22
"Có thể nói cho tớ biết được chưa? Rốt cuộc chuyện là như thế nào?" Cậu ấy thấy cô hơi bình tĩnh được một chút thì liền mở miệng hỏi chuyện. Cô ngoảnh mặt lại nhìn mặt cậu ấy.
"Có phải con nhỏ chết tiệt đó làm hay không?"
Run rẩy.
Chỉ nghe thấy cái tên này thôi, khắp người cô run lên, không cần nói gì nhiều, WY thấy vậy thì biết rằng mình đã đoán đúng rồi. Bởi vì, chắc chắn sau khi cô nghe thấy cái tên này liền có dáng vẻ tim đập chân run, vừa nghĩ tới gương mặt hung dữ đến xấu xí đó, cơ thể cô không khỏi lạnh run. Nhưng mà chỉ cần nhìn người trước mặt mình lúc này, sự hoảng sợ này lại được giảm hơn phân nửa, bởi vì...
Xoa xoa vuốt vuốt...
Ngón tay của WY đang lướt qua gò má cô, các bạn đừng tưởng cậu ấy sẽ dịu dàng giống như mấy chị nữ chính trong tiểu thuyết nhẹ nhàng, uỷ mị lau đi nước mắt trên mặt cô. Cậu ấy chỉ dùng ngón tay mình qua loa quệt qua một lần rồi thôi, chỉ bấy nhiêu thôi đã khiến cô có một loại cảm giác yên bình không thể nói nên lời.
Cô cảm nhận được rất rõ ràng, WY đang ở cùng với cô.
"Sao, cậu vẫn cảm thấy tớ bẩn hả!"
"Đâu có đâu, mình cảm thấy cậu rất ngầu thôi."
"Ngầu hả?" Trông cậu ấy có vẻ không hiểu gì hết, làm cho cô không khỏi nở ra một nụ cười đầu tiên của đêm nay.
Cô có để ý thấy, mặc dù thường ngày WY hơi "độc mồm", nhưng lại rất thích quan tâm, chăm sóc tới người khác (có không đó...). nếu như có thể giúp đỡ được người nào, cậu ấy sẽ không từ chối, lần này cũng như vậy.
"Nhắc mới nhớ điện thoại của cậu đâu rồi, sao lại tắt máy?" WY hơi nghiêng đầu, sau đó lại quay về chủ đề đang nói, giọng điệu có hơi trách mắng, miệng CÔ khép chặt lại, không biết nên trả lời như thế nào.
"Chị ta...lấy đi rồi."
"Cậu nói cái gì?" Cậu ấy hét lớn thành tiếng, cô chỉ đành chúi đầu nhìn chằm chằm lấy cổ tay mình.
Im lặng được một lúc.
"Đừng nói chị ta lấy luôn cái vòng tay của cậu nha!" Có lẽ là cậu ấy đã để ý thấy ánh mắt của cô rồi, bởi vì lúc đó cậu ấy cầm tay cô lên xem qua, cô chỉ đành gật nhẹ đầu khẳng định. Cơn tức giận của cấu ấy bộc phát lên :
"Cái con nhỏ chết tiệt này ! Bản thân không biết tự đi kiếm tiền chắc? Lại còn chạy đi cướp đồ của người khác!"
Mặc dù cô không biết chửi người cho lắm, nhưng mà cô thật sự thấy những gì WY chửi rất là đúng, cái người tên Từ Cao đó đã chết trong cô từ rất lâu rồi.
"Chị ta còn lấy gì nữa?"
"Tiền trong bóp mình, điện thoại, còn có vòng tay...chỉ có mấy thứ này thôi." Cô khẽ nói, trong đống đồ đó cô chỉ cảm thấy tiếc nhất cái vòng mà mẹ mua tặng cô, còn WY thì đang mãi chửi rủa không thôi, trông cậu ấy có vẻ đang giận thay dùm cho cô còn cô chỉ có thể bất lực mà cúi gầm đầu xuống.
Im lặng.
"Còn cậu nữa, sao rồi? Mấy thứ đồ đó chỉ là vật ngoài thân thì không đến nói làm gì, con nhỏ đó còn làm gì cậu nữa? Tại sao cậu lại nằm ở giữa đường chứ!!!" Dứt lời, cậu ấy liền đưa hai tay đỡ lấy mặt cô lên nhìn, khẩu khí ngang ngược lo lắng hỏi han cô. Còn dùng ánh mắt âu yếm nhìn lấy cô, như thể sợ rằng cô đột nhiên sẽ ngã xuống đất. Kiểu tiếp xúc gần gũi như vậy, khiến cho nỗi sợ hãi của cô ngay lập tức trở thành...cảm giác ngượng ngùng.
Như vậy thôi mà đã khiến cô cảm thấy ngượng ngùng rồi ? WY lấy hai tay mình đỡ lấy khuôn mặt cô, lần này cậu ấy không giữ chặt như mọi khi nữa, mà cậu ấy xem cô như cháu gái của cậu ấy, cô cũng không biết thường ngày cậu ấy đùa giỡn với cháu gái mình như thế nào. Nhưng lúc này đây, ngón tay cậu ấy đang lướt qua gò má cô, rồi đi qua khoé mắt, giữa lông mày cô, để rồi cuối cùng chạm vào bờ môi cô. Động tác của cậu ấy hết sức nhẹ nhàng, dịu dàng...khiến cho đáy lòng cô cũng vì vậy mà...lăn tăn "gợn sóng"...
"Chị ta không đánh vào mặt cậu chứ?" Ngoài vệt nước mắt cùng với bùn đất dính trên mặt cô, sau khi chắc chắn cậu ấy không tìm thấy vết bầm trên mặt cô, cô chậm rãi gật đầu.
" Chị ta đấm vào bụng mình ba cái...thì mình đã không còn sức để đánh trả lại rồi, sau đó mình nằm lăn thành một cục dưới đất luôn." Cô cố gắng kể lại những gì xảy ra vào lúc đó một cách nhẹ nhàng như không có gì hết, còn cố ý pha trò gây cười, nhưng mà trong mắt cậu ấy nó lại chẳng hề buồn cười chút nào cả.
Đột nhiên một tiếng.
"Đi báo cảnh sát!"
"Hả?!!!" Nghe thấy vậy, hai mắt cô mở to, WY nhanh chóng đứng dậy, sau đó kéo lấy tay cô mặt WY rất nghiêm túc, lời đề nghị bất ngờ này khiến cô nhất thời bị bối rối, không biết nên làm sao.
"Phải...phải đi báo cảnh sát hả!"
"Ừ! Chị ta dám đối xử với cậu như vậy, mặc kệ như thế nào cũng phải đi báo cảnh sát. Mấy người cặn bã như chị ta phải cho ngồi tù mọt gông! Chị ta cho mình là ai chứ, lại cả gan làm ra loại chuyện này với cậu !" Giọng nói cậu ấy rất mực cương quyết, dáng vẻ rất là tức giận, ánh mắt hung hãn, trước kia cô cũng từng rất sợ ánh mắt này của cậu ấy, nhưng lúc này đây tôi chỉ đành cố hết sức mình để ngăn cậu ấy lại.
"Đừng mà WY, đừng đi báo cảnh sát!"
"Kỳ Kỳ, cậu..." Cậu ấy lập tức ngoảnh đầu sang dán mắt chòng chọc vào tôi, tôi không khỏi có chút sợ sệt, nhưng tôi vẫn quyết đưa tay ra nắm chặt tay cậu ấy, sau đó run lẩy bẩy nói :
"Cứ để...để mọi chuyện kết thúc như vậy đi Ae, cứ coi như mình xúi quẩy đi "
"Không biết xúi quẩy kiểu gì nữa đây! Tớ không biết chị ta lấy của cậu bao nhiêu tiền, nhưng mà tớ nhìn thấy cậu bị nó đánh cho tơi bời thành ra thế này, tớ làm sao cũng không thể bỏ qua cho nó được!" Cô cảm thấy vui lắm khi mà cô ấy lo lắng cho cô như vậy, nhưng mà cô vẫn khẽ lắc đầu, vẫn là thôi không báo cảnh sát thì hay hơn.
"Đừng...đừng mà...chúng mình đừng có đi báo cảnh sát!"
" Cậu..." WY trợn mắt nhìn cô, cô sắp chịu không nổi rồi, cô biết cậu ấy chắc chắn sẽ mắng cô ngốc này nọ, bị thành ra thế này mà lại còn mềm yếu như vậy. Nhưng mà sau khi cậu ấy nói xong chữ này thì im lặng một lúc lâu, ánh mắt cậu ấy kèm theo tia nhìn lạnh lùng dán chặt vào cô, khiến cô sợ chết khiếp, sau đó cô vô cùng sợ hãi khi mà cậu ấy kéo tay ra khỏi tay của tôi.
"Chút nữa thì tớ quên mất, đây không phải là chuyện của tớ!" Cậu ấy kéo tay ra khỏi tay cô, ánh mắt xem cô như một đứa trẻ con, muốn chăm sóc cho cô đến nhường nào lúc nãy lập tức chuyển sang ánh nhìn của một người xa lạ.
"Nếu như cậu còn yêu chị ta thì cũng đâu phải là chuyện của tớ!" (Ứ ừ ư...)
"!!!" Nghe cậu ấy nói như vậy, cô chỉ trố mắt ra ngồi nhìn cậu ấy, cô không thể ngờ rằng mình sẽ lại nghe được cậu ấy nói những lời như vậy...WY còn cho rằng cô vẫn còn yêu chị ta sao.
Lúc này, cô vẫn đang ngồi, câm như hến, nhìn người con gái đứng trước mặt mình lúc này đang xách cặp sách của mình lên, chuẩn bị đi ra khỏi phòng. Man mác một lực đẩy nào đó khiến cô gắng sức bổ nhào về phía trước, ôm lấy cánh tay của đối phương.
"Không phải đâu! Vương Dịch! Cậu đừng hiểu lầm mình nhé! Đừng hiểu lầm mình mà!"
Người mình thích là cậu, chứ không phải chị ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro