Tháng Mười
Hành lang vắng vẻ khi đôi chân lạnh buốt, run rẩy của Levi đưa anh xuống phòng chứa đồ lao công. Anh đến muộn gần cả tiếng đồng hồ vì một lý do mà giờ đây, khi cuối cùng cũng có mặt ở đây, anh cảm thấy thật đáng khinh đến mức chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến anh muốn moi ruột mình ra.
Anh tự nhủ đi nhủ lại rằng đó là một cuối tuần tồi tệ, như thể để biện minh cho cảm xúc của mình, nhưng thật ra anh cũng chẳng biết nó tồi tệ ở chỗ nào. Việc lại một lần nữa không thể rời khỏi giường? Sống nhờ nước lọc, chút đồ ăn nhẹ và thuốc lá rẻ tiền? Ngâm mình trong bồn nước nóng ba lần chỉ trong hai ngày, tự nhủ rằng chỉ để sưởi ấm, dù có lẽ thực chất là để không cảm thấy gì cả, để ngừng suy nghĩ, dù chỉ trong chốc lát.
Buồn cười thật, cơ thể và tâm trí của anh có thể dễ dàng trôi dạt theo hai hướng khác nhau rồi xé nát anh trong quá trình đó. Buồn cười thật, làm sao mà mỗi một cảm xúc không tích cực, nhưng ít ra là trung lập nào anh tìm thấy trong mình, cuối cùng lại bị thay thế bằng một cảm xúc tiêu cực khác – một vòng lặp mà anh không thể thoát ra. Buồn cười thật, thời gian trôi qua chậm đến mức nào, trái đất quay dưới chân anh chậm đến mức nào, vậy mà nó vẫn khiến anh choáng váng.
Mà... có lẽ chẳng buồn cười chút nào.
Anh bước vào phòng, lấy bộ đồ lao công màu xanh từ trên kệ xuống – một hành động gần như vô thức. Và một lần nữa, dù không hề muốn, anh lại nhớ tới người đã đưa nó cho mình, người mà vì lý do nào đó lại quan tâm đến anh – một lời nhắc nhở đau đớn khác.
Anh vẫn chưa từng cảm ơn tên thầy giáo dạy lịch sử vì hành động tốt bụng ấy, và anh cũng không nghĩ mình sẽ làm vậy, chừng nào anh còn chưa thể từ bỏ con người mà chính mình đã tạo ra – lớp vỏ bọc giúp anh che chắn bản thân khỏi thế giới xung quanh, một thế giới mà anh vốn chẳng thuộc về. Mà như vậy chẳng phải dễ dàng hơn sao? Né tránh mọi người, thô lỗ với những ai cố gắng tiếp cận mình. Để họ có lý do ghét anh, thay vì có lý do để thích anh, bởi vì... chết tiệt, nếu chẳng may anh cũng thích họ thì sao?
Levi lại cúi xuống nhìn bộ đồ trong tay, ngón tay lướt dọc theo lớp vải – không hẳn là vô thức, mà là vì một lý do nào đó anh cũng chẳng thể giải thích.
Anh vẫn chưa thể cởi áo khoác ra, vẫn cảm nhận được những cơn rùng mình trên da. Có lẽ Petra nói đúng. Anh nên tìm cách khác để đến trường vào mỗi buổi sáng thì hơn.
Để sưởi ấm đôi chút, anh ngồi xuống sàn, tựa lưng vào lò sưởi. Anh co đầu gối lên sát ngực, nghiêng đầu để má áp vào bề mặt kim loại, để cơ thể hấp thụ chút hơi ấm, hy vọng không ai bước vào lúc này – anh không muốn phải trả lời bất kỳ câu hỏi nào.
Chỉ sau vài phút, anh nhận ra làm vậy cũng chẳng ích gì. Anh có thể đã ngừng run rẩy, nhưng cơ thể vẫn chẳng thấy ấm hơn. Anh đứng dậy, đi vào phòng tắm nhỏ để thay đồ lao động. Ít nhất thì anh cũng sắp phải bận rộn rồi.
Tiếng chuông trường vang lên, sau khoảng hai mươi phút dài lê thê. Levi chưa kịp phản ứng thì đã nghe thấy một tràng gõ cửa nhanh và dồn dập đến mức không cần nhìn, anh cũng biết mình sẽ hối hận khi bước ra mở cửa.
Anh nắm lấy tay nắm cửa, ấn xuống.
Trước khi kịp nhận thức được gương mặt lạ trước mắt, người đó đã đẩy anh sang một bên, bước vào phòng rồi ngồi phịch xuống chiếc ghế bên cạnh Levi, thở hắt ra thật to.
"Ah, cái cầu thang chết tiệt này, mệt chết đi được," cô than vãn trong lúc duỗi chân ra, để lộ đôi crocs màu cam rực rỡ.
Cô mặc một chiếc áo blouse trắng, đeo kính cận ngay ngắn trên sống mũi, trong khi kính bảo hộ thì vắt vẻo trên đỉnh đầu, rối vào mái tóc nâu lộn xộn. Không khó để đoán ra vị trí của cô trong ngôi trường này.
Ánh mắt họ trở lại với Levi.
"Vậy là, cậu đang nói tôi đã làm ở đây cả tháng trời mà không hề biết trường này có một lao công mới á?" Giọng cô lớn một cách đáng ngạc nhiên dù khoảng cách giữa cả hai chỉ vỏn vẹn vài bước chân. "Và hóa ra tin đồn là thật. Không thể tin nổi."
Levi không khỏi có cảm giác như một con vật thí nghiệm sắp bị con mụ giáo viên môn khoa học mổ xẻ.
"Oh, xin lỗi nhé. Tôi nên tự giới thiệu trước." Họ nghiêng người về phía trước, chìa tay ra trước mặt Levi. "Tôi là Hanji Zoe. Rất vui được gặp cậu, Levi Ackerman."
Vợ ơiii
Anh miễn cưỡng bắt tay cô. Anh đã từ bỏ việc tự hỏi vì sao ai cũng biết tên mình trước cả khi anh có cơ hội nói ra từ lâu rồi. Ít nhất, theo cách này, anh không cần phải nghe chính miệng mình nói ra cái tên ấy – một cái tên xa lạ với chính anh chẳng khác gì với người mà anh đang tự giới thiệu.
"Có vẻ cậu thích nghi tốt với công việc mới nhỉ. Tuyệt vời đấy," cô tiếp tục.
"Vậy à?"
Trong đầu, câu trả lời nghe có vẻ bình thản hơn nhiều so với khi nó bật ra khỏi miệng.
"Oh đúng rồi, chắc chắn luôn," cô gật đầu. "Cậu với Erwin hình như khá hợp nhau đấy. Hay thật, nhất là khi ảnh vốn là kiểu người cô độc."
Có lẽ anh nên tự hỏi tại sao Hanji lại biết về mối quan hệ đồng nghiệp giữa anh và hắn, nhưng một phần khác trong câu nói của cô lại thu hút sự chú ý của anh hơn.
Erwin, một kẻ cô độc sao? Một tên đỏ mặt dễ xấu hổ, vụng về và ngốc nghếch thì chắc chắn rồi, nhưng tại sao anh chưa từng nghĩ đến hắn theo cách đó? Giờ nghĩ lại thì điều đó hiển nhiên quá còn gì.
Có lẽ là vì mỗi khi ở cạnh hắn, anh chưa từng cảm thấy cô đơn – một điều đáng ngạc nhiên – và anh chắc rằng Erwin cũng cảm thấy như vậy.
Buồn cười nhỉ?
Không, chẳng buồn cười chút nào.
"Có việc gì không?" Anh hỏi, giọng phẳng lặng.
Hanji thở dài – một dấu hiệu cho thấy kế hoạch của anh đã có tác dụng.
"Tôi làm đổ thứ gì đó trong phòng thí nghiệm. Đúng là hậu đậu mà," cô báo với anh.
Levi bước tới kệ, với lấy một chiếc khăn lau, nhưng bị cô chặn lại.
"Ừm, tôi không nghĩ chừng đó đủ đâu," Hanji nói, cười gượng gạo.
Levi thở dài, biết chắc mình sẽ hối hận khi hỏi tiếp.
"Rốt cuộc thì cô làm đổ cái quái gì dưới đó?"
"À, cũng không có gì to tát đâu," Hanji nói, biểu cảm trên mặt lại bảo với Levi rằng đúng là chuyện lớn. "Chỉ là một chai axit hydrochloric thôi mà."
**HCl - một loại axit mạnh, tồn tại dưới dạng dung dịch trong nước và có tính ăn mòn cao. Trong tự nhiên, axit này cũng có trong dịch vị dạ dày của con người, giúp tiêu hóa thức ăn.
-------------------------
Levi tháo găng tay, vứt vào thùng rác cùng với những mảnh vải thấm dung dịch được gói cẩn thận trong một túi nhựa. Quá trình dọn dẹp vết đổ phức tạp đúng như anh dự đoán – không phải vì anh ý thức được nguy hiểm có thể xảy ra nếu không cẩn thận, mà vì anh biết Hanji cũng sẽ có mặt, luôn bị phân tâm, đặt câu hỏi liên tục, thao thao bất tuyệt về hóa học hay một chủ đề khoa học nào đó mà Levi chưa bao giờ có hứng thú.
Tuy nhiên, anh phải thừa nhận rằng, dù ban đầu anh có nghi ngờ năng lực của Hanji đến đâu, cô thực sự rất giỏi trong lĩnh vực của mình. Cách cô bị cuốn vào từng mẩu thông tin nhỏ mà cô tự thốt ra, như thể cái lưỡi không theo kịp tốc độ suy nghĩ của bộ não, khiến Levi thoáng thấy thú vị. Anh chưa bao giờ cảm thấy như vậy với bất kỳ chủ đề nào, và cũng không chắc mình có khả năng cảm nhận như thế hay không.
"Ah, cảm ơn vì đã giúp nhé," Hanji reo lên, hài lòng với việc Levi đã làm, dù cô là người chỉ đạo – không phải vì cô không muốn giúp, mà vì Levi không cho cô động tay vào nữa sau khi cô suýt làm đổ mấy cái cốc thủy tinh trong lúc khoa tay múa chân.
Levi chỉ lặng lẽ gật đầu về phía cô.
Hanji chỉnh lại kính trên sống mũi, khẽ gật đầu, tiếp tục quan sát Levi như thể anh là một dự án khoa học nữa của cô.
"Ra vậy, cậu cũng không phải kiểu người nói nhiều nhỉ?"
Levi nhún vai, thầm lo sợ rằng anh biết chính xác ai là người mà cô đang ám chỉ khi nói "cũng".
Tiếng chuông trường vang lên, âm thanh chỉ le lói vọng xuống phòng thí nghiệm dưới tầng hầm, nhưng vẫn đủ để báo hiệu rằng giờ giải lao ngắn của học sinh và giáo viên đã bắt đầu. Tiếng bước chân, những cuộc trò chuyện dần lấp đầy hành lang bên ngoài cánh cửa.
"Hay là ở lại uống một cốc cà phê đi? Hoặc ít nhất là tán gẫu một chút?" Hanji tiếp tục, nở một nụ cười thoáng qua, như thể cô không hề nhận ra rằng Levi vốn chẳng phải kiểu người thích hợp để làm bạn trò chuyện. "Hay là đặc quyền đó chỉ dành riêng cho Erwin?"
Levi chỉ nhìn cô, biểu cảm chẳng hề thay đổi. Vậy ra đây là cảm giác khi nói chuyện với một người thành thật đến khó chịu, một kẻ không biết cách giữ mồm giữ miệng. Thường thì anh là người đứng ở phía bên kia, nhưng lần này, anh lại là người đứng đây, muốn hét vào mặt cô, muốn dứt khoát bác bỏ mọi suy đoán vô lý, muốn nói rằng cô hoàn toàn sai. Nhưng anh không thể.
Anh giữ im lặng. Một điều gì đó từ sâu bên trong bảo anh rằng tốt nhất cứ nên như vậy, dù anh chưa bao giờ sở hữu thứ gọi là "trực giác" này trước đây. Có lẽ anh chỉ muốn tránh việc tự dối mình thêm lần nữa. Dù sao thì, như vậy vẫn tốt hơn... ít nhất là bây giờ.
"Không, cảm ơn. Hôm nay tôi khá bận." Anh nói dối, rồi bước ra khỏi lớp.
"Lần khác vậy!" Hanji hét với theo còn anh chỉ đáp lại bằng một cái gật đầu cộc lốc trước khi đóng cửa lại. Anh quay lại phòng của lao công, chẳng biết làm gì khác trong khoảng thời gian nghỉ.
Tòa nhà hầu như vắng vẻ, vì phần lớn mọi người đều ra ngoài hoặc tụ tập quanh các máy bán cà phê. Anh thích sự yên tĩnh này. Trong mười lăm phút giải lao ít ỏi này, anh không cần phải chuẩn bị tinh thần cho bất kỳ sự bất ngờ nào từ những vị khách không mời mà đến.
Anh bước vào căn phòng nhỏ. Lại trở về đây. Chỉ rời đi để rồi lại quay về với thêm một lý do để trốn khỏi thế giới bên ngoài.
Hơi thở của Levi dần nặng nề hơn, nhưng không phải theo cách chậm rãi và dễ chịu. Anh mở cửa sổ, và ngay lập tức, căn phòng tràn ngập những âm thanh—tiếng giáo viên và học sinh trò chuyện trong giờ giải lao, tiếng xe cộ, tiếng lạch cạch và rít nhẹ của tàu điện ngầm, hoặc có thể chỉ là anh tưởng tượng—nhưng quan trọng hơn cả, anh lại có thể hơi thở anh dường như nhẹ hơn đôi chút. Anh chỉ nhận ra sự quan trọng của nó khi một thứ gì đó ngoài tầm kiểm soát đang bóp nghẹt mình, buộc anh phải nhận thức rõ từng nhịp phập phồng nơi lồng ngực, khiến anh tự hỏi, khiến anh ước rằng có thể trao hơi thở quý giá này cho ai đó cần nó hơn.
Luồng không khí lạnh tràn vào, hòa lẫn với hơi ấm trong phòng, thứ nhiệt độ tích tụ từ bộ tản nhiệt, cho đến khi cái lạnh cuối cùng chiếm thế thượng phong. Levi không bận tâm. Có khi anh còn chẳng nhận ra. Chẳng quan trọng lúc này.
Levi hít vào thật sâu, cho đến khi anh cảm nhận được một cơn đau nhói, nơi cái lạnh khắc lên bên trong phổi. Anh nín thở lâu nhất có thể, lắng nghe—không phải những giọng nói bên ngoài, mà là tiếng máu chảy trong cơ thể mình, cảm nhận rõ từng tế bào, từng dây thần kinh, từng khúc xương, từng sợi lông dựng đứng trên da—cho đến khi anh không chịu nổi nữa, để hơi thở trôi ra khỏi lồng ngực, rồi thở hổn hển trong vài giây sau đó.
Tiếng chuông trường lại vang lên, dẫn dắt những giọng nói bên ngoài quay trở lại hành lang, lướt ngang qua cánh cửa của Levi. Cuộc sống vẫn tiếp tục như thường lệ, dù là bên ngoài cánh cửa hay trong chính cơ thể anh.
Anh định quay lại và đóng cửa sổ, nhưng rồi lại nghe thấy một tiếng gõ cửa khác. Một phần trong anh muốn thở dài, muốn than phiền trong đầu về cái ngày bận rộn này—mặc dù có lẽ, anh chỉ muốn có cái quyền được than phiền.
"Vào đi," anh nói với người lạ bên ngoài.
Lưng vẫn quay về phía cửa, Levi khép lại khung cửa sổ trước mặt. Tiếng cửa mở vang lên, kéo theo âm thanh ồn ào ngoài hành lang trở nên lớn hơn trong khoảnh khắc, trước khi khép lại và trả lại sự yên tĩnh vốn có.
Anh chờ đợi một lời chào nhút nhát, một yêu cầu rõ ràng, hay bất cứ thứ gì quen thuộc mang tính chất công việc. Nhưng thay vào đó, anh chỉ nghe thấy một tiếng hắng giọng—một âm thanh mà anh chưa bao giờ thật sự quen được.
"À, thật là bất ngờ," Levi nhận xét đầy châm biếm, quay người lại.
Anh định tiếp tục với những lời khiêu khích khô khốc—cách gần nhất mà anh cho phép bản thân thể hiện sự thân thiện—nhưng điều gì đó khiến anh dừng lại đột ngột.
Anh nhìn tên thầy giáo dạy lịch sử tóc vàng đang đứng bên kia căn phòng, nhưng có gì đó không ổn chút nào. Dù Levi luôn cố tránh chạm mắt với đôi mắt xanh băng giá ấy, nhưng khi quan sát khuôn mặt của người kia lúc này, ngay cả anh cũng không thể không nhận ra.
"Xin lỗi vì đã làm phiền đột ngột," Erwin bắt đầu, giọng hơi khàn vì lạnh. "Nhưng tôi có thể mượn chút đá được không?"
Nếu nhận thức về thời gian của Levi tốt hơn, có lẽ anh đã có thể ước tính mình đã đứng bất động bao lâu, chỉ nhìn chằm chằm vào người trước mặt, trước khi đôi chân anh cuối cùng cũng chịu hợp tác, đưa anh về phía tủ thuốc trên kệ. Với một cái hất cằm đơn giản, anh ra hiệu cho Erwin ngồi xuống ghế, và người kia cũng ngoan ngoãn làm theo mà không nói thêm gì.
Levi đặt hộp sơ cứu xuống bàn, mở ra và lấy một gói đá chườm lạnh tức thời bên trong. Anh bóp nhẹ tấm kim loại nhỏ bên trong gói, kích hoạt cơ chế làm lạnh, cảm nhận hơi lạnh dần lan ra dưới đầu ngón tay trước khi đưa nó cho Erwin.
Tên thầy giáo gật đầu cảm ơn Levi, kèm theo một nụ cười yếu ớt, rồi đặt gói chườm lên má, nơi đang đỏ ửng lên theo từng giây, một vết bầm đang dần hiện rõ.
Giữa họ chỉ còn lại sự im lặng.
"Không cần lo đâu. Chẳng có gì to tát cả, Levi."
Levi không nhận ra rằng Erwin vẫn đang nhìn anh từ nãy đến giờ, quan sát biểu cảm trên gương mặt anh—tìm kiếm điều gì đó mà Levi chắc chắn là chẳng thể nào tồn tại trên đó.
Levi khẽ hừ một tiếng. Cũng có điều gì đó đáng chú ý trong cách hành xử của tên thầy giáo trước mặt—không phải trên khuôn mặt hắn, ngoại trừ vết đỏ kia, mà là trong giọng nói, trong những câu chữ ngắn gọn một cách bất thường và cái cách chúng rời khỏi môi hắn, đầy mơ hồ nhưng vẫn bình tĩnh một cách không ngạc nhiên. Dễ dàng biết bao khi giữ được sự kiên nhẫn, ngay cả khi cơn đau ngày càng lớn khiến hắn không thể làm điều mình giỏi nhất—trấn an người khác, xin lỗi họ, điều chỉnh cảm xúc của họ, mà không mong ai đó làm điều tương tự cho mình.
"À, với tôi thì trông không giống 'chẳng có gì' chút nào," Levi châm chọc, nhìn chằm chằm vào bóng dáng trầm lặng phía dưới. "Tên khốn nào đã đấm vào mặt anh thế?"
Hắn không trả lời. Levi không chắc đó là vì Erwin đang đau khi nói chuyện hay vì một lý do nào khác, nhưng anh biết rằng Erwin không phải kiểu người hay gây gổ, đặc biệt là những trận ẩu đả. Dù vậy, anh cũng hiểu tại sao ai đó có thể muốn đấm hắn ta.
Erwin thở dài, không quá lớn, nhưng đủ để lấp đầy khoảng im lặng giữa họ, vang vọng trong tâm trí Levi.
"Như tôi đã nói, chuyện này không liên quan đến cậu. Đừng lo lắng."
"Vậy thì lần sau đừng lôi nó vào danh sách mấy chuyện tôi phải bận tâm bằng cách xin tôi một túi đá nữa—"
"Levi... Làm ơn."
Sự im lặng quay trở lại, không được mời mà vẫn tàn nhẫn, thành thật đến mức tàn khốc. Đường hô hấp của Levi lại siết chặt một lần nữa, và anh muốn mở cửa sổ ra—hoặc có khi trèo ra ngoài luôn, nhân tiện.
Anh nhìn xuống người đàn ông trước mặt. Đôi mắt xanh vẫn bình thản, nhìn chằm chằm xuống sàn hoặc có lẽ chẳng nhìn vào đâu cả. Dưới đôi mắt đó, một vết đỏ trên má—khác với màu đỏ Levi từng thấy trước đây—và rồi nó cũng sẽ sớm chuyển thành màu xanh.
Erwin vô thức xoay gói chườm lạnh, đổi sang mặt còn lạnh hơn. Không rời mắt khỏi khoảng không nào đó giữa đôi giày của Levi, hắn bắt đầu lên tiếng.
"Đó là một cậu học sinh. Lớp cuối cấp. Thằng bé chưa bao giờ là một đứa dễ dạy bảo."
Levi hơi nghiêng người dựa vào bàn, chờ hắn tiếp tục.
"Nhưng tôi sẽ không báo với hiệu trưởng."
"Không à?" Levi nhướn mày, nhìn Erwin, người vẫn chưa chịu nhìn thẳng vào mắt anh.
"Không, Levi." Erwin lắc đầu chậm rãi. "Tôi không nghĩ mình nên làm vậy."
"Nhưng nó đã đấm anh, đúng không?"
"Đúng, điều đó có thể là sự thật," giọng Erwin dần lấy lại chút kiên định, "nhưng tôi không hề trách nó."
Levi cố nghĩ ra một câu nào đó hợp lý, một điều gì đó giúp ích, bất cứ thứ gì.
"Anh nghĩ không ai đó sẽ phát hiện ra sao?" anh hỏi.
Erwin thở dài.
"Tôi không nghĩ vậy. Những người chứng kiến chỉ có mấy đứa bạn thân của thằng bé và cậu học sinh mà tôi đã cố ngăn nó đánh nhau."
"Nếu tôi là cái thằng bị đánh đó, tôi sẽ có lý do chính đáng để khiến kẻ kia bị đình chỉ học đấy," Levi nhận xét, đổi trọng lượng sang chân còn lại khi cảm thấy tê từ việc đứng tựa quá lâu.
"Tôi cũng không lo chuyện đó xảy ra," Erwin nhẹ nhàng lắc đầu, xoay gói đá lần nữa. "Hai đứa nó có thói quen giải quyết xung đột bằng nắm đấm. Nhưng cậu cũng biết chuyện này mà, tôi để ý thấy rồi."
Lần này, hắn ngước lên nhìn Levi, như thể đang đặt ra một câu đố mà Levi phải ghép lại các mảnh. Anh đã gặp nhiều học sinh ở đây, chẳng mấy để tâm đến ai, nhưng Erwin nói đúng, có hai cái tên mà ngay cả cậu cũng không thể không nhận ra.
"Gì cơ? Yeager với cái thằng mặt ngựa đó hả?"
"Eren Yeager và Jean Kirstein, đúng vậy," Erwin gật đầu, một nụ cười nhạt nở trên môi.
(Vl ghéc nhau từ kiếp trước tới kiếp này:))))
Hắn khẽ rên lên khi nụ cười ấy dần tắt. Levi cũng từng muốn vả một trong số thầy cô của mình một cái cho bõ tức, nhưng may mắn thay, cái ý nghĩ đó chưa bao giờ thắng được hành động. Nghĩ đến mấy giáo viên cũ của mình và việc họ có thể phản ứng một cách tệ hại, Levi không hiểu nổi lý do của Erwin.
"Tôi cho rằng thằng bé không cố tình đánh tôi. Nó chỉ bị cơn giận lấn át. Chuyện đó có thể xảy ra." Erwin tiếp tục, như thể ông có thể đoán được dòng suy nghĩ của Levi. "Tôi không muốn làm chuyện của thằng bé trở nên phức tạp hơn nữa."
Levi chắc chắn rằng biểu cảm của anh không hề để lộ số câu hỏi vẫn còn trong đầu, nhưng khi ánh mắt họ chạm nhau, có gì đó khiến Erwin quyết định nói tiếp.
"Hội phụ huynh sắp diễn ra rồi." Giọng hắn chùng xuống, ánh mắt cũng dời xuống sàn. "Năm năm qua, chưa một lần nào cha mẹ nó xuất hiện. Ban đầu, chúng tôi chỉ có thể suy đoán. Nhưng nghĩ về thái độ của nó, cùng với việc không có ai giám hộ, chúng tôi thực sự lo lắng về tình trạng của nó."
Levi nhấc người lên ngồi trên bàn, chân lơ lửng trên sàn.
"Lúc liên lạc được với gia đình thằng bé thì mới biết, bố mẹ nó đều là bác sĩ, làm việc ở nước ngoài. Họ để thằng bé ở lại đây với người thân—ông bà hoặc anh trai cùng cha khác mẹ." Erwin tiếp tục, giọng hơi nghèn nghẹn do áp lực từ gói đá chườm trên má. "Chúng tôi đã hỏi cách liên lạc với người thân của nó, và hóa ra tôi lại rất quen với anh trai cùng cha khác mẹ của Eren."
Erwin dừng lại một chút, đổi tay cầm gói đá, giấu bàn tay lạnh buốt dưới cánh tay kia. Điều này cho Levi một chút thời gian để suy ngẫm. Người đàn ông tóc vàng có râu ở bãi đỗ xe—hẳn là anh trai của Yeager, anh đoán vậy.
"Cậu ta tên là Zeke Yeager. Trước đây là học sinh của tôi. Luôn đứng đầu lớp. Tôi từng thấy tiềm năng rất lớn trong cậu ta, nhưng có vẻ như cậu ta chưa bao giờ làm được gì với nó cả. Thật đáng tiếc."
Hôm đó, khi bước chân về nhà, Levi đi nhanh hơn hẳn mọi ngày. Nhịp bước của anh dồn dập, không còn chỉ là một thói quen, một điểm đến quen thuộc, mà giờ đây có cả một mục tiêu rõ ràng trong đầu.
Anh mở cửa tòa nhà, bước lên cầu thang, đi dọc hành lang tầng một—nhưng không phải về phía căn hộ của mình. Levi quay người, quay lưng lại với nơi đáng lẽ anh phải đi đến. Và rồi, ngay đó, ngay bên dưới chiếc chuông cửa nhỏ, nó hiện ra trước mắt anh. Anh đã biết mà. Cái tên ấy, con người ấy—mọi thứ đều quen thuộc đến kỳ lạ. Người đàn ông ở bãi đỗ xe. Người đàn ông bận rộn với cái điện thoại trong thang máy hôm đó. Làm sao anh có thể quên được?
Levi lại cúi nhìn xuống cái tên được viết trên mảnh giấy, trước khi ánh mắt anh dời lên cánh cửa khép chặt. Đột nhiên, hình ảnh người đứng sau cánh cửa ấy hiện rõ mồn một trong tâm trí anh.
"Zeke Yeager, hả?" Anh thì thầm, thở ra một hơi dài.
"Thằng khốn."
Zeke-san cẩn thận bay đầu như chơi nha😊
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro