Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 18

Tháng Mười Một

Levi đang chạy. Hoặc có lẽ anh đang bay. Mặc dù anh không thể biết—anh đã bay bao giờ đâu—anh cũng biết rằng chạy có cảm giác khác. Trong tất cả mọi người, anh là kẻ phải hiểu rõ nhất. Dù sao thì anh cũng đã luôn chạy, vậy mà vẫn đứng yên một chỗ.

Mặt trời tỏa sáng rực rỡ, chói đến mức bình thường có lẽ sẽ làm anh nhức mắt. Anh có thể nghe thấy những âm thanh mơ hồ của thành phố, như một phần của chính mình. Anh vẫn đang chạy, chạy mãi, cho đến khi nghe thấy những giọng nói quen thuộc gọi tên ah—những giọng nói mà anh đã không còn nghe từ rất lâu. Họ đang gào thét tên anh.

Mặc dù đã cố gắng, nhưng anh không thể chạy tiếp, cũng không thể bay nữa. Và rồi, anh chợt nhận ra mặt đất trước chân mình đã biến mất. Anh đang đứng trên bờ vực của một vách đá, nhưng lại không thể quay đầu nhìn lại nơi những giọng nói ấy phát ra, nơi liên tục vang lên tên anh trong hoảng loạn, khiến hơi thở của anh gấp gáp đến mức anh sợ rằng nó có thể ngừng lại bất cứ lúc nào.

Dù có đi đâu thì cũng chẳng có sự cứu rỗi nào dành cho anh. Nếu anh nhảy xuống, để cơ thể rơi vào làn nước xanh thẳm phía dưới, anh có thể sẽ chìm. Nhưng nếu quay đầu lại, nơi những tiếng thét đang vọng tới, nơi điều tất yếu sắp xảy ra—giống như những gì anh đã thấy vô số lần trước đây, dù thực tế ah chưa từng chứng kiến lần nào—thì cũng sẽ có thứ gì đó đang chờ anh, sẽ không ngừng đeo bám cho đến khi anh nhận lấy những gì mình đáng phải nhận.

Những giọng nói ngày càng lớn, và tiếng rít gào của lòng đất cũng vậy, cho đến khi nó biến thành một tiếng nổ chói tai, khiến Levi quỵ xuống. Anh cảm thấy nghẹn lại, trong khi những tiếng hét vẫn chưa dừng lại, vẫn lặp đi lặp lại tên anh trong đau đớn. Chúng không bao giờ ngừng lại. Những tiếng gào thét dai dẳng ấy. Vậy mà, sau ngần ấy thời gian, anh vẫn quá hèn nhát để quay đầu nhìn họ, sợ hãi điều mà anh có thể hoặc không thể thấy trong ánh mắt của họ.

Anh bắt đầu nức nở và hét lên, nhưng chẳng có âm thanh nào thoát ra khỏi miệng khi anh gào xuống làn nước phía dưới cơ thể đang run rẩy của mình. Anh cố hét lên, cố lấn át những giọng nói phía sau, cố nhấn chìm chúng—nhưng vô ích. Và rồi, đột nhiên, anh ước rằng mình cũng có một giọng nói, một cái tên để gọi, nhưng chẳng có gì cả, chẳng có ai cả.

Levi lại bắt đầu bay. Không, anh đang rơi, lao thẳng xuống đại dương sâu thẳm màu xanh.

Chỉ vài giây trước khi chạm mặt nước, anh nhận ra—có lẽ, thực sự anh đang bay. Những giọng nói đã im bặt, và nỗi sợ của anh cũng thế. Anh cảm nhận được hơi ấm quen thuộc của dòng nước. Biển cả không hề dữ dội hay đáng sợ như anh đã nghĩ. Nó dịu dàng, kiên nhẫn, và khoan dung. Anh đang bay, vậy nên anh vẫn còn một lựa chọn.

Có lẽ, chìm xuống cũng không quá tệ?

Anh hít vào một hơi. Anh vẫn có thể thở sao? Sao nước không tràn vào phổi anh ? Sao nó không nhấn chìm anh? Không, anh vẫn thở hoàn toàn bình thường. Điều đó kỳ lạ một cách khó tin, nhưng lại khiến anh thấy an lòng, cho đến khi nước từ từ biến mất, rồi anh chớp mắt dưới ánh sáng mờ ảo, nhìn chằm chằm vào bức tường trống rỗng trong căn phòng ngủ của mình chỉ vài giây sau đó.

Vậy là... đó chỉ là một giấc mơ. Nó chân thực đến mức khó tin. Đó có phải là những gì người ta gọi là mơ không? Anh nhớ chúng tàn nhẫn hơn thế này nhiều. Thông thường, giấc mơ luôn dừng lại ngay tại tiếng nổ lớn, khi anh quỵ xuống, cố hét lên trong vô vọng, khi những giọng nói đằng sau anh ngày một lớn hơn, ngày một gần hơn.

Thường thì bên dưới anh sẽ không phải là mặt nước, mà chỉ là một hố sâu đen ngòm, nơi anh cứ thế rơi xuống, cho đến khi giật mình tỉnh giấc ngay trước khi chạm đáy, để rồi lại mở mắt ra và đối diện với địa ngục trước mắt.

Có gì đó đã thay đổi.

Levi bật dậy khỏi giường. Lạnh. Anh ghét cái lạnh. Anh ghét nó đến mức đi thẳng vào phòng tắm, mở vòi nước. Chẳng bao lâu sau, nước ấm tràn qua mặt anh, chảy xuống cổ họng khi một ít tràn vào miệng.

Vì lý do nào đó, sáng nay anh không quên những gì mình vừa mơ ngay sau khi thức dậy, và cũng vì một lý do nào đó mà anh không thể giải thích, anh không hề bận tâm về điều đó. Thực ra, anh còn cố bám lấy nó, nhắm mắt lại trong giây lát khi rửa mặt, tưởng tượng đến hơi ấm của biển cả đã bao quanh anh trong khung cảnh mà tiềm thức đã vẽ nên. Bình yên. Một cách kỳ lạ, nó dễ chịu đến lạ thường. Đó là tất cả những gì anh muốn cảm nhận trong suốt phần đời còn lại, thậm chí còn khiến anh mong rằng chúng có thể kéo dài đủ lâu.

Anh bước ra khu bếp, mà cũng đồng thời là phòng khách của căn hộ. Ngồi xuống ghế sofa, anh cầm điện thoại từ chiếc bàn nhỏ trước mặt. Vừa qua mười giờ sáng một chút. Và, đáng ngạc nhiên, có một thông báo ngay bên dưới con số hiển thị thời gian và ngày tháng. Anh thậm chí không biết hôm nay là ngày nào. Bằng cách nào đó, anh lặng lẽ sống qua hơn nửa tháng Mười Một mà không hề nhận ra.

Levi mở khóa điện thoại, kiểm tra email để xem ai đã gửi tin nhắn cho anh—lần đầu tiên thấy một cái tên xuất hiện sau hàng loạt thư rác suốt bao lâu nay.

Điện thoại của anh chưa bao giờ là thứ thú vị trong số ít tài sản mà anh có. Không có ứng dụng nào được tải xuống, không mạng xã hội, không hình ảnh trừ khi cần cho công việc hoặc những thứ tương tự, không có số liên lạc của bạn bè hay người thân—chỉ duy nhất số của cấp trên, vì anh đã hứa sẽ luôn sẵn sàng trong trường hợp khẩn cấp hoặc các vấn đề quan trọng khác.

Đôi khi anh cũng không hiểu vì sao mình vẫn giữ điện thoại, biết rõ rằng nếu không vì lý do công việc hay nhận thông báo từ ngân hàng, anh có lẽ đã vứt bỏ nó từ lâu. Thậm chí ngay lúc này, anh cũng chỉ đang đọc lướt qua một email từ phó hiệu trưởng Dot Pixis, một tin nhắn mà phần lớn sẽ bị anh bỏ qua như mọi khi.

Chỉ là một email thông báo về buổi họp phụ huynh vào thứ Năm tới. Tóm lại, anh được yêu cầu dọn dẹp trường kỹ lưỡng trước và sau cuộc họp, đồng nghĩa với việc phải ở lại muộn hơn thường lệ. Không thành vấn đề. Dù sao thì đó cũng là công việc của anh. Anh chưa bao giờ hiểu tại sao những người như Pixis lại cứ thích viết những bức thư dài dòng và trang trọng, thay vì đơn giản đưa ra chỉ thị ngắn gọn. Thay vào đó, anh bị buộc phải tiêu tốn toàn bộ năng lượng tinh thần chỉ để cố hiểu xem email đó đang nói về cái quái gì, ngay khi vừa mới thức dậy được vài phút.

Không phải lỗi của Pixis. Như mọi khi, Levi nhận được email trễ hơn một chút so với lúc đáng lẽ anh nên đọc. Có một địa chỉ email từng là điều thú vị khi còn mới mẻ, nhưng giờ đây nó chỉ là một thứ bắt buộc mà anh ước gì có thể vứt bỏ.

Anh đặt điện thoại xuống khi bụng bắt đầu réo. Cuối tuần này anh lại chẳng ăn uống ra hồn, lần cuối cùng anh ăn một bữa tử tế là vào bữa trưa thứ Sáu cùng các giáo viên—một thói quen đã dần trở nên thường xuyên hơn kể từ lần đầu tiên, gần hai tuần trước. Đôi khi, chỉ có một vài giáo viên. Như thứ Tư, anh chỉ ăn cùng Petra, Oluo và Eld, bị ép nghe Oluo thao thao bất tuyệt về hàng loạt chủ đề, mà phần lớn là về chính anh ta. Còn thứ Sáu, hầu hết giáo viên lại tụ họp, nhưng lần này không ai đặt câu hỏi riêng nào cho anh nữa. Sự tò mò của họ đã dần nguội đi trong suốt tuần qua, may mắn thay, chỉ dừng lại ở vài câu xã giao mà Levi đã có sẵn câu trả lời trong đầu.

Cũng không quá tệ như anh đã tưởng, ăn trưa cùng mọi người. Nhưng bằng cách nào đó, anh vẫn thích dành phần còn lại của chiều thứ Sáu với Erwin hơn—ngồi uống trà và làm việc cạnh nhau trong yên lặng. Thật kỳ lạ, đúng vậy, nhưng cũng thật dễ chịu. Cảm giác hơi ấm của trà hoa oải hương chảy xuống cổ họng trong khi ngoài cửa sổ là cơn mưa phùn lất phất, còn căn phòng thì lặng lẽ đến lạ thường. Anh không thể giải thích được, nhưng có gì đó đã thay đổi trong suốt tháng qua. Và mặc dù anh ghét sự thay đổi, nhưng lần này, anh lại không thấy phiền.

Hóa ra, cảm giác gì đó khác với cái lạnh dai dẳng trong anh cũng không quá tệ.

Rời khỏi trường trung học vào chiều muộn thứ Sáu, anh mới nhận ra rằng trời đang mưa. Và tất cả những gì anh có, chỉ là chiếc xe đạp—không áo mưa, không ô, chẳng có gì che chắn khỏi cơn mưa lạnh lẽo. Thật đúng là may mắn kiểu Levi. Nhưng đây cũng chưa phải trò đùa tồi tệ nhất mà số phận từng chơi với anh.

Anh đứng đó, nhìn Erwin lái xe rời đi, rồi cũng chậm rãi bước tới một chiếc ô tô ngẫu nhiên trong bãi đậu xe, lôi chìa khóa căn hộ ra nghịch giữa các ngón tay. Chỉ khi chiếc xe khuất dần trong ánh hoàng hôn, anh mới dừng màn kịch và lặng lẽ quay lại với chiếc xe đạp của mình.

Tại sao anh lại làm vậy? Chính anh cũng không biết. Một giải pháp đơn giản và tiện lợi ngay trước mắt—một lời đề nghị đi nhờ xe, một cánh cửa có lẽ sẽ rộng mở nếu anh chỉ cần bước tới. Nhưng thay vào đó, anh cứ đứng yên, để cơ hội ấy lăn bánh đi xa, quẹo qua góc phố và biến mất khỏi tầm mắt. Có lẽ, anh không muốn trở thành gánh nặng, dù thừa hiểu rằng Erwin sẽ không thấy phiền. Hoặc có lẽ, như anh nhận ra sau đó vào buổi tối hôm ấy, anh đơn giản là không biết phải đối diện với người đó như thế nào—ngồi trong xe của Erwin, để hắn biết nơi mình sống, để rồi lại giống như Petra, bị cuốn vào những cuộc trò chuyện ngoài mong muốn, tìm hiểu những thứ nhỏ nhặt về Erwin mà đáng ra anh không nên quan tâm, như loại nhạc hắn nghe khi lái xe, hay bất cứ điều gì cá nhân ngoài bốn bức tường phòng giáo viên, nơi công việc có thể làm tấm khiên che chắn.

Có thực sự đáng không—đạp xe xuyên qua thành phố dưới cơn mưa lạnh lẽo, để rồi về đến nhà trong bộ quần áo ướt sũng, tất cả chỉ để né tránh việc biết nhiều hơn về một người mà anh đã khao khát hiểu rõ hơn, chỉ để rồi sau đó lại hối hận?

Lần này, có vẻ như mọi thứ đã khác.

Về đến nhà vào tối thứ Sáu, anh vứt đôi giày ướt sũng bên cửa rồi lao thẳng vào phòng tắm, xả nước đầy bồn khi từng lớp quần áo ướt dính lần lượt trượt khỏi người. Anh ước gì mình không lúc nào cũng sợ hãi như vậy. Nhưng sợ cái gì chứ? Sợ một người đã luôn đối xử tử tế với anh? Điều đó không công bằng. Erwin không đáng phải quan tâm đến một kẻ như anh—vì bất cứ lý do gì đã khiến hắn làm vậy, hắn cũng không đáng. Không ai đáng cả.

Anh đứng đó, quần áo ướt đẫm vứt dưới chân, mắt dán vào làn nước ấm bốc hơi nhẹ, hơi nóng làm mờ gương và cửa sổ nhỏ.

Mùi oải hương vẫn còn vương trong tâm trí, cùng với hình ảnh căn phòng giáo viên cứ lặp đi lặp lại. Cho đến lúc này, anh mới nhận ra mái tóc vàng của Erwin, nhịp thở của hắn, tiếng bút cọ trên giấy—tất cả những điều đó không chỉ đơn thuần là nền cảnh. Chúng đã ở ngay phía trước, gần hơn anh tưởng. Có vẻ như không chỉ có hương oải hương mới có thể xoa dịu anh nhanh như vậy.

Anh lại một lần nữa mong mình có thể mặc kệ mọi thứ, trước khi tâm trí chìm sâu vào khoảng trống, nhưng khi nhận ra điều đó thì anh đã trượt xuống làn nước ấm bên dưới, để cơ thể thả lỏng, hơi thở dần trở nên chậm rãi, những suy nghĩ hỗn loạn cũng trôi xa. Mọi thứ dần biến mất, nhưng anh vẫn không thể quên.

Hơi ấm quá dễ chịu, gợi nhớ đến những điều xa xôi—không còn gai góc như bình thường.

Ngoài kia trời vẫn mưa, lạnh lẽo và đầy gió, nhưng bên trong lại tĩnh lặng và dễ chịu. Anh nhìn xuống cánh tay mình, để nó nổi bồng bềnh trên mặt nước, cơ thể như trở nên nhẹ bẫng, như thể chẳng còn thuộc về anh nữa. Anh yên lặng, ngay cả khi muốn, anh cũng chẳng thể cất lời. Chỉ có tiếng thở nhẹ nhàng và mặt nước khẽ dập dềnh theo từng nhịp phập phồng của lồng ngực.

Anh chậm rãi giành lại quyền kiểm soát cánh tay, đặt nó lên ngực. Làn da anh mềm mại dưới lớp nước xà phòng ấm áp. Một thứ gì đó sâu trong anh, ngoài tầm kiểm soát, khiến những ngón tay khẽ di chuyển, lướt nhẹ lên da thịt. Thường thì anh sẽ ghét cảm giác này, sẽ giật mình khi có ai đó chạm vào—dù là người khác hay chính bản thân anh. Nhưng ngay lúc này, quá ấm áp, quá dễ chịu—cơ thể anh không còn là của anh nữa.

Bàn tay anh trượt xuống bụng, mắt khép hờ, vẫn thở đều đặn. Anh không chắc đầu óc mình đang làm gì. Là đang giả vờ rằng bàn tay này không phải của anh sao? Hay cơ thể này là của ai khác? anh không rõ. Nhưng anh biết, ít nhất lúc này, anh không phải suy nghĩ gì cả.

Thứ gì đó đang kiểm soát đôi tay anh và giờ đây, nó đã hoàn toàn chiếm thế thượng phong—vẫn chạm vào anh một cách mềm mại, nhẹ nhàng, để những ngón tay lướt trên làn da theo một cách nào đó thật quen thuộc, như thể đã ăn sâu vào hệ thống, vào ký ức của anh, một thứ gì đó đã bị lãng quên trên suốt chặng đường. Anh đã quên mất mình từng thích cảm giác này đến nhường nào—được chạm vào, được để cơ thể và linh hồn hòa làm một, thay vì ép buộc chúng tồn tại trên hai tầng khác biệt.

Những ngón tay anh tiếp tục di chuyển đến những nơi đã bị lãng quên từ lâu, nhưng không bao giờ thô bạo, không bao giờ đi quá giới hạn—chỉ có sự nhẹ nhàng, chậm rãi, theo một cách khiến tâm trí và nhịp thở của anh càng thêm thư thái.

Mọi thứ đều ổn.

Anh, bằng cách nào đó, cũng ổn.

Bằng cách nào đó, anh vẫn còn sống, vẫn đang tồn tại, vẫn là một phần của thế giới này.

Chỉ là... tại sao?

Nhưng lúc này, tại sao không quan trọng nữa. Không phải khi làn nước ấm vẫn đang bao bọc lấy anh.

Sau cùng thì trong ngày hôm đó, anh chìm vào giấc ngủ trên chiếc giường lạnh lẽo, nhưng nhanh chóng được sưởi ấm bởi chính cơ thể anh. Sáng thứ Bảy, anh tỉnh dậy như thường lệ sau một giấc ngủ không mộng mị, nhưng có gì đó cảm thấy khác biệt, dù chỉ trong chốc lát, cho đến khi cuối tuần thực sự bắt đầu và anh lại phải lấp đầy ngày của mình bằng hết việc vặt vô nghĩa này đến việc vặt vô nghĩa khác, quên cả ăn uống và chăm sóc bản thân thêm một lần nữa. Đêm hôm trước, anh vẫn ổn, đúng vậy, nhưng anh chưa bao giờ mong đợi những điều tốt đẹp xảy ra trong đời mình sẽ kéo dài, dù chỉ trong chớp mắt.

Bây giờ, sang ngày hôm sau, buổi sáng gần như đã trôi qua, vậy mà anh vẫn ngồi bên bàn ăn, vẫn suy nghĩ về giấc mơ của mình, nhưng lại tập trung vào một khía cạnh hoàn toàn khác so với thường lệ.

Anh chạm vào màn hình điện thoại lần nữa, liếc nhìn thời gian. Gần mười một giờ rưỡi sáng rồi, một thời điểm hợp lý để cuối cùng đứng dậy và giải quyết cơn đói ngày càng lớn, thứ mà lần này anh không nhầm lẫn với cảm giác buồn nôn.

Levi đứng dậy khỏi bàn ăn, quay lại phòng ngủ để dọn giường, dù nó vốn chẳng quá bừa bộn, trước khi xoay người mở tủ quần áo. Dù chẳng có lý do gì để ăn mặc chỉnh tề khi mà anh không có kế hoạch rời khỏi nhà hôm nay, nhưng có lẽ hôm nay nên là một ngoại lệ—biết đâu giả vờ rằng bản thân có mục đích sẽ đánh lừa bộ não khiếm khuyết của anh, đủ để giữ những cảm xúc tiêu cực ở yên một chỗ trong ngày.

Anh thay một bộ quần áo thoải mái nhưng vẫn bình thường như mọi ngày: một chiếc quần jeans và một chiếc áo sweatshirt màu xanh lá đậm. Không có gì đặc biệt, nhưng cũng chẳng cần phải đặc biệt làm gì.

Khi anh bước qua căn hộ nhỏ của mình, đi ngang qua phòng tắm, anh cũng lướt qua tấm rèm cửa đóng kín che đi cửa sổ. Anh không biết thời tiết bên ngoài ra sao, nhưng cũng chẳng có hứng tìm hiểu. Bầu trời chưa bao giờ quan tâm đến anh, vậy tại sao anh phải quan tâm đến nó? Điều quan trọng lúc này là những gì đang diễn ra bên trong căn phòng này, và hiện tại, điều đó chính là cơn đói trong bụng anh đang đòi được làm dịu đi trước khi nó trở thành một cơn đau khó chịu hơn nữa.

Anh bước đến tủ lạnh, mở nó ra cùng với vài ngăn kéo trong bếp, tự hỏi bản thân nên nấu gì, một việc mà anh đã không làm từ rất lâu, chỉ vì chưa bao giờ thấy cần thiết.

Chỉ vài phút sau, Levi đứng trong bếp, tự làm một phần trứng ốp la—một món đơn giản nhưng đàng hoàng, một món có hương thơm, có nhiều nguyên liệu khác nhau, một món cần có thời gian chuẩn bị, cần có thời gian để hơi nóng của nó lan tỏa trong miệng, trong dạ dày anh, xoa dịu cơn đói và cơn đau, mang đến những hương vị và cảm giác khác nhau cho cơ thể anh. Anh đã quên mất thức ăn được chế biến kỹ lưỡng có vị ngon đến thế nào, hoàn toàn xứng đáng với thời gian chờ đợi. Đôi khi, kiên nhẫn thực sự dẫn đến những điều dễ chịu.

Anh lại ngồi xuống bàn ăn trong bếp, giống như mấy tiếng trước, chậm rãi ăn phần trứng của mình, và từng khoảnh khắc trôi qua dài đến mức khiến anh tự hỏi liệu mình có còn bị ràng buộc bởi thời gian nữa hay không. Nhưng không, chắc chắn không phải vậy. Anh phải là điều gì khác. Đã có sự thay đổi. Dù chỉ là một chút, đúng vậy, nhưng bất kỳ sự thay đổi nào cũng là một sự cải thiện khi mà anh đã chạm tới đáy của một cái hố sâu lạnh lẽo và trống rỗng, nơi vốn dĩ chỉ dành cho một mình anh.

Có lẽ, việc chìm xuống cũng không phải là điều quá tệ?

Chấp niệm của t là được thấy hai người này cùng nhau ngắm biển

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro