nếu cậu muốn khóc thì hãy chờ cho đến khi mình tìm được cậu " yuri thầm nói.
những đám mây trên bầu trời bỗng phút chốc đổi màu , mặt trời rút lút ẩn mình sau những đám mây màu xám ùn ùn kéo về.gió bắt đầu thổi mạnh. tất cả thiên nhiên dường như đang chống lại 1 tâm hồn nhỏ bé đâu khổ đang tìm nơi ẩn náu.
những hạt mưa bắt đầu rơi lộp bộp nặng dần rồi bắt đầu trút nước xối xả. lần đầu tiên trong đời yuri thấy sợ những cơn mưa như vậy. nó khiến yuri lo lắng cho sica nhiều hơn. cô chạy mải miết trong mưa. gió mạnh làm rơi cả ô yuri pải quay lại để nhặt cũng là lúc cô nhìn thấy một cơ thể mỏng manh đang nép mình dưới gốc cây.
" sica à, sao cậu lại đứng ở đây vậy " yuri chạy đến che mưa cho sica
" yuri à, cậu cứ mặc kệ mình, đừng bân tâm về mình" sica gạt ô của yuri ra bước đi còn yuri kéo mạnh tay sica lại
" sica à cậu nghĩ nếu fany nói như vậy với cậu liệu cậu có bỏ đi không. sica tại sao cậu cứ đau khổ cho một thứ tình cảm ko lối thoát như vây. cậu có thể nghĩ thoáng ra mà."
" cậu là j? cậu hiểu j mà lên tiếng dạy bảo mình chứ " sica vùng vằng
" đúng với cậu mình chẳng là j . một người bạn ko hơn không kém mình ko có quyền lo cho cậu. mình hiểu j ư? mình cũng như cậu yêu 1 người mà người đó chẳng biết mình là ai. một tình cảm ko tồn tại. nhìn người ấy đau khổ cũng ko biết pải làm j. chỉ biết im lặng và lắng nghe. cậu cũng vậy nên cậu sẽ hiểu cảm giác nó đau đớn như thế nào. sica đến hôm nay đến h pút này mình se nói cho cậu biết rằng đối với mình cậu không chỉ là một người bạn đơn thuần. mình yêu cậu sica à " yuri gần như đang hét lên còn sica cô vô cùng sửng sốt trước thái độ của yuri
" yuri mình không hiểu cậu đang nói cái j nữa. h mình ko muốn nghe bất cứ cái j cả. mình cần yên tĩnh " sica bước sang đường nhưng yuri chạy theo và nói
" sica có thể như vậy là hơi đột ngột nhưng những j mình nói là thật lòng. mình yêu cậu. hãy cho cả 2 chúng ta 1 cơ hội đi " yuri nói rồi cô ôm chặt sica vào lòng còn sica đang cố để thoát cô đẩy mạnh yuri ra xa và hét lên
" mình không yêu cậu "
sica không biết rằng đây là những lời cuối cùng mà yuri có thể nghe thấy.cú đẩy tay mạnh của sica khiến yuri mất thang bằng trước khi cơ thể của yuri bị hất tung lên cao bởi 1 chiếc xe ô tô chạy với vân tốc lớn trong mưa. đầu của yuri đập xuống đất , mọi thứ chỉ diễn ra trong chớp mắt trước mặt sica khuôn mặt cô hoảng hôt thất thần đôi mắt mở to nhìn yuri nằm đó.......
.........................................
khi kí ức đã là của mình [ yuri ]
những ngày sau khoảnh khắc nhớ lại đó , yuri dường như đang sống trong 1 con người mới vây. cô lạc quan vui vẻ hơn , những giấc ngủ ban đêm trở nên yên bình hơn và quan trọng cô ấy đang yêu sica thực sự mà không pải vì kí ức trước kia.
trái ngược với sự hân hoan của yuri, tâm trạng của sica thật sự ko được tốt. cô lo lắng rồi bất chợt trong một khoảnh khắc nào đó mọi kí ức sẽ trở về. và rồi tình yêu mà cô đang được tận hưởng này liệu sẽ còn tồn tại. sica day dứt liệu cô sẽ nói ra tất cả để chịu sự trừng pạt hay im lăng chờ vân may mỉm cười bất cứ lựa chọn nào cũng sẽ cướp yuri khỏi cô. chưa bao h sica lại cảm nhận được nỗi đau sắp đến như vậy, cô biết nó nhưng không thể tránh nó được. đơn giản nỗi đau này do chính cô gây ra.
những cử chỉ ngọt ngào âu yếm của yuri h đây đều khiến sica cảm thấy đau đớn hon mặc dù cô không thể pủ nhận rằng cô rất hạnh phúc khi yuri làm như vây. có khi nào hạnh phúc lại song hành với nỗi đau.mâu thuẫn đang lớn dần trong sica. cô thật sự muốn nói hết với yuri để có thể giẩi thoát cho chính mình. nhưng mỗi lần sica định nói thì yuri lại không cho cô cơ hội để làm điều đó. đôi khi chỉ là nở một nụ cười hay là ánh mắt hiện lên niềm vui. dù rất nhỏ bé nhưng nó cũng khiến sica ko đủ nhẫn tâm phá vỡ đi niềm vui của yuri một lần nữa.....
.......................................
hiện tại phải nhẫn tâm [ yuri ]
" sica à , tất cả đều là lỗi của cậu. chúng ta ra nông nỗi này là lỗi của cậu. sức chịu đựng của mình chỉ có giới hạn thôi.sao lúc đó cậu không nhẫn tâm , sao cậu không nói với mình. tại sao cậu không chịu giải thích khi có cơ hội chứ. tai sao cậu bắt người khác ghét cậu rồi cậu mới mở lời.... cậu tệ lắm. yêu cậu là sai lầm lớn nhất cảu mình.. mọtt sai lầm mà mình biết rõ nhưng mình lại không muốn sửa nó........"
" sao cậu bắt lại bắt chiếc mình hả. cậu muốn nói j nào, mình đang ở đây cậu hãy nói đi. mình đã cho cậu bao nhiêu cơ hội rồi sao cậu không chịu nói . cậu đinh im lặng đến chừng nào. cậu nói cậu yêu mình cơ mà. hãy chúng minh điều đó đi sica. cậu giận dỗi j chứ mà ko chịu nói. ai là người gây tổn thương cho ai nhiều hơn......."
" cậu là vậy . cậu luôn khiến người khác pải day dứt dù là trong giấc ngủ. sica thật sự mình ghét việc mình yêu cậu như vậy...tại sao mình vẫn có thể yêu cậu sau bao nhiêu chuyện như vây.mình là 1 kẻ ngốc.cậu phải đền bù tất cả những tổn thương cậu gây ra cho mình. cậu pải trở lại ben mình. cậu biết chưa sica......."
Chap 9
nhật ký [sica] !!!
" ... yuri à đôi lúc khi mình đặt bút viết những dòng nhật ký này mình thấy thật sự khó khăn hơn mình tưởng rất nhiều , mỗi một khi quá khứ được viết lại như vậy , mình có cảm giác như nó đang cố trách móc mình vậy, mình cảm nhận được tội lỗi của chính mình trên từng con chữ tất cả đều do mình viết ra.mỗi lần viết mình đều tự nói với bản thân rằng giá như mình đã có thể nhận ra sớm hơn, giá như mình đã không làm như vậy. giá như ngày hôm đó ............ có rất nhiều yuri à. nhưng mình cũng hiểu rằng giá như là ko tồn tại hiện thực đang diễn ra và mình pải chấp nhận nó thôi yuri à..........."
khi cậu không thể nghe mình nói ................. !!!
cơn mưa vẫn rơi và càng ngày nó càng trở nên mạnh hơn, nước mưa rơi xối xả như muốn cuốn trôi điêu j .
yuri nằm đó những cái nấc nghẹn rung mình trong mưa bão máu bắt đầu chảy trước mắt cô mọi thứ dường như đang mờ dần đi cố hết sức yuri cố ngăn cái cảm giác đó lại nhưng vô ích lần này thì cô không thể làm j đôi mắt trân trân cố mở của yuri đàn dần đóng lại cô chìm vào 1 không gian hoàn toàn khác biệt. hai bàn tay duỗi ra từ từ.........
sica ngồi đó nhìn yuri cổ họng cô nghẹn lại, đôi chân như bị ghìm chặ xuống đường , sica cố gắng bình tĩnh lại cô chạy lại phía yuri. cô ôm lấy yuri vào lòng sica có thể cảm nhận được nhịp thở yếu ớt của yuri máu thì vẫn ko ngừng chảy. tên lái xe đã bỏ chạy .sica ghì chặt yuri vào lòng hét lên đau đớn
" làm ơn có ai ko, tôi cần giúp đỡ " tiếng thét của sica lạc điệu dần trong mưa cho đến khi yuri được chuyển lên xe cấp cứu
trên đường đến bện viện sica ko ngừnng gọi tên yuri nhưng đáp lại những tiếng gọi ấy là 1 đôi mắt đã nhắm 1 cơ thể bất động ............ sica nắm lấy bàn tay của yuri nó ko còn ấm áp nư ngày nào những ngón tay mềm mại kéo đàn điêu luyện h đây đã lạnh ngắt và cứng đơ .......... tất cả khiến sica hình thành nên 1 cảm xúc khó diễn tả ..................
yuri được đưa vào phòng phẫu thuật cánh cửa đóng lại trước mắt sica như thể nó muón mang yuri đi vậy. sica đứng đó 1 lúc lâu trước khi cô thấy mình đang nằm trên giường bệnh. đầu óc cô choáng váng sica lết mình ra khỏi giường bệnh cô đi đến pòng phẫu thuật có rất nhiều người ở đó sica bước chầm chậm . cánh cửa pòng phẫu thuật mở ra, mọi người xô tới hỏi bác sĩ về tình trạng của yuri còn sica cô bước tới bên chiếc giường yuri nằm đầu yuri được cuốn bới 1 lớp băng thật dày. khuôn mặt nhợt nhạt và tím tái. sica đưa tay chạm nhẹ lên khuôn mặt của yuri nước mắt cô rơi một cách tự nhiên. cô áp sát vào tai yuri thì thầm nói
" ổn rồi yuri . mọi chuyện qua rồi. cậu đau lắm phải khong. cậu đang sợ nữa đúng ko? đừng lo mình sẽ ở đây cạnh cậu.đừng lo yuri mình sẽ không rời khỏi cậu dù chỉ một giây đâu.cậu cố lên nha"
tất cả mọi người đều chú ý đến sica.chiếc áo của cô vấy máu, đôi mắt ngay dại vì đau đớn nhưng sica thì không để ý đến j cả trong mắt cô h chỉ có yuri ngay cả khi cô bước uqa fany thì sica cũng ko hề có cảm nhận nào. cô đưa yuri về pòng bệnh. tất cả đã khép lại 1 ngày dài. cơn ác mộng này còn kéo dài đến bao h nữa .........................
.....................................................
mình có thể nghe cậu nói nhưng ko thể hiểu cậu đang ngĩ j [ yuri]
" ôi , sica " yuri mở mắt ngạc nhiên khi thấy sica nằm đó
" mình làm cậu giật mình à " sica nhìn yuri mỉm cười
" cũng có thể. sao cậu không ủ mà ngồi đây làm j " yuri ngái ngủ hỏi
" mình đang ngủ đấy chứ. ngắm cậu ngủ là thói quen của mình "
" sao lại lạ vậy ? cậu ko khỏe ở chỗ nào à ? " yuri đặt tay lên trán sica lo lắng. bất ngờ sica ôm chầm lấy yuri
" mình không sao yuri. mình ko sao cả. mình chỉ muốn nhìn cậu ngủ. trong hơn 2 năm qua mỗi tỗi mình lại nhìn cậu ngủ. mình nhìn câu lâu đến nỗi mỗi ngày mình có thể cảm nhận được sự khac biệt trong tiếng thở của cậu. đó là hậnh phúc của mình. mình không muốn đánh mất nó.nhưng khi cậu tỉnh lại sau giấc ngủ này có lẽ mình sẽ không còn làm như vậy được nữa " sica thầm nghĩ cô siết chặt vòng tay. đôi mắt sica nhìn yuri âu yếm có nép sát người vào yuri
" yuri mình yêu cậu " sica nói và đôi môi của cô dính chặt vào đôi môi của yuri, yuri hoàn toàn bất ngờ trước hành động của sica, người cô nóng ran, toát mồ hôi nụ hôn ngày càng trở nên nóng bỏng yuri như đang cố kô để cái j đó ko xảy ra đôi tay cô níu chặt vào thành nệm trước khi nó bị khụy xuông khi sica đẩy cô nằm xuống. có lẽ yuri lần đầu thấy sica như vậy .cô mê man ko hiểu điều j xảy ra cho đến khi cô cảm nhận được da thịt của sica, làn da mềm mại nhữnng sợi tóc của sica chạm vào yuri khiến cô thấy buồn buồn. pải một lúc yuri mới có thể bắt kịp những j đang diễn ra. đột nhiên sica dừng lại cô đưa mắt nhìn yuri một lượt và im lặng
" sao vậy sica? " yuri hỏi còn sica ko nói j cô gối đầu mình lên ngực của uri
" tim cậu đang đập rất nhanh yuri " sica nói
" ko đập nhanh mới là lạ " yuri thì thầm cô đặt sica qua 1bên đưa tay vén những sợi tóc vuơang trên mặt của sica, đôi môi mềm mại của yuri lướt nhẹ trên cơ thể của sica, tựa như 1 nghệ sĩ đang luớt tay trên phím đàn vậy.yuri ngày càng trở nên mãnh lệit cô kéo sát sica vào người mìn những cái hôn dài không dứt . yuri càng đam mê càng thể hiện sự hạnh phúc thì sica lại cang day dừt nước mắt lăn dài trên má của sica trong khi yuri mải mê với cuộc chinh phục ái tình của mình cho đến khi cơ thể mệt mỏi yuri chìm vào giấc ngủ. sica nằm trong vòng tay của yuri đôi môi cô mím chặt để tiếng khóc không bật thành lời. cô cũng không hiểu mình đang làm j nữa.càng chìm sâu vào cảm giác tội lỗi cô lại càng muốn giữ yuri bên mình. ngày hôm qua cũng vậy sica muốn thật sự mình là của yuri như một cái j đó là thật .cô xoay người lại nhìn yuri . yuri đang ngủ , khuôn mặt cô ánh lên sự hạnh phúc. khuôn mạt này luôn là 1 rào cản lớn đối với sica. nụ cười của yuri khiến cô pải im lặng. hậnhp phúc xong hành với nỗi đau. những ngày tháng này bao h mới kết thúc.sica nép đầu vào lòng yuri buồn bã.
....................................................
khi ta một mình .............! [yuri]
" cậu là ai trong cuộc sống của mình? cậu có quan trọng với mình ko nhỉ? thiếu cậu rồi mình vẫn có thể sống vui vẻ được chứ? là mình tham lam hay cậu ích kỉ? "
" sica à, không lúc nào là mình ngừng suy nghĩ? mình luôn tự đặt câu hỏi cho chính bản thân mình. người ta nói đúng khi yêu cả 2 đều trở thành kẻ ngốc "
" mình rất ngốc mình công nhận điều đó, vậy còn cậu, cậu thì ko ngốc sao.câu đã mở đầu câu chuyện này vậy tai sao cậu ko kết thúc nó. tai sao người kết thúc lại là mình. mình mặc kệ đó là việc của cậu. mình sẽ làm theo những j cậu muốn nữa. giờ đây mình muốn làm những viêc mình muốn. cậu là người vô trách nhiệm nhất thế giới này sica à.cậu quen mình rồi lại bỏ rơi mình. cậu đã bảo h nghĩ đến mình chưa hả.cậu tự cho mình là người tồi tệ nhất thế giới nhưng cậu cũng khiến mình trở nên tồi tệ không kém. là lỗi của mình sao sica. cậu có nghe thấy mình nói j không. cậu đừng im lặng như vậy nữa. mình đang đổ lỗi cho cậu đó. những ngày tháng tệ nhấth trong cuộc đời mình đều có dấu chân của cậu. mình đã mắc sai lầm , 1 sai lầm không thể sửa chữa được.h mình cô đơn lắm sica ah. cậu chỉ ở ngay bên cạnh mình mà sao mình thấy nó xa thế. nói chuyện với cậu là điều không thể. ko thể đi cùng cậu dưới 1 cái ô nữa. ko thể nhìn thấy cậu cười nữa. tất cả là không thể. ngày qua ngày ngày cảm giác cô đơn cứ bám riết lấy mình nó đang thử sức kiên nhẫn của mình. sica à mình có thể chịu nhưng mình là 1 con người chứ ko pải 1 khúc gỗ sức chịu đựng của mình là có giới hạn........................mình mệt mỏi lắm rồi cậu biết ko " yuri nhìn sica và nói
Chap 10
nhật ký {sica}
cô đơn trong tình yêu !!!!
"........ có những khoảnh khắc im lặng như thế này mình mới hiểu sự cô đơn đáng sợ như thế nào." sica nhìn yuri nói.
" mình đang nhìn cậu, đang ở rất gần cậu và mình đang nói chuyện với cậu nhưng rồi mình ko biết cậu có thể lắng nghe mình nói ko. mình không chắc , mình có cảm giác cậu ở một nơi xa lắm . yuri à, rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi phải không. mình đã tự nói câu đó với mình hàng trăm nghìn lần. mình đang tự trấn an bản thân khi mỗi ngày mình nhìn cậu như vậy. những vết thương đang đần liền sẹo nhưng vết thương mình gây ra cho cậu liệu cò lành lại không.chắc là không yuri à, vết thương mình gây ra cho cậu là quá lớn. lớn hơn cả sự tổn thương đơn thuần. yuri à, mình xin lỗi, mình xin lỗi , xin lỗi cậu .... đó là những j h đây mình có thể nói.cậu có thể nghe thấy lời xin lỗi của mình không. mình đau lắm yuri à, vì mình mà cậu mới ra nỗng nỗi này, mình ko thể ước thời gian quay trở lại nhưng mình ước cậu tỉnh lại ........ để cho chúng ta một cơ hội nữa ......... khi mình có cậu ở bên cạnh, khi trời mưa mình ko còn sợ ướt, khi mưa đẹp dần trong mắt mình, khi những ngày mưa mình ko còn thấy cô dơn ......... và khi nước mắt của mình cũng trở thành những hạt mưa kia ........ khi cậu dạy cho mình âm thanh của cuộc sống ....... tất cả mình đều không thể quên nhưng trước cậu mình ko để nó ở bên mình ........ tất cả chỉ còn là sự vô tâm và ích kỉ ...... mình có thể nhìn thấy ai đó khóc nhưng lại ko thể thấy nỗi đâu của cậu ........... khi mình đau khổ cậu cho mình mượn bờ vai làm điểm tựa nước mắt của mình đều được cậu lau khô ........ rồi khi cậu lạ gần mình , mình lại lạnh lùng đẩy cậu ra ........... mình tàn nhẫn , mình thật xấu xa yuri à. "
.........................................................
không thể nói và không muốn nói ...........!!!
" sica . cậu dạy sớm vậy?" yuri mở mắt nhìn sica
" cậu ko ngủ được à ?"
" ko đâu yuri à, mình chỉ ko quen dạy muộn thôi "
" oh, vậy sao cậu ko gọi mình dạy "
" nhìn cậu ngủ ngon lành nên mình nghĩ nên để cậu ngủ "
" để mình lấy bữa sáng cho cậu, còn cậu mau đi rửa mặt đi " sica nói và bước đi
sica đứng đó chuẩn bị bữa sáng mỗi khi nhìn yuri cười cô vừa thấy hạnh phúc nhưng cũng lại thấy tim mình nhói đau. cô suy nghĩ miên man , nghĩ về những điều đã xảy ra. cô nghĩ rằng khi quá khứ còn chưa quay lại thì tốt nhất nên nói ra. hãy cho mình một cơ hội để tự giải thoát.sica ngùng tay nhưng cô không thể bước đi vì yuri đang ôm cô từ đằng sau âu yếm nói
" sica à, mình bị ốm rồi "
" yuri cậu nói j vạy, cậu ốm khi nào" sica cố quay người lại để xem yuri bị làm sao nhưng ko thể yuri ôm cô chặt hơn
" mình bị ốm là vì cậu đấy.h mình chẳng muốn j cả, mình chỉ muốn ở bên cậu thôi. được ở cạnh cậu như thế này. càng ngày mình càng yêu cậu sica à. nếu mình hồi phục trí nhớ thì cậu sẽ dọn khỏi đây. điều này làm mình mâu thuẫn. nhưng mặc kệ h cậu đang ở bên mình là được rồi. đúng ko sica? " yuri mỉm cười
" cậu sẽ không còn như vậy nữa, nếu cậu sống với 1 kí ức đầy đủ . khi hình ảnh mình trong trái tim cậu là trọn vẹn, cậu sẽ thấy mình đáng ghét. và tình yêu này sẽ trở nên thật nực cười.vòng tay này sẽ rời mình ra. ánh mắt yêu thương đó sẽ ko còn là của mình. gióng như những cơn mưa khi rơi xuống cũng sẽ nhạt nhòa hòa vào đất ko dấu vết.mình tự nói rằng nếu nói ra thì đó là tàn nhẫ với cậu nhưng có hay ko sự ích kỉ trong đó của mình. mất cậu 1 lần khiến lí trí trong mình gàn như ko tồn tại , suy nghĩ hành động của mình h tuân theo niềm vui của cậu rồi yuri à. rồi hãy cứ để thời gian nói lên tất cả. và rồi một ngày cậu nhớ lại ......... mình sẽ chấp nhận tất cả ........."
......................................................
khi kí ức là trọn vẹn !!!
........... trong 1 căn phòng nhỏ tối tăm , tiếng đàn vang lên thật nhẹ nhàng........ đã lâu lắm rồi yuri mới kéo đàn ........ kéo cho những kí ức trở về .......... khi kí ức trở về tiếng đàn lại như muốn mang nó đi xa , thật là xa ............. dồn hết hy vọng để rồi thất vọng tột cùng , nhận lại rồi chỉ khiến mình thấy bất hạnh ............ lối thoát nào đây ............. tiếng đàn vang lên nhưng không thể bật ra khoảng không ........ những nốt nhạc như bị giam cầm nén lại và bế tắc ........
" tìm một lối thoát đó là 1 việc khó khăn nhất mà mình từng cố thực hiện sica à ,tìm lối thoát cho mình ko phải là sự rũ bỏ trách nhiệm điều duy nhất mình có thể làm đó là từ bỏ sự kiểm soát.ngày mình tìm lại được trọn vẹn kí ức mọi thứ gàn như sụp đổ hoàn toàn. giây phút đó thật sự khủng khiếp mình đã ước rằng cậu ko bao h tồn tai trong cuộc đời của mình. kí ức đau buồn đó khiến mình đổ lỗi hết cho cau, lòng tự trọng của mình sự kiêu hãnh trong mình tổn thương khiến mình ko thể suy nghĩ bất cứ điều j . lúc đó dối với mình cậu tậht sự, thật sự ko thể tha thứ. sự thương hại, sự dối trá đó là tất cả những j mình nghĩ về cậu lúc đó. có lec lúc dó mình quá giận dữ mình chỉ ôm lấy cái kí ức mới nhận lại để suy nghĩ về cậu , mình đã quên đi khoảng thời gian 2 năm cậu chăm sóc mình quên đi những kỉ niệm thật đẹp cậu mang đến cho mình khi mình tỉnh lại , giúp mình ko lạc lõng khi kí ức của mình là ko trọn vẹn.nhưng lúc đó mình ko cảm nhận được điều này , tất cả những j mình làm là khiến cậu đau khổ, nước mắt và ko 1 cơ hội giải thích . chính mình. là mình đã ép cậu phải tìm đến sự giải thoát này.... mình ko tin rằng việc đo đã xảy ra ........ mình chưa bao h muốn trối bỏ hiện tại như lúc này ......... mình có thể làm j để mang cậu trở lại ...... cậu hãy nói cho mình biêt đi sica ......... cậu ko thể mãi im lặng như vậy đươc ............"
Chap 11
nhật ký Sica!!!
Ngày... tháng...năm...!
"... hôm nay là ngày thứ mấy rồi Yuri nhỉ? Thứ 6 hay thứ 7 .... mình cũng ko biết nữa, ở bên cậu lúc này thời gian như không còn tồn tại với mình nữa. Nó thật là xa xỉ. Mình không biết cậu sẽ nằm im như vậy bao lâu nữa mình sợ thời gian, sợ nó lấy dần đi nhũng thứ tốt đep cậu đáng nhận đươc. Thật là nực cười phải không Yuri, vì mình mà cậu mới phải nằm đây với một cuộc sống ko màu sắc, ko âm thanh, ko dư vị... vậy mà giờ mình lại đổ lỗi cho thời gian.... là mình tồi tệ hay mình đang hối hận ... khoảng thời gian khi mình ở bên cậu mình đã cười nhiều hơn mà mình ko biết, mình có thể gần gũi với một người khác ngoài fany... còn nhiều lắm Yuri à, cậu như một nốt nhạc tự do xuất hiện trên bản nhạc mà cuộc đời đã định sẵn cho mình.... cậu làm nó thay đổi giai điệu..... và là một bản nhạc hoàn toàn mới..... và có thể lúc đó mình chưa thực sự thích ứng với giai điệu lạ này..... mình cố ko lắng nghe, cố để định hình lại bản nhạc ban đầu nhưng ko thể Yuri à, mình chỉ có thể cố gạt mình nhưng ko thể gạt được trái tim mình .... mình thích bản nhạc mới này Yuri à ...."
" ... trên đời này có nhưng thứ theo thời gian sẽ rời xa ta mãi nhưng cũng có những thú theo thời gian nó lại lớn dần trong ta..... với mình đó là nỗi nhớ cậu da diết. Mình thừa nhân điều đầu tiên khiến mình đặt chân đến nơi này mỗi ngày đó là cảm giác có lỗi. Nhưng cảm giác đó chỉ tồn tai khi mình ở ngoài phòng bệnh này.... và khi mình đã bước vào nơi đây, khi trong mắt mình chỉ duy nhất là hình ảnh của cậu thì nỗi nhớ cậu là tất cả. Nó chi phối mình, choáng ngợp hết cuộc sống của mình..... không biết từ lúc nào nỗi nhớ cậu len lỏi trong trái tim của mình... đôi khi chỉ là một hạt mưa cũng khiến mình nhớ cậu, hay vu vơ là một tiếng đàn violon. Tất cả đều mang tên nỗi nhớ....cảm giác trống trải, cô đơn khi vắng cậu dã cho mình một bài học về sự hối hận khi đã muộn màng.... mình còn cơ hội nữa ko Yuri? Cậu sẽ cho mình cơ hội một lần nữa chứ..... mình sẽ trân trọng nó... mình hứa đấy."
............................................
... Vì mình sợ mất cậu!!!
"Sica à, Sica cậu có nghe thấy mình gọi ko?" - Yuri đang gọi như có vẻ như Sica đang để tâm trí vào việc khác cho đến khi Yuri đến gần chạm vào cô khiến cô giật mình quay lại
"Chuyện gì vậy Yuri?"
"Sica à, mình là người hỏi câu này mới đúng, cậu làm gì mà ko nghe mình gọi vậy?"
"à, ko có j đâu, là mình ko để ý đó thôi"
"Sica, có chuyện gì đang xảy ra vậy, dạo này cậu rất lạ, cậu có chuyện gì giấu mình phải ko?"- Yuri nhìn chăm chú vào Sica còn Sica đang cố chạy trốn ánh mắt của Yuri nhìn mình cô bất giác đề nghị
"Yuri à mình ra ngoài được ko , ở đây ngột ngạt wá " - Sica níu lấy tay của Yuri mỉm cười
"Ah ừ, tất nhiên là được" - Yuri nhìn Sica mà ko hiểu gì.
Đã lâu lắm rồi Sica và Yuri mới cùng nhau đi ra ngoài. Giờ không khí đang dần chuyển sang tiết trời mùa xuân. Nó ấm áp hơn mùa đông và ko quá oi bức như mùa hè. Những cây hoa anh đào đã nở rộ. Phủ lên con phố này một màu hồng sắc đỏ tụ nhiên, giàu sức sống, ko ai lấy làm khó chịu khi chẳng may trên vai áo có vương một cánh hoa ..... không khí làm con người ta trở nên vui vẻ hơn Yuri đang nhìn những bông hoa mỉm cười tươi tắn.
"Sica à, ra ngoài đúng là một ý kiến ko tồi, cậu hãy nhìn những bông hoa kìa, thật là rực rỡ. Trước đây chúng ta có đi dạo và ngắm hoa anh đào nở như thế này ko Sica?" - Yuri nói và đưa tay gỡ một cánh hoa trên tóc của Sica, còn Sica, cô dừng bước và lo lắng. Cứ mỗi lần Yuri nhắc đến quá khứ, trong Sica đều hiện lên sự lo lắng và dằn vặn, cô lo lắng rồi một ngày Yuri sẽ nhớ ra nhưng đau khổ hơn là sự dằn vạt mà cô đang chịu đựng muốn nói mà ko thể nói và đó là điều cần phải nói. Im lặng hay lên tiếng chỉ có Sica trả lời được câu hỏi này....
"Sica, cậu sao vậy cậu ko được khỏe à? " - Câu hỏi của Yuri như cắt đứt dòng suy nghĩ của Sica lôi cô về với thực tại, hiện giờ Yuri đang nắm chặt lấy bàn tay cô và có lẽ nào cô muốn buông nó ra.
"Ko mình ko thể nói ra! nếu mình nói cậu ấy sẽ rời xa mình mất." - Sica thầm nghĩ cô trấn tĩnh
"Mình ko sao chúng ta đi tiếp thôi" - Sica kéo Yuri bước đi
Dòng người mỗi lúc lại thêm đông, đường phố yên tĩnh lúc nào giờ nhường chỗ cho những cái chen lấn
"Yuri à. cậu sẽ nắm tay mình mãi như vậy nhé?" - Sica đột nhiên hỏi Yuri
"Sao cậu lại hỏi vậy? ko pải mình đang nắm tay cậu sao.mình sẽ nắm mãi ko buông. Nếu mình buông tay chúng ta sẽ rời xa nhau thì sao. Tốt nhat mình cứ nắm tay cậu như vậy" Yuri nói và khi cô định siết chặt tay của Sica thì như một cái gì đó báo trước hay chỉ là vô tình dòng người đông đúc, môt cú huých mạnh đôi bàn tay vừa mới nắm chặt đã rời nhau ra, hai người hai cặp mắt nhìn nhau cũng thoáng lên chút lo sợ, họ nhìn xuống bàn tay mình và chợt hoảng hốt khi nhận ra họ đã vuột mất nhau. Sau khoảnh khắc xúc động đó Yuri cố len mình trở lại bên Sica
"Ko sao đâu Sica, mình vẫn ở cạnh cậu mà" - Yuri lo lắng khi nhìn lên đôi mắt đầy nước của Sica. Bất chợt Sica ôm chầm lấy Yuri. Cô ôm chặt cứ như thể nếu chỉ cần nới lỏng tay một chút thôi thì Yuri sẽ biến mất vậy.
"Yuri à, mình sợ lắm mình sợ sẽ mất cậu, ko hiểu tại sao mình sợ nữa. Nhưng đó là điều khiến mình sợ hãi nhất. Mất cậu mình sẽ mất đi tất cả. Đừng rời xa mình Yuri" - Sica thổn thức trong vòng tay củs Yuri
"Ổn rồi Sica, mình đây rồi, mình sẽ luôn ở bên cạnh cậu như thế này mãi mãi. Đừng khóc nữa. Có nhiều người đang nhìn chúng ta kìa" - Yuri từ từ vỗ về Sica lần này những ngón tay đan thật chặt vào nhau như ko thể tách rời. Mỗi người một tâm trạng, có người hạnh phúc khi thấy mình thật quan trọng với người khác nhưng ở đâu đó có người lo lắng cho hạnh phúc mong manh này.
Gió vẫn cứ thổi, những cách hoa bay theo gió gửi vào đó là bao nỗi niềm thầm kín ....
.............................................
Chúng ta ..........!!!
"..... Sica hôm nay chúng ta sẽ làm j nhỉ? Cậu lại muốn chơi trò kiên nhẫn với mình à? Ko được đâu Sica à, chơi trò đó mệt lắm , rất mệt mình ko còn đủ sức để chơi nữa đâu. Hôm nay chúng ta nói chuyện nhé. Sao cậu không thích nói chuyện à? Nhưng mình thích vậy. Chúng ta nói chuyện nhé… nghe lời mình đi nào Sica … mình biết là cậu thích nói chuyện với mình mà.... mà giờ chúng ta nói chuyện nhỉ..... nói về buổi dạy đàn của mình hôm nay nhé..... thế nào nhỉ? buổi dạy đàn hôm nay rất vui, học trò của mình rất ngoan và thông minh.... giống như cậu vậy Sica cậu là người đầu tiên mình dạy chơi đàn, là người đầu tiên mình nói chuyện về mưa, là người mang đến cho mình những dư vị ngọt ngào của hạnh phúc nhưng cũng có cả vị đắng của buồn đau....... tất cả, sau tất cả .... mình vẫn yêu cậu. Đôi khi mình nghi mình thật ngốc, sao mình lại yêu cậu nhiều đến vậy chứ đến giờ mình vẫn ko tài nào giải thích được điều ấy. Mình chịu rồi, ko thể nói nổi mình nữa. Mình đã có lúc tự nói với mình rằng đừng yêu cậu nữa, yêu cậu chỉ khiến mình đau khổ nhưng những lúc như thế mình thật giống một đứa trẻ ko biết gì, chỉ biết hành động theo bản năg một cách duy lý trí........ bản năng của mình là gì....... là tình yêu.....mà tình yêu của mình thì chỉ dành cho cậu mà thôi...thật sự là chưa bao giờ mình ngừng yêu cậu, chưa một phút giây nào mình nghĩ tới việc đó vì nó là ko thể. Không gì trên thế giới này có thể khiến mình ngừng yêu cậu dù đó có là thượng đế đi chăng nữa..... ko ai có thể mang cậu đi khỏi mình cả...... cậu còn nợ mình rất nhiều... cậu hãy mau đối diện với nó đi đừng chạy trốn nữa ..... mình xin cậu đấy ........"
Chap 12
Nhật ký Sica!!!
Ngày…tháng….năm…
“trong cuôc sống có những khoảnh khắc bạn phải đương đầu với sự thật dù sự thật đó có phũ phàng như thế nào đi chăng nữa. không thể chạy trốn, ta không thể mãi chạy trốn như vậy…”
Yuri ah, đây là những điều mình đã tự nói với bản thân mình rằng hãy đối diện với sự thật rằng cậu đã tỉnh lại. oy điều đó thật sự là điều kỳ diệu trong cuộc đời này. Cậu tỉnh lại sau hai năm trời, imlặng, và lặng lẽ đứng một bên trước thế giới ngoài kia. Hai năm đó cũng là khoảng thời gian mình được gần, gần bên cậu, thật gần. Tuy cậu không thể nói chuyện, không thể nhìn thấy được mình nhưng mình biết trái tim cậu vẫn đang đập và nó đang lắng nghe những gì mình nói. Và mình đã nói gì Yuri nhỉ? Mình đã nói xin lỗi và cảm ơn..hầu như ngày nào mình cũng nói. Nói cho nhẹ bớt lỗi lầm của mình, để cậu ghét mình và sẽ dậy dạy cho mình một bài học … nhưng không, cậu vẫn nằm đó, đôi mắt kép lại, miệng như đang mỉm cười. Nhìn cậu thật bình yên và mình không muốn phá vỡ sự bình yên đó. Trong mình đang có cảm giác khác, nó lớn lên từng ngày và mình không thể kiểm soát nổi nó… mình biết với những gì mình đã làm với cậu… thật sự mình không đủ tư cách để nói ra điều này với cậu.. nhưng lại một lần nữa mình ích kỷ Yuri ah. Mình đã nói..mình đã nói mình yêu cậu.. một thứ tình yêu tội lỗi phải không Yuri???
… và rồi điều kỳ diệu xảy ra, cậu tỉnh lại. Thật không thể tin được điều này. Mỉnh đã chạy như bay đến bệnh viện khi biết tin này…nhưng đôi chân mình thì chùn lại trước phòng bệnh. Mình sợ, rất sợ Yuri ah. Mình sợ đằng sau cánh cửa này khi mình bước vào sẽ là ánh mắt mặt giận dữ của cậu, dù mình biết đó là cái giá mình phải trả. “nào dũng cảm lên Sica. Hãy bước vào đó để được thẫy Yuri của ngày nào. Dù đây có thể là lần cuối…”
Tự trấn an mình và mình đã bước vào. Chỉ là một bước chân, một cái đẩy cửa mình đã nhìn thấy cậu. Yuri ah… cậu đang ngồi đó… mình nép vào góc phòng bệnh vả nhìn cậu, cảm giác ra sao nhỉ?có phải là cậu không Yuri. Cậu nhìn mọi người với ánh mắt ngây dại. đôi mắt đưa đi đưa lại để tìm kiếm điều gì đó thân quen. Bất chợt ánh mắt đó dừng lại ngay trước ánh mắt của mình. Cậu đang nhìn mình nhưng cũng như đang không nhìn mình vậy. sự ngơ ngác khó hiểu trên khuôn mặt của cậu đã làm mình nhận ra rằng hai năm trên giường bệnh đã mang ký ức của hai năm trước trong cậu giấu đi đến một nơi nào đó. Và trước cậu, mình la một người xa lạ, là một cô gái không quen biết, ký ức về mình với cậu chỉ là một tờ giấy trắng nhưng một khi cậu đã nhớ ra thì cậu sẽ ném bỏ tờ giấy ấy ngay tức khắc…oy Yuri, mình phải làm gì đây? Phải làm gì ngay lúc này? Không hiểu điều gì đang chi phối mình nữa…mình sẽ gấp quyển nhật ký này lại, sẽ giữ nó như một bí mật… mình làm vậy đúng hay sai hả Yuri? Mình không biết nữa, mình chỉ biết nếu mất cậu thêm một lần nữa thì mình không sống nổi mất… mình yêu cậu nhiều lắm Yuri ah…
….Tình yêu mang ký ức trở về….
“nhìn cậu ấy từ ohía sau thôi cũng đẹp. Sica ah, cậu đẹp lắm. Rất đẹp ngay cả trong lúc ngủ… dạo này cậu đang buồn chuyện gì sao? Nhìn ánh mắt mệt mỏi của cậu như khiến mình phát điên lên được…Sica ah, dù có bất cứ chuyện gì xảy ra mình vẫn mải luôn ở bên cậu, chăm sóc và bảo vệ cậu. vì với mình cậu là tất cả, Sica ah, mình yêu cậu…rất nhiều…Ngủ ngon Sica…”
Yuri bước ra khỏi phòng Sica, trong đầu cô ấy đang lên kế hoạch dành cho Sica..
…
_ Đây là mẫu mới nhất đấy, nhìn thật đẹp phải không? Một cặp dây chuyền đôi dành cho ngày lễ tình nhân
_ Hì, hi vọng bạn gái cháu sẽ vui khi nhận món quà này
_ Tất nhiên rồi. không ai lại có thể không vui trước một món quà dễ thương như vậy. để tôi giúp cô lồng chúng vào với nhau nhé
_ Vâng, cảm ơn bác
Yuri bước ra khỏi cửa hàng trang sức, nhìn khuôn mặt cô thật rạng ngời hạnh phúc. Cô nhìn cặp dây chuyền trên tay và mỉm cười.
_ Sica ah, mình ăn tối ở ngoài nhé. Hôm nay mình có điều bất ngờ dành cho cậu. Mình sẽ đón cậu ở chỗ cũ nhé. 7h30’ – Yuri dập máy mà không kịp để Sica trả lời.
Bây giờ là 7h30’, Yuri đang vui vẻ chờ Sica. Nhưng ở phía bên kia đường có một ánh mắt thật buồn đang nhìn về phía cô. Một ánh mắt chứa đầy sự dằn vặt…Sica đã đứng đó nhìn Yuri rất lâu, rất lâu… khi Sica đang đắm chìm trong những suy nghĩ thì bất chợt cô nghe thấy tiếng Yuri gọi to.
_ Sica ah – Yuri nhìn Sica, cô vẫy tay và cười thật tươi.
Sica chợt bừng tỉnh và thoát khỏi những suy nghĩ, cô nhìn về phía Yuri và thầm nghĩ: “Khi cậu biết được sự thật. Khi ký ức về với cậu liệu nụ cười, ánh mắt yêu thương đó còn dành cho mình không?”
_ Sica ah, cậu cứ đứng ở đó nhé, mình sẽ tiến về phía cậu – Yuri mình cười và nói lớn.
Ánh mắt của cô giờ đây chỉ còn hình ảnh Sica, nó khiến cho Yuri không chú ý rằng đang có một chiếc xe lao về phía cô. Cặp dây chuyền trong tay Yuri văng ra, còn Yuri văng lên mui xe rồi lăn xuống đường. Trong khoảnh khắc đó có những hình ảnh đan xen trở về. Giọt nước mắt chảy ra từ khóe mắt của Yuri trước khi cô ngất đi, cặp dây chuyền tách ra và rơi trên đường. Sica đứng đó như chôn chân lại, ánh mắt ngây dại như bị người khác cướp mất hồn. Vậy… Tiếng còi xe cứu thương len lỏi trong tiếng khóc nấc nghẹn..
…Đọc nhật ký…
Từng trang, từng trang nhật ký..từng hình ảnh như hiện ra ở từng câu chữ. Mọi thứ đang sống lại trong mình Sica. Cậu ích kỷ thật đó, không phải chỉ là ích kỷ thôi đâu, cậu tàn nhẫn lắm. Tại sao cậu chỉ biết nghĩ cho mình vậy, sao không một lần hãy để cảm xúc của mình trong cậu…
Trời đang mưa, mưa rất nhiều. nhiều như buổi chiều mưa mình gặp cậu vậy, những cơn mưa buồn cho chúng ta quen nhau, gắp lại thân thiết hơn và những cơn mưa khiến mình nhớ đến cậu và yêu cậu, Đôi lúc mình cứ tự hỏi tại sao mình cứ mãi chạy theo cậu như vậy. Giống như những cơn mưa kia vẫn luôn ở trong mây dù nó không biết khoảnh khắc hạnh phúc hiếm hoi đó sẽ tồn tại bao lâu. Mây vô tình lắm, mây đẩy mưa đi thật lạnh lùng để mưa buồn rơi xuống đất hòa tan và biến mất nhưng mưa vẫn muôn ở bên mây những lúc mây cần mưa vì mưa yêu mây. Giống như mình yêu cậu vậy… yêu hơn cả bản thân mình… sẵn sàng tha thứ cho tất cả để được yêu.
Cậu là đồ ngốc, ngốc lắm Sica ah! Sao cậu không hiểu rằng mình yêu cậu rất nhiều….
Chap 13
…………………..
Cuộc sống có những buồn vui và đau khổ song song tồn tại. Những đau khổ giúp bạn luôn cố gắng tìm kiếm hạnh phúc. Khi rất khó khăn để đạt được nó, bạn sẽ luôn cố gắng để giữ hạnh phúc ở lại bên mình. Để không còn cảm nhận những gì gọi là khổ đau. Đối lập nhưng không ai có thể khẳng định điều gì là hoàn toàn.
Sống trong cảm giác hối tiếc khiến bạn trở nên tự ti. Bạn mang trong mình cảm giác có lỗi điều đó khiến bạn cảm thấy mình không có tư cách để đón nhận những gì tốt đẹp. Bạn giấu tội lỗi của mình để không khiến ai đó bị tổn thương. Nhưng chính sự không dứt khoát của bạn sẽ mang đến tổn thương cho cả hai. Đã nhiều lần Sica muốn nói cho Yuri sự thật này. Sự thật về tình yêu của hai người. Tốt hay xấu. Dù kết quả có là như thế nào Sica đều sẽ đón nhận nó không một lời than vãn. Ai đó ích kỉ hay bao dung đều có thể thấu hiểu cho bí mật không thể nói ấy của Sica. Họ có thể nhìn thấy sự ân hận trong nước mắt của cô, sự day dứt về cảm giác tội lỗi trong ánh mắt đau khổ đó. Cả thế giới có thể hiểu nhưng ko pải là Yuri. Ko pải là Yuri……………..!!!
“Yuri cậu tỉnh rồi sao” - Sica lao tối ôm chầm lấy Yuri. Cô ôm lấy Yuri thật chặt, thật chặt như thể chỉ cần lỏng tay một chút Yuri sẽ rời bỏ cô vậy.
“ Yuri àh, cậu biết không mình đã sợ rất sợ nếu như cậu không tỉnh lại. cảm giác đó thật tồi tệ. Mình sẽ phải làm sao đây nếu như cậu không tỉnh lại. Suy nghĩ đó như muốn giết chết mình vậy. Cảm ơn tất cả vì cậu đã ở đây. Mình vẫn có thể ôm lấy cậu Yuri àh…” Sica nói trong thổn thức.
Yuri không nói gì, cô chỉ im lặng điều đó khiến Sica bối rối. Ngay cả Sica cũng cảm nhận được có chuyện gì đó không ổn.
“Chuyện gì vậy? Có chuyện gì vậy? Mình đang ôm cậu ấy thật chặt nhưng mình không cảm nhận được vòng tay của cậu ấy” - Sica suy nghĩ lo lắng
Đôi tay buông thõng suốt thời gian vừa rồi từ từ đưa lên vai Sica nhưng ko phải là một vòng tay siết chặt mà là để đẩy Sica ra khỏi mình. Ánh mặt lạnh lùng Yuri nhìn thẳng vào Sica không chớp mắt.
“Cậu đã sợ thật hả? Cậu sợ tôi không tỉnh dậy hay sợ nếu tôi chết đi thì cậu sẽ còn phải ân hận gấp nhiều lần hả Sica?”
“Yuri àh….” - Sica lắp bắp
“Cậu muốn nói gì nào. Đừng gọi tên tôi nữa. Với cậu tôi chẳng là cái thứ gì cả. Đừng đóng kịch nữa. Hãy chấm dứt đi. Đồ lừa dối. Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu” - Yuri nhìn Sica với ánh mắt vô cùng giận giữ. Cô đẩy Sica thật mạnh và bước đi mặc cho tiếng khóc, tiếng van nài của Sica…..
………………………
“Cô gì ơi, cô có sao không vậy” - người y tá lay lay Sica
Bỗng nhiên Sica choàng tỉnh. Cô thấy người lạnh buốt nhưng khắp người ướt đẫm mồ hôi. Tất cả chỉ là 1 giấc mơ. Một giấc mơ đáng sợ hơn cả sự thật….
“Bạn của cô đã tỉnh lại” - người y tá nói với Sica
Sica mở to mắt nhìn người ya tá đó. Cô cười như đó là điều khiến cô hạnh phúc nhất vào lúc này. Với cô Yuri là tất cả. Sica chạy thật nhanh đến phòng bệnh của Yuri. Nhưng cô khựng lại trước cửa phòng. Có một nỗi sợ hãi đang xâm chiếm dần lấy tâm hồn mỏng manh của cô gái này. Giấc mơ đó thật sự khiến Sica sợ hãi. Đối diện với Yuri thật sự là điều không dễ chút nào. Nhưng với Sica có một thứ còn quan trọng hơn cảm giác sợ hãi của cô lúc này đó là Yuri. Cô lo lắng không biết giờ Yuri ra sao? Cậu ấy như thế nào? Hàng trăm câu hổi và suy nghĩ xuất hiện trong đầu Sica. Nhưng trên tất cả đó là nỗi nhớ và tình yêu mà Sica dành cho Yuri. Cô không thể rời xa Yuri, không thể. Sica hít lấy 1 hơi thật dài rồi từ từ bước vào phòng. Cô nhìn nơi Yuri đang nằm, hình như cậu ấy vẫn còn đang ngủ. Sica nhẹ nhàng tới gần giường bệnh và ngồi xuống.
Cô nhìn Yuri 1 hồi, những ngón tay mềm mại khéo léo vén từng sợi tóc bị vương lại trên khuôn mặt của người cô yêu. Sica nhìn Yuri trừu mến. Miệng cô nở 1 nụ cười nhưng cổ họng đang tắc lại và trái tim đang nhói lên từng nhịp. Đôi mắt long lanh cố để nước mắt không rơi cho đến khi ba chữ “mình yêu cậu” bật lên từ đôi môi run rẩy, những tiếng nấc nghẹn….
Một bàn tay còn rõ sự yếu ớt nhưng vẫn đầy ám áp của yêu thương ngày nào đang cố gắng lau những giọt nước mắt của Sica. Sica ngẩng đầu lên và nhìn thấy Yuri mỉm cười với mình.
“Yuri à “ Sica chỉ có thể gọi như vậy trước khi bật khóc thành tiếng có lẽ cô khóc vì cả cảm giác hạnh phúc lẫn đau khổ. Cuộc sống luôn bắt chúng ta phải lựa chọn nhưng sự lựa chọn của Sica không hề dễ dàng chút nào. Mất tất cả để được giải thoát hay sống trong bế tắc và dàn vặt để gìn giữ hạnh phúc trước mắt. Sica nhìn Yuri cô tiến sát lại đặt lên môi Yuri một nụ hôn. Nước mắt, tình yêu, dự lùa dối, đau khổ và cả ngỡ ngàng. Khoảnh khắc này không ai hiểu ngoài Sica và Yuri. Nụ hôn kéo dài liên tục, Sica ko muốn dừng lại, cô sợ khi dừng lại tất cả mọi thứ sẽ vuột khỏi tầm tay của mình. Nhưng nụ hôn có dài đến đâu cũng phải kết thúc. Và người kết thúc lại chính là Sica. Cô mỉm cười và nói với Yuri
“mình đã rất nhớ cậu. nhớ đến khi sợ hãi rằng nếu cậu không tỉnh lại nữa có lẽ mình sẽ chẳng tồn tại. mình sợ lắm Yuri à”
Yuri nhìn Sica cố gắng sức kéo Sica vào lòng và vỗ về
“Đừng lo Sica à, mình ở đây rồi. tại sao mình sẽ không tỉnh lại chứ. Mình phải tỉnh lại. tỉnh lại để được gặp cậu. Để được yêu cậu… mãi mãi….. đừng sợ nữa nhé. Mình sẽ luôn ở bên cậu dù có bất cứ chuyện gì xảy ra. Mình sẽ giữ cậu thật chặt như giữ lấy sợi dây này vậy…” - Yuri nhẹ nhàng đeo chiếc dây chuyền mà ngay khi gặp tai nạn cô vẫn nắm chặt lấy nó đeo cho Sica. Với Yuri đây chính là sợi dây sẽ giữ chặt lấy 2 người ở bên nhau.
Sica nhìn sợi dây chuyền và mỉm cười. cô không thể tin được những gì đang diễn ra với giấc mơ của mình. Mắt cô hiện lên sự bối rối khi Yuri áp sát lại hôn nhẹ lên trán rồi lên mắt và đặt vào đôi môi mềm mại của Sica một nụ hôn thật ngọt ngào. Yuri kéo lấy Sica thật chặt vào mình giữa 2 người như không con khoảng cách nào khác. Giờ thì Sica đang nằm trong vòng tay của Yuri. Yuri muốn ôm cô ngủ vì không muốn Sica rời xa mình và cũng để làm tan biến nỗi sợ của Sica. Yuri đang ngủ không biết cô có cảm nhận được nhũng giọt nước mắt đang lăn dài trên khuôn mặt của Sica. Có lẽ điều mà Sica mong muốn nhất lúc này là thời gian có thể dừng lại và khoảnh khắc này là mãi mãi………..
“Nhìn Sica nằm đó cuộn mình lại trong chăn…..” Yuri đang nhìn Sica với ánh mắt của 1 người mất hồn. Ngọt ngào chìm vào giác ngủ. Ôm lấy ty của mình và ngủ thật ngon nhưng vẫn như bao nhiêu lần Yuri không thể điều khiển giấc mơ của mình. Đầu của cô ong lên như muốn nổ tung tỉnh giấc với 1 cái đầu đầy đau đớn. cô bật dậy lao đi trong vô thức với cơn đau đầu của mình. Chạy dọc khắp hành làng những hình ảnh chập chờn xuất hiện trong đầu cô. Yuri chạy và chạy cô đang chạy theo những hình ảnh đó. Ccoo sợ nó sẽ đi mất. Yuri đang chạy, chạy để bắt kịp lấy kí ức của mình…….. cho đến khi cô kiệt sức và khụy xuống. Yuri ôm lấy đầu và lắc lắc trong giấc mơ của mình, cô thấy mưa, thấy mình và chiếc đàn violon quen thuộc và quan trọng Yuri đã thấy Sica. Khuôn mặt xinh đẹp ấy đang đứng trong tâm trí của Yuri. Cuối cùng Yuri đã thấy Sica trong kí ức của mình. Nước mắt cô chảy không ngừng cô khóc vì hạnh phúc. Như không còn ý thức Yuri nhìn mọi người vừa cười vừa nói.
“Tôi đã thấy cô ấy. Tôi đã thấy Sica trong kí ức của mình. Quá khứ hay hiện tại của tôi đều có cô ấy. Tôi có cô ấy. Cô ấy có mặt trong cuộc đời tôi. Sica àh, mình đã thấy cậu rồi”
Cô trở về phòng Sica đang nằm đó Yuri như muốn lao đều chia sẻ niềm hạnh phúc của mình với người quan trọng nhất cuộc đời mình. Nhưng như có dòng điện chạy qua Yuri khựng lại đầu cô lại đau ánh mắt cô mờ dần, cô cố di chuyển về chiếc giường nằm ở đó và bần thần. Cô vòng tay ôm lấy Sica nhưng không hiểu vì sao cô thấy Sica đang nằm trong vòng tay cô thật khác với Sica đứng dưới mưa trong giấc mơ của mình………
Đó cũng là lí do vì sao cô không nói cho Sica biết rằng kí ức đang tìm về với cô. Cô sợ hy vọng rồi lại thất vọng. Cô muốn kí ức phải trở về đầy đủ để ty cô dành cho Sica trước đây và bây giờ thật trọn vẹn…………
Trời sắp sáng, mặt trời cũng đang thức giấc để đáng thức mọi người. Yuri đã không thể tiếp tục ngủ. Ánh mặt trời buổi bình mình giúp cô tỉnh táo hơn. Cô nhớ lại những gì ngày hôm qua. Ki ức đã về dù chỉ là 1 phần rất nhỏ nhưng nó đã không bỏ cô đi như những lần trước. Và quan trọng cô đã thấy Sica trong kí ức của mình. Yuri mỉm cười nhìn khuôn mặt của Sica thật xinh đẹp dưới những tia nắng. Sica đang gối đầu lên tay cô ngủ ngon lành.Yuri nhẹ nhàng đưa bàn tay còn lại của mình lên phía trên cô đang che lại những ánh nắng ngày càng gắt hơn. Cô không muốn điều đó đánh thức Sica bé bỏng của mình sau 1 ngày thật sự rất dài. Chầm chậm đặt lên trán Sica một nụ hôn Yuri thầm nói…….
“ mình yêu cậu, Sica ah” ……………..
Chap14
Mưa … lại là những cơn mưa… từ cái đêm hôm đó hình ảnh sica đứng trong mưa luôn lặp đi lặp lại trong tâm trí của yuri. Hôm nay ngoài trời cũng mưa, với yuri đó là những ngày thật đẹp và nhưng cơn mưa giờ đây còn đẹp hơn khi trong mưa có hình ảnh người con gái mà yuri yêu. Cô hướng ánh mắt và đưa bàn tay của mình như đùa nghich với từng hạt mưa tí tách rơi. Yuri bỗng nhiên quay lại hỏi sica
“ mưa không đáng ghét phải không sica. Mưa đẹp lắm đẹp như cậu vậy. mình yêu mưa và mình yêu cậu” yuri mỉm cười thích thú
“ vậy cậu cũng sẽ bỏ mình như những đám mây bỏ rơi mưa phải không” đôi mắt sica trùng xuống giọng nói bâng quơ nhưng suy nghĩ thì không hề lơ đãng
“ oh sica, sao lại như vậy được chứ. Không bao giờ có chuyện đó đâu” yuri nhìn sica âu yếm
“ uhm nhưng cậu biết không chính cậu đã giải thích với mình như vậy đấy” sica cười gượng và bước đi nhưng ngay tức khắc yuri đã ồm lấy cô từ đằng sau và thì thầm
“ sica à, cậu nghe mình nói nhé. Đúng là mưa rời vì bị mây bỏ rơi nhưng yuri của cậu không phải là những đám mây vô tình đó. Mình là cây, một cái cây vững chắc không bao giờ dich chuyển. cây yêu mưa sica àh. Mưa rơi làm cho cây cảm nhận được sự tươi mơi, mưa là cho cây mạnh mẽ hơn và làm cho cây đẹp lên rất nhiều. mình sẽ luôn ở bên cậu. sẽ mãi là như vậy giống như hàng cây kia không bh dịch chuyển và luôn chờ đợi những cơn mưa.
Mình yêu cậu. rất rất yêu cậu. nếu trước đây trong kí ức dang dở của mình. Nếu đã có lúc mình là những đám mây. Nếu đã có lúc mình vô tình như vậy. hãy để mình nói lời xin lỗi. hãy để mình ở bên cậu để cậu thấy mình đã thay đổi như thế nào. Dù cho cậu có là những cơn mưa mùa hè chợt đến rồi chợt đi và mình là cây chờ đợi trong khắc khoải thì mình cũng sẽ không bh thay đổi sẽ ko bh rời xa cậu trừ khi đó là điều cậu muốn. và dù cậu có đi mình sẽ vẫn mãi ở đó chờ cậu trở lại. tin mình nhé, cậu là cả thế giới của Kwon Yuri này.” Yuri đan chặt vòng tay của mình
“Sica ở đó. Trong vong tay của yuri hơn ai hết cô hiểu được tình yêu mà yuri dành cho cô lớn đến mức nào. Tình cảm của yuri ngày càng nhiều lên, ngày càng mãnh liệt điều đó khiến cảm giác tội lỗi trông sica ngày càng đè nặng lấy cô. Sica không biết cô có thể gắng gượng bao lâu nữa. nhưng cô cũng không thể nói ra. Điều đó lúc này có thể làm tan vỡ tất cả. có lẽ sẽ có lúc sự thật được nói ra nhưng không phải là lúc này. Cô thấy hạnh phúc với ty của yuri dành cho mình. Cô không đủ can đảm để từ bỏ nó. Vậy phải làm sao đây . có lẽ điều duy nhất mà sica có thể làm đó là mang lại những gì hạnh phúc nhât dành cho yurri khi cô còn ở bên cậu ấy” khóe mắt sica long lanh nước cùng với suy nghĩ của cô ấy
Nhẹ nhàng sica quay lại nhìn yuri. Cô đặt ngón tay của mình lên miệng yuri và nói
“ yuri à, mình biết, mình hiểu tất cả. cảm ơn tất cả vì mình đã có cậu. với mình được ở bên cậu thế là đủ” sica tiến lại gần kiễng bàn chân bé nhỏ của mình. Cô đang dành cho yuri 1 nụ hôn ngọt ngào nhất. tình yêu là nỗi nhớ là sự khao khát. 2 người yêu nhau đơn giản chỉ muốn ở bên nhau và làm tất cả vi người mình yêu.
Nụ hôn trở nên mạnh mẽ, hơi thở như dồn dập yuri siết mạnh lấy sica trong vòng tay của mình. họ cuốn vào nhau nhu thể không có điều gì khiến họ rời nhau được. yuri ôm lấy và đẩy sica xuống giường nhưng nụ hôn dài liên tục và liên tục. đôi tay cô ấy chay dọc khắp cơ thể của sica. Miên man khắp da thịt, cảm giác 2 cơ thể nóng bừng lên không gian trở nên hẹp lại như chỉ còn đủ chỗ cho 2 người. những cái vuốt ve gợi cảm, ánh mắt khi đam mê, lúc âu yếm khiến cho cảm xúc trở nên mãnh liệt. sự va chạm, sự khao khát trong từng cử chỉ ánh mắt, từng động tác của cơ thể. …………..
Ngày hôm nay đối với yuri thất tuyệt, có lẽ đó là 2 từ hoàn hảo. hạnh phúc và tình yêu tất cả đang thuộc về cô. một người yêu yêu mình hơn tất cả và 1 tình yêu luôn khiến cô mmr cười khi nghĩ về nó còn gì tuyệt vời hơn không. Tất cả đều thật sự hoàn hảo nhất là khi kí ức đang tìm đường trở về. những dong kí ức tuy ngắn thôi, nhưng hình ảnh lúc ảnh lúc hiện nhưng rõ ràng và đọng lại trong tâm trí của cô chứ không hề mất đi……….
ở đâu đó có tiếng nhạc vang lên, một khúc nhạc quen thuộc nếu lắng nghe thật kĩ thả mình vào từng nốt nhạc miên man theo giai điệu cảu nó bạn còn có thể nghe thấy một bản nhạc nữa đang cùng hòa tấu , bản nhạc mưa của mùa hè bản nhạc của tự nhiên , thật tự nhiên và lãng mạn như ngày mà yuri gặp gỡ sica. Hình ảnh cô gái và những cơn mưa. Một cô gái xinh đẹp đang bực mình với những cơn mưa một, cô gái cố đôi vai run lên vì lạnh dưới trời mưa, và cả đôi mắt u buồn lúc nào cũng thấy như có mưa ở trong đó vậy. có cảm giác muốn ôm người con gái nhỏ nhắn ấy vào long và che trở. Muốn chơi nhạc cho cô ấy để làm với đi sự cô đơn của cô ấy. cho cô ấy một bờ vai để dưa để cô ấy có thể san sẻ những điều mệt mỏi, muốn cùng đi chung với cô ấy dưới mưa để được sất lại gần cô ấy để cô ấy nếp vào mình… tất cả chỉ vì mình yêu cô ấy ngay cái nhìn đầu tiên, mình yêu cô ấy……. yêu người con gái đặc biệt đó…………………….
Kí ức đang trở về và ngày một rõ ràng hơn, yuri đang mỉm cười với tất cả. cuộc sống còn j tuyệt hơn khi tất cả đều trọn vẹn. dù kí ức trở về một cách chậm chạp nhưng những hình ảnh không còn lộn xộn nữa. hình ảnh sica luôn rõ ràng trong những kí ức ấy. trong kí ức ấy sica với yuri thật quan trọng. hình ảnh nào cũng là sica. Sica và sica. Những kí ức thật ngọt ngào làm sao. Nhưng ở đâu đó khi yuri tỉnh lại cô thấy mắt mình ướt và cũng có gì đó nhói lên ở tim. Cảm giác đó xuất hiện thì những hình ảnh kia cũng biến mất. nhanh chóng và nhường lại cảm xúc của sự hoang mang. Kí ức , yuri có thể ngủ ngon và đòn kí ức trở về nhưng khi dòng kí ức bị chặn lại cô không thể hiểu điều gì xảy ra. Tất cả cùng một cảm giác đầu đau như muốn vỡ ra, nước mắt chảy không ngừng và đặc biết trái tim nhói lên sau những kí ức thật ngọt ngào. Yuri luôn phải gồng mình lại vật lộn giữa kí ức và cảm giác. Cô không biết giữa cảm giác và kí ức có gì liên quan đến nhau. Nhưng đây thực sự là mâu thuẫn. vậy đâu mới là thật đây. Yuri tỉnh dậy khuôn mặt trắng bệch. Tay cô tóm lấy ngực của mình và thở dồn đạp. ánh mắt cô hướng về sica, cô cảm thấy khắp người nóng ran cô thấy đau khi nhìn sica. Mỗi lần như vậy yuri thường cảm thấy có điều gì đó không ổn với kí ức của mình. cô lại tiếp tục thự hiện những cuộc rượt đuổi kí ức trong vô vọng. yuri biết làm như vậy chỉ khiến bản thân cô đau đớn mà thôi nhưng chưa bh yuri có thể loại bỏ điều này ra khỏi cuộc sống của cô. Nhất là khi hy vọng đang thật nhiều. cô cố gắng không chỉ vì bản thân mình và là vì tình yêu của cô nữa. vật lôn và nếm trải nỗi đau một mình nhưng yuri không muốn chia sẻ với sica. Cô không muốn ở bên mình mà sica phải lo lắng bất kì điều gì nhưng cô cũng đâu có biết ở trong căn nhà này không chỉ có mình cô vật lộn với kí ức………….
Những lúc yuri ngủ với sica có lẽ là khoảng thời gian nhẹ nhàng nhất trong ngày. Những lúc cô có thể ở thật với hoàn toàn tâm trạng của mình. nhưng giọt nước mắt rơi một cách bình thản như 1 sự giải tỏa. ở bên yuri hạnh phúc và đau khổ chỉ cách nhau một bức tường mong manh. Phút giây này có thể là thiên đường của hạnh phúc nhưng chỉ khoảnh khắc sau đó thôi mội chuyện sẽ không còn là như vậy nưa. Nhưng nụ cười ẩn sau đó là cảm giác day dứt. ko dám nhìn yuri thật lâu. Không bh nhắc về quá khứ. Luôn thổn thức và lo lắng. hạnh phúc cũng khiến mình sợ hãi. Nhưng sica vẫn chịu đựng. vì 1 lí do đơn giản cô không muốn rời xa yuri. Cô luôn nghĩ 1 ngày không có yuri cô phải làm sao. Cô đã quen với việc được che trở trong vòng tay ấm áp của yuri. Lắng nghe nhưng điều ngọt ngào nhất. không ai đủ dũng cảm để từ bỏ những điều tuyệt vời như vậy. nhưng cũng ko có ai đau khổ hơn khi luôn phải sống với cảm giác tội lỗi. những ngày gần đây yuri hay hỏi về kí ưc. Cô ấy cười. nụ cười có thể khiến sica từ bỏ tất cả. niềm vui trong mắt yuri là sức mạnh để sica níu giữ bí mật này. Cô không muốn phá vỡ tất cả mọi thứ của yuri một lần nữa. cô đã hứa với bản thân mình rằng nỗi đau nàu những hành hạ về tinh thần này là của riêng cô, của mình cô là cái gái mà cô phải trả chô cuộc kiếm tìm hạnh phúc. Nhuwng hạnh phúc của sica là gì? Khi về đêm trông căn nhà hạnh phúc này có 2 người yêu nhau luôn phải khóc vì nhau……………………..
Chap 15
Mỗi con người trên đời này đều một quá khứ cho riêng mình dù quá khứ đó có tốt hay đẹp thì đó cũng là một phần mãi mãi trong cuộc đời của người đó. Quá khứ là kỉ niệm là kí ức là những điều không thể nào quên. Chỉ có điều đừng nên nhớ về những kí ức buồn sica luôn nói với chính mình điều này cô dùng nó để đấu tranh nội tâm của chính mình nhưng không nhớ có phải là điều dễ dàng dàng để không nhớ những điều đó khi quá khứ của cô chính là yuri
……………………………………………
Nhật ký một ngày trở lại…………
Yuri àh, mình đã muốn dừng lại đã muốn ngừng viết vì mình biết mỗi khi mình cầm bút mình tiếp tục những dòng nhật kí này là thêm những ngày mình lừa dối cậu. điều đó thật sự như khiến mình phát điên. Nhìn ánh mắt của cậu nhìn cử chỉ của cậu đối với mình trái tim mình đau nhói sau mỗi nhịp đâp.yuri à, mình đã tự nhiều lần nói với bản thân rằng hãy nói với cậu, hãy một lần dẹp bỏ sự ích kỉ của mình để cho cậu biết được sự thật này. nhưng rồi mình ko lại không làm được. mình không phủ nhận tất cả là vì sự ích kỉ của bản thân mình. vì mình biết khi mình nói ra sự thật này mình không có quyền chờ đợi sự tha thứ từ cậu dù cho đó chỉ là câu nói đi chăng nữa. mình yếu lòng trước ánh mắt yêu thương của cậu. mình im lặng khi cảm nhận được vòng tay ấm áp của cậu. và mình đã nghĩ mình sẽ không nói ra khi mình biết cậu yêu mình nhiều như thế nào.
Mình hiểu khi dành toàn bộ tâm trí tất cả thời gian gian tình cảm để yêu một ai đó nhưng rồi một ngày lại phát hiện ra tất cả những gì mình dành cho người đó đổi lại chỉ là sự lừa dối. mình không biết lúc đó cậu sẽ nhìn mình bằng ánh mắt nào, nghĩ về mình ra sao và quan trọng hơn cậu còn muốn yêu một người luôn lừa dối. mình biết những ngày này kí ức đang ngày càng trở về bên cậu. cậu hỏi mình nhiều hơn về quá khứ nhưng vẫn cố gắng che dấu về những kí ức đã quay về, điều đó càng khiến mình khổ tâm hơn.
Mình hiểu cậu làm như vậy vì cẫu sợ nếu không nhớ lại tất cả thì việc để mình biết chỉ làm mình thêm đau khổ. Cậu lúc nào cũng như vậy dù có kí ưc hay không có kí ưc dù là quá khứ hay hiện tại cậu không bao giờ thay đổi c ậu vẫn luôn qua tâm mình như vậy. yêu mình hơn cả bản thân cậu. cậu ngốc lắm. đó là điều khiến mình trở nên vô cùng tội tệ cậu biết không. Yuri ah, nếu cậu bớt yêu mình một chút thì có lẽ mình đã không trở thành một con người ích kỉ như vậy vì mình cũng rất yêu cậu. thật sự mình không thể rời xa cậu hãy cứ để mình tồi tệ hãy cứ im lặng như thế này nhé. Mình không biết phải làm gì nữa mình chỉ biết mình yêu cậu mà thôi. ……………
Nếu còn những ngày chúng ta ở bên nhau…..!!!
Những ngày này không khí thật dễ chịu dù đấy đã là những ngày của đầu mùa hè. Có lẽ những cơn mưa hè đã làm dịu bớt không khí oi bức của mùa hè nhưng không thể làm dịu bớt khao khát tìm lại những kí ức của yuri. Những trận mưa rào thật lớn, những cơn mưa xối xả liên tục liên tục không chỉ tiếp thêm sức mạnh cho cô mà còn giúp cô gợi lại những kỉ niệm từng một thời rời xa cô. Yuri hạnh phúc đón nhận lại từng khoảnh khắc đã mật. lưu giữ thật cẩn thận những hình ảnh chợt thoáng qua trong những giấc mơ. Căng hết sức lực và bộ não của mình để lắp ghép từng hình ảnh. Mỉm cười với những kí ức được lắp ghép lại dù khi đó cô đã hoàn toàn kiệt sức không sao cả với yuri đó chỉ là những thử thách nhỏ nhoi để tìm lại những gì đã mất. cô luôn nghĩ rằng so với việc sica đã phải chịu đựng suốt 2 năm trời thì những gì cô phải trải qua thật sự rất nhỏ bé.
Một ngày yuri đang chơi đàn cô bắt gặp ánh mắt nhìn say xưa của sica, trái tim của yuri chợt thổn thức chưa bao giờ nó lại đập rộn ràng như vậy cô cảm nhận mặt mình đang đỏ dần lên cứ như cảm giác của một người đang mới yêu vậy. cô ngượng ngùng và ngừng chơi đàn. Bỗng thấy yuri không chơi đàn nữa sica nhìn yuri rồi hỏi
“ sao vậy yuri , sao cậu không chơi nữa mình rất thích bản nhạc này và với mình khi nghe nó hay nhất đó là được nghe thấy tiếng đàn của cậu.”
“ thật vậy sao sica. Cậu không định tán dương mình chỉ vì mình là người yêu của cậu đó chứ. Hjhj mình biết cậu không tán dương mình đúng không. Người yêu cậu cũng giỏi lắm đấy” yuri cười lớn khiến sica cũng pải bật cười
“uhm Kwon Yuri là giỏi nhất được chưa nào”
“ tất nhiên rồi vì mình là cô giáo dạy đàn của cậu” yuri bật nói
“ lại đây nào sica mình sẽ chỉ cách chơi đàn cho cậu” chưa kịp để sica phản ứng yuri đã kéo cô vào long cầm lấy tay sica và bắt đầu chỉ dẫn cô học đàn
“ sica, violon là 1 trong những nhạc cụ khó nhất nhì trên thế giớ này để có thể chơi nhưng cậu đừng lo quá nhé. Thả lòng đi nào………….
violon cần ở người chơi nó một sự mềm mại nhất là đôi tay.và khi cậu học chơi đàn thì trước tiên hãy sử dung đôi tai của mình nhé. đôi tai là quan trọng nhất đó. Mình cùng bắt đầu nhé"
“ thấy chưa sica mình là 1 người cô giáo tuyệt vời đúng không nào, cậu đã chơi được rồi này. Tài thật đấy. cậu có năng khiếu âm nhạc đấy sica ah” yuri vẫn say sư giúp sica học chơi đàn. Còn sica dù cô không phải người đi tìm lại những kí ức đã mất mà cô còn muốn quên nó đi nhưng cô không thể phù nhận những hình ảnh từ quá khứ đang trở về. cô nhớ yuri đã từng dạy cô chơi đàn. Tiếng đàn và yuri lúc đó đã giúp cuộc sống của sica trở nên dễ chịu hơn nhiều hơn. Cô nhớ nhũng tiếng nhạc du dương giúp cho cô cảm thấy không còn trống trải nưa. Có yuri, sica đã không còn cảm thấy cô đơn một mình, và từ đó có những tình cảm khác lạ cô dành cho yuri mà bản thân cô đã không chịu thừa nhận. có lẽ lúc đó cô đã tự không cho mình một cơ hội để nhận ra điều này. Có thể cạm nhận sựu ân hận trong từng động tác của sica. Không thanh thoát không mềm mại tất cả dường như là sự bế tắc.
Còn yuri cô say mê theo từng nốt nhạc với cô nhưng nốt nhạc này thật kì diêu và bỗng như cô đang ở 1 thế giới khác. Yuri nhắm mắt lại và đắm chìm vào không gian của mình . những hình ảnh hiện ra thật rõ ràng. ở một không gian nào đó yuri cũng đã từng dạy sica chơi đàn như vậy. cô cũng nắm tay sica kéo những những âm thanh như vậy. tất cả đều lắng đọng ngay cả ánh mắt ngượng ngùng họ tao nhau nữa. đột nhiên yuri dừng lại cô kéo sica lại sạt gần mình hơn nữa cô nhẹ nhàng cúi xuống có lẽ sẽ là 1 nụ hôn ngọt ngào. Bỗng có tiếng điện thoại vang lên đánh vỡ bầu không khí hồi tưởng cả 2 như chợt bừng tình sica khẽ đẩy yuri ra và đi nghe điện thoại thoáng xuất hiện trong đầu yuri một hình ảnh 1 cảm giác đẩy ra nhưng lạnh lùng hơn nhiều.
Sica quay lại và nói
“ đó là điện thoại của fany…”
“ cậu cũng đã từng đẩy mình ra như vậy phải không sica. Mình có cảm giác như vậy không chính xác hơn là mình đã thấy như vậy, tại sao cậu lại đẩy mình ra hả sica.sao cậu làm như vậy. cái đẩy đó thật sự như cậu không có tình cảm gì với mình vậy” yuri nhìn sica chằm chằm cô tiến lại và giữ lấy đôi vai của sica và bỗng nhiên hỏi như vậy
Sica thật sự hoảng hốt với những gì đang diễn ra.nước mắt cô rơi xuống khuôn mặt tím lại đôi môi run rẩy
“ yuri à… mình… mình”
………………………………………..
Mình phải làm sao đây….???
Yuri hàng ngày , hàng giờ vẫn luôn tự đặt câu hỏi này cho mình. với cô mọi chuyện thật tồi tệ. cô không thể suy nghĩ được điều gì nưa. Đầu óc cô trống rỗng. đã có được lại kí ưc. Một kí ức trọn vẹn.có quá khứ của chính mình. vậy tại sao giờ đây yuri lại đang tự dằn vặt bản thân mình vì những kí ức đã trở lại đó. Có lẽ sẽ chẳng ại hiểu được tam trạng của yuri lúc này. Có một kí ức rồi cũng biến tất cả tương lại hiện tại thành kí ức. tất cả chỉ còn lại trong tri nhớ. Cố được sự trọn vẹn để rồi lại một mình gặm nhấm sự trọn vẹn đó. Ngay trong từ trọn ven mà yuri cảm nhận đã khuyết thiếu đi rất nhiều. nhìn yuri suy sụp như vậy aai cũng hoài nghi. Tâm trạng thật đối lập. nhưng yuri cũng đâu khổ lắm chứ. Cô ấy cũng có những bí mật không thể nói có những tỏn thương chỉ mình cô ấy gánh chịu và những nối day dứt không thể chia sẻ cùng ai.
Yuri cũng đã phải giành giật với tất cả để có lại kí ức. cô cũng phải gánh chịu những mất mất nhu bây giờ để có một quá khứ trọn vẹn. đôi tay cô run lên tự nhìn vào gường và cười khinh bỉ… ccoo đang cười chính mình. ccoo đã nghĩ những gì cô đang chịu dduwnhj có lẽ là do cô tự chuốc lấy cô đã không đủ can đảm để vượt qua cái tôi của mình. một bản nhạc đẹp những người chơi đàn đã từ chối cảm xúc để bản nhạc mãi chỉ là một bản nhạc đơn điệu. có nhwungx ngày mưa thật lớn. đó là khoảng thời gian yuri tự cho đó là lúc cô được giải thoát. Xối nước mưa vào người đứng ở đó cho đến khi kiệt sức và ngất đi đó có lẽ là một giấc ngủ bình yên với yuri. Nếu không ngủ có lẽ tất cả thời gian cô chìm trong sự ân hân và nỗi nhớ ai đo da diết…………………….
Chap 16
Tình yêu luôn là một cảm xúc khó mà có thể định nghĩa. Người ta chỉ thể cảm nhậ nó khi người ta đã yêu rồi. hạnh phúc và đau khổ đều là hai mặt của tình yêu. Có tình yêu nào không có đủ dư vị của đắng cay, ngọt ngào. Yêu là gì? chỉ có 1 câu hỏi như vậy nhưng có hàng trăm câu trả lời khác nhau. Yêu là gì mà khiến mình có thể yêu ai đó hơn cả bản thân mình. yêu làm cho mình trở nên cao thượng hay ích kỉ. yêu là nước mắt hay nụ cười. taatsc cả những cảm xúc khi yêu đều khó lý giải. nhiều lúc người ta cảm thấy yêu thật sự phức tạp nhưng chưa có ai trên đời này lại biết từ chối thứ tình cảm gọi là yêu. Dù yêu có thể họ không phải là chính họ nữa………………………….
………………………………………………
Nhật ký sica…..!!!
Này Kwon Yuri cậu là ai? Cậu là ai? Cậu là ai? Tại sao cậu lại xuất hiện trong cuộc đời mình như vậy. cậu xuất hiện và không bao h rời khỏi tâm trí của mình. là một người xa lạ cậu bước vào cuộc sống của mình từng bước, từng bước nhẹ nhàng nhưng in đậm như những cơn mưa vậy. trong mát và da diết. cậu như những cơn mưa cuốn trôi đi mọi uuw phiền của mình, làm sống lại những cảm giác mà mình tưởng chừng như đã mất đi. Và bằng một cách nào đó cậu như những cơn mưa thấm sâu vào lòng đất nuôi dưỡng mọi vật tốt tươi thì hình ảnh cậu cũng in sâu trong tâm trí mình làm cho tâm hôn mình trở nên đẹp hơn. Và mình cũng đã yêu cậu theo một cách nào đó nhưng mình lại không cảm nhận được nó ngay từ đầu. giá như mình đã thành thật với cảm xúc của chính mình ngay từ đầu. nếu như vậy mình sẽ không biết đến hai từ hối tiếc và phải sống trong dằn vặt h này. Có phải mình đã lẩn tránh tất cả và giờ đây mình phải đương đầu với ttaas cả. mọi việc dường như càng ngày càng trở nên qua sức đối với mình. mình yêu nụ cười của cậu. mình thấy thật sựu hạnh phúc khi nhìn thấy cậu hạnh phúc. Điều đó như giúp mình biện minh cho những gì mình làm. Có lẽ mình không yêu cậu nhiều như cậu yêu mình nhỉ. Mình chọn sự ích kỉ chứ không phải sựu cao thượng trong tình yêu. Với mình việc phải rời xa cậu dù một giây còn đáng sợ hơn việc phải sống như thế này. Nhưng mình cũng hiểu được rằng nếu một ngày kia cậu nhớ ra tất cả có lẽ đó cũng là ngày tận thế đối với mình. không còn gì cả. liệu cậu có thể tha thứ cho người đã luôn lừa dói cậu. ccauj cố đòng ý để cô ấy được ở lại bên cậu được chăm sóc cậu. có thể mọi thứ đều bắt nguồn từ sự lừa dối này nhưng tình yêu mình cậu là thật. mình yêu cậu thật lòng. Thật lòng mình rất yêu cậu yuri àh. Nếu một ngày cậu biết được sự thật cậu có thể phủ nhận tất cả những cậu muốn. cậu có thể mắng mình, nguyền rủa mình nhưng mình chỉ xin cậu một điều, một điều mà thôi hãy tin rằng mình yêu cậu.
………………………………………………………..
Khi mình không kiểm soát được kí ức
Yuri bước lại gần sica, mắt cô đỏ au. Cô nhìn chằm chằm vào sica để như muốn biiets điều gì đó
“ sica àh , hãy nói cho mình biết đi . có phải cậu đã từng như vậy với mình đúng không nào. Cậu đã từng đẩy mình ra như vậy. cái đẩy tay thật lạnh lùng. Khoan nào cũng là fany. Là fany, cậu ấy là gì mà cậu nỡ đẩy mình ra như vậy “ giọng của yuri càng ngày càng lớn.
Sica nhìn yuri cổ họng cô như nghẹn lại. trước mặt sica yuri đã không còn là yuri nữa. yuri không phải là một yuri hiền lành và lặng lẽ. khổng một yuri trong sáng và tình cảm của hiện nay. Yuri h này thật đáng sợ. sica không còn dám nhìn thẳng vào mắt của yuri nữa .cô sợ ánh mắt đó, ánh mắt như đang khao khát tìm kiếm cái gì đó. Và sica đủ hiểu đó chính là phần kí ức đã bị mất đi của yuri. Lần đầu tiên cô thấy yuri nhìn mình bằng ánh mắt đo. Cô run sợ và không biết phải làm sao.
Đột nhiên yuri hét to một tiếng . cô ôm lấy đầu và ngã lăn xuống sàn nhà. Chưa bao giờ đầu cô đau như vây. Trước ánh mắt sợ hãi của sica, yuri từ từ ngất đi. Hình ảnh cuối cùng đọng lại đó là giọt nước mắt lăn dài của sica.
Trong giấc ngủ mọi ý thức là khó kiểm soát. Khi yuri tỉnh lại sau cơn miên màn đó là hình ảnh sica với đôi mắt ngấn nước điều đó làm cho trái tim của yuri như nhói lên vậy. cô vỗ vỗ đầu mình để tỉnh táo trở lại. cô thật sự đã không hiểu điều gì xảy ra. Mọi thứ thật sự rất khó để kiểm soát. Cô đứng dạy ra khỏi gường cô nhìn thấy sica đang ngồi đó cô gối lại nhìn dáng vẻ đó thật tội nghiệp. yuri xót xa nhìn sica trong tư thế như vậy.
Cô lại gần sica hơn nữa, hình như cô ấy đang thiếp đi vì mệt nhưng vẫn có nước mắt. sica đang thổn thức trong chính giấc ngủ của mình. yuri thấy quặn lòng lại. cô dần dần nhớ ra những chuyện xảy ra hồi chiều. cô thật sự cảm thấy có lỗi với sica bé bỏng của mình
“ trời ơi, yuri cảm thấy thật tê, sao mình lại để những suy nghĩ cần sắp xếp đó chi phối mình. Yuri mình đang bị sao vậy. phải cô gắng bình tĩnh. Mình đang vội vàng. Đang quá hấp tấp phải không. Mình đang đi tìm lại qua khứ nhưng cách mình tìm lại thì sao đây. Người con mà mình yêu đang đau khổ về điều đó. Cô ấy đã paỉ khóc khi tất cả trở về theo cách đó. Mình phải làm gì đây. Sica àh, mình xin lỗi. mình thật sự không cố ý như vậy” yuri nói trong nghẹn ngào, nước mắt của cô đang rơi……….
Cô bế sica trong vòng tay của mình đặt cô ấy lên giường. cô nhìn sica và khẽ thì thầm
“ sica à, mình đã nghĩ có cậu là mình đang có tất cả. cậu và tình yêu của cậu đã khiến mình có những ngày tháng thật hạnh phúc. Với mình điều đó bây giườ là quan trọng nhất. ý mình cậu là người quan trọng nhất đối với mình. mình biết việc mình vật lộn với kí ức như vậy thật sự khiến mình và cả cậu đều mệt mỏi. không có gì đau lòng hơn việc thấy người mình yêu phải bị dày vò bởi cái gì đó. Mình xin lỗi sica àh, mình thật sựu đã ích kí mình yêu cậu nhưng mình cũng đã không chấp nhaatnj rằng trong cuộc đời mình bị khuyết thiếu điều gì đó. Nhất là khi những kí ức đó thuộc về cậu. thật sự mình trất muốn biết chúng ta đã gặp gỡ và mình đã yêu cậu như thế nào. Nhưng nếu những kí ức nay trở lại và mang đến những tổn thương cho cậu thì mình không muốn. và mình sẽ dừng lại. mình sẽ bỏ lại khoảng thời gian ây và bù đắp tất cả những khổ đau những giọt nước mắt của cậu bằng tình yêu của cả cuộc đời mình. mình hứ với cậu đấy sica. Vì cậu và không có điều gì quan trọng hơn cậu “ yuri cúi xuốn và hôn lên trán của sica một nụ hon của sự hối lỗi………………..
………………………………………………..
Là mình không còn sự chon lựa….. !!!
Mình đã suy nghĩ rất nhiều, rất nhiều quá khứ hiện tại và tương lai mình đã không thể sắp xếp vị chí của từng thời điểm trong long mình. vì dù đó có là thời điểm nào đi chăng nữa cậu vẫn đều xuất hiện trong đó. Điều đó khiến mình bối rối mình thậy sựu muốn biết tất cả về cậu về chúng ta. Là từng chi tiết dù nó có nhỏ đến đâu. Có phải mình đã tham lam quá chăng. Mình muốn có tất cả ngay cả những thứ vốn không thuộc về mình và mình cũng đã vuột mất cái vốn thuộc về mình. trách mình hay trách ai đây. Có lẽ là trách rằng chúng ta đã gặp nhau đã để mình yêu cậu và cậu làm tổn thương mình . rồi một ngày nào đó khi cậu yêu mình thì cái mình mang lại sau cùng là những vết thương.
Liệu rằng chúng ta không nên quen biết nhau. Liệu rằng mọi chuyện đã tốt đẹp hơn khi cậu là cậu và mình là mình. mình và cậu đã không phải là chúng ta. Mọi chuyện giườ đây có phải là đã quá trễ. Quá trễ để quay lại và cũng quá trễ để chối bỏ tất cả. vậy phải làm gì đây. Sica cậu hiểu mà đây không phải vấn đề của riêng mình. mình không thể tự tim câu trả lời cho riêng mình. cậu không thể cứ mãi ích kỉ như vậy hãy hợp tác đi. Cậu đang khiến mình như ohats điên lên đươc. Mình không thể khóc vì cậu được nữa. cậu có biết vì cậu những cơn mưa khiến mình buồn như thế nào không. Từng hạt mưa cứ như cậu vậy. ở bên mình nhưng mình không thể nắm giữ. Mình không thể giữ cậu. tai sao? Cho mình 1 câu trả lời đi. Cậu sao cứ mãi im lặng như vậy. ở đây nỗi đau này là của một mình mình sao. Cậu thật tàn nhẫn. cậu khiến chính bản thân mình căm ghét chính mình. cậu thật sự muốn như vây sao. Muốn hành hạ mình như thế này àh. Hãy trả lơi mình đi sica. Một lần thôi. Mình thật sự đã rất nhớ cậu……………………………
Chap 17
Ngoài trời hôm nay ánh nắng đã nhen nhói sau một chuỗi dài những ngày mưa. Những ngày mưa kéo dài mát lanh và cũng thật cảm xúc. Những giọt mưa rơi mãi , những kí ức cũng rơi theo trở về và đượm lại. kí ức buồn hay vui. Chôn giấu hay mất đi nhưng dưới mưa kí ức chợt hiện ra như có phép màu. Rồi mưa cũng ngưng rơi, nhưng kí ức thì ở lại khiến trái tim ai đó nhức nhối, khiến ai đó tức giận, khiến ai đó dường như mất tất cả. mưa đã đi xa nhưng đọng là những nỗi đau không thể nào nguôi . có lẽ sica sẽ không bao h quên được chiều mưa hôm ấy ngày cô thấy trái tim mình nhói lên vì mất ai đó. Cô gọi đó là tình yêu nhưng cũng đã quá muộn………
Nhật kí sica ………!!!
Mỗi ngày mưa mình lại nhớ, nhớ rất nhiều. không nói cậu cũng biết phải không yuri. Cậu biết mình nhớ gì đúng không nào. Mình nhớ một cô gái yêu mưa. Một người làm thay đổi cuộc sống của mình. cô ấy đã khiến trái tim mình không chỉ còn biết khóc. Một người đặc biệt nhất trong những người đặc biệt mà mình đã từng gặp. mưa và nỗi nhớ cậu. cậu thật đặc biệt, cậu khiến mình yêu những cơn mưa đáng ghét. Và mình cũng yêu cậu một người mà mình chưa bh nghĩ mình sẽ yêu. ở bên cậu những ngày mưa hay nắng không còn quan trọng nữa vì đó đều là những ngày hạnh phúc nhất của đời mình. sẽ chẳng bh mình quên nó.
Mình cũng sẽ chẳng bao h quên được cậu yuri àh, không quên được cậu vậy phải làm sao cho mình đây. Nhìn cậu như vậy trái tim mình như thắt lại nhưng mình không đủ dũng cảm. không sao có đủ dũng cảm. nếu ngày trước mình cũng vô tình như những đám mây, phải chăng đã không gặp lại cậu mọi chuyện có như thê này không nhỉ? Mình không biết nữ có lẽ là tình cờ nhưng có định mệnh ở trong đó phải không yuri. Và những cơn mưa là cầu nối của chúng ta phải không. Hết mùa mưa rồi yuri à, đã hết những cơn mua. Ngày không mưa là ngày mình không gặp cậu. mưa ko còn nữa, có lẽ mình sẽ mất cậu chăng? Không khí này khiến mình sợ hãi. Ngày mai, hay ngày kia hay là một ngày nào đó trong cuộc đời mình thì mọi chuyện chấm dứt. mình đã nghĩ rất nhiều, không có phút giây nào mình dừng suy nghĩ để tìm câu trả lời cho chính mình. mình kiếm tìm trong vô vọng không phải vì một điều gì đó. Mình muốn câu trả lời nhưng cứ đến phút giây quyết định mình đều bỏ ngỏ nó như bỏ ngỏ cuộc sống của mình sẽ ra sao. Có lẽ hạnh phúc của mình không còn do mình định đoạt được nữa rồi. cậu luôn là một người mình không biết nên cảm ơn hay trách cứ cậu nữa. một người tốt đã gặp một đứ ích kỉ như mình.mình có thể nhậ ra cậu đang nhớ những gì. mình hy vọng đó là mình nhầm lẫn. nhưng mình biết ngày , từng ngày trôi qua không chỉ còn những ánh mắt yêu thương cậu nhìn mình. mình cảm nhậ được có sự dò xét, có nét nghi ngờ trong đôi mắt hàng đêm thức dạy với cơn đau nhìn mình. và mình là kẻ hèn nhát nên mình chỉ biết lặng im mà thôi. Cậu đang cố gắng che giấu những suy nghĩ của cậu. cậu không muốn mình biết chỉ đơn giản một điều cậu không muốn làm tổn thương mình. yuri à, cảm ơn cậu nhé. Cảm ơn sự cao cả của cậu. cảm ơn vì đã không cho mình nói gì nữa. mình sẽ lặng yên. Lặng yên cho đến khi kết thúc. Mình muốn mình không chen vào bất cứ quyết định gì của cậu. mình đang chờ đợi mà thôi.
……………………………………………………….
Ánh sáng mặt trời cuối cùng ….!!!
Những ngày này yuri và sica, phải nói làm sao nhỉ. Hộ đang trò chuyện với nhau chỉ qua ánh mắt. không nói gì nhiều nữa. không khí yên lặng, lắng đọng như những nốt trầm của một bản nhạc. một bản nhạc buồn, buồn da giết. có gì đó như sự dằn vặt đang tồn tại trong trái tim hai con người.
Kí ức về với yuri , cũng là lúc cô thấy mơ hồ về cái tình yêu cô muốn tìm lại trong kí ức bị đánh cắp. câu trả lời nào đây, chính bản thân yuri lúc này cũng muốn mớ hồ những chuyện rõ ràng. Cô lặng lẽ, có cảm giác giờ không muốn biết thêm gì nữa. có lẽ yuri đang chờ đợi một điều gì đó nhưng cũng không muốn nó xảy ra. Lạc lõng trong suy nghĩ của chính mình. nghi ngờ tất cả những gì mình gầy công sức để giành lấy. yuri cũng không còn hiểu nổi chính mình nữa.
Hôm nay cô không còn về nhà sớm nữa. cô lang thang đến bất cứ nơi nào cô muốn đi. Ngôi trường nơi cô học, nơi lần đầu cô gặp sica. Căn phòng nhạc khii lần đầu cô thấy trái tim mình rộn nhịp vì ai đo. Cái hành lang nơi ai đó nhẹ nhàng tựa đầu lên vai cô rơi lệ trong khi cô mỉm cười tự nhiên. Thật là cảm xúc ùa về thật nhiều dự vi, đan xen nhau những hình ảnh chạy theo dòng kí ức rõ ràng đến lạ kì. Có những chuyện giờ đây yuri phải chấp nhận. kí ức này khiến yuri cảm thấy như sica đã từng chưa bh yêu cô. Nhưng tình cảm thì luôn khiến yuri phủ nhận điều đó. Vì sao vậy? tại sao như vậy ? tất cả chỉ một chữ yêu. Chữ yêu duy nhất mà yuri dành tặng sica. Không có điều gì có thể làm thay đổi điều đó. Miên man trong dòng suy nghĩ hỗn độn của mình.. .. cô nhận được điện thoại của tae yeon
“ này yuri, người bạn tốt nhất của mình, cậu ở đâu mau đến đây ngay. Cậu không đến thì cậu là dồ tồi đấy “ giọng tae yeon lè nhè trong điện thoại
“ tae yeon có chuyện gì vậy. cậu say à. Cậu thật là. Mau nói chỗ đi, mình sẽ đến đó “ yuri nói.
Và khi cô đến nơi, cô thấy tae yeon đang say lướt khướt nhưng vẫn không ngừng uống. cô nhanh chạy đến và ngăn tae yeon lại.
“ này tae yeon dừng lại đi, cậu say quá rồi. cậu sao vậy, có bao h cậu như vậy đâu”
“ àh yuri à, người bạn thân nhất của mình đây rồi. cậu đã đến. trên đời này chỉ có tình bạn là mãi mãi mà thôi” tae yeon nói và kéo yuri ngồi xuống
“ thật ra là có chuyện gì, cậu cãi nhau với fany à.” Yuri nhìn tae yeon và hỏi
Bỗng nhiên tae yeon quát lớn và nình thẳng vào yuri mà nói
“ đừng có nhắc đến tên cậu ta trước mặt mình nữa. mình không muốn nghe. Mình ko muốn. tất cả đều thật tồi tệ” tae yeon nói và cô bắt đầu khóc
“ không phải vậy chứ. Các cậu quen nhau lâu vậy. tình cảm rất tốt . đừng vì những chuyện nhỏ nhặt mà ra như vậy được không. Cậu hay cùng fany giải quyết mọi chuyện đừng giải quyết vấn đề bằng cái thứ nước này” yuri vỗ về người bạn của mình.
“ câu không hiểu được đâu. Mình nghĩ cô ta không còn cần mình nữa. mĩnh cũng chẳng còn tin vào tình yêu gì nữa. tất cả chỉ là sự dối trá mà thôi”
“ cậu đừng mất niềm tin như vậy. cậu phải tin vào tình cảm của các cậu mà suy nghĩ thật kyc chứ. Mình thấy fany rất yêu cậu mà”
“ hãy quên cái tình yêu trong quá khứ đấy đi. Chẳng còn gì nữa đâu. Và cả cậu nữa. cậu đừng có tin tuyệt đói vào tình yêu như vậy. hãy tin bản thân mình nhất ý. Đừng tin. Ngay cả sica cậu cũng đừng bao giờ tin cô ấy hoàn toàn”
“ này kim tae yeon, cậu say rồi. h thì làm ơn theo mình về. mình không thích cậu nói vậy đâu. Mình tin sica sica tin cô ấy tuyệt đói cậu hiểu chưa” yuri gằn giọng và kéo tay tae yeon đứng dạy nhưng tae yeon ngước nhìn cô và nói
“ cậu ngốc lắm, cậu bị tình yêu làm mất hết ký trí rồi. cậu tin sica tuyệt đối à. Nhưng cô ta chưa chắc đã tuyệt đối không lừa dối cậu đâu. Mình chúa ghét khi phải nói nhưng mình không thích nhìn cậu cứ như một con rối không biết gì ngoài việc yêu cái kẻ luôn mang đến đau khổ cho cậu bằng cả trái tim và hơn cả chính bản thân mình “
Yuri mở to mắt nhìn tae yeon và hỏi
“ sao cậu lại nói như vậy? cậu nói đi tại sao”
“ cậu tin co ta yêu cậu hả? hãy tin khi cậu là một đứa mất đi trí nhớ. Nếu cậu nhớ ra tất cả thay vì yêu cậu sẽ căm hận cô ta đấy” tae yeon nhếch mép cười và gục xuống bàn bỏ mặc yuri ở đo với dôi mắt ngỡ ngàng như không thể tin nhũng gì mình vừa nghe. Cô không hiểu điều gì hết nhưng khi nghe những lời tae yeon nói, trái tim cô như bị ai đó bóp nghen. Cô trấn tĩnh mình nhưng không thể thoát khỏi những suy nghĩ. Cô thấy mình như bị lạc giữa mê cung và không tìm được lối thoát. Đầu cô ong lên mọi suy nghĩ không ăn nhập. cô không hiểu, không hiểu nổi. cô cảm giác như mình là một quân cờ để mọi người điều khiến ngay cả quá khứ kia cũng điều khiển cô.
Bước chân yuri khựng lại trước căn nhà của mình, ánh mắt cô nhìn chăm chăm nó chuyển dần sang màu đỏ. Cô thấy tim mình như muốn văng ra khỏi lồng ngực. mặt cô tối xầm lại những gì của 2 năm về trước đang trở lại như một thước phim đầy đủ và rõ rêt. Hai năm trước cô cũng đã thấy cảnh tượng này. Cô đã thấy, và đã đau như thế nào.
“ sica cậu là kẻ nói dối trắng trợn” yuri nói khẽ.
“ giờ thì mình đã biết. biết tất cả “ yuri cay đắng mà nói cô khẽ nép mình sau một gốc cây tránh để fany và sica nhìn thấy. ở nơi đó cô đã thấy người con gái cô yêu đang ở trong vòng tay của người khác .
…………………………………………………..
Có lẽ vì mình sai khi yêu cậu quá nhiều chăng !!!
Nếu mình chỉ yêu cậu bằng 1 nửa trái tim. Một nửa dành cho cậu, một nửa dành cho sự bao dung.
Nếu mình chỉ yêu cậu như những gì cậu dành cho mình. có lẽ mình đã không ích kỉ mà so sánh.
Nếu mình không yêu cậu hơn bản thân mình. có lẽ mình đã không ghét cậu, đúng không sica.
Nếu mình chỉ yêu cậu khi mình tỉnh dạy, thì có lẽ mình sẽ chẳng bận tâm cái quá khứ đó.
Nếu mình yêu cậu mà dẹp bỏ hoàn toàn lòng tự trọng, có kẽ chúng ta sẽ bước vào giáo đường.
Nếu mình yêu cậu mà không cần biết cậu có lừa dối mình hay không có lẽ chúng ta đã không bao h xa cách.
Nếu và rất nhiều từ nếu khác nữa …………………
Chap 18
Những trang nhật ký cuối cùng…..!!!
………… một, hai, ba, … đã rất nhiều lần mình viết ra những suy nghĩ những điều thầm kín nhất trong lòng nhưng dường như chưa hề có lần nào mình có thể mở lời trước cậu. điều đó không dễ. với mình khi viết nhật ký thứ mà mình phải đối diện là những trang giấy trắng nhưng khi đứng trước cậu thì tất cả dường như là điều không thể. Mình đã từng cố gắng nhưng mình lại chọn cách từ bỏ. để rồi vô tình mình xoáy sâu thêm vào nỗi đau của cậu và đó cũng là nỗi đau của mình. khi ngày hôm nay kết thúc thì ngày mai sẽ đến thời gian không chờ đợi chúng ta và chúng ta cũng không thể trốn tránh nó giống như sự thật dù có được che giấu như thế nào thì cũng có một ngày tất cả sẽ được phơi bày. Chuyện gì đến cũng phải đến. mình sống trong lo sợ. sợ sự thật, sợ kí ức của cậu. sợ mất cậu…………………
Nhưng mình cũng hiểu được rằng mọi chuyện đều do mình, mình không thể vì sự ích kỉ của bản thân mà trốn tránh tất cả. không thể lấy những gì mình đang chịu đựng để đánh đổi lấy những gì mình gây ra. Mình không có quyền dùng tình yêu của mình để xin lấy sự tha thứ của cậu. tất cả đã nằm ngoài sự kiểm soát của mình. mình hiểu và không có gì để phải trách cứ.
Quá khứ đó đau buồn và u tối , tất cả đều do mình tạo nên. Mình đã khiến cậu bị tổn thương rất nhiều, rất nhiều. mình đã yêu nhưng đó là tình yêu cho chính mình, mình quên đi những gì cậu đã làm cho mình. mình thật là kẻ tồi tệ đúng không? Mình là một người chỉ biết nhận mà không cho đi điều gì. mình nhận những cử chỉ yêu thương của cậu, sự quan tâm, nụ cười và cả hạnh phúc nhưng mình đã tặng lại cho cậu những gì…. chỉ là những tổn thương, nỗi đau sự phản bội và dối trá. Vậy sao mình có đủ tư cách để xin cậu tha thứ khi bản thân mình không thể tha thứ cho mình.yuri à, làm ơn hãy khiến mình đau khổ. Làm ơn cậu đừng quá tốt như vậy, đừng lúc nào cũng chịu tất cả về mình. hãy lên tiếng đi, mình hiểu mà……………………….
“ mình không yêu cậu “ ….!!!
“Ước gì mình cũng cố thể nói như vậy với cậu. nói cho cậu biết rằng mình không yêu cậu. lúc này mình không muốn yêu cậu một chút nào. Nếu mình yêu cậu thì không khác gì mình là một kẻ ngốc. cậu ở đó đã không còn là sica nữa rồi, vẫn khuôn mặt đó nhưng những gì h đây mình cảm nhận chỉ là sự căm tức, tổn thương và sự dối trá. Tại sao cậu có thể đối xử với mình như vậy khi cả cuộc đời này mình chỉ yêu cậu dù là quá khứ hay hiện tại . nhưng hãy xem những gì mình nhận lại từ cậu. mình chưa bao h lại như vậy, cảm giác như muốn đòi lại tất cả từ cậu. một điều thôi cậu đã giữ lại sự dố trá và mang đi tất cả. cậu biến mình thành một kẻ ngốc………….”
Mưa và nước mắt chan hoa vào nhau yuri ở đó bóp nghẹt trái tim và nấc nghẹn lên từng hồi. cảm giác nỗi đau như chạy dọc cơ thể ùa về tất công lấy trái tim nhỏ bé của cô. Những gì cô đang phải chịu đưng có quá bất công không. Lý trí đang muốn giết chết cảm xúc và tình cảm như muốn dằn vặt lấy cô. Dưới gốc cây này mưa như đang xối xả trút hết những ưu phiền lên cô. Cô ngồi đó đón nhận tất cả. mưa đã từng rất đẹp , thanh khiết và nhịp điệu như một bản nhạc hay nhất nhưng h đây mưa chỉ mang lại nhũng nỗi đau. nhưng nỗi đau như những giọt mưa đang đạp mạnh lấy cơ thể nhỏ bé ấy. liệu mưa có thể cuốn trôi tất cả……
“ ước gì mưa mang mình đi mất, ước gì mưa xóa nhòa kí ức này nhưng mưa lại làm những điều ngược lại mưa mang kí ức về rõ ràng hơn và kí ức đó mình và cậu thật sự không bao h thuộc về nhau. Mình đã thấy sự thật, đã thấy sự dối trá và ích kỉ của cậu nuôi sống cái thứ gọi là tình yêu mà cậu nói. Mình đã tin, tin và cười như một con ngốc đã hạnh phúc mà nói rằng chúng ta thuộc về nhau. Mình thật đáng nực cười. mình yêu cậu đấy nhưng mình thấy ghê hãi khi nhìn thấy cậu lúc này. Mắt mình không còn nhìn rõ cậu nữa hay nó không còn muốn nhìn thấy cậu . nụ cười ấy ko còn yêu thương, đôi mắt ấy không còn sự trong sáng nữa. cậu đã hoàn toàn biến mất những gì cậu để lại nơi đây thật sự quá tồi tệ. mình chưa bao giờ nghĩ yêu cậu lại khiến mình ghét cậu đến mức này.
Cậu muốn mình phải làm sao với cậu đây? Cậu nói đi , không phải cậu điều khiển tất cả sao? Mình thấy đau ở đây, căm tức ở đây, mình muốn cho cậu biết rằng mình thật sự không muốn gặp cậu nữa, không muốn cậu xuất hiện nữa.vì sao à? vì cái gì à? vì điều này mình càng ghét cậu và ghét mình hơn trăm ngàn lần và vì sau tất cả mình không thể nói mình không yêu cậu……”
Yuri mệt mỏi và cô lặng đi dưới mưa , tất cả chỉ còn lại bóng tối và nỗi đau ngập tràn. Khoảnh khắc hạnh phúc nhất cũng đem lại những đau khổ tột cùng. Có ai có thể chịu đựng nỗi đau quá lớn này. yuri hiểu với cô sica là tất cả nhưng h đây mọi thứ cũng đã trở về với vạch xuất phát. Kí ức đau và hiện tại cũng đau. h cô phải làm sao để đối mặt với sự thật này đây…. Căm ghét sica ư, muốn trả lại nhũng gì mà cô đã phải chịu đựng ư? Liệu yuri có thể làm nổi không ? nỗi đau hay tình yêu sẽ chiến thắng.
Mình đã không muốn nói gì…!!!
Mình nhớ, khi mình đau đớn nhận ra sự thật. đối diện với cậu còn khó hơn cả cái chết. nhìn cậu mình thấy trong lòng mình như trào dâng một điều gì đó là cơn giận dữ vì bị lừa gạt hay nỗi đau khi biết cậu không hề yêu mình. không biết nữa nhưng trước cậu mình thấy mình tổn thương, hèn yếu và đáng thương hại. tất cả đều ngược lại với cảm giác hạnh phúc trước đây. Cậu có hiểu được cảm giác của mình khi mọi thứ thay đổi nhanh đến như vậy. mình bàng hoàng và ko có chuẩn bị. mình đau lắm.
Cậu có hiểu nỗi đau của mình, cậu có hiểu không? Mình nghĩ là cậu hiểu nhưng lúc đó mình đã không nghĩ như vậy mình đã nghĩ cậu biết nỗi đau của mình và đang cười nhạo nó. Vì vậy mình đã sống như một kẻ 2 mặt, mình đối diện với cậu với khuôn mặt đã được đeo mặt nạ. mặt nạ của 1 yuri ngờ nghệch luôn tin vào tình cảm của mình và sau đó là cả trái tim đang rất đau của mình, mình muốn thử cái cảm giác sống giả tạo như cậu đã sống. mình thấy sợ kiểu sống như vậy. mình thấy sợ cậu sica à.
Nhưng có lẽ mình đã để nỗi đau của mình lấn át tất cả, mình đã không biết điều gì khác ngoài những nỗi đau của mình. mình đã không thấy nỗi đau của cậu hay chính mình đã cố gắng lờ nó đi và h đây mình cảm thấy hối hận về điều đó…………………mình đang ước, ước có thể yêu cậu như mình đã nói. Có thể cậu đã đau hơn mình.
Có những nỗi buồn không biết gọi tên…….có những niềm đau tưởng chừng đã cũ… nhưng nó vẫn hiện hữu làm trái tim đau và một ngày ta cảm thấy dường như tất cả đang dần vuột khỏi ta………………………….
--------------------
Chap 19
Yuri à ! yuri à….!
Mình đã rất muốn gọi như vậy vào mỗi sớm mai khi ánh mặt trời thức giấc, mình sẽ đến bên cậu nhẹ nhàng thì thầm gọi tên cậu. cậu ở đó khẽ mở mắt và mỉm cười nhìn mình. lại một ngày mới bắt đầu, một ngày được thấy cậu và chúng ta sẽ ở bên nhau… đó là một khung cảnh thật đẹp phải không yuri. Giấc mơ đó mình đã vẽ ra và h đây cũng chính mình đã xóa bỏ nó…………… cậu có trách mình không? Hãy trách mình nhé vì mình không chỉ cướp đi giấc mơ của mình… nơi nào đó bình yên, mình thấy nỗi đau của cậu trong chính nỗi đau của mình…………….. mọi thứ đã không còn trọn vẹn ….. tất cả chỉ là giấc mơ ngay từ phút đầu phải không yuri………nhưng cơn mưa khiến chúng ta lại gần bên nhau và h cũng chính nhưng cơn mưa kia khiến chúng ta không thuộc về nhau nữa. có lẽ, chúng ta cũng giống như cơn mưa kia ào ào nhanh tới và cũng chợt tạnh ngay tức khắc mà không hề báo trước……………
cơn mưa này đã tạnh rồi phải không yuri, giấc mơ nào cũng chỉ là giấc mơ. Cậu đã tỉnh giấc và mình phải đối diện với hiện thực phải không nào. Mình hiểu nỗi đau mà cậu chịu đựng, nhưng mình không thể hiểu tại sao cậu không nói cho mình biết. cậu , dù cho thế nào đi chăng nữa, cậu vẫn vậy “ âm thầm và lặng lẽ” cậu đón nhận tất cả. tại sao lại như vậy? cậu có thế từ chối những tổn thương mà mình gây ra, chạy trốn những đau khổ mà mình đem tới. nhưng không cậu vẫn ở đó, vẫn chấp nhận tất cả. cậu đang chịu đựng hay đang bắt mình phải đền tội. ánh mắt cậu, nụ cười của cậu như cứa đứt trái tim của mình. cậu cố tỏ vẻ vô tư nhưng mình đâu phải kẻ ngốc mình hiểu và mình biết những gì đang diễn ra.
Chúng ta đang choi 1 trò choi không lối thoát phải không yuri. Mình chạy trốn còn cậu không cố bắt mình lại nhưng cậu muốn mình tư chạy vào cái vòng đau khổ đó sao. Mình hiểu tất cả nhưng giờ đây mình thừa nhận mình không hiểu bất cứ điều gì. bên cậu mình không thể phân biệt đâu là thật đâu là ảo. cậu đang đưa mình đến đâu vậy yuri. Nếu cậu căm ghét mình thì hãy nói thẳng với mình đừng dùng nụ cười đó giấu diếm những đau khổ của cậu. điều đó còn tệ hơn là trừng phạt mình hàng trăm lần………………
Hôm nay mình sẽ đói mặt với tất cả, dù cho đó có là điều tệ nhất đi chăng nữa. mình muốn những đau khổ , dằn vặt này phải chấm dứt. cả 2 chúng ta đã quá mệt mỏi rồi phải không. Chúng ta nên dừng lại, dừng lại thôi yuri à. Mình không muốn trốn chạy nữa. hạnh phúc này mình cũng không đòi hỏi nữa…………….nếu chỉ là một giấc mơ thì đã đến lúc chúng ta phải tỉnh giấc rồi …………… yêu hay không yêu chỉ là một ranh giới do chúng ta dặt ra phải không vậy hãy cho nó một kết thúc rõ ràng nhé………………….
Mưa ! mưa ! mưa !
Mưa thấm dần trên cơ thể, ướt đẫm 2 vai, mưa lăn dài trên khóe mắt, mưa nấc nghẹn từng cơn trong gió. Là mưa hay là nước mắt, yuri? Có lẽ là cả hai , vị mưa thanh mát ngày nào nay mặn chát nơi cổ họng. mưa mang cậu đến và cũng mang cậu đi. Nhạt nhòa và tan biến. mình chỉ có thể thấy cậu nhưng không thể nắm giũ cậu. cậu thuộc về một cái gì đó mà mãi mãi mình không thể tìm thấy. mình có thể cảm nhận nhưng không thể hiểu. cậu là những cơn mưa chăng. Thật là đẹp, trong sáng và thuần khiết nhưng lại khiến người ta cảm thấy buồn và lặng lẽ cậu tan biến mất. ước gì là như vậy. mình sẽ giũ cậu trong kí ức của mình. nhưng ngay trong cả kí ức mình cũng không có cậu. mình không cần sự thương hại. mình cần cậu cần tình yêu của cậu. cậu có biết chăng cảm giác của mình. cậu đã phá hoại tất cả cậu biết không. Mình muốn ghét cậu trăm ngàn lần nhưng chỉ nhìn thấy cậu thôi. Trái tim mình dừng lại, nó đau sica à. Đau lắm nhưng nó không thể ghét cậu. cũng đã từng có ngọt ngào, đã có những kỉ niệm mình có thể đánh đổi bằng tất cả những gì mình có………………
Yuri mệt mỏi, thật sự mệt mỏi khi phải đói diện với sica như thế này, khoảng cách giữa họ ngày càng lớn. cả hai cùng đang trốn chạy, đó là điều khiến nỗi đau thêm lớn. kí ức đã đong đầy cùng với nỗi đau, nỗ lực chỉ mạng lại thêm khổ đau. buông xuôi rồi để thấy mình thật lạc lõng. Tất cả chỉ là một nỗi đau không được giải thoát. Ai cũng muốn giữ nó và vô tình khoét sâu nhưng tổn thương đang căng tràn…………..
Yuri bước vào nhà, ánh mắt đượm buồn của cô bỗng chốc trở nên vô hồn khi cô nhìn thấy sica đứng đó. Không gian yên lặng đến đáng sợ. cả hai đang làm cho không khí trở nên ngột ngạt và có điều gì đó mách bảo họ phải chấm dứt tình trạng này.
Khi yuri chuẩn bị bước về phòng của mình, sica bước tới cạnh và lên tiếng.
“ yuri à, mình có chuyện muốn nói với cậu”
“ bây h ư, mình hơi mệt, mình muốn đi nghỉ. Để lúc khac đi” yuri định bước tiếp nhưng cô thấy có ai đó nắm tay cô níu lại
“ chúng ta phải nói chuyện ngay, mình không nghĩ có thể kéo dài thêm nữa” mắt sica long lanh
“ không thể kéo dài thêm ư, sau hơn hai năm mình nghĩ cậu có thể kéo dài thêm hơn đấy” yuri nhìn sica và nói
“ vậy là cậu đã biết. cậu đã nhớ tất cả “ nước mắt đang từ từ chảy trên khuôn mặt sica
“ vậy cậu nghĩ sao, cậu đã nói sự thật cho mình biết à.”
“ mình muốn ….” Sica lắp bắp
“ cậu muốn gì, muốn gạt tôi thành kẻ ngốc nữa phải không. Hai năm chưa đủ sao. Hai năm tôi biến thành trò chơi trong tay cậu chưa đủ sao. Tại sao cậu có thể làm như vậy. cậu biết tôi tha thiết tìm lại kí ức nhưng cậu hoàn toàn yên lặng trước những nỗ lực của tôi. Tôi thật sựu không hiểu cho đến khi tôi tự mình hiểu ra. Tôi nỗ lực đau đớn đi tìm từng chút kí ức nhỏ nhoi. Cậu có biết sao tôi lại quan trọng cái quá khứ đó không? Là vì nó có cậu đấy. tôi muốn biết , muốn hiểu thật rõ về cậu và muốn yêu cậu như cậu yêu tôi. Muốn bù đắp 2 năm đau khổ mà cậu phải chịu. nhưng thật đáng kinh ngạc kí ức tìm thấy lại biến tôi thành kẻ đau đớn nhất trên thế giớ này. cậu thỏa mãn không? Cậu đã lừa dối tôi suốt những ngày chúng ta bên nhau. Cậu đã biến quá khứ của tôi thành những thứ đáng quên và nhũng ngày hiện tai thành địa ngục. “ yuri nói lên đầy giận giữ
“ yuri à , mình xin lỗi…..mình không muốn thế ………..” sica khóc trong đau đớn
“ xin lỗi ư, cậu nghĩ lời xin lỗi đó có thể làm phai nhòa mọi tổn thương sao. Cậu nhầm rồi nó chỉ làm tôi cảm thấy thêm đau đớn mà thôi. Hạnh phúc tất cả nhưng gì tôi nhận được từ cậu nó bắt nguồn từ lời xin lỗi này phải không. 1 sự thương hại đáng giá phải không nào? Sica, cậu có thể phân biệt được sự thật và sụ dối trá không? Cậu có thể chỏ cho tôi không…….. cậu không làm được phải không nào? Cậu khóc ư, khóc để lại thương hại cho tôi sao…………tôi dáng thương như vậy sao…………” yuri nắm lấy hai vai sica mà nói , cô kéo sica vào mình thật chặt mà hôn. Nụ hôn của nỗi đau và sự tổn thương không ngọt ngào mà đầy cay đắng.đột nhiên cô dừng lại và đẩy sica ra và nói
“ cậu biết không, tôi muốn cậu biến mất, biến mất mãi mãi nhưng phải làm sao đây. Cậu ở đây và cả đây nữa. nó thộc về cậu rồi, cậu ngự trị trong nó rồi. phải làm sao để cậu biến mất đây sica” ánh mắt yuri rung lên bàn tay cô đặt vào trái tim mình.nước mắt chảy dòng, đầu cô ong lên bỗng chốc mọi thứ tối sầm lại, yuri quỵ xuống trước sự hoảng hốt của sica
…………………………………………………..
Mình tưởng chừng như đã muốn cậu biến mất nhưng mình không thể ngờ rằng khi điều đó xảy ra nó khiến mình chỉ như muốn chết đi. Còn tệ hơn khi mất đi kí ức vậy sica à, mình hàng ngày vẫn thấy cậu, có thể ở cạnh cậu. bên cậu mỗi lúc mình muốn nhưng mọi thứ lại cứ diễn ra như cậu đã biến mất thật rồi…………….
Mình phải làm sao để mang cậu trở lại. giá như lúc đó mình hiểu rằng nỗi đau của cậu cũng là nỗi đau của mình. h có phải là đã quá trễ không sica. Cậu hãy nói cho mình biết. mùa mưa lại bắt đầu rôi, cậu không thích mưa phải không………mưa thật phiền phức như cậu nói, mưa lạnh và mưa thật buồn…………….nhưng mưa là kỉ niệm của chúng ta phải không……….
Mưa luôn làm cho người ta nhớ đến một cái gì đó trong tiềm thức và miên man trong hiện tại…………………….
Và mưa làm mình nhớ cậu da diết, mình hiểu nỗi buồn của mưa , sự cô đơn của mưa, nhưng mình lại không hiểu được nỗi đau của cậu. mình cũng vô tình như những đám mây kia vậy, mình chỉ nhìn vào nỗi đau của mình và mình đã để cậu tuột khỏi tầm tay mình. mình không thể nắm giữ cậu như những cơn mưa kia.
Mình đi dưới mưa, chẳng ai thấy mình khóc, chẳng ai thấy nhìn thấy nước mắt mình đang rơi. Mưa thật to, mình gọi tên cậu mà chẳng để ai nghe thấy chỉ cậu thôi,để gửi nỗi nhớ cậu mà chẳng ai hay biết. mưa giấu kín tâm hồn mình, mưa nhẹ và mát lắm. nhẹ nhàng thấm vào tim. Mưa rơi nhiều ướt nhòe mắt mình rồi cậu biết không sica……………….
Mưa rơi , mưa đến mưa mang cậu đến bên mình. nhẹ nhàng và ngọt ngào. Nhưng cũng thật nhanh, ngắt quãng cơn mưa kia đã tạnh và cậu đã rời xa mình………………..
Chap 20 !
Mình ghét mình !!!
Mình ghét câu xin lỗi này nhưng mình vẫn phải nói với cậu. mình không thể nói yêu cậu nữa mình chỉ có thể nói xin lỗi. mình yêu cậu nhưng không đủ can đảm để nói , mình sợ khi mình nói ra mình sẽ bị trừng phạt. trừng phạt cho những thứ mình đã gây ra cho cậu. cậu và tất cả tình yêu dành cho mình chỉ đổi lại những tổn thương và lời xin lỗi. cậu đã không còn thất vọng nữa, cậu tuyệt vọng trong chính tình cảm của mình. cậu nói đúng, không phải chết sẽ là nỗi đâu lớn nhất mà cái chết trong tim và sự tuyệt vọng là nỗi đau lớn hơn tất cả. cuộ sống nay đôi khi quá nghiệt ngã với cậu chăng? Cậu tụ hỏi và rồi nước mắt cậu lăn dài khi mình chính là sự nghiệt ngã đó. Cậu không hề than trách bởi cậu đã quá tin rồi bị chính niềm tin đó quật ngã. Mình biết và mình im lăng. Chịu đưng hay chạy trốn chỉ có mình hiểu được mà thôi.
Nhưng mình không muốn hiểu để rồi mọi thứ chị là sự ân hận. đã quá muộn màng. Quá muộn để cứu vớt điều gì đó. Tất cả mình đổ lỗi cho số phận. nhưng không chính mình đã tạo nên số phận đó. Và giờ mình phải trả giá. Vậy cái giá nào là đủ cho mình hả yuri. Mình chưa bao h ruồng bỏ chính mình nhưng h đây mình ghét chính con người mình. đứng trước gương mình không còn thấy mình, chỉ còn là bống tối, là vực sâu và những vết hẳn tội lỗi. mình mới là kẻ đáng sống trong bóng tối chứ không phải cậu……………
Nơi thiên đường sẽ tìm thấy ánh sáng, mình muốn tìm lại ánh sáng cho cậu. để với cậu sẽ là thiên đường mãi mãi. Khi không có mình, kí ức sẽ trống trơn, mưa lại đẹp như ngày nào. Và nước mát của cạu sẽ tan vào trong gió, rồi sớm mai cậu sẽ đón bình minh với nụ cười. Mình muốn như thế. Mình ước sẽ đem lại những điều đó cho cậu………………!
Nhưng để biến điều ước này thành sự thật, mình phải là gì đây? Mình không thể lên thiên đường. mình phải xuống địa ngục để trả giá phải không. Cái giá nào để đổi lấy điều ước này, mình có thể tìm ở nơi đâu hình ảnh của cậu “ hạnh phúc và vui vẻ” . nhưng mình chắc một điều sự tồn tại của mình khiến cậu đau khổ. Gặp mình là bất hạnh của cậu và yêu mình đó chính là nỗi đau và sự mất mát lớn nhất. mình không thể bù đắp nhưng mình hứa sẽ để những điều này biến mất mãi mãi……….kể cả đó có là sự sống của mình……..!
…………………………………………………
Cuộc sống luôn dành cho ta
Những niềm vui,
... và cả những nỗi buồn.
Những nụ cười,
... và cả những giọt nước mắt.
“Mình phải làm gì đây yuri”
“mình phải làm gì, hãy nói cho mình biết”
“ cậu đừng như vậy”
“ làm ơn yuri” sica đang khóc và yuri vẫn ngồi đó yên lặng và vô hồn. đôi mắt cô bị băng kín. Tất cả chỉ là bóng tối. một màu đen đáng sợ. vô vị và vô sắc.mọi thứ như ngừng chuyển động.tất cả như dừng lại với yuri. Đôi mắt của cô dù mở hay đóng lại. chỉ một khoảng lặng xuất hiện. đen ngòm và đau đớn.
Mọi chuyện đang diễn ra rất tệ. di chứng của tai nạn, những nỗi đau đã vắt kiệt sức của cô. Và h đây nó còn cướp đi ánh sáng…………….! Chứng mất thị lực tạm thời ! ai có thẻ hiểu được tâm trạng của yuri lúc này. đã năm ngày nay cô cứ ngồi đó không một cử đọng nào. Không một âm thanh nào. Tất cả với cô mọi thứ trên đời này dường như không còn tồn tại. vậy còn sica?
Sica ở đó, đôi mắt cô nhìn thẳng vào yuri và cũng dường như khoogn di chuyển, chỉ có những giọt nước mắt là lăn không ngừng. nếu có thể mang một phép tính toán ở đấy. nước mắt của cô ấy có thể cuốn trôi tất cả như một cơn mưa chưa bao h tạnh.
“ cậu đừng khóc nữa. nước mắt đâu có giúp được gì” yuri bất chợt lên tiếng
Khuôn mặt cô dường như không có bất cứ chút cảm xúc nào.
“ mình đã ở đây. Trong bóng đêm này. yên tĩnh đến lạ lùng. Mình đã nghĩ về tất cả. từ quá khứ đến hiện tại. và mình sẽ noi với cậu rằng tình yêu của mình………….” yuri cười gượng và nắm lấy tay sica rồi nói.
“ nếu ta yêu một người mà người đó không yêu lại mình, hãy cứ dịu dàng với bản thân vì ta không làm điều gì sai trái cả. tất cả chỉ vì tình yêu không chọn đúng nơi dừng chân nơi trái tim người ấy mà thôi. Mình đã nghĩ như vậy khi mình thầm yêu cậu. và mình cứ như vậy ngày qua ngày mình yêu cậu thật nhiều. nhưng mình đã không nghĩ tình yêu của mình đã mang lại tất cả những chuyện này. mình đã sai khi mình trách cậu. vì h đây mình nghĩ tất cả là do mình. nếu mình không yêu caauj. Nếu tình yêu của mình không khiến cậu thương hại.. có lẽ chúng ta đã không phải khóc.”
“ yuri à, không phải như vậy. đó không phải là những gì mình nghĩ. Cậu đừng hiểu như vậy. cậu không có lỗi gì hết”
“ mình đã nói với cậu mà tình yêu thì không nói xin lôi. Nhưng cậu đã nói xin lỗi với mình rất nhiều. ngay từ ngày chúng ta quen nhau. Chúng ta đã thuộc về hai thế giới hoàn toàn khác nhau. Mình thấy những cơn mưa thật đẹp. nhưng với cậu đó là những phiền phức. mình đã cố buộc cậu vào với thế giới của mình. nhưng h đây mình đã hiểu đó là thất bại. à không đó là sai lầm”
“ yuri à, cậu hận mình, cậu trách mình, mình hiểu nhưng sao cậu có thể nói như vậy với mình. nó đau lắm yuri à”
“ sica à, sẽ không còn đau nữa đâu. Sẽ không còn nỗi đau nào nữa. lòng thương hại của cậu thật lớn. Nó khiến cậu không thể rời xa mình. nhưng điều đó sẽ không thể khiến chúng ta ở bên nhau được. h đây mình không thể nhìn thấy cậu. có lẽ đó là sự giải thoát. Giải thoát cho cả hai hcungs ta. Mình trong tối và cậu ngoài sang. Đối lập. chúng ta luôn là như vậy. vậy thì hãy bước ra khỏi thế giới giả tạo này. hãy trở về vị trí của mình. chugs ta đừng gặp lại nữa. đừng cảm thấy quá nặng nề. nếu có vô tình gặp lại thì cậu cũng không phải lo lắng bởi vì từ nay thế giới của mình chỉ có âm thanh. Chỉ cần cậu không lên tiếng chúng ta mãi mãi xa cách “
“ yuri à, thật tàn nhẫn. điều này thật tàn nhẫn. nó như giết chết mình. nhưng cậu coi đó là sự giả thoát phải không “
“ đó là điều tốt nhất. khi đã nói lời yêu. Mình cũng nên nói điều nay với cậu. chúng ta chia tay đi. Chia tay để chấm dứt tất cả. hay rời xa đau khổ”
“ cậu muốn vậy. chũng ta mãi mãi cách xa ư. Mình hiểu ồi nếu ddieuf đó tốt cho cậu mình sẽ đồng ý” sica gạt nước mắt và chay ra ngoài.
Nơi đây, có những giọt nước mắt rơi xuông không hề vô hồn như đôi mắt ngây dại. nó đau, đau lắm ………………
………………………………………………………………….
Sica à, cậu vẫn ngủ sao. Vẫn cứ ngủ thật à. Cậu ẫn sẽ cứ ngủ như vậy dù có thể mình sẽ biến mất chứa. cậu quá đáng thật đấy. mình không còn nhiều thời gian đâu……………
Mưa lại rơi rồi, cậu có nghe thấy không. Mưa về mình ở đây bên cậu . có thật nhiều cảm xúc cậu biết không. Những cảm xúc hỗn độn. kí ức tràn về những hạt mưa như kết lại tao ra những hình ảnh. Những hình ảnh mà mình không thể quên được.
Mình đã từng hạnh phúc, vui vẻ dưới mưa. Đã từng cảm thấy ấm áp khi vai mình ướt đẫm. mưa tuyệt lắm phải không. Nhưng mình cũng cảm thật thật cô đơn. Lẻ loi khi trời mưa. Đã từng đau lòng dưới mưa. Mưa thật buồn. nhưng mình vẫn thích. Có những điều chỉ mưa và mình biết. chờ cơn mua tới. chờ những hạt mưa rơi. Mưa sẽ xóa đi nhưng nỗi đau. ngày mại lại nắng ấm.để thêm sức mạnh cho sự chờ đợi……….hôm nay mưa thật lạnh. Cái lạnh thật lạ. là do mưa hay do cảm giác. Mình muốn có ai đó cùng ngắm mưa. Cùng đi dưới mưa. Nhưng mong muốn vẫn chỉ là mong muốn phỉa không sica???
Mỗi ngày cuộc sống lại trôi đi. Không biết trôi dạt về phương nào. Mình mất phương hướng rồi sica. Khong có cậu. mình không biết sẽ đi về đâu. Mình lang thang trong suy nghĩ. Và mòn mỏi tìm câu trả lời nhưng không có.
Nhìn lại mọi thứ đã xảy ra , đang xảy ra trong cuộc sống của chính mình, có những cái thấy hối tiếc, vấn vương luyến tiếc , có cái đạt được hơn sự mong đợi, nhưng cũng có cái hụt hẫn đến lạ kỳ…tất cả chỉ có thể là cuộc sống. chính cuộc sống đang một phần làm chủ chính mình, ở đâu đó mình có thể điều khiển được cuộc sống bao nhiêu phần.
Nhưng nếu có một phép màu đưa mình quay lại quá khứ ấy, vào đúng thời điểm ấy, vẫn tâm hồn ấy con người ấy thì có lẽ sự việc vẫn cứ thế, cuộc sống vẫn chỉ là thế, chẳng thay đổi gì vì đơn giản mình vẫn chỉ là mình. Mọi cái đều diễn ra không trọn vẹn hoàn hảo như chính con người thật của chúng ta, chẳng ai dám khẳng định mình tồn tại trên thế gian này là hoàn hảo hết. Thật hạnh phúc khi mình là chính mình…
Nếu như cuộc sống chỉ có niềm vui mà không có nỗi buồn thì sẽ nhàm chán lắm. Khi đó, mình sẽ không biết đau, mà nếu mình không đau, thì làm sao mình hiểu được nỗi đau của người khác thế nào?
Vì thế cậu co thể ngủ bao lâu mà cậu muốn. nhưng hãy tỉnh giác khi mình không cong thời gian để chờ đợi. hứa nhé………..mình luôn tin vào điều kì diệu vì cậu chính là điều kì diệu lớn nhất trong cuộc đời mình.
Chap 21
Nước mắt không thể xoa dịu nỗi đau ……
Nhưng cơn mưa không làm tan cơn khát…………….
Có gì giống giữa mưa và nước mắt………….
Khi nước mắt đã hóa thành mưa……………
Lặng lẽ và yên tĩnh nơi đây chỉ còn tiếng mưa rơi. Tiếng mưa rơi suốt cả ngày. Mưa như nhấn chìm tất cả, cuốn trôi mọi thứ nhưng dường như mưa đem về tất cả. mưa rơi không còn nhẹ nhàng, tiếng mưa rơi nặng trịch từng cơn. Mưa trút xuống ào ào như cào xé mọi thứ. Suốt đêm mình không ngủ , lặng mình trong bống tối ngồi nghe tiếng mưa rơi. Cảm giác nặng nề, u ất và mệt mỏi đến nghẹt thở……….. nước mắt rơi thêm một chút………..và đắng cay thêm một chút. Miên man quá, sầu não quá…. Quá khứ như ùa về, ám ảnh và day dứt. hiện tai đau đớn và rồi bời. mình không chắc sẽ có tương lai nhưng tất cả thật mờ mịt và tăm tối……….
Ước gì mình có thể tan biến vào mưa, mình sẽ nhòa đi trong gió và phai nhạt dần trong không gian này. mưa tạnh và mình mãi mãi không ở lại. nhẹ nhàng và thanh khiết mình bước ra khỏi cuộc sống của cậu. mình tìm một lối thoát nơi chân trời mình không còn thấy cầu vồng. tất cả sẽ chẳng bao h dừng lại nếu mình không dừng lại. cậu nói đúng nỗi đau theo mình và mỗi bước đi của mình hằn dấu những nỗi đau. mình bên cậu là nỗi đau ở lại. mình ra đi nỗi đau cũng sẽ ra đi. Đến nơi nào cậu không thể nhìn thấy mình. trong khoảnh khắc nhỏ thôi nỗi đau cũng không ở lại.
Cậu giống những cơn mưa mia kia bất chợt xuất hiện và ra đi mà không hề báo trước. ngày mình gặp cậu và cho đến ngày hôm nay để kết thúc tất cả trái tim mình dường như không còn đập nữa. cái mình muốn không phải là sự tồn tại mà là sự sống nhưng không có cậu tất cả chỉ là vô nghĩa. Chưa bao giờ mình thành thật với cậu cho dù cậu luôn chân thành với mình. cậu đã nghĩ như vậy và cho đến h phút này tất cả là như vậy. nhưng nếu mình nói không cậu có thể tin mình chứ………….. cậu bao dung cho tất cả nhưng không thể bao dung cho tình yêu muộn màng của mình……….. cậu không chấp nhận. mình hiểu. cậu đã trở về trọn vẹn như tất cả, cậu đã có mọi thứ cả những kí ức bị cướp đi nhưng cậu đã từ chối tình yêu của mình cậu có biết không. Kí ức có thể chỉ là những nỗi buồn , kí ức trở về buồn đau màng đến , hạnh phúc vun đắp từ lâu bỗng biến mất trong cậu. cậu muốn có kí ức và cậu đã ở lại trong cái kí ức đó. Vầ thật sự….thật sự một điều mình không thể phủ nhận…….kí ức đó không có mình……………..mình không thể giải thích cũng không thể xen vào hay xóa nhòa kí ức trong cậu, mình đã cố giấu nó nhưng mình bất lực trước cậu. không thể là gì hơn , mình chỉ là người mang đến đau khổ cho cậu………….. cậu muốn mình mãi mãi ra khỏi cuộc đời cậu. chúng ta ………. À không cậu và mình 2 thế giới 2 trái tim ,1 tình yêu và 1 sự thương hại. cậu quả quyết là như vậy.
Yuri à, mình tha thiết muốn gọi tên câu. Muốn ở bên cậu. yêu cậu. cậu biết có những thứ theo thời gian sẽ phai nhạt nhưng cũng có những điều thời gian sẽ làm nó lớn lên. Mình đã mong thời thời gian xoa nhòa đau thương. Và cả cuộc đời còn lại của mình , tình yêu này mình sẽ trao cậu tron vẹn dù cho cậu có từ chối nó đi chăng nữa…………………
Mình bết tắc thật rồi. mình chết , mình đã chết trong tuyệt vọng………….mưa vẫn đang rơi……….mình sẽ ngắm những cơn mưa này lần cuối và mình cũng sẽ chỉ tồn tại trong khoảnh khắc nhỏ nhoi này nữa thôi. Hẫy để mình yêu cậu và hãy để nó trong tim yuri nhé. Dù chúng ta không bao h thuộc về nhau nhưng tình yêu của mình thuộc về cậu………..mãi mãi là như vậy …………….
Tạm…………..biêt………………..yuri………………tạm biệt những cơn mưa……tạm biệt đau thương …………………nhưng hãy để tình yêu của mình bên cậu nhé…………………..!
……………………………………………………………………�
�
�
�……………
Trong đêm mưa tĩnh lặng mọi thứ như đang diễn ra rất chậm. mưa hôm nay thật lớn mưa như đang khóc thương cho điều gì đó. Cô gái bước đi dưới mưa. Nước mắt không chảy hay mưa đã hòa tan tất cả. cứ bước đi và mặc cho mưa thấm ướt tất cả. xoa dịu những nỗi đau là không thể. Bất lực trong việc tìm lại mọi thứ. Buông xuôi và biến mất để hàn gắn một điều gì đó. Đã không còn kiểm soát chỉ còn lại nỗi đau. nỗi đau không thể nói thành lời. gặm nhấm tất cả và đến một ngày buộc phải kết thúc. Cuộc sống đôi khi quá dài nhưng hạnh phúc quả thật mong manh và ngắn ngủi………………………
Hãy để những cơn mưa mang theo tất cả dù có ở nơi thiên đường bao lâu kết quả cuối cùng nó cũng sẽ phải rơi phải tan biến trong thế gian này. mưa là thế .không thật và dẫu có thật nhưng cũng sẽ rất ngắn ngủi………………quá ngắn ngủi để thương tiếc điều gì đó…………………
Cuộc sống tưởng chùng như đã kết thúc ở khoành khắc ấy. không hề đau đớn những vẫn đầy luyến tiếc. thân thể như đã tan biến nhưng tầm hồn vẫn ở lại ………sica nằm đó bất động……….cô đang dần dần đi đến một thế giới khác.hay đang bước vào một giấc ngủ dài………………….
ở đâu đó bỗng như cũng có một tiếng động lớn phá vỡ tất cả. nhói đau ở ngực ,trái tim như muốn vỡ ra nước mắt chảy không ngừng bất giác và không tự chủ. Nỗi đau như xé toạc bống tồi. trong ánh sáng tờ mờ nỗi đau như hiện hình, đau óc như quay cuồng. hình ảnh đó mãi mãi in sâu. Đau đớn tột cùng. Yuri ở đó mắt mở to ánh sáng như tìm thấy nơi nỗi đau cứa nát con tim……………….sica có thể sẽ biến mất mãi mãi nhưng tình yêu thì không …………cô ấy đang ở đây khiến nỗi đau nhân lên ngàn lần nhưng cũng như đã xóa nhòa tất cả. sự ân hận và tình yêu ở lại……………….nhưng phải chăng đã qua muộn màng……………….ánh sáng đã trở về nhưng có lẽ yuri không hề mong đợi khoảnh khắc đó. Khoảnh khắc cô nhìn thấy sica từ từ rời xa mình. bất lực trước tất cả. phải chăng đó là cái giá cho tất cả. khi tình yêu vẫn còn sự cố chấp…………………………..
……………………………………………………………………�
�
�
�………….
Sica à, hôm nay mình đã được cho phép ở bên cậu 24/24 đấy. à , mình không nên nói dối phải không. Thật ra các bác sĩ ở đây muốn mình ở lại. và mình đã xin họ cho mình ở chung với cậu. chúng ta lại bên nhau phải không nào sica……………………
Mình có thể được đàn cho cậu, được ngắm cậu cả ngày và còn rất nhiều điều nữa. nhưng cậu không muốn ngắm mình sao. Cậu bắt đầu quên mình rồi ư…. Cậu đã quên những gì cậu viết ư? Mình đã đọc cho cậu hàng ngày và h thì mình không còn gì để đọc nữa . thời gian trôi quá nhanh phải không. Mình không thể làm gì ngoài việc chờ đợi. nhưng h mình cũng sẽ không còn khả năng chờ đợi nữa. nhưng có phải cậu đang đưa mình tới gần thế giới của cậu phải không. Mình cảm nhận được điều đo. Mình nằm đây nắm tay cậu, hơi thở của cậu sao nhẹ nhàng quá, mình không thể nghe thấy , mình không cảm nhận nổi. nhưng mắt mình đang khẽ khép lại . mình đang bước vào thế giới của cậu phải không……………..nhẹ nhàng và bình yên………..mọi thứ thật là đẹp………….mình đang tìm kiếm cậu………………cậu ở đâu vậy sica………………mình đang chạy chạy đua với thời gian mình sẽ tìm thấy cậu trước khi mọi thứ tan biến……………………..
Sica à có phải là cậu không? Cậu mặc một chiếc váy trắng thật đẹp. cậu giống như 1 nàng công chúa vậy. đẹp quá. Cậu đag gọi mình phải không?
“ yuri à lại đây. Lại đây với mình nào”
“ mình tới đây. Cậu hãy đứng yên ở đó. Đừng bước đi đâu nhé. Hãy ở đó chờ mình. nếu mình không thể chờ câu. Mình sẽ đến bên cậu. mình sẽ ko để cậu một mình nữa”
“ mình giữ được cậu rồi. ôm chặt cậu như vậy. cậu sẽ không thể đi đâu mất. mất cậu một lần là quá đủ với mình sica à”
“ yuri à, cậu có nhớ mình không”
“ mình nhớ, nhớ đến phát điên. Khi không có cậu mọi thứ đều là vô nghĩa”
“ mình yêu cậu. mình bất chấp tất cả. dù có phải trả bất cứ giá nào mình cũng muốn được ở bên cậu”
Nơi thiên đường luôn có vị ngọt ngào của hạnh phúc. Nụ hôn này đã không còn nỗi đau, đã không còn sự lo lắng không còn bất cứ điều gi…………. Tất cả nhường chỗ cho tình yêu đích thực và hạnh phúc nơi thiên đường…………………thứ tha không bao h là muộn dù đó có là khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời. cái chết không phải là cái kết của cuộc đời khi tình yêu luôn tồn tại. con người vẫn sống dù đó là nơi thiên đường .tình yêu chân thành thì không bao h là quá muộn màng để tìm thấy. dù có dùng cả cuộc đời tìm kiếm ta vẫn cảm thấy hạnh phúc khi nắm giũ dược dù chỉ trong phút giây ngắn ngủi…………..
Cái nắm tay siết chặt nơi thiên đương này có thể là cái buông tay nơi hiện thực khổ đau. kết thúc để khởi đầu một điều tốt đẹp.
Đôi mắt yuri đã nhắm lại là mãi mãi.
ở bên cạnh có một dòng nước mắt lăn dài trên khóe mắt vốn lâu nay tưởng chừng như đã chết……………
Mưa đang rơi, mưa đang tạo nên bản nhạc tình yêu hay nhất. Những cung bậc của cảm xúc bật lên trong tiếng mưa. Cơn mưa tươi mát như tưới tắm tất cả. xoa dịu tất cả. mưa mang lại sự khởi sắc ngày mới và phía sau cơn mưa con người có thể thấy cầu vồng xuất hiện…………………….
Không có điều gì là không thể. Điều kì diệu luôn xuất hiện cho dù mọi thứ đã kết thúc. Đừng từ bỏ hy vọng ,biết thứ tha và tin tưởng hạnh phúc sẽ ở rất gần……………………..
THE END
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro