Chương 6: Bông tuyết
PLEASE TAKE OUT WITH FULL CREDITS, THANKS.
Translator: kirowan
Beta reader: Saiky
T/N: Phải nói là khi dịch chap này mình cứ mủm mỉm cười vì đáng eo quá nhiều, dễ thương khủng khiếp. Bé Mikasa sau khi quen thân một thời gian đã bắt đầu giở giọng láo toét với Levi =))) Và trong chap này mùi đam mẽo rất là nồng nàn nha =))) Đáng ra mình phải thêm chú thích vào phần pairing mới phải.
.sáu.
{bông tuyết}
Tháng ngày cứ dần trôi, cái chân của Levi cũng từ từ hồi phục. Hắn cố hết sức để giấu đi vết thương. Hắn bắt đầu dẫn theo Mikasa khi ra ngoài, đề phòng sự cố lần trước lại xảy ra, nó luôn ám ảnh trong đầu hắn. Mikasa đi theo hắn mà không chút phàn nàn, dù Levi nhanh chóng nhận ra việc kéo con bé đến nơi mình thủ ác cũng không phải quyết định sáng suốt cho lắm. Đúng là Mikasa rất hữu ích trong việc truyền tin và do thám, nhưng hắn không muốn con bé biết hắn tội lỗi đến nhường nào.
Vào một ngày lạnh giá, sau một tuần đầy gió buốt và bão bùng, Levi để ý thấy Mikasa nhợt nhạt hơn bình thường. Bữa sáng đã qua, và hắn quan sát chuyển động của con bé trong lúc nó yên lặng đọc sách. Mikasa đang đọc cuốn truyện cổ tích cũ của hắn, đầu cúi gằm, tóc xòa xuống trang giấy thành những lọn đen như mực. Bàn tay trái con bé nắm hờ chiếc thìa, bát cháo trước mặt vẫn còn y nguyên.
"Ăn đi," Levi nói. Mikasa ngẩng phắt lên, chớp mắt, ánh nhìn u ám. Đôi mắt con bé đờ đẫn như thể đang bị thôi miên. Hắn thấy hơi lo lắng. "Mikasa, nhóc chảy nước mũi đấy à?"
"Không ạ."
Levi đứng dậy, quan sát con bé căng cứng người. Hắn thừa biết con bé nói dối, chỉ cần nhìn cái cách con bé cúi gằm mặt đến độ cằm chạm vào ngực là đủ hiểu. Hắn vòng đến bên kia bàn, ngẩng cằm đứng trước Mikasa. Levi liếc mắt nhìn xuống, nhăn mặt khi thấy Mikasa co rúm người lại. Không phải là con bé sợ hắn. Levi đủ hiểu Mikasa để biết rằng con bé chỉ đang thấy hổ thẹn vì đã bị ốm mà thôi.
Hắn quỳ một chân xuống, nắm lấy tóc Mikasa rồi ngửa đầu con bé lên. Levi dí chiếc khăn giấy vào mặt Mikasa, nhăn mặt lại và bóp mũi con bé. "Xì đi," hắn ra lệnh.
Mikasa cầm lấy tờ khăn giấy, ngoan ngoãn xì mũi. Levi nhanh chóng vuốt lại tóc con bé, đặt tay mình lên trán Mikasa. Nhiệt độ tỏa ra dưới lòng bàn tay hắn đủ nói lên tất cả, nhưng hắn kiểm tra một lần nữa bằng mu bàn tay. Kết quả vẫn vậy. Mikasa nóng một cách bất thường, làn da tái nhợt, ẩm dính mồ hôi.
"Nhóc nóng và tởm quá," Levi nói. "Ốm bao lâu rồi?"
Mikasa cúi xuống, hắn có thể thấy gò má con bé ửng hồng. Con bé sụt sịt, lau mũi rồi hạ tờ khăn giấy xuống. "Ưm." Giọng con bé nghe nghẹt đi nhiều. "Cháu không biết."
"Ngu ngốc," Levi nạt. Hắn phải cố không nắm tóc con bé lần nữa. Levi quay đi, tiến về phía bồn rửa tay. "Rửa ráy rồi lên giường đi."
"Nhưng..." Mikasa ngọ nguậy, hắn liếc nhìn con bé trong khi cọ rửa các ngón tay. "Cháu không mệt..."
"Trông ta giống như quan tâm nhóc mệt hay không lắm hả?" Levi tắt vòi nước, lau khô tay bằng chiếc khăn treo cạnh bồn rửa. "Đáng ra nhóc phải lập tức nói với ta khi nhóc bị ốm chứ."
"Cháu xin lỗi."
"Đừng có xin lỗi," Levi nói qua hàm răng nghiến chặt. "Làm những gì được bảo đi."
Con bé vâng lời. Mikasa không cần thêm bất cứ lời thúc giục nào nữa. Con bé biến nhanh vào phòng tắm, để lại bữa sáng chưa được đụng tới và một tờ khăn ăn dơ hầy. Levi thở dài, bực bội day day sống mũi. Hắn không định hà khắc với con bé như thế, nhưng hắn cũng không rõ mình phải xử sự như thế nào. Sao con bé không nói với mình? Levi nhìn chăm chăm vào quyển truyện cổ tích cũ mèm, hắn có thể thấy những vết bẩn mờ mờ khắp bìa sách. Hắn lật sách lại, tự nhủ sẽ khử trùng nó.
Levi để cho Mikasa một bộ quần áo ngoài cửa phòng tắm rồi khoác lên mình chiếc áo ngoài, trùm qua lớp áo cotton mỏng. Nó màu đen và đã hơi sờn rồi, nhưng hắn chẳng có thứ gì đẹp cả. Qua một đêm, cơn mưa giờ đã biến thành mưa đá, một lớp băng mỏng liếm lên vỉa hè. Levi kéo mũ trùm, nhét tay vào túi áo rồi lao vào cơn mưa dày đặc. Hắn cúi đầu bước đi, lòng nặng trĩu, tự hỏi tại sao Mikasa lại giấu việc bị ốm với hắn. Điều này khiến hắn bận tâm nhiều hơn cần thiết.
"Schatz," Levi nói, bước vào quán rượu nhỏ. Người đàn bà đang phục vụ khách, điều này thực sự làm hắn ngạc nhiên. Bây giờ chắc hẳn phải muộn hơn hắn tưởng.
"A, chào," Schatz nói, buông nụ cười uể oải. "Hóa ra là thằng nhỏ hỗn xược. Lần này thì cần gì đây?"
Levi đứng đó một hồi, nhìn người đàn bà mặt lấm tấm tàn nhang. Greta Schatz không hẳn là xinh đẹp, Levi cũng không nhớ bà có bao giờ xinh đẹp hay không. Lúc nào nhìn bà cũng nhàn nhạt và có vẻ đùa cợt. Kể cả bây giờ, với ánh mắt cảnh giác và nụ cười kín đáo, vẻ ngoài Schatz vẫn có chút không ổn. Levi không hiểu tại sao hắn vẫn tìm đến người đàn bà này. Có lẽ nguyên do lớn nhất chính là lòng tin. Ít nhất hắn biết Schatz sẽ không bao giờ phản bội mình.
"Bà có cái gì để trị sốt không?" Levi chầm chậm hỏi. Hắn thấy không thoải mái khi tìm đến Schatz vì thứ này. Hắn biết nói cho cùng cũng nên kiếm một tay bác sĩ, hắn sẽ làm thế. Nếu tình trạng của Mikasa xấu đi. Nhưng giờ hắn phải cho rằng đó chỉ là một cơn cảm lạnh bình thường. Tốt nhất nên là thế, Levi nghĩ, trầm ngâm xoa những khớp ngón tay nứt nẻ. Có vài kí ức lạnh lẽo hắn không muốn bới lên. Hãy cứ để người chết nằm dưới nấm mồ, hắn tự nhủ.
"Trông ta giống dược sĩ lắm hả?" Schatz hỏi.
"Không," Levi nói, "trông bà giống một ả phục vụ quầy rượu không đứng đắn. Đừng có chọc tôi, Greta. Không phải hôm nay."
Schatz hơi sững người khi Levi gọi tên mình. Levi ghét cư xử thân mật quá mức với Schatz, dù đôi lúc hắn tự hỏi việc hắn và Schatz thân cận nhiều năm có rõ ràng lắm không. Schatz hơn Levi gần mười tuổi, và thường hắn thấy dường như khoảng cách còn xa hơn thế. Thành thật mà nói thì ở cạnh Schatz khiến hắn cảm thấy mình trở về là một đứa trẻ hay cáu kỉnh. Hắn thấy mừng vì bà không đối xử với hắn như với một đứa trẻ. Không còn nữa.
"Ồ," Schatz nói. Bà liếc nhìn một người khác trong quán bar, một phụ nữ lớn tuổi, rồi lơ đẹp người ta. "Đứa trẻ ốm rồi hả? Sao cậu lại để con bé như thế?"
"Do thời tiết," Levi đáp. Hắn tự nhủ với mình như vậy. Dù sao Mikasa cũng ở vùng nông thôn trong tường Maria. Điều kiện sống ở đó có thể sẽ khác với trong thị trấn – hoặc trong thành phố, nếu Yalkell được coi là một thành phố. Có vô số mầm bệnh ở đây. Nhưng không liên quan đến vi khuẩn. Levi chắc chắn điều đó.
"Được rồi." Schatz xua tay. "Ta nghĩ mình có vài thứ dùng được đấy."
Levi theo bà vào kho, không lạ lẫm gì khi thấy nó đầy ắp những rượu và thảo dược. Hắn để Schatz xem xét những chai lọ đó. Levi ngạc nhiên thấy bà còn tàng trữ ma túy – nhưng họ đều dính dáng tới những hạng người chả ra gì. Hắn không biết tại sao điều đó còn có thể làm hắn kinh ngạc.
"Được rồi," Schatz nói, "thứ này không thường dùng để trị bệnh—"
"Schatz," Levi nói. "Đây là cho một đứa trẻ chín tuổi đấy. Nếu nó nguy hiểm – hay gây nghiện – thì tôi không lấy."
"Vậy thì đến bác sĩ đi," Schatz đáp khô khốc.
Cuối cùng hắn cũng chần chừ nhận thứ thảo dược đó. Nó ở trong một túi nhỏ, và khi hắn kéo dải rút, cái túi mở ngoác ra. "Tôi sẽ không đưa cho con bé thứ khỉ khô này nếu nó làm con bé bệnh hơn," Levi nói, giật cho cái túi đóng lại. Schatz nhíu mày, khoanh tay trước ngực. Biểu cảm của bà có hơi thái quá, hắn dựa vào một cái kệ và quan sát Schatz. Bà đang già đi. Thật kì lạ khi có suy nghĩ đó. Nhưng, hắn nghĩ, lúc nào bà ta chẳng già.
"Có lòng tin ở ta một chút đi, Levi," Schatz nói, mắt hơi cụp xuống. "Ta có nhiều kinh nghiệm với trẻ con hơn cậu đấy. Cái này sẽ công hiệu thôi."
Levi không tranh cãi với Schatz về khoản đó. Bà hoàn toàn đúng. Schatz biết chăm sóc một đứa trẻ hơn hắn. Nhưng việc hắn đang cố gắng cũng đáng được ghi nhận lắm chứ? Bà ta không thấy việc này làm hắn khó chịu thế nào à? Levi phải nhắm mắt lại để kiểm soát cơn giận của mình. Sao bà ta không nói toạc ra đi...?
"Vậy..." Levi nói, tung cái túi từ tay này sang tay khác. "Tôi có phải pha trà với thứ khỉ khô này không?"
"Có, thế là được rồi." Schatz nhếch mép, bà nhìn Levi bằng cặp mắt xanh dương sáng quắc. "Này, lần cuối cùng cậu ốm là bao giờ thế?"
Hắn không đáp. Levi nhìn xuống túi thảo dược, tự hỏi Schatz có đọc được gương mặt mình như trước đây bà từng làm không. Hắn cho là không. Thời gian đã tôi luyện hắn cứng cáp như một thanh kiếm sau trui rèn. Một cơn rùng mình chạy dọc người hắn, đưa hắn hồi tưởng lại những sự thật nghiệt ngã cùng những giấc mơ đẫm máu. Nhưng kể cả vậy, hắn vẫn thấy mình chìm trong im lặng. Levi ngẩng lên, mắt xoáy vào Schatz. Trong một thoáng, bà ngỡ ngàng, đôi môi cứ khép vào lại hé ra. Hắn xoay người, ra khỏi kho mà không nói một lời.
Lần cuối cùng hắn ốm là khi nào?
Lần cuối cùng chết tiệt đó là khi nào?
Kí ức ấy lạnh ngắt. Mọi thứ đều lạnh, tấm chăn mỏng dính chặt vào làn da nhớp nháp của hắn trong khi hắn run cầm cập, nửa tỉnh nửa mê. Hắn nhớ lại mùi nôn mửa, vị tanh còn ngay trên đầu lưỡi. Hắn nhớ khi mở mắt, ánh sáng chói lòa thành hình những dải trắng vàng nhức nhối. Hắn nhớ một bàn tay trượt dưới cổ mình, hơi dựng hắn dậy. Hắn nhớ cảm giác sôi sục trong lồng ngực, của thứ gì đang thối rữa dần khoét rỗng hắn. Một con quái vật, hắn từng nghĩ. Nó lớn dần trong hắn, và giờ nó đang trèo lên cổ họng hắn, xé nát từng mẩu nội tạng bằng móng vuốt thép của mình. Cơn ho dai dẳng như vùng vẫy muốn được thoát khỏi cơ thể nhỏ bé. Nó bật ra, rung lên trong không khí, sắc bén và không ngừng nghỉ, để lại hắn run rẩy cùng một cổ họng rát bỏng. Miệng hắn đắng ngắt như đang ngậm kim loại. Hắn thấy máu ròng ròng dưới cằm.
Levi ước bản thân có thể gọi đó là một phép màu nho nhỏ khi tai qua nạn khỏi. Nhưng không.
"Không..." Hắn mê sảng. Choáng váng, yếu ớt, lần tìm một sự cứu rỗi nào đó. Nhưng hắn nhớ mình nói. Hắn nhớ rõ khi đám mây che phủ tâm trí hắn đột nhiên bị xua đi. Hắn vùng vẫy, chống lại một bàn tay vững chãi, đôi mắt đờ đẫn nhìn vào chiếc bát đầy một chất đặc sệt, cái miệng hé ra đầy ứ máu. "Không, dừng lại..."
"Levi!"
Hắn quay lại nhìn Schatz. Hắn cố nhớ lại về cô gái trong kí ức, nhưng hắn thật sự không biết Schatz có ở đấy hay không. Nó chưa bao giờ là chi tiết quan trọng trong kí ức đặc biệt đó, nên hắn quên nó đi. Có vấn đề gì chăng? Không. Hắn không quan tâm liệu Schatz có chứng kiến cái cảnh khi hắn là một đứa trẻ yếu đuối sắp chết không. Bởi Schatz không quan trọng. Schatz từng ở đó hay không – hắn thật sự không biết.
Nhưng có một người đã từng ở đó.
"Này, lần này ta lại nói gì sao?" Schatz hỏi.
"Không có gì." Levi thấy hết sức bực mình với bà ta. Dù rất hữu dụng, Schatz có thể trở nên lắm mồm và tọc mạch. Tệ nhất là hắn cảm thấy đôi khi họ còn chẳng hiểu nhau một chút nào sau bao năm quen biết. Nhưng hắn thì biết cái quái gì? Schatz là người gần nhất mà Levi có thể gọi là gia đình. Tất nhiên là trừ Mikasa.
"Không, chắc chắn ta đã nói chạm đến gì rồi." Schatz nhịp ngón tay trên thành quầy, nhíu mày nhìn Levi. "Thôi nào, nói đi. Là điều gì hiển nhiên lắm à?"
"Schatz," Levi nói. "Không có gì."
Hắn lắc đầu bỏ đi. Hắn chẳng buồn cảm ơn bà. Schatz không xứng. Sai rồi, một giọng nói thì thầm trong đầu hắn. Mày lúc nào cũng sai lầm về tất cả mọi người nhỉ? Levi gườm gườm nhìn trước mặt. Tốt nhất là thứ khỉ khô Schatz đưa hắn nên có tác dụng.
Giá buốt dần luồn vào da thịt hắn. Nước mưa và băng dần đọng lại quanh chân hắn, kêu răng rắc dưới đôi giày khi hắn bước đi. Levi nắm chặt cái túi đầy thảo dược trong một tay, tay kia che chắn nó khỏi cơn mưa. Cái lạnh đang chích vào da thịt hắn, cười to với cái lưỡi sắc lẹm, cứa vào gò má hắn. Hắn phải nhắc nhở chính mình rằng Mikasa không phải là hắn, điều xảy ra trong tuổi thơ của hắn khác xa so với điều đang xảy đến với con bé. Đây chỉ là cảm vặt thôi. Trẻ con thì cảm sốt là bình thường...đúng chứ?
Levi không giả vờ là một chuyên gia về con trẻ. Hắn cũng không thể giả vờ rằng hắn biết rõ việc mình đang làm khi chăm sóc Mikasa.
Tất cả đều lạ lẫm, mờ mịt. Và ngớ ngẩn.
Khi về đến nhà, Levi đặt ấm nước, nhìn chằm chằm vào túi thảo dược. Bên trong không có gì nhiều. Hắn nhíu mày, nhanh chóng chuẩn bị cốc. Hắn tin Schatz. Chả có lí do gì mà thứ này lại không công hiệu cả. Levi lấy vai đẩy cánh cửa phòng mình, tay cầm cốc, hắn đứng nơi ngưỡng cửa một hồi, nhìn thân hình co tròn lại của Mikasa. Con bé cuộn mình trong chăn, chỉ có mái tóc đen huyền là thò ra khỏi chiếc tổ kén.
Cầm chiếc cốc nóng hổi trong lòng bàn tay, hắn tiến lại gần con bé. "Mikasa," Levi gọi. Con bé lập tức cựa quậy, tấm chăn trượt khỏi khuôn mặt khi con bé chống tay nhổm dậy. Mikasa chớp chớp mắt, đôi mắt đen u uẩn chìm trong mơ hồ.
"Levi," con bé thì thào, lấy bàn tay dụi mắt.
"Đừng chạm vào mắt," hắn nói, hất tay con bé đi. "Mũi hay miệng cũng không."
"Ưm," Mikasa nói, giọng khản đặc vì ngủ và ngạt mũi. "Vâng..."
"Ngồi dậy," hắn nói, đặt tay lên vai con bé. Con bé làm theo, tấm chăn nhăn nhúm trên đùi. Mikasa không hỏi gì khi hắn nâng chiếc cốc lên môi con bé, và rồi hắn lại thấy mình so sánh hành động của con bé với chính mình. Mikasa uống ngụm trà không chút phàn nàn, đón lấy chiếc cốc và nhìn chăm chăm vào đáy cốc trống rỗng khi đã uống sạch.
Với hắn thì lại khác.
"Không," Levi lào khào, máu trào ra trong miệng hắn, phun ra thành những tia li ti trong không khí. "Không, dừng lại..." Hắn nhớ lại cảm giác móng tay cào vào da thịt khi hắn giãy giụa, miệng bát dí vào đôi môi xám ngoét. "B-bỏ ra—"
"Levi này," Mikasa nói khẽ, vẫn nhìn vào chiếc cốc. "Levi?"
Hắn nhìn xuống con bé rồi quay mặt về hướng cửa sổ. Cánh cửa chớp kêu lách cách trong cơn gió. "Sao?" hắn hỏi.
"Levi có thể..." Mikasa cắn môi, cúi gằm mặt. Levi thấy mái tóc che khuất khuôn mặt con bé, hắn nhíu mày. "Levi có thể...ưm...đọc cho cháu không?"
Đây không phải điều hắn ngờ tới. Không một chút nào. "Gì cơ?" hắn hỏi, chớp mắt nhìn con bé. "Tại sao? Nhóc biết đọc mà."
"Vâng..." Mikasa vén một lọn tóc vào sau tai. "Cháu thử rồi, nhưng chữ cứ nhòe đi. Mắt cháu chảy nước."
Nét mặt Mikasa không dò nổi, nhưng Levi biết con bé đang thành thật. Nhưng hắn không thể không tự hỏi. Đây là cách kì dị khiến đối phương phải làm theo ý mình của con bé sao? Có thể thú vị đấy, nếu không phải vì hắn bị dính bẫy. Levi biết hắn có thể nói không. "Không. Nhóc phải ngủ thêm." Hoặc, "Không. Ta không phải cha nhóc, ta không có nghĩa vụ phải làm bất cứ việc gì cho nhóc cả."
Nhưng hắn lại cầm lên quyển truyện cổ tích ở bàn cạnh giường ngủ.
"Truyện nào?" hắn hỏi, mở sách ra.
"Cái Bóng."
Levi nhìn lên, nghiêng đầu. Tất nhiên hắn đã đọc quyển sách nhiều lần đến độ không đếm nổi. Hắn thuộc từng mẩu truyện như lòng bàn tay. "Nhóc không muốn cái gì..." Hắn nhịp ngón tay lên bìa sách, nhăn mặt. "Vui vẻ hơn à?"
"Đó là câu chuyện cháu đang đọc dở," Mikasa nói.
Levi nhún vai. "Tùy thôi."
Giọng Levi dịu lại khi hắn bắt đầu đọc, thỉnh thoảng hắn dừng lại để kiểm tra sắc mặt Mikasa. Con bé đang từ từ trôi vào giấc ngủ, đôi mắt đen xám dần nặng trĩu với mỗi câu từ cụt lủn được thốt ra. Tuy nhiên con bé vẫn cố lắng nghe từng chữ, đôi mắt dõi theo từng cử động trên môi Levi.
"Một ngày nọ, ông chủ nói với cái bóng, "Chúng ta đã lớn lên bên nhau từ thuở ấu thơ, giờ chúng ta lại trở thành đôi bạn đồng hành, vậy thì sao ta và mi không cùng nâng ly, uống vì tình hữu hảo của chúng ta nhỉ?"" Móng tay Levi bấm vào lớp bìa da. ""Điều ông nói thật thẳng thắn và thật tâm," cái bóng bảo. Giờ đây nó mới là ông chủ thực sự. "Vậy thì tôi cũng sẽ thẳng thắn và thật tâm với ông. Là một nhà bác học chắc hẳn ông phải biết con người ta thật kỳ lạ. Có kẻ ngửi mùi giấy nâu cũng không chịu nổi, lại có kẻ rùng cả mình mỗi khi nghe thấy tiếng móng tay cạo trên cửa kính. Tôi cũng có cảm xúc tương tự khi nghe ai đó gọi tôi là mi, thứ cảm giác đè nén tôi thường cảm thấy khi ở địa vị hèn mọn trước kia so với ông. Đây là vấn đề về mặt cảm xúc chứ không phải lòng tự tôn. Tôi không cho phép ông gọi tôi là mi; nhưng tôi sẵn lòng gọi ông như vậy, thế thì tâm nguyện của ông cũng được hoàn thành một nửa rồi." Từ đó cái bóng gọi ông chủ cũ là mi."
Levi ngừng lại. Những hạt mưa không ngừng đập vào cửa sổ, nhỏ giọt từng đợt xuống lớp kính mờ tựa như một dòng suối. Mikasa quan sát hắn bằng đôi mắt tối đen thẫn thờ.
"Levi," con bé nói. "Levi, tay Levi đang run kìa."
Hắn đóng cuốn sách, để lại nó xuống bàn. "Đi ngủ đi," Levi nói, giật cái cốc khỏi tay Mikasa rồi đặt nó cạnh quyển sách.
"Sao thế ạ?" Mikasa hỏi, bật ngồi thẳng dậy. Levi quay mặt đi. Tiếng bước chân nặng nề khi hắn tiến về phía cửa. "Không. Không, dừng lại." Hắn khựng lại, ngón tay do dự trên tay nắm cửa. "Đừng đi mà."
Levi nhìn xuống những ngón tay mình. Chúng trắng bệch, run lên vì giận dữ. Tại sao? Hắn nghiến răng. Mình tức vì cái khỉ gì cơ chứ?
Hắn rời phòng, đóng sập cánh cửa phía sau. Levi dỏng tai nghe, tự hỏi nếu đợi đủ lâu, liệu hắn có nghe được tiếng một đứa trẻ oà khóc hay không. Tuy nhiên, dù Mikasa có buồn, con bé cũng tuyệt nhiên không biểu lộ. Levi tựa lưng vào cánh cửa, cả người hắn cứ thế quỳ sụp xuống sàn.
Mình đang làm gì thế này? hắn tự hỏi. Mình đang làm gì thế này...?
Nhưng đó chính là vấn đề. Hắn không biết.
Trận ốm của Mikasa qua đi một cách dễ dàng, trước khi thời tiết trở nên tồi tệ hơn. Lớp tuyết tan đọng lại trên mọi con phố, nâu xỉn và chảy nhão, lấp lánh dưới ánh mặt trời. Levi đã dụ được Mikasa nói ra ngày sinh của mình, nhưng rồi hắn lại thẫn thờ nhận ra một điều tối quan trọng. Hắn hoàn toàn không biết phải làm gì cho con bé. Hắn cho rằng cái trò này là hết sức ngu ngốc, nhưng vẫn thấy mình cần phải làm gì đó cho Mikasa.
"Thôi ngay," Levi mắng Mikasa vào sáng sinh nhật con bé khi bắt gặp con bé chơi ném tuyết với lũ trẻ dưới phố. Hắn nắm lấy cổ tay Mikasa, buộc con bé phải buông ra nắm tuyết nhão lạnh toát trắng nâu lẫn lộn. Nắm tuyết rơi xuống đất, vỡ tung thành hàng ngàn tinh thể lấp lánh dưới nền đá. Những đứa trẻ khác sững lại nhìn hắn, sự sợ hãi ẩn hiện nơi đáy mắt. Levi nhìn lòng bàn tay bị tuyết làm đỏ lựng lên của Mikasa. "Muốn ốm thêm lần nữa hả, đồ đần?"
"Cháu chỉ đang chơi thôi mà," Mikasa đáp. Con bé còn cả gan tỏ ra bối rối nữa kia.
"Ờ," Levi nói, "ném đống tuyết như cứt vào người nhau có vẻ vui lắm cơ. Và cũng vệ sinh nữa." Hắn siết cổ tay con bé chặt hơn. "Đi thôi."
Mikasa có vẻ hơi ngạc nhiên khi bị kéo đi khỏi lũ bạn. Bàn tay con bé lạnh băng trong tay hắn, như sứ vậy. Tóc cuộn lại quanh vai con bé, mượt như tơ nhưng xù lên vì gió thổi. Con bé đi sát bên Levi, nhìn thẳng về phía trước, miệng hé mở định nói gì với hắn. Ngón tay Mikasa nắm lấy tay hắn, lạnh và ướt.
"Cháu xin lỗi," Mikasa nói. "Cháu chỉ đang chơi thôi..."
Trong một khắc, Levi thấy thực sự có lỗi khi nạt nộ con bé. "Lần sau," hắn nói, hẩy tay con bé ra để mở cửa, "đeo găng tay vào."
Mikasa nhìn hắn trân trân. Con bé không biểu hiện gì, chỉ có vẻ hơi sững sờ. Mikasa đứng đó, khum hai tay vào nhau trong khi hắn khựng lại ở ngưỡng cửa. Levi liếc nhìn con bé. "Sao?" hắn hỏi. "Cái mặt đó là có ý gì?"
"Levi làm gì ở nhà thế?" Mikasa hỏi, trầm ngâm xoa khớp ngón tay. Hắn tự hỏi liệu ngón tay con bé có bị tê đi vì tuyết không.
"Nhóc định nói gì?"
"Ý cháu là," Mikasa nói, nhìn hắn thật lâu, "Levi không bao giờ ở nhà vào giờ này cả. Chưa một lần nào.
"Thì ta về sớm." Mắt con bé nheo lại. Con nhóc không tin mình, hắn nghĩ. "Ta cũng có thể nghỉ một ngày mà."
"Thật ạ?"
"Sao?" Levi quạu. "Nhóc muốn ta đi hả?"
"Không," Mikasa đáp. "Cháu muốn Levi ở lại."
"Thế thì vấn đề của nhóc là cái đếch gì?"
Mikasa lấy tay áo quấn quanh bàn tay ướt đẫm, khiến màu đỏ nơi tay áo sẫm lại. Con bé nhún vai, bước lên bậc thềm. "Levi đang cư xử một cách ngu ngốc đấy," con bé bảo hắn.
"Ngu ngốc." Hắn nhìn Mikasa, lắc đầu. "Ta đúng là thằng ngu. Cứ vào đi, đồ khốn."
Con bé làm theo, nhưng chỉ sau khi ném cho hắn một cái nhìn sắc lẻm. Mikasa tháo giày ống để ngoài cửa, rồi chạy đi rửa tay trước cả khi Levi kịp bắt bẻ. Khi đã xong xuôi, con bé tiến về phía ghế hắn đang ngồi.
"Cái gì thế ạ?" Mikasa hỏi, nhìn vào cái hộp nhỏ hắn lấy ra từ trong túi. Hắn xoay cái hộp giữa những ngón tay, làm lớp giấy bọc ngoài trở nên nhàu nhĩ. Một dải ruy băng đỏ quấn hai vòng quanh chiếc hộp, rồi được thắt lại thành hình nơ bướm. Levi thấy khó xử một cách kì lạ, hắn tiếp tục xoay hộp. Mikasa chầm chậm ngồi xuống cạnh hắn và chăm chú quan sát chuyển động của ngón tay hắn. "Levi?"
"Này." Hắn uể oải chìa tay ra. "Chúc mừng sinh nhật."
Con bé trợn tròn mắt ngó cái hộp. Mikasa cẩn thận đón lấy bằng hai tay, như thể sợ nó có thể vỡ tan bất cứ lúc nào. "Ưm..." Con bé lắc đầu, khuôn mặt giãn ra thành vẻ sửng sốt. "Levi không cần phải—"
"Cứ mở ra đi," Levi thở dài, mệt mỏi ngồi trên ghế sofa.
"Vâng..." Con bé cắn môi, nhẹ nhàng rút dải ruy băng đỏ. Nó tuột ra, rơi vào tay con bé. Mikasa để chiếc hộp trong lòng, giơ dải ruy băng lên trước mặt. Dải ruy băng cong cong khẽ đung đưa, ánh lên màu đỏ thẫm.
"Sao thế?" Levi quan sát Mikasa. "Chỉ là một dải ruy băng chết dẫm thôi mà."
"Nó..." Mikasa dường như đang cố tìm một từ thích hợp để miêu tả. Con bé khẽ chạm vào dải ruy băng bằng những đầu ngón tay. "Đẹp quá."
Đẹp á? Levi ngó đứa bé chằm chằm, tự hỏi cái đầu của con bé hoạt động kiểu quái gì. Rồi hắn đột nhiên nảy ra một ý. Levi giật lấy dải ruy băng từ tay Mikasa, khiến con bé giật bắn mình, và khẽ chạm vào vai con bé. "Này," hắn lặp lại, vén tóc con bé sang một bên. "Quay ra đây một chút."
Mikasa quay lưng lại cho hắn, Levi liền đặt dải ruy băng bên dưới mái tóc tơ đen huyền đã được hắn bới gọn lại. Hắn cẩn thận vòng dải ruy băng quanh đầu Mikasa, chỉnh nó nghiêng về bên phải rồi buộc lại thành hình cái nơ. Mái tóc dài của con bé được vén về phía sau, trừ những lọn tóc ngắn hơn không bao giờ thôi ôm lấy gò má con bé. Hắn ngắm Mikasa chạm vào cái nơ bằng những ngón tay ngập ngừng.
"Hừ," Levi nói, ngắm nghía khuôn mặt con bé khi Mikasa quay về phía hắn. "Không, chẳng khá khẩm hơn gì cả..."
"Cháu thích nó."
"Nhóc thậm chí còn chưa nhìn thấy nó mà," Levi nói, đảo tròn mắt.
"Cháu không cần nhìn." Con bé lại cầm cái hộp lên lần nữa, khóe miệng cong lên. "Cháu biết là cháu thích nó."
"Nhóc quái đản thật đấy, Mikasa," Levi nói. Hắn nhìn con bé bóc lớp giấy bọc, cố gắng để không làm rách nó.
Khi cuối cùng cũng bóc xong hộp quà, con bé ngắm món quà thật lâu. Mikasa cầm lên một con dao găm nhỏ có bao bằng da. Những ngón tay con bé chạy dọc thân dao, đôi mắt hơi cụp xuống khi Mikasa rút dao khỏi bao. Con dao rời lớp bao ngoài một cách dễ dàng, để lộ ra lưỡi dao sáng lóe. Levi có thể thấy bóng con bé phản chiếu trên đó. Mikasa giơ con dao ra ngoài sáng, nghiêng đầu vẻ tò mò.
"Ta muốn nhóc lúc nào cũng giữ nó bên mình," Levi nói. "Đề phòng ai đó định bắt cóc nhóc lần nữa."
"Cháu không muốn giết thêm ai nữa," Mikasa khẽ đáp, tra lại con dao vào vỏ.
Câu nói lơ lửng trong không khí. Chúng buồn bã một cách đáng thương, rồi hắn nhìn cảnh ấy và tự hỏi. Hắn đã giết rất nhiều người. Đôi lúc hắn làm mà không mảy may suy nghĩ, cảm nhận hay hối lỗi. Đôi lúc hắn giết người bởi hắn tức giận – như khi Mikasa bị bắt. Cả hai lần hắn đều giết chóc nhiều hơn hắn đã định, một cách không cần thiết. Hắn đã bị cơn giận điều khiển.
Sự giận dữ lại bùng lên. Levi có thể cảm nhận nó đang sôi sục trong mình. Một đứa trẻ có thể nói rằng, "Cháu không muốn giết người." Và câu nói ấy xuất phát từ đáy lòng của một trái tim vụn vỡ. Nhưng nó có nghĩa gì đâu khi cuối cùng, đứa trẻ đó co ro trong một góc, máu ướt đẫm cả cánh tay, bắn vào khuôn mặt nhỏ nhắn nhợt nhạt của thằng bé, con dao bị siết chặt đến mức cứa cả vào bàn tay thằng bé?
Hắn đặt tay lên đầu Mikasa, những ngón tay vùi trong lớp tóc đen mượt như mực. "Mikasa," hắn nói nhỏ. "Thế giới quá tàn nhẫn để có thể ước một điều như thế."
Con bé ngồi trong im lặng, tay mân mê cán dao, ngón cái vẽ một đường dọc đốc dao. Vai nó hơi chùng xuống vì căng thẳng. "Có thể..." Mikasa nói, giọng nhỏ dần đi, khe khẽ, mơ hồ. Con bé giơ tay chạm vào dải ruy băng trên đỉnh đầu, nhẹ nhàng sờ cái nơ. "Nhưng... Levi không nghĩ... là có thể nó cũng rất đẹp sao?"
Tay hắn buông thõng xuống. Câu nói của Mikasa có phần lạ lùng và ngây ngô, nhưng vẫn làm hắn rúng động. Nó thẳng thắn, chân thật, được nói ra một cách ngập ngừng và hồ nghi. Như thể con bé cũng đang băn khoăn chính niềm tin của mình vậy.
Levi quay mặt đi. "Có thể," hắn nói nhỏ, nhắm mắt lại. "Có thể..."
Tiết trời ấm dần lên, Levi bắt đầu đưa Mikasa lên mái nhà để ngắm sao đêm. Ban đầu con bé hơi ngạc nhiên khi hắn lại đề xuất một việc mơ mộng như thế. Nhưng ngẫm lại thì cuốn sách cuộc đời của hắn cũng là một quyển truyện cổ tích mà. Ngắm sao cũng chẳng phải việc gì quá lạ lùng, đúng không?
Cả hai thường ngồi trong im lặng. Thỉnh thoảng Mikasa còn ngủ gật trên đó, lưng ngả vào mái nhà dốc thoai thoải. Nhưng việc ấy hiếm thôi. Con bé thường tỉnh táo hơn cả Levi, đôi mắt lấp lánh vẻ thích thú con trẻ, ngắm nhìn những vì sao trên cao. Khi con bé hỏi tại sao hắn lại làm vậy, hắn trả lời một cách thành thật. Lúc hắn còn bé, hắn thường ngắm sao.
"Cháu cũng thế," Mikasa khẽ thừa nhận.
Levi nhìn con bé ngồi thu lu bó gối. Mikasa ngẩng đầu ra sau, mái tóc đen hòa lẫn với màn đêm xung quanh, bay nhẹ theo làn gió.
"Thật sao?" hắn hỏi.
"Vâng..." Đầu con bé tựa vào miếng ván ốp đằng sau. "Thỉnh thoảng cha sẽ... sẽ gọi cháu dậy, nếu đêm ấy trời quang." Giọng con bé xa cách buồn rầu. "Có ai ngắm sao cùng Levi không?"
Levi nghiến răng. Hắn nhắm mắt, để những ánh lấp lánh trên bầu trời bị nuốt chửng trong bóng tối thăm thẳm. Hắn muốn đáp là không. Hắn muốn nói dối rằng không ai thèm quan tâm đến hắn để cùng hắn ngắm sao. Con bé sẽ tin ngay, đúng chứ? Nhưng hắn không nói dối.
"Đôi khi," Levi nói. "Không thường xuyên. Schatz sẽ ngồi với ta, nếu bà ấy thấy ta trên mái nhà." Hắn mở mắt, mỉa mai. "Đa phần là bởi ta không chịu vào trong mặc kệ bà ta hét to cỡ nào." Hắn nhăn mặt khi nhớ lại.
"Schatz." Mikasa quay qua nhìn hắn. "Bà ở quán rượu ạ?"
Hắn vẫn thường quên mất việc Mikasa hầu như chẳng biết gì về hắn. "Ừ, bà ấy đấy." Levi nhìn lên trời, nhún vai. "Ta không kể gì với nhóc về bà ấy à?"
"Levi nói không tin cháu."
"Thế à?" Hắn không nhớ. "Ờ. Thì, bà ta là đồ khốn nạn. Nhưng là đồ khốn đáng tin, ít ra là thế."
"Cái đó Levi kể rồi."
Hắn quắc mắt nhìn con bé và bị Mikasa bơ đẹp. Đôi lúc con nhóc quá táo tợn, đôi lúc lại quá vâng lời, Levi nghĩ. Chẳng bao giờ thắng nổi nó. "Nhóc muốn biết thật hả?"
"Vâng." Con bé ngồi thẳng dậy để nhìn hắn. "Sao bà ấy lại hét vào mặt Levi? Bà ấy... bà ấy không phải mẹ Levi đúng không ạ?"
Hắn suýt thì bật cười. Nhưng rồi hắn trưng ra vẻ nhăn nhó, lắc đầu chán ghét. "Không, không phải mẹ ta." Hắn hơi nhún vai. "Ta lớn lên bên bà ấy. Ở một trại mồ côi."
"Levi là trẻ mồ côi?" con bé hỏi, chăm chú nhìn hắn. Hắn đang tựa người về phía sau, Mikasa thì ngả người về phía hắn. Tóc con bé làm má hắn nhột nhột. Levi tưởng như có thể nghe thấy câu "như cháu sao?" văng vẳng trong làn gió thoảng.
"Ta... không biết." Hắn không thích kể về bản thân. Nhưng hắn thấy mình nợ Mikasa điều đó. Chỉ một chút mà thôi. Con bé vẫn ở bên hắn bất chấp mọi điều, kiểu gia đình này cũng có thể chấp nhận được. Có lẽ Mikasa có quyền được biết. "Ta được tìm thấy lang thang ngoài phố lúc hai tuổi, hoặc hoàn cảnh kinh tởm nào đó tương tự thế, nên ta cũng chẳng thể kể với nhóc chuyện gì đã xảy ra với cha mẹ ta."
"Vậy," Mikasa nói, mắt trợn tròn, "sao Levi biết... sao Levi biết tên mình là Levi? Không phải cha mẹ gọi Levi thế à?"
"Không." Hắn để những ngôi sao chôn chặt vào đáy mắt. "Những người ở trại mồ côi gọi ta thế. Trước khi được họ tìm thấy, ta chẳng là ai cả."
"Đó là lí do Levi không có họ ạ?"
"Ờ."
Sự im lặng bao trùm lấy họ, căng như dây đàn. Một cơn gió mạnh quật vào họ, khiến cả hai phải bám vào mái nhà. Mái tóc tơ huyền bị gió thổi tung, rồi lại đáp xuống vai áo đỏ buồn rầu.
"Levi muốn có họ không?" con bé đột nhiên hỏi, phá vỡ sự im lặng.
"Gì cơ?" Thú thật là hắn đang không chú ý lắm. Levi không hiểu con bé định nói gì.
"Levi có thể là Levi Ackerman," Mikasa nói, đôi mắt bị che khuất bởi bóng tối.
Cơn run rẩy kì lạ chạy dọc người Levi. "Nghe thật lố bịch," Levi huỵch toẹt.
"Ưm."
Hắn không nói gì thêm nữa vì sợ mình sẽ đồng ý với con bé.
Levi không chắc Mikasa đã sống với mình được bao lâu. Khoảng hơn một năm thì phải. Và sự thật là hắn có thể thả lỏng bên Mikasa Ackerman. Hắn thấy gắn bó với con bé, thứ cảm xúc hắn không dám nói đã từng cảm nhận với bất kì ai khác. Gia đình. Hắn có gia đình. Hắn, thằng bé không ai mong muốn, đã trở thành gia đình với con nhóc ngốc nghếch vụn vỡ này. Và hắn sẽ bảo vệ gia đình đó đến cùng.
Một hôm, Levi ngồi dạy Mikasa cách tết tóc, sau khi nhận thấy mái tóc dài nhiều lúc làm con bé khó chịu. Mikasa quỳ, ngón tay chầm chậm luồn vào món tóc dày. Con bé vụng về, không biết nên làm như thế nào. Nhưng cuối cùng con bé cũng thành công.
"Cháu tết tóc Levi được không?" Mikasa hỏi, thả tay khỏi bím tóc xinh xắn con bé vừa tết. Hắn đón lấy rồi kéo nó vào một bím tóc dày hơn hắn đang tết sau gáy Mikasa.
"Không." Levi hơi cựa quậy, hắn đang ngồi khoanh chân. "Tóc ta quá ngắn."
"Cháu tết được mà."
Hắn đảo mắt. "Nhóc tự tin quá đấy," Levi nói, thắt đuôi bím tóc lại bằng dải ruy băng đỏ của con bé. Nó đã trở thành vật yêu thích của Mikasa. Con bé ngày nào cũng dùng nó. "Thử đi nếu nhóc muốn."
Mikasa quay lại nhìn hắn, nụ cười thấp thoáng như có như không, con bé tiến lại gần, kéo tóc hắn. Levi nhăn mặt, Mikasa vẫn tiếp tục kéo, vặn món tóc tối màu xòa xuống tai hắn. Hắn kiên nhẫn ngồi, chờ con bé bỏ cuộc. Tất nhiên là Mikasa không chịu bỏ cuộc, làm hắn phải chịu đựng màn kéo giật không ngừng nghỉ cho đến khi con bé vỗ nhẹ vai hắn nói, "Cháu phải buộc nó lại."
"Ta không có cái gì để buộc hết."
Mikasa có vẻ chùng người thất vọng. Con bé thả bím tóc nhỏ ra, không có những ngón tay của Mikasa túm lại, bím tóc tuột ra quanh tai hắn. Khi mái tóc được tết gọn, con bé ưa nhìn hơn là vẻ ngoài nhếch nhác bình thường. Levi cũng chẳng có quyền lên tiếng. Dù hắn thường cố khiến bản thân trông chỉnh tề, nhưng nhìn hắn vẫn giống một tên côn đồ.
Cả hai bật dậy trước tiếng huyên náo ồn ào bên ngoài. Mikasa mở tung cửa sổ, nhòm ra con phố, dòng người lũ lượt vội vã trên vỉa hè, rủ rỉ vào tai nhau hoặc hét lên vì hoảng sợ và kinh ngạc. Levi đứng đó, ngón tay vô thức đặt lên con dao bên dưới tay áo.
Hắn có thể nghe thấy những từ ngữ lọt qua tiếng hỗn loạn. "Khổng lồ..." và "Lũ Titan..." và "Tường Maria..."
Nhưng tệ hơn cả là, "Sụp đổ!"
"Mikasa," Levi nói, dạ dày nhộn nhạo. "Đóng cửa sổ lại."
"Nhưng..." Ngón tay Mikasa trắng bệch trên khung cửa sổ. "Tường Maria..."
Levi muốn nói rằng chuyện đó không quan trọng. Hắn muốn đóng sập cửa lại, nắm chặt vai Mikasa và nói rằng chuyện chẳng có gì quan trọng hết, rằng tất cả vẫn ổn. Dối trá với con bé như vậy vừa ngu xuẩn lại vừa độc ác. Che chở cho con bé khỏi thế giới ngoài kia không phải là bảo vệ con bé mà là giết chết con bé.
"Lấy áo len đi," Levi ra lệnh. Mikasa ngước lên nhìn hắn, bím tóc đung đưa sau lưng. "Ra xem chuyện gì đang xảy ra."
Mikasa chạy về phòng, để lại Levi nhìn đăm đăm ra ngoài cửa sổ. Dòng người bắt đầu thưa dần. Tường Maria, Levi nghĩ, sụp đổ vì lũ Titan? Ý nghĩ này quá khủng khiếp cho hắn tiêu khiển. Hắn đóng cửa sổ lại một lần nữa, tiến về phía cửa. Mikasa ra khỏi phòng, đến bên Levi rồi nắm tay hắn. Hắn nắm lại bàn tay ấy thật chặt, không chút do dự kéo con bé ra ngoài phố.
Họ đi nhanh, lặng lẽ, len lỏi qua dòng người tiến về phía cổng lớn. Như thường lệ, Mikasa đi sát bên hắn. Họ phải dừng lại vì đám đông chật ních người. "Chuyện gì thế ạ?" Mikasa hỏi.
Levi cũng không rõ. Cách đấy không xa, hắn nghe thấy tiếng đàn ông ra lệnh cho đám đông rẽ ra, tiếng vó ngựa gõ trên nền đá nổi bật hơn cả trong sự huyên náo. Một tràng câu hỏi và những tiếng hét lộn xộn. Hắn nắm tay Mikasa chặt hơn, nhìn quanh. Levi thấy một lan can gần đó, hất cằm ra hiệu. Con bé không cần nhắc nhở, cùng hắn chen qua đám đông. Levi trèo lên lan can, nhảy lên bám vào một ống máng, nhẹ nhàng tung người, đáp xuống mái nhà dốc thoai thoải. Hắn đợi, quan sát Mikasa di chuyển sát gót mình, bắt chước từng động tác của hắn gần như hoàn hảo.
Hắn nắm lấy cánh tay Mikasa khi con bé đáp xuống cạnh mình, bím tóc đung đưa nơi bờ vai. Chiếc nơ đỏ tung bay trong gió.
"Levi," Mikasa gọi, chớp mắt ngước nhìn hắn. Levi kéo con bé dậy, nắm chặt tay dắt con bé đi trên mái nhà. Hắn dừng lại, ngả người vào một cột trụ. Hắn thấy đám đông rẽ ra cho một toán người ủ dột đi qua phố. Gì đây, Levi nghĩ vẻ khinh bỉ, cuộc tuần tiễu của bọn yếu nhớt hả? Levi chỉ thấy cảnh tượng của những kẻ đã từng nhìn thấy địa ngục dưới kia thật nhục nhã và mệt mỏi. "Họ là...?"
"Quân Trinh sát," Levi đáp, tựa vào mái nhà. "Chúng không mấy khi đi đường này."
Bóng hình màu xanh lục của những binh sĩ Quân Trinh sát phía dưới họ di chuyển thật chậm chập, như thể cả thế giới đổ sụp lên vai họ. Thế giới ấy đã ghim chặt những đôi cánh của tự do. Ý nghĩ ấy thật nực cười. Đám binh lính lê từng bước, khiến chúng trông càng rã rời và mệt mỏi, Levi không hiểu nổi điều gì còn khiến chúng lao về phía trước được nữa. Loài người, hắn nghĩ, thật dị hợm.
Đảo mắt quan sát những khuôn mặt phía dưới, Levi đột nhiên khựng lại. Hắn thấy cơ thể mình căng cứng khi gương mặt ấy hiện ra, lượn lờ như trêu ngươi khe nứt sâu thẳm trong tâm trí hắn. Hắn nhìn chằm chằm, móng tay cắm sâu vào lớp ngói, sự quen thuộc ấy tấy lên như một cái tát vào mặt hắn, văng vẳng như giọng nói ma quỷ trong đêm tối. Sự căm thù ập đến tự lúc nào. Cơn thịnh nộ trong hắn quay lại như ngọn lửa âm ỉ chưa bao giờ tắt, nay bùng cháy lên dữ dội.
Nhìn lên đi, Levi thách thức, tim đập điên cuồng. Nỗi khiếp sợ thiêu đốt cổ họng hắn. Sự điên loạn vốn luôn ám ảnh hắn cứa vào da thịt, khóa chặt những thớ cơ trên người hắn. Levi không thể kiểm soát nó. Mà hắn cũng chẳng có ý định đó. Điều duy nhất hắn để tâm lúc này là cơn cuồng nộ, và kí ức của hắn. Nhìn tao đi, khốn kiếp.
Một người đàn ông với mái tóc nhạt màu ngoái đầu lại, đôi mắt quét qua mái nhà. Khuôn mặt đó thật quen thuộc. Và Levi căm hận nó bằng từng tế bào trong cơ thể mình.
Trong một thoáng nhỏ nhoi lạ lùng, đôi mắt họ gặp nhau. Ánh nhìn tóe lửa ấy cũng đau đớn đầy căm phẫn như khi cánh tay vô tình hơ trúng ngọn lửa phừng phừng cháy. Tuy đã giật mình rụt lại, nhưng vết bỏng đã kịp hiện diện ở đó – nó sưng tấy, lên da non, rồi thành sẹo, trở thành lời nhắc nhở nhớ đời về hậu quả khi một người phạm vào cái mà anh ta không nên chạm tới.
Levi chính là ngọn lửa đó. Người đàn ông quay phắt đầu lại, mắt trống rỗng nhìn vào khoảng không vô định phía trước.
Nhưng đôi cánh in trên lưng Erwin Smith khắc vào tâm trí Levi.
"Levi," Mikasa nói, nắm chặt tay hắn. "Sao thế?"
Cảm giác tội lỗi lạ lẫm nhen nhóm trong lòng hắn khi lí trí hắn đẩy trái tim sang một bên.
Hắn vẫn siết chặt những ngón tay của con bé. Hắn cần được an ủi, cho những gì hắn sắp làm.
"Mikasa," Levi cất tiếng, giọng không âm sắc. Ta rất xin lỗi, hắn ước mình có thể nói vậy. Có một khoảng trống hoác trong hắn, một lỗ hổng với một con quái vật vặn vẹo, canh giữ bí mật nơi đó. Sự căm hận hắn nung nấu bấy lâu dành cho tên khốn mà giờ chỉ còn thấy bóng lưng lẫn trong đoàn diễu hành áo choàng xanh kia, nhiều không tả xiết. Từng khớp xương trong người hắn đều run lên vì kích động và ghê tởm. "Ta sẽ gia nhập Quân Trinh sát."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro