Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Một chuyện đau lòng


Translator: kirowan

Beta reader: Saiky 

T/N: Tên các chap đều là truyện cổ Andersen. Từ khi dịch fic này mình cũng bắt đầu lôi quyển cổ tích Andersen xưa lắc lơ dày cộp trên kệ ra đọc lại.


.một.

{một chuyện đau lòng}


"Bọn mày làm cái quái gì với con nhỏ thế?" Hắn hỏi, cúi xuống nhìn đứa bé. Một con nhóc nhỏ thó, gầy gò, đôi mắt tối tăm, vô hồn và trống rỗng. Đôi mắt nhìn xoáy vào khuôn mặt Levi, khiến dạ dày hắn nhộn nhạo. Bọn chúng mang về cho hắn một cái xác. Một cái xác sống khốn nạn. Thật điển hình.

Mikasa Ackerman khá xinh. Đối với một đứa trẻ. Con bé có khuôn mặt bầu bĩnh, mái tóc tơ đen huyền, người mảnh dẻ. Tuy nhiên, có những vết bầm tím mờ mờ bò dọc theo đường nét sắc sảo của con bé, máu khô đọng lại trên gò má, trên vết thương hở miệng, trên bờ môi sưng vù, quanh mí mắt bầm dập, dính cả trên trán và vạt váy đằng trước. Cánh tay trái của con bé trông thật kì dị, nó bị bẻ cong một góc mà chỉ nhìn cũng biết là đã bị gãy từ nhiều ngày trước.

Gã đàn ông to con nhất lên tiếng. Levi chẳng buồn nhớ tên của gã. Hắn không quan tâm đến bất cứ tên nào trong bọn. Một lũ đáng thất vọng, hắn ngán vụ làm ăn này đến tận cổ rồi. "Tại nó giãy giụa," gã đàn ông cục mịch nói, nhún vai. "Không phải lỗi bọn ta—"

Đôi giày ống của Levi sút vào hàm gã , khiến gã văng người vào bức tường đối diện. Levi lạnh lùng nhìn gã đau đớn ôm lấy một bên mặt vừa bị đập vào lớp bê tông cứng ngắc, tiếng xương gãy răng rắc vang lên. Lũ ngu, Levi nghĩ khi một tên khác lao vào hắn. Levi khẽ lắc cổ tay, một lưỡi dao xuất hiện, và cổ họng của tên kia há toác, máu phun ra như mưa. Chỉ là bẩn thỉu hơn mà thôi. Máu lơ lửng trên không, hơi kết lại trước khi tung tóe khắp sàn nhà, một vài tia bắn vào khuôn mặt tím bầm của con bé tội nghiệp. Con bé không phản ứng gì, nằm yên trên nền đất như một con búp bê đã hỏng.

Nó bây giờ cũng chỉ đến thế thôi, Levi nghĩ, nhìn đứa bé không chút thương cảm. Một con búp bê sẽ bị sử dụng theo nhiều cách trụy lạc khác nhau. Cứ tưởng mình không thể hạ đẳng hơn được nữa chứ. Đáng ra hắn có thể cười khẩy vào tất cả chuyện này, nhưng thật tình hắn không biết ai mới thảm hại hơn ai. Đứa trẻ khốn khổ, hay tên đàn ông chuẩn bị bán nó? Thực sự thì hắn nghĩ mình sẽ kiếm chác bằng đứa nào đó nhiều tuổi hơn. Nhưng nếu lũ kia báo cáo đúng, thì người mẹ đã chết để bảo vệ đứa con gái. Lũ kia chỉ cần người mẹ thôi, Levi nghĩ, giẫm lên xác tên đàn ông hắn mới giết để tiến đến gã hắn vừa đá văng vào tường. Xương sườn của tên kia phát ra tiếng lạo xạo ngọt ngào khi đế giày Levi đạp lên lưng y. Bọn chúng đáng ra phải bỏ con nhỏ chết dẫm lại, như thế mình sẽ không phải để tâm đến chuyện gì sẽ xảy ra với nó. Levi ngạc nhiên với chính mình. Hắn không nhận ra mình còn nhân đạo đến vậy, đủ để hắn thấy kinh tởm với bản thân và với cả vụ làm ăn này.

"Không phải lỗi bọn mày?" Levi vẩy máu ra khỏi lưỡi dao, nhìn nó chăm chú với vẻ mặt ngán ngẩm. "Có thể là thế. Tao không biết được. Và cũng chẳng quan tâm."

Levi thấy những tên còn lại quằn quại. Một tên đang đứng như trời trồng, nhìn trừng trừng Levi vì sốc, hãi hùng và kính sợ. Gã đàn ông bị đập nửa mặt vào tường đang với lấy thứ gì đó. Levi đạp đôi giày ống lên tay gã, khiến tất cả những cái xương đang ngọ nguậy gãy vụn. Hắn nghiêng đầu nhìn tên đàn ông vẫn vô sự đứng kia, và di chân như thể hắn đang nghiến một con côn trùng dưới giày. Gã đàn ông rú lên, âm thanh vang vọng khắp lối đi của đường hầm ngầm, nơi diễn ra những loại giao dịch kiểu này.

"Cho tao biết," Levi nói, săm soi vết máu bám trên lưỡi dao. Tay hắn đỏ lòm những máu. Việc này khiến hắn khó chịu. "Đứa nào làm gãy tay con nhỏ?"

Tên chưa bị thương mở miệng, nhưng phát ra chỉ là một tiếng nghèn nghẹt yếu ớt. Levi nghiến răng bực bội, nhắm mắt lại. Sao hắn phải chịu đựng cái lũ này? Sao hắn lại ở đây? Sao cứ phải là một đứa nhỏ chết tiệt chứ?

"Rồi," Levi nói. "Sao cũng được." Hắn cứa cổ gã đàn ông đang rú lên chỉ bằng một nhát, sâu và chính xác. Hắn nhìn máu chảy, tựa như một cái thác nhỏ kì quái, ban đầu là nhỏ giọt, rồi phun trào, đỏ au, tuôn xối xả như một cái máng nước. Levi lấy gót giày hất mặt gã đàn ông xuống đất, mắt nheo lại vẻ kinh tởm. Gã nọ phát ra những tiếng ằng ặc khi chết. Một phần trong hắn ước gì mình đã khiến cái chết ấy đau đớn hơn.

Tên vẫn còn vô sự kia quay đầu tháo chạy. Lỗ mũi Levi phập phồng giận dữ. Hắn bật người về phía trước, bụi đất mù mịt khi hắn nhảy lên, cơ thể di chuyển nhanh gọn như xé gió, tóm lấy tên đàn ông kia một cách dễ dàng. Cánh tay mảnh khảnh của Levi quấn quanh cổ tên nọ, hắn chồm lên lưng y. Hắn ghé sát, lưỡi dao đỏ ánh lên trong ánh sáng đèn dầu.

"Xuống!" tên đàn ông ré lên, vặn vẹo quằn quại, hai cánh tay đập vào người Levi. "Xuốn-"

"Thôi rú rít đi thằng lợn," Levi nói, luồn dao vào miệng tên kia, lưỡi dao ấn xuống lưỡi y. "Chẳng duyên dáng gì cả."

Tiếng la thất thanh khi lưỡi dao đâm vào vòm miệng gã nọ gần như khiến người ta chịu không thấu. Levi lắng nghe tiếng những chiếc răng vỡ lạo xạo, âm thanh ấy không hiểu sao lại ám ảnh hơn tiếng gào thống thiết kia. Hắn rút dao ra, cắt họng gã đàn ông bằng một đường chí mạng. Tiếng la hét biến thành tiếng sặc, cái miệng đầy máu há ra rồi ngậm vào cùng những tiếng hớp khí ướt át, òng ọc, và rồi tên đàn ông đổ sụp xuống. Máu đọng thành vũng trên đất, thấm xuống thành một màu đỏ thẫm, rồi chuyển thành sắc đen tàn nhẫn.

Levi đứng lặng một hồi. Trái tim hắn đập điên cuồng trong lồng ngực. Mình vừa làm gì thế này? Hắn nghĩ, vô cảm lướt mắt nhìn quanh. Những cái xác rải rác khắp nơi, da thịt dính nhớp nháp trên tường, những vệt máu chảy ròng ròng, đọng thành vũng, đông lại trên nền đất bẩn. Ánh đèn bập bùng. Những tử thi lạnh ngắt.

"Một đống bừa bãi," Levi lầm bầm, chăm chăm nhìn đôi tay đầy máu của mình. Hắn nghiêng đầu ngó Mikasa Ackerman, con búp bê câm lặng. Hắn quan sát thân hình bé nhỏ, con bé chưa hề động đậy kể từ lúc những gã buôn người quăng nó xuống chân mười phút trước. Hắn thận trọng tiến lại gần đứa nhỏ, và hắn thấy.

Trong đôi mắt đen trống rỗng kia, một thứ gì đó lóe lên.

Sợ hãi.

Levi khựng lại. Hắn nhìn xuống chính mình, quần áo nhếch nhác bị máu bắn tùm lum. Thật ra thì cả hắn và Mikasa Ackerman đều trông chẳng khác nhau là bao. Có chăng chỉ là con bé là một đứa trẻ tuyệt vọng, còn hắn là một người đàn ông cùng đường. Hắn cau mày trước ý nghĩ ấy. Nhưng rồi hắn không biết mình nên làm gì. Bây giờ thì sao đây? Hắn có thể làm gì với một đứa nhỏ bị mang đến chỗ hắn đem bán vì khuôn mặt xinh xẻo?

Hắn lau lưỡi dao bằng chiếc khăn tay lấy từ trong túi. Đôi mắt bỗng nhiên cảnh giác cao độ của con bé theo sát từng cử động của hắn. Hắn khịt mũi, trầm ngâm kiểm tra lưỡi dao. "Lũ khốn kiếp ấy," Levi uể oải nói, "chúng làm bẩn áo của ta. Và cái váy của nhóc."

Mikasa Ackerman nhìn hắn, đôi môi rách toác hé mở vì kinh hãi. Hắn chằm chằm nhìn con bé một lúc, sau đó không nghĩ ngợi, tra dao vào vỏ. "Nói được không?" hắn hỏi.

Con bé quan sát Levi như thể hắn là một con titan chuẩn bị tọng con bé vào bụng. Việc này khiến hắn chỉ muốn đánh đứa nhỏ một cái, nhưng hắn không có hứng thú làm hại Mikasa Ackerman. Hắn lau tay vào chiếc khăn. "Tốt nhất là biết thân biết phận đi ," Levi trầm giọng cảnh cáo đứa trẻ. "Nhóc đáng cả đống tiền đấy, biết chưa?"

Môi con bé run run. Levi đảo mắt. "Đứng dậy," hắn quát.

Cả người con bé run rẩy dữ dội.

Hắn kiềm chế không bóp cổ đứa nhỏ. "Đứng dậy," hắn thấp giọng nhắc lại, "hoặc nhóc có thể ở lại cùng mấy cái xác. Nói thật thì ta cũng chẳng quan tâm, nhưng nhóc cần phải quyết định. Ngay."

Nhìn con bé run rẩy thế thật mất tập trung. Hắn không thể nghĩ ngợi gì với đứa nhỏ cứ run như cầy sấy trước mặt được, nhưng hắn cần phải nghĩ. Hắn cần nghĩ nhanh. Hắn làm cái quái gì với con bé bây giờ? Mình phải giấu con nhỏ đi, hắn nhủ thầm. Giấu con nhỏ...đi đâu? Với mình sao? Nghe như thảm kịch sắp diễn ra ấy.

"Mikasa," Levi nói. "Nhấc mông lên, hoặc chết. Nhóc chọn đấy."

Nếu còn run rẩy nữa chắc người con bé gãy làm đôi mất. Con bé trông giống một cành cây vướng trong cơn bão gầm rú, thậm chí con bé còn tuyệt vọng hơn lúc đầu. Nhưng bằng cách nào đó, con bé ngồi thẳng dậy. Mikasa như sắp khóc đến nơi, nước mắt dâng đầy trong đôi mắt tối màu.

"Giỏi," Levi khẽ nói. Hắn chìa tay ra. Ngập ngừng, con bé nắm lấy tay hắn bằng những ngón tay run run. Levi không thể ngăn được sự nhẹ nhõm tràn qua mình. Rồi hắn nhớ ra mình không biết nên làm thế nào với đứa nhỏ và thở dài. Hắn thô lỗ kéo Mikasa đứng dậy, nhìn đôi chân con bé lảo đảo, di chuyển khó khăn. Con bé lấy lại thăng bằng, nhưng chân vẫn run run. "Đi cùng ta."

Con bé làm theo. Bước này nối tiếp bước kia, đôi chân Mikasa máy móc lê trên nền đất. Một lúc sau thì con bé ngừng run rẩy. Miệng con bé mở ra rồi lại ngậm lại, nặng nề hít thở.

"A-ai...?" cuối cùng Mikasa thì thào. Những móng tay của con bé bấm vào lòng bàn tay hắn, cạo vào vết máu khô.

Hắn nhìn thẳng, phân vân một hồi. "Levi," hắn đáp, dẫn con bé tiến vào bóng tối.

Rất lâu sau Mikasa không lên tiếng. Họ bước đi, đôi chân chỉ để lại những âm thanh khẽ khàng trong đường hầm trống không.

"Cảm ơn...Levi," con bé nói nhỏ. Tiếng nói vang khắp màn đêm. Một tiếng thì thầm khô khốc.

Levi ngừng một lúc, cúi xuống nhìn xoáy vào Mikasa.

"Đừng," hắn cụt lủn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro