Tháng Mười Hai
Động cơ xe dừng lại.
Levi muốn ngồi dậy, vươn tay mở cửa, nhưng bằng cách nào đó, cơ thể và tâm trí anh lại không phối hợp với nhau vào lúc này. Phải chờ Erwin mở cửa rồi đỡ anh dậy có chút nhục nhã, nhưng đến giờ thì chuyện đó cũng chẳng còn quan trọng nữa.
Anh chưa bao giờ để bản thân yếu đuối trước ai như lúc này. Không còn danh dự để bảo vệ, cũng không cần phải diễn nữa. Giờ đây anh chỉ là Levi. Levi Ackerman với tất cả những khiếm khuyết của mình – và chỉ có những khiếm khuyết ấy mà thôi.
Anh không bận tâm.
Anh đang trên đường đến nơi an toàn, phó mặc bản thân cho người tài xế chở anh đi.
Cánh cửa mở ra, và sau khi Erwin hỏi lại anh một lần nữa xem anh có ổn không, có đỡ hơn chút nào không, có đi lại được không, anh được Erwin dìu ra khỏi xe. Levi tựa vào vai Erwin, cứ thế mà được đưa đến trước cửa căn hộ.
Tuyết vẫn đang rơi. Trời vẫn lạnh thấu xương, nhưng bằng cách nào đó, mọi thứ giờ lại chẳng còn quan trọng đến vậy. Cảm giác ấm áp hơn trước—hoặc có lẽ chỉ là ảo giác.
Erwin dẫn Levi bước qua cánh cửa nhà. Bên trong ấm áp, căn hộ khá rộng rãi, được bày trí khéo léo, khoảng không trống trải được lấp đầy một cách tự nhiên nhất có thể. Trông rất dễ chịu.
Một tay đặt lên eo Levi, Erwin dìu anh đến sofa, bảo anh ngồi xuống. Nhưng với đôi chân yếu ớt của anh lúc này, đây không anh là một lời đề nghị, mà đúng hơn là một sự sắp đặt.
"Tôi sẽ quay lại ngay. Cứ lấy bao nhiêu chăn tùy thích," Erwin nói.
Chẳng có lý do gì để từ chối cả.
Lần này, anh sẽ để người đàn ông ấy chăm sóc mình. Khi đã buông xuôi, cảm giác đó hóa ra lại dễ chịu đến bất ngờ.
Chiếc đồng hồ trên tường tích tắc vang lên, hòa cùng nhịp đập trái tim của Levi.
Vài phút sau, Erwin quay lại, trên tay là một tách trà—hoa oải hương. Anh cẩn thận đưa cho Levi, đồng thời chỉnh lại chăn để chắc chắn anh được ủ ấm.
Mùi hương oải hương, hơi ấm trong phòng, và những lời nói của Erwin. Levi chưa bao giờ cảm thấy mình hồi phục nhanh đến vậy trong một khoảnh khắc vừa ngọt ngào vừa cay đắng thế này.
"Uống trà đi, cứ từ từ mà sưởi ấm. Trong lúc đó, tôi sẽ chuẩn bị nước tắm cho cậu, được không?"
Levi khẽ gật đầu.
"Ừm... cảm ơn," anh khàn giọng nói, không chắc liệu Erwin có nghe thấy không.
Nhưng Erwin đã nghe thấy, và đáp lại hắn bằng một nụ cười dịu dàng nhất có thể, trước khi khuất dần sau góc tường, nơi tiếng nước chảy vang lên trong bồn tắm.
Có lẽ anh vẫn còn nằm đâu đó trên mặt đất, đang mê sảng. Có lẽ tất cả chỉ là một ảo ảnh đẹp đẽ. Nếu đúng là vậy, thì anh cũng mừng vì đó là ảo ảnh này. Nếu đây thực sự là những giây phút cuối cùng của anh, ít nhất anh cũng nên tận hưởng chúng. Vì biết đâu, đây chính là thứ gần với thiên đường nhất mà anh có thể chạm tới.
Sau khoảng thời gian vừa như chỉ vỏn vẹn hai giây, lại vừa như kéo dài cả một đời, Erwin lại xuất hiện, trên tay là quần áo sạch và một chiếc khăn. Hắn mỉm cười, nhìn Levi chậm rãi bước đến chỗ mình—không cần ai giúp đỡ nữa.
Anh cảm thấy khá hơn, rất nhiều. Dần dần, anh có thể cảm nhận lại tứ chi của mình, nhưng chắc chắn ngâm mình vào một bồn tắm ấm áp sẽ càng cải thiện tình trạng của cơ thể hơn nữa.
Khi bước vào phòng tắm, Erwin đặt khăn và quần áo xuống cho anh, ánh mắt không mang vẻ bất lực hay lo lắng, mà là sự thấu hiểu. Trong đôi mắt ấy có một sức mạnh mà Levi lúc này không thể tìm thấy ở bản thân, như thể Erwin muốn trao hết cho anh, chỉ vì anh dường như cần nó hơn.
"Tôi sẽ ở bên ngoài, được chứ?" Erwin nói. "Cứ gọi tôi nếu cậu cần gì. Đừng ngại, nhé?"
Hắn định quay người đi ra, nhưng bằng cách nào đó, bàn tay Levi lại vươn ra, nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay hắn.
Erwin gật đầu. Hắn hiểu. Như mọi khi, hắn luôn hiểu. Vì thế, hắn ngồi xuống ngay bên ngoài cửa phòng tắm, tựa lưng vào đó, lại gật đầu với Levi một lần nữa trước khi cúi mắt xuống sàn, ngầm ra hiệu rằng Levi có thể bắt đầu thay đồ.
Quần áo ướt rơi xuống sàn, ngay bên chân anh. Anh tiến đến bồn tắm, từ từ nhúng từng chân vào làn nước.
Nó ấm áp. Ấm áp hơn bao giờ hết. Hoặc có lẽ, chỉ là cơ thể anh lạnh hơn bao giờ hết.
Chẳng mấy chốc, cả cơ thể anh chìm trong làn nước ấm, hơi nóng khẽ châm chích trên da, hơi thở dần chậm lại theo một nhịp điệu dễ chịu.
Anh không thể giữ đầu thẳng nữa, nó nghiêng sang một bên, lơ lửng trên mặt nước, đôi tai dần mất đi cảm giác với thế giới xung quanh. Thứ duy nhất anh nghe được là nhịp tim của chính mình, to hơn bao giờ hết, âm thanh ấy lan truyền qua nước như thể hòa làm một với cơ thể anh. Anh trở thành một phần của làn nước bao quanh mình, một phần của hơi ấm, cho đến khi đôi mắt khép lại, chỉ còn lại những hình ảnh anh đã thấy vô số lần trước đây, nhưng lần này, chúng mang một ý nghĩa hoàn toàn khác.
Khi mở mắt ra lần nữa, anh phải tự nhắc nhở mình rằng mình đang ở đâu. Có lẽ anh đã thiếp đi. Chưa bao giờ anh có thể ngủ dễ dàng đến vậy, anh nghĩ, rồi nhổm dậy một chút, nhìn qua mép bồn tắm.
Nước giờ đã nguội bớt, nhưng Erwin vẫn ngồi đó, dựa vào cửa. Khi Levi nhìn sang, hắn ngước lên từ sàn nhà, nở một nụ cười nhẹ, đôi má hơi ửng đỏ. Levi khẽ lắc đầu, sợ rằng trên môi mình cũng đang có một nụ cười tương tự—dù anh nghĩ có lẽ nó chỉ tồn tại trong lòng, vì anh không chắc gương mặt mình đã linh hoạt đến mức đó, sau nửa năm không dùng đến, hay mới chỉ vừa rã đông một chút mà thôi.
Khi Erwin lại cúi mắt xuống sàn, Levi bước ra khỏi bồn tắm, quấn khăn quanh người, lau khô mình.
May mắn thay, căn phòng vẫn còn ấm áp—ấm hơn hẳn phòng tắm ở nhà anh mỗi khi bước ra khỏi bồn.
Anh mặc vào bộ đồ Erwin đã chuẩn bị sẵn cho mình.
Rõ ràng, đó là đồ của Erwin, vì chúng rộng thùng thình so với Levi, nhưng anh thích vậy. Chúng mềm mại, thoải mái. Chúng có mùi dễ chịu, như oải hương và muối biển—hoặc có lẽ đó chỉ là tưởng tượng của hắn.
Erwin chỉ ngẩng lên khi Levi đang kéo chiếc áo len qua đầu, nó rộng đến mức hơi trễ xuống vai anh, khiến hắn bật cười khẽ khi nhìn thấy. (có ai có fanart giống v ko cho t xin với:)))
Đặt một tay lên lưng Levi, Erwin nhẹ nhàng dìu anh ra khỏi phòng tắm, đưa anh vào phòng ngủ, ân cần mời anh cứ tự nhiên.
Anh bật máy sưởi lên, rồi ngồi xuống cuối giường, trong khi Levi chui vào chăn, kéo tấm chăn ấm áp phủ kín người.
"Tôi nghĩ tốt nhất là cậu nên ở lại đây qua đêm. Cậu thấy thế nào?"
Levi gật đầu, cố gắng thể hiện sự biết ơn nhiều nhất có thể qua ánh mắt.
Tất nhiên, anh không có vấn đề gì với điều đó. Ngay lúc này, với anh, mọi thứ đều ổn. Ở đây, bên Erwin, anh không còn phải đóng vai ai khác, không còn phải che giấu cảm xúc, không còn gì để sợ hãi nữa.
Levi ngồi trên giường, co đầu gối lên ngực, cuộn tròn như một con thú nhỏ bị thương. Bình thường, anh sẽ cảm thấy thật nhục nhã, nhưng lúc này, anh buộc phải nhận ra rằng điều đó chẳng có gì đáng xấu hổ cả.
"Levi," Erwin cất lời, "Tôi chỉ muốn em biết rằng, nếu em muốn nói về chuyện đó, tôi sẽ lắng nghe. Tôi sẽ cố gắng hiểu, nếu đó là điều em muốn." (bắt đầu đổi xưng hô từ đây nha)
Levi gật đầu.
"Nhưng có lẽ em nên nghỉ ngơi trước đã."
"Không."
Anh nghe chính mình nói ra điều đó.
Anh cần phải nói ra. Anh cần phải nói ngay bây giờ, với Erwin—người đang lắng nghe, sẵn sàng thấu hiểu. Nếu không nói ngay bây giờ, có lẽ anh sẽ không bao giờ nói được nữa. Có lẽ anh sẽ không bao giờ tìm thấy sự bình yên nữa.
"Hơn sáu tháng trước, vào ngày 17 tháng Sáu, hai người bạn thân nhất của tôi, Furlan Church và Isabel Magnolia, đã chết ở một ga tàu điện ngầm bên kia thành phố. Chúng tôi đã sống cùng nhau ở đó suốt cả cuộc đời. Tôi đã mắc sai lầm khi để họ lại một mình quá lâu. Đó là lỗi của tôi."
Anh hít một hơi, mạnh mẽ hơn anh tưởng.
"Tôi không giỏi đối diện với mất mát, nên tôi bắt đầu lại ở đây—và từ đó đến nay, tôi chưa bao giờ bước chân xuống tàu điện ngầm nữa."
Erwin nhìn anh, rồi gật đầu. Hắn không nói lời chia buồn, không xin lỗi vì mất mát của anh, cũng không tỏ ra thương hại. Thay vào đó, hắn chỉ đặt một tay lên đầu gối Levi, nhẹ nhàng gật đầu mà không nói một lời nào.
Bởi vì chẳng có gì để nói cả.
Mọi thứ cần nói, Levi đã nói rồi. Và Erwin muốn chắc chắn rằng chính Levi là người nói ra điều đó.
Hắn hiểu. Hắn hiểu còn rõ hơn cả Levi có thể tự hiểu chính mình.
-----------------------------
Họ ngồi đó, lặng lẽ bên nhau một lúc lâu, trước khi Erwin đứng dậy, lấy thêm một chiếc chăn từ tủ quần áo bên kia phòng. Nhưng lần này, nó không phải dành cho Levi.
"Xin lỗi. Tôi không muốn làm em thức cả đêm." Erwin nói, đóng tủ quần áo lại, chiếc chăn được kẹp dưới cánh tay. "Tôi sẽ ngủ trên ghế sofa, để em có thể nghỉ ngơi thoải mái trong này, được chứ?"
Levi không thấy buồn ngủ.
Anh không còn cảm thấy mệt chút nào.
Lần đầu tiên sau ngần ấy tháng, anh cảm thấy khá hơn—thực sự khá hơn. Cơ thể anh đã ấm lại, tâm trí anh tỉnh táo và thanh thản theo một cách nào đó. Gần như có chút sợ hãi.
Erwin đang đi về phía cửa, sắp vươn tay nắm lấy tay nắm, thì Levi nghe thấy chính giọng nói của mình vang lên trong căn phòng.
"Ở lại đi."
Erwin khựng lại ngay giữa động tác, quay lại nhìn anh, như thể muốn hỏi rằng anh có chắc chắn không.
Không do dự dù chỉ một giây, Levi gật đầu.
Cho phép hắn quay lại bên anh.
Anh muốn hắn ở lại.
Anh không thể để hắn rời đi lúc này.
Hãy ở lại.
Làm ơn, hãy ở lại.
Anh biết, nếu phải ở một mình đêm nay, thì anh sẽ mãi mãi cô đơn.
Levi cảm nhận được chiếc giường lún xuống một chút khi Erwin nằm xuống bên cạnh anh, rồi với tay tắt đèn ngay sau đó.
Trong một khoảnh khắc, tất cả những gì Levi có thể nhìn thấy là bóng tối tuyệt đối, cho đến khi mắt anh bắt đầu điều chỉnh lại với môi trường xung quanh.
Dù sao thì, nó cũng không còn tối như vậy nữa.
Ánh đèn thành phố mờ dần qua cửa sổ, nhưng bị làm dịu bởi tuyết. Đó là một ánh sáng dễ chịu—và qua bóng tối, anh có thể nghe thấy hơi thở của người đàn ông bên cạnh.
Khi anh nhìn sang, anh có thể thấy bóng dáng của hắn, được chiếu sáng bởi ánh sáng yếu ớt. Anh chưa bao giờ nhận ra nó theo cách này trước đây.
Mắt anh theo dõi những đường nét, vẽ nên hình dáng khuôn mặt hắn vào không khí. Từ khúc cong của mũi hắn, xuống đến đầu mũi, đôi môi, đóng lại, nhưng vẫn rõ ràng có thể thấy, tất cả những lời đẹp đẽ đã rời khỏi chúng, không thiếu nụ cười nào.
Vâng, dù không nhận ra, Levi đang mỉm cười. Anh mỉm cười chỉ với suy nghĩ về một người khác. Cuộc sống đúng là bất công. Điều tồi tệ nhất là, sự thật này đã từ điều đáng sợ nhất anh từng biết, giờ đây trở thành thứ mà anh chỉ có thể cười mà thôi.
Levi không thể kiểm soát được, cơ thể anh tự động di chuyển - hoặc có lẽ là vì một điều gì đó sâu trong anh muốn vậy.
Anh di chuyển gần hơn về phía người đàn ông, cho đến khi đầu anh chôn dưới cánh tay Erwin, tay anh đặt lên ngực hắn.
Anh cần phải chắc chắn. Anh cần phải chắc chắn rằng mình vẫn còn sống và đang thở. Đây không phải là ảo giác. Đây là thật. Mọi thứ đều thật. Người đàn ông bên cạnh anh, sự ấm áp, mùi hương và cảm xúc trong cơ thể anh. Tất cả đều thật.
Người đàn ông ấy hơi chuyển động dưới anh, cho phép Levi nằm thoải mái hơn, giữa cánh tay và bên hông hắn, để đầu hắn tựa lên ngực hắn – ngực hắn, đang lên xuống dưới cơ thể anh.
Tại sao chỉ đến bây giờ anh mới nhận ra rằng Levi Ackerman không phải là một hồn ma và những người xung quanh anh cũng vậy? Erwin đang sống và anh cũng vậy. Đó là tất cả sự xác nhận anh cần.
Levi nhìn lên khuôn mặt người đàn ông, người vẫn cười, luôn cười, thật nhẹ nhàng. Và khi nhìn lên nụ cười ấy, anh tự hỏi sẽ thế nào nếu chính mình cũng có nụ cười ấy trên môi.
Anh di chuyển lên một chút, nghiêng người vào ngực hắn cho đến khi khuôn mặt họ ngang bằng nhau, mờ mờ ánh sáng từ thành phố chiếu vào, và Levi không thể kìm lại nữa.
Không nhắm mắt, anh để đôi môi họ chạm nhau, di chuyển miệng và lưỡi nhẹ nhàng, cảm nhận Erwin cũng làm điều tương tự, nhưng mắt anh vẫn mở, anh cần phải biết liệu đây có thật hay không, hay là anh sẽ tỉnh dậy bất cứ lúc nào.
Cử động của họ chậm rãi, nhẹ nhàng, mềm mại và cẩn thận, nhưng vẫn truyền đến một luồng cảm xúc xuyên qua cơ thể Levi, điều mà không có lời nào có thể miêu tả. Nếu trước đó anh gần như bị đóng băng đến chết, thì anh chắc chắn đang trải nghiệm điều ngược lại ngay lúc này.
Anh cảm nhận được tay Erwin trên cánh tay mình, di chuyển nhẹ nhàng như đôi môi của họ, ngực hắn vẫn lên xuống đều đặn, một tiếng rên khe khẽ thỉnh thoảng thoát ra từ miệng hắn, cho đến khi đôi môi họ tách ra.
"Levi," Erwin thì thầm trong bóng tối, bóng tối này, phần duy nhất trong tâm hồn Levi mà hắn chưa chạm đến – ít nhất là cho đến giờ.
Levi để môi họ lại chạm nhau một lần nữa, mắt anh nhắm lại khi anh đắm chìm vào mặt nước, cả hai đều di chuyển nhanh hơn, cuồng nhiệt hơn, vội vã như thể thời gian của họ sắp hết.
Họ chia sẻ âm thanh qua đôi môi gắn chặt với nhau, như thể họ đang chia sẻ tất cả những gì còn lại trong lúc này. Trên mức độ tình cảm, không còn gì có thể chia tách họ, đặc biệt là không phải đôi tay của Levi.
Với một hành động đơn giản, cái 'nếu như' đã biến thành hiện thực và giờ đây lại trở thành một cái gì đó mới mẻ. Và trong hiện thực, không còn chỗ cho bất kỳ câu hỏi nào cả, làm đầy mọi ngóc ngách trong tâm trí Levi, lấy đi hơi thở của anh. Trong hiện thực, không còn gì ngoài Erwin, người đã trở thành hiện thực – hiện thực thật sự của anh.
Chuyển động của họ trở nên nhanh hơn, dường như không bao giờ là đủ, khi chân họ quấn lấy nhau và Erwin luồn những ngón tay của mình qua tóc của Levi, trong khi dùng một tay khác vén áo anh lên.
Levi đang di chuyển từ môi của Erwin đến vết bầm trên má hắn, xuống cằm và xa hơn đến cổ, trong khi kéo áo của hắn, cho hắn biết rằng cái áo này thật phiền phức.
Không bao giờ là đủ, khi họ đều đang từ từ cởi bỏ những mảnh áo trên mình một cách chậm rãi, loại bỏ bất kỳ khoảng cách không cần thiết nào còn lại giữa họ, cho phép ham muốn xóa bỏ ranh giới mỏng manh giữa sự dịu dàng và thô lỗ của những cái chạm của họ, viết lại mọi thứ từng gọi là mập mờ giữa họ với cái gọi là niềm vui mà họ khao khát tìm kiếm.
Họ trao cho nhau chút thời gian để thở, khi Levi đang ngồi trên người Erwin điều chỉnh nhịp thở nặng nhọc của mình.
Anh đang nhìn xuống Erwin, người đang nằm dưới anh, cũng thở nặng nhọc.
"Chết tiệt, Levi", hắn nói, không thể không mỉm cười và trong khoảnh khắc ấy, hắn chỉ nhìn lên anh, không đòi hỏi gì thêm, không nhìn đâu ngoài mắt Levi, để Levi tự quyết định chuyện này sẽ tiếp diễn thế nào, mặc dù, nếu hắn có thể nhận ra tác động của những lời nói đó, nụ cười và sự ấm áp của mình lên Levi, thì có lẽ đó không phải là một sự lựa chọn nữa.
Levi muốn làm. Anh muốn buông bỏ mọi thứ một lần và cho tất cả, thành thật không chỉ với chính mình mà còn với người đàn ông dưới anh. Anh muốn khiến hắn cảm nhận mọi thứ mà hắn đã khiến anh cảm nhận trong suốt thời gian qua.
Anh hạ thấp cơ thể mình, tiếp tục nơi anh đã dừng lại, để cho miệng của mình nhẹ nhàng, nhanh chóng và khao khát lang thang nơi cổ của hắn, đến xương quai xanh và xuống ngực, dừng lại lâu hơn một chút tại những nơi làm cho hắn thở dốc, rên rỉ và ngửa đầu ra sau tận hưởng.
Anh yêu khía cạnh này của hắn, và đột nhiên mọi khoảnh khắc khi anh chưa thấy nó, cảm giác như là một sự lãng phí hoàn toàn đối với anh.
Miệng của anh lang thang xa hơn xuống bụng của Erwin, cảm nhận hắn cong lưng khi anh vòng quanh hông, di chuyển xa hơn xuống đùi, anh trêu chọc hắn chỉ một chút dành lại điều tốt nhất cho cuối cùng.
Anh muốn làm cho Erwin cảm nhận mọi thứ. Giờ đây, khi họ không còn gì để mất, anh muốn Erwin có được mọi thứ.
Anh có thể nghe thấy người đàn ông gọi tên của mình cùng với một loạt các từ ngữ không rõ ràng khác, tên của anh luôn được gọi một cách nhẹ nhàng, mềm mại, nhưng lần này đi cùng với những nhịp thở nông của Erwin.
Có thể đó là thứ âm thanh đẹp nhất anh từng nghe - âm thanh của tên mình, được nói một cách chân thành, đẹp đẽ. Anh cuối cùng bắt đầu hiểu ý nghĩa của nó, không biết tại sao anh từng ghét nó nhiều đến thế.
Levi để lưỡi mình lướt qua những nơi khác nhau, một số nơi mềm hơn những nơi khác. Tất cả những gì anh có thể dựa vào là cảm xúc, là sự cảm nhận của bản thân, vì mọi thứ vẫn còn tối tăm và vì mỗi chuyển động của người đàn ông này đều khiến anh rùng mình, khiến bầu trời đầy sao ấy lại hiện lên trên mi mắt khép chặt của anh, như thể anh mới chỉ thấy vào tuần trước, nhưng lại trong sự hiện diện của cùng một người, đánh thức trong anh một nỗi hoài niệm về khoảnh khắc mà anh không nghĩ mình có thể nhớ nhung đến thế trong thời gian ngắn như vậy.
Anh sẽ để ngón tay mình chạy qua đùi của Erwin, từ từ và chậm rãi, trong khi di chuyển khuôn mặt mình thậm chí còn xa hơn đến những nơi anh từng chạm vào, tin vào miệng mình, tin vào chiếc lưỡi của mình, cho đến khi anh có thể nghe thấy tiếng gầm đầy dục vọng của Erwin thậm chí còn lớn hơn trước, khiến Levi cũng vô thức rên rỉ. Anh dùng miệng bao quanh thứ mà đã cương cứng chỉ vào anh suốt từ nãy đến giờ, gần như cầu xin sự chú ý của anh.
Lưỡi của anh di chuyển nhẹ nhàng, tay của anh cũng vậy, cảm nhận Erwin nâng hông mình lên từ từ, đơn giản vì hắn không thể chịu đựng được nữa, chân của hắn rung lên nhẹ, hơi thở của hắn trở nên nhịp nhàng theo những cú đẩy hông của hắn.
Levi biết rằng mọi thứ đều ổn. Anh ổn. Erwin ổn.
Ngay lúc này, những gì đang xảy ra, là của riêng họ, không thuộc về ai khác. Tất cả là những gì họ có thể trao cho nhau và hơn thế nữa, tất cả sự ấm áp, tất cả sức mạnh, mà họ có thể chia sẻ với nhau.
Chuyển động của Erwin trở nên nhanh hơn, đầy khao khát, đầy khoái cảm, đầy tất cả những thứ mà họ không thể nói với nhau, tất cả những thứ còn chưa nói, tất cả đều được kết hợp trong một hành động đơn giản, khi họ gần gũi hơn bao giờ hết, khi Erwin gần với anh hơn bao giờ hết -
"Levi"
Anh ngẩng đầu lên, vẫn cảm nhận được sự ấm áp của hắn trong cổ họng, theo mọi cách anh có thể nghĩ đến.
Đó là Erwin. Mùi của hắn, vị của anh, những cái chạm của hắn. Tất cả về hắn và hơn thế nữa, Levi nhìn xuống hắn, cả hai nở nụ cười trên môi.
Tất cả những gì xảy ra đều là thật, và trên hết, phiên bản này của Levi, là thật.
Chìm xuống có lẽ không tệ như anh nghĩ, không hề. Nó ấm áp, dễ chịu và chân thật. Chân thật đến đau đớn. Ngọt ngào nhưng cũng đầy đắng cay.
Ngọt chết t rồii
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro