Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 11

Tháng Mười

Levi cố lấy chìa khóa căn hộ từ trong túi áo khoác, tay kia cầm một túi đồ ăn. Khi anh cuối cùng cũng cắm được chìa vào ổ khóa, anh nhận ra có ai đó đang đi lên phía sau mình, chờ anh mở cửa cho cả hai. Levi càng thêm khó khăn khi xoay chìa khóa trong ổ khóa, vì cảm giác bị người đàn ông phía sau theo dõi. Anh mở cửa, giữ cửa cho người kia, nhưng chỉ để nhận ra anh ta vẫn đang nhìn chằm chằm vào điện thoại, chẳng chú ý gì đến việc Levi đang vật lộn một mình.

Đôi tay anh bắt đầu đau vì lạnh và vì mang túi đồ nặng suốt quãng đường về nhà. Vì thế, anh quyết định lần này sẽ đi thang máy thay vì leo cầu thang.

Ngay khi Levi bước vào thang máy sau khi cửa mở, người đàn ông có bộ râu đã chen vào từ trước, mắt vẫn dán vào điện thoại.

Cửa thang máy đóng lại, và với một tiếng rung mạnh, thang máy bắt đầu di chuyển lên, dừng lại chỉ sau chưa đầy một phút và cửa lại mở. Levi điều chỉnh lại túi đồ, bước vài bước về phía lối ra, thì bị chặn lại bởi một người đàn ông tóc vàng, dĩ nhiên là vẫn đang dán mắt vào điện thoại. Levi bắt đầu cảm thấy khó chịu về người đàn ông này, anh lườm mắt. Điều khiến anh khó chịu nhất là cảm giác quen thuộc mà người đàn ông này mang lại. Dĩ nhiên, anh ta sống cùng tòa nhà với Levi, nhưng có một cảm giác mà Levi không thể gạt bỏ được. 

(thằng khỉ qua hậu thế r vẫn mún bị Lệ đập à:D?)

Anh đi theo người đàn ông qua hành lang, bước chân anh ta chậm chạp đến mức Levi quyết định chen qua và đi thẳng đến cửa căn hộ của mình, nơi anh có thể cuối cùng đặt túi xuống. Anh vẫn vật lộn với chìa khóa, vì tay anh gần như tê cứng do cầm túi thay vì cho cả hai tay vào túi áo.

Người đàn ông kia dừng lại ngay sau Levi, mở cửa căn hộ của mình một cách dễ dàng rồi biến mất vào trong. Dù là ai đi nữa, căn hộ của anh ta đối diện căn hộ Levi và anh đã ghét anh ta ngay từ lần gặp đầu tiên.

(ấy chà chà, hàng xóm lun à. kiếp này Zeke coi như bỏ:))))

-----------------------------

Sáng hôm sau, khi Levi bước ra khỏi căn hộ vào sáng thứ Sáu, ánh mắt anh bất giác dừng lại lâu hơn một chút trước cửa căn hộ của người hàng xóm. Anh lẩm bẩm một tiếng khinh bỉ. Người đàn ông đó không thể quen thuộc hơn những gương mặt khác mà Levi ít khi chú ý đến.

Anh đi xuống cầu thang, lẩm nhẩm đếm ba trong đầu, trước khi bước ra ngoài lạnh lẽo. Petra đã nói đúng, khi cô nói thời tiết sẽ lạnh dần từ thứ Hai. Anh gặp lại cô trong bãi đậu xe hôm đó, Erwin cũng gia nhập cuộc trò chuyện ngay sau khi hắn tới trường bằng xe.

Levi thấy vui vì người đàn ông đó xuất hiện đúng lúc, chủ yếu là vì anh không giỏi trong việc duy trì cuộc trò chuyện. Ngay khi người khác ngừng hỏi những câu hỏi cụ thể, anh không biết phải làm gì nữa. May mắn là Erwin đã nắm bắt được tình huống. Một cách nào đó, hắn khiến cuộc nói chuyện về thời tiết trở nên tự nhiên nhất có thể.

Nói chuyện với Erwin nói chung là điều Levi không phản đối. Nó khác biệt so với nói chuyện với hầu hết những người khác, vì Erwin cũng chỉ hài lòng với một lời chào đơn giản. Hắn không yêu cầu Levi hỏi về cuộc sống cá nhân của mình, và Erwin cũng không bao giờ hỏi về cuộc sống của Levi.

Chỉ là một lời chào buổi sáng và một câu tạm biệt mỗi khi ca làm của Erwin kết thúc. Không hơn không kém. Không phải bạn bè, một chút đồng nghiệp nhưng Levi không ngại miễn là mọi chuyện vẫn giữ nguyên như vậy.

-----------------------------

Levi đến trường đúng lúc anh lo lắng rằng những ngón tay của mình có thể rơi xuống đất nếu chúng chịu lạnh thêm nữa.

Anh đến muộn hơn thường lệ, bước chân rõ ràng chậm lại cùng với nhiệt độ giảm xuống. Xe của Petra và Erwin đã chiếm chỗ trong bãi đậu xe.

Đôi chân tê cóng mang anh lên cầu thang, qua cánh cửa trường, sự ấm áp bất ngờ dễ chịu trên làn da anh.

Levi đi xuống phòng kho của nhân viên để thay đồ làm việc như mọi ngày. Trước khi bước ra ngoài lần nữa để nạp cốc vào máy bán cà phê, anh vặn tay nắm của bồn rửa, để nước ấm chảy qua ngón tay cho đến khi nó bắt đầu đau.

Ngay khi Levi hoàn thành công việc, máy bán cà phê cuối cùng cũng hoạt động lại, anh nghe thấy tiếng bước chân đi lên phía sau. Anh không chắc liệu những bước chân đó có thực sự quen thuộc hay không, hay là anh chỉ hy vọng đó là Erwin.

"Rất tốt. Có vẻ như công việc tuyệt vời của cậu lại một lần nữa cứu cả ngày của mọi người," người đàn ông tóc vàng mỉm cười.

Nếu là ai khác nói với Levi điều này, anh sẽ nghĩ đó là một câu châm biếm hoàn toàn, nhưng dĩ nhiên, Erwin là người duy nhất có thể thật sự trân trọng công việc của người lao công theo cách cực kỳ lịch sự như vậy.

"Anh hùng của những người nghiện caffeine à?" Levi trả lời một cách ngại ngùng.

Erwin nhìn xuống đất, nụ cười vẫn trên môi.

"Vậy một tách trà thì sao?" anh hỏi.

"Gì cơ? Ngay bây giờ à?" Levi trả lời.

"Sao lại không? Dù sao thì tôi nghĩ điều này có thể giúp cậu nhận được một danh hiệu mà cậu sẽ thích hơn. Anh hùng của tất cả những người uống trà?", Erwin cười, "Dù chỉ có hai chúng ta thôi."

Với một cái gật đầu ngắn, Levi cho thấy rằng, dù lý do là gì, anh cũng không phản đối ý tưởng này.

Levi đi bên cạnh Erwin, bước theo những bước chân của người đàn ông mà không suy nghĩ nhiều về điểm đến của họ. Anh biết con đường và hắn cũng vậy.

Anh ngẩng đầu khỏi mặt đất và nhìn lên người đàn ông tóc vàng đang đi bên cạnh mình. Khác với hầu hết những người cao hơn Levi, Erwin không khiến anh cảm thấy nhỏ bé như một đứa trẻ, một người mà không ai có thể nghiêm túc xem trọng, mà ngược lại, khiến anh cảm thấy mình là một người bình đẳng. Levi kết luận, có lẽ giá trị bản thân của người đàn ông này rất thấp.

Hắn trông khỏe khoắn hơn rất nhiều so với hôm thứ Sáu trước. Đôi mắt hắn trông ít mệt mỏi hơn và mặc dù Levi không cảm nhận được sự thiếu vắng đó vào ngày hôm trước, nụ cười của hắn đã trở lại đúng chỗ, nơi mà nó thuộc về, nơi không bao giờ nên biến mất.

"Trông anh đỡ giống đống phân hơn rồi," Levi lầm bầm khi họ đến gần một góc, "Tốt đấy."

Erwin chậm lại một chút, sau khi – như Levi đoán – có lẽ hắn nhận thấy rằng anh phải cố gắng theo kịp bước đi dài của hắn. Anh nghe thấy tên thầy giáo cười nhẹ. 

"Thẳng thắn như mọi khi," Erwin thở dài, "Có lẽ đó là lý do tại sao tôi thích sự hiện diện của cậu đến vậy. Nghe có vẻ ngu ngốc nhỉ?"

Chưa kịp để Levi đáp lại, có lẽ chỉ làm tăng thêm sự im lặng giữa họ, anh nghe thấy một tiếng thịch lớn, theo sau là một loạt lời xin lỗi cuống cuồng.

"Ui, Erwin, tôi xin lỗi, thật sự xin lỗi," Petra nói, sau khi vừa mới quay góc với một tốc độ nhanh, đâm vào hắn, "Tôi không nghe thấy anh đến. Tôi thật sự xin lỗi."

Levi dõi theo ánh mắt của Petra, trong khi Erwin tiếp tục trấn an cô. Giống như Petra, Levi nhận thấy vết cà phê trên chiếc áo sơ mi trắng của hắn, đôi mắt anh mở lớn như vết ố cũng đang lan rộng khi vải thấm vào chất lỏng.

"Không sao đâu, Petra. Tôi xin lỗi vì đồ uống của cô," Erwin cố gắng trấn an cô, bình tĩnh như mọi khi, không để ý đến vết ố và cái nóng bỏng da mà nó phải gây ra trên ngực mình, "Đừng lo cho tôi, cô cứ đến lớp đi. Tôi không muốn là lý do khiến cô bị trễ."

Cô tìm kiếm những từ ngữ có thể dùng để trả lời một cách phù hợp, nhưng cái gật đầu và nụ cười không ngừng của Erwin là câu trả lời, một câu trả lời có lẽ sẽ kết thúc cuộc trò chuyện. Cô giáo tiếng Anh xin lỗi lần nữa, đi qua họ, lông mày vẫn nhíu lại vì tình huống khó xử, bước đi nhanh về phía sau họ.

"Levi," giọng nói của hắn khiến anh ngẩng đầu lên khỏi vết ố, "Không sao đâu."

"Có sao."

Levi quay người, bước xuống hành lang trở lại nơi họ đã đến, không quay lại mà chỉ lắng nghe cẩn thận để chắc chắn Erwin đang theo sau.

Người đàn ông, đi theo Levi, vào trong phòng kho của người lao công, cửa đóng lại sau họ với một tiếng "thịch" ngắn.

Levi đi đến kệ, lấy chiếc áo len bằng len chiếm chỗ quý giá từ khi anh lần đầu nhận thấy nó khi mới đến đây. Anh ném nó xuống ghế tựa bên cạnh Erwin, tên thầy giáo theo dõi món đồ không chỉ bằng mắt, mà cả đầu của hắn.

"Cởi áo sơ mi đi."

Khi Levi nhận thấy một chút đỏ ửng trên má hắn, anh quay đi khỏi đôi mắt xanh kia, đảo mắt vì sự ngượng ngùng của hắn, hoặc có lẽ chỉ vì anh muốn thưởng thức một cảnh tượng khác dễ chịu hơn, một cảnh tượng mà anh có thể dễ dàng liên hệ và thực sự tin rằng mình là nguyên nhân của nó – bóng tối quen thuộc trong đầu anh – dù chỉ trong một giây.

"Levi," hắn bắt đầu hiểu ra, "Không cần cậu phải lo lắng về chuyện này. Tôi thực sự không phiền đâu."

"Ừ, nhưng tôi thì có," Levi nói, gần như không để cho hắn kết thúc câu.

Có một khoảng lặng nhỏ giữa họ, trước khi hắn gật đầu để làm Levi hiểu rằng cuối cùng hắn đã chịu thua.

Levi đi vào phòng tắm nhỏ với sản phẩm tẩy rửa tốt nhất mà anh có thể tìm được, để nước lạnh tràn vào bồn. Anh không nhìn đi đâu, nhìn vào mặt nước trong vắt, thấy những hình dáng và vòng xoáy tạo thành ở điểm mà dòng nước mạnh gặp mặt nước tĩnh, thấy chúng một cách kỳ lạ.

"Cảm ơn," anh nghe thấy giọng Erwin nói từ phía sau, sau khi anh gần như quên mất sự hiện diện của hắn.

Levi gật đầu, nhận lấy chiếc áo sơ mi bẩn từ tay hắn, nhẹ nhàng đặt vào nước. Anh chà nhẹ lên vết ố, nhìn bọt xà phòng hình thành trong các sợi vải.

Erwin đứng ngay sau anh, mặc chiếc áo khoác của người lao công trước đây, cũng đang nhìn.

Levi gần như chắc chắn rằng anh có thể nghe thấy hơi thở của hắn, nhưng ngay sau đó, sự im lặng bị phá vỡ khi tiếng chuông trường vang lên. Âm thanh lớn và có phần dữ dội, dường như không thuộc về khung cảnh mà họ đang có mặt.

"Hôm nay anh ở lại đúng không?" Levi nghe thấy chính mình hỏi.

Erwin ừ khẽ, đồng ý.

"Tôi sẽ rửa sạch vết ố cho đến lúc đó."

Anh nghe thấy hắn hít một hơi, hơi dịch chuyển một chút phía sau mình, làm khoảng lặng giữa họ trở nên dài hơn bất kỳ ai trong họ tưởng tượng.

"Cảm ơn, Levi."

Levi mở cửa phòng cung cấp vật liệu nghệ thuật, để mắt mình lướt qua nơi anh nhớ đã để chai giấm từ lần trước. Anh để chiếc áo ngâm trong nước một lúc, làm sạch phần vết cà phê đậm nhất, nhưng biết rằng việc anh đã làm còn chưa đủ.

Anh vui mừng khi thấy chai giấm mình đang tìm ở trên kệ. Về phần vì sao nó lại ở trong phòng vật liệu nghệ thuật không phải là mối quan tâm của anh. Phỏng đoán tốt nhất của anh là vì các lớp nghệ thuật có thể sử dụng nó để tẩy một số loại sơn nào đó. Dù sao, nó cũng có hiệu quả với vết cà phê mấy vết cà phê trước đây – một chút sơn chắc là không vấn đề gì.

Cầm chai giấm trên tay, anh trở lại phòng tắm hẹp để tiếp tục công việc làm sạch vết ố trên chiếc áo. Anh lo sợ phần lớn cà phê có thể đã khô trước khi anh kịp ngâm nó vào nước và kết quả là, anh đã đúng khi vết ố trở nên nhỏ hơn, ít đậm hơn, nhưng không hoàn toàn biến mất.

Anh pha giấm với một sản phẩm tẩy rửa bột mà anh tìm thấy trên kệ, không phải là chất tẩy mà anh mong muốn, nhưng ít nhất cũng có thể làm tốt công việc. Levi nhẹ nhàng chà hỗn hợp lên vải giữa các ngón tay, xả lại với nước lạnh và lặp lại hành động đó cho đến khi anh hài lòng với kết quả vì vết ố đã hoàn toàn biến mất.

Levi lấy chiếc áo ra khỏi nước, vắt sạch chất bẩn để có thể mang nó ra ngoài phòng tắm, qua máy sưởi bên cạnh bàn làm việc để phơi khô trong vài giờ tới.

---------------------------

Sau khi hoàn thành các công việc thường ngày trong trường, Levi quay lại phòng dụng vụ vào buổi chiều muộn. Như thường lệ, phòng giáo viên là nơi cuối cùng anh phải dọn, và cũng như mọi khi, anh dự đoán sẽ có người ở đó.

Chân anh mỏi nhừ sau khi đi vòng quanh tòa nhà cả ngày. Anh tựa mình xuống cạnh máy sưởi, làm ấm đôi tay trên thép trắng, khẽ áp má vào đó. Cảm giác ấy giống như khi được tắm sau một ngày dài mệt mỏi, để cho hơi ấm lan tỏa khắp cơ thể, hơi thở anh chậm lại và sâu hơn, thường là đầy mùi xà phòng dễ chịu—lần này được thay thế bằng mùi sản phẩm tẩy rửa, giấm và một chút mùi của Erwin. Anh chưa bao giờ nhận ra mình lại để ý đến mùi đó cho đến bây giờ. Anh nhận ra nó, nhưng không thể diễn tả bằng lời, chỉ có thể cảm thấy một cảm giác ngọt ngào đăng đắng. Anh ước gì mình có thể chìm đắm trong mùi hương đó, chỉ để không phải ngửi lại lần thứ hai.

---------------------------

Anh bước vào phòng giáo viên, trên tay là chiếc áo sơ mi của Erwin và chỉ những vật dụng làm vệ sinh cần thiết nhất. Anh không định ở lâu— dù là điều đó có nghĩa là gì trong hoàn cảnh này — chỉ đơn giản làm những gì mình phải làm như một người lao công của trường, từ chối một tách trà nếu cần thiết.

Giống như thứ Sáu tuần trước, anh kéo tay nắm cửa, mở cửa một cách nhanh chóng để tránh trường hợp phải quay lại và rời đi, chạy về nhà, rồi tự cảm nhận khoảng trống trong lòng như bây giờ.

Levi bước vào phòng, hắn ngồi ở vị trí quen thuộc, nhưng bộ đồ lịch sự của hắn đã được thay thế bằng một chiếc áo len màu xám đậm. Tên thầy giáo không rời mặt khỏi chiếc bàn nhỏ, khiến Levi tự hỏi liệu hắn có lại ngủ gật không. Khi hắn cuối cùng cũng ngẩng lên nhìn anh, mỉm cười, Levi nhận ra đó chỉ là điều anh đã hy vọng.

Thay vì một chuỗi những lời chào hỏi vui vẻ, Levi chỉ nhận được một cái gật đầu đơn giản và một nụ cười lịch sự trước khi hắn quay lại công việc của mình.

Anh không thể nói liệu sự im lặng khó chịu này có thực sự tệ hơn những gì anh đã dự đoán không, nhưng anh nhanh chóng gạt suy nghĩ đó đi, làm công việc dọn dẹp vội vã hơn những lần trước, không tìm được trạng thái tâm trí thiền định mà anh yêu thích, mà chỉ cảm nhận từng phút trôi qua, từng tiếng tích tắc của đồng hồ, từng từ mà chiếc bút của hắn để lại trên giấy.

Anh rất vui khi hoàn thành công việc chỉ sau khoảng nửa giờ.

Anh dừng lại phía sau hắn, đặt những dụng cụ dọn dẹp lên bàn cạnh ấm nước, thứ vẫn lạnh lẽo và trống rỗng như chính người đang ngồi cạnh đó.

"Áo sơ mi của anh," anh nói, đưa chiếc áo trắng sạch sẽ về phía người đàn ông, tránh không để nó gần mình quá.

Hắn quay lại, gật đầu rồi đứng dậy, đi vòng qua chiếc ghế sofa. Hắn lấy chiếc áo từ tay Levi, kiểm tra nó với nụ cười chân thành trên khuôn mặt, nét tự hào mà Levi chỉ từng thấy ở những nơi xa vời thực tế, những nơi anh đã bắt đầu ghét theo thời gian.

"Cậu làm rất tốt," hắn khen, "Tôi hy vọng sẽ có dịp đền đáp lại."

Khi cố tránh chạm mắt, Levi nhận thấy làn da đỏ ửng trên cổ hắn

Mặc chiếc áo len này chắc hẳn ngứa ngái khó chịu lắm, nhưng hắn chưa bao giờ thể hiện bất kỳ dấu hiệu khó chịu nào trong suốt thời gian hai người ở cùng nhau ở đây.

Trong một khoảnh khắc ngắn, Levi cảm thấy hơi áy náy, vì vậy anh đi đến ghế sofa để sắp xếp túi xách cho hắn, như lần trước, để hắn có thể thay lại chiếc áo sơ mi mà không làm người ta cảm thấy không thoải mái.

Tiếng động phía sau anh xác nhận rằng hắn giờ đang loay hoay với những chiếc cúc áo của mình, một chiếc rõ ràng tốn thời gian hơn bình thường. Levi quay lại, thở ra một hơi, sợ rằng một tiếng cằn nhằn có thể sẽ làm cho sự im lặng nặng nề này không thể kéo dài nữa.

Anh đi vòng quanh chiếc ghế sofa, quay lại phía hắn, người đang vất vả đóng chiếc cúc áo tay phải bằng tay trái, chiếc đồng hồ đeo tay cứ làm vướng víu.

Không nói một lời nào, Levi ra hiệu cho hắn dừng lại, kéo tay Erwin lại gần mình, đóng cúc áo mà không gặp phải vấn đề gì, nhưng không nhúc nhích dù chỉ một chút sau khi hoàn thành nhiệm vụ, đứng im lặng, trong khi suy nghĩ về việc có thể nghe thấy hơi thở của hắn ngay bên cạnh mình – đều đặn và chậm rãi, giống như tiếng tích tắc của đồng hồ trên tường.

Anh không thể cử động, không thể nói gì, không thể thoát khỏi nơi mà sự im lặng tàn nhẫn này đang giữ anh làm con tin, cầu xin mọi ký ức bị lãng quên được hé lộ, mọi lời chưa nói được bung ra.

Anh nghe thấy Erwin hít một hơi sâu trước khi cuối cùng cũng khẽ hắn cổ họng, phá vỡ sự im lặng giữa hai người.

Mọi thứ đều tốt hơn sự im lặng vô tận này.

"Chúng ta đi thôi?", Erwin hỏi, phần đầu câu của hắn chỉ là một tiếng thì thầm.

Levi gật đầu.

Khi họ ra khỏi phòng, ra khỏi tòa nhà, và khóa cửa lại phía sau, Levi nhận ra rằng, dù hắn là ai, dù hắn có là ai đối với Levi đi nữa, anh dường như đã hiểu - và con đường của họ lại một lần nữa chia xa, để lại Levi không phải là một câu hỏi nữa, mà là một câu trả lời mà anh chưa từng muốn có ngay từ đầu.

2 anh già hun liền cho tuii><

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro