Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 27

Tháng Mười Hai

Levi bước qua ngưỡng cửa, đi đến một nơi mà anh đã từng lui tới vô số lần trước đây—nhưng lần này, anh không có ý định quay lại thêm một lần nào nữa.

Bóng đêm đã phủ lên thành phố một tấm màn đen tuyền, nhưng bầu trời vẫn trong vắt, cho phép những vì sao nhảy múa trên cao.

Thế nhưng, ngay khoảnh khắc Levi bước vào căn hộ của mình, vẻ đẹp của màn đêm lập tức tan biến, chỉ còn lại bóng tối u ám bao trùm. Anh bị ngăn cách khỏi thế giới bên ngoài bởi những tấm rèm—giống như cách anh từng thích giam mình trong bốn bức tường này.

Anh không thể tin được, mới chỉ một tuần trôi qua kể từ khi góc nhìn của anh thay đổi. Một tuần trước, anh vẫn còn nghĩ rằng mình có thể tiếp tục sống ở đây thêm bao nhiêu ngày nữa cũng chẳng thành vấn đề. Nhưng có thật vậy không? Liệu anh đã từng thực sự ổn với cuộc sống này? Làm sao một con người có thể chấp nhận kiểu tồn tại như thế này? Có lẽ, anh nghĩ, lý do anh chịu đựng được là vì hắn chưa bao giờ xem bản thân là con người.

Levi bật đèn, để ánh sáng cam mờ nhạt tràn ngập căn phòng.

Dù màu sắc của ánh đèn mang lại cảm giác ấm áp, dù nơi này ấm hơn nhiều so với cái lạnh cắt da ngoài kia, căn hộ vẫn mang một vẻ lạnh lẽo đến gai người. Cái lạnh khiến Levi rùng mình.

Nhưng có lẽ không phải vì thời tiết. Có lẽ anh chỉ đơn giản là đã quen với hơi ấm sau khi được đắm chìm trong nó suốt bảy ngày qua.

Anh đã ở nhà Erwin kể từ khi lần đầu tiên bước vào đó—kể từ khi Erwin đón anh khỏi những con phố lạnh lẽo. Kể từ giây phút anh bước qua ngưỡng cửa ấy, tất cả những gì anh cảm nhận được chỉ là hơi ấm.

Hơi ấm từ hơi thở của Erwin, từ vòng tay, từ ánh mắt, từ những lời nói đầy thấu hiểu. Hơi ấm khi Erwin chăm sóc anh, lần nữa, sau khi anh lại ngã bệnh sau đêm thứ Sáu tuần trước.

Dù Levi có làm gì, dù anh có nói gì, Erwin luôn hiểu anh—hiểu cả những khuyết điểm của anh, thậm chí chỉ hiểu mỗi khuyết điểm của anh cũng đủ rồi. Câu chuyện của anh, lời nói của anh, sự thật trần trụi của anh... cả hai đang dần hòa vào làm một.

Và bây giờ, sau một tuần, Levi lại quay về căn hộ của mình—chỉ là tạm thời để thu dọn một vài thứ. Đó là do Erwin đề nghị. Erwin hiểu. Không cần phải nhìn thấy nơi này, không cần biết nó khiến Levi cảm thấy thế nào—vì ngay cả Levi cũng chưa từng hoàn toàn nhận thức được điều đó—Erwin vẫn hiểu. Hắn đã bảo anh cứ ở lại lâu hơn một chút. Một tuần thành thật với nhau, vậy mà Erwin vẫn muốn anh ở lại. Tại sao ư? Levi không nhìn ra lý do, nhưng anh có thể cảm nhận được điều đó trong chính bản thân mình. Anh cũng bắt đầu hiểu.

Anh bước vào phòng ngủ, mở tủ quần áo, tìm thấy chiếc ba lô cũ vẫn nằm dưới đống quần áo và chăn gối dự phòng—cùng một chỗ với chiếc áo khoác nâu hắn đã đào lên hồi tháng Mười Một.

Anh không mất nhiều thời gian để thu dọn đồ đạc. Erwin đã bảo anh mang theo những thứ cần thiết trước khi hắn quay lại đón anh. Nhưng Levi biết, sâu thẳm trong lòng, Erwin thừa hiểu rằng chẳng có thứ gì trong căn hộ này thực sự quan trọng với anh cả—thứ có giá trị hơn đối với anh, anh đã tìm thấy ở căn hộ của Erwin rồi.

Sau khi chất đầy đáy ba lô bằng những món đồ gọi là thiết yếu—quần áo và một vài thứ lấy từ phòng tắm—anh quay lại phòng khách, thả mình xuống ghế sofa.

Vừa mới khỏi ốm, Levi cũng không ngạc nhiên khi cảm thấy kiệt sức nhanh như vậy.

Có lẽ, một phần sự mệt mỏi này đến từ bên trong—một phản ứng khi anh lại thấy mình bị giam cầm giữa bốn bức tường này lần nữa. Con người sau khi rời khỏi nơi này lần cuối, giờ đây bỗng trở nên xa lạ, còn con người anh hiện tại lại giống như một người bạn cũ—một người mà anh đã lâu lắm rồi không gặp lại.

Levi thở dài.

Khi lún sâu hơn vào đệm ghế, anh chợt nhận ra có thứ gì đó nằm trên bàn.

Là bức ảnh mà Kenny đã đưa cho anh. Mẹ anh dịu dàng mỉm cười, Uri ngồi cạnh bà, còn Kenny—ừ thì, Kenny cũng có mặt trong khung hình, ít nhất là đôi chân của gã

Anh ngồi thẳng dậy, cầm lấy bức ảnh, tất nhiên là mang theo nó.

Nhưng trước khi cất vào ba lô, ánh mắt anh lại một lần nữa lướt qua tấm hình, tìm thấy một điều sự an ủi mới mẻ mà nó đã mang đến cho anh suốt thời gian qua. Trong ánh mắt của mẹ anh, có một thứ gì đó khác—thứ gì đó khiến bà trông còn quen thuộc hơn bao giờ hết. Trong đôi mắt dịu dàng và an ủi ấy, cũng có một chút sợ hãi ẩn giấu bên trong.

Yêu một người là một điều đáng sợ, Levi hiểu điều đó quá rõ. Nhưng dù sao đi nữa, nỗi sợ hãi ấy là điều bình thường, là thứ tồn tại vì một lý do chính đáng. Và cũng như nỗi sợ ấy—sự hiện diện của Levi ở đây lúc này cũng có một lý do chính đáng.

Tất cả những ngày qua, những ngày anh từng hy vọng có thể trao hơi thở của mình cho ai đó cần và mong muốn nó hơn—giống như mẹ anh từng làm—đã bằng cách nào đó dẫn ánh đến đây. Hết sự trùng hợp này đến sự trùng hợp khác. Có lẽ, đó còn là định mệnh, chỉ để anh có thể nhìn thấy ngày cuối cùng của một năm mà anh từng nghĩ rằng sẽ không bao giờ kết thúc, dưới một thứ ánh sáng khác.

Có lẽ thực sự là định mệnh. Có lẽ anh không sinh ra để làm nhân vật chính trong cuộc đời mình, mà để dẫn đường cho những người khác—những người dịu dàng, tử tế, yếu đuối và đầy sợ hãi khi đối diện với ngày cuối cùng của năm. Anh không sinh ra để chết. Mỗi lần cái chết đến gần, luôn có thứ gì đó giữ cho ánh sáng le lói trong đôi mắt xanh đã nhạt màu của anh không bao giờ tắt lịm. Anh không sinh ra để chết. Dù anh có mong muốn đến thế nào đi nữa, số phận vẫn không cho phép điều đó.

Có lẽ anh cũng chẳng sinh ra để làm điều gì cả—ít nhất là không phải vì chính bản thân mình. Mẹ anh, bạn bè anh, và tất cả những con người mà anh từng thấu hiểu nỗi đau của họ—có lẽ anh chỉ đơn giản là sinh ra để chứng kiến tất cả. Là kẻ cuối cùng còn sót lại giữa thế giới tàn nhẫn này. Không, thế giới không tàn nhẫn. Nó chân thật—một cách đau đớn—và Levi cũng vậy. Có lẽ đó là lý do anh vẫn còn tồn tại. Sâu thẳm bên trong, anh và thế giới đầy khuyết điểm này vốn dĩ giống nhau. Có lẽ, bọn họ chỉ đơn giản là cần đến sự hiện diện của nhau.

Thế giới này đau đớn vì sự chân thật của nó, nhưng đôi khi, nếu chịu khó quan sát kỹ hơn một chút, người ta có thể thấy những vì sao vẫn lấp lánh trong một đêm như thế này, ánh sáng trong mắt Levi cũng trở nên rõ ràng hơn khi anh nhận ra rằng vẫn còn một tia hy vọng le lói. Sâu thẳm bên trong, anh và thế giới méo mó nhưng cũng đầy vẻ đẹp này vốn dĩ không khác gì nhau. Vẫn còn hy vọng—dành cho những ai biết dừng lại, nhìn kỹ hơn, và đối diện với sự chân thật trần trụi ấy.

Levi kéo khóa ba lô, tựa lưng vào ghế sofa. Giờ đây, tất cả những gì còn lại chỉ là đợi Erwin đến đón anh. Anh liếc nhìn đồng hồ, nhận ra có lẽ sẽ còn khá lâu nữa Erwin mới đến.

Tối nay, Erwin ra ngoài ăn tối với Nile, Marie và cô con gái lớn của họ. Là đêm Giao thừa, và họ đã hẹn nhau ở một nhà hàng sang trọng ngay trung tâm thành phố.

Levi không quá phản đối ý tưởng đi cùng Erwin và có thể gặp gỡ những người bạn đã góp phần tạo nên con người hắn, nhưng như anh đã từng nói lần trước, anh chưa bao giờ thích những nhà hàng sang trọng. Anh ghét phải ngồi trong một căn phòng ồn ào đầy người xa lạ, gọi một phần ăn quá lớn so với khẩu phần nhỏ bé của mình, và hoàn toàn không phù hợp với thói quen ăn uống chậm rãi của anh.

Anh luôn thích ăn một mình, hoặc bên cạnh những người anh thấy thoải mái cùng những món ăn quen thuộc. Bất kỳ tình huống nào khác đều khiến anh cảm thấy không yên—vì những lý do mà anh không thể giải thích với bất cứ ai chưa từng trải qua điều tương tự.

Một lý do khác khiến anh và Erwin đi đến thỏa hiệp này là để Levi ở lại thu dọn đồ đạc thay vì đi cùng, là vì anh vừa mới khỏi bệnh, vẫn cảm thấy buồn ngủ suốt mấy ngày qua, và có lẽ sẽ cảm thấy mệt lả trước cả con gái của Nile và Marie—có khi còn ngủ gục trên vai Erwin hoặc úp mặt xuống đĩa thức ăn.

Dù biết rằng Nile và Marie có lẽ là những người rất dễ chịu, Levi vẫn cảm thấy áp lực khi phải gặp gỡ người mới, phải tạo một ấn tượng tốt—một điều mà ai cũng nói là quan trọng, nhưng lại là thứ anh kém nhất.

Có thể anh lại đang suy nghĩ quá nhiều. Nhưng dù sao đi nữa, khi đang ngồi ở đây trên ghế sofa, anh không thể hình dung ra cảnh mình ở một nhà hàng đông đúc và ồn ào, phải tham gia vào những cuộc trò chuyện xã giao và cố gắng không gọi nhầm món. Anh cảm thấy thoải mái hơn khi ở đây. Sự yên tĩnh, sự bình lặng—và dù vậy, có điều gì đó về căn hộ này vẫn khiến anh bất an, như thể những bức tường đang dần khép lại, tước đoạt đi không khí để anh thở—một cảm giác đã trở nên xa lạ suốt những ngày vừa qua.

Sau một lúc trằn trọc, cố làm ấm bản thân, anh quyết định nhắm mắt lại, để thời gian trôi nhanh hơn một chút.

Trước khi để cơn buồn ngủ nhấn chìm, anh đưa mắt nhìn quanh căn phòng thêm một lần nữa.

Không gian chật hẹp. Căn phòng này nhỏ đến mức anh cảm giác như nó đang đè nén lên anh—có lẽ đó cũng là một lời lý giải khác cho cảm giác khó chịu trong lòng anh. Căn phòng quá nhỏ, đến mức không còn chỗ trống nào nữa. Không còn chỗ trống để một ai khác có thể lấp đầy bằng sự hiện diện của họ. Không giống như căn hộ mà anh từng sống cùng Furlan, nơi có những khoảng trống để lại—những khoảng trống để anh cảm nhận sự vắng mặt của họ. Không còn sự trống trải vô tận ấy nữa.

Nhìn lại, anh chợt ghét điều đó. Anh ghét việc đã cố đẩy họ ra xa, trong khi lẽ ra anh nên mang theo họ và những ký ức về họ bên mình.

Dù không gian này có chật hẹp đến đâu, họ vẫn ở đây cùng hắn lúc này—nhìn ngắm ngày cuối cùng của năm qua đôi mắt của anh, qua những cảm xúc của anh. Đó là điều tuyệt vời nhất mà anh có thể dành cho họ.

Cửa sổ đã đóng, rèm cũng đã buông xuống—và chẳng bao lâu sau, đôi mắt Levi cũng theo đó khép lại, chầm chậm nhắm nghiền, nhưng không hoàn toàn cắt đứt tầm nhìn của anh.

Anh nghĩ về Erwin, về Nile và Marie, về niềm vui của họ khi gặp lại nhau sau bao năm tháng. Anh nghĩ về Erwin thời đại học, vụng về ngỏ lời mời Nile nhảy cùng mình. Một nụ cười nhẹ hiện lên trên môi, và rồi Levi từ từ chìm vào giấc ngủ, an nhiên và lặng lẽ. Hóa ra, điều khiến anh khó ngủ không phải là căn hộ này, mà là sự thiếu vắng những ký ức như thế—những ký ức đủ ấm áp để khiến anh thấy an toàn, thấy bình yên và có thể thả lỏng bản thân.

Chỉ như vài phút trôi qua—hoặc có lẽ là một chuyến ghé thăm ngắn ngủi đến vĩnh hằng—Levi mở mắt, phản ứng lại tiếng chuông cửa vang lên. Âm thanh đó xa lạ đến mức anh ngỡ rằng nó chỉ là một phần trong giấc mơ của mình, nhưng thực chất, nó xa lạ đơn giản vì anh chưa bao giờ nghe thấy nó trước đây.

Anh chầm chậm thả lỏng đôi chân, vốn đã bị ôm chặt trong lúc ngủ, rồi mơ màng bước đến cửa để bấm chuông mở cổng, trước khi mở cửa chính.

Khi ánh mắt Levi rời khỏi tay nắm cửa, lướt lên gương mặt Erwin, anh lập tức bắt gặp một nụ cười—ấm áp như chính những hình ảnh anh đã tự vẽ ra để ru mình vào giấc ngủ.

"Thế nào rồi?" Levi hỏi, lùi sang một bên để Erwin bước vào, rồi đóng cửa lại.

Nhìn nụ cười của Erwin, Levi biết câu hỏi này vốn dĩ không cần thiết, nhưng anh vẫn muốn nghe câu trả lời từ chính miệng hắn. Anh muốn thấy nụ cười ấy còn sáng hơn nữa.

"À, vui lắm. Em nói đúng. Thật tốt khi được gặp lại họ," Erwin đáp, rồi bước đến gần Levi hơn. "Còn em thì sao? Mọi thứ ổn cả chứ? Em đã thu dọn hết—"

Câu nói của Erwin đột ngột dừng lại.

Một tiếng nổ vang lên—rồi một tiếng khác, ngày càng nhiều hơn theo từng giây trôi qua.

Đôi mắt Levi từ trạng thái mơ màng lờ đờ bỗng mở to, rồi ngay lập tức nhắm chặt lại khi anh ôm lấy tai, cơ thể khuỵu xuống, mất hết cảm giác ở đôi chân.

Bên dưới hàng mi khép kín, những hình ảnh thoáng hiện lên—một ngày nắng, sáng rực rỡ đến chói mắt. Mưa. Những bậc thang lạnh lẽo dẫn xuống lòng đất, nhiệt độ giảm dần theo từng bước chân. Con đường ấy. Những vệt máu. Tiếng hét. Tiếng khóc. Cho đến khi không còn gì ngoài sự thật tàn nhẫn.

Tiếng súng vang vọng trong tâm trí Levi, lặp đi lặp lại, vang lên, dội lại, cho đến khi anh sắp chạm đất.

Anh lẽ ra đã ngã xuống, nếu không có ai đó kịp thời đỡ lấy anh, luồn tay dưới cánh tay anh, giữ anh đứng vững theo cách nào đó.

Anh nghe thấy ai đó gọi tên mình. Là họ sao?

Không, đó là Erwin.

Erwin ư? Không, không thể là Erwin... lẽ nào Erwin cũng—

"Levi. Không sao đâu. Bình tĩnh lại nào, không sao rồi."

Levi thở hổn hển, bám chặt lấy Erwin hơn, vòng tay ôm lấy eo hắn, cả hai từ từ khuỵu xuống sàn.

"Không sao đâu, Levi. Tôi ở đây. Em an toàn rồi."

Phải, đúng là Erwin.

Chuyện này không phải thật. Không phải là lần đó. Và sẽ không bao giờ như vậy nữa. Anh an toàn—Erwin cũng an toàn.

Levi tựa đầu vào lòng Erwin, cố gắng điều hòa nhịp thở.

"Xin lỗi."

Giọng anh yếu ớt, lại càng nhỏ bé hơn giữa những tiếng nổ ầm ầm bên ngoài. Anh chỉ vừa thầm thì, nhưng Erwin vẫn nghe thấy. Hắn luôn nghe thấy.

Họ cứ thế ngồi cạnh nhau, giữ chặt lấy đối phương trong vài phút, hoặc có lẽ là trong một chuyến viếng thăm ngắn ngủi đến vĩnh hằng, cho đến khi Levi cảm nhận được giọng nói của Erwin rung nhẹ trong lồng ngực anh.

"Tôi biết em sợ," Erwin nói, "nhưng bên ngoài không như em nghĩ đâu. Em tin tôi chứ?"

Hơi thở của Levi đã ổn định. Anh nhìn vào mắt Erwin, cảm thấy yên lòng, cảm thấy ấm áp, cảm thấy ổn. Làm sao anh có thể không tin hắn được?

Anh gật đầu.

Erwin đỡ anh đứng dậy, nhưng vẫn nắm lấy tay anh khi cả hai cùng tiến về phía cửa sổ ngăn cách họ với thế giới bên ngoài. Rèm cửa đã che khuất tầm nhìn suốt nhiều tháng nay.

Erwin quay lại nhìn Levi lần nữa, tìm kiếm sự đồng ý trong ánh mắt anh—và khi đã thấy được câu trả lời mình cần, chiếc rèm được kéo lên lần đầu tiên sau bao tháng ngày.

Pháo hoa. Là pháo hoa.

Những chùm sáng rực rỡ vẽ nên muôn hình vạn trạng giữa bầu trời, vút lên cao, chạm đến những vì sao, làm lu mờ chúng trong thoáng chốc trước khi dần tan biến.

Là pháo hoa—và chúng đẹp đến nao lòng.

Levi tiến thêm một bước về phía cửa sổ, gần Erwin hơn một chút, vẫn không buông tay hắn, hướng ánh mắt ra ngoài. Nhưng thay vì nhìn lên bầu trời, anh nhìn xuống bên dưới.

Anh thấy những tòa nhà gần đó—những khối thép tối tăm mà trước đây anh chỉ xem như những bức tường vô tri, giờ đã trở nên sống động. Giữa những ô cửa sổ rực sáng, hắn thấy gương mặt con người. Những người đang tụ họp bên nhau, cùng ngước nhìn lên bầu trời—giống như anh.

Nhiều tháng trước, anh đã kéo rèm xuống, ngăn cách bản thân với tất cả những con người ấy, đơn giản vì anh không thể chịu đựng được nữa. Không thể chịu đựng việc nhìn thấy họ và nghĩ về điều tất yếu—về thời gian hữu hạn của họ. Làm sao họ không thấy sợ hãi hay bi thương khi biết rằng niềm vui, tình cảm, những gì họ tin là vĩnh cửu, cuối cùng rồi cũng sẽ kết thúc? Họ đã lãng quên điều đó tốt hơn anh sao? Tại sao họ lại chạy theo những khoảnh khắc hạnh phúc thoáng qua như một chùm pháo hoa, khi biết rằng nó sẽ tan biến chỉ trong chưa đầy một ngày?

Anh đã mất một khoảng thời gian dài để nhận ra điều đó. Nhưng bây giờ, khi anh đang đứng đây, nhìn vào những gương mặt ấy, cảm nhận cảm xúc của họ lan tỏa trong chính mình, đứng gần bên Erwin, và dõi theo những gam màu rực rỡ dần tan vào bầu trời đêm...

Bấy lâu nay, anh tự hỏi tại sao con người lại theo đuổi một thứ hạnh phúc chỉ tồn tại trong chốc lát. Và anh nhận ra rằng, chính vì nó chỉ tồn tại trong chốc lát nên họ mới theo đuổi nó. Chạy đến với nó trước khi nó kịp biến mất, trước khi nó tan vào không trung như hơi thở trên gương soi, như hơi ấm hòa vào làn khí lạnh, như hơi thở của người đang đứng bên cạnh mình.

Erwin vẫn đang hít thở bên cạnh anh, chậm rãi, đều đặn, bình yên.

Không nhìn lên bầu trời, mà nhìn anh, với một nụ cười dịu dàng trên môi.

Anh đang cảm nhận cùng một điều với tất cả những con người ngoài kia. Không phải sự kết thúc của một năm, mà là khởi đầu của một năm mới.

Anh đang thở—và điều đó thật tuyệt vời làm sao.

Là hạnh phúc thoáng qua mà anh muốn theo đuổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro