Chương 11: Bà chúa tuyết
Translator: kirowan/Nâu
Beta reader: Saiky
T/N: Mình đảm bảo là chap cuối này rất bõ công chờ đợi đấy. Mọi người sẽ thấy Mikasa khác thế nào do ảnh hưởng của Levi. Quà 2/9 đây.
.mười một.
{bà chúa tuyết}
Mikasa đứng nghiêm khi Keith Shadis dừng trước mặt mình. Cô chỉ nhìn thật chừng mực vào đôi mắt lạnh lẽo và khắc nghiệt đối diện.
"Tên," ông ta nói cụt lủn.
"Mikasa Ackerman, thưa ngài," cô đáp.
Ông ta săm soi mặt cô gần một phút rồi bỏ đi. Cô hờ hững nhìn Shadis dọa nạt, mắng mỏ, đụng chân đụng tay với các học viên khác. Tuy điều này không làm cô ngạc nhiên, nhưng cô tự hỏi tại sao ông ta lại bỏ qua mình. Ai mà biết được đấy, Mikasa thôi không nghĩ về điều đó nữa.
Họ được cho giải tán sau khi một học viên nữ bị phạt chạy quanh sân đến gần chết. Mikasa dành thời gian rảnh để nghĩ ra một bức thư cho Levi, dù cô không chắc mình sẽ gửi đi. Cô biết là Levi đang giận vì quyết định nhập ngũ của cô. Nhưng Levi cũng đâu có cái quyền đó. Thực lòng thì Mikasa có thể chịu được cảnh Levi căm ghét mình, miễn là cô có thể ở gần để bảo vệ Levi.
Vào bữa tối, cô viết một bức thư dài đến ba trang giấy, kín cả hai mặt. Cô dốc hết lòng mình rồi tự hỏi liệu Levi có đảo tròn mắt chế giễu khi đọc được bức thư này không. Tưởng tượng ấy đã khiến cô quyết định không gửi thư đi, và thôi thúc cô viết nhiều hơn.
Cô từ từ thu dọn đồ của mình khi bữa tối kết thúc, đầu vẫn mải mê suy nghĩ về những gì muốn viết. Mikasa không biết mình sẽ làm gì với bức thư này. Có lẽ cô sẽ đốt nó. Hoặc xé bỏ nó. Hoặc cả hai.
Mải nghĩ về cơn thịnh nộ của Levi, Mikasa va phải một cậu trai trên đường ra ngoài. Bức thư của cô rơi xuống sàn, Mikasa thở dài, cúi xuống nhặt, chiếc váy trùm xuống quanh chân cô. Cậu con trai lắp bắp vẻ kinh ngạc.
"Ô-ối!" cậu ta thốt lên, "mình xin lỗi!" Cậu trai cúi xuống cạnh cô. "Chà, mình ngu quá, không, ý mình là, mình— mình thấy cậu đi đến, nhưng mình không tránh đi. Ưm... wow..." Cậu ta nhặt trang đầu tiên của bức thư cùng quyển truyện cổ tích của cô lên. Cô cảm thấy người này nhìn mình chằm chằm nên cũng ngẩng lên nhìn đáp lại. Mặt cậu ta rất dài, mái tóc sáng màu rủ xuống quanh trán. Mắt cậu ta mở to, cô có thể thấy mồ hôi túa ra trên mặt cậu. "Mình... mình chưa bao giờ thấy ai giống cậu cả— ư, chết tiệt..." Cậu con trai nhăn mặt, cô khó hiểu nhìn cậu ta.
Cậu dời mắt đi chỗ khác, vai căng lên. "Xin lỗi," cậu ta lầm bầm. "Cậu có mái tóc rất đẹp."
"Cảm ơn," Mikasa ngập ngừng. Cậu ta đang nhìn xuống bức thư của cô, cả người cô căng lên phòng thủ. Nhìn vào tên Levi, nét mặt cậu ta lập tức biến đổi—hồi hộp biến thành giận dữ, rồi chuyển thành thất vọng, và cuối cùng là buông xuôi. Cô có phần sững sờ trước những cảm xúc ấy, nhưng phần lớn hơn trong cô muốn cậu ta thôi nhìn vào bức thư của mình, còn không thì cô sẽ bẻ gãy tay của cậu ta để lấy nó. Cô giơ tay ra chờ đợi, khi cậu ta vẫn tiếp tục nhìn trân trối vào lá thư, cô hắng giọng. "Tôi cần chúng."
"Ồ." Cậu con trai dời mắt khỏi lá thư, đưa nó và quyển sách lại cho cô. "Xin lỗi. Chữ viết của cậu đẹp thật."
"Cũng bình thường," Mikasa nói, đứng dậy đi lướt qua cậu ta. Cậu ta vẫn ngồi trên sàn nhìn cô. "Nhưng cảm ơn."
Cô đi ra khỏi tiền sảnh ồn ào, ôm quyển sách và lá thư trước ngực. Cô bất giác chạm tay vào dải ruy băng đỏ để chắc rằng nó còn ở đó. Rồi cô chạm vào cổ tay, nơi buộc chiếc vòng đan lại từ chiếc váy đỏ cũ của minh. Không có chiếc khăn quàng cổ, cổ cô thấy có chút trống trải.
Rút kinh nghiệm từ sự cố vừa rồi, Mikasa xoay người tránh một cậu con trai khác khi cậu này đang đi thì dừng khựng lại. Cậu ta nhìn mặt cô, đôi mắt xanh lá nheo lại. Cậu ta không nói gì khi cô đi ngang qua mà chỉ chăm chú nhìn. Rồi cậu ta nắm lấy tay cô.
Bản năng trỗi dậy, Mikasa thở hắt ra, một tiếng hét chực chờ nơi cửa miệng, cô xoay người lại, tung chân đá. Cô nghe thấy cậu ta đang ngập ngừng nói gì đó trước khi chân cô đá trúng vào giữa háng cậu ta.
"Tên cậu là Ackerman, đúng— chết tiệt—!"
Mikasa nhìn cậu con trai hét lên đau đớn rồi ngã xuống, cong người trên nền đất. Cô kinh hãi há miệng, thầm trách mình vì đã tấn công cậu. Đó không phải là cách để kết bạn đâu, Mikasa. Cô khuỵu xuống bên cạnh cậu trai, chiếc váy tối màu xỏa trên đất.
"Mình xin lỗi," Mikasa nói nhỏ.
"Chết tiệt," cậu rên rỉ, lật người lại. Mái tóc nâu dài lòa xòa trước trán, cậu bật ra tiếng cười đau đớn. "Au."
"Mình rất xin lỗi," Mikasa cắn môi nói. "Mình không... mình không thích khi bị người khác chộp lấy như thế."
Cậu trai đặt tay lên bụng trong khi vài học viên khác nhìn họ chằm chằm, to nhỏ thì thầm. Cậu mở mắt, mỉm cười yếu ớt. "Xin lỗi," giọng cậu vẫn có vẻ đau đớn. "Mình định nói chuyện với cậu từ bữa tối, nhưng lại quên béng..." Cậu ngồi dậy, nhăn mặt rồi hít một hơi thật sâu. "Mình là Eren Jaeger."
Mikasa gật đầu, nhặt những trang thư của mình lại trước khi chúng bị thổi bay. "Mình là Mika—" Cô khựng lại. Như thể có thứ gì đó nhớp nháp trượt vào dạ dày cô, như một kí ức tồi tệ bóp nghẹt lấy cô, khiến cô chỉ biết bàng hoàng. Cô quay phắt lại nhìn Eren. "Cậu vừa nói là Jaeger?"
Cậu gật đầu cái rụp, quan sát nét mặt cô. Cô ngạc nhiên khi thấy cậu đang mỉm cười, dường như cũng kinh ngạc như cô. "Bố mình là bác sĩ của cậu," Eren nói, mắt mở to. Cả người cô lạnh đi như vừa bị lãnh một nhát dao. "Nhà... nhà mình đến nhà cậu, và... ưm..." Cậu nhìn sang chỗ khác. "Là vậy đấy."
"Ừ," Mikasa xa xăm nói.
Sự im lặng trùm xuống họ. Mikasa chỉ muốn tránh cậu con trai lạ mặt này càng xa càng tốt. Cô không muốn nhớ lại ngày hôm ấy, nhưng cậu ta đang ép cô nhớ lại cảnh chiếc rìu bổ xuống người mẹ đang gào thét của mình.
Cậu kéo cô ra khỏi kí ức bằng chất giọng sang sảng của mình. "Mình xin lỗi," Eren Jaeger nói, vai căng lên, nhìn xoáy vào cô. "Bọn mình đã tìm cậu khắp nơi! Ngày nào Armin và mình cũng tìm kiếm, kể cả sau khi bố mình bỏ cuộc." Eren chớp mắt, ái ngại nhìn đi chỗ khác. "Armin nói cơ hội tìm thấy cậu là rất mong manh vì chẳng có bất cứ đầu mối nào, nhưng chúng mình vẫn cố..."
"Cảm ơn cậu..." Mikasa khẽ nói. Có người đã đi tìm mình, cô nghĩ. Kể cả trước khi gặp Levi mình cũng không cô đơn. Mình không cô độc một chút nào. "Mình... mình rất cảm động."
Eren nhún vai. "Mình thấy vui vì đã tìm được cậu," Eren nói, nhặt quyển sách lên rồi đưa cho cô. Cô cảm ơn nhận lấy. Đọc được sự quan tâm lo lắng trong mắt cậu, Mikasa lại càng sững sờ hơn. "Những tên ấy có làm đau cậu không?"
Cô lắc đầu, nhưng rồi dừng lại. Chúng có làm cô bị thương mà đúng không? Cô ngập ngừng đáp. "Có lẽ là một chút. Nhưng mình đã được cứu thoát kịp thời."
Cậu gật đầu, chìa tay ra. Sau khi nhìn bàn tay ấy hồi lâu, Mikasa nắm lấy nó rồi cũng gật đầu. "Thật may," cậu chân thành nói. Rồi mắt cậu sáng lên. "Đợi đến khi mình kể cho Armin nghe mà coi!"
Mikasa giúp Eren đứng dậy, lờ đi việc cô không biết Armin là ai. "Mình xin lỗi," cô lặp lại, "vì đã đá cậu."
"Không sao." Cậu buông tay cô ra rồi vẫy tay chào. "Đáng ra mình không nên bất ngờ đụng vào cậu."
"Ừ..." Cô liếc sang chỗ khác. "Đừng làm vậy nữa nhé."
"Ừ mình nhớ rồi." Eren phủi bụi trên người, nhìn đám khán giả xung quanh. Mikasa thấy cậu con trai vừa nãy va phải mình đứng nhìn từ bậc tam cấp, mắt hằm hằm. "Mày nhìn cái gì thế hả?"
Cô quay đi mỉm cười. Vừa rồi Eren nghe có phần giống Levi, tuy giọng cậu to hơn và tức giận hơn, nhưng cả hai có cùng một kiểu cộc lốc. Cô tự hỏi không biết có phải mình vừa làm quen được một người bạn hay không.
Ngày hôm sau, Mikasa dễ dàng thăng bằng với đống dây cáp nối ở thắt lưng. Việc đó đơn giản hơn cô tưởng, cô thử mường tượng di chuyển bằng bộ cơ động sẽ thế nào.
"Chào," một cậu trai đi tới trước mặt cô lúc cô tiếp đất. Cậu nhỏ con và hơi gầy, mái tóc vàng ôm lấy khuôn mặt tròn. Cậu mỉm cười, thân thiện vẫy tay. "Cậu là Mikasa Ackerman đúng không?"
"Đúng," Mikasa nói. Cô quay lại khi thấy ai đó chạm vào bím tóc đuôi sam của mình. "Chào Eren."
"Tóc cậu dài nhỉ," Eren nhận xét.
Mikasa kéo bím tóc buộc bằng dải ruy băng đỏ ra trước. "Mình không để ý," cô nói.
"Nó có thể khiến cậu gặp sự cố với bộ cơ động ba chiều đấy biết không?" Eren nhìn cô hỏi.
"Mình sẽ cẩn thận," cô đáp, hất bím tóc qua vai. Eren nhún vai.
"Tùy cậu," Eren nói. Cậu gật đầu tỏ ý chào cậu trai tóc vàng. "Cậu làm tốt đấy."
"Thật sao?" cậu ta kinh ngạc hỏi. "Mình lúc nào cũng cảm tưởng như sắp ngã đến nơi."
"Trông đâu có giống vậy," Eren nói, vỗ vỗ vai cậu con trai tóc vàng.
"Tiếp theo là cậu đúng không?" cậu ta hỏi. Eren chớp mắt, quay ngoắt lại.
"Ừ đúng rồi," cậu nói. "Mình quay lại sau nhé!"
Mikasa nhìn Eren chạy đi, cô nghe thấy cậu trai kia thở dài khe khẽ. "Eren quả thật rất tự tin..." cậu con trai tóc vàng nói nhỏ. Cậu ta ngẩng đầu nhìn Mikasa, mỉm cười. "À, tên mình là Armin Arlert."
"Ồ," Mikasa thốt lên. Cô gật đầu. "Eren có nhắc đến cậu— cậu đã giúp cậu ấy tìm mình sao?"
Nụ cười của Armin trở nên tươi tắn hơn, cậu gật đầu. "Đúng là kì lạ," cậu bật cười. "Chúng mình đã cố gắng tìm cậu khắp nơi, và khi chúng mình ngừng tìm kiếm thì cậu lại xuất hiện thần kỳ trước mắt bọn mình."
"Cảm ơn cậu vì đã tìm mình," Mikasa nói. "Cậu và Eren...đâu có quen biết mình."
"Hi vọng cậu không nghĩ là chúng mình kì quặc..." Armin lo lắng nói.
"Không, không phải," Mikasa nói. "Chỉ là... sao phải quan tâm?" Cô nhìn Armin. "Sao phải bỏ công tìm một người xa lạ?"
"Ừm" Armin chớp chớp mắt, nhìn cô băn khoăn. "Sao lại không?"
"Mình không biết..." Mikasa quay đi. "Có lẽ... mình thấy ngạc nhiên thôi. Thế giới này rất tàn nhẫn mà."
"Mình rất tiếc vì cậu cảm thấy như vậy," Armin mỉm cười yếu ớt. Cô nhìn nụ cười không lan đến đáy mắt của cậu. Cậu trông rất buồn bã. "Nhưng mình hiểu."
Nhưng... Levi không nghĩ là... giọng nói non nớt của cô vọng lại từ trong kí ức, nó cũng có thể rất đẹp sao?
"Chính những người như hai cậu," Mikasa nói, "khiến mình phải cân nhắc lại cách nhìn nhận thế giới này."
Cô thấy cậu giật mình như thể cô vừa tát cậu. Mikasa đi lên trước, chớp mắt nhìn một nhóm học viên đang quan sát Eren. Lần theo tầm nhìn của họ, cô trợn tròn mắt. Armin đến bên cạnh cô, cả hai cùng chăm chăm nhìn Eren treo ngược người, vẻ mặt vừa sốc vừa túng quẫn.
"Đáng ra chuyện này không thể xảy ra được," Mikasa lặng lẽ quan sát.
Armin không nói gì. Cậu hãi hùng nhìn Eren. Mikasa nhíu mày xoay xoay chiếc vòng len ở cổ tay. Sau khi bị Shadis giáo huấn về việc phải giữ thăng bằng tử tế, Eren được thả xuống. Armin lập tức đến bên, vòng tay Eren qua vai mình. Lúc này Mikasa mới thấy đầu Eren đang chảy máu, cô nhìn Armin khuỵu xuống vì sức nặng của cậu bạn cao hơn.
Cô vẫn tiếp tục nhìn, nội tâm đấu tranh dữ dội. Họ đều là những người xa lạ với Mikasa. Nhưng... họ từng quan tâm đến cô, dù chưa bao giờ gặp mặt cô. Họ đã đi tìm cô khi cô bị bắt cóc. Hai cậu trai đã thực lòng quan tâm đến sống còn của cô trước cả khi cô biết đến sự hiện diện của họ.
Mikasa đi đến bên kia Eren, nhấc cánh tay cậu khoác lên vai mình. Armin ngẩng lên khi sức nặng của Eren đột ngột biến mất, đôi mắt xanh trợn tròn, lấp lánh ngưỡng mộ nhìn Mikasa. Cậu hơi nhíu mày, mỉm cười cảm ơn. Họ kéo Eren ra khỏi đám đông, Armin dẫn đường đến phòng ngủ của cậu và Eren.
"Cảm ơn,"Armin nói, lấy ra vài miếng gạc trong ngăn kéo. Mikasa không biết băng gạc đó ở đâu ra, hay bằng cách nào Armin biết nó ở đó, nhưng cô thở dài nhẹ nhõm. Eren ngồi nhìn trân trân vào khoảng không trước mặt. "Thỉnh thoảng Eren ngốc lắm. Cậu ấy toàn tự mình kéo rắc rối đến."
"Mình cũng chỉ có thể làm được vậy thôi," Mikasa khẽ khàng nói. Cô nhìn Eren. "Cậu ấy liệu sẽ ổn chứ?"
"Cậu ấy sẽ ổn thôi," Armin thở dài, cẩn thận vén tóc Eren lên để băng vết thương. "Tớ đoán là cậu ấy đang sốc."
Mikasa gật đầu. Cô dựa vào thành một chiếc giường tầng rồi quay đi. "Nếu chỉ có vậy thì mình đi đây," cô nói.
"Ừ không sao," Armin đáp. Cậu vẫn đang tập trung vào việc băng bó, nhưng cậu gật đầu. "Cảm ơn lần nữa nhé, Mikasa."
Mikasa dừng lại, tay đặt trên khung cửa. Cô quay đầu nhìn Armin, nội tâm lại tranh đấu lần nữa. "Mình sẽ giữ chỗ cho hai cậu ở bàn ăn tối," Mikasa khẽ nói. Cô dừng, quay mặt đi. "Nếu các cậu muốn."
"Ồ, thế thì tuyệt quá! Cảm ơn cậu!" Armin thốt lên.
Mikasa gật đầu, ra khỏi phòng. Cô mỉm cười, thật lạ khi biết bản thân mình quan trọng với ai đó, Armin và Eren đã đi tìm cô. Mikasa thấy tội lỗi vì cuộc tìm kiếm đó kết thúc trong vô vọng, nhưng cô mừng bởi ít nhất cô có một thứ để bám víu vào. Sự cứng đầu của hai đứa trẻ khi đó gợi cho cô một chút gì đó giống như...là nhà.
Mikasa viết một lá thư nữa cho Levi ở bàn ăn, ngắn gọn kể lại cuộc gặp gỡ của mình với Eren và Armin, dù cô biết cô sẽ chẳng bao giờ gửi nó. Lúc hai người Eren và Armin xuất hiện thì cô đã viết gần xong. Armin ấn Eren ngồi xuống cạnh Mikasa còn cậu thì đi vòng qua ngồi đối diện Eren. Armin thở dài, lắc đầu vẻ bất lực.
"Cậu thử nói chuyện với cậu ấy xem," Armin nói, đặt một chiếc đĩa xuống trước mặt Eren. Cậu đẩy nó sát vào Eren hơn khi không thấy Eren phản ứng gì. "Cậu ấy chẳng biết gì đâu."
"Chuyện này có hay xảy ra không?" Mikasa hỏi, liếc nhìn Eren. Cậu trông vẫn đờ đẫn và có phần xấu hổ.
"Không," Armin trả lời. Cậu lắc lắc đầu. "Không bao giờ. Eren chẳng bao giờ im lặng như thế này cả."
"Cậu đã thử làm cậu ấy giật mình chưa?" Mikasa hỏi.
Armin nhìn xuống đĩa, gẩy gẩy miếng khoai tây trong món hầm. "Ừm... chưa. Mình hơi sợ."
Mikasa trầm ngâm nhìn lá thư của mình. "Eren?" cô gọi, đặt bút xuống. Cậu vẫn trân trối nhìn khoảng không trước mặt, miệng hơi há ra, hoàn toàn không ý thức được gì. Mikasa nghe tiếng Armin thở dài. "Eren."
"Mình bảo rồi," Armin nói, lắc đầu. "Cậu ấy hoàn toàn—" Armin kêu lên kinh hãi, chiếc ghế đổ ra sau, cậu nhảy dựng lên, cả người thủ thế lúc nhìn thấy Mikasa đấm vào mặt Eren. Eren bay khỏi ghế, đập người vào tường rồi rũ xuống. Cậu chớp chớp mắt, đứng phắt dậy, mắt sáng rực.
"Cái quái gì thế?" Eren gầm gừ với cô.
"Mikasa, sao cậu lại làm thế?" Armin lí nhí nói, nhìn cô đứng dậy. Cô thấy cả hội trường lặng ngắt như tờ. Hay thật.
Cô bước tới trước Eren, thấy sự phẫn nộ trong mắt cậu. "Cậu giận à?" Mikasa hỏi.
"Chứ còn gì nữa, mình—!"
Mikasa chìa tay ra, nhìn thẳng vào mắt Eren. "Vậy thì cứ giận đi," cô nói sắc lạnh, "đừng có ngồi đó như con cừu chờ giết thịt nữa, trông đần lắm."
Eren nhìn lên cô, mắt trợn tròn. Cô có thể cảm nhận được cơn giận của cậu và ánh mắt của các học viên khác xoáy vào lưng mình. Cô vẫn chìa tay ra, đầu ngẩng cao, giữ mình bình tĩnh và cứng rắn như bầu trời mùa đông trước bão.
Rồi trước sự hài lòng và ngạc nhiên tột độ của cô, Eren cười khùng khục. Cậu gật đầu, nắm lấy cổ tay cô. "Chắc là trông mình thảm hại lắm nhỉ?" cậu hỏi khi Mikasa kéo cậu dậy. Eren xoa má, nhăn mặt. "Cậu khoẻ thật đấy."
Mikasa xoay phắt lại, mắt đảo quanh phòng. Cô nhìn từng người một dời mắt đi, thầm tự hỏi đây có phải là cảm giác của Levi không. "Xin lỗi vì đã đánh cậu," Mikasa khẽ nói.
"Mình cần bị đánh mà," Eren ngồi xuống đáp.
Armin vẫn đứng nghệt ra, có vẻ sợ sệt. Cậu nhìn Mikasa một lúc lâu, miệng hé ra như muốn nói gì nhưng không lời nào thoát ra. Mikasa ngồi xuống cạnh Eren, "Sáng nay cậu đã rất tự tin," Mikasa nói. "Có lẽ là tự tin thái quá, nhưng thế thì sao chứ? Cậu sẽ đạt được cái quái gì nếu lúc nào cũng đờ ra như thây ma mỗi lần thất bại?"
Eren nhìn cô, rồi nhìn sang Armin. "Ừ," cậu lên tiếng. "Cậu nói đúng. Mình phải vượt qua chuyện này. Không thẫn thờ nữa."
"Tốt." Mikasa nhìn Armin, cậu vẫn có vẻ bối rối. "Mình không cố ý làm cậu sợ."
"K-không," Armin nói, bồn chồn xua tay. "Ừm... mình chỉ... không ngờ là cậu lại làm một việc bạo lực như thế thôi."
Mikasa dời mắt lúc Armin ngồi xuống, cậu lo lắng nhìn quanh, những tiếng rì rầm trong hội trường lại vang lên. "Xin lỗi," cô lại nói. Cô không biết tại sao mình lại xin lỗi nhiều như vậy, nhưng đó có vẻ là một việc nên làm. Cô phải nhớ rằng những người bạn này không biết cô, hay Levi, và sẽ không hiểu cách suy nghĩ của cô. "Lần sau mình sẽ cố không đánh cậu ấy mạnh như thế nữa."
Eren sặc súp, tay cậu đấm ngực thùm thụp. "Lần sau?" cậu hỏi.
"Muốn có kỉ luật cần có đau đớn." Cô búng nhẹ vào lớp băng bó dưới tóc cậu. "Đó cũng là lí do cậu không nên đờ đẫn chỉ vì chuyện ngày hôm nay."
"Ừ-ừm," Eren đáp, nhìn cô một cách kì lạ. Mikasa cúi đầu, tự hỏi không biết mình có nên kiềm chế một chút không. Cô đang làm quen với những con người mới, có lẽ cũng không đúng lắm nếu cô hở tí là động tay động chân.
"Mikasa này," Armin ngập ngừng. "Mình... mình xin lỗi vì hỏi câu này, nhưng cậu học đánh nhau như thế ở đâu vậy?"
"Đúng đấy," Eren nói, xoay hẳn người để nhìn cô. "Sao cậu mạnh thế? Dạy bọn mình được không?"
"Hả!" Armin đỏ mặt, lắc đầu quầy quậy. "Không không, kể cả có cố đi chăng nữa, mình không nghĩ mình đánh được ai như thế—"
"Mình cũng không chắc mình có thể dạy được không," Mikasa nói. Cô lại nhìn xuống lá thư của mình, tay chống cằm. "Vì mình không học những thứ đó."
"Ồ," Eren có vẻ hơi thất vọng, nhưng rồi cậu nhún vai cho qua. "Dù sao cậu nói cũng đúng. Nếu mình muốn gia nhập Quân Trinh sát, mình phải chịu đựng bất cứ khó khăn nào gặp phải đúng không? Kể cả mấy chướng ngại ngu ngốc thế này đi chăng nữa."
Mikasa ngẩng lên khỏi bức thư, tay buông xuống. "Cậu sẽ vào Quân Trinh sát?" cô hỏi. Cô không thể khống chế cảm giác nhộn nhạo trong dạ dày. Cậu ấy sẽ sống chứ, cô tự hỏi, hay cậu ấy sẽ chỉ là một cái chết vô nghĩa nữa? Mikasa không muốn đối diện với nỗi sợ của chính mình về công việc cô chuẩn bị làm.
Eren hăng hái gật đầu, xé bánh mì rồi cười nhếch mép. "Đúng," cậu nói sau khi nuốt xong. "Mình sẽ tiêu diệt lũ titan. Không sót một con nào."
"Nghe có vẻ phi thực tế."
Nụ cười nửa miệng của Eren biến mất, cậu liếc nhìn cô. Cậu nửa khịt mũi nửa chế nhạo. "Thế sao?" Eren hỏi. "Thế thì cậu định vào đâu hả Quý cô Tôi-Làm-Cái-Gì-Cũng-Giỏi-Hơn-Người-Khác?"
"Đừng có gọi mình như thế," Mikasa nói nhỏ.
"Sao nào?" Eren nói. Cậu nhăn mũi. "Đừng bảo là cậu sẽ vào Quân Cảnh vệ đấy."
"Không," Mikasa đáp. "Mình cũng sẽ vào Quân Trinh sát."
"Thật sao?" Armin hỏi, mắt trợn tròn. Armin và Eren nhìn nhau, một ánh mắt mà Mikasa không thể hiểu được, rồi Armin lại nhìn cô. "Tại sao?"
Mikasa lắc đầu. Cô gấp lại bức thư, kẹp nó dưới cánh tay rồi cầm lấy cốc, đĩa. "Mình không còn lựa chọn khác," cô đứng dậy nói. Mình không để bản thân có lựa chọn khác. Cô định dọn đĩa của mình, nhưng rồi một cô gái xuất hiện trước mặt cô. Mikasa nhận ra đó là người ở cùng phòng với mình và vài người nữa. Cô gái tóc nâu nọ nở nụ cười tươi rói, đôi mắt nâu sẫm sáng rỡ, ánh lên vẻ đói khát.
"Cậu không định đổ nó đi đâu," cô gái nói, chỉ vào cái bánh mì vẫn ở trên đĩa Mikasa. "Đúng không?"
Mikasa nhìn xuống, rồi cô lại nhìn lên cô gái kia. "Ồ." Cô nói. "Mình vụng về quá." Mikasa đặt cốc lên đĩa, cầm miếng bánh mì lên. Cô gái nọ háo hức nhìn theo miếng bánh mì, ngón tay từ từ vươn ra. Mikasa tung miếng bánh lên cao rồi ngoạm lấy, quay đi, thầm nhếch mép trước tiếng kêu đau khổ của cô gái đằng sau.
Đêm hôm đó, khi những người khác đang chuyện trò không ngớt thì Mikasa ngồi dựa vào tường trên chiếc giường tầng trên, thư thả đọc cuốn truyện cổ tích của mình. Có bốn người chung phòng với cô, cô gái tóc nâu ban nãy Sasha, hai cô gái tóc vàng nhỏ nhắn, và một cô gái tóc tối màu. Một trong hai cô gái tóc vàng đang ngồi vắt chân qua thành giường vẻ chán chường, bên cạnh đó là cô gái tóc nâu buộc hai bên đang ngập ngừng rủ rỉ gì đó. Cô gái tóc vàng còn lại thì đang đứng đâu đó trong phòng.
Mikasa cứ ngỡ là vậy.
"X-xin lỗi."
Mikasa ngẩng lên khỏi trang sách để nhìn cô gái nhỏ nhắn. Cô gái nọ chống tay lên gối, nhìn lên Mikasa, mái tóc vàng óng ôm lấy khuôn mặt, rụt rè lên tiếng. Dưới thang giường là một cô gái khác với nước da bánh mật và những chấm tàn nhang nhàn nhạt, đang nhìn Mikasa bằng ánh mắt sắc bén. Mikasa cũng nhìn đáp trả.
"Gì vậy?" Mikasa hỏi cô gái tóc vàng.
"Mình nhận ra quyển sách kia," cô gái nhẹ nhàng nói.
Mikasa nhìn xuống cuốn sách trong tay mình. "Quyển này sao?"
Cô gái gật đầu cái rụp, đặt tay lên đùi. "Mình có đọc nó hồi còn nhỏ," cô nói, mắt sáng lên. "Chúng đều là những câu chuyện hay tuyệt!"
"Ừ," Mikasa đồng ý. Cô nhìn cô gái khuôn mặt bầu bĩnh tươi cười hồi lâu, sau đó nhẹ nhàng gập sách, chìa nó ra. "Cậu có thể xem nếu muốn."
Đôi tay nhỏ nhắn của cô gái cầm lấy quyển sách, cô xoay nó lại, cẩn thận quan sát bìa sách. "Bản này xưa hơn bản của mình nhiều," cô nói nhỏ, ngón tay lướt qua tiêu đề sách in nổi. Cô gái còn lại nhảy lên giường, chồm qua vai cô gái tóc vàng.
"Mình chẳng thấy giống vậy," cô ta nói, giọng nói có phần thô lỗ nhưng uyển chuyển.
"Tuyệt lắm đấy," cô gái tóc vàng nói. Cô mỉm cười với Mikasa, Mikasa nghiêng đầu. "Cậu thích truyện nào nhất?"
"Tôi không chắc," Mikasa nói. Cô ôm gối, nghĩ một hồi. "Có lẽ là chuyện về chú lính chì."
"Mình có nhớ truyện đó," cô gái nói. "Kết thúc buồn ghê."
"Ừ," Mikasa đồng tình. "Nhưng truyện hay."
"Quyển sách này về cái gì vậy?" cô gái có tàn nhang hỏi, giật lấy quyển sách rồi nhíu mày nhìn nó.
"Truyện cổ tích," cô gái tóc vàng rụt rè đáp.
Cô gái tàn nhang nhăn mũi. "Truyện cổ tích?" cô ta chế nhạo.
"Rất hay đấy," cô gái tóc vàng nói khẽ rồi quay sang nhìn Mikasa bằng đôi mắt to tròn. "Nhỉ?"
"Tôi thích chúng," Mikasa nói. Cô không rõ đó là bởi Levi đã mang những câu chuyện này đến với cô hay là do cô thực lòng thích chúng nữa. Cô không phân biệt nổi.
"Vậy thì kể nghe coi," cô gái tàn nhang nói, vắt chéo chân rồi hếch cằm. "Tôi muốn xem xem quyển sách này có đúng như những gì mấy cậu tả hay không."
"Ồ,"cô gái tóc vàng nói. "Mình không biết..."
Cô gái tàn nhang dúi quyển sách vào Mikasa. "Cậu đọc đi."
"Ymir!" cô gái tóc vàng có vẻ hoảng hốt, xua tay tỏ ý xin lỗi. "Mình xin lỗi, cậu... cậu không cần nghe cậu ấy—"
"Tôi sẽ đọc," Mikasa nói, cầm lấy cuốn sách. Cô đặt nó lên gối rồi nhìn cô gái tóc vàng. "Truyện cậu thích là gì?"
"Ừm... mình thích truyện về bà chúa tuyết, thật ra— nhưng—"
"Cậu ta bảo là sẽ đọc rồi mà đúng không?" Ymir vỗ vai làm cô gái tóc vàng giật mình. "Thôi nào Krista, cứ để cậu ta đọc đi."
Krista nhìn Mikasa bằng đôi mắt xanh to tròn ẩn chứa vẻ tò mò pha chút áy náy. Cô mỉm cười yếu ớt trong khi Mikasa mở sách, cẩn thận lật từng trang. Ymir nhìn mặt Mikasa chằm chằm. "Này, cậu chính là người đã đấm một đứa đập vào tường."
"Đúng," Mikasa nói.
Ymir khịt mũi, còn Krista có vẻ hơi hoảng sợ. "Đó là cậu sao?" Krista hỏi, mắt trợn tròn. "Nhưng cậu con trai ấy vốn đã bị thương rồi..."
"Tôi chắc là cậu ấy không sao đâu," Mikasa nói.
"Mình mong là thế..." Krista lầm bầm.
"Sao thế?" Ymir hỏi, nhìn xuống Krista. "Cậu còn chẳng quen thằng nhóc ấy mà."
"Ừm, không... nhưng—"
"Tôi chuẩn bị đọc đây," Mikasa nói. Tóc cô xòa xuống quanh vai, cô buộc dải ruy băng vào tay để không bị mất. Ymir và Krista im lặng, nhìn cô chờ đợi. Vậy nên Mikasa cầm chặt cuốn sách và bắt đầu dè dặt đọc, "Truyện thứ nhất. Tấm Gương Và Những Mảnh Vỡ."
Krista có vẻ rất hào hứng nghe chuyện, nhưng Ymir thì tỏ vẻ chán chường, quay đầu nhìn hai người trên giường tầng. Mikasa nhìn một lúc rồi lại chú mục vào trang sách. "Bạn nên chú ý đến phần mở đầu của câu chuyện này, vì bạn có thể sẽ biết thêm nhiều hơn về một con yêu hết sức xấu xa; nó là một trong những sinh vật ác độc nhất thế gian, bởi nó là một con quỷ thật sự."
Ymir khịt mũi chế nhạo.
"Một ngày nọ, khi tâm tình con quỷ vui vẻ, nó tạo ra một tấm gương có thể khiến tất cả mọi vật tốt đẹp soi vào đều bị teo lại rồi biến mất, còn những thứ đáng bỏ đi lại được hóa lớn hơn, trở nên xấu xí hơn bao giờ hết," Mikasa đọc. "Những phong cảnh nên thơ nom như những mớ rau chân vịt luộc, mọi người thì trở nên gớm guốc, ai cũng như đang đứng bằng đầu và chẳng có thân mình. Mặt người nào cũng méo mó đến độ chẳng ai nhận ra ai, đến cả một chấm tàn nhang trông cũng như lan đến cả mũi và miệng. Con quỷ thấy thế thì lấy làm thích thú. Khi một suy nghĩ tốt đẹp xuất hiện trong đầu ai đó, tấm gương lại phản chiếu nó một cách sai lệch. Con quỷ cười khoái trá trước phát minh hiểm độc của mình."
Mikasa thấy cô gái tóc hai bên đã ngừng nói để nghe cô đọc. Kể cả cô gái tóc vàng còn lại cũng quay sang nhìn cuốn sách trên tay Mikasa bằng đôi mắt xanh ảm đạm. Mikasa liếc về phía Krista và Ymir, hai người đang nhìn cô chờ đợi. Mikasa từ tốn tiếp tục.
"Tất cả đồng loại ở trường của con quỷ—vì con quỷ sở hữu một ngôi trường—bàn tán xôn xao về những điều kì diệu chúng nhìn thấy, và tuyên bố rằng cuối cùng con người cũng có thể nhìn thấy bản chất thực sự của thế giới và của loài người. Chúng mang tấm gương đi khắp nơi, cho đến khi không còn một vùng đất, không còn một con người nào chưa bị phản chiếu qua tấm gương biến dạng. Chúng thậm chí còn muốn bay lên thiên đàng để nhìn các thiên thần. Nhưng càng bay cao tấm gương càng trơn trượt khó cầm, rồi chúng lỡ tay đánh rơi tấm gương xuống mặt đất, khiến nó vỡ tan thành nhiều mảnh."
"Cái truyện này về cái quái gì vậy?" Ymir hỏi.
"Rồi cậu sẽ biết," Krista thì thầm.
Mikasa tiếp tục đọc cho đến khi miệng khô khốc. Giọng nói khẽ khàng của cô nổi lên trên tiếng rì rầm trò chuyện tầng dưới. Cô để từ ngữ chảy trôi, cho đến khi Krista sụp mắt xuống, thiếp đi trong giọng nói trầm thấp đều đều của Mikasa. Lúc cô dừng lại thì đêm đã khuya, Sasha cũng có mặt trong phòng ngủ.
"Tôi sẽ dừng ở đây," Mikasa khẽ nói, gập sách rồi để nó cạnh tấm chăn.
"Được." Ymir nhìn Krista dựa vào tay mình, nhịp thở nông và nhẹ nhàng. "Chắc tôi cũng đi ngủ thôi."
"Đây là chuyện gì thế?" cô gái tóc hai bên cuống quýt hỏi. Mikasa khá chắc tên cô gái là Mina. "Mình chưa bao giờ nghe cả."
"Chỉ là một câu chuyện cổ tích ngu ngốc thôi," Mikasa nói. Dù thâm tâm cô biết là không phải. Tất cả những câu chuyện ấy đều không ngu ngốc. Đó có phải là lí do cô vẫn giữ cuốn sách bên mình không?
Sáng hôm sau Mikasa đứng cạnh Armin, vừa tò mò vừa lo lắng nhìn Eren. Cô không muốn thấy cậu thất bại, nhưng cô biết đó là một khả năng có thể xảy ra. Đây là bài kiểm tra quyết định liệu Eren có đứng cạnh cô khi cô gia nhập Quân Trinh sát hay không.
Cô nhìn cậu được kéo lên không trung. Cô có thể thấy từng thớ cơ trong cậu đang run rẩy cố giữ thăng bằng. Sự quyết tâm của Eren khiến cô suýt mỉm cười. Đó, cô nghĩ. Không còn là cừu nữa rồi.
Những học viên xung quanh cô đồng thanh kêu lên, "Ồ!" Nhìn vẻ nhẹ nhõm trên mặt Armin khiến Mikasa cũng thả lỏng.
Nhưng rồi cả người cô lại căng lên khi cơ thể Eren lật ngược, đầu cậu đập xuống đất một lần nữa. Armin nhảy dựng lên, miệng há hốc vì sốc. Mikasa nhìn đi chỗ khác.
"Hạ cậu ta xuống," Shadis nói. Mikasa nghe tiếng Eren phản đối dữ dội. Cô quay lại nhìn sau khi cậu được kéo xuống. Cậu ấy có vẻ kinh hãi, Mikasa nghĩ. Suy nghĩ ấy khiến cô thấy bệnh. Nhưng như vậy khéo lại tốt. "Wagner. Đổi dụng cụ của cậu cho Jaeger."
Mikasa hiểu ngay ông ta định làm gì, và rồi cô đột nhiên xem xét lại đánh giá ban đầu của mình về Eren Jaeger. Nhất là khi cậu có thể giữ thẳng người trên thắt lưng của một người khác. Cô thấy cả người Armin rũ xuống, Mikasa nhắm mắt. Có vẻ như cô sẽ còn gặp Eren dài dài.
"Nếu vẻ mặt kia không phải là vẻ hân hoan chiến thắng," Armin hào hứng nói, "thì mình không biết phải miêu tả nó là gì."
Mikasa khoanh tay trước ngực. "Cậu ấy trông như đang táo bón."
Armin chớp chớp mắt, bật cười ngượng trong khi hai tên con trai đứng cạnh cậu liếc nhìn cô. Tên con trai tóc vàng to cao với khuôn mặt chữ điền cười phá lên. Người bạn cao hơn của cậu ta thì mỉm cười yếu ớt, mày hơi nhíu lại. Mikasa lắc đầu. Dù sao thì cô cũng hài lòng với bản thân vì đã làm ai đó cười.
Huấn luyện thực sự bây giờ mới bắt đầu. Mikasa không để tâm cho lắm. Cô vốn biết là kì quân huấn sẽ khắc nghiệt nên cũng đã có chuẩn bị. Và cô hoàn thành nó một cách xuất sắc. Mikasa cũng không hiểu tại sao, nhưng việc đó giống như một bản năng trong cô. Eren và Armin vẫn gắn bó với cô, dù cô có hơi do dự không muốn đấu tay đôi với họ. Đặc biệt là với Armin. Không hiểu sao cô thấy rất khó để đối xử tàn nhẫn với cậu.
"Đừng nương tay," Armin nói, hít một hơi thật sâu.
Mikasa đổi tư thế, nghiêng đầu nhìn cậu. Cơ bắp cậu đang căng lên chờ cô tấn công, và điều đó không tốt chút nào. Cô không muốn làm cậu đau. "Cậu chắc không?" Mikasa hỏi.
Armin gật đầu. "Mình nghĩ thế," cậu nói, "Nếu mình có thể, ít nhất là... phản ứng nhanh hơn một chút..." Cậu cắn môi. "Sao cậu làm được thế?"
"Mình cứ làm thôi." Mikasa không muốn nghĩ về điều đó.
"Được rồi," Armin nói, quay lưng lại. "Bắt đầu thôi."
Mikasa thở dài. Cô muốn tập đấu đôi với Eren hơn, nghe cậu chửi thề lúc cô hất cậu xuống đất khá vui tai. Với Armin cô chỉ thấy tội lỗi và không thoải mái, đánh với cậu thì thật không công bằng chút nào. Cậu yếu hơn cô nhiều, và cô cảm tưởng có thể làm gãy xương nếu quật ngã cậu.
Đúng như đã hứa, Mikasa không nương tay. Trong chớp mắt, Armin đã đo ván dưới đất. Cô ghim hai tay cậu trên đầu, đầu gối đè lên ngực cậu. Armin đau đớn thở hắt ra, nhăn mặt. "Được rồi," cậu khó khăn nói, "ư-ưm, có lẽ thế..."
"Thế này không ổn đâu." Mikasa thả ra, cô quỳ trên nền đất rồi nhăn mặt. "Mình không nên đấu tay đôi với cậu. Mình không dạy cậu chiến đấu được."
"Ừ thì," Armin ngồi dậy nói. Cậu xoa ngực, nhăn mặt vì đau. "Mình có thể học được cách đỡ đòn. Nhưng nếu tránh được đòn của cậu thôi thì mình cũng đã vui rồi..."
"Cậu có thể thử," Mikasa nói. Cô đứng dậy, phủi bụi chỗ đầu gối. "Mình chắc chắn là nếu mình đá cậu tới tấp thì đến một lúc nào đó cậu cũng có thể tránh được thôi."
Armin cười yếu ớt. "Thôi đừng để đến nước ấy," cậu nói nhỏ.
"Chúng ta đổi đi," Mikasa đề nghị. "Cậu nhắm xem có hất ngã được mình không?"
"Mình không chắc là mình có thể nâng cậu lên nữa là!" Armin gãi đầu bật cười. Cậu lo lắng xoa đầu, mái tóc ôm lấy khuôn mặt.
"Thật sao?" Mikasa cân nhắc điều này, tò mò nhìn Armin. "Thử xem."
Nụ cười của Armin đờ ra. Cậu nhìn Mikasa hồi lâu, rồi mắt cậu trợn lên. "Cậu nói thật đấy hả?" Armin hỏi, mồm há hốc.
"Mình đùa làm gì," Mikasa đáp. "Thử cõng mình đi."
Armin có vẻ hơi kinh hãi, cậu đờ đẫn gật đầu. Mikasa tiến lại gần Armin, ra hiệu cho cậu quay lại. Cậu chần chừ làm theo. Cô nhìn lưng cậu một lúc rồi đặt tay lên vai cậu. Armin chìa tay ra sau, ra hiệu cho cô nhảy lên, và Mikasa nhảy. Cậu lập tức quỵ xuống dưới sức nặng của cô.
Cô choàng tay quanh cổ Armin, cằm đặt lên đầu cậu. Mikasa thấy cậu lảo đảo, nhưng cô đợi thêm một lúc. "Cố lên," cô thì thầm vào tai Armin. "Cậu có thể cõng mình lâu hơn thế mà."
Trong sự hài lòng của Mikasa, Armin chống đỡ được gần một phút trước khi cô thấy chân cậu sắp chịu không nổi. "Thôi thôi," Armin thở gấp.
Cô nhảy xuống, chỉnh lại áo khoác của mình. Cô nhìn cậu trai đang chống gối, nhăn mặt bình ổn lại nhịp thở. Cậu ấy yếu, Mikasa đánh giá, nhưng không yếu như mình tưởng. Cô vui vẻ với phát hiện của mình. "Armin," Mikasa nói khẽ. "Cậu sẽ vào sư đoàn nào?"
Vai Armin căng lên. Cậu im lặng hồi lâu rồi thẳng người, luồn tay qua mái tóc vàng thẳng đơ. "Ừm..." Cậu quay sang nhìn cô vẻ không chắc chắn. "Mình... mình sẽ gia nhập Quân Trinh sát."
Cô cảm thấy như muốn bệnh. Không hiểu tại sao mỗi lần nghe bạn bè mình chuẩn bị vào Quân Trinh sát, Mikasa lại thấy một nỗi sợ hãi lướt qua mình. Chẳng lẽ số phận lại ác độc đến nỗi mang bạn bè đến với cô chỉ để đưa họ đi cùng cô xuống mồ? Cô biết cả Eren và Armin đều đã đối diện với titan trước đây— so ra họ còn hơn cô nhiều. Nhưng đó vẫn là một ý nghĩ đáng buồn. Cô không muốn mất Armin hay Eren hay bất cứ ai, nhưng rồi cô nhớ đến số kiếp đã được an bài cho Quân Trinh sát: sinh mạng ngắn ngủi và số phận nghiệt ngã.
"Cậu vào vì Eren cũng vào à?" cô hỏi nhỏ.
Lông mày Armin nhíu lại dưới lớp tóc mái đẫm mồ hôi. "Không," Armin đáp chắc nịch. "Mình có lí do riêng của mình— khác với Eren, nhưng... có lẽ lí do của mình cũng giống của cậu ấy theo một nghĩa nào đó. Mình không biết. Chắc là sẽ dễ hơn nếu chọn Quân Đồn trú nhỉ." Cậu mỉm cười. "Cũng cám dỗ lắm."
"Cậu rất dũng cảm," Mikasa nói. Armin đỏ mặt và cô quay đi. "Đừng hiểu sai ý mình. Cả hai cậu đều ngu xuẩn, chọn Quân Đồn trú sẽ dễ dàng hơn cho hai cậu nhiều. Nhưng cả hai đều dũng cảm một cách ngu ngốc."
"Cậu chưa kể cho bọn mình tại sao cậu muốn vào Quân Trinh sát," Armin nói. Cậu vẫn cười nhưng có phần mỏi mệt.
"Đúng là thế nhỉ," Mikasa nhíu mày nghĩ lại. "Bởi vì mình không còn lựa chọn khác."
"Đó đâu phải là một câu trả lời."
"Không phải sao?" Mikasa nhún vai, cô nghịch bím tóc đuôi sam. "Mình không quan tâm. Đó là câu trả lời của mình cho cậu."
"Mình xin lỗi," Armin giơ tay nói. "Mình không có ý soi mói."
Mikasa nhìn dải ruy băng, không hiểu chính mình. Gia nhập quân Trinh sát vì Levi cũng chẳng phải nguyên do đáng xấu hổ gì, đó là một điều chắc chắn, nhưng cô vẫn giấu chuyện đó. Có lẽ là bởi Levi đã tự tạo ra chỗ đứng của riêng mình. Đương nhiên về sau cô mới biết danh tiếng của Levi tầm cỡ đến mức nào.
"—chiến binh mạnh nhất nhân loại? Thật sao?" Cậu trai va vào cô trong đêm đầu tiên đang đứng hút thuốc ở ngoài doanh trại, bên cạnh là một cậu trai mặt tàn nhang. Mikasa đang đi tìm Eren cùng Armin trước bữa tối, nhưng thay vào đó cô thấy Jean Kirschstein và Marco Bott. Jean là người hút thuốc, khói điếu thuốc lá ngậm nơi khóe miệng của cậu phả vào trong làn gió cuối thu, hòa lẫn với hơi thở trắng xóa của Marco. Jean nhìn cô, mắt trợn lên.
"Ờ," Marco nói, "Mình có nghe Connie kể về anh ta! Số titan anh ta giết được trong vài tháng còn nhiều hơn đa số mọi người làm trong một năm! Anh ta là thành phần ưu tú trong Quân Trinh sát đấy."
Điều này làm Mikasa tò mò. Cô quay lại, trầm tư kéo kéo chiếc khăn trên cổ. Cô thấy Armin dừng lại bên cạnh mình. Cậu nhìn lên cô, rồi nhìn sang Jean và Marco.
"Chào Marco," Armin vẫy tay qua loa. "Jean."
"Chào," Marco nói, vẫy tay đáp lại. Jean như bị hóa đá nơi bức tường, mắt trợn tròn. "Các cậu làm gì ở đây thế?"
"À," Armin gãi đầu. "Tìm Eren. Các cậu có thấy cậu ấy không?"
Jean rút điếu thuốc khỏi miệng, nhả khói qua khóe môi. "Ờ, cứ làm như bọn tao sẽ biết thằng đó ở đâu ấy." Cậu ta nuốt khan rồi vội vàng dời mắt đi. Jean đút tay vào túi rồi rút ra một bao thuốc lá, giơ trước mặt Mikasa. "Cậu hút không?"
Mikasa gật đầu, mở bao lấy ra một điếu thuốc. Armin chỉ nhìn cô, và rồi hết sức chần chừ, cậu cũng rút một điếu. Cô nhớ lại lần đầu tiên mình hút thuốc rồi làm y theo hồi đó, chỉ khác là bây giờ cô lấy tay che mồi lửa. Cô nhả ra khi thấy khói ngập miệng, nhưng Mikasa không còn thấy nó ghê như hồi trước nữa. Đương nhiên cô vẫn không thích thuốc lá, nhưng ít nhất bây giờ cô có thể chịu đựng nó dễ dàng hơn.
Armin ho khù khụ khi rít hơi đầu tiên, cô nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cậu. "Cậu không cần phải hút đâu, Armin," Mikasa nói, rút điếu thuốc khỏi miệng mình.
Cậu ho, lắc lắc đầu. Khói trắng ào ra thành từng đợt khi cậu nói. "Mình không sao," Armin lào khào. Mikasa quyết định tin cậu, quay lại với Jean và Marco. Cô rít một hơi thuốc để lấy lại bình tĩnh. Cô vẫn chưa nhận được một lá thư nào từ Levi nên cô có hơi lo lắng khi nghe về Quân Trinh sát.
"Vậy các cậu đang bàn về ai thế?" Mikasa nói, phả khói thuốc vào làn gió.
"Ưm..." Jean chớp chớp mắt. Cô nhìn mẩu đầu lọc đang cháy rụi của cậu. "Marco, chúng ta đang nói về ai vậy?"
"À, chiến binh mạnh nhất nhân loại," Marco vui vẻ đáp. Cậu ta có vẻ không để ý đám khói phả vào mặt mình, có lẽ cậu ta đã quen rồi. "Tên anh ta là Levi..." Marco nhìn Mikasa, mắt trợn lên. "Ồ."
Khói làm cô cay mắt, lưỡi, phổi, Mikasa nhìn ba người kia một hồi. Chiến binh mạnh nhất nhân loại, cô nghĩ. Levi đã trở trành một huyền thoại sống rồi đấy. Vậy nên đừng chết nhé Levi. Đừng là chú lính chì ngu ngốc tan chảy ở cuối truyện.
"Cảm ơn," Mikasa nói. Cô ném mẩu thuốc lá xuống đất, lấy giày dập đầu lọc. Armin làm theo cô, cậu có vẻ đã nhả khói dễ dàng hơn. Nhìn mặt cậu là cô biết đây sẽ là lần đầu tiên và cuối cùng cậu đụng vào thuốc lá. Cô quay người chuẩn bị rời đi, Armin đi sát cạnh, cẩn thận quan sát cô.
"Hai người có phải người thân không?" Marco gọi với theo. Mikasa khựng lại vì sốc. Cô quay ngoắt lại, nhíu mày nhìn vẻ mặt thành thật của Marco. Cậu mỉm cười chân thành với cô, những vết tàn nhang kéo dài cho đến má.
"Sao cậu lại hỏi thế?" Mikasa nói.
"Vì..." Nụ cười của Marco nhạt đi đôi chút vì sự bối rối của cậu. "À-ừm, vì hai người có chung họ."
Mikasa nhìn Marco chăm chăm. Cô có thể nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch, nếm được vị khói thuốc vương vấn trên lưỡi. Cô có thể cảm nhận cơn gió mùa thu hôn lên gò má và ánh nhìn của Armin chiếu lên bả vai mình. Ánh mắt quá sắc bén, quá tò mò, quá thấu hiểu. Cô bắt đầu sợ cách Armin có thể đọc được mình.
"Cùng họ...?" Mikasa hỏi.
"Đúng thế!" Marco chớp mắt nói. "Levi... Ackerman?"
Cô quay đi. "Ra vậy," Mikasa nói khẽ. Cô kéo chiếc khăn quanh cổ lên qua mũi, nhắm mắt lại. Cô không nói gì mà cứ đi thẳng về phía trước, cô đi rất nhanh, lờ đi những tiếng gọi đằng sau. Họ của mình, suy nghĩ cô trở nên mất kiểm soát. Vậy có nghĩa chúng ta là gia đình sao Levi? Nhưng sao có thể chứ? Những người trong gia đình trò chuyện với nhau. Còn Mikasa thì không nhận được bất kì lá thư nào từ Levi kể từ năm ấy.
"Mikasa!" Armin tiến lên trước chặn cô lại, có vẻ không vui. "Sao cậu không nói là gia đình cậu còn người sống sót?"
"Bởi vì mình không có," Mikasa nói. Cô nhìn vẻ mặt cậu chuyển sang bối rối.
"Nhưng... người vừa rồi hai người đó nói..."
"Mình và người ấy không phải là họ hàng," Mikasa nói.
"Ồ." Armin nhịp nhịp chân, liếc nhìn ra bầu trời tối dần. "Cách cậu phản ứng—"
"Khó giải thích lắm," Mikasa nói, sờ sờ chiếc khăn trên cổ.
"Vậy cậu biết anh ấy à?"
Mikasa gật đầu. Cô không biết phải nói gì, vậy nên cô quan sát Armin.
"Cậu ổn chứ?" cô hỏi, chọc vào ngực cậu. Cậu kêu lên, vặn người né, giật lùi lại. "Cậu đâu cần phải hút thuốc đâu."
Đôi mắt xanh của Armin nổi bật giữa bóng tối xung quanh. Trong ánh chiều tà, đôi mắt cậu quan sát cô, nhìn thấu cô. Lúc này Mikasa mới cảm nhận được Armin thông minh đến mức nào, cô phải kiềm chế nỗi sợ hãi bất chợt xuất hiện trong ngực. Sao cậu ấy lại nhìn mình như vậy? cô nghĩ. Một cảm giác kì lạ và có phần rờn rợn lướt qua khi Armin quan sát cô. Mikasa không quen việc bị ai đó nhìn như thể người ta đang đọc suy nghĩ cô, kể cả nếu người đó là Levi.
Armin bật cười, và Mikasa thả lỏng gần như tức thì. "Mình sợ phải từ chối," Armin thú nhận, xoa xoa ngực.
"Marco có hút đâu," Mikasa chỉ ra. "Chẳng sao cả."
"Mình biết," Armin nói. "Có lẽ mình chỉ... muốn chứng tỏ thôi. Mình không biết."
"Cậu không phải chứng tỏ điều gì hết." Mikasa buông thõng tay. Cô ngẩng mặt lên trời, nhìn những ngôi sao lấp trên bầu trời cao vời vợi. "Và có."
"Có?"
"Có," Mikasa nói. "Mình có quen người đó."
"À." Armin mỉm cười nhìn quanh. "Chắc chúng ta nên đi tìm Eren thôi."
"Có lẽ cậu ấy đang đi ị ở đâu đó," Mikasa nói.
"Mikasa à," Armin thở dài nhưng vẫn mỉm cười.
"Cứ đi ăn tối thôi." Cô kéo kéo chiếc khăn trên cổ.
Bữa tối diễn ra hơi phiền phức một chút. Marco và Jean lập tức tiến đến khi họ vào nhà ăn, Armin liếc về phía Mikasa. Cô im lặng ăn súp, nhìn Jean bằng đôi mắt không cảm xúc. Họ nhìn nhau, rồi Jean vội vàng nhìn xuống đĩa thức ăn, xé bánh mì rồi dời mắt sang chỗ khác. Mình dọa cậu ta sợ sao? Mikasa tự hỏi.
"Xin lỗi vì làm phiền cậu thế này," Marco yếu ớt nói. "Nhưng cậu bỏ đi nhanh quá làm bọn mình thật sự rất tò mò."
"Tôi không rõ các cậu muốn biết điều gì," Mikasa từ tốn nói.
"Levi là gì của cậu?" Jean đột nhiên hỏi. "Anh trai? Hay cha cậu?"
Chiếc thìa trong tay Mikasa sững lại. Cô nhìn xuống, suy nghĩ về câu nói của Jean, từ cha như làm máu cô đông lại. Đương nhiên hồi ở Yalkell Levi đã bị nhầm là cha của Mikasa không ít lần. Stefan vẫn thường chỉ gọi Levi là papa của Mikasa. Nhưng họ đều không biết Levi, và cô không chắc cô có muốn họ nghĩ Levi là cha mình không nữa.
Armin lo lắng nhìn cô, và cô nhìn chiếc thìa rơi xuống bát khi cậu nhẹ nhàng nắm lấy tay cô. Miệng cô hé ra, rồi lại đóng lại.
"Không sao đâu Mikasa," Armin thì thầm.
"Ừ," Mikasa khẽ đáp. Cô chớp mắt nhìn Jean và Marco, cả hai người đều đang nhìn cô nửa bối rối nửa hãi hùng. "Xin lỗi. Không, anh ấy không phải là cha tôi. Anh ấy là một người bạn."
"Người... có cùng họ với cậu hả?" Jean cẩn thận hỏi. Cô có thể thấy sự ngờ vực của cậu qua cách cậu cong môi nói.
"Levi không có họ," Mikasa đáp. "Tôi nói với Levi rằng anh ấy có thể lấy họ của tôi nếu muốn. Tôi không hề biết là Levi đã thực sự làm thế."
"Anh ta không nói với cậu?" Marco hỏi, mắt trợn tròn. "Anh ta cứ lấy tên cậu thế thôi sao?"
"Và cậu hoàn toàn không có vấn đề với chuyện đó?" Jean xen vào.
"Tôi đã nói với Levi là anh ấy có thể làm vậy," Mikasa đáp. Cô nhìn Jean và Marco, cầm lấy thìa của mình. "Tôi muốn Levi làm vậy."
"Và anh ta chỉ là bạn của cậu?" Jean hỏi. Cô thấy cậu đang cố tiếp tục chủ đề này, nhưng cô không hiểu tại sao.
"Chỉ là bạn," Mikasa chầm chậm nói, múc một thìa đầy nước súp rồi lại nhìn nó nhỏ từng giọt vào trong bát, "có lẽ không đủ để diễn tả Levi."
"Vậy anh ta giống như bạn trai của cậu sao?" Jean nói nhanh đến độ cô gần như không hiểu nổi câu hỏi.
"Gì cơ?" Mikasa nói, mặt không biểu lộ cảm xúc, nhìn Jean.
"Jean," Marco thì thầm, lắc lắc đầu. Cậu mỉm cười yếu ớt với Mikasa rồi xua tay. "Xin lỗi vì đã hỏi nhiều thế nhé Mikasa. Chúng mình chỉ tò mò quá thôi!"
"Không..." Cô nhíu mày, liếc về phía Armin. Cậu đang quan sát cô, rồi cậu nhún vai. "Không sao. Tôi chỉ không hiểu câu hỏi kia từ đâu ra thôi."
"Ừm." Jean ngồi xuống, nhăn mặt. "Ừ, xin lỗi. Mình cũng không biết nữa."
"Levi là..." cô vô thức kéo chiếc khăn quàng cổ. "Levi là người gần nhất với gia đình mà tôi có. Cậu hỏi tôi Levi có phải là cha tôi không." Mikasa nhìn thẳng vào Jean. "Cậu không hoàn toàn sai. Nhưng nếu nói Levi là cha tôi thì cũng là nói dối. Levi quan tâm đến tôi, tôi biết điều đó, nhưng với Levi mọi thứ đều rất khó nói..." Mikasa nhớ về cái ngày Levi bỏ đi, để lại cho cô một quyển sách cùng một câu tạm biệt, nhưng chẳng có lấy một lời xin lỗi. Trong những giây phút tuyệt vọng, cô tự hỏi liệu có phải mình đã tưởng tượng ra chuyện Levi quan tâm đến mình hay không, liệu những phút chân thành của Levi có phải đều là giả hay không. "Cũng đã lâu lắm rồi tôi không gặp Levi, tôi không rõ anh ấy là gì của mình nữa."
Đương nhiên Mikasa biết rằng dù Levi có làm gì đi chăng nữa, cô cũng vẫn sẽ ở đó, bất kể là Levi yêu thương cô hết lòng hay chỉ coi cô như một hạt bụi muốn phủi đi càng nhanh càng tốt. Cô sẽ chiến đấu vì Levi, đó là con đường cô đã chọn.
"Này."
Mikasa thoát khỏi dòng suy nghĩ và thấy Eren nhíu mày đứng sau Jean. Armin lấy tay che miệng cười trước vẻ mặt của Eren.
"Mặt ngựa làm cái quái gì ở chỗ của mình vậy?"
"Ngồi cạnh mình này Eren," Mikasa thở dài.
"Ôi," Jean nói, quay lại nhìn Eren, nham nhở cười. "Đây là chỗ của mày sao Jeager?"
"Thật ra—" Armin nói.
"Đúng," Eren nạt. "Của tao."
"Đâu phải đâu," Armin lầm bầm.
"Nhưng tao ngồi đây đấy." Jean hất cằm rồi quay lại với Mikasa. "Cảm ơn cậu, Mikasa, vì đã kể cho mình chuyện đó. Mình biết đó là một chuyện rất riêng tư."
"Không có gì," Mikasa hờ hững đáp lại.
"Đợi đã, cậu nói gì với cậu ta cơ?" Eren nhoài người qua bàn nhìn cô. Mikasa thấy Jean cười nhe nhởn, cậu đánh mắt cho cô và Armin, ra hiệu im lặng sau lưng Eren. Mikasa và Armin nhìn nhau, rồi cả hai cùng cúi xuống bát của mình. Eren lặp lại. "Này, hỏi thật đấy, cậu kể cái quái gì với cậu ta vậy?"
"Chẳng có gì đâu," Mikasa nói. "Không có gì thú vị hết. Ngồi cạnh mình đi Eren."
"Không," Eren cứng đầu nói. "Mình sẽ không ngồi xuống nếu không được biết cậu đã kể gì với Jean. Armin?"
"Không có gì cả mà," Armin từ tốn nói. "Mình chắc chắn là Mikasa sẽ kể cậu nghe nếu cậu ngồi xuống."
"Mình sẽ ngồi," Eren cắm cảu, "nhưng ai đó đang ngồi chỗ của mình rồi!"
Armin nhắm mắt, lắc đầu vẻ không tin nổi. "Phải," cậu nói, mở mắt ra. "Marco đang ngồi đó."
Eren khựng lại. Cậu nhìn xuống hai người đang ngồi ở chỗ mọi khi của mình và Mikasa, và Mikasa thấy là Armin đã đúng. Cô thường ngồi ở chỗ Jean đang ngồi, còn Eren thì ngồi ở chỗ của Marco. Mikasa thấy mặt Eren đỏ lên vì ngượng, còn mặt Marco thì có vẻ hoảng hồn. Jean thì tỏ ra bối rối và có chút giận dữ.
"Đừng đứng dậy," Jean nói gọn lỏn, nắm lấy vai Marco khi cậu dọn đĩa thức ăn để chuyển sang chỗ khác. "Đừng để nó thỏa mãn."
Marco nhìn Jean, lắc đầu mỉm cười. "Không, mình muốn thế," Marco nói. "Mình sẽ thấy thỏa mãn khi cư xử lịch sự."
"Không, Marco," Eren nói khẽ. Cậu ngồi xuống cạnh Mikasa, đặt bát xuống rồi nhăn nhó với Jean. "Cậu không cần đứng dậy đâu."
Giỏi lắm, Armin, Mikasa nghĩ, họ đắc thắng cụng tay nhau dưới bàn. Và bằng cách nào đó bữa tối đã trôi qua suôn sẻ mà không có thêm trận cãi vã nào của Eren và Jean.
Một đêm mùa đông, Krista đột nhiên muốn Mikasa đọc tiếp câu truyện cổ tích cô đang đọc dở vào đêm đầu tiên. Mikasa không biết nguyên do từ đâu, nhưng cô vẫn làm theo. Cô thấy Annie Leonhardt cũng ngồi trong vòng người vây quanh cô để nghe chuyện. Khi Krista ngủ gục trên vai Ymir, Mikasa quyết định dừng lại, cô đương gập sách vào nhưng bỗng bị một bàn tay chặn lại. Cô nhìn lên và bắt gặp đôi mắt xanh lạnh băng vô cảm của Annie chiếu vào mình.
"Đọc tiếp đi," cô ta nói, âm lượng đủ nhỏ để không đánh thức Krista, nhưng lại đủ lớn để tỏ ý ra lệnh, tuy vậy xen lẫn vào đó là một chút nài nỉ.
Mikasa đọc thêm một lúc nữa cho đến giờ tắt đèn. Sáng hôm sau khi cô ra ngoài cho buổi tập huấn, cuốn sách vẫn ở cạnh tấm chăn như thường lệ, nhưng khi cô trở về vào buổi chiều thì nó đã biến mất.
Mikasa lập tức rơi vào hoảng loạn.
"Krista!" Mikasa gọi, chạy đến chỗ cô gái nhỏ nhắn. Ymir cũng dừng lại, Krista quay ra, giật bắn người khi bị Mikasa nắm lấy hai cánh tay. "Cậu có nhìn thấy quyển sách của mình không? Mình để nó cạnh tấm chăn, nhưng bây giờ không thấy đâu nữa. Cậu có lấy nó không?"
"Này," Ymir nói, níu lấy vai Mikasa. "Bỏ tay ra."
Mikasa rùng mình vì bị Ymir bất ngờ động vào người, nhưng cô không rảnh để nổi giận. Cô buông tay, tuyệt vọng nhìn vào đôi mắt tròn to của Krista.
"K-không!" Krista chớp mắt kêu lên. "Không, không, mình không..." Có vẻ Krista vừa nhận ra điều gì đó, cô bất chợt nhìn sang chỗ khác.
"Ai làm?" Mikasa, cả người căng lên.
"Mình..." Krista bồn chồn cắn môi, cô ngập ngừng, tay đan vào nhau. "Ừm, mình không... mình không biết chắc, nhưng..."
"Nhưng...?" Mikasa hỏi qua hàm răng nghiến chặt.
"Nhưng," Krista nói nhỏ, "đêm qua Annie là người đã nhờ mình... để nhờ cậu... đọc câu chuyện kia."
"Annie." Mikasa lùi lại, tim đập thình thịch. "Cảm ơn."
"Mikasa, đợi đã!" Krista gọi với theo cô. "Đừng—!"
Mikasa chạy vụt qua bãi cỏ, bím tóc đuôi sam bay trong gió khi cô len lỏi qua đám học viên vừa tan lớp, nhìn từng khuôn mặt lướt qua mình. Cô tiếp tục tìm kiếm trong một tiếng đồng hồ cho đến khi bị chặn lại bởi Armin và Eren.
"Cậu có sao không?" Armin lo lắng hỏi. Mikasa không nghe mà nhìn quanh tìm khuôn mặt Annie. "Trông cậu..."
"Cậu đang tìm gì thế?" Eren hỏi, ngắt lời Armin.
"Annie." Mikasa siết nắm tay, cố bình ổn nhịp thở. "Cô ta cầm một thứ của mình và mình muốn lấy lại."
"A!" Armin thốt lên. "Mình mới nhìn thấy Annie!"
Mikasa quay phắt lại, Eren thì nhướn mày nhìn Armin. "Vừa nãy cậu ở cùng Annie à?"
"Ừ, mình muốn xem cậu ấy đang đọc quyển sách gì—"
"Cô ta ở đâu?" Mikasa hỏi cụt lủn.
Đôi mắt to tròn của Armin nhìn cô, Mikasa có thể cảm thấy cậu đang quan sát rồi phân tích cơn giận của cô. Lại là nó. Khả năng nhìn thấu đáng sợ mà chính bản thân Armin không nhận ra. Cậu gật đầu, mái tóc đung đưa ngang tai, rồi quay đi. "Mình sẽ chỉ cho cậu," Armin nói, vẫy tay ra hiệu cho cô đi tới.
"Cứ nói cho mình là được," Mikasa rít lên qua kẽ răng.
Armin lắc đầu, vẫn vẫy tay với cô. "Sẽ tốt hơn nếu mình chỉ cho cậu."
"Mình cũng đi," Eren nói, nhảy tới bên cạnh Armin, sóng bước cùng cậu bạn thấp bé hơn. Cậu quay lại nhìn cô. "Đi nào Mikasa, không phải Annie đang cầm đồ gì của cậu à?"
Cô tức tối thở hắt ra. "Ừ," cô nói. Mikasa đi cùng Eren và Armin, càng đi cô càng thấy bình tĩnh lại. Cô bắt đầu kết nối các chi tiết lại với nhau. Đêm qua Annie muốn nghe chuyện nên cô ta ăp cắp cuốn sách để đọc nốt, Mikasa nghĩ. Mikasa gần như thấy thông cảm cho Annie. Gần như. Bởi cô ta đã trộm một thứ rất quý giá, và đó là điều không dễ tha thứ chút nào.
Mikasa ngạc nhiên khi nhận ra mình đang đứng trên mái nhà của khu trại nữ, Armin tiến đến bên cạnh Annie, thì thầm gì đó. Annie không phản ứng, nhưng đôi mắt dưới lớp tóc mái dài của cô ta liếc nhanh đến chỗ cô. Mikasa trượt xuống cạnh mái nhà, tự nhủ hết lần này đến lần khác không được nổi đóa.
"Annie," Mikasa lạnh lùng nói. Annie đón nhận ánh mắt của Mikasa bằng đôi mắt sắt đá không khoan nhượng. Quyển sách trong tay cô ta mở đến câu truyện quen thuộc 'Bà Chúa Tuyết.' "Đưa sách cho tôi."
Annie nghiến răng, Mikasa dường như thấy được một tia cảm xúc trong mắt cô ta. Họ gườm gườm nhìn nhau trong gần một phút, nhưng khuôn mặt cả hai đều không biểu lộ cảm xúc, chỉ có những ánh mắt lạnh như băng và sắc như dao.
Annie gập mạnh cuốn sách lại, không nói lời nào rồi đưa cho Mikasa.
Mikasa giật nó lại, ôm cuốn sách vào ngực, tim đập thình thịch, nhắm mắt thở phào. Chẳng gì đáng sợ hơn là bị tước đoạt một thứ không thể thay thế, cũng chẳng có gì nhẹ nhõm hơn khi vật đó được trả về.
Chỉ là một quyển sách thôi mà, Mikasa nhắc nhở mình, nhưng cô vẫn thấy lòng dịu lại.
Annie đứng dậy rời đi. Mikasa nhìn xuống cuốn sách, như có một cái gì đó thôi thúc, cô cũng đứng bật dậy, dễ dàng lấy thăng bằng trên gờ mái. "Annie," Mikasa nói, "Nếu cậu hỏi thì tôi đã cho cậu mượn rồi."
Annie khựng lại. Cô ta im lặng đứng đó, đối diện với Eren và xoay lưng lại với Mikasa và Armin. Ở Annie có một thứ gì đó rất lạnh lùng. Mỗi giây trôi qua lại có một cơn gió thoảng lạnh thấu xương vờn lên gò má họ. Mái ngói dưới chân họ trơn trượt vì băng tuyết, nhưng họ đều đã được huấn luyện đầy đủ để đối phó với chuyện này.
"Tôi nghĩ," Annie nói khẽ, "bây giờ hỏi cũng đã muộn rồi."
"Đúng." Miệng Mikasa khô khốc. Annie gật đầu, cẩn thận trèo lên mái nhà. Mikasa cảm nhận được ánh mắt của Armin, cô nghiến răng bực bội. "Nhưng tối nay tôi sẽ lại đọc truyện cho mọi người."
Annie có vẻ ngẫm nghĩ về chuyện này rồi quay đi, trượt xuống mái nhà và nhẹ nhàng tiếp đất. Mikasa nghe tiếng bước chân của Annie vang vọng trong khí trời mùa đông. Cô kéo chiếc khăn quàng cổ lên mũi, nhắm mắt lại.
"Cậu ấy nói..." Armin nói như e sợ, đôi mắt dõi theo Annie. "Khi mình hỏi... ý mình là cậu ấy không trả lời ngay, và nói thật thì mình cũng rất ngạc nhiên khi cậu ấy đáp lại, nhưng... cậu ấy nói rằng mình chưa bao giờ đọc những câu truyện như thế khi còn nhỏ. Có lẽ đó là lí do tại sao cậu ấy trộm nó."
"Mình không quan tâm," Mikasa nói. Cô ôm lấy cuốn sách chặt hơn, sợ phải rời xa nó. "Mình không quan tâm."
"Cậu không có vẻ là không quan tâm lắm."
"Này," Eren nói, trượt xuống mái nhà, đứng giữa Mikasa và Armin. "Đêm nay mình và Armin có thể đến nghe cậu đọc truyện được không?"
"Gì cơ?" Mikasa hỏi lại.
"Mình. Armin." Hai ngón tay cậu ra dấu như đôi chân đi rón rén. "Chúng mình sẽ lẻn vào trại nữ để nghe truyện của cậu."
"Đây là một ý tưởng tồi tệ đấy," Mikasa nói.
"Đồng ý," Armin yếu ớt nói. "Nếu... nếu chúng mình bị bắt thì sao? Chúng ta đâu được phép ra vào trại của nhau sau khi trời tối đâu."
"Nếu chúng ta bị bắt," Eren nói, "và chúng ta sẽ không bị đâu, mà nếu có thì— mình sẽ lãnh trách nhiệm. Mình sẽ thay cậu chạy phạt hết, có gì đâu."
"Eren, mình còn chẳng rõ là cậu thích chuyện đó không nữa," Mikasa nói.
"Nếu nó hay đến mức làm Annie chú ý," Eren nói, "thì mình muốn nghe nó."
"Được thôi," Mikasa đáp. "Tùy cậu."
Họ nhìn xuống phía dưới, và Mikasa lại nhớ về những đêm cô cùng Levi ngắm sao trên mái nhà. Cô tự hỏi Levi đang làm gì, có còn ngắm sao nữa hay không. Thời gian dần trôi và cô càng tự hỏi thêm nhiều điều. Cô tự hỏi tại sao Levi không viết thư. Cô tự hỏi có phải Levi đã giận đến nỗi không còn muốn dính dáng gì đến cô nữa hay không. Cô tự hỏi, và cô ước rằng mình có thể chuộc lỗi, dù cô biết điều đó là không thế.
Tối đó, Armin và Eren đến và đi một cách trót lọt. Annie cũng nghe chuyện, nhưng cô ta ngồi ngoài rìa, quay lưng lại với Mikasa. Kì lạ là Armin và Eren vẫn tiếp tục quay lại. Khi Mikasa đọc hết quyển truyện cổ tích của mình, Armin mang đến những cuốn sách khác. Đương nhiên cô để cậu đọc chúng, cô đã phát ngán với giọng của chính mình rồi.
Đến mùa đông năm sau, số lần họ thành công lẻn vào trại của nhau nhiều không đếm xuể. Càng ngày càng có nhiều học viên đến, chuyên chú nghe Armin đọc những mô tả sống động về thế giới bên ngoài từ những cuốn sách dày cộp và những tích sử hùng hồn. Mikasa thích nghe Armin đọc hơn mình đọc. Ở cậu toát ra một cảm giác thư thái, và giọng cậu cũng êm dịu như con người cậu vậy. Những câu chuyện của Armin thường rất kì quái nhưng lại vô cùng hấp hẫn, cô thích chúng.
Tuy nhiên, một đêm nọ, Ymir giật cuốn sách khỏi tay Armin và ném nó xuống đất.
"Ê này!" Connie nói to, đầu ngẩng lên khỏi chiếc gối mình đang ôm. Sasha cũng ngái ngủ nhỏm dậy.
"Ymir!" Krista kêu lên, nhảy xuống giường chạy đến bên Ymir. Mikasa uể oải nằm cạnh Annie. Họ vẫn không nói chuyện nhiều với nhau, nhưng từ sau sự cố cuốn truyện cổ tích, Mikasa đã phần nào tha thứ cho Annie. Họ cũng là hai người duy nhất không thích ngồi trên nền đất như những người khác.
"Được rồi!" Ymir nói to. Mọi người thi nhau suỵt suỵt, nhưng cô ta lờ đi. "Quây thành vòng tròn đi. Chúng ta chơi trò chơi."
"Chơi trò chơi?" Armin đang ngồi dưới đất hỏi.
"Tôi phát ngấy mấy bài học sử của cậu rồi," Ymir nói. "Đến lúc vui vẻ rồi."
"Mình đang vui mà," Krista nói rất khẽ, áy náy nhìn Armin.
"Mình cũng thế," Marco từ chiếc giường bên cạnh Connie mỉm cười. "Mình thích những câu truyện và cách kể chuyện của Armin."
Armin quỳ trên sàn, nhìn Marco vẻ cảm động.
"Không quan tâm." Ymir cúi xuống, nhìn cuốn sách. Cô rút chiếc kẹp tóc làm bằng một mảnh da và một mẩu gỗ xuống, đặt lên sách. "Ai muốn chơi nào?"
"Cụ thể là trò gì?" Armin hỏi.
"Ồ," Krista cũng nhìn xuống cuốn sách, mắt trợn tròn. "Ôi không Ymir, mình tưởng cậu nói đùa—"
"Nhầm to," Ymir nhếch mép. Cô nhìn xung quanh phòng. "Tôi cần một người mạnh dạn xung phong."
Cả căn phòng bỗng lặng ngắt, mọi người đưa mắt nhìn nhau. Tò mò, Mikasa đứng dậy.
"Cậu xung phong đấy à?" Ymir hỏi.
"Không," Mikasa đáp.
"Tôi sẽ làm."
Từ giường dưới, Jean đứng lên, bước đến Ymir. Cậu ngẩng cao đầu rồi nhún vai. "Được rồi, tôi phải làm gì?"
"Xoay cái kẹp."
Mikasa thấy Krista cẩn thận giật lùi khỏi đầu nhọn của chiếc kẹp tóc lúc Jean làm theo. Ngay khi chiếc kẹp chuẩn bị ngừng xoay, Connie vỡ lẽ ngã ngửa.
"Đây là trò quay chai* mà!" Connie kêu lên. Jean tái nhợt đi khi cái kẹp dừng lại.
(*) Spin the bottle: Người chơi xoay chai, cái chai hướng vào ai thì sẽ phải hôn người đó.
"Đùa đấy à?" Jean phản đối. "Không có ý xúc phạm cậu đâu nhưng không đời nào."
"Cậu xung phong rồi cơ mà," Ymir nói, cười nhe răng. Cô đập vai Jean bằng cả hai tay rồi đẩy cậu về phía trước. "Vồ lấy cậu ta đi, chàng hổ."
"Ymir," Krista nói, lo lắng cắn môi. "Thôi đi mà, cậu chẳng công bằng gì cả."
"Chỉ là một trò chơi thôi mà," Ymir khoanh tay đáp. Cô ta hất đầu về phía Annie và Mikasa. "Tiếp theo là đến lượt hai người."
"Không," Mikasa nói. Annie bên cạnh ngồi dậy, nhìn Ymir bằng đôi mắt xanh lạnh buốt. Không nói một lời, Annie trượt xuống thang, liếc về phía Jean đang đứng thẳng đơ. Cậu có vẻ không được thoải mái cho lắm.
"Ừm," mắt Krista đảo quanh phòng. "Thêm một luật mới thì sao? Hai... hai người được chọn sẽ ra ngoài trong một phút. Và chúng ta không được phép nhìn."
"Vậy làm cách nào chúng ta biết được họ có làm gì hay không?" Connie hỏi.
"Cậu sẽ không biết," Ymir nói, nụ cười nhếch mép lại rộng hơn. Cô kẹp đầu Krista, gật đầu hào hứng. "Không, như thế còn hay hơn nhiều. Bởi vì dù bọn họ có chối thế nào đi nữa cũng không cách nào chứng minh được."
"À," Jean nói, liếc mắt nhìn Marco ngượng ngùng đứng dậy. "Ở ngoài lạnh lắm?"
"Biến ra ngoài đi."
"Rồi," Jean nheo mắt. Cậu hậm hực đi ra ngoài, để Marco theo sau, chẳng buồn để tâm đến những ánh mắt trong phòng. Mikasa thở dài, ước gì mình có thể chìm vào bức tường đằng sau để không phải tham gia trò chơi ngu xuẩn này. Tuy nhiên, việc đó cũng không ngăn cô trèo xuống thang sau Annie. Mikasa đứng thẳng tắp, một nhóm người bắt đầu tụ thành vòng tròn trên sàn.
"Ông có nghĩ là hai người đó làm thật không?" Sasha rủ rỉ.
"Với Jean á?" Connie lắc đầu. "Ai biết."
Cả phòng im phăng phắc khi Jean và Marco trở lại sau một phút. Mikasa không biết chuyện gì đã xảy ra sau cánh cửa, cô cũng không đoán nổi. Gò má đỏ bừng của họ có thể là do thời tiết rét buốt, ngoài đó ra thì trông họ không có gì khác. Nhưng như vậy cũng không ngăn nổi tiếng huýt sáo của Reiner.
Tiếp theo là Annie, cô xoay chiếc kẹp tóc bằng gỗ với vẻ chán chường. Nó xoay nhanh, sau đó chậm dần.
Không có nụ cười mỉa mai nào, cũng không có tiếng cười rúc rích nào khi chiếc kẹp chỉ về phía Armin. Theo bản năng, Mikasa chỉ muốn kéo Armin thoát khỏi sự chú ý. Cô không biết tại sao mình không thích việc đó, nhưng cô không tin tưởng giao Armin cho Annie. Ai khác cũng được, có lẽ thế, nhưng không phải Annie. Có thể là do Armin đã rất tin tưởng cô. Cảm xúc này quá kì lạ, cô không biết chắc được nữa.
"À-ừm," Armin nói khẽ. Cậu đứng dậy. "Được thôi."
Annie nhìn Armin, ánh mắt vẫn không dao động. Liệu Armin có thể đọc thấu Annie như đọc thấu mình không? Mikasa tự hỏi. Cô hi vọng là có. Cô hi vọng Annie cảm nhận được ánh mắt thấu suốt của Armin, cảm thấy ánh mắt ấy len lỏi vào từng ngõ ngách trong đầu mình, xâm chiếm những suy nghĩ của mình. Mikasa mong rằng Annie biết Armin thông minh đến thế nào. Cậu biết nhiều hơn những gì thể hiện ra bên ngoài. Cậu tỏ tường mọi điều, nhưng giấu chuyện đó đằng sau những nụ cười bẽn lẽn.
"Đây là một trò chơi ngu xuẩn," Mikasa nói khi Armin và Annie biến mất sau cánh cửa.
"Tiếp theo đến lượt cậu đấy Mikasa," Reiner cười to bên cạnh cô, huých nhẹ cô bằng cùi chỏ. "Cậu đã sẵn sàng chưa?"
"Tôi thà ngồi nghe Armin kể chuyện còn hơn," Mikasa chán nản nói.
"Cậu có nghĩ hai người ấy đang làm chuyện đó không?" Eren hỏi.
"Không thể đâu," Connie nói. "Annie sẽ không để Armin làm gì đâu."
"Armin sẽ không làm," Eren nói. "Còn Annie thì mình không chắc..."
"Họ còn khoảng hai mươi giây nữa," Jean nói, trông không hối lỗi cũng chẳng xấu hổ. Mikasa tự hỏi liệu Jean và Marco có thực sự làm gì ngoài kia không hay cả hai chỉ ngồi nói chuyện. Khả năng cao là vế sau.
"Mikasa, xoay đi," Ymir ra lệnh.
Mikasa nhìn lên Ymir, ngập ngừng xoay chiếc kẹp. Cô ngồi xuống nhìn nó quay tít, chỉ còn là một hình tròn màu nâu. Cô còn không chắc trò chơi này chơi thế nào. Họ sẽ làm gì khi đi ra ngoài? Mọi thứ có vẻ không rõ ràng lắm, cô cũng không biết luật chơi cụ thể là gì.
Cô đứng dậy đi về phía Eren. Mikasa chẳng còn hơi sức đâu mà ngạc nhiên khi chiếc kẹp chỉ về Eren. Cậu cũng đứng dậy, nhíu mày, trừng mắt với Ymir rồi theo Mikasa ra ngoài.
"Họ đã đi quá một phút rồi," Krista ở đằng sau nói nhỏ.
"Họ đang làm gì vậy?" Connie hỏi thành tiếng. Mikasa và Eren nhìn nhau. Mikasa mở cửa chỉ đủ rộng để Eren lách qua, không để những người khác nhìn ra ngoài. Cô cũng lẹ làng đi ra, đóng cửa lại.
"Hai cậu bị trúng à?" Armin hỏi. Cậu đang ngồi bó gối trên một bậc thang, những bông tuyết rơi khẽ khàng quanh đèn lồng.
"Ừ," Eren đáp. Cậu vỗ vai, ngồi xuống cạnh Armin. "Annie đâu rồi?"
"Cô ấy bỏ đi rồi."
Tuy Mikasa không mấy ngạc nhiên nhưng cô thấy có chút khó chịu. Cô ngồi xuống bên kia Armin, tuyết mới dính vào chân, tan dưới đùi cô. Mái tóc xõa xòa xuống mặt cô, những lọn tóc dài bay trong gió khi những cơn gió giá lạnh thổi qua gò mà cô.
"Đây là một trò chơi ngu xuẩn," Mikasa nói. "Đừng để ý tới nó."
"Đúng đấy," Eren huých vai Armin. "Mình chắc chắn Ymir nghĩ ra trò hôn hít vớ vẩn này chỉ để chúng mình khó ở thôi." Cậu hất cằm, nhún vai. "Sẽ tốt hơn nếu cậu không—"
"Nhưng chúng mình đã làm rồi," Armin khẽ nói. Hơi thở của cậu hóa thành sương trắng trong khí trời lạnh lẽo, lãng đãng dưới ánh đèn vàng vọt.
Mikasa và Eren lại nhìn nhau. "Rồi Annie bỏ chạy?" Eren nhíu máy hỏi.
"Có thể là bởi mình là một đứa hôn dở tệ."
Cánh cửa đằng sau họ bật mở, Jean xuất hiện ở ngưỡng cửa. Mikasa liếc nhìn cậu trong khi cậu dài giọng, "Hết giờ."
"Cho bọn tao một phút nữa," Eren nói, vẫn không dời mắt khỏi Armin. Armin vẫn cúi đầu, ôm chặt gối.
"Mày có một phút," Jean nói. "Và một phút của mày đã hết rồi."
Mikasa đứng dậy phủi tuyết khỏi váy. Cô tiến đến mái hiên của trại nam, ngẩng cao đầu đứng trước Jean. "Một phút nữa," cô nói sắc lẹm. "Rõ chưa?"
Jean nhìn cô, hàm nghiến chặt. Rồi cậu phóng mắt ra nhìn Armin, mày hơi nhíu lại. Cô thấy cậu thở hắt ra, cánh mũi phập phồng. "Được rồi," cậu nói, quay lưng đi. Cánh cửa đóng sập trước mặt cô.
Mikasa thả lỏng, quay về chỗ Armin, khói trắng bay ra từ miệng khi cô nói. "Chúng ta cũng đi thôi," cô đề nghị. "Mình sẽ lấy chăn của mình, chúng ta có thể ngồi trên mái nhà trại nữ."
"Mình chỉ muốn đi ngủ thôi," Armin thú nhận. Cậu mỉm cười với cô. "Nhưng cảm ơn cậu, Mikasa."
Mikasa cân nhắc một hồi, cô nhìn sang Eren. Cậu có vẻ bối rối và có chút tức giận. Có lẽ là bởi Jean vì đã phá ngang họ, hay bởi Annie vì đã làm tổn thương Armin. Hoặc có lẽ là chuyện Armin buồn rầu chỉ vì chuyện này. Mikasa không rõ. Cô chắc chắn mình không hiểu và cũng không thể hiểu Eren. Có lẽ đó là lỗi ở cô. Mikasa không biết liệu mình có thể an ủi Eren khi cậu buồn hay hiểu tại sao cậu lại giận hay không. Cô biết cậu là một người bốc đồng, một người đã tìm kiếm cô khi cô mất tích, một người đã vui mừng khi gặp được cô sau bao năm. Và điều đó làm cô ấm lòng.
Cô nắm lấy cằm Armin, xoay đầu cậu về phía mình. Cậu nhìn cô bằng đôi mắt xanh to tròn, môi hé ra chuẩn bị cất tiếng hỏi. Một cách cẩn thận, cô nuốt lấy câu hỏi trên môi cậu. Đó là một hành động rất dịu dàng, rất trong sáng, rất ngập ngừng. Cô thấy môi mình rung lên vì câu nói bị chặn lại nơi miệng Armin. Cậu chớp chớp mắt khi cô lùi lại, vẫn nâng cằm cậu.
"Mình không biết, Eren," Mikasa nói. Cô hướng cằm Armin về phía Eren, Eren nhìn cô. Cô thầm hỏi liệu cậu có hiểu ý cô không. "Mình không nghĩ Armin là người hôn tệ đâu. Cậu thì sao?"
Eren nhếch môi cười. Armin giật nảy người khi Eren dùng cả hai tay giữ đầu cậu, rồi kéo cậu về phía mình, hôn. Mikasa nhìn cánh tay Armin khua khoắng loạn xạ vì sốc, cậu lúng túng ngồi ngay ngắn lại khi Eren đã thả ra.
"Không tệ," Eren nói. Cậu vẫn đang nhếch môi cười, mặt đỏ bừng. Armin choáng váng ngồi giữa họ.
Ban đầu cậu yếu ớt cười, nhưng rồi cậu phải lấy tay che miệng. "Cảm ơn," cậu nói giữa những tràng cười, khuôn mặt đỏ bừng bừng. Armin lắc đầu, chớp mắt rồi đứng dậy. "Mình không thể tin nổi chuyện hai cậu vừa làm."
Eren và Mikasa lại nhìn nhau khi Armin đã quay đi. Mikasa kéo khăn lên, che miệng cười. Armin trở vào trong, không quên mỉm cười ném cho họ một cái nhìn cuối cùng. Mikasa nhìn thẳng trước mặt, nghe thấy tiếng cửa đóng lại đằng sau. Họ vẫn còn lại vài giây. Cô biết rõ điều đó.
"Đây đúng là một trò ngu xuẩn," Eren bên cạnh cô nói. Cậu dịch lại gần cô hơn, hơi thở trắng xóa của cậu bay lẫn vào gió đông. Mikasa kéo khăn xuống, những ngón tay lạnh toát của gió mơn trớn môi cô. Những bông tuyết bay múa xung quanh họ, điểm xuyết màn đêm, đọng trên mái tóc bị gió thổi tung quanh vai cô.
"Ừ," Mikasa nói. Cô cảm thấy hơi ấm của cậu bất chấp làn gió lạnh buốt. Cô còn gần như cảm nhận được hơi thở phả ra của cậu. "Đúng là rất ngu ngốc."
Cô hôn cậu. Đó là hành động hoàn toàn xuất phát từ phía cô. Mikasa biện hộ với chính mình rằng chẳng bao lâu nữa cô sẽ chết cùng cậu nên có hôn cậu cũng là hợp lý thôi. Eren tỏa ra hơi ấm sừng sực, khiến nụ hôn của cô với cậu nóng bỏng hơn và ít trong sáng hơn nụ hôn với Armin. Vài giây sau, cô thấy Eren từ từ đáp lại, tay cậu luồn vào tóc cô. Mikasa nhìn những bông tuyết đậu trên mi mắt Eren khi chúng khẽ chạm lên da mình. Hơi thở của họ hòa lẫn với nhau, vờn quanh má họ. Khi cánh cửa đằng sau mở ra lần nữa thì họ đã đang ngồi nhìn ra màn đêm xung quanh. Tuyết tan trên tóc họ, cả hai đứng lên, không ai nói gì và đi vào trong.
Mikasa không gửi, cũng không nhận được bất cứ lá thư nào của Levi trong thời gian quân huấn. Cô muốn gửi thư đi, nhưng tâm trí cô không đặt vào đó. Mọi thứ cô viết dường như đều có vẻ không ổn. Thay vào đó cô viết thư cho Greta và nhận được vài hồi âm. Bà có vẻ cảm động khi Mikasa chủ động giữ liên lạc và cô vui khi biết điều đó. Đôi lúc cô cảm thấy mình đã vô tâm coi sự mến khách của Greta là một lẽ đương nhiên. Levi bỏ đi không phải là lỗi của bà. Mikasa thường nhớ về sự ương bướng vô lý của mình với Greta, thật buồn khi biết rằng cô có thể sẽ không bao giờ gặp lại bà được nữa.
Gần kì tốt nghiệp, Mikasa ngạc nhiên bởi cuộc viếng thăm của một thành viên cấp cao trong Quân Trinh sát. Các học viên kháo nhau những tin đồn về lí do người phụ nữ đến đây, cô ta đang cố kiếm thành viên gia nhập hay thực sự đang có vấn đề nghiêm trọng xảy ra. Mikasa nhìn người phụ nữ trò chuyện với Keith Shadis, chú ý đến những cử chỉ kì quặc của cô ta. Một suy nghĩ bất chợt nảy ra trong đầu cô. Không biết người này có quen Levi không.
Mikasa còn ngạc nhiên hơn nữa khi người phụ nữ ngồi xuống cạnh mình ở bàn ăn tối.
Mikasa ngẩng phắt đầu lên, ngồi thẳng người, chú ý thấy mọi ánh mắt đổ dồn về mình. Người phụ nữ có một ánh nhìn thấu suốt, đôi mắt nâu to tròn dò xét nét mặt Mikasa. Ở cô ta toát lên vẻ tò mò bất tận, và nó cũng hiện lên rõ ràng trong đôi mắt nâu kia. Rồi bỗng người phụ nữ mỉm cười.
"Kì thật đấy," cô ta nói, chống cằm ngẫm nghĩ. "Cậu ấy nói hai người không có họ hàng, nhưng tôi thề là hai người trông giống nhau lắm."
Mikasa thấy tim mình hẫng mất một nhịp. Cô đánh rơi thìa, gần như nhảy dựng lên vì phấn khởi. Cả nghìn câu hỏi dồn ứ lại nơi đầu lưỡi, nhưng cuối cùng cô chỉ có thể thốt ra một câu. "Chị biết Levi?" Mikasa thảng thốt, mắt mở to.
Người phụ nữ gật đầu lia lịa, vẫn mỉm cười. "Thật ra cậu ấy là lí do tôi ở đây." Cô ta lắc đầu. "Sau khi biết tôi có nhiệm vụ ở gần đây, cậu ấy đã nhờ tôi tìm em."
"Tìm tôi," Mikasa khẽ nhắc lại.
"Em ngạc nhiên à?" Người phụ nữ chống cằm cười toe. "Buồn cười thật đấy, vì tôi thấy em là người duy nhất cậu ấy thật sự yêu thương."
"Yêu thương." Mikasa không biết phải nói gì. Người này đang nói thật sao? Levi không tỏ vẻ yêu thương, không hẳn như thế. Cô chợt nhận ra rằng có lẽ họ định nghĩa khác nhau về từ yêu thương. Thật ra Mikasa liên tưởng từ đó với cảm giác xa lạ của một cái ôm.
"Ê này!" Người phụ nữ nhoài tới, chỉ vào chiếc khăn trên cổ Mikasa. "Em đeo nó thật này!"
Mikasa chạm vào chiếc khăn, vô thức kéo nó lên môi. Cô nhìn xuống đĩa của mình, tự hỏi người phụ nữ này hiểu rõ Levi đến mức nào. Cô ta kì quặc và có phần điên cuồng, trí tò mò thì không có giới hạn. Mikasa không biết phải đối thoại với người phụ nữ thế nào, hay làm sao để xử lý tình huống hiện giờ.
"Levi đã làm nó," Mikasa nói. "Sao tôi lại không đeo chứ?"
"Tôi chỉ ngạc nhiên thôi," người phụ nữ mỉm cười. "À! Tôi là Zoë Hange."
"Zoë," Mikasa chầm chậm nói.
"Hange là được rồi," Hange nói, nhìn Mikasa một hồi, mắt dịu đi. "Tôi biết là không phải lắm khi hỏi em điều này, nhưng em đã quyết sẽ gia nhập sư đoàn nào chưa?"
"Tôi đã quyết định rồi," Mikasa nói. "Tôi sẽ vào Quân Trinh sát."
Hange vẫn mỉm cười. "Vì Levi," Hange nói, "đúng không?"
Mikasa nhìn người phụ nữ tóc nâu. Bởi vì tôi muốn bảo vệ Levi, Mikasa muốn nói. Vì tôi đã nợ Levi mạng sống của mình nên tôi sẵn sàng từ bỏ nó để cứu Levi. Tôi sẽ chẳng là gì nếu không có Levi. Nhưng cô không thể. Cô không thể nói. Cô sợ phải thừa nhận, hoặc có thể cô không chắc mình muốn chọn con đường này.
"Dù gì đi chăng nữa," Hange nói, "tôi biết cậu ấy lo lắng cho em. Cậu ấy không nói ra, cũng chẳng bộc lộ gì, nhưng rất dễ thấy khi cậu ấy lo lắng. Cậu ấy vừa im lặng hơn lại vừa nói nhiều hơn." Hange dừng lại, gãi đầu. "Em hiểu tôi nói gì chứ?"
"Vâng," Mikasa nói. Sự ấm áp lan ra trong ngực Mikasa, cô ngồi xuống băng ghế. "Khi đầu óc Levi ngổn ngang, Levi sẽ nói rất nhiều nhưng lại chẳng thật sự nói điều gì."
Nụ cười Hange rộng hơn. Cô rút ra một phong bì, đập nó lên bàn. "Hây dà!" cô đứng dậy. "Tôi phải đi đây, cuộc viếng thăm này có hơi đường đột. Tôi còn có nhiều công chuyện khác." Hange vẫy tay. "Mong sớm được gặp lại em, Mikasa."
"Vâng," Mikasa đờ đẫn đáp. Cô cầm phong thư lên, nhìn nó hồi lâu. Mikasa bật dậy, gọi với theo Hange. "Đợi đã Hange, chị có thể chuyển lời tới Levi cho em không?"
Hange quay lại mỉm cười, nhét tay vào túi. "Được thôi," cô líu lo. "Em muốn chuyển lời gì nào?"
"Nói với Levi..." Mikasa cảm thấy tim mình đập thình thịch, cô cố hít thở, cố cất tiếng nói. Mikasa đang dần mất đi sự bình tĩnh. "Nói với Levi rằng em..." Rằng em yêu Levi. "Em nhớ Levi."
Nụ cười của Hange càng tươi rói hơn. Mikasa nhẹ nhõm khi thấy Hange gật đầu. "Đương nhiên rồi," Hange nói, dường như chỉ chực phá ra cười. "Cậu ấy cũng nhớ em đấy."
"Vâng..." Mikasa ngồi xuống, ngón tay lướt qua rìa chiếc phong bì. "Cảm ơn chị."
"Không có gì." Hange quan sát nét mặt Mikasa rồi vẫy tay mỉm cười. "Tạm biệt!"
"Tạm biệt..." Mikasa nhìn theo bóng lưng xa dần của Hange. Hình ảnh đôi cánh tự do khắc sâu vào tâm trí cô, khiến cô thấy gần như có thể chạm vào nó. Những chiếc lông vũ bay nơi đầu vai, cọ vào gò má. Cô có thể thấy chúng rũ xuống vì mưa, kết lại vì tuyết, phần phật trong gió. Cô có thể thấy chúng mọc trên lưng mình, lởm chởm, yếu ớt.
Cô không mở phong thư. Mikasa vẫn đang nhìn chằm chằm vào nó khi Eren và Armin vào mười phút sau, hào hứng hỏi về người phụ nữ trong Quân Trinh sát đến nói chuyện với cô. Mikasa cũng không có gì nhiều để nói. Cô đang bận mường tượng những điều Levi có thể viết. Một lời xin lỗi vì đã không giữ liên lạc? Có phải Levi đã tha thứ việc cô gia nhập quân đội? Liệu những câu chữ trên giấy có tệ hơn những gì cô tưởng tượng không? Mikasa sững sờ vì sự do dự của mình, và còn sững sờ hơn vì sự thiếu lòng tin nơi mình. Cô không muốn biết điều Levi sẽ nói.
"Mikasa, cậu có nghe không đấy?" Eren hỏi.
Mikasa ngồi đờ ra như tượng, mắt vẫn dán vào bức thư. "Xin lỗi," cô nói, "nhưng mình không thấy có lỗi."
"Cái gì đấy?" Eren chỉ vào bức thư, lờ đi hành động thô lỗ của cô. Armin ngồi đối diện, lo lắng nhìn họ.
"Không liên quan đến cậu." Mikasa cầm lấy lá thư, thả nó xuống đùi.
"Cô kia đưa cho cậu đấy à?"
"Eren," Armin nói, "đừng hỏi nữa. Rõ ràng là Mikasa không muốn nói cho cậu mà."
Mikasa cảm kích gật đầu với Armin. Eren ngồi xuống, có vẻ hơi giận dỗi. Suốt bữa tối, Mikasa ngồi im lìm nhìn phong thư. Nó có thể tệ đến mức nào chứ? Nhỡ nó không tệ chút nào thì sao? Mà mình đang sợ cái gì vậy chứ?
Cô kẹp chiếc phong bì đã xé niêm phong vào trong cuốn truyện cổ tích. Cô không hề đọc nó cho đến đêm trước khi lớp Học viên 104 tốt nghiệp.
Khi Eren và Jean chành choẹ nhau lần cuối ở bữa ăn tối, Mikasa lấy phong thư kẹp trong sách ra, tranh thủ lúc mọi người mải nhìn Reiner lau đống bia cậu ta phun vào tóc Armin. Cô biết mình phải đọc bức thư trước khi gia nhập Quân Trinh sát và gặp lại Levi lần nữa. Cô không còn trì hoãn được nữa, dạ dày cô nhộn nhạo vì lo lắng.
Cô mở phong bì, chầm chậm giở lá thư. Mikasa mỉm cười trước nét chữ sin sít đậm nét quen thuộc của Levi. Cô lại như đắm chìm trong bể kí ức, ngắm nghía từng chữ Levi viết. Không lâu trước đây, cuộc sống của cô chỉ xoay quanh việc chờ đợi những lá thư đó xuất hiện. Ngắn gọn, đi vào trọng điểm, không bao giờ thể hiện cảm xúc. Chỉ cần nhìn lướt Mikasa cũng có thể nhận ra đó là của Levi, không cần chữ ký.
Mikasa,
Nhóc đã sai lầm khi gia nhập quân đội rồi đấy. Ở đây chẳng có gì thoải mái cả, và có rất nhiều mất mát. Nhóc đã mất quá nhiều rồi, trải qua quá nhiều chuyện rồi, ta không hiểu tại sao nhóc lại muốn đánh cược tất cả để mất thêm nữa.
Mikasa đã muốn dừng ở đó. Tim cô đập thình thịch, cô biết điều này sẽ xảy ra, nhưng cô vẫn buồn khi tận mắt thấy những câu chữ đó. Cô nhìn lên Jean và Eren, hai người đang liến thoắng tranh cãi gì đó, nhưng với cô nó chỉ là một tràng lầm rầm. Mikasa thấy như mình đang mơ.
Nhưng, Levi viết, tệ hơn cả là ta lại hiểu điều đó. Ta chúa ghét nó, nhưng ta hiểu logic ngược đời của nhóc. Nhóc không sai, Mikasa. Là ta đã sai. Ta chấp nhận chuyện đó. Ta có trách nhiệm với nhóc, nhưng ta lại bỏ nhóc đi để theo đuổi ước muốn ích kỉ của bản thân. Có nhớ lúc ta rời đi, ta đã hỏi nhóc có ghét ta không không? Ta ước rằng nhóc nói có. Đáng ra nhóc nên ghét ta vì đã bỏ rơi nhóc, ghét ta vì ta chỉ là một thằng đáng vứt đi. Khi ta tìm thấy nhóc, ta vốn định bán nhóc đi. Nhóc biết điều đó đúng không? Ta sẽ làm vậy nếu nhóc lớn hơn một chút. Đã ghét ta chưa? Nếu nhóc bảo là chưa thì ta cũng không ngạc nhiên. Nhưng ta mong câu trả lời là có. Ta muốn nhóc ghét ta, bởi ta không muốn nhóc quan tâm đến một thằng đã suýt bán nhóc như bán một con lợn vào lò mổ.
Mikasa hít một hơi thật sâu, sốt sắng lật trang.
Ta không phủ nhận rằng từ ngày gặp nhóc, ta đã trở thành một người tốt hơn. Chỉ đến dạo gần đây ta mới ý thức được điều đó. Ta ý thức được ta đã khốn nạn đến mức nào. Đa phần là khốn nạn với nhóc. Ta không xứng là người chăm sóc nhóc, ta muốn nhóc ghét ta vì đặt nhóc vào nguy hiểm, vì bắt nhóc phải phạm tội, vì đã không ở bên nhóc. Thế giới rất tàn nhẫn, cả ta và nhóc đều biết điều đó. Nó ghê tởm, độc ác, nhưng ta nghĩ nhóc đã làm nó tốt đẹp lên. Ta đã kẹt ở một nơi chẳng ra gì. Ta bị một mảnh thuỷ tinh găm trong tim, trong mắt ta thế giới là một nơi chẳng có tình người. Nhóc làm ta nhìn đời một cách rõ ràng hơn, ta biết ơn vì điều đó, nhưng không có nghĩa là ta muốn thấy máu nhóc thấm đẫm vào những thứ tốt đẹp ít ỏi còn tồn tại. Ta biết lúc nhóc đọc lá thư này chắc cũng là lúc nhóc đã gần hoàn thành khoá huấn luyện. Ta thừa nhận mình mất kha khá thời gian để viết lá thư này. Ta ghét hoàn cảnh hiện giờ, và ta ghét những cái chết vô nghĩa. Tất cả những gì ta muốn là được nhìn thấy nhóc sống, Mikasa. Nhóc không cần ở gần ta. Đã quá muộn rồi, ta biết. Ta biết ta không thể làm nhóc đổi ý. Và ta cũng biết ta không thể khiến nhóc ghét ta. Nhưng ta không cần nhóc phải làm gì cho ta hết. Ta chỉ muốn nhóc còn hít thở, đó là lời cảm ơn ta cần từ nhóc.
Bảo trọng,
Levi
Cô nhắm mắt, mỉm cười, má cô thấy có gì âm ấm. Cảm ơn, Levi, Mikasa nghĩ. Cô áp tay vào lồng ngực, cảm nhận từng nhịp lên xuống. Cảm ơn vì tất cả.
"Mikasa?" Armin hỏi, giọng cao hơn vì sốc. "Mikasa, sao thế?"
Cô lắc đầu, lấy tay lau mắt. Cô không nghĩ mình có thể cất nổi thành tiếng. Mikasa mở mắt, tim vẫn đập thình thịch. Eren đã xoay hẳn lại để nhìn cô, cơn giận với Jean của cậu hoàn toàn biến mất, cậu nhíu mày, nhoài người qua bàn.
"Cậu đang...?" Eren có vẻ kinh ngạc. Cô lấy tay áo chùi rồi đứng dậy, vội vàng gấp lá thư lại. Cô không biết phải giải thích những giọt nước mắt của mình thế nào, cô sợ Eren và Armin, bởi cô đã mở lòng với họ. Mikasa biết họ có thể nhìn thấu cô, thấy rõ được những điều xấu xa trong tim cô.
Eren chộp lấy cánh tay cô, rồi né người khi chân cô tung ra một cú đá. Cả người cậu khuỵu xuống, nhưng cô chỉ đá trúng đầu gối thay vì háng cậu. Mắt Mikasa long lanh nước nhìn Eren, cậu đang quỳ nhưng vẫn giữ chặt tay cô. Cả sảnh lặng ngắt như tờ, cô chớp mắt, cúi xuống.
"Sao cậu lại khóc?" Eren nói qua hàm răng nghiến chặt. Cậu đang nhăn nhó vì đau.
"Mình không biết," Mikasa thì thầm. Cô lắc đầu, ép nước mắt ngừng chảy. "Mình có làm cậu đau không?"
"Không." Cậu để cô kéo mình dậy. Eren quan sát Mikasa, nhếch môi trêu chọc. "Không phải cậu sợ đấy chứ?"
"Mình không biết," Mikasa thành thật thú nhận.
"Cậu không thể sợ được," Eren nói chắc nịch. "Cậu là người mạnh nhất mình từng gặp, vậy nên hãy mạnh mẽ lên. Không thì những người như mình và Armin phải làm cái quái gì? Đương nhiên là chúng mình không yếu, nhưng chúng mình chắc chắn không phải là cậu."
"Mình có thể sợ hãi," Mikasa nói, "và mình có thể mạnh mẽ."
"Được," Eren mỉm cười. "Mừng là thế."
Tâm trí cô vẫn đang hỗn loạn vì bức thư. Bối rối vì những cảm xúc của chính mình, cô cầm lấy tay Eren. "Mình có thể sợ hãi," cô xa xăm nói, "nhưng mình vẫn có thể bảo vệ những gì mình yêu quý, phải không?"
"Nếu người nào có thể làm được điều đó," Eren nói, "thì đó có lẽ chính là cậu."
Mikasa nhìn Eren rồi nhìn Armin, cô gật đầu. "Cảm ơn cậu," cô chớp mắt, quay đi. "Mình có việc phải làm. Chút nữa mình sẽ quay lại sau."
Eren buông tay cô ra. Mikasa quay lại, kéo chiếc khăn lên qua miệng.
Khi trở lại, cô phát hiện Eren đứng ngoài sảnh bên cạnh Armin cùng một người đàn ông khá cao. Tiến lại gần, cô thấy Eren đột nhiên quỵ xuống, ôm đầu. Cô chạy lại bên Armin, mái tóc dài thướt tha phía sau. Mikasa nhìn cả người Eren run rẩy.
"Eren bị sao vậy?" Mikasa hỏi.
"Mình... mình không biết," Armin yếu ớt đáp, "cậu ấy cứ..."
"Eren?" Mikasa cúi xuống, đặt tay lên lưng Eren. Cô thấy cả người cậu oằn xuống, cậu ôm đầu, mồ hôi đầy trán.
"Mình..." Giọng nói cậu thều thào, run run vì cơn đau. "Mình-mình không sao, nhưng... đừng hỏi mình ... đầu mình như sắp bị bổ đôi ra rồi." Cô nhìn vào mắt cậu, đôi mắt rơm rớm nước. "Mình... không nhớ nổi điều gì..."
Mikasa đỡ lấy thân thể đổ ập xuống của Eren, cả người cậu run lẩy bẩy. Armin thì ôm lấy đầu cậu, Eren bất tỉnh nhân sự. Mikasa vội vàng kiểm tra mạch, nhẹ nhõm khi thấy nhịp đập đều đặn trên cần cổ đẫm mồ hôi của Eren.
"Lão vừa làm cái chó gì thế?" Mikasa cộc cằn hỏi. Cô kiên định chắn trước bảo vệ Eren. Mình sẽ bảo vệ tất cả những người mình yêu quý, Mikasa thề. Bằng bất cứ giá nào.
"Mikasa!" Armin kêu lên, cậu nhìn người đàn ông vẻ xin lỗi. "Hannes, đây là Mikasa Ackerman."
Vẻ lo ngại trên mặt người đàn ông biến mất, ông ta nhìn cô. "Cô bé gái mất tích?" ông ta hỏi, chống gối trước mặt bọn họ, mắt mở lớn. "Hay thật, may mắn lắm ba đứa mới gặp được nhau thế này đấy."
Mikasa không nói gì. Cô bế Eren lên, lờ đi tiếng kêu ngạc nhiên của Hannes, rồi nhìn xuống Armin. "Các cậu ngủ ở đâu?"
Armin đứng dậy, vẫy tay ra hiệu cô theo mình. "Đi, mình sẽ chỉ cho cậu." Eren rùng mình. Mikasa ngẩng cao đầu. So với Levi thì cậu nhẹ bẫng.
Cô đặt Eren xuống giường, sờ trán cậu. "Cậu ấy nóng quá," Mikasa quay sang Armin nói. Hannes lo lắng đứng ở cửa. "Và tởm nữa."
"Cậu có nghĩ là cậu ấy ốm không?" Armin lo âu hỏi. Cậu cũng sờ trán Eren, đôi mày rậm nhíu lại.
"Mình không biết," Mikasa đáp. "Nhưng mình nghĩ là không. Tự nhiên cậu ấy bị thế đúng không?"
"Ừ," Armin trả lời. "Khi Hannes nhắc đến bố cậu ấy."
Mikasa cắn vào lưỡi mình để không phản ứng trước Grisha Jaeger, đó vẫn là một chủ đề cô muốn tránh. Cô muốn quên hết mọi chuyện xảy ra ngày hôm đó, nhưng cô không thể không liên tưởng cha của Eren với vụ thảm sát gia đình mình.
Mikasa gật đầu, quay đi. "Muộn rồi," cô khẽ nói. "Mình đi ngủ đây. Gặp cậu ngày mai nhé, Armin."
"Ừ," Armin đáp, cẩn thận ngồi xuống mép giường Eren. "Bye."
Cô lướt qua Hannes, vội vàng ra khỏi phòng. Mikasa lo cho Eren, nhưng cô chắc chắn cậu bạn cứng đầu của mình sẽ không chịu thua một thứ cỏn con như bệnh tật. Kể cả nếu tình trạng cậu xấu đi, Mikasa cũng biết vài cách để tìm thuốc chữa cho cậu.
Nhưng cô nghĩ cậu cũng không bị nguy hiểm đến tính mạng. Ít nhất cô mong là thế.
Chỉ đến hôm sau Mikasa mới biết tin Quân Trinh sát đang ở Trost và họ đang chuẩn bị cho chuyến thám hiểm mới. Mikasa thấy Eren đã khá hơn đêm qua rất nhiều, Armin đi đằng sau cậu. Cô nghe họ bàn về Quân Trinh sát khi cả ba tiến tới cổng Tường Rose.
Mikasa bồn chồn ngóng đợi, tay siết lấy một mảnh giấy. Cô biết Eren và Armin đang quan sát mình nên cố giữ vẻ mặt hờ hững. Cô không thể để họ biết cô lo lắng thế nào khi gặp lại Levi. Cả người Mikasa căng cứng lúc tiếng vó ngựa bắt đầu truyền đến. Cô không rõ mình muốn chạy đến đó hay chạy xa khỏi đó.
"Mikasa," Armin gọi nhỏ. Mọi người xung quanh đang bàn tán về Quân Trinh sát. Cô lắc đầu. Mikasa nhìn từng người đi qua, cô nhón chân, càng ngày càng thấy bất an. Cô thấy Hange, và rồi cả người cô bắt đầu di chuyển. Mikasa đi song song với đoàn người ngựa, rướn cổ để nhìn rõ các binh sĩ hơn. Eren và Armin vẫn ở lại phía sau, nhưng cô nghe thấy tiếng Eren gọi với theo mình.
Mikasa nhìn thấy Levi khi đoàn người dừng trước cổng. Cô nhận ra Levi ngay tức thì, dáng người ấy và mái tóc ấy, dù chỉ là nhìn bóng lưng Levi cô cũng có thể nhận ra được. Mikasa nghe thấy đám đông xung quanh đang xì xầm, "Cô ta đang làm cái gì vậy?"
Cô len qua đoàn lính, chuồi người dưới những con ngựa và lách qua các binh sĩ. "Này," một người đàn ông kêu lên. "Này, cô gái! Cô không nên qua đây!"
Mikasa sẽ hất ngã người đó nếu tâm trí cô không bận dõi theo bóng lưng Levi. Cô tránh, luồn lách, di chuyển linh hoạt như thế đang sử dụng bộ cơ động ba chiều. Mikasa chú mục vào mục tiêu của mình, không buồn để tâm đến xung quanh. Cô nhảy qua lưng một hai con ngựa để đến chỗ Levi.
Đến nơi, tim cô đập mạnh đến nỗi cô có thể cảm nhận mạch đập của nó nơi cổ họng mình. Chân bủn rủn, cô thẳng người khi Levi quay đầu lại nhìn xuống mình. Mắt Levi vẫn là màu xanh tối tăm đó, quầng thâm trũng sâu dưới mắt là điểm khác biệt duy nhất của Levi. Levi vẫn toát ra cùng một vẻ tự tin, vẫn trưng ra cùng một biểu cảm sắt đá.
Hơi thở cô nghẹn lại. Tất cả những điều cô muốn nói trong suốt năm năm chững lại nơi đầu lưỡi. Não cô trống rỗng. Cô hít một hơi thật sâu, cảm thấy ánh mắt Levi đang quan sát mình. Tận sâu trong mắt Levi là vẻ kinh ngạc, cô có thể biết qua cách đôi mày Levi khẽ chuyển động.
Nắm tay Mikasa đập lên tim, tay còn lại đặt sau lưng. Cô ngẩng đầu, một chút tóc mái ôm lấy khuôn mặt, đám tóc còn lại được tết chặt phía sau.
"Chào, Levi," Mikasa nói. Cô thấy Hange nhòm qua vai Levi, chị nhếch mép cười. "Hay phải gọi là Đại úy Levi đây?"
Levi nhìn cô, còn cô thì cũng ngày càng bồn chồn khi nhìn Levi. Cô biết tim mình vẫn đang đập thình thịch, và điều đó càm làm cô thấy căng thẳng hơn. Trước đây cô vẫn hồi hộp thế này khi ở cạnh Levi sao? Không, cô chắc rằng tất cả chỉ bởi... bởi đã quá lâu rồi... Thật kì lạ khi nghĩ rằng cô chỉ ở cạnh Levi có một năm, và xa Levi những năm năm.
"Không," Levi nói. Giọng trầm, không cảm xúc, nhẹ đến nỗi cô phải nhắm mắt lại. "Đừng gọi ta như vậy."
Mikasa gật đầu. Cô hít sâu, nắm tay trên ngực của cô với ra phía sau. Cô rút dải ruy băng trên tóc xuống, bím tóc lỏng ra, xõa xuống quanh vai, ôm lấy má cô. Mikasa chần chừ luồn dải ruy băng đỏ vào cánh tay Levi. Levi không ngăn cô lại mà chỉ nhìn, cũng như các binh sĩ khác vừa bối rối vừa trầm trồ nhìn họ. Cô nắm lấy cánh tay Levi bằng cả hai tay mình, áp mẩu giấy cô vẫn cầm nãy giờ lên tay Levi rồi buộc dải ruy băng thành hình nơ quanh nó.
"Levi phải hứa," Mikasa nói, thắt chặt dải ruy băng, "rằng hôm nay Levi sẽ không chết."
"Đừng ngu ngốc thế nữa," Levi nói, ánh mắt vẫn không dời khuôn mặt cô. "Ta sẽ trở về. Chúng ta còn rất nhiều chuyện để nói."
"Hứa đi," Mikasa nói. Cô thấy mình đang ngày một tuyệt vọng, cô siết lấy cánh tay Levi, cúi đầu. "Xin Levi đấy, hãy hứa đi."
"Được rồi." Hàm Levi nghiến lại. "Ta hứa hôm nay ta sẽ không chết."
Mikasa thở phào nhẹ nhõm. Cô gật đầu nhìn dải ruy băng đỏ, mái tóc che đi khuôn mặt. "Vậy gặp lại Levi sau," Mikasa nói. Cô ngạc nhiên khi Levi nắm lấy tay mình, gật đầu, mặt hướng ra phía cổng. Rồi bàn tay Levi rời tay cô, chạm vào dải ruy băng, rồi đến mảnh giấy buộc ở đó.
Mikasa quay đi, không muốn Levi đọc nó khi cô ở gần. Cô len lỏi qua những con ngựa chiến, vén mái tóc đen ra sau tai, hít một hơi thật sâu. Cô đi chầm chậm về phía Eren và Armin, họ cũng tiến lại về phía cô. Eren giơ cả hai cánh tay lên trời, cô đoán hành động đó có nghĩa là, "Cái quái gì thế Mikasa?" Cô vẫy tay với cậu, cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.
"Mikasa!"
Tiếng gọi của Levi khiến cô sững lại. Armin và Eren cũng đờ ra, vẻ mặt choáng váng. Mikasa quay phắt lại, mái tóc hất vào mặt cô. Cô đột nhiên nhớ ra Eren từng nói là nó quá dài. Có lẽ cậu ấy đúng. Cô vén tóc ra khỏi mắt, chớp mắt nhìn Levi tiến nhanh về phía mình. Qua cách mà Levi di chuyển, qua những tiếng thì thầm bối rối trong đám đông, cô biết là Levi đang vội. Mikasa ngạc nhiên nhận ra Levi nhỏ đến mức nào. Levi có vẻ cũng ngạc nhiên không kém khi nhìn lên cô.
"Nhóc lớn rồi," Levi nói. Cô biết đó vốn không phải điều Levi định nói, xét theo ánh mắt có phần lúng túng kia.
"Vâng," Mikasa đáp, nhìn đám binh sĩ Quân Trinh sát đang tỏ vẻ sốt ruột rồi gật đầu. "Chuyện đó thường xảy ra khi thời gian trôi qua."
"Nhóc có biết là mình rất láo không?" Levi nhìn cô, và cô biết Levi muốn nói gì đó về mảnh giấy cô gửi. Mikasa mỉm cười. Levi quay mặt về phía đám đông binh sĩ, và Mikasa thấy một người đàn ông tóc vàng đang quan sát họ, đôi mắt ánh lên vẻ thông minh khó dò. Cô vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt ấy từ khoảng cách này, nó làm cô không thoải mái. "Ta nói ngắn gọn thôi, không thì Erwin sẽ vãi ra quần vì phải đợi lâu mất."
Cái tên ấy khuấy động trí nhớ của Mikasa. "Erwin?" Mikasa bật ra. Tâm trí cô nhớ về những dòng chữ lặp đi lặp lại trong căn phòng hồi bé của Levi. Giết Erwin. Cô cố kết nối những đầu mối lại với nhau, không nói nên lời.
"Ừ." Levi lắc đầu. "Chúng ta có thể nói về tên ấy sau." Levi nắm lấy vai cô, kéo đầu cô xuống áp lên vai mình. Mikasa tưởng như chân mình không còn đứng vững, cô nhìn thẳng về phía trước, môi áp vào lớp áo choàng xanh lục của Levi. Mắt cô mở lớn, cô chầm chậm ôm lấy Levi. Levi siết lấy bàn tay Mikasa, cô thấy mẩu giấy nhăn nhúm cọ vào tay mình. Cô hiểu việc Levi trả lại nó có nghĩa gì. Cô mỉm cười, nhắm chặt mắt. Thật ấm áp khi có một gia đình. Thật ấm áp khi được yêu thương.
Levi lùi ra trước, nhẹ nhàng vò mái tóc Mikasa. Cô cúi đầu, cảm thấy như một đứa trẻ, nhưng quá hạnh phúc để có thể bận tâm về điều đó. Levi lùi lại một bước.
"Cảm ơn, Mikasa," Giọng nói khẽ khàng trở nên xa xôi hơn khi Levi lùi thêm một bước nữa. Cô ngẩng đầu, và suýt bật cười.
Mikasa run run mỉm cười, mắt ngập nước lúc Levi quay đi, cô thấy Levi khựng lại một giây khi cô đáp, "Đừng."
T/N: Bạn tác giả bảo bạn ấy đã nghĩ ra nội dung 3 chap tiếp theo rồi, nhưng bạn ấy quyết định kết ở đây vì bạn ấy thích sự mơ hồ, để độc giả tự có tưởng tượng của riêng mình. Ok, mình cũng thích mơ hồ và mình nghĩ đây là cái kết hoàn hảo cho bộ này, nhưng mình rất muốn biết diễn biến về sau, trí tưởng tượng của mình có phong phú đâu! Nhưng nói đi nói lại thì đây vẫn là fic RivaMika mình thích nhất, từ cách Mikasa ăn nói thô lỗ và hay chửi thề giống Levi, cho đến thói quen đá vào bi đàn ông khi bất ngờ bị chạm vào người mà Levi dạy =))))
Lật lại post đầu tiên thì cũng là từ năm 2014 rồi, mình cũng không ngờ là đã 3 năm kể từ khi mình bắt tay dịch TBD. SnK cũng đã có season 2, hy vọng là sau khi có season 2 thì sẽ có thêm nhiều fic mới chất lượng lọt vào con mắt soi mói của bà cô như mình. Nếu có ai muốn hỏi sau TBD mình có dịch gì tiếp không thì câu trả lời là có, mình sẽ dịch one shot. One shot sẽ chỉ được post trên wordpress vì mình không có thời gian mà tìm ảnh bìa cho nó khi post trên wattpad. Hiện giờ chỉ có 2 – 3 one shot qua được kiểm duyệt của minh dù mình đã đọc rất nhiều *chắc chắn là phải hơn trăm cái*, để biết khi nào one shot ra lò thì ấn Follow cái blog wordpress nhé. Thật ra là mình đã dịch xong rồi nhưng chưa beta, nếu theo một nghĩa nào đó thì mọi người có thể coi nó là phần sau của TBD được đấy. Hiện nay mình rất bận, nhưng sẽ gắng thu xếp cho chốn nhỏ này của mình. Cảm ơn mọi người đã theo dõi và ủng hộ, gặp lại trong truyện sau nhé.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro