Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 22

Tháng Mười Hai

Âm thanh bút viết đã ngừng lại. Mùi lavender vẫn còn vương trong không khí.

"Levi?"

Levi vừa rửa sạch mấy chiếc cốc của họ, quan sát những lá trà từ từ trôi đi theo dòng nước chảy xuống cống. Anh nghiêng đầu nhẹ sau khi tắt nước, thể hiện rằng anh đang lắng nghe.

"Cậu có thể giúp tôi một việc được không?" giọng nói từ phía sau vang lên.

Levi lau khô những chiếc cốc bằng một chiếc khăn nhỏ.

"Tùy thôi," anh trả lời ngắn gọn.

"Đương nhiên rồi," Erwin cười.

Levi bước ra khỏi bồn rửa, đi tới chiếc bàn nhỏ ở góc phòng và đặt những chiếc cốc xuống bên cạnh ấm đun nước điện.

"Mấy người giáo viên chúng tôi sẽ ăn tiệc Giáng Sinh hàng năm vào tối mai," hắn mở lời, "Tôi muốn mời cậu tham gia cùng."

Levi dừng lại một chút. Đã giữa tháng 12 rồi, anh gần như không nhận ra.

Anh biết Giáng Sinh sắp đến, tất nhiên, qua những bài hát trên radio, những thứ anh thấy khi đi ngang qua các cửa hàng tạp hóa, và vì trời mỗi ngày lại lạnh hơn, nhưng anh chưa bao giờ thật sự chú ý tới điều đó, nhận ra nó cũng ảnh hưởng đến anh, chứ không chỉ những người xung quanh.

"Tôi không phải giáo viên," anh đáp lại.

"Không vấn đề gì đâu," Erwin cố gắng thuyết phục, giọng nói của hắn vẫn dịu dàng, "Eld đã bảo chúng tôi rằng cậu ấy không thể tham gia vì vợ bị ốm nên không thể chăm sóc con gái được. Tiếc thật, nhưng cậu ta đã nói chúng tôi có thể tìm ai đó thể chỗ. Lúc đó mọi người đều nghĩ đến cậu."

Nghe có vẻ hợp lý. Thật tốt khi các giáo viên nghĩ đến anh, Levi không thể nghĩ ra lý do nào để từ chối. Anh không có lý do gì cả. Anh không biết tối thứ Bảy đó sẽ như thế nào, nhưng anh biết chắc chắn rằng không có gì quan trọng đến mức phải bỏ qua kế hoạch khác.

"Tôi không biết," anh nói, chủ yếu để lấp đầy khoảng lặng, "Tôi không thích những bữa tiệc trang trọng lắm."

Đó là sự thật. Anh không thích cảm giác ăn uống ở nhà hàng, đặc biệt là với những người mà anh không cảm thấy hoàn toàn thoải mái. Anh luôn bối rối không biết chọn món gì, dùng dĩa nào, làm sao từ chối khi người ta cứ liên tục mời thêm rượu, và làm sao thỏa thuận với ai đó về việc ai sẽ trả tiền.

Anh hiếm khi có dịp ăn ở nhà hàng trong những dịp đặc biệt, đặc biệt là vì công việc. Anh từng là một barista, và sếp của anh chỉ đơn giản là vui vì anh đến làm việc mỗi ngày mà không than phiền gì.

"Tôi hiểu mà," Erwin gật đầu nhẹ.

Levi đã nghĩ rằng Erwin sẽ tiếp tục thuyết phục anh, bảo anh ngốc nghếch, phản ứng thái quá, rằng mọi người sẽ đối xử tốt với anh, sẽ làm anh vui vẻ, nhưng điều đó không xảy ra. Erwin đã chấp nhận lời từ chối của anh. Cứ như vậy. Erwin hiểu. Luôn hiểu theo cách riêng của hắn.

Liệu có thể Erwin cũng giống anh?

"Nhưng nếu cậu không phiền," Erwin tiếp tục, "Cậu có thể nghĩ tới việc tham gia một bữa tiệc ít trang trọng hơn không?"

Levi không trả lời ngay. Anh bước lại gần Erwin, ngồi xuống chiếc ghế đối diện để nghe hắn nói tiếp, chỉ đơn giản chờ đợi.

"Bạn của Miche mới mở một quán pub và sau bữa tối, cậu ấy dự định sẽ kéo chúng tôi đến thăm nơi đó một chút. Tôi đã đồng ý tham gia, mặc dù không phải là quyết định thành thật nhất của tôi, nhưng tôi nghĩ sẽ ổn thôi," Erwin giải thích, nở một nụ cười mà Levi không hiểu lý do, "Nếu được nói thẳng, tôi nghĩ việc cậu tham gia cùng sẽ dễ dàng hơn cho tôi rất nhiều."

Levi cố tiếp nhận thông tin mà anh vừa nghe. Thật ra, nó không tệ như anh tưởng và hắn ta cũng đúng. Không sao cả. Anh chỉ cần ở lại một tiếng, có thể là tối đa, xem mấy người giáo viên say xỉn rồi chắc chắn Erwin sẽ không phải ngồi một mình ở quầy bar. Levi không phải là người bạn tốt nhất, nhưng chắc chắn nếu ai đó tuyệt vọng đến mức không muốn trông như kẻ cô đơn trong quán bar, anh có thể là lựa chọn hợp lý để tránh tình huống đó.

Tuy vậy, anh vẫn muốn từ chối. Có một điều gì đó sâu bên trong anh cố gắng bảo rằng đây là một ý tưởng tồi. Toàn bộ tình huống này thật xa lạ với anh và anh không muốn dành thời gian với các giáo viên ngoài giờ làm việc. Anh không định làm bạn với họ. Anh không nên quá thân thiết với bất kỳ ai trong số họ.

"Tôi không biết, tôi-"

Điều đó là thật. Anh không biết. Anh không biết cho đến khi anh ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt của hắn, nhận ra một điều gì đó khi ngồi xuống đối diện với anh, chỉ cách một cánh tay, đôi mắt xanh lạnh lùng và thành thật trong đó, tất cả đều rõ ràng trước mắt Levi. Làm sao anh có thể từ chối mong muốn của hắn lần nữa? Sẽ ổn thôi mà, đúng không? Anh không phải đang chìm sâu vào vùng nước xanh thẳm ấy, chỉ là đang thử nhúng chân xuống nó mà thôi.

"Được rồi. Tôi sẽ đến."

Anh không nghĩ kỹ về điều này, nhưng giờ thì không thể quay lại được nữa rồi.

"Tôi sẽ cho anh số điện thoại của tôi, anh có thể nhắn tin cho tôi biết khi nào và ở đâu chúng ta gặp nhau," Levi nói trong một hơi, "Được chứ?"

Erwin gật đầu, nụ cười của hắn hơi rộng hơn.

Levi thấy vui vì Erwin không hỏi lại, không hỏi anh có chắc chắn không. Nếu hắn làm vậy, Levi chắc chắn sẽ không ngần ngại từ chối. Và bây giờ, khi anh thấy nụ cười của Erwin, anh biết mình sẽ không muốn bỏ lỡ khoảnh khắc đó.

----------------------

Levi đóng cửa chiếc taxi mà anh vừa xuống, quấn chặt chiếc áo khoác quanh mình khi gió lạnh thổi mạnh vào mặt.

Khi anh bước đi trên vỉa hè, hướng về lối vào bãi đỗ xe, anh nhìn thấy hai chiếc xe đang đậu vào bãi. Một cảm giác mách bảo anh, bên trong là những người mà anh sẽ dành phần còn lại của tối thứ Bảy cùng.

Khi anh tiến tới một trong những chiếc xe, Miche và Nanaba bước ra, chào anh. Giọng của Miche nghe có vẻ lạ và khàn, cho thấy rằng anh ta đã uống vài ly trước khi tới quán pub, trong khi giọng Nanaba thì nhẹ nhàng, chào anh với giọng Pháp say mèm, nặng trĩu.

Anh nghe thấy tiếng cửa xe đóng lại và những giọng nói quen thuộc gọi về phía anh.

"Levi," Hanji gần như hét lên qua bãi đỗ, mặc dù chỉ cách nhau vài mét, "Coi kìa, cậu đến thật này."

Moblit và Erwin đi sau họ, bước chậm rãi mà không cố gắng bắt kịp tốc độ của Hanji.

Những giáo viên còn lại chắc đã về rồi, anh nghĩ, rồi bắt đầu cảm thấy hối hận vì đã đồng ý tham gia.

Hanji, Moblit, Miche và Nanaba đều mặc trang phục lịch sự. Hai người đàn ông và Hanji mặc vest, trong khi Nanaba mặc một chiếc đầm đen. Miche và Hanji đều đã tháo cà vạt ra, và Levi không thể không nhận thấy một vết rượu nhỏ trên áo sơ mi của Hanji.

Tuy nhiên, điều khiến Levi ngạc nhiên là khi ánh mắt của anh dừng lại trên người Erwin, người đàn ông ấy mặc đồ không lịch sự chút nào. Erwin chỉ mặc quần jeans đen và một chiếc áo sơ mi xanh bên dưới chiếc áo khoác của mình. Hắn thường diện đồ trang trọng hơn khi tới trường, vì vậy trang phục của Erwin rõ ràng nổi bật so với những người khác.

"Chết tiệt, lạnh quá. Chúng ta vào trong thôi?", Nanaba đề nghị, ôm chặt chiếc áo khoác vào người.

Cả nhóm bước qua bãi đậu xe, tiến về phía lối vào. Levi đi chậm lại bên cạnh Erwin, không thể không hỏi câu hỏi trong đầu, cố gắng tỏ ra bình thản nhưng hy vọng có được câu trả lời không phải như anh nghĩ—không, hy vọng nó không phải câu trả lời mà anh đã đoán trước.

"Sao lại ăn mặc xuề xòa vậy?"

Erwin liếc qua anh một lúc rồi lại quay đi, nhận ra rằng Levi đang nhìn về phía trước thay vì chạm ánh mắt của hắn.

"Tôi nghĩ cậu cũng sẽ ăn mặc xuề xòa như vậy," hắn nói. "Tôi không muốn cậu cảm thấy lạc lõng trong nhóm." (danchou tinh tế quá tr ơii)

Hắn nói đúng. Levi đã không bận tâm về việc họ sẽ mặc gì. Anh chỉ mặc những gì anh luôn mặc: quần jeans và áo dài tay. Đó là tháng 12 rồi. Điều duy nhất anh quan tâm là không bị chết cóng ngoài đường.

Levi muốn đảo mắt, lắc đầu, thậm chí đánh vào mặt người đàn ông bên cạnh vì đã quan tâm quá mức như vậy. Anh không cần Erwin phải chăm sóc mình như thế, tự nguyện làm như cảm xúc của Levi quan trọng hơn cảm xúc của chính hắn. Anh không muốn Erwin xem nhẹ cảm xúc của bản thân hơn là mình. Thật ngớ ngẩn. Nhưng mà, đó không phải là lần đầu. Đó là một cách làm "rất Erwin".

Làn hơi ấm từ quán rượu chạm vào mặt anh, và những giai điệu lọt vào tai khi họ bước vào. Miche la lên một lời chào với ai đó đứng sau quầy, người đó nhanh chóng tiến về phía họ.

"Mọi người, đây là Gelgar**. Chủ sở hữu của nơi này," Miche nói, vỗ nhẹ vào lưng người đàn ông, người rõ ràng đã uống quá nhiều để chịu cú đấm thân thiện của Miche, anh ta hơi loạng choạng một chút. 

**Gelgar là một thành viên trong đội Miche

"À, cuối cùng cũng có vài giáo viên trông có vẻ thú vị đến rồi nhỉ?" Gelgar cười, khiến mọi người có chút ngượng ngùng. "Đi thôi, chơi vui vẻ nhé. Ly đầu tiên tôi mời."

Gelgar nhanh chóng bị ai đó gọi ở quầy bar. Sau lời chào tạm biệt ngắn gọn, anh ta đi về phía hướng sang bên phải Miche một chút.

--------------------------

Levi đã ở lại lâu hơn mức anh muốn khoảng bốn mươi phút. Anh ngồi ở quầy bar với Erwin cùng ba cái ly rỗng trước mặt họ.

Gelgar đã thuyết phục bọn họ thử rượu whisky được làm từ công thức gia truyền của gia đình anh ta. Khác với Erwin, người giờ đây có vẻ hơi say, Levi đã kịp giành lại ly rượu khỏi tay Gelgar trước khi anh ta định rót thêm.

Đã một thời gian rồi Levi không uống rượu, mặc dù anh đã nghỉ uống một thời gian dài, nhưng anh vẫn có thể chịu đựng dựa vào tửu lượng khá tốt của mình.

Miche và Nanaba đã biến mất từ lâu, thỉnh thoảng trên sàn nhảy, thỉnh thoảng trong phòng hút thuốc, và có lúc đi ra chỗ mà họ không thể thấy. Levi bắt đầu hiểu tại sao họ không tới cùng các giáo viên khác mà đi bằng xe riêng.

Erwin đã im lặng một lúc rồi. Hắn chỉ ngồi đó trên chiếc ghế bar bên cạnh Levi, lắng nghe cuộc trò chuyện giữa Hanji và Gelgar về việc ủ rượu, trong khi Moblit cố gắng thuyết phục Hanji rằng việc ủ rượu schnapps không phải là ý tưởng hay cho một dự án khoa học mới cho học sinh.

Levi đã im lặng một lúc lâu rồi. Cũng không có gì để nói. Anh không thích phải hét lên để giọng mình có thể át được tiếng nhạc ầm ĩ.

"Đừng động vào tôi."

Levi quay đầu lại khi nghe thấy một giọng phụ nữ thốt lên. Đôi mắt anh dừng về hướng một cô gái trẻ, là phục vụ của quán này, đang liếc nhìn một cách khó chịu về phía hai người đàn ông đứng sau cô.

Một trong số họ đứng ngay sau cô, còn người kia thì ngồi trên ghế bar cạnh cô, đấm tay xuống quầy vì cười quá mức – cả hai người đàn ông rõ ràng là say mèm.

"Thôi đi, mày thấy vui lắm à?", người đứng sau cô nói, chỉ khiến người kia cười to hơn, thở hổn hển và lắc đầu.

Gã say mềm kéo cô lại gần hơn, khiến cô lại cảnh cáo gã thêm lần nữa, giọng cô nghe có vẻ tuyệt vọng hơn trước.

"Xin lỗi," Levi phải nhìn lại lần nữa mới chắc chắn rằng mình nhìn đúng, thấy ai đang nói với hai người đàn ông, "Tôi nghĩ cô ấy đã nói rõ rồi, rằng cô ấy không thích bị chạm vào như vậy."

Levi không nhận ra rằng Erwin đã đứng dậy khỏi chiếc ghế bar bên cạnh anh, giờ đang đứng gần đó, trước quầy bar, nơi tất cả mọi người đều đang chú ý, lịch sự yêu cầu một người đàn ông say xỉn ngừng quấy rối cô phục vụ. Giờ Levi đã hiểu, cái tên này thật sự không chỉ dễ say mà còn ngu ngốc.

"Sao?" gã ta hỏi, nhướn mày rồi cười một cách ngớ ngẩn như người ngồi bên cạnh.

"Tôi các anh nên tôn trọng yêu cầu của cô ấy-"

Erwin không kịp dứt lời khi người đàn ông ngồi trên ghế bar đứng dậy và đấm vào mặt hắn.

Những người đang xem, bao gồm cả Levi, đều đông cứng lại một lúc khi khuôn mặt của Erwin theo di chuyển hướng cú đấm của gã đàn ông. Chỉ vài giây sau, máu bắt đầu chảy ra từ mũi hắn.

"Cũng đúng, tôi đã làm hỏng chuyện vui của các anh," Erwin tiếp tục nói, vừa lau máu dưới mũi, rõ ràng hắn đang đau, nhưng vẫn bình tĩnh, "Dù sao thì, tôi e là anh không thể biện minh cho hành động của mình đâu."

Erwin khẽ cười. Mũi hắn đang chảy máu. Gã đàn ông buông tay khỏi cô phục vụ, chuẩn bị tung cú đấm thứ hai về phía Erwin, người đang cười khẽ, như thể chẳng có gì xảy ra.

Anh sai rồi, hắn không phải bị ngốc, hắn bị điên.

Trước khi Levi kịp suy nghĩ gì, anh đã đứng dậy khỏi ghế, lao nhanh về phía gã đàn ông, cảm thấy cú đấm của mình đập vào một thứ gì đó cứng chỉ vài giây sau. Những khớp tay anh đỏ lên, hơi rát, đau nhói, trong khi gã đàn ông trước mặt ngã xuống đất. May mắn là không bất tỉnh, nhưng gã ta bị ngã sõng soài, sống mũi bị gãy, máu chảy ra khắp sàn.

------------------------------

Sau hai giờ đầu tiên trong quán rượu, Levi giờ đang ngồi ở bên ngoài lạnh giá cạnh Erwin, người đang cầm một chiếc khăn có đá chườm lên mũi, một vết đỏ mới xuất hiện đúng chỗ vết bầm mà hắn vừa mới hồi phục chỉ vài tuần trước.

Không giống như hai người đàn ông kia, một người đã phải đi bệnh viện, họ không bị đuổi khỏi quán ngay lập tức, vì thực tế họ không phải là những người gây rối, mà chỉ bị nhắc nhở và mời ra bên ngoài hít thở không khí một chút, có lẽ chỉ tạm thời cấm họ thôi.

Những người khác vẫn còn trong quán, vì Erwin đã nói rõ với họ rằng chuyện này không có lý do gì khiến cuộc vui của họ bị phá hỏng, nhưng dù sao đi thì, không lâu nữa họ cũng sẽ rời đi. Đã qua nửa đêm và họ không muốn để những đồng nghiệp mà họ kéo theo phải ở lại chịu lạnh ngoài này.

"Cảm ơn, Levi," Erwin nói bên cạnh anh, "Làm phiền cậu rồi."

Người đàn ông tóc vàng lấy viên đá ra khỏi mặt, điều chỉnh lại chiếc khăn cho đúng vị trí để đá không bị rơi ra.

"Không sao," Levi thành thật đáp.

Anh đã tự nhủ rằng sẽ không bao giờ đánh nhau như vậy nữa, không bao giờ dùng tới những kỹ năng phòng vệ mà mình đã học nữa. Nhưng lúc này, anh thấy vui vì mình đã can thiệp, ngăn không để Erwin bị thương thêm. Có lẽ anh đã đánh giá sai khả năng tự vệ của mình. Dù sao thì anh cũng chưa bao giờ dùng chúng để tự bảo vệ mình.

"Có vẻ mọi người rất thích đấm vào mặt tôi," hắn nói, nhìn miếng vải dính đầy máu trong tay.

"Không, có vẻ như anh thích tạo cơ hội cho người khác đấm anh," Levi đáp lại với giọng đều đều.

Anh nghe thấy tiếng cười nhẹ bên cạnh, khiến Levi phải quay lại nhìn, khi Erwin đang cười một mình, mắt nhắm lại.

"Tôi không phản bác được luôn này," Erwin cười.

Erwin cười và không hiểu sao, hắn cứ không ngừng cười, làn hơi thở trắng xóa bốc lên từ đôi môi hơi tái, bay lên trời đầy sao sáng trên đầu họ, hòa vào không khí lạnh.

Levi nhìn hắn, không phải là bối rối, mà là ngạc nhiên.

Anh ngạc nhiên với cảm giác kỳ lạ, vừa quen thuộc, vừa hoài niệm, vừa đắng cay và mạnh mẽ hơn rất nhiều so với sự kiểm soát mà anh có đối với cảm xúc của mình.

Anh cảm thấy khóe miệng mình co lại, dần dần kéo lên tận má, và đôi môi cũng mở ra, răng anh chạm vào không khí lạnh, khi hơi ấm bên trong cơ thể anh từ từ hòa vào không khí, tạo thành một làn khói trắng.

Levi nghe thấy giọng mình, từng âm thanh nhỏ dần vang lên lớn hơn, cho đến khi cơ bụng anh hơi đau.

Anh không hiểu tại sao. Chẳng có gì buồn cươi cả. Thật ra, nếu có, thì nó rất buồn – nhưng Levi Ackerman lại đang cười. Anh đang cười cùng tên giáo viên lịch sử của trường cấp ba nơi anh làm nhân viên dọn dẹp, ngồi trên bậc thềm cạnh bãi đỗ xe lạnh cóng của quán rượu mà họ vừa bị đuổi ra ngoài sau khi đánh nhau với hai gã say rượu phiền phức, và giuờ họ chẳng còn bận tâm dến.

Đêm nay lạnh, trời trong vắt, và Levi Ackerman đang cười vì chẳng có lý do gì đặc biệt.

Một phép màu nữa đã xảy đến.

---------------------------

Những cây đèn đường vụt qua cửa sổ. Ánh sáng của chúng chỉ là những vệt mờ khi nhìn trực diện.

Moblit lái xe, trong khi Hanji ngủ say ở ghế trước. Erwin và Levi ngồi ở ghế sau.

Mọi người đều im lặng.

Tất cả những gì nghe được là tiếng động cơ rền rĩ, những âm thanh nhẹ của thành phố và tiếng ngáy nhỏ nhẹ của Hanji, nghe rất thỏa mãn.

Khi Levi và Erwin ngồi ngoài lạnh, chẳng bao lâu sau, Hanji và Moblit đã tham gia cùng, đề nghị cho Levi đi nhờ về vì hầu hết taxi trong khu vực này đều bận chở những người vừa xong tiệc về nhà – và ngoài ra, họ không muốn để bọn anh phải đứng ngoài lạnh lâu thêm nữa.

Levi lúc này đã quá mệt để từ chối, chỉ biết cảm ơn và leo lên ghế sau, sau khi giúp Moblit đưa Hanji, người đã uống hơi quá đà, vào chỗ ngồi.

Khi chiếc xe gần đến lối vào nhà Erwin, Levi cảm thấy điều gì đó nặng nề trên vai mình, khiến anh phải quay đi khỏi cửa sổ.

Anh nghĩ rằng Erwin đã ngủ, vì trán hắn tựa vào vai Levi, làm vai anh hơi nặng.

Một lúc sau, Levi cảm thấy cơ thể của Erwin nhẹ nhàng nhấc lên, rồi nghe một tiếng cười ngắn.

Hắn đang cười. Hắn cười vào cánh tay của Levi, hít thở đều đều.

"Levi," hắn thì thầm, giọng nhỏ đến mức chỉ có Levi mới nghe thấy, "Cảm ơn cậu vì buổi tối hôm nay."

Chiếc xe dừng lại. Erwin cảm ơn Moblit vì chuyến đi, rồi sau lời tạm biệt cuối cùng, hắn nở một nụ cười rạng rỡ hơn cả những vì sao trên đầu. Erwin đóng cửa xe lại, để Levi ngồi lại trên ghế sau, thở hổn hển, nhưng không còn là với sự cô đơn, mà là với một điều gì đó mới mẻ, thứ mà anh đã không cảm nhận được trong suốt một thời gian dài.

Một từ, hai chữ cái, mang một sức mạnh khủng khiếp đối với Levi, cứ lặp đi lặp lại trong đầu anh. Lặp đi lặp lại.

Một điều gì đó mới mẻ, đầy hy vọng, mở ra những con đường trước mắt anh, mà anh ước gì mình có thể cưỡng lại không đi theo, không để cuộc sống chơi đùa với mình lần nữa.

Nếu như.

Nhưng nếu như?

Nếu anh làm vậy thì sao? Nếu anh liều lĩnh tất cả, một lần cuối cùng nữa?

Nếu anh buông xuôi? Nếu anh để mình thả lỏng, cho phép mình nhớ lại?

Để suy nghĩ, để cảm nhận, để sống.

Chỉ một lần này. Một lần cuối.

Nếu như?

Có vẻ anh nhà chịu mở lòng rùii

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro