Chương 2: Giọt nước
PLEASE TAKE OUT WITH FULL CREDITS, THANKS.
Translator: kirowan
Beta reader: Saiky
T/N: Trong các fic mình từng dịch thì The Broken Doll là cái khó chơi nhất. Cũng không hẳn là do mình chưa quen văn phong bạn au này, mà do bạn ấy dùng từ khá đắt, muốn bắt kịp cũng hụt hơi. Đến cả việc chen mấy câu chửi thề của Levi vào đâu cũng làm mình đau đầu.
Ồ, và mình rất ngạc nhiên với lượt view của TBD trên wp, không ngờ được đến con số ấy, arigatou :>
.hai.
{giọt nước}
"Nhóc bẩn quá," Levi nói, nghiến răng ken két khi thấy con bé rụt người lại. Đứa nhỏ nhìn trối chết cái bồn tắm như thể đó là cái mồm đang há ngoác của titan, hàm nhe ra và răng trắng nhởn đến rợn người. Mikasa Ackerman mang đôi mắt vô hồn nhìn xoáy thẳng phía trước, thờ thẫn đứng ở cửa, như thể nếu con bé bước vào phòng tắm thì sàn nhà sẽ sập xuống vậy. Con bé nắm chặt cái váy tả tơi dơ hầy, khớp ngón tay trắng bệch. "Thôi trố mắt ra đi. Ta không làm đau nhóc đâu, chỉ tắm cho nhóc thôi. Trừ khi nhóc tự tắm được."
Mikasa mở miệng, đôi môi sưng vù hé ra khi con bé ngước mắt nhìn hắn. Con bé đứng im như tượng đá một hồi. Mikasa cẩn thận chạm vào cánh tay bị gãy của mình, rồi ngậm miệng lại, không phát ra tiếng nào. Con bé nhắm mắt, đầu hơi lắc, ra chiều đáp lời hắn là không. Không, con bé không tự tắm được.
"Nhóc còn người thân nào còn sống không?" Levi hỏi, quỳ xuống cạnh bồn tắm, để nước dần dâng lên. Đó không hẳn là nước ấm, nhưng nó chảy từ cái vòi cũ kĩ của một mạch nước sạch, và đó là tất cả những gì hắn có thể cầu rồi.
Mikasa không đáp. Khi hắn ngẩng đầu nhìn, con bé vẫn đang đứng bất động ở ngưỡng cửa, nhìn chằm chằm vào lưng hắn bằng đôi mắt đen chết chóc. Bàn tay con bé siết lấy cánh tay bị thương. Mikasa mím chặt môi, sự im lặng bao trùm lấy họ, chỉ có âm thanh róc rách khe khẽ của bồn tắm đang đầy nước làm nền.
Levi đứng dậy tắt vòi nước. "Ta hiểu rồi," hắn nói. Con bé nhìn hắn, như thể đang nhìn một người đàn ông trong suốt vô hình. "Thật không may. Giờ ta thực sự phải giữ nhóc bên cạnh."
Mikasa dời mắt đi, cúi gằm xuống, để mặc tóc loà xoà ôm lấy khuôn mặt. Có lẽ con bé thấy hổ thẹn. Hắn không hiểu tại sao, nhưng cái dáng người chùng xuống ấy toát ra vẻ ngập ngừng.
"Làm theo lời ta nói," Levi ra lệnh, "rồi sẽ không có vấn đề gì hết. Nhóc có thể ở đây, có thể đi. Đó là lựa chọn của nhóc, thật ra ta cũng chẳng quan tâm, nhưng bây giờ, đây là nhà ta. Vậy nên vác cái mông gầy nhẳng của nhóc đi tắm đi, trước khi nó đầy rận."
"Ưm," Mikasa nói. Và đó là từ cuối cùng thoát ra khỏi mồm con bé trong suốt buổi tối còn lại.
Mikasa đứng ở cửa, mắt mở to khi hắn tiến về phía con bé. Levi những tưởng con bé sẽ bỏ chạy, nhưng khi cả người con bé cứng đờ ra thì dường như con bé đành buông xuôi.
Levi phải giúp con bé cởi cái váy đã rách xuống, và hắn biết cái tay gãy đang làm con bé rất đau. Mikasa chỉ cử động bên tay phải, không bộc lộ một chút dấu hiệu nào về cơn đau kia. Cho đến khi hắn thấy nước lấp loáng trong đôi mắt đen trống rỗng của con bé. Nó khiến đôi mắt ấy giống một đầm lầy sầu thảm.
Levi lấy xà phòng chà lưng con bé, quan sát con bé giấu mình xuống làn nước đầy bọt. Mikasa co gối, tóc con bé rủ xuống quanh vai thành những lọn rối, đen như mực. Hắn không thấy trò chuyện thì có gì hay ho, cũng chẳng muốn phá rối sự im lặng trong khi tắm sạch những vết bụi đất và máu khỏi con bé nhỏ thó.
Cuối cùng, hắn đếm thấy hai bảy vết bầm, chín vết cắt nông, hai vết thương sâu chuẩn bị kín miệng, và một cái xương gãy. Hắn cẩn thận để không làm đau Mikasa trong khi tắm, và hắn cũng chú ý không trực tiếp chạm vào da trần của Mikasa. Khi Levi chạm vào con bé, hắn thường lót khăn vào lòng bàn tay mình. Con bé đã đủ sợ hãi rồi, và sau những gì phải trải qua, Levi biết những việc hắn làm cũng khiến Mikasa có ấn tượng kinh hoàng về hắn.
Tuy nhiên, điều đó không ngăn hắn tắm cho Mikasa. Cứ làm như hắn sẽ để con bé ngồi lăn lóc với mấy vệt máu bắn lên mặt vậy.
"Đây," Levi nói, đưa Mikasa bánh xà phòng. Con bé đón lấy bằng bàn tay không bị thương, miệng há ra khi bánh xà phòng trượt khỏi ngón tay gầy gò lúc con bé cố nắm chặt lấy. Bánh xà phòng bay lên, rơi tõm xuống nước, nổi lên những bong bóng nước đục ngầu. Cáu bẩn trên người Mikasa khiến nước tắm biến thành một màu nhờ nhờ như trà nguội. Con bé trân trân ngó mặt nước, đôi môi sưng vù hơi hé mở. Cặp mắt tối màu kinh hãi liếc nhìn hắn.
"Gì?" Levi hỏi. Hắn quan sát nét mặt Mikasa rồi thở hắt ra. "Ta sẽ không mắng đâu, ngu ngốc. Cứ nhặt bánh xà phòng lên."
Mikasa nhìn xuống, đôi mắt mở to, cánh tay không bị thương thò xuống mò mẫm đáy bồn. Levi hờ hững dõi theo, cẩn thận vén mái tóc ẩm của con bé lên. Gáy Mikasa có đất bẩn, cùng vài vệt máu khô dính trên thân hình gầy trơ xương.
Cuối cùng Mikasa cũng nhặt được bánh xà phòng sau vài phút lóng ngóng với cái vật trơn trượt ấy, con bé đưa lại cho hắn, bờ vai chùng xuống, đầu cúi gằm.
"Ta đưa cho nhóc rồi đúng không?" Levi phải tự nhủ không được nổi quạu với con bé. "Nhóc còn một tay vẫn dùng được. Tận dụng nó đi."
Mikasa cứng người, như thể hắn vừa tát con bé vậy. Levi nhúng khăn vào nước rồi lau người Mikasa. Một lúc sau, con bé làm theo, chà xà phòng lên đầu gối mình. Với sự giúp đỡ của Mikasa, công cuộc tắm rửa nhanh hơn đáng kể. Levi hài lòng một cách kì lạ với thành quả này. Một thoáng bình yên lướt qua khi hắn ra hiệu cho con bé đứng dậy, để hắn choàng tấm khăn lông quanh cơ thể ốm yếu kia. Mặt nước ì oạp như phản đối khi hắn bế thốc Mikasa ra khỏi tầm tay của nó, rồi thả phịch con bé xuống mặt sàn gỗ ảm đạm. Levi quấn chặt tấm khăn quanh người Mikasa, để tất cả những gì hắn có thể nhìn thấy là đôi chân gầy như que củi, bàn chân ngọ nguậy và nửa trên đầu của Mikasa. Đôi mắt tối màu của con bé ló ra đằng sau mái tóc đen rối bù ẩm ướt, chất chứa trong ánh nhìn hướng về Levi một điều gì đó khác biệt. Một thứ có hồn, và kính sợ, ẩn sau vẻ tăm tối kia. Con bé nhìn xoáy vào lưng hắn khi hắn quay lại giật nút bồn tắm.
Levi đứng nhìn làn nước nâu lờ nhờ cuộn xoáy, miệng cống hung hăng hút lấy nó, soàm soạp uống vào thứ nước bẩn thỉu trong bồn, biến nó thành hư vô. Trong âm thanh ừng ực nuốt xuống của miệng cống, hắn có thôi thúc phải bắt chuyện với Mikasa. Câu chữ mềm mại trên đầu lưỡi của hắn và nặng nề đặt trên miệng hắn. "Thấy chưa?" hắn suýt nói. "Đâu có tệ lắm."
Nhưng rồi Levi nuốt xuống câu từ ấy như thể đó là một miệng đầy muối, thay vào đó là, "Đợi ở đây."
Mikasa im lặng nhìn hắn đi ra khỏi phòng. Con bé vùi người vào sâu hơn trong lớp vải bông của chiếc khăn tắm, để cơ thể bao bọc trong thứ chất liệu mềm mại. Levi bước vào phòng mình mà không nghĩ ngợi, tiến thẳng đến tủ quần áo rồi mở tung ra. Cửa sổ duy nhất trong phòng đã đóng, nhưng hắn có thể nghe được tiếng mưa tí tách bên ngoài. Hắn đứng một lúc, tay nắm lấy cánh cửa tủ bằng gỗ, nhìn trân trân vô định.
Mình đang làm cái khỉ gì thế này? hắn tự hỏi.
Levi sống trong một căn nhà nhỏ ở phía đông Yalkell. Hắn có ba phòng, phòng tắm, phòng ngủ, và một phòng khách nối liền với bếp. Mỗi phòng đều khá chật chội, chỉ có những đồ vật tối thiểu. Hắn không biết làm thế nào để xoay sở với một đứa trẻ, chứ đừng nói là nuôi nấng. Levi không hẳn là nghèo khổ -- hắn thừa biết cách kiếm tiền nhanh chóng. Nhưng trẻ con cần nhiều thực phẩm hơn những gì hắn có thể chu cấp. Hắn từng quan sát các gia đình từ xa, cộng thêm cả kí ức mơ hồ của bản thân nữa. Trẻ con là sinh vật tham lam, đòi hỏi, quấy khóc, và đeo bám. Thức ăn không phải mối bận tâm chính của chúng, dù nên là vậy. Trẻ con cần dỗ dành, cần sự ổn định, và tệ hơn cả là chúng cần tình yêu thương. Hay lòng trắc ẩn, hay những thứ giả tạo rác rưởi gì đó giống vậy. Và Levi chắc chắn mình là người không thích hợp nhất để đáp ứng những nhu cầu ấy.
Hắn lấy một chiếc quần dài và một cái áo sơ mi, lục tìm trong đống đồ xem có quần áo lót nào vừa với con bé không. Xong xuôi, hắn đóng sập cánh tủ, quay bước đi. Levi biết không đời nào hắn giấu được Mikasa. Có lẽ nếu những đường nét của con bé không đặc trưng đến vậy, hắn có thể cắt tóc Mikasa, cải trang con bé thành một thằng nhóc sai vặt để cắt dấu những tên chủ thuê của hắn, nhưng điều đó là không thể. Sớm hay muộn Levi cũng phải đối mặt với chúng, và hoặc là chúng cướp Mikasa từ tay hắn, hoặc con bé sẽ mãi mãi ở cạnh hắn. Cả hai viễn cảnh đều khiến hắn khó chịu.
"Này." Levi đặt quần áo trên sàn, đứng thẳng người nhìn xuống Mikasa. Con bé chưa nhúc nhích lấy một phân kể từ khi hắn rời phòng, một vũng nước nhỏ đọng lại dưới chân con bé. Mikasa nhìn chòng chọc đống quần áo, cái nhìn trống rỗng khó dò. "Ta sẽ không mặc giúp nhóc. Nhóc vẫn cử động được với một tay, nên nhóc sẽ tự mình làm. Khi nào xong thì đến chỗ ta."
Levi để con bé ở đó, đứng ngây ra vì sốc cùng chiếc khăn bông xù quấn chặt quanh cơ thể run rẩy. Hắn bị xao nhãng bởi chính suy nghĩ của mình nên không đoái hoài gì thêm nữa. Hắn có thể bán con bé không? Levi không chắc mình còn lòng dạ làm việc đó. Rồi hắn cân nhắc các lựa chọn, cuối cùng hắn thấy chẳng còn cách nào khác ngoài việc giữ lấy Mikasa. Hoặc ít nhất là cho con bé nương nhờ đến khi hắn tìm ra những chọn lựa khác. Levi sẽ gặp những ông chủ khi hắn được gọi và thừa nhận sự thiếu khôn ngoan của mình.
Cứ để chúng thử cướp con bé từ tay mình xem, Levi nghĩ, đặt hộp sơ cứu lên bàn phòng khách. Hắn ngồi xuống, chống khuỷu tay lên gối, bàn tay đan lại đặt lên môi, trầm ngâm. Để coi lũ lợn ấy yếu nhớt đến mức nào.
Mikasa mất khoảng mười phút tự mặc quần áo. Con bé xuất hiện ở ngưỡng cửa, mái tóc đen ẩm xõa quanh cổ áo chiếc sơ mi trắng cài khuy dọc của hắn, để lại những vệt ướt xam xám quanh bờ vai. Chiếc quần đen dài quá khổ, lùng phùng quanh cổ chân con bé, lưng quần trễ xuống. Dù sao thì có vẻ chúng vẫn vừa vặn cho con bé mặc, và với hắn thế là đủ. Mikasa đang ôm chặt vào ngực cái váy cũ bẩn của mình, đầu cúi gằm.
"Đưa ta cái đó," Levi nói, đứng dậy tiến về phía con bé. Mikasa để hắn giật cái váy ra mà không hé nửa lời, và hắn chú ý thấy con bé mới cài ba cái khuy trên áo sơ mi. Tất nhiên con bé phải làm bằng một tay nên hắn cũng không thể phàn nàn gì. Levi nhìn chiếc váy trắng nhăn nhúm, giờ đầy vệt máu, bụi bẩn và những thứ dơ dáy khác. Hắn hơi nhăn mũi, quay mặt khỏi đứa bé gái rồi ném cái váy vào thùng rác. Mikasa giật mình rõ ràng vì hành động ấy, nhưng con bé cúi đầu xuống để hắn không nhìn thấy nét mặt nó. Hắn nhất thời thấy tội lỗi, nhưng cảm giác nhoi nhói ấy qua rất nhanh. "Ta sẽ mua cho nhóc cái khác."
Mikasa không tỏ ra là mình quan tâm đến điều đó. Levi ra hiệu cho con bé đến bên ghế sofa, cẩn thận sơ cứu cho cánh tay con bé. Hắn chế tạm một thanh nẹp, bó bột cánh tay Mikasa vào dải băng cố định. Hắn không biết mất bao lâu cánh tay mới lành, nhưng Levi cho rằng ít ra làm vậy cũng khiến con bé bớt đau đớn và rút ngắn được chút thời gian. Con bé rất lặng lẽ, bất động như thể đã hóa đá. Khi xử lý xong cánh tay, hắn chuyển đến khuôn mặt Mikasa.
"Ngẩng đầu lên."
Con bé làm đúng như những gì được bảo. Việc này làm hắn băn khoăn không biết Mikasa có vâng lời những gã đã bắt cóc con bé không. Nếu thật là vậy thì hắn thấy điên tiết khi bọn chúng làm đau con bé. Nhưng hắn giữ bản thân bình tĩnh hết mức có thể, băng những vết cắt trên mặt đứa nhỏ, thỉnh thoảng lui lại để xem xét.
Levi chẳng nói chẳng rằng đứng dậy, đi về phía bếp. Hắn cảm thấy con bé dõi theo mình khi hắn chuẩn bị đun nước. Hắn lấy hai cái tách, giữ bản thân mình bận rộn để khỏi nghĩ về chuyện hắn đã tự phức tạp hóa mọi việc cho mình như thế nào. Rõ ràng danh tiếng của Levi sẽ có chút tổn hại sau rắc rối này. Ai muốn làm ăn với một gã có thể sẽ giết chúng và cướp hàng chứ? Đúng, khả năng không nhỏ là hắn đã phá hỏng hệ thống của chính mình. Nhưng hắn phải tự nhủ như vậy là đáng để bảo vệ đứa trẻ.
Hơn nữa, Mikasa im lặng đến mức như thể con bé còn chẳng hiện diện vậy.
"Đây," Levi nói, đặt tách trà lên bàn trước mặt con nhỏ. Hắn ngồi khoanh chân trên sàn, cầm tách bằng bàn tay khum lại che kín cả miệng cốc, nhấp một ngụm. Trà nóng rẫy cả lưỡi Levi, nhưng hắn lờ đi sự rát bỏng, chăm chú vào khuôn mặt Mikasa. Con bé hoảng sợ quan sát hắn. Con nhóc không biết nên tin mình hay không, Levi nghĩ, đặt tách xuống. Không ngờ nghệch như mình tưởng.
"Không có độc đâu," Levi lên tiếng, cẩn thận nhìn Mikasa. "Nhóc cứ uống đi."
Con bé vội chộp lấy cái tách như thể vừa bị hắn đập vào lưng, cánh tay vươn ra nắm lấy quai cầm. Hắn để ý thấy cổ tay gầy nhom của con bé run run khi đưa chiếc tách lên miệng, ngập ngừng uống một hớp. Mikasa lập tức rụt lại, mắt nhắm chặt một hồi. Tay con bé run đến độ khiến trà sóng sánh suýt đổ vào lòng. Hắn nhanh chóng giật lấy tách trà ra khỏi tay Mikasa.
"Cầm thế này," Levi nói, giơ ra chiếc tách đang ở trong nắm tay như gọng kìm. "Dễ hơn."
Hắn không chắc như vậy có đúng không. Đương nhiên với hắn thì làm thế dễ dàng hơn—đó là thói quen mà hắn hình thành, hắn cầm tách theo cách hắn muốn. Có lẽ với con nhỏ thì không. Nhưng con bé không phản đối. Mikasa im lặng uống trà, bắt chước cách cầm cốc của hắn, nhìn hắn bằng đôi mắt đen ảm đạm.
Levi không biết phải nói gì. Hắn không biết làm thế nào để trò chuyện cùng con bé. Hắn thấy cưng nựng hay dỗ ngọt con bé cũng chẳng ích gì. Mikasa thừa biết tính cách hắn bất ổn thế nào. Levi uống trà, đôi mắt không rời khỏi Mikasa. Con bé quá im lặng, Levi nhận ra. Hắn làm gì sai sao? Có thể lắm. Hắn thực sự không bao giờ phải xoay sở với trẻ con nếu không vì bị ép buộc.
"Nhóc mấy tuổi rồi, Mikasa?" Levi hỏi, nhìn xuống tách trà đã cạn của mình.
Con bé không đáp. Hắn ngước lên nhìn Mikasa lần nữa và thấy mí mắt con bé đang sụp xuống. Tách trà nóng hẳn đã tác động lên con bé. Hắn ngồi im lặng một hồi, quan sát Mikasa gà gật thêm chút nữa. Mười phút sau, con bé nằm cuộn trên ghế sofa, nhịp thở nông cho thấy con bé đã chìm vào giấc ngủ. Hắn cẩn thận không đánh thức Mikasa dậy rồi bế bổng thân hình bé nhỏ ấy lên.
Levi sẽ không dùng từ dịu dàng để miêu tả bản thân mình. Mẹ kiếp, thật ra hắn không bao giờ cho là hắn dịu dàng cả. Nên từ hợp nhất hắn có thể dùng để miêu tả chuỗi hành động đặt Mikasa Ackerman lên giường là lóng ngóng. Levi đá bật tung cánh cửa, chớp chớp mắt khi tay nắm đập sầm vào tường. Hắn khựng lại trước âm thanh giật nảy người ấy, nhưng Mikasa không tỉnh dậy, cũng chẳng cựa quậy. Có vẻ như con bé đã kiệt sức rồi. Hắn đặt con bé lên giường cẩn thận hết mức có thể, nghiến răng lại khi con bé suýt nữa lăn xuống. Hắn quăng tấm chăn lên người con bé, rồi nhanh chóng lùi lại lo lắng. Khi không thấy Mikasa tỉnh lại, hắn mới thận trọng chỉnh lại cái chăn cho ngay ngắn.
Levi đóng cửa lại đằng sau mình, dựa lưng một hồi vào cánh cửa gỗ.
"Chết tiệt," hắn nói, nhắm mắt lại. Giờ hắn đã ý thức rõ mình đã vơ lấy rắc rối vào người đến thế nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro