Chap 10
Tháng 10, mười năm trước
Cửa tàu điện ngầm mở ra, Levi bước ra khỏi tàu, lách qua đám người xa lạ với một điểm đến rõ ràng trong đầu, đôi chân dẫn anh đến hai người bạn đang đợi bên cầu thang, khiến anh quên đi cái lạnh ở ga tàu.
Anh tăng tốc bước đi, để cả hai người bạn ôm lấy anh. Vài năm trước, anh sẽ rụt lại khi có ai đó chạm vào mình, nhưng gần đây, đó là tất cả những gì anh muốn, tất cả những gì anh cần, một thứ gì đó để mong chờ vào cuối tuần.
"Chào," anh nói khi gần bên tai Isabel trước khi đi qua để làm điều tương tự với người bạn còn lại.
Levi ôm cậu lâu hơn anh dự tính, hít vào mùi hương của cậu, vui mừng vì cuối cùng cậu cũng đã trở lại sau khi ở nhà vì sốt suốt tuần vừa rồi. Anh chỉ nghe thấy giọng của Furlan qua điện thoại mỗi khi anh gọi kiểm tra xem cậu có đang nghỉ ngơi và không định quay lại trường khi chưa cảm thấy khỏe lại không. Nghe giọng cậu yếu ớt làm tim anh cảm thấy nhói một nhịp, nhưng khi thấy cậu ở đây, ôm cậu trong tay, nghe hơi thở của cậu, đều đặn và bình yên, nhìn vào vẻ mặt cậu, vẫn tươi vui như mọi khi, Levi khẽ mỉm cười.
"Uầy, Levi, cậu biết chỉ là cảm cúm thôi mà, đúng không?", Furlan cười, chỉ buông Levi ra từ từ.
Giọng cậu vững vàng, rõ ràng là cậu đã khỏe lại rồi, Levi nhận ra điều đó ngay. Anh mỉm cười với cậu và có thể nghe thấy Kenny sẽ bảo anh là đang quá cảm động hoặc giả tạo, anh cũng có thể thấy các bạn trong lớp cười và lườm mình, thì thầm những câu mà họ nghĩ anh không nghe thấy, nhưng Levi chẳng quan tâm. Anh không nghĩ mình quá cảm động miễn là cảm xúc của anh là thật, miễn là nó quan trọng với anh – vì đó là tất cả những gì anh có.
Ba người cùng nhau lên cầu thang. Thời tiết hôm nay khá dễ chịu, mặc dù mới đầu tháng mười. Mặt trời từ từ ló dạng, những tia nắng xuyên qua lớp mây dày đang dần tan đi khi bình minh dần chuyển sang ban ngày.
"À, tôi sẽ ghé qua tiệm bánh một chút," Isabel thông báo, khoanh tay ra sau đầu, "Tôi phải mua đồ ăn vặt cho chuyến ngoại khóa hôm nay."
Levi nhớ lại tuần trước, cô vui vẻ kể về chuyến đi bảo tàng lịch sử của lớp hôm nay. Cô ấy luôn rất yêu thích lịch sử, nên tất nhiên Levi phải nghe cô nói về những kỳ vọng của mình về bảo tàng suốt cả tuần trước. Nhất là khi Furlan không có mặt để nhắc cô đừng nói nhiều quá.
"Tôi đâu có cần phải mua gì nếu mà có ai đó," cô ấy nhìn Furlan, "không ăn hết mấy món ngon khi cậu ấy lúc bị ốm hồi tuần trước. Tôi còn không có mặt để ngăn lại."
"Đôi khi, phải có sự hy sinh," Furlan cười mỉa, "Nếu không có mấy chiếc bánh quy sô cô la của cậu thì tôi có lẽ không thể đứng đây hôm nay đâu."
Isabel đấm vào tay Furlan, cười lớn trong khi cậu thở hổn hển một chút.
Tiệm bánh ngay cạnh ga tàu điện ngầm. Như họ dự đoán, rất đông, đặc biệt là công nhân và học sinh cũng quyết định dừng lại tiệm nhỏ. Nơi này khá chật chội với khách hàng, vì vậy Furlan và Levi đồng ý đứng ngoài, trong khi Isabel vào trong, chờ đến lượt mình.
Furlan dựa vào bức tường gạch của tiệm bánh với một tiếng thở dài, nhắm mắt lại khi mặt trời chiếu vào mặt cậu.
"Cậu có nghĩ nhỏ sẽ chia cho tôi một cái bánh quy khi ra khỏi đó không, hay là khả năng cao rằng nhỏ sẽ dùng cái túi bánh đánh tôi luôn?"
Levi cũng dựa vào tường bên cạnh cậu, ánh nắng chỉ chiếu vào đỉnh đầu anh. (nào, không trêu bạn:))))
"Nó có thể sẽ đánh cậu," Levi nói, cũng nhắm mắt lại, "nhưng chắc chắn không phải bằng cái túi bánh quy. Làm vậy phí lắm."
Levi nghe thấy tiếng cười của Furlan bên cạnh, kết thúc bằng một tiếng thở dài ngắn, những lời mềm mại ẩn trong đó.
"Trời ơi, tôi nhớ cậu quá."
Levi cảm nhận một cái chạm nhẹ trên cánh tay, khiến anh mở mắt ra.
Furlan đặt tay lên cánh tay Levi, người quay về phía anh, mắt dán vào tay mình, đợi xem Levi sẽ phản ứng thế nào trước sự gần gũi đột ngột này.
Levi thở ra thật sâu. Anh đưa tay trái lên chạm vào tay Furlan, nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay cậu, khiến cậu cười khẽ. Levi không thể không làm theo.
Cả hai im lặng một lúc, không cử động đột ngột như thể những người qua lại sẽ không để ý đến họ nếu họ đứng yên, như thể họ chỉ là một phần của bức tường phía sau.
Levi nhìn xuống tay họ và có thể thấy Furlan cũng đang làm vậy. Những người xa lạ xung quanh không quan trọng, cũng như mọi thứ bên ngoài khoảnh khắc nhỏ bé này, hoàn toàn không liên quan đến của họ. Một thứ hiếm có, bỗng làm Levi nhớ lại lời hứa của họ và sự khó khăn khi giữ lấy nó.
Anh cảm nhận Furlan nghiêng đầu bên cạnh mình, hơi thở của cậu rơi trên cổ Levi. Levi cũng nhìn lên, mắt gặp mắt Furlan, ngọn lửa trong đôi mắt đó, đánh thức cảm giác mà anh đã cố gắng kìm nén lâu nay, vì lý do mà anh bỗng dưng không còn nhớ nữa.
Levi nắm lấy tay Furlan ở tay áo, kéo cậu vào góc, vào không gian hẹp giữa tiệm bánh và tòa nhà bên cạnh. Anh để tay mình di chuyển lên cổ áo của cậu và Furlan hiểu, để Levi nhẹ nhàng đẩy lưng cậu vào tường gạch lạnh, hơi cúi xuống để họ có thể nhìn thẳng vào mắt nhau, dừng lại một chút, thở, nhưng không để lại không gian cho những suy nghĩ quá mức.
Furlan kéo Levi lại gần hơn, ôm anh vào sát tường, một tay vòng qua eo Levi, tay kia đưa lên mặt anh, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc ngắn ở phần undercut.
Levi nhắm mắt lại. Anh quên mất cảm giác dễ chịu từ những cái chạm nhỏ này, đã lâu lắm rồi anh không còn cảm nhận được chúng.
Một cảm giác quen thuộc dâng lên trong bụng, lan dần lên ngực anh cho đến khi nó đến môi, khiến anh di chuyển chúng về phía Furlan, chạm nhẹ vào môi cậu, tạo nên ngọn lửa bùng cháy trong cơ thể cậu.
Lồng ngực cả hai gần lại, hai đôi tay di chuyển nhẹ nhàng nhưng nhanh hơn, khi họ cảm nhận được hơi thở của mình dần cạn kiệt, buộc họ phải tách môi ra, hổn hển khi mở mắt lại.
Bỗng nhiên, thực tại lại làm rõ sự hiện diện của nó, khiến cả hai nhận ra rằng điều này sẽ không xảy ra nữa trong một thời gian dài, bởi vì sau cùng, thế giới trông đẹp hơn khi cả hai vẫn nhắm mắt.
Hai người bước ra khỏi con hẻm, đúng lúc Isabel chuẩn bị đi qua cánh cửa tiệm bánh, nhét thức ăn và tiền thừa vào ba lô khi cô gia nhập lại với hai cậu con trai.
"Vậy là, cậu có mua bánh quy cho tôi không?", Furlan hỏi, nở nụ cười nhếch mép.
Isabel đảo mắt.
"Ừ, tôi mua bánh quy đấy. Những cái cậu thích nhất nữa", cô cười, "Nhưng tôi nghĩ tôi chỉ sẽ chia cho những người thật sự xứng đáng, như Zofia hay Levi."
Cô nhìn một cách tự hào khi thấy Furlan tặc lưỡi lầm bầm khó chịu, trong khi cười và lấy túi bánh quy ra khi họ đi về phía trường. Cô mở túi, đưa một chiếc cho Levi và một chiếc cho Furlan, mặc dù cô vừa nói như vậy.
"Trời đất ơi. Nhìn xem ai vừa tìm thấy chút lòng từ bi trong con người mình này", Furlan cảm ơn cô một cách khoa trương với một cái cúi chào.
"Đừng hiểu nhầm, anh lớn," cô cười khúc khích, "Tôi chỉ đưa cậu một cái vì tôi biết Levi sẽ đưa cậu cái của mình nếu tôi không làm vậy."
Levi cảm thấy hơi ngượng ngùng trước câu nói của cô, vì sẽ là nói dối nếu anh bảo rằng suy nghĩ đó chưa từng lướt qua đầu mình.
Mặc dù Levi tự tin rằng biểu cảm trên mặt mình không biểu lộ chút nào về suy nghĩ của mình, Furlan dường như hiểu dù cho vậy và bắt đầu cười, đồng thời đặt tay lên vai Levi, một hành động mà Levi chẳng hề phiền lòng chút nào.
Cả ba cùng cắn một miếng bánh quy, vừa đến trường đúng lúc.
Cả buổi sáng còn lại, Levi cố gắng hết sức để tập trung vào bài học, nhưng mỗi lần anh bắt gặp Furlan từ góc mắt, không thể không nhớ lại sự kiện sáng nay. Những kỷ niệm đó đi kèm với một cảm giác ấm áp nơi bụng dưới, khiến anh phải thở hổn hển một cách kín đáo.
Anh cảm thấy ngớ ngẩn vì những cảm xúc mãnh liệt này, nhưng trên hết, anh cảm thấy yếu đuối vì biết rằng anh không thể kiểm soát chúng nữa.
Trong giờ nghỉ giải lao, Levi theo Furlan ra ngoài, nơi họ ngồi chỗ quen thuộc trên cầu thang, lần này không có Isabel, cô vẫn chưa về từ chuyến đi ngoại khóa của lớp.
Khác với cảnh tượng đông đúc xung quanh, cả hai đều im lặng.
Bầu trời cuối cùng cũng hoàn toàn quang đãng, cho phép những tia nắng chiếu xuống mặt đất, làm ấm đầu gối của Levi qua chiếc quần đen, cái nóng như xâm nhập vào nhưng lại dễ chịu.
"Furlan," Levi nghe thấy chính mình lên tiếng, "Tôi xin lỗi."
Cả hai đều im lặng hơn trước, cho đến khi một hơi thở sâu của Furlan phá vỡ sự yên tĩnh.
Levi cảm nhận được Furlan dịch lại gần, dựa đầu vào vai anh, khiến anh chỉ thở nhẹ, cố gắng không cử động quá nhiều.
"Đừng có xin lỗi vì chuyện đó," Furlan nói nhẹ nhàng, giọng chỉ là một lời thì thầm, "Chúng ta chẳng làm gì sai cả."
Dĩ nhiên, Levi biết điều đó. Có gì sai đâu nếu đó là lần gần nhất anh cảm nhận được hạnh phúc?
Nhưng dù họ có làm gì đi chăng nữa, vẫn luôn có những người như Grice hay cha của Furlan, những người sẽ không xem chuyện này nhẹ nhàng như vậy. Mọi chuyện đã tốt hơn rất nhiều. Levi sẽ không để tình hình quay lại như trước. Anh hứa với bản thân rằng sẽ không bao giờ để chuyện đó xảy ra lần nữa.
"Tôi biết cậu đang nghĩ gì," Furlan nắm lấy tay Levi, để tay họ đan vào nhau, "Nhưng Grice không có ở đây và cha tôi cũng vậy. Tôi mệt mỏi với việc để họ kiểm soát cuộc sống của mình, nhất là khi họ hiếm khi xuất hiện trong đó nữa. Xin cậu," anh thở dài, "Tôi không muốn giả vờ nữa – và tôi muốn cậu cũng có thể làm như vậy."
Levi muốn nói với Furlan rằng cậu không cần phải làm vậy vì anh, nhưng Levi biết đó không phải là lý do. Furlan đã tự đưa ra quyết định này cho chính mình, chỉ là nó vô tình ảnh hưởng đến Levi. Anh muốn nói với Furlan về việc gặp Grice tuần trước. Anh muốn nói rằng họ vẫn phải cẩn thận, dù thế nào đi nữa, vì ngay cả một sai lầm nhỏ cũng có thể khiến mọi thứ đi xuống rất nhanh, nhưng dĩ nhiên Furlan không cần Levi phải nói ra điều đó.
Levi chỉ gật đầu, siết chặt tay Furlan trong một khắc, để cho cậu biết là anh hiểu.
--------------------------------
Trời đẹp thế này, thật không thể lãng phí buổi chiều vào việc làm bài tập, Levi quyết định rồi rời khỏi phòng đi ra ngoài, nằm xuống chiếc võng của Kenny một chút. Có lẽ đây sẽ là lần cuối cùng trong năm mà nhiệt độ còn cao như vậy, vì thế Levi cảm thấy mình có quyền không bỏ lỡ cơ hội này.
Anh bước tới cửa sau, ra ban công, ngay khi cảm thấy cơn đau nhói dưới lòng bàn chân vì không mang giày. Quá trình đi đến chiếc võng, anh phải nhảy chân chanh. Tất cả những gì anh có thể làm là hy vọng rằng mảnh vụn dính trong chân anh sẽ dễ dàng lấy ra như khi nó đã dính vào.
Anh để mình buông xuống võng với một tiếng thở dài. Anh tự cười thầm và lắc đầu nhận ra, mình nghe giống Kenny khi ngồi xuống chỗ này sau một ngày dài làm những chuyện mà chẳng phải việc của bản thân anh.
Gia đình đôi khi thật phức tạp, anh nghĩ. Nghĩ lại thì, anh thích hơn khi đã thỏa thuận ngầm với chú mình từ lâu rằng cả hai đều có cuộc sống riêng và không cần phải tò mò hay cảm tính về điều đó.
Kenny không giống như cha của Furlan. Thậm chí không thể so sánh. Levi cũng không chắc liệu Kenny có phải là người như cha của mình không.
Anh chưa bao giờ gặp cha mình, cũng không biết gì về ông, và anh biết rằng tốt hơn là không hỏi về ông. Ông chỉ là một người lạ. Một người chẳng có ý nghĩa gì với cuộc đời Levi. Một người mà anh không nhớ và sẽ không bao giờ nhận ra. Dù ông là ai đi nữa, Levi biết, anh không muốn gặp người đã bỏ rơi anh và mẹ anh, dù lý do của người đàn ông đó là gì đi nữa.
(t nhớ trong QA gần đây Isayama có nói là cha Levi thuộc giới quý tộc ấy)
Chú anh chắc chắn chưa bao giờ là sự thay thế cho cha anh, vì có gì mà thay thế đâu? Nếu có, hắn chính là người thay thế mẹ anh. Sau cùng, hắn là anh trai của mẹ anh mà.
Anh đeo lại tất sau khi đã gỡ bỏ mảnh vụn. Levi tựa lưng vào chiếc võng, nhắm mắt lại để suy nghĩ, lắng nghe những âm thanh nhẹ nhàng của thành phố.
Dù anh có cố gắng nghĩ đến chuyện khác, thì hình ảnh về Furlan vẫn cứ hiện lên trong tâm trí anh. Furlan tựa vào bức tường gạch, mắt nhắm lại, khuôn mặt của cậu sáng lên dưới ánh nắng. Furlan đặt tay lên cánh tay của Levi. Furlan ngồi xổm trong con hẻm, khuôn mặt gần sát khuôn mặt anh. Cậu vuốt tóc anh, kéo eo anh lại gần, hôn Levi và không hề hối hận về điều đó, và anh ước rằng nó có thể kéo dài mãi mãi.
Thuật ngữ "vĩnh cửu" luôn khiến Levi cảm thấy khó hiểu. Đó là một cái gì đó mà anh không thể tin là có thật. Có lẽ sự vô tận thì tồn tại – nó phải tồn tại – nhưng ai có thể chứng minh điều đó? Có lẽ dễ dàng hơn khi dùng một từ phức tạp như "vĩnh cửu" và định nghĩa nó như một thứ mà những con người đơn giản như Levi không thể hiểu được, dù ai có trả lời tất cả câu hỏi của họ đi chăng nữa.
Nhưng ngay lúc này, anh cảm thấy như ít nhất anh cũng có thể hiểu một phần ý nghĩa của vĩnh cửu, ít nhất là đối với anh, khi nghĩ về tất cả những khoảnh khắc họ đã trải qua sau tiệm bánh ngày hôm nay.
Đây không phải là lần đầu tiên, họ ở gần nhau như thế, nhưng đây là lần đầu tiên họ cảm thấy gần gũi như vậy. Khác với lần trước khi đôi môi họ tách ra, cả hai đều nở nụ cười trên môi, thay vì những giọt nước mắt lăn dài trên má.
Nó khác biệt rất nhiều, tốt hơn rất nhiều và trên hết là đầy hy vọng. Nhất là sau những gì Furlan nói hôm nay, Levi có thể không cần để hy vọng của mình tắt lịm. Có thể, cái gì đó tưởng chừng như không thể, thứ chỉ trở thành nhiên liệu cho những giấc mơ của Levi, lại không xa vời như anh từng nghĩ. Có thể, nó chưa bao giờ xa. Có thể, tất cả những gì anh cần làm là chìa tay ra và theo đuổi cảm xúc của mình. Chỉ lần này thôi.
Heichou mặc đồ học sinh🔥❤️
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro