14
" Ôi!! thật nhức đầu tớ ghét học môn vi phân tích này"
Vương Dịch ngồi bên cạnh khẽ thở dài suy nghĩ ...Bạn đã bao giờ cực ghét một người nào đó và muốn đá người đó đi thật xa chưa, nhưng lại không thể làm như thế? Hơn nữa, người đó lại còn học chung một khoa, học chung một khoá, học chung một lớp với mình, lại còn là bạn tốt của mình! Đây chính là cảm giác của tôi đối với cô bạn Yaoyao của mình, cứ hễ tan giờ học là than phiền mãi không thôi, đúng thật là làm mất bộ mặt của cả khoa.
"Thiệt tình là tớ nghe không hiểu gì hết!!!"
"Vậy thì môn nào cậu mới nghe hiểu hả?" Cái người đang nói chuyện đó là Hách Tịnh Di , cô xoay người sang hỏi, cô là một cô gái rất tốt bụng lại dễ thương , trước giờ chưa từng thấy cô khó chịu với yaoyao như vậy bao giờ.
"Ừ ha, đúng thật là không có ha!"
"Thì chính là như vậy đó, hôm qua còn nói ghét môn pháp luật đại cương, ngày hôm trước còn nói ghét môn chủ nghĩa Mác-lênnin ...thiệt sự không biết mày đang nghĩ cái gì, sao lại thi vô khoa xã hội này làm gì chứ!" Người đang nói chuyện này chính là Tả Tịnh Viện, một nữ sinh trong lớp của Vương Dịch, từ sau khi biết được con nhỏ từng giành được đai đen môn võ Taekwondo, mọi người đều giữ một khoảng cách nhất định với con nhỏ, không dám đến gần.
Vương Dịch cũng đã từng hỏi yaoyao vấn đề này nhiều lần rồi, cho nên Vương Dịch cũng không lấy làm lạ khi nghe được câu trả lời từ yaoyao, yaoyao cười rồi sau đó nói :
"Thần bảo hộ của nhà tớ bảo tớ thi vào đây đó!"
"Uhm hứ!" Vừa nhắc tới chuyện này, lập tức thu hút rất nhiều sự chú ý từ những người xung quanh, xem ra mọi người rất có hứng thú với chuyện quỷ thần nhỉ.
"Là như thế này, Tịnh Viện, thần bảo hộ của nhà tớ linh nghiệm lắm đó, tớ từng cầu nguyện nếu như tớ thi đậu đại học, cho dù là trường nào cũng đều được tất, tớ sẽ khoả thân đi một vòng quanh nhà, à không, thần bảo hộ nhà tớ nghe vậy liền cho tớ tới đây để để học chung với nhỏ Vương Dịch này nè." Dứt lời liền chỉ tay vào Vương Dịch, khiến Vương Dịch hít một hơi thật sâu.
Bốp!!!
"Ayaa... Đầu của tớ!"
Vương Dịch không mảy may đồng cảm với cái con bạn chết bầm của mình đang thét gào trên hành lang kia, cầm cái túi xách da cưng cứng của mình nện lên trên đầu của yaoyao, sau đó quay đầu nói với yaoyao :
"Đáng đời cậu!"
"Đúng rồi, cậu mới không thèm quan tâm tới tớ đó, cậu chỉ quan tâm tới cô tiểu thư bên khoa IC thôi!"
"Hey, cái gì mà cô tiểu thư bên khoa IC vậy? Yaoyao, trước giờ tớ chưa thấy Vương Dịch nó để ý tới ai nha? Tan học thì chạy đi tập bóng, phạm vi giao thiệp của nó nhỏ xíu xiu hà, không phải chứ?" Tịnh Di quay đầu nhìn Vương Dịch hỏi, Vương Dịch không trả lời ngay, bởi vì chuyện này nói ra rất dài, cô chỉ đành nói với bọn họ như vậy :
"Đây là chuyện củatớ!"
"Ồ hô, tớ cảm thấy cậu với nhỏ Yaoayao nên cộng lại rồi chia cho hai mới đúng đó, một đứa thì nói hoài không thôi, còn một đứa thì cái miệng im thin thít, hai bên bù trừ cho nhau thì vừa đúng luôn." Tịnh Viện đùa giỡn nói
"Được rồi, đừng có mà nhiều chuyện nữa, tính đi ăn ở đâu đây?" Không cần nghĩ cũng biết, Tịnh Di là một đứa có tâm hồn ăn uống, ăn uống luôn là vấn đề hàng đầu của cô, Vương Dịch đang suy nghĩ xem nên ăn gì, không ngờ lại buột miệng thốt ra :
"Nhà ăn của khoa IC."
"Nhìn đi, tớ biết hai đứa bây có gì đó với nhau mà!" Yaoyao đang đi ở trên hành lanh lập tức hét lên, Vương Dịch hơi cau mày một chút thầm nghĩ ...tôi lại không biết vì sao nó lại thành ra như thế này, có thể là vì tôi lo lắng cho cậu ấy chăng? Nói không nên lời là tại sao lại như vậy, tôi chính là rất lo lắng cho Nhất Kỳ, không biết cậu ấy có người bạn nào để ăn trưa cùng hay không nữa? Nếu như mà không có...thì tôi nghĩ rất có khả năng cậu ấy lại sẽ không đi ăn trưa.
Vương Dịch không để ý tới Tịnh Di đang nói chỗ đó xa quá nên không muốn đi, cũng chẳng để tới Tinh Viện nói là đã hẹn ăn chung với ai rồi, Vương Dịch móc điện thoại ra, gọi cho cái số mà Vương Dịch cứ mãi lo lắng kia.
Từ sau khi lấy được số phone của cô , Vương Dịch cũng chưa từng gọi cho cô lần nào, từ lúc quen cô được hai tuần tới nay, Vương Dịch thấy cô chắc cũng sẽ không chủ động gọi cho mình trước đâu, với cái tính khách sáo, ngại ngùng như cô sẽ gọi cho mình trước mới là lạ đó!
"Hey, Nhất Nhất , cho tớ đi chung với, tớ muốn đi nhiều chuyện." Chẳng bao lâu sau, cái con người khiến người khác cảm thấy chán ghét này nhảy một mạch lên yên sau xe đạp của Vương Dịch
"Đáng lý ra cậu phải đạp cho tớ ngồi mới đúng, chứ không phải tớ đạp cho cậu ngồi."
"Được rồi, tớ biết cậu khoẻ mạnh mà...à mà, cô tiểu thư của cậu không bắt máy hả?" WY gật nhẹ đầu, sau đó cho điện thoại vào lại túi quần, đầu dây bên kia không nghe máy, có thể là do cô không tiện để bắt máy chăng, hoặc có thể là cô không nghe thấy, nhưng mà cho dù là như thế nào đi chăng nữa, WY vẫn cảm thấy mình nên đi qua đó gặp cô trước.
"Chắc kỳ vẫn còn đang học, khoa IC tan học vào lúc trưa mà." WY nói với Yaoyao, WY nhớ là cô từng nói với mình như vậy, thế nhưng không ngờ yaoyao lại trưng ra bộ mặt không thể tin được.
"Không ngờ cậu còn nhớ rõ luôn thời gian biểu của người ta nữa? Hey, cậu càng ngày càng lạ nha, Nhất nhất mà tao biết sẽ không thể nhớ được những chuyện nhỏ nhặt như vậy đâu, đặc biệt là thời gian lên lớp của người khác!"
"Cậu đang chửi xéo tớ là con cá vàng chứ gì?"
"Đâu có, ồ ho, cậu đừng có mà đánh trống lảng, tớ thấy cậu đối với Kỳ Kỳ, không phải quan tâm theo kiểu bình thường đâu nha!"
"Cậu bớt suy nghĩ lung tung dùm tớ đi!" WY mau chóng ngắt lời nó.
"Tớ suy nghĩ lung tung nhưng mà cuối cùng vẫn thi vào được đây đó thôi." Đúng vậy, trên thực tế thì yaoyao thi vào cùng một trường với WY, đúng là một chuyện bất ngờ, Yaoyao cũng may mắn thật.
"Nói sao bây giờ? "Thành khẩn khai báo ăn năn hối cải còn được giảm nhẹ tội, còn dám giấu diếm thì sẽ bị tội nặng hơn" đó nha, cậu vẫn nên nói thiệt đi thì hơn!"
"Tại sao cậu cứ thích xía vô chuyện của tớ?"
"Vui mà, một câu chuyện liên quan đến "tình yêu mới chớm nở" của nhỏ bạn chí cốt, chắc chắn sẽ rất hấp dẫn!" WY thực sự muốn dùng chân đạp yaoyao rớt xuống xe ngay, nếu đã không còn cách nào thì chỉ đành cho qua coi như không có gì vậy, WY không thể không bắt đầu nghĩ ngợi về những gì mà nhỏ bạn sau lưng mình ba láp ba xàm mãi không thôi kia.
Mình thực sự để tâm đến Kỳ Kỳ lắm sao? Hay mình chỉ đơn thuần lo lắng cho cô thôi?....Giống như lo lắng cho một đứa em gái
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro